Kiếm sống nơi hoang dã

Chương 88: Báo nhân bị thương, lần đầu tiên Tuyết học đi săn

Editor: ChieuNinh
Vào buổi tối cái ngày hai người Lỗ Đạt Mã nhặt báo nhân bị thương về, thì mưa to lại rơi xuống.
Lúc nửa đêm, tia chớp từng nhát từng nhát chiếu lên tấm màn bầu trời đêm đen lúc sáng lúc tối, tiếng nổ không ngừng vang cái này tiếp theo cái kia.
Tiểu báo nhân vốn đang chìm ở trong giấc mộng hương vị ngọt ngào của thức ăn ngon, Tuyết bị kinh tỉnh, nửa mở cặp mắt nhập nhèm, bò lên giường lớn của Lỗ Đạt Mã và Dạ. Dẩu cái mông trắng nhỏ củng đến chính giữa hai người bọn họ. Nhưng mà rất nhanh, liền bị Dạ xách lên ném xuống.
Sau đó, Tuyết tinh thần bất khuất lại chui trở về......
Lại bị ném ra......
Chui về nữa......
Như thế lặp lại.
"Đừng làm rộn, ngủ!" Lỗ Đạt Mã bị hai người bọn hắn lộn xộn không ngủ được, ôm Tuyết lật người, đưa sau lưng để lại cho Dạ.
Tiểu báo nhân thành công được giữ lại, hắn xuyên thấu qua bả vai gầy nhỏ của Lỗ Đạt Mã, hướng về phía Dạ nháy con ngươi màu xanh ngọc một cái, ở trong đó lộ ra ánh sáng thắng lợi.
Dạ thì trợn tròn đôi mắt, không tiếng động nhe răng về phía nó.
Sau đó duỗi cánh tay dài một cái ôm Lỗ Đạt Mã vào trong ngực, nhắm mắt lại.
Tất cả dần dần trở nên bình tĩnh......
Báo đốm nằm sấp nằm cạnh cửa sổ chợt mở đôi mắt màu vàng óng ra, tựa như muốn thấu qua rèm da thú, thấy tất cả bên trong.
Không biết qua bao lâu, hắn lại nhắm mắt lần nữa.
Trời sáng.
Lỗ Đạt Mã làm xong thức ăn ngày hôm qua còn lại, ăn qua điểm tâm, đưa Dạ đi ra ngoài săn bắt.
Bởi vì buổi tối trong mùa mưa bão thường xuyên có cơn dông, cho nên, Dạ đổi thành săn bắt ban ngày.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nếu cũng đã đổi lại đi săn ban ngày, cũng không chậm trễ trong một lát, tại sao không ăn cơm rồi đi chứ. Dien*dan*le*quy*donChieuNinh Đói bụng đi săn ở một phương diện nào đó mặc dù có thể kích phát ra bản năng thú sinh tồn, nhưng mà, đây không phải là cuộc sống khỏe mạnh. Vẫn nên ăn no mới có hơi sức.
Cho nên, ở dưới sự yêu cầu của Lỗ Đạt Mã, mỗi ngày Dạ ăn xong điểm tâm mới có thể ra cửa.
Dạ cảm thấy như vậy cũng rất tốt, mỗi ngày thời điểm đi ra ngoài, trên người, trong lòng đều là ấm áp.
Đứng ở cửa động, Lỗ Đạt Mã dựa vào trong ngực Dạ, đưa cánh tay mảnh khảnh ra, kéo thấp đầu Dạ, hôn một cái gương mặt của hắn. Như làm tiểu thê tử đưa trượng phu đi ra cửa.
Mà tiểu báo nhân cũng bắt chước sáp đến, cọ lại cọ ở cạnh chân Dạ.
Hình ảnh một nhà rất ấm áp.
Mà nhìn ở trong mắt của báo nhân bị thương lại cảm thấy như thế thật quái dị và không hiểu.
Hắn chưa bao giờ thấy qua đồng tộc sẽ có chung đụng như thế.
Đưa Dạ đi, Lỗ Đạt Mã đến xem báo nhân bị thương. Lấy tay ra dấu phải giúp hắn kiểm tra vết thương.
Nói thật, báo nhân nhìn không hiểu Lỗ Đạt Mã là có ý gì, nhưng mà bản năng trời sanh của động vật tự nói với mình, nàng sẽ không làm thương tổn mình.
Báo nhân nhìn Lỗ Đạt Mã một cái, liền nhắm mắt lại.
Lỗ Đạt Mã coi là hắn đồng ý.
Ngồi xổm xuống, động thủ kiểm tra.
Thì ra, không chỉ riêng Dạ có năng lực lành vết thương siêu cường, báo nhân này cũng giống như vậy. Xem ra, năng lực lành vết thương mạnh hơn chủng tộc khác hẳn là năng lực chung của tộc báo nhân. Lỗ Đạt Mã phỏng đoán, đây là có quan hệ với xương cốt bắp thịt của bọn họ có thể thay đổi ở hai loại hình thái. Cái này từ một ý nghĩa nào đó cũng coi là một loại tổ hợp lại gien?
Có lẽ ở mỗi lần thời điểm báo nhân chuyển đổi hình thái đều là một lần sắp xếp tổ hợp gen lần nữa, cho nên, tế bào phân chia và chữa trị của bọn họ sẽ mạnh hơn rất nhiều tộc khác. Đương nhiên như bạn đoán, năng lực khép lại của bọn họ cũng nhất định mạnh hơn tộc khác rất nhiều.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, suy đoán của nàng vô cùng có đạo lý.
Kiểm tra vết thương báo nhân, không có gì đáng ngại. Lỗ Đạt Mã liền đứng dậy đi đun nước nóng tắm cho tiểu báo nhân, thói quen vệ sinh phải dưỡng thành từ nhỏ.
Đè Tuyết vào trong bồn tắm tắm rửa sạch sẽ.
Lỗ Đạt Mã vừa giống như một phụ nữ trong gia đình, quản gia trong trong ngoài ngoài lau chùi quét dọn xử lý xong, liền ngồi vào bên cạnh guồng quay tơ chuyển động guồng quay tơ của nàng rồi. Nàng muốn nghiên cứu đan áo len một chút. Nói thế nào, Da thú làm áo lót sát người mặc vào vẫn tương đối dày, không thoải mái, mà lông thỏ mềm mại tinh tế dính vào trên người hết sức thoải mái ấm áp, hơn nữa áp sát người. Mùa đông mặc một tầng ở bên trong áo khoác da thú, hiệu quả giữ ấm nhất định là tốt hơn rất nhiều.
Nàng ngồi ở chỗ đó kéo tơ, Tuyết thì đứng ở bên cạnh nàng, nhéo nhéo cuộn len từng cái. Ngay cả báo nhân to con bị thương bên cửa sổ cũng nhìn len sợi không ngừng nhảy lên, ánh mắt cũng trở nên mê ly, dường như rất muốn đi tới khẩy một cái.
Ánh mắt như thế Lỗ Đạt Mã nhớ nàng cũng từng thấy qua ở trên người của Tiểu Hoa. Càng đừng nói chi là Dạ, nếu như người kia ở nhà, cuộn len sợi của cũng đừng nghĩ cuộn thành một quả bóng nhỏ thật tốt.
Ực.....
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã hồi tưởng lại, khi còn bé con mèo nhà hàng xóm cũng cực kỳ nhạy cảm với cuộn chỉ như vậy. Chẳng lẽ đây là bệnh chung của động vật họ mèo? Không cần biết mèo lớn mèo nhỏ thấy cuộn len hình như cũng bị chứng cường ép như nhau, có kích động tiến lên lay một cái.
Nghĩ tới thời điểm mỗi lần mình kéo tơ, thân thể cao lớn của Dạ cũng sẽ đàng hoàng đứng ở bên cạnh của mình, tùy thời vừa khẩy vừa nhìn cuộn sợi một cái. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Khi nhận được ánh mắt mình bất mãn, thì sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười lúng túng, nếu như làm rối loạn cuộn len sợi, càng sẽ tỏ vẻ cẩn thận lấy lòng.
Lỗ Đạt Mã không nhịn được cười ở trong lòng.
Báo nhân rất an tĩnh, vẫn luôn giống như đại miêu, ngoan ngoãn mà nằm ở bên cửa sổ.
Nhưng mà Lỗ Đạt Mã biết, ánh mắt của hắn vẫn không có an tĩnh, hắn không hề chớp mắt luôn dính vào trên người của mình. Cái này làm nàng rất lúng túng, làm cái gì cũng đều cảm thấy rất khó chịu.
Nàng không hiểu, báo nhân này không có việc gì vì sao phải nhìn mình chằm chằm. Mới mẻ? Tò mò? Ừ, rất có khả năng. Rất nhiều hành động của mình ở trong mắt hắn gần như là chưa từng thấy qua.
Đến gần buổi trưa, Dạ toàn thân ướt đẫm trở lại. Hôm nay con mồi hắn bắt có chút nhiều, hai con dê sừng hươu còn có một con chim béo, trong túi đeo da thú còn bọc lại sáu bảy quả trứng.
Lỗ Đạt Mã biết đây là bởi vì quan hệ với việc trong nhà có thêm một báo nhân bị thương.
Đợi Dạ dọn dẹp thu thập sạch sẽ con mồi, Lỗ Đạt Mã cũng đun xong nước tắm. Đẩy hắn vào phòng tắm, Lỗ Đạt Mã bắt đầu làm cơm trưa.
Nướng chin thịt, lại chiên mấy quả trứng. Chưng thêm cho Tuyết một cái bánh ngọt, cắt mỏng thịt muối thành sợi nhỏ rắc lên trên bánh ngọt. Tuyết còn nhỏ, Lỗ Đạt Mã rất tự nhiên coi nó như là đứa bé loài người mà chăm sóc như vậy. Hơn nữa tiểu tử rất thích ăn cái này.
Nói thật, có lúc Lỗ Đạt Mã cũng sợ mình chăm sóc quá cẩn thận, từ đó khiến cho thú tính của Tuyết thoái hóa. Chỉ là mỗi khi nhìn đến bộ dạng như tiểu oa nhi ba tuổi của nó, nàng lại không nhịn được.
Vì cái này, Lỗ Đạt Mã còn cố ý hỏi Dạ, nhưng mà Dạ không có bày tỏ gì, chỉ lắc đầu một cái, chưa nói không tốt. Xem ra không có gì đáng ngại, dù sao vừa đến thời điểm có thể đi săn đã có Dạ dạy nó. Nếu không được, thì mình coi nó như đứa bé loài người mà nuôi lớn, dạy nó đào hố đặt bẫy, dùng mũi tên trường mâu là được.
Lúc ăn cơm, báo nhân ăn vô cùng ít, còn không có ăn nhiều bằng Tuyết.
Hơn nữa bỗng nhiên dừng lại như thế.
Lỗ Đạt Mã rất kỳ quái, chẳng lẽ hắn ăn không quen thức ăn chín?
Ừ, rất có thể.
Thời điểm khi lại dọn cơm một lần nữa, Lỗ Đạt Mã kêu Dạ đưa cho hắn ta một miếng to thịt dê sừng hươu mới vừa làm thịt, máu dầm dề hết sức mới mẻ. Nhưng mà báo nhân cũng chỉ ăn một ít.
Ực......
Còn ăn ít hơn thức ăn chín nữa.

Nhìn ánh mắt của hắn không ngừng ngắm nhìn thịt nướng trong tay mình, Lỗ Đạt Mã rất rộng rãi đặt ở trước mặt của hắn.
Nhưng mà, báo nhân không có ăn, hắn túng mũi ngửi một cái, "Ưmh" một tiếng liền nghiêng đầu một bên, nhắm hai mắt lại.
Lỗ Đạt Mã kỳ quái, nàng rõ ràng ở trong ánh mắt của báo nhân thấy được thèm thuồng nha! Diendanlequydon~ChieuNinh
Suy nghĩ một đêm, Lỗ Đạt Mã hiểu.
Ban đầu Tiểu Hoa cũng không ăn thức ăn nàng cho. Sau lại đói bụng đến phải sống không nổi nữa mới bắt đầu ăn, một khi có thể bắt được con mồi, liền lập tức lấy ra giao cho nàng.
Lỗ Đạt Mã nghĩ, đây là có liên quan thói quen và tôn nghiêm của báo nhân.
Bọn họ có thói quen cuộc sống lạnh nhạt, cũng sẽ không duyên vô cớ đối tốt với người khác, dĩ nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ tiếp nhận chỗ tốt người khác cho. Bọn họ độc lập, hơn nữa tay làm hàm nhai.
Cho nên lúc ban đầu Tiểu Hoa mới có thể dùng sắc mặt ánh mắt đó nhìn mình, coi mình là ăn quịt.
Lúc này báo nhân sẽ ăn thức ăn nàng đưa tới là vì để cho mình sống sót, có chút bất đắc dĩ để cho vết thương khép mình lại, nếu như có thể, hắn nhất định cũng sẽ không ăn "của bố thí".
Cho nên hắn mới không ăn nhiều lắm, chỉ đủ còn sống là tốt rồi.
Mà sở dĩ Tuyết không có ý tưởng hình dạng này, là bởi vì nó còn ở vào thời kỳ được nuôi, cũng không có ai truyền thụ cho nó tư tưởng như vậy. Nếu như Tuyết lớn lên ở bên cạnh mẫu thân của nó, tương lai cũng sẽ là cái bộ dáng này.
Nếu đây là thói quen chủng tộc bọn hắn, thì Lỗ Đạt Mã cũng sẽ không miễn cưỡng, nàng lựa chọn tôn trọng.
Bình thường đều nói "thương cân động cốt một trăm ngày", mà vị báo nhân này ở sáu ngày sau đó đã có thể hành động linh hoạt.
Cho dù biết chủng tộc báo nhân có năng lực lành vết thương siêu cường, Lỗ Đạt Mã vẫn bị kinh sợ luôn rồi, chuyện này...... chuyện này...... đây cũng quá thần tốc đi.
Thời điểm ở ngày thứ mười báo nhân cáo biệt cùng một nhà bọn họ, rời đi.
Trước khi đi, để lại ba con dê sừng hươu, đây coi như là hắn báo đáp. Hơn nữa, trước khi đi nhìn Lỗ Đạt Mã thật sâu một cái.
Báo nhân đi, cuộc sống của mấy người Lỗ Đạt Mã vẫn ấm áp trước sau như một như trước.
Mưa to lại xuống hơn một trăm ngày, trời quang mây tạnh rồi.
Mùa hè sắp sửa kết thúc, mùa thu sắp sửa lại tới.
Tất cả sau khi bị mưa to cọ rửa, đang dần dần khôi phục, lại một mùa sinh sống mới bắt đầu.
Khi mặt trời mang đi hết nước dư thừa trên đất, trên mặt đất không còn bùn lầy nữa, Lỗ Đạt Mã muốn Dạ đi với nàng tới trong rừng có chướng khí nhìn một chút. Lần trước thời điểm đi chuyển muối trong rừng chướng khí biến mất, vào lúc này không biết có phải là sinh ra hay không. Nàng còn nhớ nhung măng nơi đó, nấm mèo (mộc nhĩ) và nấm, muốn hái trở lại ăn, nếu như có thể thì tốt nhất hái nhiều một chút, hong khô dự trữ qua mùa đông. Diendanlequydon~ChieuNinh Chỉ là lần trước thời gian eo hẹp, hơn nữa chỉ mang theo một con trâu làm cu li, cho nên chỉ hái được một chút, cầm về không có mấy ngày thì cũng bị nàng ăn hết trơn.
Một ngày này, Lỗ Đạt Mã và Dạ còn có Tuyết, mang theo một nhà trâu sừng lên đường. Trâu con đã rất cao lớn, làm cu li không có một chút vấn đề nào.
Hiện tại Tuyết cũng lớn lên thật nhanh, trong lúc vô tình đã là bộ dáng đứa bé năm tuổi. Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nếu như buổi sáng một ngày nào đó nàng tỉnh lại, Tuyết biến thành một thằng nhóc to xác mười ba mười bốn tuổi, nàng cũng sẽ không kỳ quái.
Chuyến chuyển muối này đường xá rất dễ dàng, không kinh sợ không hiểm nguy.
Bọn họ mang theo không ít muối trở lại, Lỗ Đạt Mã còn hái được rất nhiều măng, nấm mèo và nấm.
Chỉ là có một chuyện Lỗ Đạt Mã không hiểu, đều là rừng núi giống nhau, tại sao những thứ đồ này bọn họ không tìm được ở trong núi rừng đây?
Không nên nha!
Chỉ là, mảnh rừng núi bọn họ ở này rất lớn, nói cũng không chừng có lẽ địa phương chúng sinh trưởng nàng còn chưa có đi tới.
Dọc theo đường đi chuyển muối, Dạ bắt đầu hữu ý vô ý dạy Tuyết kỷ xảo đi săn.
Hôm nay, Dạ mang về một con chim mập, ném tới ngoài động cho Tuyết bổ nhào chơi. Nói là chơi, nhưng thật ra là để cho nó luyện tập săn bắt.
Hình thể con chim mập kia còn lớn hơn Tuyết một vòng, chỉ là, Lỗ Đạt Mã nhìn ra được, tiểu tử cũng không sợ. Hắn hóa thành hình thái Tiểu Báo, hào hứng bừng bừng nhìn chằm chằm chim mập. Nằm rạp trên mặt đất, cái mông nhỏ cong lên, đuôi vung lên đập xuống mặt đất, tùy thời chuẩn bị nhào tới.
Có lẽ là hình thể chiếm ưu thế, chim mập cũng không có toát ra vẻ mặt sợ hãi, nó bung cánh, rướn cổ lên, giống như con gà chọi, thật giống như muốn so sánh cao thấp với Tuyết.
Lỗ Đạt Mã là rất có hứng thú đứng ở một địa phương không trở ngại nhìn xem.
Tiểu tử rất dũng mãnh, hung hãn, một chút cũng không có giống như Lỗ Đạt Mã băn khoăn, bị nàng dưỡng thành oắt con vô dụng.
Mấy phen đập xuống, mặc dù trên người tiểu tử có không ít địa phương bị móng cào, mổ bị thương, nhưng cũng dần dần chiếm thượng phong. Ở trong cảm nhận của Lỗ Đạt Mã, thời điểm có thể đi trở về nấu nước, chuẩn bị nhổ lông cho chim mập, thì phát sinh ngoài ý muốn.
Chim mập xòe cánh chạy thoát thân......
Lỗ Đạt Mã có chút há hốc mồm, ực...... tên này có thể bay.
Mà Dạ lại có chút buồn bực, tại sao mình quên nó có thể bay!
Tiểu tử càng không cần phải nói, vẻ mặt trong đôi mắt lam màu bảo thạch của nó từ kinh dị chuyển thành tức giận rồi đến như đưa đám......
Kinh nghiệm lần đầu tiên săn bắt của nó cứ hoang đường như vậy cuối cùng lấy thất bại kết thúc rồi.
Vì an ủi tâm hồn nhỏ bé bị thương của tiểu tử, Lỗ Đạt Mã quyết định làm một chầu ngon nó chưa bao giờ nếm qua —— cá.
Từ lúc dọn nhà đến trong mảnh rừng núi này, Lỗ Đạt Mã và Dạ cũng vẫn chưa có ăn cá.
Một là bởi vì không thiếu thức ăn.
Còn nữa, tuy nói cách dòng suối nhỏ không xa, nhưng nơi đó thường đều có báo nhân, nhiều thì mười người, thời điểm ít cũng có hai ba tên. Lỗ Đạt Mã không muốn cầm lưới cá, để cho bọn họ giống như xem quái vật mà nhìn, còn không phải mua vé.
Mà hình như là Dạ có thói quen độc lai độc vãng, trừ Lỗ Đạt Mã cùng với một nhà dưỡng mẫu Cự Lang, hắn cũng không thích tiếp xúc cùng những người hoặc thú khác. Diendanlequydon~ChieuNinh Ban đầu là Tiểu Hoa, bây giờ là Tuyết, cùng với báo nhân thời điểm mùa hè cứu được, tất cả đều là bởi vì quan hệ với Lỗ Đạt Mã. Cho nên, để cho hắn đi bên dòng suối đánh bắt cá cho tộc nhân khác nhìn, cũng là không thể nào.
Bởi vì như vậy, bọn họ vẫn chưa từng ăn qua cá.
Hôm nay, Lỗ Đạt Mã tính toán hy sinh một chút, đi kiếm hai con cá, dụ dỗ tiểu tử vui vẻ chút.
Nàng lôi kéo Dạ, mang theo tiểu tử đi tới bên dòng suối. Tìm một nơi vắng vẻ, mà nước suối cũng không quá chảy xiết, mấy người Lỗ Đạt Mã dừng lại. Hai bên ở đây tất cả đều là tảng đá lỏm chòm, nằm sấp đứng lên cũng không thoải mái, cho nên, không có báo nhân ở chỗ này nghỉ ngơi.
Lỗ Đạt Mã ôm Dạ cọ xát nửa ngày, lại kéo đầu của hắn xuống hôn rồi lại hôn, dụ dỗ Dạ xuống nước đi bắt cá. Hết cách rồi, thời điểm dọn nhà không có mang lưới cá tới đây, lại bởi vì không có ý niệm động tới bắt cá, sau khi an định cũng không có đan lưới cá nữa. Vào lúc này đột nhiên muốn bắt cá, muốn kết lưới dĩ nhiên không có thời gian rồi. Không thể làm gì khác hơn là dỗ Dạ đi xuống nước.
Dạ nhìn nhìn nàng, lại nhìn dòng suối một chút, lắc đầu.
Lỗ Đạt Mã đeo bám dai dẳng, Dạ không chịu gật đầu như cũ.
Nhìn đôi mắt nhỏ mong đợi của Tuyết, Lỗ Đạt Mã cắn răng.
Tính một chút, mấy ngày nay là kỳ an toàn, nàng cắn lỗ tai Dạ, đỏ mặt cam kết buổi tối có phúc lợi, Dạ mới vẻ mặt gắng gượng, cực kỳ không muốn thay đổi thành hắc báo đi xuống bắt cá.
Động vật họ mèo đều không thích da lông bị dính nước ướt nhẹp, một là không thoải mái, hai là, giống như ướt sũng là hủy hình tượng. Đối với sinh vật ngạo kiều bọn hắn, đương nhiên là không vui rồi.
Rất nhanh, Dạ liền ném lên trên bờ chừng mười con cá dài hơn hai thước.
Lỗ Đạt Mã cạo vảy cá, bỏ đi nội tạng, thu thập sạch sẽ. Sau đó cầm dây mây mềm mại có tính dẻo dai tinh tế bắt đầu xuyên một con tiếp một con cá, một nhà ba người dẹp đường hồi phủ làm bữa tiệc toàn cá.
Hết chương 88.

back top