Editor: ChieuNinh
Thời tiết càng ngày càng lạnh, vật phẩm Lỗ Đạt Mã chứa đựng qua mùa đông cũng càng ngày càng nhiều, trong động cũng càng chất đống rối loạn.
Lỗ Đạt Mã là một người thích chỉnh tề, nhìn đống đồ vật chất chồng, nàng phát sầu, dọn dẹp thế nào mới tốt đây?
Trước kia ở trong hẻm núi, đồ tất cả đều đặt trên bình đài ở ngoài động, nơi đó chỉ có vợ chồng son nàng và Dạ, cũng không cần lo lắng có thú khác sẽ đến ăn trộm. Hơn nữa, cái sơn động kia của bọn họ ở vào trung gian vách đá, cách mặt đất có khoảng hai tầng lầu, nếu như không phải là dã thú hành động linh hoạt, cho dù là phát hiện thức ăn cũng không tha đi được.
Nhưng mà, hôm nay đem thức ăn đặt ở ngoài động mà nói, vô luận như thế nào Lỗ Đạt Mã cũng sẽ không yên tâm.
Không phải nàng nhỏ mọn, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Mà là, khi hoàn cảnh ác liệt đến trình độ nhất định, vì mạng sống, cái gì tôn nghiêm, đạo đức, nhân tính, thì cũng có thể buông tha.
Có lẽ báo nhân có cốt khí thà rằng đói chết cũng sẽ không trộm giành của người khác. Thế nhưng cả rừng núi này cũng không phải chỉ có báo nhân ở, còn có những dã thú khác đâu, nhà nàng và Dạ không phải là cướp được từ trong tay một con gấu răng kiếm đó sao. Không chừng sẽ có dã thú nào đó đói đến ngu người, chạy tới kiếm thức ăn.
Không để ở bên ngoài, còn có thể để ở nơi đâu đây?
Khổ não thì khổ não, trong động loạn thì loạn, nhưng mà vật liệu qua mùa đông, Lỗ Đạt Mã vẫn không có ngừng dự trữ, chẳng có cái gì quan trọng hơn không đói bụng cả.
Bây giờ Tuyết bắt đầu có thể một mình đi ra ngoài, dĩ nhiên, giới hạn di chuyển cũng chỉ ở trong địa bàn nhà mình. Thỉnh thoảng sẽ xách về một con thỏ mập.
Nó sẽ học dáng vẻ của Dạ, thu thập con mồi sạch sẻ mang về giao cho Lỗ Đạt Mã, sau đó chớp con ngươi màu lam như bảo thạch chờ đợi khen ngợi.
Lỗ Đạt Mã sẽ vỗ nhè nhẹ trên đầu của nó.
Chỉ là, Tuyết không thấy đủ, nó vẫn sẽ nháy mắt nhìn Lỗ Đạt Mã tràn ngập mong đợi như cũ.
Được rồi, Lỗ Đạt Mã hiểu ý tứ của nó —— muốn hôn hôn.
Bởi vì, mỗi lần Dạ đã làm xong chuyện gì, Lỗ Đạt Mã đều sẽ hôn hắn một cái.
Tuyết đây là đang yêu cầu đối xử ngang hàng.
Dĩ nhiên, không thể vào lúc Dạ ở nhà, nếu như bị Dạ thấy, Tuyết cũng sẽ bị ném ra ngoài động.
Một nhà Lỗ Đạt Mã đang giống trống khua chiên chuẩn bị qua mùa đông, mà nhìn qua báo nhân hàng xóm bọn họ lại nhàn nhã cực kỳ.
Nhưng mà cũng đúng thôi, bọn họ không có khái niệm phải chuẩn bị đồ qua mùa đông gì, bắt được con mồi liền ăn hết, bắt không được liền đói bụng. Trước khi Dạ gặp mình, đã từng trôi qua chính là cuộc sống như thế. Diendanlequydon~ChieuNinh Nàng phải miêu tả như thế nào đây? Thích ứng trong mọi hoàn cảnh hay là ăn bữa hôm lo bữa mai.
Lỗ Đạt Mã chợt rất ngạo kiều mà nghĩ, Dạ có thể gặp được mình đó là nhặt được bảo rồi. Từ đó vượt qua cơm no áo ấm, vợ con đầu giường lò sưởi trôi qua cuộc sống tốt lành.
Ực......
Đứa bé.
Nghĩ đến cái này, Lỗ Đạt Mã lại phát sầu. Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ? Nàng cũng đã từng nghĩ tới, mình kết hôn sinh con, có trượng phu thương mình và một đứa nhỏ đáng yêu.
Hôm nay, trượng phu thì có, Dạ đối với nàng vô cùng tốt, nhưng đứa bé......
Nàng và Dạ thật có thể muốn một đứa bé sao? Nói thật, một chút dũng khí và lòng tin nàng cũng không có. Chỉ là nghĩ lại, bọn họ có Tuyết, Tuyết cũng giống như đứa bé của bọn họ.
"Đạt Mã, ta đã trở về!"
Tiếng trẻ thơ từ ngoài động truyền đến. Là Tuyết.
Lỗ Đạt Mã vén rèm da thú lên, cong ngón tay gõ cái đầu nhỏ của hắn.
"Gọi mẹ!"
Cân nhắc đến mình và Dạ là quan hệ dị tộc, Lỗ Đạt Mã biết có lẽ nàng và Dạ cả đời cũng không thể là mấy đứa bé của mình. Nếu thu dưỡng Tuyết, như vậy Tuyết chính là con của bọn họ. Cho nên, từ lúc Tuyết mở miệng nói chuyện, Lỗ Đạt Mã liền để cho nó gọi mình "Mẹ", gọi Dạ là "Ba". Như vậy mới phải một cái nhà hoàn chỉnh.
"Còn kém một chữ......"
Tuyết che cái trán mình bị gõ, nói.
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, tên tiểu tử này thích đối nghịch với Dạ. Dạ là một người bá đạo hơn nữa ham muốn độc chiếm cực mạnh, hắn cho rằng Lỗ Đạt Mã là thuộc về của riêng hắn, ngay cả xưng hô "Đạt Mã" này cũng là duy nhất thuộc cho hắn mới có thể gọi.
Thế nhưng tiểu gia hỏa liền thích tranh cãi với hắn, mỗi lần luôn luôn làm Dạ giận đến ném nó ra ngoài cửa mới hài lòng, cũng không biết toan tính cái gì.
"Ba ngươi chưa có trở lại!"
Tuyết bị nhìn thấu tâm tư, "Hắc hắc" cười hai tiếng, sau đó sẽ dùng đầu đi củng Lỗ Đạt Mã.
"Người đây là bắt cái gì?"
Lỗ Đạt Mã mới phát hiện, hôm nay Tuyết mang về không phải thỏ mập, mà là một con con chuột lớn như vòi voi.
"Chơi vui!"
Tuyết quơ quơ con chuột lớn xách trong tay. Lỗ Đạt Mã cảm thấy, hiện tại nó không giống đứa bé báo nhân, mà là không hề khác gì tiểu nam hài nhân loại bình thường bảy tám tuổi, bướng bỉnh, giở trò. Đây có lẽ là có quan hệ với sinh hoạt lâu dài chung một chỗ với mình.
"Ma ma (mẹ), tìm cho ta sợi dây, phải bền chắc."
Lỗ Đạt Mã không biết trong lòng Tuyết đang tính toán cái gì, đi vào trong động cho hắn tìm ra một sợi dây thừng dùng để cột trâu.
"Cột nó lại."
Tuyết đè con chuột lớn, kêu Lỗ Đạt Mã giúp một tay.
Buộc kỹ rồi, chỉ thấy nó dắt sợi dây da thú, di chuyển đi theo phía sau cái mông con chuột lớn.
Con chuột lớn mới đầu còn có chút sợ, không dám nhúc nhích. Sau lại thấy không có ai tổn thương nó, chẳng ai chú ý nó, hứng thú nổi lên ý niệm trốn chạy. Trước giả bộ vẻ điềm nhiên như không có việc gì ngửi khắp mọi nơi, sau đó, đột nhiên bắt đầu đào bới trên mặt đất, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Lỗ Đạt Mã chớp chớp mắt, con chuột bự này là muốn đào thành động chạy trốn.
Tuyết là một đứa bé tư tưởng xấu, nó vẫn dắt sợi dây nhìn. Con chuột lớn lao lực ngóng trông thật vất vả đào một cái động đất để cho mình có thể dung thân, trốn vào. Nó lôi kéo sợi dây, con chuột lớn liền bị kéo ra.
Sau đó Tuyết liền lại an tĩnh ngồi chồm hổm ở đó nhìn, chờ con chuột đào lỗ nữa......
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, có phải báo nhân đều có chút hứng thú tệ hại hay không? Diendanlequydon~ChieuNinh Nét mặt Tuyết bây giờ và Dạ lúc không có việc làm, hù dọa trâu sừng rất giống nhau, trong con ngươi lóe lấp lánh và vẻ hưng phấn.
Chỉ là, nhìn con chuột đào lỗ, Lỗ Đạt Mã biết đồ nàng chuẩn bị qua mùa đông đã có chỗ cất.
Chờ Dạ trở lại, người một nhà ăn cơm xong, nàng lấy cốt đao ra, lôi kéo Dạ và Tuyết, vẽ một vòng tròn trên sườn dốc nhỏ ở cửa động nhà nàng, để cho hai người bọn họ đào ra một nhà kho.
Dạ và Tuyết nghiêm túc đào hai ngày, móc ra một nhà kho lớn. Lỗ Đạt Mã quét dọn qua bên trong xong, đưa vật phẩm qua mùa đông của bọn họ vào. Nhà lập tức liền rộng rãi, Lỗ Đạt Mã rất hài lòng.
Về phần làm sao đậy kín nhà kho.
Lỗ Đạt Mã suy nghĩ một chút vẫn là làm cửa thì tốt hơn.
Còn có nhà của bọn họ, cũng phải có cánh cửa, cửa sổ cũng không thể luôn là một cái lỗ trống, cũng phải an bài một ván cửa, như vậy mùa đông mới sẽ không bị hứng gió ở bên ngoài.
Làm nhiều đồ từ gỗ rồi, hiện tại Dạ cũng thuần thục lành nghề.
Hai ngày công phu, hai cánh cửa lớn thêm một ván cửa sổ liền được làm xong. Về phần cài đặt, Lỗ Đạt Mã liền hao phí suy nghĩ. Ở thế giới cũ, lắp đạt cửa chính, lắp cửa sổ, đều là dùng bản lề. Nơi này không có, phải làm gì đây?
Ặc, thời điểm cổ nhân không có bản lề thì dùng cái gì?
Hình như là cửa trục.
Lỗ Đạt Mã kêu Dạ đào ra một lỗ nhỏ trên dưới tất cả ở cửa động, lại ở tất cả trên dưới cánh cửa gọt ra một cái rãnh lõm có thể khảm chuẩn trục, sau đó lắp đặt ở cửa động. Như vậy, thì có một cửa có thể khép mở. Cửa sổ cũng như thế.
Nhìn cánh cửa mạnh khỏe, Lỗ Đạt Mã cực kỳ hài lòng, rốt cuộc nàng ở lại trong động có cửa sổ rồi.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ buổi sáng đã có mấy phần sắc lạnh, bắt đầu đông lạnh tay đông lạnh chân rồi.
Lỗ Đạt Mã đốt lò sưởi trong động lên, nàng dự định về sau nấu cơm trong động.
Từ lúc hàng xóm mới tới, lấy vật đổi thức ăn ngon với nàng nhà thì lại có nhiều thêm một vị.
Người hàng xóm mới này, là báo nhân bị thương thời điểm mùa hè hai người Lỗ Đạt Mã đã cứu chữa qua.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, báo nhân sẽ chuyển đến làm hàng xóm cùng bọn họ, hơn một nửa là vì ăn ngon. Diendanlequydon~ChieuNinh Báo nhân và mèo đều giống nhau trong việc truy đuổi thức ăn ngon, mèo thèm ăn, mèo thèm ăn thôi.
Khi lá cây trong rừng núi rụng hết, tuyết rơi.
Lỗ Đạt Mã lại bắt đầu trốn ở trong động làm mèo ngủ đông.
Có lẽ là chỗ cao, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nhiệt độ mùa đông ở đây ít nhất có thể lạnh hơn trong hẻm núi năm sáu độ.
Một mùa thu Dạ cũng không có nói lên muốn dẫn Tuyết cùng nhau đi săn, bây giờ mỗi ngày đi ra ngoài lại cũng mang Tuyết theo.
Đây là vì cái gì?
Thời điểm thời tiết tốt không mang theo nó đi ra ngoài.
Bây giờ tuyết rơi gió lạnh mới mang Tuyết đi học săn bắt, chẳng lẽ càng gian khổ lại càng được rèn luyện sao?
Ặc......
Cái này khởi điểm yêu cầu có chút cao thôi.
Ở trong lòng của Lỗ Đạt Mã, Tuyết còn là một đứa bé.
Nhưng mà, nàng đã quên, Tuyết cũng không phải là một đứa bé bình thường, nó là báo nhân, còn là một con báo tuyết.
Lúc này Dạ dẫn nó đi ra ngoài thực chiến săn đuổi là có dụng ý.
Khí hậu ác liệt là một loại rèn luyện đối với Tuyết. Còn có một điểm, Tuyết là báo tuyết, trong tuyết trắng phau phau da lông của nó là màu sắc bảo vệ tốt nhất cho nó. Hơn nữa, tuyết bay tán loạn cũng có thể ngăn cản mùi thân thể của nó khuếch tán, không dễ bị con mồi phát hiện.
Tuyết nhanh chóng lớn lên.
Mỗi ngày nó còn có thể tranh thủ tình cảm với Dạ, trình diễn màn tranh giành Lỗ Đạt Mã.
Nhưng Lỗ Đạt Mã phát hiện, trong con mắt màu xanh lam như bảo thạch của Tuyết để lộ ra chính là kính nể và sùng bái đối với Dạ. Thì ra, nếu nói Tuyết tranh thủ tình cảm cũng là diễn xiếc vì đưa tới chú ý của Dạ đối với nó. Cái này giống như đứa bé bướng bỉnh tinh nghịch, có lúc còn có thể khóc lớn ầm ĩ, là vì khiến cho người lớn chú ý tới.
Khi mùa đông tàn khốc qua đi, bộ dạng của Tuyết đã giống như một đứa nhỏ mười mấy tuổi rồi. Không còn là viên thịt nhỏ tròn vo ban đầu, mà bộ dạng đã như một Tiểu Chính Thái (thiếu niên).
Trải qua một mùa đông rèn luyện, khi tiến vào mùa xuân Tuyết liền bắt đầu độc lập tự đi săn.
Mới đầu, Lỗ Đạt Mã còn có chút lo lắng, sau đó, nàng phát hiện, phương thức Tuyết đi săn cũng không phải như báo nhân truyền thống. Mà là linh hoạt cũng vận dụng tới dây thòng lọng và cạm bẫy. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đây đại khái là vì từ nhỏ ở chung một chỗ với Lỗ Đạt Mã mà học được. Hơn nữa, Dạ vẫn còn làm một cây cung cho nó. Còn nhỏ tuổi, thì Tuyết có hình thái ban đầu của thợ săn xuất sắc. Đột nhiên Lỗ Đạt Mã có một loại cảm khái "trong nhà có con lớn trưởng thành".
Mùa xuân, vạn vật hồi phục.
Lại đến mùa sinh sôi đời sau của những động vật, sinh sôi không ngừng.
Lỗ Đạt Mã bắt đầu lo lắng vấn đề Tuyết "yêu sớm". Chỉ là, không đến hai ngày nàng liền phát hiện, lo lắng của mình là dư thừa, Tuyết không có vóc người trưởng thành, căn bản cũng không có giống cái báo nhân chú ý tới nó.
Nhưng mà, Dạ thì cũng không giống vậy.
Tôn sùng vũ lực và hung hãn, giống cái báo nhân đối với báo nhân Dạ tráng kiện có thể nói là chạy theo như vịt, thèm thuồng.
Chung quanh địa bàn nhà nàng thường xuyên sẽ có giống cái báo đốm lộ cái bụng, dùng sau lưng cọ xát mặt đất, hơn nữa không ngừng kêu "Ô oa" phát ra tiếng mời mọc đối với Dạ.
Kêu thật sự làm Lỗ Đạt Mã xem thế là đủ rồi, các mỹ nữ báo nhân, các ngươi quá cởi mở.
Ngược lại Dạ đặc biệt không có phản ứng gì đối với giống cái báo nhân. Dĩ nhiên cũng không có cho các nàng cơ hội có thể thân cận, một khi có giống cái báo nhân đến gần hắn, Dạ luôn luôn đưa ra tiếng "xuy xuy" cảnh cáo.
Mặc dù hắn không có hứng thú đối với giống cái báo nhân cầu hoan, nhưng cũng không bày tỏ, mùa xuân tìm phối ngẫu không có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Dạ bắt đầu càng thêm thường xuyên dính ngấy với Lỗ Đạt Mã.
Hiện tại Lỗ Đạt Mã ở vào trong hai loại lo lắng.
Lo lắng đầu tiên, chính là vấn đề đứa bé. Rất rõ ràng, lấy biểu hiện của báo nhân, mùa xuân là mùa bọn hắn dễ thụ thai, vô luận là giống cái hay là giống đực, kích thích tố giống cái và hormone nam tính tiết ra đều ở vào thời kỳ đỉnh cao. Dĩ nhiên Dạ cũng giống như vậy.
Mà cái thế giới này cùng với thế giới cũ của nàng có quá nhiều bất đồng, nàng không thể lấy cái nàng cho là lẽ thường mà suy đoán, cho nên, nàng có chút không tín nhiệm lắm phương pháp ngừa thai kỳ an toàn.
Lỗ Đạt Mã còn lo lắng một cái nữa là, nếu như mình sợ mang thai mà cự tuyệt Dạ, như vậy có phải hắn sẽ tuân theo bản năng của động vật mà chạy đi tìm giống cái báo nhân khác hay không?
Cái ý nghĩ này làm Lỗ Đạt Mã khó có thể tiếp nhận.
Dù là xuyên qua đến thế giới Man Hoang mà ly kỳ này, trong lòng của nàng theo đuổi tình cảm "Cả đời một đời một đôi mình" như cũ.
Tư tưởng trở nên mâu thuẫn, hành động của Lỗ Đạt Mã cũng bắt đầu mâu thuẫn.
Bình thường đối với Dạ cầu hoan, nàng đều bị vây trong mâu thuẫn muốn cự tuyệt lại vô pháp cự tuyệt.
Thường thường phần lớn thời gian là ỡm ờ, rồi lại theo tiềm thức ẩn núp dưới đáy lòng.
Cho nên, từ lúc tiến vào mùa xuân tới nay, quả thật Dạ rất là thoả mãn, mà Lỗ Đạt Mã cũng rất là ấm ức.
Chỉ là, rất nhanh, Dạ cũng có phiền não.
Cuộc sống đám báo nhân bọn họ tương tự như với Ma Thoi tộc bên hồ Lô Cô, cuộc sống gia đình của bọn chúng càng giống như là tẩu hôn chế (di chuyển, thay đổi). Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thời điểm sinh sản đời sau, gia đình tạo thành tạm thời, hoặc căn bản là nhân duyên ngắn ngủi một đêm, khi kỳ sinh sôi nẩy nở qua đi thì sau đó lại trải qua cuộc sống độc thân của mình.
Tiểu báo nhân được sinh ra chỉ biết lớn lên cùng với giống cái báo nhân, bọn họ căn bản cũng không biết cha của mình là ai. Mà sau khi bọn họ độc lập rồi, sẽ gặp rời khỏi mẫu thân.
Cho nên thời điểm khi giống cái báo nhân nuôi dưỡng tiểu báo nhân, lực chiến đấu và trị giá võ lực thường thường cao hơn giống đực báo nhân.
Mặc dù đây là truyền thống tộc đàn báo nhân, nhưng mà, Lỗ Đạt Mã vẫn cảm thấy, loại hành động giống đực báo nhân chỉ để ý gieo giống này là vô cùng không chịu trách nhiệm.
Loài người tẩu hôn chế, nam nhân kia trèo lên cô gái khuê phòng có vợ chồng chi thực rồi, mặc dù không ở cùng nhau, nhưng sẽ trợ giúp, chăm sóc cuộc sống của cô gái.
Mỗi khi nghĩ tới chỗ này, Lỗ Đạt Mã liền đặc biệt may mắn, Dạ là được Cự Lang nuôi lớn, cái loại trách nhiệm trung thành đối với sinh hoạt một chồng một vợ và nuôi dạy đời sau, ở trên người Dạ cũng nhận được truyền thừa.
Báo nhân ở phương diện đang tìm phối ngẫu thỉnh thoảng cũng là lựa chọn đôi bên, giống cái báo nhân có thể chủ động nhìn giống đực lấy lòng bên cạnh, như vậy, tương tự giống đực báo nhân cũng sẽ coi trọng giống cái tỏ tình hướng tới bọn hắn.
Hàng xóm ở cách vách nhà bọn họ, hiện tại thường xuyên xuất hiện ở phụ cận nhà bọn họ, hơn nữa tần số dùng vật đổi vật cũng gia tăng trên phạm vi lớn, hơn nữa thường chọn thời điểm Dạ không ở nhà.
Có thể là thấy Lỗ Đạt Mã thường hái hoa dại hoặc đội ở trên đầu, hoặc cắm ở trong bình hoa gỗ trên bệ cửa sổ.
Báo nhân đó liền thường xuyên sẽ hái rất nhiều, cùng giao chung với thịt tươi cho Lỗ Đạt Mã.
Hắn hành động như vậy, Lỗ Đạt Mã cũng không để ở trong lòng, một là, trước đó báo nhân hàng xóm cũng từng đã cho nàng da thú, lá cây tùng hương..., nàng cảm thấy rất bình thường.
Còn nữa, lấy dân phong báo nhân tôn sùng vũ lực và cường hãn mà nhìn, nàng thì yếu ớt thế này, dáng vẻ tay trói gà không chặc, trừ Dạ thì sẽ còn có ai coi nàng như bảo bối chứ, hẳn là cũng không có khả năng có báo nhân để ý.
Nhưng mà, nàng nghĩ sai.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, vật phẩm Lỗ Đạt Mã chứa đựng qua mùa đông cũng càng ngày càng nhiều, trong động cũng càng chất đống rối loạn.
Lỗ Đạt Mã là một người thích chỉnh tề, nhìn đống đồ vật chất chồng, nàng phát sầu, dọn dẹp thế nào mới tốt đây?
Trước kia ở trong hẻm núi, đồ tất cả đều đặt trên bình đài ở ngoài động, nơi đó chỉ có vợ chồng son nàng và Dạ, cũng không cần lo lắng có thú khác sẽ đến ăn trộm. Hơn nữa, cái sơn động kia của bọn họ ở vào trung gian vách đá, cách mặt đất có khoảng hai tầng lầu, nếu như không phải là dã thú hành động linh hoạt, cho dù là phát hiện thức ăn cũng không tha đi được.
Nhưng mà, hôm nay đem thức ăn đặt ở ngoài động mà nói, vô luận như thế nào Lỗ Đạt Mã cũng sẽ không yên tâm.
Không phải nàng nhỏ mọn, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Mà là, khi hoàn cảnh ác liệt đến trình độ nhất định, vì mạng sống, cái gì tôn nghiêm, đạo đức, nhân tính, thì cũng có thể buông tha.
Có lẽ báo nhân có cốt khí thà rằng đói chết cũng sẽ không trộm giành của người khác. Thế nhưng cả rừng núi này cũng không phải chỉ có báo nhân ở, còn có những dã thú khác đâu, nhà nàng và Dạ không phải là cướp được từ trong tay một con gấu răng kiếm đó sao. Không chừng sẽ có dã thú nào đó đói đến ngu người, chạy tới kiếm thức ăn.
Không để ở bên ngoài, còn có thể để ở nơi đâu đây?
Khổ não thì khổ não, trong động loạn thì loạn, nhưng mà vật liệu qua mùa đông, Lỗ Đạt Mã vẫn không có ngừng dự trữ, chẳng có cái gì quan trọng hơn không đói bụng cả.
Bây giờ Tuyết bắt đầu có thể một mình đi ra ngoài, dĩ nhiên, giới hạn di chuyển cũng chỉ ở trong địa bàn nhà mình. Thỉnh thoảng sẽ xách về một con thỏ mập.
Nó sẽ học dáng vẻ của Dạ, thu thập con mồi sạch sẻ mang về giao cho Lỗ Đạt Mã, sau đó chớp con ngươi màu lam như bảo thạch chờ đợi khen ngợi.
Lỗ Đạt Mã sẽ vỗ nhè nhẹ trên đầu của nó.
Chỉ là, Tuyết không thấy đủ, nó vẫn sẽ nháy mắt nhìn Lỗ Đạt Mã tràn ngập mong đợi như cũ.
Được rồi, Lỗ Đạt Mã hiểu ý tứ của nó —— muốn hôn hôn.
Bởi vì, mỗi lần Dạ đã làm xong chuyện gì, Lỗ Đạt Mã đều sẽ hôn hắn một cái.
Tuyết đây là đang yêu cầu đối xử ngang hàng.
Dĩ nhiên, không thể vào lúc Dạ ở nhà, nếu như bị Dạ thấy, Tuyết cũng sẽ bị ném ra ngoài động.
Một nhà Lỗ Đạt Mã đang giống trống khua chiên chuẩn bị qua mùa đông, mà nhìn qua báo nhân hàng xóm bọn họ lại nhàn nhã cực kỳ.
Nhưng mà cũng đúng thôi, bọn họ không có khái niệm phải chuẩn bị đồ qua mùa đông gì, bắt được con mồi liền ăn hết, bắt không được liền đói bụng. Trước khi Dạ gặp mình, đã từng trôi qua chính là cuộc sống như thế. Diendanlequydon~ChieuNinh Nàng phải miêu tả như thế nào đây? Thích ứng trong mọi hoàn cảnh hay là ăn bữa hôm lo bữa mai.
Lỗ Đạt Mã chợt rất ngạo kiều mà nghĩ, Dạ có thể gặp được mình đó là nhặt được bảo rồi. Từ đó vượt qua cơm no áo ấm, vợ con đầu giường lò sưởi trôi qua cuộc sống tốt lành.
Ực......
Đứa bé.
Nghĩ đến cái này, Lỗ Đạt Mã lại phát sầu. Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ? Nàng cũng đã từng nghĩ tới, mình kết hôn sinh con, có trượng phu thương mình và một đứa nhỏ đáng yêu.
Hôm nay, trượng phu thì có, Dạ đối với nàng vô cùng tốt, nhưng đứa bé......
Nàng và Dạ thật có thể muốn một đứa bé sao? Nói thật, một chút dũng khí và lòng tin nàng cũng không có. Chỉ là nghĩ lại, bọn họ có Tuyết, Tuyết cũng giống như đứa bé của bọn họ.
"Đạt Mã, ta đã trở về!"
Tiếng trẻ thơ từ ngoài động truyền đến. Là Tuyết.
Lỗ Đạt Mã vén rèm da thú lên, cong ngón tay gõ cái đầu nhỏ của hắn.
"Gọi mẹ!"
Cân nhắc đến mình và Dạ là quan hệ dị tộc, Lỗ Đạt Mã biết có lẽ nàng và Dạ cả đời cũng không thể là mấy đứa bé của mình. Nếu thu dưỡng Tuyết, như vậy Tuyết chính là con của bọn họ. Cho nên, từ lúc Tuyết mở miệng nói chuyện, Lỗ Đạt Mã liền để cho nó gọi mình "Mẹ", gọi Dạ là "Ba". Như vậy mới phải một cái nhà hoàn chỉnh.
"Còn kém một chữ......"
Tuyết che cái trán mình bị gõ, nói.
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, tên tiểu tử này thích đối nghịch với Dạ. Dạ là một người bá đạo hơn nữa ham muốn độc chiếm cực mạnh, hắn cho rằng Lỗ Đạt Mã là thuộc về của riêng hắn, ngay cả xưng hô "Đạt Mã" này cũng là duy nhất thuộc cho hắn mới có thể gọi.
Thế nhưng tiểu gia hỏa liền thích tranh cãi với hắn, mỗi lần luôn luôn làm Dạ giận đến ném nó ra ngoài cửa mới hài lòng, cũng không biết toan tính cái gì.
"Ba ngươi chưa có trở lại!"
Tuyết bị nhìn thấu tâm tư, "Hắc hắc" cười hai tiếng, sau đó sẽ dùng đầu đi củng Lỗ Đạt Mã.
"Người đây là bắt cái gì?"
Lỗ Đạt Mã mới phát hiện, hôm nay Tuyết mang về không phải thỏ mập, mà là một con con chuột lớn như vòi voi.
"Chơi vui!"
Tuyết quơ quơ con chuột lớn xách trong tay. Lỗ Đạt Mã cảm thấy, hiện tại nó không giống đứa bé báo nhân, mà là không hề khác gì tiểu nam hài nhân loại bình thường bảy tám tuổi, bướng bỉnh, giở trò. Đây có lẽ là có quan hệ với sinh hoạt lâu dài chung một chỗ với mình.
"Ma ma (mẹ), tìm cho ta sợi dây, phải bền chắc."
Lỗ Đạt Mã không biết trong lòng Tuyết đang tính toán cái gì, đi vào trong động cho hắn tìm ra một sợi dây thừng dùng để cột trâu.
"Cột nó lại."
Tuyết đè con chuột lớn, kêu Lỗ Đạt Mã giúp một tay.
Buộc kỹ rồi, chỉ thấy nó dắt sợi dây da thú, di chuyển đi theo phía sau cái mông con chuột lớn.
Con chuột lớn mới đầu còn có chút sợ, không dám nhúc nhích. Sau lại thấy không có ai tổn thương nó, chẳng ai chú ý nó, hứng thú nổi lên ý niệm trốn chạy. Trước giả bộ vẻ điềm nhiên như không có việc gì ngửi khắp mọi nơi, sau đó, đột nhiên bắt đầu đào bới trên mặt đất, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Lỗ Đạt Mã chớp chớp mắt, con chuột bự này là muốn đào thành động chạy trốn.
Tuyết là một đứa bé tư tưởng xấu, nó vẫn dắt sợi dây nhìn. Con chuột lớn lao lực ngóng trông thật vất vả đào một cái động đất để cho mình có thể dung thân, trốn vào. Nó lôi kéo sợi dây, con chuột lớn liền bị kéo ra.
Sau đó Tuyết liền lại an tĩnh ngồi chồm hổm ở đó nhìn, chờ con chuột đào lỗ nữa......
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, có phải báo nhân đều có chút hứng thú tệ hại hay không? Diendanlequydon~ChieuNinh Nét mặt Tuyết bây giờ và Dạ lúc không có việc làm, hù dọa trâu sừng rất giống nhau, trong con ngươi lóe lấp lánh và vẻ hưng phấn.
Chỉ là, nhìn con chuột đào lỗ, Lỗ Đạt Mã biết đồ nàng chuẩn bị qua mùa đông đã có chỗ cất.
Chờ Dạ trở lại, người một nhà ăn cơm xong, nàng lấy cốt đao ra, lôi kéo Dạ và Tuyết, vẽ một vòng tròn trên sườn dốc nhỏ ở cửa động nhà nàng, để cho hai người bọn họ đào ra một nhà kho.
Dạ và Tuyết nghiêm túc đào hai ngày, móc ra một nhà kho lớn. Lỗ Đạt Mã quét dọn qua bên trong xong, đưa vật phẩm qua mùa đông của bọn họ vào. Nhà lập tức liền rộng rãi, Lỗ Đạt Mã rất hài lòng.
Về phần làm sao đậy kín nhà kho.
Lỗ Đạt Mã suy nghĩ một chút vẫn là làm cửa thì tốt hơn.
Còn có nhà của bọn họ, cũng phải có cánh cửa, cửa sổ cũng không thể luôn là một cái lỗ trống, cũng phải an bài một ván cửa, như vậy mùa đông mới sẽ không bị hứng gió ở bên ngoài.
Làm nhiều đồ từ gỗ rồi, hiện tại Dạ cũng thuần thục lành nghề.
Hai ngày công phu, hai cánh cửa lớn thêm một ván cửa sổ liền được làm xong. Về phần cài đặt, Lỗ Đạt Mã liền hao phí suy nghĩ. Ở thế giới cũ, lắp đạt cửa chính, lắp cửa sổ, đều là dùng bản lề. Nơi này không có, phải làm gì đây?
Ặc, thời điểm cổ nhân không có bản lề thì dùng cái gì?
Hình như là cửa trục.
Lỗ Đạt Mã kêu Dạ đào ra một lỗ nhỏ trên dưới tất cả ở cửa động, lại ở tất cả trên dưới cánh cửa gọt ra một cái rãnh lõm có thể khảm chuẩn trục, sau đó lắp đặt ở cửa động. Như vậy, thì có một cửa có thể khép mở. Cửa sổ cũng như thế.
Nhìn cánh cửa mạnh khỏe, Lỗ Đạt Mã cực kỳ hài lòng, rốt cuộc nàng ở lại trong động có cửa sổ rồi.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ buổi sáng đã có mấy phần sắc lạnh, bắt đầu đông lạnh tay đông lạnh chân rồi.
Lỗ Đạt Mã đốt lò sưởi trong động lên, nàng dự định về sau nấu cơm trong động.
Từ lúc hàng xóm mới tới, lấy vật đổi thức ăn ngon với nàng nhà thì lại có nhiều thêm một vị.
Người hàng xóm mới này, là báo nhân bị thương thời điểm mùa hè hai người Lỗ Đạt Mã đã cứu chữa qua.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, báo nhân sẽ chuyển đến làm hàng xóm cùng bọn họ, hơn một nửa là vì ăn ngon. Diendanlequydon~ChieuNinh Báo nhân và mèo đều giống nhau trong việc truy đuổi thức ăn ngon, mèo thèm ăn, mèo thèm ăn thôi.
Khi lá cây trong rừng núi rụng hết, tuyết rơi.
Lỗ Đạt Mã lại bắt đầu trốn ở trong động làm mèo ngủ đông.
Có lẽ là chỗ cao, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nhiệt độ mùa đông ở đây ít nhất có thể lạnh hơn trong hẻm núi năm sáu độ.
Một mùa thu Dạ cũng không có nói lên muốn dẫn Tuyết cùng nhau đi săn, bây giờ mỗi ngày đi ra ngoài lại cũng mang Tuyết theo.
Đây là vì cái gì?
Thời điểm thời tiết tốt không mang theo nó đi ra ngoài.
Bây giờ tuyết rơi gió lạnh mới mang Tuyết đi học săn bắt, chẳng lẽ càng gian khổ lại càng được rèn luyện sao?
Ặc......
Cái này khởi điểm yêu cầu có chút cao thôi.
Ở trong lòng của Lỗ Đạt Mã, Tuyết còn là một đứa bé.
Nhưng mà, nàng đã quên, Tuyết cũng không phải là một đứa bé bình thường, nó là báo nhân, còn là một con báo tuyết.
Lúc này Dạ dẫn nó đi ra ngoài thực chiến săn đuổi là có dụng ý.
Khí hậu ác liệt là một loại rèn luyện đối với Tuyết. Còn có một điểm, Tuyết là báo tuyết, trong tuyết trắng phau phau da lông của nó là màu sắc bảo vệ tốt nhất cho nó. Hơn nữa, tuyết bay tán loạn cũng có thể ngăn cản mùi thân thể của nó khuếch tán, không dễ bị con mồi phát hiện.
Tuyết nhanh chóng lớn lên.
Mỗi ngày nó còn có thể tranh thủ tình cảm với Dạ, trình diễn màn tranh giành Lỗ Đạt Mã.
Nhưng Lỗ Đạt Mã phát hiện, trong con mắt màu xanh lam như bảo thạch của Tuyết để lộ ra chính là kính nể và sùng bái đối với Dạ. Thì ra, nếu nói Tuyết tranh thủ tình cảm cũng là diễn xiếc vì đưa tới chú ý của Dạ đối với nó. Cái này giống như đứa bé bướng bỉnh tinh nghịch, có lúc còn có thể khóc lớn ầm ĩ, là vì khiến cho người lớn chú ý tới.
Khi mùa đông tàn khốc qua đi, bộ dạng của Tuyết đã giống như một đứa nhỏ mười mấy tuổi rồi. Không còn là viên thịt nhỏ tròn vo ban đầu, mà bộ dạng đã như một Tiểu Chính Thái (thiếu niên).
Trải qua một mùa đông rèn luyện, khi tiến vào mùa xuân Tuyết liền bắt đầu độc lập tự đi săn.
Mới đầu, Lỗ Đạt Mã còn có chút lo lắng, sau đó, nàng phát hiện, phương thức Tuyết đi săn cũng không phải như báo nhân truyền thống. Mà là linh hoạt cũng vận dụng tới dây thòng lọng và cạm bẫy. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đây đại khái là vì từ nhỏ ở chung một chỗ với Lỗ Đạt Mã mà học được. Hơn nữa, Dạ vẫn còn làm một cây cung cho nó. Còn nhỏ tuổi, thì Tuyết có hình thái ban đầu của thợ săn xuất sắc. Đột nhiên Lỗ Đạt Mã có một loại cảm khái "trong nhà có con lớn trưởng thành".
Mùa xuân, vạn vật hồi phục.
Lại đến mùa sinh sôi đời sau của những động vật, sinh sôi không ngừng.
Lỗ Đạt Mã bắt đầu lo lắng vấn đề Tuyết "yêu sớm". Chỉ là, không đến hai ngày nàng liền phát hiện, lo lắng của mình là dư thừa, Tuyết không có vóc người trưởng thành, căn bản cũng không có giống cái báo nhân chú ý tới nó.
Nhưng mà, Dạ thì cũng không giống vậy.
Tôn sùng vũ lực và hung hãn, giống cái báo nhân đối với báo nhân Dạ tráng kiện có thể nói là chạy theo như vịt, thèm thuồng.
Chung quanh địa bàn nhà nàng thường xuyên sẽ có giống cái báo đốm lộ cái bụng, dùng sau lưng cọ xát mặt đất, hơn nữa không ngừng kêu "Ô oa" phát ra tiếng mời mọc đối với Dạ.
Kêu thật sự làm Lỗ Đạt Mã xem thế là đủ rồi, các mỹ nữ báo nhân, các ngươi quá cởi mở.
Ngược lại Dạ đặc biệt không có phản ứng gì đối với giống cái báo nhân. Dĩ nhiên cũng không có cho các nàng cơ hội có thể thân cận, một khi có giống cái báo nhân đến gần hắn, Dạ luôn luôn đưa ra tiếng "xuy xuy" cảnh cáo.
Mặc dù hắn không có hứng thú đối với giống cái báo nhân cầu hoan, nhưng cũng không bày tỏ, mùa xuân tìm phối ngẫu không có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Dạ bắt đầu càng thêm thường xuyên dính ngấy với Lỗ Đạt Mã.
Hiện tại Lỗ Đạt Mã ở vào trong hai loại lo lắng.
Lo lắng đầu tiên, chính là vấn đề đứa bé. Rất rõ ràng, lấy biểu hiện của báo nhân, mùa xuân là mùa bọn hắn dễ thụ thai, vô luận là giống cái hay là giống đực, kích thích tố giống cái và hormone nam tính tiết ra đều ở vào thời kỳ đỉnh cao. Dĩ nhiên Dạ cũng giống như vậy.
Mà cái thế giới này cùng với thế giới cũ của nàng có quá nhiều bất đồng, nàng không thể lấy cái nàng cho là lẽ thường mà suy đoán, cho nên, nàng có chút không tín nhiệm lắm phương pháp ngừa thai kỳ an toàn.
Lỗ Đạt Mã còn lo lắng một cái nữa là, nếu như mình sợ mang thai mà cự tuyệt Dạ, như vậy có phải hắn sẽ tuân theo bản năng của động vật mà chạy đi tìm giống cái báo nhân khác hay không?
Cái ý nghĩ này làm Lỗ Đạt Mã khó có thể tiếp nhận.
Dù là xuyên qua đến thế giới Man Hoang mà ly kỳ này, trong lòng của nàng theo đuổi tình cảm "Cả đời một đời một đôi mình" như cũ.
Tư tưởng trở nên mâu thuẫn, hành động của Lỗ Đạt Mã cũng bắt đầu mâu thuẫn.
Bình thường đối với Dạ cầu hoan, nàng đều bị vây trong mâu thuẫn muốn cự tuyệt lại vô pháp cự tuyệt.
Thường thường phần lớn thời gian là ỡm ờ, rồi lại theo tiềm thức ẩn núp dưới đáy lòng.
Cho nên, từ lúc tiến vào mùa xuân tới nay, quả thật Dạ rất là thoả mãn, mà Lỗ Đạt Mã cũng rất là ấm ức.
Chỉ là, rất nhanh, Dạ cũng có phiền não.
Cuộc sống đám báo nhân bọn họ tương tự như với Ma Thoi tộc bên hồ Lô Cô, cuộc sống gia đình của bọn chúng càng giống như là tẩu hôn chế (di chuyển, thay đổi). Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thời điểm sinh sản đời sau, gia đình tạo thành tạm thời, hoặc căn bản là nhân duyên ngắn ngủi một đêm, khi kỳ sinh sôi nẩy nở qua đi thì sau đó lại trải qua cuộc sống độc thân của mình.
Tiểu báo nhân được sinh ra chỉ biết lớn lên cùng với giống cái báo nhân, bọn họ căn bản cũng không biết cha của mình là ai. Mà sau khi bọn họ độc lập rồi, sẽ gặp rời khỏi mẫu thân.
Cho nên thời điểm khi giống cái báo nhân nuôi dưỡng tiểu báo nhân, lực chiến đấu và trị giá võ lực thường thường cao hơn giống đực báo nhân.
Mặc dù đây là truyền thống tộc đàn báo nhân, nhưng mà, Lỗ Đạt Mã vẫn cảm thấy, loại hành động giống đực báo nhân chỉ để ý gieo giống này là vô cùng không chịu trách nhiệm.
Loài người tẩu hôn chế, nam nhân kia trèo lên cô gái khuê phòng có vợ chồng chi thực rồi, mặc dù không ở cùng nhau, nhưng sẽ trợ giúp, chăm sóc cuộc sống của cô gái.
Mỗi khi nghĩ tới chỗ này, Lỗ Đạt Mã liền đặc biệt may mắn, Dạ là được Cự Lang nuôi lớn, cái loại trách nhiệm trung thành đối với sinh hoạt một chồng một vợ và nuôi dạy đời sau, ở trên người Dạ cũng nhận được truyền thừa.
Báo nhân ở phương diện đang tìm phối ngẫu thỉnh thoảng cũng là lựa chọn đôi bên, giống cái báo nhân có thể chủ động nhìn giống đực lấy lòng bên cạnh, như vậy, tương tự giống đực báo nhân cũng sẽ coi trọng giống cái tỏ tình hướng tới bọn hắn.
Hàng xóm ở cách vách nhà bọn họ, hiện tại thường xuyên xuất hiện ở phụ cận nhà bọn họ, hơn nữa tần số dùng vật đổi vật cũng gia tăng trên phạm vi lớn, hơn nữa thường chọn thời điểm Dạ không ở nhà.
Có thể là thấy Lỗ Đạt Mã thường hái hoa dại hoặc đội ở trên đầu, hoặc cắm ở trong bình hoa gỗ trên bệ cửa sổ.
Báo nhân đó liền thường xuyên sẽ hái rất nhiều, cùng giao chung với thịt tươi cho Lỗ Đạt Mã.
Hắn hành động như vậy, Lỗ Đạt Mã cũng không để ở trong lòng, một là, trước đó báo nhân hàng xóm cũng từng đã cho nàng da thú, lá cây tùng hương..., nàng cảm thấy rất bình thường.
Còn nữa, lấy dân phong báo nhân tôn sùng vũ lực và cường hãn mà nhìn, nàng thì yếu ớt thế này, dáng vẻ tay trói gà không chặc, trừ Dạ thì sẽ còn có ai coi nàng như bảo bối chứ, hẳn là cũng không có khả năng có báo nhân để ý.
Nhưng mà, nàng nghĩ sai.