Kiếm sống nơi hoang dã

Chương 80: Đạt Mã ý thức nguy cơ, báo đốm khó chịu

Editor: ChieuNinh
Rất nhanh, Lỗ Đạt Mã lại hiếu kỳ.
Dạ hướng về phía báo đốm "Ưmh lãi nhãi", "Ô oa", mà báo đốm cũng trả lời cho hắn "Ưmh lãi nhãi", "Ô oa". Hai người có qua có lại giống như đang nói chuyện phiếm, lại giống như đang đàm phán.
Từ nhỏ Dạ đi theo bên người sói mà lớn lên, có thể nghe hiểu lời nói của báo đốm? Hai người còn có thể câu thông như thường?
Đây là vì sao?
Lỗ Đạt Mã có chút nghĩ mà không hiểu. Nàng cẩn thận quan sát.
Dạ và báo đốm vừa nói, vừa thỉnh thoảng xếch mi một cái, thỉnh thoảng lại còn nhúc nhích lỗ tai, mấu chốt nhất là, bọn họ nói qua nói lại còn có thể biến ra cái đuôi vung tới vung lui.
Ực......
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, hình như nàng có chút hiểu rõ ràng rồi. Giữa động vật và động vật hẳn là có tiếng nói chung nào đó, giống như trong thế giới loài người dùng Anh ngữ làm ngôn ngữ giao tiếp. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Dĩ nhiên, ngôn ngữ của động vật cần tứ chi phối hợp, hơn nữa âm điệu lớn nhỏ, ngừng ngắt bất đồng, ý tứ biểu đạt cũng có sự khác biệt.
Lỗ Đạt Mã còn có phỏng đoán lớn mật hơn, Thú Ngữ giữa động vật có lẽ là đến từ một loại hoặc hai loại ngôn ngữ nguyên thủy diễn biến mà thành, thì cũng giống như, dung hợp bên trong văn hóa Hàn Quốc cũng tham khảo tư tưởng nho gia Trung quốc cổ đại. Mà chữ viết Nhật Bản gần như là mượn tạm từ trong chữ viết Trung Quốc mà ra.
Dĩ nhiên, bởi vì bắt nguồn diễn biến khác nhau, vào lúc động vật đang biểu đạt cũng sẽ sinh ra hiểu lầm, cũng tỷ như: Uông Tinh Nhân vẫy đuôi bày tỏ là "Ta nguyện ý!", mà thời điểm Miêu Tinh Nhân vẫy đuôi là đang bày tỏ "Ngươi rất phiền!". Cũng chính bởi vì như thế, Uông Tinh Nhân và Miêu Tinh Nhân vĩnh viễn không thành bằng hữu được. (Uông Tinh Nhân: chó; Miêu Tinh Nhân: mèo)
Ặc......
Lỗ Đạt Mã cảm giác mình lại nghĩ chuyện xa xôi.
Ngay khi Dạ và báo đốm "Ô oa" xong, hắn đột nhiên xoay người lại, trực tiếp sững sờ nhìn chằm chằm bộ ngực Lỗ Đạt Mã, thỉnh thoảng trợn mắt, thỉnh thoảng cau mày.
Làm cho trong lòng Lỗ Đạt Mã trực tiếp xù lông.
"Dạ?"
Dạ không nghe thấy, lại vẫn chuyên chú mãnh liệt nhìn chằm chằm trước ngực Lỗ Đạt Mã.
"Dạ!"
Lỗ Đạt Mã không chịu nổi ánh mắt sắc lang nhìn chằm chằm này của Dạ, hai tay ôm ngực, khẽ quát một tiếng về phía hắn.
"Ưmh? Đạt Mã?"
Dạ hồi hồn.
"Các ngươi mới vừa rồi đã nói cái gì đó?"
Lỗ Đạt Mã nháy nháy con mắt, chỉ chỉ báo đốm đang nhìn xem khắp nơi, quen thuộc hoàn cảnh. Nàng quá hiếu kỳ rồi.
"Nàng đang tìm đứa bé."
Dạ thành thật trả lời.
"Đứa bé? Đứa bé gì?" Lỗ Đạt Mã không hiểu ra sao cả.
"Có con nít, sưng!" Dạ vừa nói xong, vừa dùng tay nhè nhẹ chọt chọt "cục sưng" bộ ngực Lỗ Đạt Mã.
"Lưu manh!"
Lỗ Đạt Mã dùng sức đập ‘móng heo’ của hắn, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Từ trong câu trả lời của Dạ, nàng nghe ra một tin tức, trong tộc đàn của Dạ, bộ ngực giống cái chỉ sau khi sanh hạ thú con thì nhũ tuyến bộ vú mới có thể trổ mã. Thời kỳ cho con bú qua đi thì sẽ khôi phục "bằng phẳng", cho nên báo đốm thấy mình rồi mới đi tìm "đứa bé". Nếu nói như vậy, báo đốm hẳn là giống cái, trong lòng Lỗ Đạt Mã có một đáp án khẳng định.
Sự thật cũng đúng như Lỗ Đạt Mã suy nghĩ.
Lúc ở bên ngoài, Lỗ Đạt Mã mặc dày, bộ ngực còn không phải rất rõ ràng, trở về trong động, nàng cởi áo khoác vừa dầy vừa nặng ra, 34C ngạo nhân liền hiển lộ. Bởi vì Lỗ Đạt Mã và Dạ sinh hoạt ở chung một chỗ, báo đốm rất tự nhiên liền xem nàng trở thành đồng loại, cho nên rất tự nhiên liền coi Lỗ Đạt Mã là giống cái đang trong thời kỳ cho con bú.
Ý thức được báo đốm là giống cái, Lỗ Đạt Mã bỗng cảm thấy nàng trần truồng như vậy, thật sự quá chướng mắt, cũng quá không văn minh. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đặc biệt là, trong lòng nàng không muốn để cho Dạ thấy cái bộ dáng này của báo đốm. Về phần tại sao không muốn? Lỗ Đạt Mã cho là cái này có liên quan tới mình được nền văn minh giáo dục hai mươi năm. Như vậy, đến cùng có phải nguyên nhân này hay không đây? Lỗ Đạt Mã cự tuyệt suy nghĩ sâu xa.
Y phục của mình quá nhỏ, rõ ràng không phải báo đốm thân cao một trăm tám mươi centimét có thể mặc. Lỗ Đạt Mã cầm một cái áo khoác da thú của Dạ ra ngoài, để cho báo đốm mặc vào.
Thời điểm báo đốm bắt được áo khoát da, vẻ hưng phấn biểu hiện ra trên mặt thì không phân cao thấp cùng với Dạ vào lúc ban đầu mặc vào tạp dề da thú. Nâng niu trong tay nhìn phải nhìn trái, sau đó chớp con mắt màu vàng óng xác nhận với Lỗ Đạt Mã, thứ này thật sự thuộc về nàng, liền cao hứng khoác lên người.
Mà vẻ mặt Dạ, thì lại cực kỳ giống như đứa bé bị cướp đi đồ chơi, hắn mím chặt môi mỏng, con ngươi màu tím sẫm dùng sức nhìn chằm chằm Lỗ Đạt Mã, giống như đang nói..., tại sao lấy đồ của ta cho nàng ấy!
Cái này làm Lỗ Đạt Mã có chút dở khóc dở cười.
Chỉ đành phải an ủi, sẽ làm thêm cái mới cho hắn.
Lỗ Đạt Mã kêu Dạ hỏi một chút, báo đốm có tên hay không, về sau phải sống chung lâu ngày, nói chung không nên ê tới ê lui đi. Vốn nghĩ nàng ấy sinh hoạt ở trong tộc đàn, thế nào cũng phải có tên gọi, ai biết, sau khi Dạ hỏi xong liền lắc đầu về phía Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã trưng cầu ý kiến báo đốm muốn đặt tên cho nàng ấy, kết quả, người ta vẻ mặt coi thường, xa cách đối với nàng. Lỗ Đạt Mã bĩu môi, thôi, đương sự không muốn, nàng cũng không cần cầu xin không phải sao.
Trong động từ lúc có thêm một con báo đốm, hình như lập tức trở nên chật chội.
Buổi tối đầu tiên lúc đi ngủ thì Dạ ôm cả Lỗ Đạt Mã nằm ở trên đệm da thú đang muốn ngủ, báo đốm liền lại gần, muốn tựa vào bên cạnh Dạ.
Dạ phản ứng hơi chút quá mẫn cảm, hắn đứng bật dậy thật nhanh, "Ha ha" tức giận, đuổi báo đốm ra xa. Dạ không thích nàng ấy đến gần.
Sau mấy ngày cùng sinh sống với báo đốm, Lỗ Đạt Mã phát hiện, hình như nàng ấy có vẻ địch ý không nói rõ thành lời với nàng, chỉ là, mình cũng không cần thích nàng ấy là được. Chẳng lẽ cái này chính là "đồng tính tương khắc" trong truyền thuyết?
Phải nói, báo đốm cũng là một đứa bé cần cù, mỗi ngày nàng ấy cũng sẽ đi ra ngoài săn bắt cùng với Dạ. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Mà hình như Dạ rất không chào đón nàng ấy, thời điểm mỗi lần báo đốm đi theo bên người hắn, cũng sẽ lấy được tiếng cảnh cáo ngoan lệ của hắn. Đừng nói là đi theo, cho dù là trong động, báo đốm cách hắn gần một chút, hoặc là động vào đồ vật của hắn, hắn cũng không khách khí phát ra tiếng "xuy xuy" như lưỡi cưa cưa cọc gỗ cảnh cáo.
Chỉ là, báo đốm cũng không quan tâm, ngươi chán ghét ta là chuyện của ngươi, ta thích chạy đuổi theo ngươi là việc của ta. Nàng ấy không hề xấu hổ gì, tinh thần kiên nhẫn không bỏ khiến cho Lỗ Đạt Mã bội phục lắm luôn, nàng tự hỏi mình không có bản lãnh này.
Dù là Dạ không để cho báo đốm đi theo, chính nàng ấy cũng sẽ đi ra ngoài săn bắt, thức ăn săn trở về cũng sẽ không hưởng cùng Lỗ Đạt Mã và Dạ. Dĩ nhiên, nàng ấy cũng sẽ không ăn thức ăn Lỗ Đạt Mã làm ra, dù là thịt chiên xong mùi thơm đầy tràn cả sơn động, nàng ấy cũng chịu đựng không nhìn một cái. Nhất định bảo trì thói quen ăn thịt sống. Nàng rất độc lập, rất cường hãn, rất có bản lĩnh.
Cho nên, Lỗ Đạt Mã rất hiểu, báo đốm này không thích mình, cũng có nguyên nhân. Ở trong mắt của nàng ấy, mình chỉ là một phế vật không làm mà hưởng, ăn quịt, dựa vào Dạ nuôi.
Mà ở trong sinh vật họ mèo, phần lớn đều do giống cái một mình dưỡng dục thú con, cho nên thường thường có thời điểm nào đó giống cái còn muốn mạnh hơn hung hãn hơn giống đực, cho nên bọn nó tôn trọng lực lượng và dũng mãnh. Như vậy mà suy luận, Lỗ Đạt Mã sẽ phải chịu sự coi thường của báo đốm là hết sức tự nhiên.
Mà Dạ hung mãnh, cường hãn, chính là yếu tố hấp dẫn báo đốm, hơn nữa "khác phái hấp dẫn nhau", báo đốm thích Dạ thì quá đúng nhưng bình thường rồi. Hơn nữa, hai người bọn họ còn là đồng loại. Một trăm chín mươi centimét xứng với một trăm tám mươi centimét, thân thể của bọn hắn cao đứng chung một chỗ cũng thích hợp, không giống mình, có nhón mủi chân lên cũng với không tới cằm Dạ, muốn ôm cổ của hắn còn phải nhảy dựng lên.

Lỗ Đạt Mã cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi. Cái ý nghĩ này hiện ra ở trong đầu của nàng rồi, trong một nháy mắt Lỗ Đạt Mã có mất mác.
Dạ có đồng loại, về sau, bọn họ ở bên nhau "kết hợp cường cường" có thể sinh dục ra đời sau ưu tú. Mà mình thì sẽ dần dần trở nên thừa thãi hơn.
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã dâng lên nỗi sợ hãi, nếu như có một ngày, Dạ ghét bỏ nàng, không cần nàng nữa, cùng đi với báo đốm, hoặc là đuổi nàng đi thì làm thế nào? Nàng có chút hối hận giữ báo đốm lại rồi.
Hiện tại may mắn duy nhất của nàng chính là, Dạ đối với chuyện nam nữ cũng không thông suốt, hắn đối với báo đốm cũng không có cảm giác hảo cảm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Như vậy bây giờ mình coi như chiếm hết tiên cơ, nàng có nên có thể vô sỉ một chút, nghĩ cách giữ Dạ ở bên người hay không?
Hiện tại nội tâm Lỗ Đạt Mã cực kỳ khẳng định, nàng không muốn mất đi Dạ. Mặc kệ là từ suy tính phương diện sinh tồn của mình, hay là một phần cảm tình lệ thuộc vào Dạ, nàng đều không muốn mất đi hắn.
Trải qua một phen nghĩ sâu tính kỹ, Lỗ Đạt Mã vẫn quyết định, mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng phải giữ Dạ ở bên người.
Về phần giữ như thế nào đây?
Đương nhiên là khiến Dạ không thể rời bỏ mình.
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ? ——"Muốn bắt được trái tim một người đàn ông, trước hết phải bắt được dạ dày của hắn."
Tuy nói là một chiêu vụng về thô tục, nhưng mà đối với Dạ tham ăn như vậy, dùng tốt! Hơn nữa, nàng có kế hoạch trước nên thực hành cũng rất thành công. Tiếp theo nàng muốn làm chính là cũng cố thành quả thắng lợi.
Bắt được dạ dày, người càng thêm ở tù, không thể cho báo đốm cơ hội lừa Dạ chạy.
Vậy cầm tù thế nào?
Buộc dây như xích chó sao?
Không nên đùa giỡn như vậy, làm vậy chỉ biết sẽ hù dọa Dạ chạy mất thôi.
Bạn cùng phòng của nàng nói thế nào nhỉ? "Nam nhân chính là con diều, dây ở trong tay cậu, chớ lôi kéo gấp quá, như vậy sợi dây sẽ đứt đoạn. Nếu cậu để anh ta bay, bay cao bao nhiêu cũng được, lúc cần thì cậu chỉ nhẹ nhàng kéo kéo sợi dây, anh ta liền quay trở về bên cạnh của cậu."
Ban đầu Lỗ Đạt Mã cảm thấy những lời này của cô ấy đặc biệt đáng tin.
Hiện tại nàng muốn làm chính là đối tốt với Dạ, tốt đến nỗi để cho hắn không thể rời bỏ mình.
Có kế hoạch, Lỗ Đạt Mã an tâm. Nàng muốn tiến hành tuần tự trong sinh hoạt hàng ngày, lấy từng điểm một của mình trong vô tri vô giác mà xâm nhập vào cốt tủy của Dạ, tan vào trong máu của hắn, vĩnh viễn không chia lìa được.
Suy nghĩ nhiều như vậy, nha đầu ngốc Lỗ Đạt Mã vẫn không có nhìn thẳng vào tình cảm của nàng đối với Dạ.
Dạ không có cảm giác được nội tâm biến hóa của Lỗ Đạt Mã, vẫn mỗi sáng sớm đi ra ngoài săn bắt như cũ. Báo đốm vẫn muốn đi theo phía sau Dạ như cũ, rồi lại luôn bị hắn bất cận nhân tình đuổi đi.
Săn bắt trở lại trong động, Lỗ Đạt Mã và Dạ vẫn tách ra với báo đốm, tất cả ăn riêng.
Tình trạng này tựa như bọn họ là hai nhà thuê chung căn hộ.
Gần đây kỹ thuật kéo tơ của Lỗ Đạt Mã càng ngày càng thành thục, nhìn càng ngày càng nhiều cuộn len sợi, nàng nghĩ dệt cho Dạ một chiếc khăn quàng cổ. Không thể buộc xích chó, vậy dùng khăn quàng cổ buộc cổ hắn.
Tìm hai cành cây nhỏ dẻo dai kích cỡ thích hợp, cắt bỏ vỏ cây, lộ ra thân cành màu trắng bên trong, mài tròn đánh bóng, cũng vót nhọn hai đầu.
Lỗ Đạt Mã bắt đầu đan khăn quàng cổ.
Đối với cái "trò chơi" mới này của Lỗ Đạt Mã Dạ lại nổi lên hứng thú nồng hậu.
Thời điểm Lỗ Đạt Mã đan dệt, hắn liền canh giữ ở bên cạnh, một lát thì đẩy châm áo len một cái, một lát thì nhéo nhéo cuộn len sợi một cái, sau đó liền kêu "Đạt Mã, Đạt Mã", cọ tới cọ lui ở bên người nàng. Quấn quýt làm Lỗ Đạt Mã thấy phiền, liền đưa tay ra nhéo lỗ tai của hắn.
Dạ liền cười né tránh, chẳng được bao lâu lại chạy trở lại nữa.
Bộ dáng kia, mười phần đủ mười giống như một con mèo con quấy rối.
Dĩ nhiên, do Dạ "không ngừng cố gắng", rốt cuộc hắn làm rối loạn cuộn len sợi của Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã giả bộ tức giận, cho một cước lên cái mông của Dạ. Nhưng mà trong nội tâm thì lại vui mừng, cuộc sống của bọn họ, cũng không bởi vì có báo đốm gia nhập mà xảy ra biến hóa.
Hơn nữa, Lỗ Đạt Mã phát hiện, thật ra thì báo đốm cũng là tính khí đứa nhỏ, nàng ấy cũng không có giống như vẻ ngoài mặt như vậy, không có hứng thú đối với chuyện Lỗ Đạt Mã làm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mỗi khi Lỗ Đạt Mã làm một chuyện gì đó mà nàng ấy chưa từng thấy qua thì nàng ấy đều sẽ vụng trộm quan sát, bộ dáng kia tựa như một đứa bé đang tranh hơn thua, rõ ràng rất muốn chơi cùng người bạn nhỏ, lại sống chết khó chịu, vặn vẹo.
Lỗ Đạt Mã tốn hai mươi ngày mới làm ra một cái khăn quàng cổ xiêu xiêu vẹo vẹo, chợt mảnh chợt thô, đường may không đều đặn. Bởi vì sợi chỉ dùng để dệt khăn quàng cổ, là Lỗ Đạt Mã dùng các loại lông động vật khác nhau dệt thành sợi, cho nên màu sắc khác nhau, khăn quàng cổ cũng vì vậy mà chỗ màu trắng, chỗ màu rám nắng, chỗ thì màu đen. Hơn nữa Lỗ Đạt Mã vốn cũng không am hiểu thủ công gì, kỹ thuật đánh len sợi cũng chỉ dừng lại ở gập ghềnh có thể dệt ra tiêu chuẩn bình thường. Cho nên, khăn quàng cổ không phải khó coi bình thường, Lỗ Đạt Mã cũng ngượng ngùng mà lấy ra.
Nhưng Dạ nâng niu trong tay giống như là bảo bối, cực kỳ thích. Trừ lúc đi ra ngoài săn bắt sợ sẽ làm hư mất, gần như lúc nào cũng mang.
Báo đốm cũng cảm thấy rất hứng thú đối với cái khăn quàng cổ xấu xí này, luôn muốn đưa tay sờ một cái, nhưng bởi vì Dạ quá mức quý trọng, nàng ấy chỉ đắc thủ qua một lần, thiếu chút nữa khiến Dạ đánh đến nỗi ra ngoài động ngủ qua đêm.
Dạ không có chút thương hương tiếc ngọc nào đối với báo đốm, hắn căn bản không coi nàng ấy như giống cái mà nhìn, thậm chí có chút căm thù.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy chuyện này có liên quan với việc nàng thiếu chút nữa rơi vào cạm bẫy. Cũng có lẽ là trên phương diện tình yêu nam nữ hắn còn chưa thông suốt.
Tóm lại, không cần biết bởi vì sao, dù sao biểu hiện của Dạ làm Lỗ Đạt Mã yên tâm, nàng chỉ hy vọng Dạ đối tốt với một mình nàng.
Mỗi lần báo đốm dùng ánh mắt khát vọng nhìn khăn quàng cổ của Dạ, lại đổi lấy Dạ trợn mắt nhìn. Tâm đồng tình của Lỗ Đạt Mã lại tràn ra. Nàng dùng len sợi còn dư lại đan một cái khăn quàng cổ tinh tế đưa cho báo đốm.
Khi báo đốm vuốt ve khăn quàng cổ trong tay thì ánh mắt nhìn Lỗ Đạt Mã đều là kinh ngạc. Hình như không tin Lỗ Đạt Mã sẽ cố ý đan cho nàng ấy một cái. Trong đôi mắt màu vàng óng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nàng ấy vui mừng, Dạ mất hứng, hắn căm tức nhìn cái khăn quàng cổ kia, hận không được đoạt lấy một cái rồi xé xác luôn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hắn cảm thấy mình không có đặc quyền, Đạt Mã là thuộc về hắn, mà đồ nàng làm ra cũng chỉ có riêng hắn mới có thể dùng.
Dĩ nhiên, Dạ tức giận, trực tiếp bi thống chính là Lỗ Đạt Mã.
Dạ túm Lỗ Đạt Mã kéo đến bên cạnh chậu than, cái gì cũng không làm, một đôi con ngươi màu tím sẫm cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng như vậy.
Lỗ Đạt Mã bị ánh mắt hắn nhìn chăm chú không tránh né. Trong lòng thầm nghĩ: không đúng, cái này không khoa học, động vật họ mèo chắc là sẽ không nhìn thẳng mắt người khác, chỉ cần nhìn nhau hai giây, bọn nó sẽ đẩy con ngươi ra. Con mèo bự Dạ này thế nào mà không hợp với lẽ thường như vậy đây.
Cùng Dạ nhìn nhau ước chừng có hơn mười phút, Lỗ Đạt Mã bắt đầu nhìn quanh hai bên.
Trong động rất an tĩnh, chỉ có bó củi trong chậu than thỉnh thoảng phát ra tiếng "lốp bốp", nồi mai rùa đặt trên chậu than, nước đã sôi hồi lâu, hơi nước màu trắng tràn ngập ở trong không trung.
Xuyên thấu qua sương mù, Lỗ Đạt Mã thấy lúc này báo đốm đã sớm hóa thành hình thái mèo bự, nằm ở trên đệm da thú thuộc về nàng đang chợp mắt.
Lỗ Đạt Mã oán thầm, đều tại ngươi gây nên, lại có thể coi như không liên quan gì mà chạy đi ngủ......

back top