Tô Di vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đỉnh khoang màu trắng xám. Trong hơi thở là cảm giác không khí không quá trong sạch quen thuộc —— cô đang ở trên một chiếc phi thuyền.
Cô đưa tay sờ bên hông —— súng lục vẫn còn giấu dưới lớp áo khoác. Cô ngồi dậy, ngây ngẩn cả người. Đây là một khoang phi thuyền ước chừng 50 mét vuông, vách khoang màu trắng, sàn màu đen, trước sau có riêng một cánh cửa nhỏ. Căn cứ vào thể tích và hình dạng, và cả dấu hiệu Ngũ Tinh trên cửa nhỏ mà phán đoán, đây chắc là làm một phi thuyền chở khách cỡ trung thuộc về Liên Minh.
Nhớ lại lúc ấy sau khi lái Báo Săn bay ra ngoài vũ trụ, nằm trong sự truy kích tấn công của một chiếc phi thuyền Trùng tộc, bị đối phương bắn trúng. Hai người phi công ngồi trên ghế điều khiển bị đạn pháo bắn trực tiếp khiến máu thịt tung tóe, mà Tô Di và Hiến Binh mặc đồ du hành vũ trụ, hôn mê trong sóng địa chấn khổng lồ.
Là ai cứu mình?
Trên đất là mười mấy người, nằm có ngồi có, có hai lính lục chiến Liên Minh, đầu và ngực đều bị thương quấn đầy băng gạc; mười người khác đều mặc đồ dân thường, có hai người cúi mặt nằm sấp trên mặt đất, hơi thở nặng nề, vang lên những tiếng động khác thường; Còn có ba người sắc mặt khó coi, mồ hôi đầm đìa thấp giọng hừ hừ; còn những người khác ngồi với vẻ mặt mờ mịt.
Lúc ấy, một người phụ nữ cao gầy mảnh khảnh đi vào. Cô ấy mặc áo blouse trắng, tóc dài màu vàng vấn trong mũ. Con ngươi xanh lam, chiếc trán đầy đặn, trong vẻ xinh đẹp lại mang khí khái anh hùng nhiều hơn phụ nữ bình thường chút ít. Cô đi tới trước mặt Tô Di rồi ngồi xổm xuống: "Xin chào, tôi là Rebecca bác sĩ cấp cao đăng ký ở Liên Minh, phi thuyền của chúng tôi trên đường baytừ tinh cầu Tự Do tới tinh cầu Mơ Ước, thì phát hiện ra cô. Xin hỏi cô có khó chịu ở đâu không?"
Tô Di lắc đầu nói: "Tôi cần liên lạc với cấp trên của tôi."
Rebecca có chút kinh ngạc: "Cô là quân nhân? Cô không mặc quân trang."
"Tôi đang nghỉ phép." Tô Di đứng dậy, "Tình hình trận chiến thế nào rồi?"
Rebecca lắc đầu: "Tôi không biết, hệ thống truyền tin chắc là bị kẻ địch cắt đứt rồi, mãi không liên lạc được."
Hai người đang định đi vào khoang điều khiển, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai thê lương đột ngột truyền đến từ phía sau. Rebecca liền vội vàng xoay người lao tới chỗ bệnh nhân thương nặng dưới đất đó. Tay Tô Di tay để bên hông, lao tới theo sau cô ấy.
"Aaaaa ——" Người phát ra tiếng gào thảm thiết là một đàn ông trung niên đeo kính, và một cậu bé nhỏ tuổi mặc đồ thể thao. Thân thể bọn họ giống như giật điện mà co giật trên mặt đất, khi Rebecca đến gần cậu bé nhỏ tuổi, giữ chặt thân thể của cậu ta muốn xoay mạnh lại, cậu bé rên lên một tiếng, há miệng cắn về phía Rebecca!
Hai viên lính lục chiến bên cạnh kinh ngạc ngồi thẳng dậy, Tô Di phản ứng nhanh nhất, rút súng ra hung hăng đập vào gót cậu bé! Cậu bé bị đau, cánh tay bắt lấy Rebecca buông lỏng! "Bắt bọn họ lại!" Tô Di hét lên với hai lính lục chiến. Hai người không hề chậm trễ mà nhào tới, áp lên cơ thể của hai kẻ mang bệnh nặng đó.
"Cẩn thận đừng để bị cắn!" Tô Di nói xong, ánh mắt liến nhìn những người xung quanh có vẻ cũng đang nhìn cô, trong đó cũng bao gồm mấy bệnh nhân mắc bệnh nhẹ nghi ngờ lây nhiễm trùng dịch. Tô Di lập tức nói với Rebecca, "Kéo bọn họ tới khoang sau, tiêm thuốc an thần cho họ, như vậy có lẽ có thể thuyên giảm bệnh tình, chờ đến mặt đất rồi cứu sau.
Rebecca chần chừ liếc nhìn cô, gật đầu.
Bốn người đeo bao tay lên, kéo bệnh nhân tới khoang sau, đóng chặt cánh cửa nhỏ. Rebecca nhìn Tô Di: "Tiêm thuốc an thần cũng vô dụng." Hai người lính lục chiến cũng nhìn cô.
"Tôi biết." Tô Di nhìn những người bị trói vặn vẹo, hơi khó chịu nhưng vẫn nói với giọng kiên quyết, "Ném vào khoang giảm sức ép."
Sắc mặt Rebecca thay đổi rõ rệt: "Không được! Đây là mưu sát!"
Tô Di lặng lẽ nói: "Bọn họ đã phát bệnh, thần tiên cũng không cứu được. Nếu như giữ lại, toàn bộ những người trên tàu sẽ bị lây."
"Các người. . . . . . có quyền gì?" Người đàn ông trung niên trên đất đó kháng nghị đứt quãng, "Tôi là nghị viên thành phố Mơ Ước. . . . . ."
Rebecca vội la lên: "Phải xin chỉ thị của cơ trưởng!" Cô cầm lên chiếc điện thoại ở trên tường khoang thuyền.
Một lát sau, một chàng trai mặc trang phục phi hành Liên Minh tóc bạch kim có đôi mắt khói đi vào khoang sau. Tô Di biết người phương Tây đa phần tập trung ở hai tinh cầu Mơ Ước, Hòa Bình, xem ra bọn họ thật sự đến từ nơi đó.
"Bác sĩ, bọn họ không thể cứu được nữa sao?" Sắc mặt cơ trưởng trẻ tuổi khó coi.
Rebecca cắn môi dưới.
Cơ trưởng nhìn Tô Di: "Tôi đồng ý với lời của cô, các cô, mời lên khoang trước, nơi này giao cho đàn ông xử lý đi."
Tô Di trở lại khoang lớn cùng với Rebecca, Tô Di nhìn sắc mặt u ám của Rebecca nói: "Rebecca, cô biết chúng ta không có lựa chọn." Rebecca thở dài: "Tôi hiểu, nhưng thân là bác sĩ, tôi . . . . . ."
Một lát sau cơ trưởng và hai người lính lục chiến mở cánh cửa nhỏ ra trở lại. Chừng mười người còn lại trong khoang thuyền tất cả đều nhìn bọn họ. Tô Di dùng cánh tay huých Rebecca, Rebecca hiểu ý, nói với mọi người: "Bọn họ được tiêm thuốc an thần đang nghỉ ngơi. Nếu như các vị cũng không khỏe, xin hãy cho tôi biết ngay khi có thể."
Tô Di đi tới buồng lái. Phó lái tóc vàng mắt xanh giống Rebecca. Tô Di không cần thiết và cũng không thể nào che giấu thân phận thật của mình. Cô báo phiên hiệu vị trí tiểu đoàn của mình, cũng trình ra chứng minh thư của mình. Hai viên phi công cúi chào cô —— Người lái chính tên là Swarch Lynch, thiếu úy; phó lái Mike, chuẩn úy. Tô Di thành thạo điều chỉnh thiết bị truyền tin về mấy tần số của chuyên dụng của Lính Đánh Thuê, vậy mà bất kể cô kêu gọi thế nào, trong tần số vẫn yên lặng.
"Trung úy. . . . . ." Swarch Lynch nói, "Chắc là Trùng tộc đã quấy nhiễu tần số truyền tin, lính đánh thuê có lẽ đã đổi sang tần số khác rồi." Trái tim Tô Di chìm xuống nặng nề. Cô biết chuyển đổi tần số là hành động an toàn cần thiết. Nhưng rõ ràng sáng nay vẫn còn ở bên Mạnh Hi Tông, nhưng giờ phút này thì lại hoàn toàn không có tin tức. Biến cố xảy ra bất ngờ này, khiến cô khổ sở.
Cô không biết rốt cuộc chiến tranh tiến hành được như thế nào rồi, Trùng tộc chỉ đánh lén tạm thời, hay là tấn công toàn diện? Mạnh Hi Tông nhất định sẽ dẫn đầu đại quân đánh lại, tình hình chiến tranh sẽ khiến anh bận rộn tới mức tối mặt tối mũi. Vậy anh ấy có biết mình mất tích hay không? Nếu như không tìm được mình, có. . . . . . giống như mìnhvào giờ phút này, chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng, muốn được gặp đối phương lập tức hay không?
Cô đành phải lại điều chỉnh tới tần số Liên Minh, không ngờ sau tạp âm ngắn ngủi, thế mà lại vang lên tiếng trả lời.
"Tôi là trung úy Lưu Khế của chiến hạm Chiến Hoàng Liên Minh, báo cáo thân phận và vị trí của anh." Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tô Di vui mừng, mà những người khác sau khi kinh ngạc, tưởng chừng như vui tới mức lệ rơi đầy mặt.
"Trung úy, cô đúng là ngôi sao may mắn của chúng tôi." Mike nói với Tô Di, "Chúng tôi đã thử suốt hai tiếng, vẫn không có người trả lời."
Tô Di đang định trả lời Lưu khế, cầm bộ đàm lên rồi lại đặt xuống.
Không đúng. Điều này không đúng.
Nếu như ngay cả Lính Đánh Thuê cũng phải vội vã đổi tần số, tại sao Liên Minh sau vài tiếng không dùng nữa, lại sử dụng trở lại? Điều này quá không an toàn, không phù hợp với tác phong bình thường của quân đội. Tại sao họ lại làm vậy?
"Trung úy, tại sao cô không trả lời?" Mike thấy Tô Di chần chừ, cầm bộ đàm lên nói, "Thưa ngài, chúng tôi là phi thuyền dân sự số 17 tinh cầu Mơ Ước Liên Minh, giấy phi hành. . . . . ." Hắn báo mã chứng nhận của mình, sau đó nói, "Thưa ngài, tình hình chiến tranh hiện giờ thế nào ạ? Chúng tôi yêu cầu hạ cánh, xin hãy hướng dẫn hạ cánh cho chúng tôi. . . . . ."
Cơ trưởng Swarch cầm bộ đàm lên, trực tiếp thông báo tin tốt này cho những người bên trong khoang thuyền. Vẻ mặt Rebecca cũng vui mừng.
"Mơ Ước số 17. . . . . ." Giọng nói của Lưu Khế có vẻ rất bình tĩnh, "Báo cáo vị trí của các anh, Báo Săn sẽ dẫn đường cho các anh."
Tô Di cúi đầu nhìn rađa —— Đúng rồi, trong khoảng không lại có thể có rất nhiều xác máy bay, chiếc phi thuyền này đi xuyên qua đó, cho nên đối phương nhất thời mới không có cách nào xác định chính xác tọa độ của nó. Nhưng bây giờ đã liên lạc thông qua tần số, xác định vị trí cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tô Di cấm lấy bộ đàm, gằn từng chữ: "Lưu Khế, tôi là Mèo Hoang. Chúng tôi không yên tâm lắm tình hình bên kia của anh, có phải anh bị Trùng tộc uy hiếp hay không? Cộng sự Lý Tích Trung của anh có ở bên cạnh anh không? Hắn không xảy ra chuyện gì chứ?"
Giọng nói của Lưu Khế một lát sau mới truyền đến: "Trung úy, nghe được giọng nói của cô thật sự quá tốt rồi. Tôi không chịu uy hiếp gì cả, nơi này rất an toàn, Lý Tích Trung đang ở bên cạnh tôi."
"Được, vị trí của chúng tôi là. . . . ." Tô Di thông báo tọa độ, lập tức đóng tần số truyền tin, nói với Swarch, "Lập tức thực hiện cú nhảy đến tinh cầu Tự Do! Lập tức!"
"Không! Tại sao?" Mike chắn trước người cô, "Tại sao cô nói cho bọn họ tọa độ giả? Tôi không hiểu!"
"Lưu Khế đã từng là cấp dưới của tôi, vừa rồi chúng tôi trao đổi mật ngữ, anh ta bị Trùng tộc uy hiếp!" Tô Di giải thích, "Mau lên, sau khi nối được liên lạc, bọn họ có thể định vị chính xác rất nhanh, lập tức thực hiện cú nhảy!"
"Không được!" Swarch và Mike vội vã liếc mắt nhìn nhau, "Trung úy, tại sao chúng ta có thể trốn vào địa bàn của Lính Đánh Thuê được?" Đúng lúc ấy, cửa khoang sau lưng truyền đến tiếng gõ. Rebecca hé cửa ra, là người lính lục chiến ghé đầu vào: "Liên lạc được với Liên Minh rồi ư? Thật tốt quá!"
"Nếu như bị bọn họ tìm thấy, chúng ta chỉ còn một con đường chết. Tinh cầu Tự Do phòng thủ mạnh nhất, thực hiện cú nhảy tới đó có lẽ còn một đường sống." Tô Di dùng tốc độ cực nhanh, nói ra sự lo lắng của mình về tần số truyền tin.
Tuy nhiên cấp bậc của hai phi công quá thấp, vấn đề liên quan tới tần số truyền tin mà Tô Di nói, đối với bọn họ có vẻ như hiểu như không, cũng không nhất thiết là vấn đề; Họ cũng không biết tình hình dưới mặt đất rốt cuộc như thế nào. Hơn nữa thân phận của Tô Di dù sao cũng là Lính Đánh Thuê, bọn họ gọi cô là trung úy chỉ là bề ngoài, trên thực tế bọn họ vẫn có quyền chỉ huy chiếc phi thuyền này. Huống hồ họ cũng không nhất thiết phải tin tưởng cô —— có lẽ cô ta chỉ là vì bản thân muốn trở lại tinh cầu?
"Chúng ta bỏ phiếu đi." Swarch nói, "Quyết định đi hay ở."
Tô Di đương nhiên muốn ngăn cản cục diện này, lập tức nói: "Hay là thế này, sau khi chạy trốn tới tinh cầu Tự Do, tôi sẽ cùng trở về với các người, dò xét đến cùng. Các người hãy tin tôi, trong chiến tranh của loài người với Trùng tộc, Lính Đánh Thuê và Liên Minh đứng ở một phe. Hơn nữa các người vừa mới thấy rồi đấy, Lưu Khế biết tôi, bởi vì tôi đã từng phục vụ ở Liên Minh hơn một năm."
Lời này khiến hai phi công dao động phần nào, sau đó hai người lính lục chiến ở cửa chẳng quan tâm nữa, bọn họ đồng ý bỏ phiếu.
"Cô nói rất có lý." Rebecca nói, "Bỏ phiếu đi."
Sáu người bỏ phiếu, Swarch dưới sự do dự vẫn quyết định đồng ý với Tô Di, Mike lại không đồng ý; hai đội viên lục chiến cũng không đồng ý; Tô Di nhìn Rebecca, vậy mà Rebecca lúc trước đồng ý với cô, nhưng cũng không đồng ý.
"Tôi hoàn toàn đồng ý với lời của cô." Rebecca thở dài, "Nhưng khoang sau đã có bốn người sắp không chịu nổi nữa rồi. Đến tinh cầu Tự Do còn không biết như thế nào, nhưng họ phải được chữa trị ngay lập tức, thuyên giảm bệnh tình, dù là chỉ có 1/10 cơ hội. . . . . . Trung úy, xin lỗi, điều tôi quan tâm nhất chính là mạng người."
Những lời nói này ngược lại làm cho Tô Di nhìn cô với ánh mắt khác xưa.
Tô Di thở dài nói: "Được rồi, thiểu số nghe theo đa số, nếu như phát hiện bất thường. . . . . ." Thân thủ cô như điện rút súng nhắm vào gáy Swarch: "Thực hiện cú nhảy ngay lập tức!"
Tất cả mọi người cực kỳ hoảng sợ, Swarch không động đậy, Tô Di bước một bước dài lên phía trước, một tay bắt đầu thiết lập tọa độ nhảy!
Mike hơi chần chừ, vươn tay tóm lấy hông cô, hung hăng ném cô về phía sau! Tô Di không hề chần chừ, "bằng" một viên đạn găm vào bàn đạp dưới chân hắn, khiến hắn sợ hãi chợt buông tay.
Phần lớn những thanh niên này chưa tham gia trận chiến thực sự, lần này Trùng tộc đột kích đã sớm khiến họ vô cùng căng thẳng. Bây giờ bọn họ mới biết, Tô Di thật sự sẽ giết người, nhất thời không dám tiến lên. Tô Di bò dậy nhào tới bảng điều khiển một lần nữa, điều chỉnh tọa độ xong, tóm lấy cổ áo của Swarch: "Chìa khóa đâu?" Khởi động động cơ siêu quang tốc cần dùng chìa mở khóa bằng tay, trán Swarch bị nóng súng cứng lạnh của Tô Di đặt lên, không dám nhúc nhích, lấy chiếc chìa khoa từ trong ngực ra chậm rì.
Ánh bạc lóe lên, bóng đen đột ngột xuất hiện.
Đám người Tô Di bất ngờ ngẩng đầu lên, thấy hai chiếc Báo Săn xuất hiện phía trước cabin.
"Mơ Ước số 17, tắt động cơ của cô ngay lập tức." Giọng nói có chút lạnh lùng của Lưu Khế truyền tới, "Nếu không Báo Săn sẽ phá huỷ các người ngay lập tức." Đối với tàu dân sự chỉ trang bị đạn dược cơ bản, vũ lực như vậy đủ để ngăn một đội tàu, huống hồ chỉ có một chiếc.
Tô Di tóm lấy chìa khóa từ trong tay Swarch tra vào trong động cơ, tuy nhiên đối phương dường như nhận thấy được động tác của bọn họ, một đường ánh sáng màu đỏ đánh tới trong nháy mắt——"Bùm!" Kèm với nó là tiếng nổ, trong nháy mắt phi thuyền lắc lư long trời lở đất! Ngoài phi công ngồi trên ghế lái, đám người Tô Di tất cả bị văng lên vách khoang, đụng mạnh khiến cả người đau nhức! Bọn họ. . . . . . đã phá hủy động cơ nhảy siêu quang tốc của phi thuyền!
"Xong rồi. . . . . ." Cho dù là Mike vốn không đồng ý với Tô Di, cũng tại lúc này bởi vì vũ lực của đối phương mà phát hiện ra điều bất thường. Tất cả mọi người đều có chút hối hận nhìn Tô Di. Tô Di vật lộn đứng dậy từ dưới đất, đành phải đè ép cơn giận nói: "Mọi người đi một bước tính một bước, đừng tranh chấp chính diện với bọn họ."
Một phút sau.
Sau phát đạn chuẩn xác đó, đối phương vẫn lặng im. Sau khi nối liền lại với nhau, hành lang bên ngoài cabin vang lên tiếng bước chân. Tô Di, Rebecca, và hai người dân khác giấu vũ khí dưới quần áo, mọi người căng thẳng nhìn đám người tới đây.
Rất nhanh, một quân nhân Liên Minh cao lớn đi vào. Chính là khuôn mặt mà Tô Di quen thuộc —— Lưu Khế. Tuy nhiên trong ánh mắt của hắn viết đầy vẻ áy náy và khổ sở, lẳng lặng nhìn quanh một vòng. Lúc lướt qua Tô Di, hắn không tỏ ra quen biết cô. Không nghi ngờ chút nào, hắn bởi vì nguyên nhân nào đó, đã đầu hàng Trùng tộc.
Hắn đứng lại ở cửa cabin. Theo sau hắn là ba tên —— Trùng tộc! Thân thể màu đen, mắt kép màu tím, gai sắc bén nhọn. Người chúng lớn khủng khiếp, giống con người, dùng chi sau mạnh nhất đứng thẳng, mặc quân trang màu vàng của Trùng tộc.
Sau lưng có người kiềm nén nhỏ giọng kêu lên sợ hãi. Mà Tô Di nhìn thấy kẻ địch đã lâu không gặp, chỉ cảm thấy tiền đồ của mình vô cùng xám xịt.
Cô đưa tay sờ bên hông —— súng lục vẫn còn giấu dưới lớp áo khoác. Cô ngồi dậy, ngây ngẩn cả người. Đây là một khoang phi thuyền ước chừng 50 mét vuông, vách khoang màu trắng, sàn màu đen, trước sau có riêng một cánh cửa nhỏ. Căn cứ vào thể tích và hình dạng, và cả dấu hiệu Ngũ Tinh trên cửa nhỏ mà phán đoán, đây chắc là làm một phi thuyền chở khách cỡ trung thuộc về Liên Minh.
Nhớ lại lúc ấy sau khi lái Báo Săn bay ra ngoài vũ trụ, nằm trong sự truy kích tấn công của một chiếc phi thuyền Trùng tộc, bị đối phương bắn trúng. Hai người phi công ngồi trên ghế điều khiển bị đạn pháo bắn trực tiếp khiến máu thịt tung tóe, mà Tô Di và Hiến Binh mặc đồ du hành vũ trụ, hôn mê trong sóng địa chấn khổng lồ.
Là ai cứu mình?
Trên đất là mười mấy người, nằm có ngồi có, có hai lính lục chiến Liên Minh, đầu và ngực đều bị thương quấn đầy băng gạc; mười người khác đều mặc đồ dân thường, có hai người cúi mặt nằm sấp trên mặt đất, hơi thở nặng nề, vang lên những tiếng động khác thường; Còn có ba người sắc mặt khó coi, mồ hôi đầm đìa thấp giọng hừ hừ; còn những người khác ngồi với vẻ mặt mờ mịt.
Lúc ấy, một người phụ nữ cao gầy mảnh khảnh đi vào. Cô ấy mặc áo blouse trắng, tóc dài màu vàng vấn trong mũ. Con ngươi xanh lam, chiếc trán đầy đặn, trong vẻ xinh đẹp lại mang khí khái anh hùng nhiều hơn phụ nữ bình thường chút ít. Cô đi tới trước mặt Tô Di rồi ngồi xổm xuống: "Xin chào, tôi là Rebecca bác sĩ cấp cao đăng ký ở Liên Minh, phi thuyền của chúng tôi trên đường baytừ tinh cầu Tự Do tới tinh cầu Mơ Ước, thì phát hiện ra cô. Xin hỏi cô có khó chịu ở đâu không?"
Tô Di lắc đầu nói: "Tôi cần liên lạc với cấp trên của tôi."
Rebecca có chút kinh ngạc: "Cô là quân nhân? Cô không mặc quân trang."
"Tôi đang nghỉ phép." Tô Di đứng dậy, "Tình hình trận chiến thế nào rồi?"
Rebecca lắc đầu: "Tôi không biết, hệ thống truyền tin chắc là bị kẻ địch cắt đứt rồi, mãi không liên lạc được."
Hai người đang định đi vào khoang điều khiển, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai thê lương đột ngột truyền đến từ phía sau. Rebecca liền vội vàng xoay người lao tới chỗ bệnh nhân thương nặng dưới đất đó. Tay Tô Di tay để bên hông, lao tới theo sau cô ấy.
"Aaaaa ——" Người phát ra tiếng gào thảm thiết là một đàn ông trung niên đeo kính, và một cậu bé nhỏ tuổi mặc đồ thể thao. Thân thể bọn họ giống như giật điện mà co giật trên mặt đất, khi Rebecca đến gần cậu bé nhỏ tuổi, giữ chặt thân thể của cậu ta muốn xoay mạnh lại, cậu bé rên lên một tiếng, há miệng cắn về phía Rebecca!
Hai viên lính lục chiến bên cạnh kinh ngạc ngồi thẳng dậy, Tô Di phản ứng nhanh nhất, rút súng ra hung hăng đập vào gót cậu bé! Cậu bé bị đau, cánh tay bắt lấy Rebecca buông lỏng! "Bắt bọn họ lại!" Tô Di hét lên với hai lính lục chiến. Hai người không hề chậm trễ mà nhào tới, áp lên cơ thể của hai kẻ mang bệnh nặng đó.
"Cẩn thận đừng để bị cắn!" Tô Di nói xong, ánh mắt liến nhìn những người xung quanh có vẻ cũng đang nhìn cô, trong đó cũng bao gồm mấy bệnh nhân mắc bệnh nhẹ nghi ngờ lây nhiễm trùng dịch. Tô Di lập tức nói với Rebecca, "Kéo bọn họ tới khoang sau, tiêm thuốc an thần cho họ, như vậy có lẽ có thể thuyên giảm bệnh tình, chờ đến mặt đất rồi cứu sau.
Rebecca chần chừ liếc nhìn cô, gật đầu.
Bốn người đeo bao tay lên, kéo bệnh nhân tới khoang sau, đóng chặt cánh cửa nhỏ. Rebecca nhìn Tô Di: "Tiêm thuốc an thần cũng vô dụng." Hai người lính lục chiến cũng nhìn cô.
"Tôi biết." Tô Di nhìn những người bị trói vặn vẹo, hơi khó chịu nhưng vẫn nói với giọng kiên quyết, "Ném vào khoang giảm sức ép."
Sắc mặt Rebecca thay đổi rõ rệt: "Không được! Đây là mưu sát!"
Tô Di lặng lẽ nói: "Bọn họ đã phát bệnh, thần tiên cũng không cứu được. Nếu như giữ lại, toàn bộ những người trên tàu sẽ bị lây."
"Các người. . . . . . có quyền gì?" Người đàn ông trung niên trên đất đó kháng nghị đứt quãng, "Tôi là nghị viên thành phố Mơ Ước. . . . . ."
Rebecca vội la lên: "Phải xin chỉ thị của cơ trưởng!" Cô cầm lên chiếc điện thoại ở trên tường khoang thuyền.
Một lát sau, một chàng trai mặc trang phục phi hành Liên Minh tóc bạch kim có đôi mắt khói đi vào khoang sau. Tô Di biết người phương Tây đa phần tập trung ở hai tinh cầu Mơ Ước, Hòa Bình, xem ra bọn họ thật sự đến từ nơi đó.
"Bác sĩ, bọn họ không thể cứu được nữa sao?" Sắc mặt cơ trưởng trẻ tuổi khó coi.
Rebecca cắn môi dưới.
Cơ trưởng nhìn Tô Di: "Tôi đồng ý với lời của cô, các cô, mời lên khoang trước, nơi này giao cho đàn ông xử lý đi."
Tô Di trở lại khoang lớn cùng với Rebecca, Tô Di nhìn sắc mặt u ám của Rebecca nói: "Rebecca, cô biết chúng ta không có lựa chọn." Rebecca thở dài: "Tôi hiểu, nhưng thân là bác sĩ, tôi . . . . . ."
Một lát sau cơ trưởng và hai người lính lục chiến mở cánh cửa nhỏ ra trở lại. Chừng mười người còn lại trong khoang thuyền tất cả đều nhìn bọn họ. Tô Di dùng cánh tay huých Rebecca, Rebecca hiểu ý, nói với mọi người: "Bọn họ được tiêm thuốc an thần đang nghỉ ngơi. Nếu như các vị cũng không khỏe, xin hãy cho tôi biết ngay khi có thể."
Tô Di đi tới buồng lái. Phó lái tóc vàng mắt xanh giống Rebecca. Tô Di không cần thiết và cũng không thể nào che giấu thân phận thật của mình. Cô báo phiên hiệu vị trí tiểu đoàn của mình, cũng trình ra chứng minh thư của mình. Hai viên phi công cúi chào cô —— Người lái chính tên là Swarch Lynch, thiếu úy; phó lái Mike, chuẩn úy. Tô Di thành thạo điều chỉnh thiết bị truyền tin về mấy tần số của chuyên dụng của Lính Đánh Thuê, vậy mà bất kể cô kêu gọi thế nào, trong tần số vẫn yên lặng.
"Trung úy. . . . . ." Swarch Lynch nói, "Chắc là Trùng tộc đã quấy nhiễu tần số truyền tin, lính đánh thuê có lẽ đã đổi sang tần số khác rồi." Trái tim Tô Di chìm xuống nặng nề. Cô biết chuyển đổi tần số là hành động an toàn cần thiết. Nhưng rõ ràng sáng nay vẫn còn ở bên Mạnh Hi Tông, nhưng giờ phút này thì lại hoàn toàn không có tin tức. Biến cố xảy ra bất ngờ này, khiến cô khổ sở.
Cô không biết rốt cuộc chiến tranh tiến hành được như thế nào rồi, Trùng tộc chỉ đánh lén tạm thời, hay là tấn công toàn diện? Mạnh Hi Tông nhất định sẽ dẫn đầu đại quân đánh lại, tình hình chiến tranh sẽ khiến anh bận rộn tới mức tối mặt tối mũi. Vậy anh ấy có biết mình mất tích hay không? Nếu như không tìm được mình, có. . . . . . giống như mìnhvào giờ phút này, chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng, muốn được gặp đối phương lập tức hay không?
Cô đành phải lại điều chỉnh tới tần số Liên Minh, không ngờ sau tạp âm ngắn ngủi, thế mà lại vang lên tiếng trả lời.
"Tôi là trung úy Lưu Khế của chiến hạm Chiến Hoàng Liên Minh, báo cáo thân phận và vị trí của anh." Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tô Di vui mừng, mà những người khác sau khi kinh ngạc, tưởng chừng như vui tới mức lệ rơi đầy mặt.
"Trung úy, cô đúng là ngôi sao may mắn của chúng tôi." Mike nói với Tô Di, "Chúng tôi đã thử suốt hai tiếng, vẫn không có người trả lời."
Tô Di đang định trả lời Lưu khế, cầm bộ đàm lên rồi lại đặt xuống.
Không đúng. Điều này không đúng.
Nếu như ngay cả Lính Đánh Thuê cũng phải vội vã đổi tần số, tại sao Liên Minh sau vài tiếng không dùng nữa, lại sử dụng trở lại? Điều này quá không an toàn, không phù hợp với tác phong bình thường của quân đội. Tại sao họ lại làm vậy?
"Trung úy, tại sao cô không trả lời?" Mike thấy Tô Di chần chừ, cầm bộ đàm lên nói, "Thưa ngài, chúng tôi là phi thuyền dân sự số 17 tinh cầu Mơ Ước Liên Minh, giấy phi hành. . . . . ." Hắn báo mã chứng nhận của mình, sau đó nói, "Thưa ngài, tình hình chiến tranh hiện giờ thế nào ạ? Chúng tôi yêu cầu hạ cánh, xin hãy hướng dẫn hạ cánh cho chúng tôi. . . . . ."
Cơ trưởng Swarch cầm bộ đàm lên, trực tiếp thông báo tin tốt này cho những người bên trong khoang thuyền. Vẻ mặt Rebecca cũng vui mừng.
"Mơ Ước số 17. . . . . ." Giọng nói của Lưu Khế có vẻ rất bình tĩnh, "Báo cáo vị trí của các anh, Báo Săn sẽ dẫn đường cho các anh."
Tô Di cúi đầu nhìn rađa —— Đúng rồi, trong khoảng không lại có thể có rất nhiều xác máy bay, chiếc phi thuyền này đi xuyên qua đó, cho nên đối phương nhất thời mới không có cách nào xác định chính xác tọa độ của nó. Nhưng bây giờ đã liên lạc thông qua tần số, xác định vị trí cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tô Di cấm lấy bộ đàm, gằn từng chữ: "Lưu Khế, tôi là Mèo Hoang. Chúng tôi không yên tâm lắm tình hình bên kia của anh, có phải anh bị Trùng tộc uy hiếp hay không? Cộng sự Lý Tích Trung của anh có ở bên cạnh anh không? Hắn không xảy ra chuyện gì chứ?"
Giọng nói của Lưu Khế một lát sau mới truyền đến: "Trung úy, nghe được giọng nói của cô thật sự quá tốt rồi. Tôi không chịu uy hiếp gì cả, nơi này rất an toàn, Lý Tích Trung đang ở bên cạnh tôi."
"Được, vị trí của chúng tôi là. . . . ." Tô Di thông báo tọa độ, lập tức đóng tần số truyền tin, nói với Swarch, "Lập tức thực hiện cú nhảy đến tinh cầu Tự Do! Lập tức!"
"Không! Tại sao?" Mike chắn trước người cô, "Tại sao cô nói cho bọn họ tọa độ giả? Tôi không hiểu!"
"Lưu Khế đã từng là cấp dưới của tôi, vừa rồi chúng tôi trao đổi mật ngữ, anh ta bị Trùng tộc uy hiếp!" Tô Di giải thích, "Mau lên, sau khi nối được liên lạc, bọn họ có thể định vị chính xác rất nhanh, lập tức thực hiện cú nhảy!"
"Không được!" Swarch và Mike vội vã liếc mắt nhìn nhau, "Trung úy, tại sao chúng ta có thể trốn vào địa bàn của Lính Đánh Thuê được?" Đúng lúc ấy, cửa khoang sau lưng truyền đến tiếng gõ. Rebecca hé cửa ra, là người lính lục chiến ghé đầu vào: "Liên lạc được với Liên Minh rồi ư? Thật tốt quá!"
"Nếu như bị bọn họ tìm thấy, chúng ta chỉ còn một con đường chết. Tinh cầu Tự Do phòng thủ mạnh nhất, thực hiện cú nhảy tới đó có lẽ còn một đường sống." Tô Di dùng tốc độ cực nhanh, nói ra sự lo lắng của mình về tần số truyền tin.
Tuy nhiên cấp bậc của hai phi công quá thấp, vấn đề liên quan tới tần số truyền tin mà Tô Di nói, đối với bọn họ có vẻ như hiểu như không, cũng không nhất thiết là vấn đề; Họ cũng không biết tình hình dưới mặt đất rốt cuộc như thế nào. Hơn nữa thân phận của Tô Di dù sao cũng là Lính Đánh Thuê, bọn họ gọi cô là trung úy chỉ là bề ngoài, trên thực tế bọn họ vẫn có quyền chỉ huy chiếc phi thuyền này. Huống hồ họ cũng không nhất thiết phải tin tưởng cô —— có lẽ cô ta chỉ là vì bản thân muốn trở lại tinh cầu?
"Chúng ta bỏ phiếu đi." Swarch nói, "Quyết định đi hay ở."
Tô Di đương nhiên muốn ngăn cản cục diện này, lập tức nói: "Hay là thế này, sau khi chạy trốn tới tinh cầu Tự Do, tôi sẽ cùng trở về với các người, dò xét đến cùng. Các người hãy tin tôi, trong chiến tranh của loài người với Trùng tộc, Lính Đánh Thuê và Liên Minh đứng ở một phe. Hơn nữa các người vừa mới thấy rồi đấy, Lưu Khế biết tôi, bởi vì tôi đã từng phục vụ ở Liên Minh hơn một năm."
Lời này khiến hai phi công dao động phần nào, sau đó hai người lính lục chiến ở cửa chẳng quan tâm nữa, bọn họ đồng ý bỏ phiếu.
"Cô nói rất có lý." Rebecca nói, "Bỏ phiếu đi."
Sáu người bỏ phiếu, Swarch dưới sự do dự vẫn quyết định đồng ý với Tô Di, Mike lại không đồng ý; hai đội viên lục chiến cũng không đồng ý; Tô Di nhìn Rebecca, vậy mà Rebecca lúc trước đồng ý với cô, nhưng cũng không đồng ý.
"Tôi hoàn toàn đồng ý với lời của cô." Rebecca thở dài, "Nhưng khoang sau đã có bốn người sắp không chịu nổi nữa rồi. Đến tinh cầu Tự Do còn không biết như thế nào, nhưng họ phải được chữa trị ngay lập tức, thuyên giảm bệnh tình, dù là chỉ có 1/10 cơ hội. . . . . . Trung úy, xin lỗi, điều tôi quan tâm nhất chính là mạng người."
Những lời nói này ngược lại làm cho Tô Di nhìn cô với ánh mắt khác xưa.
Tô Di thở dài nói: "Được rồi, thiểu số nghe theo đa số, nếu như phát hiện bất thường. . . . . ." Thân thủ cô như điện rút súng nhắm vào gáy Swarch: "Thực hiện cú nhảy ngay lập tức!"
Tất cả mọi người cực kỳ hoảng sợ, Swarch không động đậy, Tô Di bước một bước dài lên phía trước, một tay bắt đầu thiết lập tọa độ nhảy!
Mike hơi chần chừ, vươn tay tóm lấy hông cô, hung hăng ném cô về phía sau! Tô Di không hề chần chừ, "bằng" một viên đạn găm vào bàn đạp dưới chân hắn, khiến hắn sợ hãi chợt buông tay.
Phần lớn những thanh niên này chưa tham gia trận chiến thực sự, lần này Trùng tộc đột kích đã sớm khiến họ vô cùng căng thẳng. Bây giờ bọn họ mới biết, Tô Di thật sự sẽ giết người, nhất thời không dám tiến lên. Tô Di bò dậy nhào tới bảng điều khiển một lần nữa, điều chỉnh tọa độ xong, tóm lấy cổ áo của Swarch: "Chìa khóa đâu?" Khởi động động cơ siêu quang tốc cần dùng chìa mở khóa bằng tay, trán Swarch bị nóng súng cứng lạnh của Tô Di đặt lên, không dám nhúc nhích, lấy chiếc chìa khoa từ trong ngực ra chậm rì.
Ánh bạc lóe lên, bóng đen đột ngột xuất hiện.
Đám người Tô Di bất ngờ ngẩng đầu lên, thấy hai chiếc Báo Săn xuất hiện phía trước cabin.
"Mơ Ước số 17, tắt động cơ của cô ngay lập tức." Giọng nói có chút lạnh lùng của Lưu Khế truyền tới, "Nếu không Báo Săn sẽ phá huỷ các người ngay lập tức." Đối với tàu dân sự chỉ trang bị đạn dược cơ bản, vũ lực như vậy đủ để ngăn một đội tàu, huống hồ chỉ có một chiếc.
Tô Di tóm lấy chìa khóa từ trong tay Swarch tra vào trong động cơ, tuy nhiên đối phương dường như nhận thấy được động tác của bọn họ, một đường ánh sáng màu đỏ đánh tới trong nháy mắt——"Bùm!" Kèm với nó là tiếng nổ, trong nháy mắt phi thuyền lắc lư long trời lở đất! Ngoài phi công ngồi trên ghế lái, đám người Tô Di tất cả bị văng lên vách khoang, đụng mạnh khiến cả người đau nhức! Bọn họ. . . . . . đã phá hủy động cơ nhảy siêu quang tốc của phi thuyền!
"Xong rồi. . . . . ." Cho dù là Mike vốn không đồng ý với Tô Di, cũng tại lúc này bởi vì vũ lực của đối phương mà phát hiện ra điều bất thường. Tất cả mọi người đều có chút hối hận nhìn Tô Di. Tô Di vật lộn đứng dậy từ dưới đất, đành phải đè ép cơn giận nói: "Mọi người đi một bước tính một bước, đừng tranh chấp chính diện với bọn họ."
Một phút sau.
Sau phát đạn chuẩn xác đó, đối phương vẫn lặng im. Sau khi nối liền lại với nhau, hành lang bên ngoài cabin vang lên tiếng bước chân. Tô Di, Rebecca, và hai người dân khác giấu vũ khí dưới quần áo, mọi người căng thẳng nhìn đám người tới đây.
Rất nhanh, một quân nhân Liên Minh cao lớn đi vào. Chính là khuôn mặt mà Tô Di quen thuộc —— Lưu Khế. Tuy nhiên trong ánh mắt của hắn viết đầy vẻ áy náy và khổ sở, lẳng lặng nhìn quanh một vòng. Lúc lướt qua Tô Di, hắn không tỏ ra quen biết cô. Không nghi ngờ chút nào, hắn bởi vì nguyên nhân nào đó, đã đầu hàng Trùng tộc.
Hắn đứng lại ở cửa cabin. Theo sau hắn là ba tên —— Trùng tộc! Thân thể màu đen, mắt kép màu tím, gai sắc bén nhọn. Người chúng lớn khủng khiếp, giống con người, dùng chi sau mạnh nhất đứng thẳng, mặc quân trang màu vàng của Trùng tộc.
Sau lưng có người kiềm nén nhỏ giọng kêu lên sợ hãi. Mà Tô Di nhìn thấy kẻ địch đã lâu không gặp, chỉ cảm thấy tiền đồ của mình vô cùng xám xịt.