Editor: ChieuNinh
Khi "lịch Man Hoang" của Lỗ Đạt Mã ghi đến "Mùa đông ngày thứ hai mươi ba" thì tuyết rơi.
Tuyết rơi rất lớn, nếu như một ngày không quét sạch mà nói thì tuyết đọng lại ở trên sân thượng có thể chận lại hơn nửa cửa động.
Trong động cũng có vẻ phải giữ ấm thêm, đốt chậu than lên, Lỗ Đạt Mã cũng phải đắp vài tầng da thú co rúc ở cạnh đống lửa, mới không cảm thấy lạnh như vậy.
Mỗi ngày phần lớn thời gian Dạ cũng hoàn toàn trong hình thái hắc báo, nằm sấp nằm ở bên cạnh Lỗ Đạt Mã, dùng da lông của mình giữ ấm giúp nàng.
Lại phải nói tiếp, Dạ thật sự không phải là một người giỏi giang bình thường, thời tiết ác liệt như thế, hắn vẫn có thể săn con mồi trở về.
Tuyết rơi xuống liên tiếp hơn mười ngày còn không có ý tứ muốn dừng. Mà hình như thời gian Dạ đi săn cũng trở nên càng ngày càng lâu hơn. Lỗ Đạt Mã biết, bọn họ sắp tiến vào thời kỳ gian nan nhất. Cũng may nàng có dự trữ mấy thùng lớn thịt khô, nếu như có một ngày Dạ không bắt được con mồi, bọn họ còn có thể dựa vào một chút này mà sinh tồn, đối phó đến khi tuyết ngừng rơi.
Mà Lỗ Đạt Mã không biết là, ở cái thế giới này một khi mùa đông bắt đầu có tuyết rơi thì phải đến lúc mùa xuân mới có thể dừng lại.
Hôm nay Dạ vẫn giống như thường ngày, rạng sáng liền đi ra ngoài. Bên cạnh lập tức mất đi độ ấm của Dạ, Lỗ Đạt Mã cũng không ngủ được nên bò dậy. Nàng cho đống lửa cháy mạnh hơn, rồi đi ra cửa động lấy cục tuyết đặt ở trong nồi mai rùa, gác ở trên lửa nấu.
Rất nhanh nước liền được nấu sôi, khói trắng hơi nước lượn lờ, tràn ngập cả đỉnh động, nhiệt độ trong động cũng theo đó mà lên cao một chút.
Đổ nước nóng vào trong chậu rửa mặt mai rùa, Lỗ Đạt Mã rửa mặt xong, lại nấu một nồi nước, liền ngồi ở trước chậu than, vừa chải đầu, vừa chờ Dạ trở lại.
Lược được làm từ gỗ, Lỗ Đạt Mã vẽ ra hình dáng ở trên miếng ván gỗ, Dạ dùng móng vuốt giúp nàng gọt giũa mài nhẵn ra. Từ lúc có lược, mỗi ngày Lỗ Đạt Mã đều dùng nó chải tóc, cũng bắt Dạ làm ra một cái lược chải giúp hắn. Đối với đầu tóc râu ria bù xù của hắn, Lỗ Đạt Mã đã sớm có ý kiến rồi.
Nhưng Dạ lại trốn cực nhanh, nếu như thật sự không chạy được liền hóa thân làm hắc báo, đàng hoàng nằm trên mặt đất để cho nàng chải lông trên lưng. Chải xong, hắn còn "khò khè" hai tiếng. Sau này mỗi lần Lỗ Đạt Mã vừa lấy lược, hắn lập tức biến thành con báo đen, khép hờ con ngươi màu tím sẫm chờ hưởng thụ được chải lông. Lỗ Đạt Mã vô cùng tức giận dứt khoát không để ý tới hắn. Kết quả người ta lại đuổi theo, thấy Lỗ Đạt Mã không giúp hắn chải lông trên lưng thì từ từ đi qua, đưa ra chân trước có lông mao mềm như nhung lay cánh tay Lỗ Đạt Mã.
Chỉ là, có một lần Dạ vẫn bị Lỗ Đạt Mã bắt được, đè hắn xuống chải cho đầu tóc và râu ria cũng có thứ tự, lấy sợi dây da thú buộc tóc của hắn ra phía sau lưng, cột thành một cái đuôi ngựa, lộ ra cái trán đầy đặn. Bởi vì buộc hơi chặt, hắn bị đau đến nỗi "gào khóc" kêu lên.
Râu tóc của Dạ được chải gọn gàng, chợt xuất hiện một hình mẫu soái ca đẹp trai. Mày kiếm đậm đen nghiêng tới tóc mai, đôi mắt màu tím sẫm rạng rỡ phát sáng như ánh sao, lông mi dài, khiến cho trong mơ hồ lại lộ ra một dòng sát khí lẫm liệt. Giữa hàng râu rậm lộ ra đôi môi rất mỏng, thời điểm nhấp nhẹ làm cho người ta có một loại cảm giác cứng rắn như thép lạnh.
Khiến Lỗ Đạt Mã đột nhiên có muốn có loại kích động muốn cạo sạch chòm râu này của hắn, thật sự muốn nhìn một chút gương mặt bị hàm râu rậm che phủ là cái dạng gì. Chỉ là, rất nhanh nàng liền đánh mất cái ý niệm này đi, không biết cái hàm râu ria này và râu ria sau khi Dạ biến thành Tiểu Báo có liên hệ gì không. Râu ria của họ nhà mèo có chức năng giữ vững thăng bằng và đo lường khoảng cách, Dạ thay đổi thành Tiểu Báo, nhất định râu ria cũng có tác dụng này. Nếu nàng cạo sạch hàm râu lúc hắn ở hình người, vậy lúc hắn thay đổi thành Tiểu Báo có thể cũng không còn râu ria hay không cơ chứ? Ặc...... hắc báo không có chòm râu cũng quá quái dị rồi.
Khi Lỗ Đạt Mã nấu cạn nồi nước thứ tư thì Dạ trở lại.
Hôm nay hắn không có mang theo con mồi đã thu thập xong rồi đi lên, mà là đứng ở dưới vách núi hô to: "Đạt Mã! Đạt Mã!"
Lỗ Đạt Mã thò cái đầu nhỏ ra khỏi rèm cửa ló ra ngoài, liền nhìn thấy Dạ hóa thành hình người, thân thể trần truồng đứng ở trong tuyết. Nàng vội vàng cầm áo khoác bò xuống vách núi nhanh chóng phủ thêm cho Dạ.
Đến phía dưới, mới nhìn rõ, hôm nay Dạ bắt một con vật kỳ quái trở lại. Khắp người là màu nâu nhạt, có gai cứng, dọc theo gai cứng bên ngoài thì xem chừng có khoảng một mét rưỡi. Nhìn dấu vết một đường đi trở về của Dạ, có lẽ là hắn vừa tha vừa kéo gia hỏa này trở về.
Dạ lật chuyển thân của con vật kì quái đó, lộ ra cái bụng tuyết trắng mềm mại. Đột nhiên Lỗ Đạt Mã cảm thấy, cái con có gai cứng này nếu như đổi thành lời nói châm chọc mà nói, chính là một con nhím khổng lồ. Lỗ Đạt Mã quyết định đặt tên cho con này là "con nhím".
Ở trong đống tuyết, cùng với Dạ lột da tách lớp gai cứng của con nhím ra, Lỗ Đạt Mã phát hiện, tên này thật nhiều thịt, trên người không có mấy khối xương cứng, phần lớn đều là xương sụn, nếu như không có lớp vỏ có cứng bảo vệ chính là một cục thịt đi lại. Qủa thật xác (da) của nó rất cứng, còn dầy hơn rất nhiều so với mai của dầu con rùa.
Đột nhiên trong đầu Lỗ Đạt Mã thoáng hiện linh quang ——"Bồn tắm!" Đúng rồi, kích thước của lớp vỏ gai cứng này hoàn toàn có thể làm bồn tắm cho nàng. Nàng kéo lại Dạ đang cõng thùng gỗ đựng thịt của con nhím chuẩn bị trở về trên vách núi làm điểm tâm, để cho hắn cũng giúp đỡ khiêng cái "Bồn tắm" này đi lên.
Lên dốc núi, Dạ đi nổi lửa nướng thịt, Lỗ Đạt Mã thì toàn tâm toàn ý đặt vào cái bồn tắm. Nàng nghiêm túc dùng nước tuyết một lần lại một lần tẩy sạch, lại dùng ba lần nước nóng, mới dọn vào trong động. Đặt vào phòng ngủ ban đầu vốn chuẩn bị cho Dạ, sau đó lại ngăn cách đổi thành nơi cất đồ rồi bỏ trống đến bây giờ, về sau, nơi này chính là phòng tắm rồi.
Ăn xong bữa cơm, Lỗ Đạt Mã liền nấu một bồn nước tắm lớn, rồi ngồi vào bên trong tắm, ài...... Thật là thoải mái nha.
Dĩ nhiên, trong thời gian này Dạ lại tò mò rình coi, bị Lỗ Đạt Mã quăng cái lược lên trán, "Nức nở nghẹn ngào" một tiếng, rồi đi tới chỗ bên cạnh chậu than.
Chờ Lỗ Đạt Mã tắm xong ra ngoài, Dạ liền cởi xuống tạp dề trên người mình, vui sướng nhảy vào trong bồn tắm.
Khóe mắt Lỗ Đạt Mã co rút, đây là con báo hả? Là con báo hả? Rõ ràng là con khỉ mà, cái gì cũng bắt chước theo!
Hết chương 38.
Khi "lịch Man Hoang" của Lỗ Đạt Mã ghi đến "Mùa đông ngày thứ hai mươi ba" thì tuyết rơi.
Tuyết rơi rất lớn, nếu như một ngày không quét sạch mà nói thì tuyết đọng lại ở trên sân thượng có thể chận lại hơn nửa cửa động.
Trong động cũng có vẻ phải giữ ấm thêm, đốt chậu than lên, Lỗ Đạt Mã cũng phải đắp vài tầng da thú co rúc ở cạnh đống lửa, mới không cảm thấy lạnh như vậy.
Mỗi ngày phần lớn thời gian Dạ cũng hoàn toàn trong hình thái hắc báo, nằm sấp nằm ở bên cạnh Lỗ Đạt Mã, dùng da lông của mình giữ ấm giúp nàng.
Lại phải nói tiếp, Dạ thật sự không phải là một người giỏi giang bình thường, thời tiết ác liệt như thế, hắn vẫn có thể săn con mồi trở về.
Tuyết rơi xuống liên tiếp hơn mười ngày còn không có ý tứ muốn dừng. Mà hình như thời gian Dạ đi săn cũng trở nên càng ngày càng lâu hơn. Lỗ Đạt Mã biết, bọn họ sắp tiến vào thời kỳ gian nan nhất. Cũng may nàng có dự trữ mấy thùng lớn thịt khô, nếu như có một ngày Dạ không bắt được con mồi, bọn họ còn có thể dựa vào một chút này mà sinh tồn, đối phó đến khi tuyết ngừng rơi.
Mà Lỗ Đạt Mã không biết là, ở cái thế giới này một khi mùa đông bắt đầu có tuyết rơi thì phải đến lúc mùa xuân mới có thể dừng lại.
Hôm nay Dạ vẫn giống như thường ngày, rạng sáng liền đi ra ngoài. Bên cạnh lập tức mất đi độ ấm của Dạ, Lỗ Đạt Mã cũng không ngủ được nên bò dậy. Nàng cho đống lửa cháy mạnh hơn, rồi đi ra cửa động lấy cục tuyết đặt ở trong nồi mai rùa, gác ở trên lửa nấu.
Rất nhanh nước liền được nấu sôi, khói trắng hơi nước lượn lờ, tràn ngập cả đỉnh động, nhiệt độ trong động cũng theo đó mà lên cao một chút.
Đổ nước nóng vào trong chậu rửa mặt mai rùa, Lỗ Đạt Mã rửa mặt xong, lại nấu một nồi nước, liền ngồi ở trước chậu than, vừa chải đầu, vừa chờ Dạ trở lại.
Lược được làm từ gỗ, Lỗ Đạt Mã vẽ ra hình dáng ở trên miếng ván gỗ, Dạ dùng móng vuốt giúp nàng gọt giũa mài nhẵn ra. Từ lúc có lược, mỗi ngày Lỗ Đạt Mã đều dùng nó chải tóc, cũng bắt Dạ làm ra một cái lược chải giúp hắn. Đối với đầu tóc râu ria bù xù của hắn, Lỗ Đạt Mã đã sớm có ý kiến rồi.
Nhưng Dạ lại trốn cực nhanh, nếu như thật sự không chạy được liền hóa thân làm hắc báo, đàng hoàng nằm trên mặt đất để cho nàng chải lông trên lưng. Chải xong, hắn còn "khò khè" hai tiếng. Sau này mỗi lần Lỗ Đạt Mã vừa lấy lược, hắn lập tức biến thành con báo đen, khép hờ con ngươi màu tím sẫm chờ hưởng thụ được chải lông. Lỗ Đạt Mã vô cùng tức giận dứt khoát không để ý tới hắn. Kết quả người ta lại đuổi theo, thấy Lỗ Đạt Mã không giúp hắn chải lông trên lưng thì từ từ đi qua, đưa ra chân trước có lông mao mềm như nhung lay cánh tay Lỗ Đạt Mã.
Chỉ là, có một lần Dạ vẫn bị Lỗ Đạt Mã bắt được, đè hắn xuống chải cho đầu tóc và râu ria cũng có thứ tự, lấy sợi dây da thú buộc tóc của hắn ra phía sau lưng, cột thành một cái đuôi ngựa, lộ ra cái trán đầy đặn. Bởi vì buộc hơi chặt, hắn bị đau đến nỗi "gào khóc" kêu lên.
Râu tóc của Dạ được chải gọn gàng, chợt xuất hiện một hình mẫu soái ca đẹp trai. Mày kiếm đậm đen nghiêng tới tóc mai, đôi mắt màu tím sẫm rạng rỡ phát sáng như ánh sao, lông mi dài, khiến cho trong mơ hồ lại lộ ra một dòng sát khí lẫm liệt. Giữa hàng râu rậm lộ ra đôi môi rất mỏng, thời điểm nhấp nhẹ làm cho người ta có một loại cảm giác cứng rắn như thép lạnh.
Khiến Lỗ Đạt Mã đột nhiên có muốn có loại kích động muốn cạo sạch chòm râu này của hắn, thật sự muốn nhìn một chút gương mặt bị hàm râu rậm che phủ là cái dạng gì. Chỉ là, rất nhanh nàng liền đánh mất cái ý niệm này đi, không biết cái hàm râu ria này và râu ria sau khi Dạ biến thành Tiểu Báo có liên hệ gì không. Râu ria của họ nhà mèo có chức năng giữ vững thăng bằng và đo lường khoảng cách, Dạ thay đổi thành Tiểu Báo, nhất định râu ria cũng có tác dụng này. Nếu nàng cạo sạch hàm râu lúc hắn ở hình người, vậy lúc hắn thay đổi thành Tiểu Báo có thể cũng không còn râu ria hay không cơ chứ? Ặc...... hắc báo không có chòm râu cũng quá quái dị rồi.
Khi Lỗ Đạt Mã nấu cạn nồi nước thứ tư thì Dạ trở lại.
Hôm nay hắn không có mang theo con mồi đã thu thập xong rồi đi lên, mà là đứng ở dưới vách núi hô to: "Đạt Mã! Đạt Mã!"
Lỗ Đạt Mã thò cái đầu nhỏ ra khỏi rèm cửa ló ra ngoài, liền nhìn thấy Dạ hóa thành hình người, thân thể trần truồng đứng ở trong tuyết. Nàng vội vàng cầm áo khoác bò xuống vách núi nhanh chóng phủ thêm cho Dạ.
Đến phía dưới, mới nhìn rõ, hôm nay Dạ bắt một con vật kỳ quái trở lại. Khắp người là màu nâu nhạt, có gai cứng, dọc theo gai cứng bên ngoài thì xem chừng có khoảng một mét rưỡi. Nhìn dấu vết một đường đi trở về của Dạ, có lẽ là hắn vừa tha vừa kéo gia hỏa này trở về.
Dạ lật chuyển thân của con vật kì quái đó, lộ ra cái bụng tuyết trắng mềm mại. Đột nhiên Lỗ Đạt Mã cảm thấy, cái con có gai cứng này nếu như đổi thành lời nói châm chọc mà nói, chính là một con nhím khổng lồ. Lỗ Đạt Mã quyết định đặt tên cho con này là "con nhím".
Ở trong đống tuyết, cùng với Dạ lột da tách lớp gai cứng của con nhím ra, Lỗ Đạt Mã phát hiện, tên này thật nhiều thịt, trên người không có mấy khối xương cứng, phần lớn đều là xương sụn, nếu như không có lớp vỏ có cứng bảo vệ chính là một cục thịt đi lại. Qủa thật xác (da) của nó rất cứng, còn dầy hơn rất nhiều so với mai của dầu con rùa.
Đột nhiên trong đầu Lỗ Đạt Mã thoáng hiện linh quang ——"Bồn tắm!" Đúng rồi, kích thước của lớp vỏ gai cứng này hoàn toàn có thể làm bồn tắm cho nàng. Nàng kéo lại Dạ đang cõng thùng gỗ đựng thịt của con nhím chuẩn bị trở về trên vách núi làm điểm tâm, để cho hắn cũng giúp đỡ khiêng cái "Bồn tắm" này đi lên.
Lên dốc núi, Dạ đi nổi lửa nướng thịt, Lỗ Đạt Mã thì toàn tâm toàn ý đặt vào cái bồn tắm. Nàng nghiêm túc dùng nước tuyết một lần lại một lần tẩy sạch, lại dùng ba lần nước nóng, mới dọn vào trong động. Đặt vào phòng ngủ ban đầu vốn chuẩn bị cho Dạ, sau đó lại ngăn cách đổi thành nơi cất đồ rồi bỏ trống đến bây giờ, về sau, nơi này chính là phòng tắm rồi.
Ăn xong bữa cơm, Lỗ Đạt Mã liền nấu một bồn nước tắm lớn, rồi ngồi vào bên trong tắm, ài...... Thật là thoải mái nha.
Dĩ nhiên, trong thời gian này Dạ lại tò mò rình coi, bị Lỗ Đạt Mã quăng cái lược lên trán, "Nức nở nghẹn ngào" một tiếng, rồi đi tới chỗ bên cạnh chậu than.
Chờ Lỗ Đạt Mã tắm xong ra ngoài, Dạ liền cởi xuống tạp dề trên người mình, vui sướng nhảy vào trong bồn tắm.
Khóe mắt Lỗ Đạt Mã co rút, đây là con báo hả? Là con báo hả? Rõ ràng là con khỉ mà, cái gì cũng bắt chước theo!
Hết chương 38.