Kiếm sống nơi hoang dã

Chương 71: Mùa hè, mưa dông, bắt cá

Editor: ChieuNinh
Theo nước mưa dư thừa, giải quyết được tình hình hạn hán, mực nước trong dòng suối nhỏ lại trở về độ cao ban đầu.
Lỗ Đạt Mã đột nhiên muốn đi xem một chút cái cửa sông ngầm kia bây giờ có hình dáng ra sao.
Ăn xong điểm tâm, nàng liền lôi kéo Dạ chạy vội tới cửa sông ngầm.
Nước suối đã bao phủ cả lối vào sông ngầm, không có tảng đá to ngăn ở cửa động, cửa dòng sông ngầm giống như một cái miệng to. Khi dòng nước chảy qua thì tại nơi đó liền tạo thành một luồng nước xoáy không lớn, mà lực hút của vòng xoáy cuốn vào một ít tôm cá nhỏ đi cùng theo nước chảy vào trong sông ngầm.
Lỗ Đạt Mã lại suy tư một chút, suy đoán xem con sông ngầm này chảy thông đến địa phương nào. Nếu không, trước kia nước trên bề mặt mặt đất bị bốc hơi lợi hại như vậy, lại trường kỳ chưa rơi một giọt mưa, cho dù là sông ngầm cũng không phải có mực nước cao chứ, chẳng lẽ nó lại thông ra tới biển? Dù là không thông ra tới biển, cũng có khả năng thông tới một nơi rất lớn như là hồ hoặc là sông?
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã lại cảm giác mình rất nhàm chán, con sông ngầm này thông tới đâu cũng không có quan hệ gì tới nàng cả, chẳng lẽ nàng vẫn còn ngóng trông từ trong đó xuất hiện một con thủy quái gì sao?
Lỗ Đạt Mã lắc lắc đầu, ném các loại ý tưởng vô thưởng vô phạt đến sau ót, lôi kéo Dạ về nhà, cứ yên ổn sống qua ngày đi.
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã muốn được sống yên ổn qua ngày, nhưng ông trời cố tình không để cho nàng như nguyện.
Vào một buổi chiều mấy ngày sau, bầu trời "xoẹt ầm ầm" bổ mấy tiếng nổ, sau đó liền đùng đùng rớt xuống từng giọt mưa lớn. Lỗ Đạt Mã vẫn cho là trận mưa rào, thu thập da thú hong ở bên ngoài, cá khô, thịt muối …, liền tránh về trong động.
Một trận mưa này thoáng cái liên tục ba ngày, hơn nữa không thấy có khuynh hướng muốn dừng lại, không biết còn phải mất bao lâu.
Lỗ Đạt Mã lấy rèm da thú ra treo lên cửa động, không để cho nước mưa tạt vào.
Lúc này nàng thấy may mắn nhất chính là giữ được mồi lửa.
Trong chốc lát, Dạ ôm một bó lớn cành cây chạc cây trở lại. Hiện tại hắn cũng hiểu, nhóm lửa cần chính là củi khô, bó củi ẩm ướt thì không những không đốt lửa được, hơn nữa khói nhiều sẽ sặc chết người. Hắn mang củi rơm rất chỉnh tề xếp chồng chất dựa vào vách động, sau đó thì biến thành Tiểu Báo cọ cọ dính ngấy đến bên cạnh Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã tính toán một chút ngày, cách lần trước hắn dính ngấy với mình, qua gần ba mươi ngày, có lẽ thời kỳ rụng trứng của mình lại đến.
Đối với loại dính ngấy tựa như cầu hoan này của Dạ, Lỗ Đạt Mã lựa chọn bỏ qua, vào lúc nàng chưa biết rõ ràng tình cảm của mình đối với Dạ là cái gì, nàng không thể đáp ứng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hơn nữa, nàng cảm thấy loại biểu hiện này của Dạ, cũng bởi vì dưới sự kích thích của kích thích tố giống cái sinh ra, bản năng dã thú muốn sinh sôi đầy đàn đời sau.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy trên một điểm này, Dạ và mình vẫn có chỗ khác biệt. Loài người sau nhiều lần tiến hóa, đã xem sinh sôi nảy nở chủng tộc thăng cấp tới tầng "Yêu" rồi, sở dĩ bọn họ sinh ra đời sau, là kéo dài tình cảm lẫn nhau.
Mà trong thế giới động vật, sinh sản vẫn chỉ là đơn thuần vì đầy đàn mà sinh sản.
Cái này thuộc về bản chất là hoàn toàn bất đồng.
Lỗ Đạt Mã kéo cái đuôi của Dạ đang quấn ở ngang hông mình, đi tới cửa động nhìn bên ngoài, mưa còn không có ý tứ muốn dừng, nhíu nhíu mày, lại đi trở về.
Đường cong của cái sân ngoài cửa động có chút nghiêng, độ cong nghiêng ra bên ngoài, mặc dù không nghiêm trọng, thế nhưng mưa còn "ào ào" như vậy thì không xong, cũng rất có thể chảy ngược vào trong nhà nàng và Dạ. Phải nghĩ biện pháp chỉnh sửa cánh cửa nghiêng ra ngoài, hoặc là làm một cái "rãnh thoát nước"?
Cuối cùng Lỗ Đạt Mã cân nhắc một chút, vẫn nên làm rãnh thoát nước thì tốt hơn, cánh cửa cái gì chứ, làm xong có thể đưa đến tác dụng cản nước, gây chuyện không tốt là trở thành đập nước rồi, lại còn vỡ đập.
Cẩn thận mà nghiên cứu một chút cái sân ngoài động, Lỗ Đạt Mã cảm thấy chỉ cần đục ra một cái rãnh cống vị trí tiếp nối giữa cửa động và cái sân, dẫn nước mưa chảy ngược từ hai bên sân đi xuống là có thể.
Một tia chớp nối liền trời đất, nổ vang "đùng đùng đoàn đoàn" mấy tiếng, dọa Lỗ Đạt Mã đang hết sức chăm chú nghiên cứu khẽ run rẩy. Sau đó thì có một đôi cánh tay có lực ôm nàng trở về bên trong động, chủ nhân đôi cánh tay này rất rõ ràng là Dạ.
Lỗ Đạt Mã lau nước mưa văng tung tóe ở trên đầu, ngẩng đầu nhìn Dạ.
Trong con ngươi màu tím sẫm có lo lắng nồng đậm bộc lộ ra ngoài, hơn nữa còn mang theo vẻ sợ hãi.
Dạ sợ sét đánh?
Cái ý niệm này vừa nhảy ra từ trong đầu Lỗ Đạt Mã, nàng nhẹ cất giọng kêu lên: "Dạ?"
Dạ nhíu mày nói: "Nguy hiểm!"
Mím mím môi, Lỗ Đạt Mã biết mình đã đoán đúng, gật đầu với Dạ một cái, bày tỏ mình biết ý tứ của hắn.
Mà Dạ đại khái cảm thấy nên tiến thêm một bước nói cho nàng biết được đến cùng có bao nhiêu nguy hiểm, lại nói lời khó hơn nhiều: "Ánh sáng, âm thanh, cây đứt rời, lửa...... bên ngoài, nguy hiểm!"
"Ừm!" Lỗ Đạt Mã gật đầu lần nữa. Chỉ là nàng cảm thấy mình cần thiết phải tiến hành một bước phổ cập kiến thức khoa học cho Dạ. Tuy nói Dạ là người sinh trưởng ở nơi Man Hoang này, nhưng mà nàng cũng không muốn Dạ dốt nát vô tri, trong tiềm thức, thật hy vọng Dạ cường đại không gì không làm được.
"Dạ, mới vừa đó là tia chớp và sét đánh, cũng không có đáng sợ như ngươi nghĩ. Chúng ta chỉ cần tránh khỏi nó, thời điểm trời mưa tận lực tìm địa phương trống trải ngồi hoặc ngồi xổm, không nên đến dưới gốc cây to đụt mưa, cũng sẽ không bị nó bổ tới, dĩ nhiên, ở lại trong nhà là tốt nhất."
Lỗ Đạt Mã mỉm cười với Dạ, nàng không muốn để cho Dạ thoáng một cái liền hiểu rõ sấm chớp đùng đùng là hiện tượng tự nhiên gì, mà đó cũng không phải đại quái thú gì, chỉ là muốn tiêu trừ một chút sợ hãi của hắn đối với sấm sét và tia chớp.
Nhưng nàng không nghĩ tới, lời của nàng ngày hôm nay..., Dạ rất nghiêm túc ghi nhớ ở trong lòng, cũng vào một ngày không bao lâu sau đó đã cứu tánh mạng của hắn.
Trận mưa này lại hạ xuống thêm hai ngày nữa thì ngừng lại.
Lấy này thời gian ở thế giới này mà tính toán, mùa hè còn có một đoạn thời gian rất dài nữa mới có thể qua đi, như vậy nhất định sẽ mưa không ít, có lẽ còn có thể lớn hơn, cho nên rãnh thoát nước là hết sức cần thiết. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Lỗ Đạt Mã kêu Dạ đào một cái rãnh ở chỗ cửa động đi thẳng ra ngoài. Cũng chờ đợi trận mưa nặng hạt kế tiếp tiến hành kiểm nghiệm đối với nó.
Không để cho Lỗ Đạt Mã chờ lâu, ba ngày sau, lại một trận mưa to lại tới.
Hơn nữa, còn mưa liên tục không dừng.
Nhiệt độ bởi vì trời mưa mà ngày một thấp hơn, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nhiệt độ bây giờ cũng chỉ có mười mấy độ.
Dạ không còn cho phép Lỗ Đạt Mã ra cửa nữa, hắn lượm rất nhiều nhánh cây đặt bên cạnh chậu than sau khi hong khô thì bỏ vào trong động để dự trữ. Hơn nữa hắn lại bắt đầu ăn cơm lượng lớn, cũng nhìn Lỗ Đạt Mã để cho nàng ăn nhiều.
Chẳng lẽ lại sắp đi vào thời kì thiếu hụt thức ăn?
Nhìn dáng vẻ của Dạ, Lỗ Đạt Mã không khỏi nghĩ tới, mới bắt đầu tiến vào mùa đông, Dạ cũng chính là như vậy. Nhưng tại sao mùa hè lại có thể có thời điểm thiếu hụt thức ăn đây? Chẳng lẽ, trời sẽ mưa liên tục? Giống như tuyết rơi không ngừng gần một trăm mười ngày?
Mang theo cái ý niệm này, Lỗ Đạt Mã tìm Dạ chứng thực.
Mà Dạ cho nàng câu trả lời khẳng định.
Tim Lỗ Đạt Mã đập mạnh và loạn nhịp, như vậy mưa to như trút nước này phải rơi gần một trăm ngày? Vậy sơn động của bọn họ có thể bị chìm ngập hay không? Khe núi này là ở vào vùng đất thấp của cả rừng rậm, bị ngập nước là chuyện có chín phần mười, nhưng khi nhìn dáng vẻ của Dạ, lại không có tính toán muốn dọn nhà. Như vậy nói cách khác, nơi này là an toàn? Dạ là người từng trải, có lẽ hàng năm hắn cũng sẽ trải qua một lần, giống như khi băng tuyết tan chảy, nếu như có nguy hiểm, nàng tin tưởng Dạ nhất định sẽ mang theo mình dọn nhà trước tiên.
Đối với Dạ, Lỗ Đạt Mã đã sớm dán nhãn "đáng tin" trên người hắn rồi.
Không lo lắng vấn đề bị ngập nước, Lỗ Đạt Mã bắt đầu suy tính vấn đề thức ăn, ở thời điểm Dạ còn có thể đi ra ngoài săn bắt, bọn họ nên dự trữ thức ăn nhiều hơn. Dùng muối ướp các loại thịt, cũng không cần lo lắng trong thời tiết ẩm ướt như vậy, thức ăn sẽ sớm bị hư hỏng.
Mà trong thời gian cân nhắc đến khẩn trương, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nhất thiết phải nói chuyện với Dạ. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hai người bọn họ tốt nhất có thể phân chia công việc, Dạ đi ra ngoài đi săn bắt, mà nàng có thể ở trong suối bắt cá về. Về phần công cụ bắt cá, hiện tại dùng cây xiên cá tất nhiên là không đáng tin cậy, nhưng mà nàng có thể thử đan lưới cá.

Cùng thảo luận với Dạ một phen, Lỗ Đạt Mã cảm thấy đứa nhỏ này học xấu, hắn không có nói đồng ý, cũng không có nói không đồng ý, trước hết chỉ để cho nàng đan lưới cá.
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã quyết định không so đo với hắn, trước tiên đan xong lưới cá mới là mấu chốt, đến lúc đó nếu Dạ không đồng ý, cùng lắm thì nàng tiền trảm hậu tấu lần nữa, thừa dịp thời điểm hắn đi ra ngoài săn thú thì trộm đi.
Trong vòng hai ngày, Lỗ Đạt Mã dùng sợi dây da thú cộng thêm dây leo bện được lưới cá.
Mặc dù từ lúc trời mưa đến giờ, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ không ra khỏi động xuống dốc núi, nhưng từ nhếch nhác trên người Dạ mỗi ngày đi săn bắt trở về, nàng cũng biết tình huống bên ngoài có bao nhiêu gay go.
Nấu xong nước nóng xua Dạ đi rửa một thân bùn lầy và nước mưa, Lỗ Đạt Mã liền nướng thịt đã được hắn rửa sạch đặt ở ngoài động. Đợi Dạ tắm xong vừa lúc có thể ăn.
Ăn xong điểm tâm, Lỗ Đạt Mã lấy lưới cá mình đã đan xong ra như hiến vật quý.
Dạ vô cùng nghiêm túc nghiên cứu, sau đó bắt đầu hỏi nàng phương pháp sử dụng.
Xuất phát từ mục đích muốn cho Dạ động lòng, đồng ý cho mình đi ra ngoài bắt cá, Lỗ Đạt Mã giảng giải cực kỳ tỉ mỉ, mà Dạ cũng nghe được cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng mà, đến tối trước khi sắp sửa đi ngủ, Dạ cũng không có nói rõ chuyện bắt cá ngày mai, Lỗ Đạt Mã có chút buồn bực. nhưng nghĩ lại, lại vui mừng, ngươi không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, như vậy ta liền coi như ngươi cam chịu là đồng ý, sau đó, nàng an tâm ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau mở mắt ra, Dạ đã đi ra ngoài săn bắt.
Lỗ Đạt Mã trở mình một cái rồi bò dậy, sau khi rửa mặt, liền muốn cầm lưới cá đi ra ngoài, nhưng nàng tìm một lần chỗ nàng cất đồ, cũng không tìm thấy bóng dáng lưới cá.
Đi đâu chứ?
Ngay khi Lỗ Đạt Mã chống cằm, vừa thêm củi vào trong chậu than, hoài nghi lưới cá bị Dạ giấu đi thì "tội phạm hiềm nghi" trở lại.
Hắn ướt hết cả người, trên vai khiêng con mồi lột da đã thu thập sạch sẽ, trong tay cầm thêm cái lưới cá đi vào động, trong lưới cá có năm sáu con cá.
Hắn hướng về phía Lỗ Đạt Mã cười một tiếng: "Đạt Mã, lưới, tốt!"
Lỗ Đạt Mã nhìn chằm chằm tấm lưới cá mà co rút khóe mắt, khó trách nàng không tìm được lưới cá, khó trách ngày hôm qua người này không nói câu nào, nói chung hắn đã sớm nghĩ kỹ đối sách rồi. Lỗ Đạt Mã buồn bực, làm sao nàng lại không phát hiện, tên Dạ này càng ngày càng giảo hoạt đây, học với ai, thật xấu!
Suốt cả một ngày, Lỗ Đạt Mã cũng không có cho Dạ sắc mặt tốt.
Dạ cũng không thèm quan tâm, quản nàng ăn, quản nàng uống..., tối ngủ còn ôm. Qua ngày hôm sau đi ra ngoài săn bắt, vẫn mang theo lưới cá như cũ.
Mà Lỗ Đạt Mã vì giận dỗi với hắn, nàng tính toán, lén lén lút lút lại đan thêm một cái lưới cá. Thừa dịp lúc Dạ không có ở đây thì chạy ra.
Mưa từ trên bầu trời trút xuống như trút nước, không tới hai giây liền tưới Lỗ Đạt Mã từ đầu đến chân lạnh thấu tim. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mưa to liên mấy ngày khiến cho mặt đất đã sớm bùn lầy không chịu nổi, từng giọt nước rơi xuống có hợp thành một vũng nước lớn.
Lỗ Đạt Mã trượt chân ngã nhào hai cái mới đi đến bên dòng suối.
Lúc này nước suối đã sớm tràn đến bên bờ. Lỗ Đạt Mã lau nước mưa trên mặt một cái, đi tới địa phương bên trái nhỏ hẹp của dòng suối, lấy lưới cá ra, bỏ ít xương thú chìm vào trong nước, sau đó lấy một cục đá to ngăn chận cố định một đầu, mình thì cầm một đầu khác lội nước qua bờ bên kia, cũng dùng cục đá to cố định lại.
Sau đó đứng trên bờ chờ, về phần tránh mưa gì đó thì rất không cần rồi, mưa to gió lớn, tránh không cũng thể tránh.
Bởi vì vật liệu bện lưới có hạn, kết mắt lưới tương đối lớn, cá hơi nhỏ một chút cũng chui qua mắt lưới, trong lưới chỉ bao vây được ba bốn con cá lớn dài hơn hai thước, trong đó có một con vẫn còn đang cực kì không an phận muốn thoát khỏi lưới.
Làm sao Lỗ Đạt Mã có thể cho nó cơ hội chứ? Vội vàng thu lưới. Lấy ra một dây leo mảnh, dự định sâu chuỗi qua mang cá. Lúc giương mắt chỉ thấy trong màn mưa một bóng dáng thon dài đứng ở cách đó không xa.
Đó là Dạ, trên vai hắn còn khiêng con mồi mới vừa bắt được trở về.
Lỗ Đạt Mã không thấy rõ vẻ mặt trên mặt hắn lúc này, chỉ là nàng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định còn đen hơn cả đáy nồi.
Chỉ thấy Dạ ném con mồi xuống đất, xoải bước đi tới chỗ nàng. Sau đó trước mắt Lỗ Đạt Mã choáng váng, liền bị Dạ vác lên đầu vai. Cảm giác đầu chúi xuống dưới thật không ra thế nào, đã rất lâu không có nhận đãi ngộ như thế Lỗ Đạt Mã cũng đã quên loại cảm giác choáng váng đầu óc này. Đợi trước mắt rõ ràng thì nàng đã bị Dạ vác về trong sơn động.
Dạ đặt nàng đến bên chậu than, không nói câu nào, xoay người lại tiến vào trong màn mưa.
Lỗ Đạt Mã biết, nàng lại xong đời, Dạ lại tức giận. Nhưng nàng cũng nghĩ không ra, ở trong mắt Dạ mình cứ nhỏ yếu, tay trói gà không chặt như vậy sao? Nàng phải làm thế nào để cho Dạ biết, nàng có thể cùng kề vai chiến đấu, gánh chịu áp lực sinh tồn với hắn đây? Cái vấn đề này để cho nàng rất khổ não.
Trong chốc lát, Dạ trở về, trong tay cầm theo cá, trên bả vai khiêng thịt, toàn thân ướt đẫm.
Nhìn bộ dáng của hắn, đột nhiên Lỗ Đạt Mã phản ứng kịp, nàng còn chưa có nấu nước, nên vội vàng đứng lên bận rộn.
"Đạt Mã, lo lắng!"
Lỗ Đạt Mã vội vàng châm nước vào trong nồi liền ngẩn ra, nàng vốn đã làm xong chuẩn bị Dạ sẽ chiến tranh lạnh với nàng, ai ngờ, thế nhưng Dạ tự chủ động nói chuyện với nàng.
Lo lắng!
Hai chữ này gõ vào trong lòng của Lỗ Đạt Mã, để cho nàng cảm thấy ê ẩm.
Hoàn cảnh bên ngoài nguy hiểm, Dạ lo lắng nàng sẽ bị thương, thậm chí bỏ mạng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nàng biết cảm giác lo lắng này, mỗi ngày thời điểm Dạ đi ra ngoài nàng cũng sẽ lo lắng, lo lắng hắn sẽ gặp phải cự thú khó dây dưa nào đó, lo lắng hắn có bất trắc. Dạ cường hãn như vậy, nàng cũng sẽ lo lắng, như vậy suy bụng ta ra bụng người, đối với mình ngay cả con thỏ cũng dám đuổi theo cắn, có lẽ là khiến cho Dạ càng thêm lo lắng.
Có phải nàng đã làm sai rồi không?
Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng nhất định phải suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc mình phải làm sao mới có thể giúp Dạ được tốt hơn, mà sẽ không gia tăng gánh nặng cho hắn, thậm chí làm cản trở chứ không giúp được gì.
Nước đun nóng rồi, Lỗ Đạt Mã gọi Dạ đi tắm, trừ đi khí lạnh.
Ai biết Dạ chợt bắt đầu động thủ cởi ra y phục của mình.
"Dạ? Dạ? Ngươi muốn làm gì?"
Lỗ Đạt Mã hốt hoảng bảo vệ y phục của mình, Dạ làm sao vậy? Bởi vì mình không nghe lời mà giận điên lên? Không giống!
"Ướt! Tắm!"
Dạ trả lời lời ít mà ý nhiều. Lỗ Đạt Mã mắc mưa, trên người ướt đẫm, nên tắm, giống như mỗi ngày khi hắn săn bắt trở về cũng như vậy.
"Cái đó, Dạ, ngươi dừng tay, ta tự làm......"
Lỗ Đạt Mã bảo vệ áo lót và quần lót còn sót lại trên người, đẩy Dạ ra khỏi phòng tắm, rồi ngồi vào trong bồn tắm.
Hết chương 71.

back top