Đây là lần đầu tiên phủ đệ của sỹ quan chỉ huy của người máy Hình Nghị xuất hiện trường hợp bận rộn đến thế.
Bác sĩ phụ sản giỏi nhất Tự Do thành bị người máy cầm súng uy hiếp, không nói lời nào bắt lên máy bay, chưa đầy nửa giờ đã chạy đến phủ đệ của ngài chỉ huy.
Tô Di được đặt trên chiếc giường lớn trong phòng của Hình Nghị, tử cung co thắt đau đớn làm sắc mặt cô càng trắng bệch hơn, cả người cô run rẩy nằm lọt thỏm trên nệm.
Bác sĩ vừa nhìn thấy sản phụ là Tô Di, trong lòng hết sức sợ hãi. Lại nhìn đến hai đại tướng lãnh người máy, như hai pho tượng mặt đen đứng sửng ở bên giường, càng làm hắn ta kinh hồn bạt vía nhiều hơn.
Hắn cẩn thận vén váy Tô Di lên, cởi quần lót của cô ra. Sau khi khám xong, hắn ngẩng đầu nói với Tô Di "... Phu nhân, đã nở tám phân. Cô ráng cố gắng chút, đừng cố sức rặn, nở được mười phân mới có thể sinh."
Bỗng nhiên, bác sĩ phát hiện bên cạnh mình có người đi đến. Khóe mắt hắn liếc thấy, trong lòng kinh hãi -- Chính là người lãnh đạo tuyên truyền an định đoàn kết của người máy, bỗng nhiên đứng bên cạnh mình, cúi đầu nhìn giữa hai chân Tô Di.
Bác sĩ ấp úng khó mở miệng, dịu giọng nói "Tôi đi chuẩn bị công cụ." Vừa định xoay người, tay lại bị níu lại. Hắn ngầng đầu nhìn, Tô Di đỏ mắt, gầm lên "Kêu bọn họ ra ngoài."
Hình Kỳ Lân nghe tiếng cô, lúng túng rời khỏi gian phòng. Hình Nghị vẫn đứng bên cạnh bác sĩ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang xanh mét của Tô Di.
"Cô đuổi tôi đi?" Hắn hạ giọng nói.
"Cút" Trả lời hắn là chiếc gối Tô Di ném, lửa giận bốc lên ngút trời.
Hình Nghị bắt chiếc gối bằng một tay, mặt nhanh chóng biến sắc. Vừa định nổi giận, lại nghe tiếng Tô Di kêu lên thảm thiết, hai tay cô vung lên múa may loạn xạ, lại bắt được một cánh tay của Hình Nghị. Như tìm được một cái phao cứu sinh, cô nhanh chóng nắm chặt lấy hắn.
Qua mười mấy giây, sức lực tay của cô mới buông lỏng. Gương mặt tái mét, hai mắt nhắm chặt chợt ngẩng ra, ánh mắt chống lại Hình Nghị.
"Anh còn chưa đi." Tô Di nổi điên lên "Cút"
Bác sĩ nhỏ giọng khuyên nhủ "Ngài sỹ quan chỉ huy... Phụ nữ khi sinh nở, tâm tình ổn định rất quan trọng... Hơn nữa trẻ sơ sinh không thể tiếp xúc vi khuẩn..."
Không đợi hắn nói xong, Hình Nghị thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Di, sau đó xoay người, đi ra khỏi phòng.
Mặc dù cơn đau đẻ rất mãnh liệt và bỡ ngỡ. Song, dù sao Tô Di cũng từng chịu đựng những thương tích còn đau đớn hơn như thế. Sau khi Hình Nghị đi, tâm tình của cô dần dần ổn định lại. Phối hợp với bác sĩ, bắt đầu rặn lần lượt.
Sau một cơn đau nhói tê liệt, sức lực toàn thân cô như khí cầu bị đâm thủng xì hơi. Ý thức của cô cũng chậm lại trong chốc lát. Sau đó, cô nghe được một tiếng khóc oa oa ngọt ngào êm ái.
Đầu cô đổ đầy mồ hôi, thân thể không nhúc nhích nỗi, cố gắng ngó đầu nhìn quanh. Bác sĩ nở nụ cười hiền lành, đưa đứa bé sơ sinh vẫn còn dính máu đến trước mặt cô, dịu giọng nói "Phu nhân, con trai của cô và ngài chỉ huy... ra đời vô cùng khỏe mạnh."
Câu nói đột nhiên xuất hiện, làm nước mắt Tô Di lăn đều trên mặt. Thầy thuốc cũng rưng rưng nhìn cô "Để tôi thu dọn tiếp, xử lý vết thương cho cô."
Tô Di gật đầu, nhìn bác sĩ ôm con trai rửa sạch trong thau nước ấm đã chuẩn bị sẵn. Cô cảm thấy, giờ phút này, cho dù có chết, cô cũng thỏa mãn.
Hi Tông, con trai của chúng ta đã chào đời rồi.
Tô Di nhìn bóng dáng bác sĩ bận rộn, ánh mắt cô không hề rời khỏi con trai mình một khắc. Sinh vật nhỏ bé mới chào đời như rất biết nghe lời, sau khi khóc nỉ non ngắn ngủi, cũng đã yên tĩnh trở lại. Bác sĩ tắm rửa sạch sẽ cho nó, đặt lên một chiếc nôi. Nó cũng không khóc nữa, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Tô Di, rồi sau đó lại quay qua nhìn bác sĩ.
Bác sĩ đẩy chiếc nôi đến bên cạnh Tô Di, xoay người xử lý vết thương cho cô. Tô Di nhìn đứa con cưng đang nằm sát bên mình, đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cái miệng nho nhỏ, như là một thiên sứ thuần khiết nhất trên thế giới này. Cô từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Nó mở to mắt, dáng vẻ ngây thơ vô cùng. Tô Di biết, hiện tại thị lực của nó vẫn chưa thấy rõ được mình, nhưng cô cảm giác được đứa con trai bé bỏng như cảm nhận được mẹ.
Khi ngón tay cô vuốt qua môi nó, nó khẽ nhíu mày, gương mặt tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ giống như cha nó. Sau đó, nó hơi quay đầu, từ từ há mồm, ngậm lấy ngón tay Tô Di, nhẹ nhàng mút.
Tô Di hoảng sợ lập tức rút về, đứa bé không kịp phản ứng, lại nhìn chăm chăm vào cô. Tô Di cười khẽ một tiếng. Nếu như Mạnh Hi Tông thấy nó, không biết sẽ vui đến thế nào. Sự ngọt ngào lan tỏa trong lòng, lúc này cô cũng không suy nghĩ đến hoàn cảnh rắc rối của mình, chỉ cảm thấy tất cả tràn ngập hi vọng.
Đúng lúc ấy, ánh sáng trong phòng chợt lóe lên, bóng dáng cao lớn bước đến.
Một đôi tay mạnh mẽ, có hơi chút chần chờ, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé nằm bên cạnh cô. Bác sĩ đứng bên cạnh luống cuống "Ngài sỹ quan chỉ huy, trẻ sơ sinh, phải giữ cái cổ, chỉ có thể bồng mà thôi."
Người đó hơi ngạc nhiên chuyển đổi động tác, dịu giọng nói "Yếu ớt vậy sao?"
Bác sĩ không biết phải trả lời thế nào, tiếp tục cắm cúi xử lý vết thương cho Tô Di.
Tô Di bị Hình Nghị dọa sợ đến mất hết hồn vía, bắt lấy cánh tay khỏe khoắn của hắn "Hình Nghị, đừng làm nó bị thương! Van xin anh đó!"
Hình Nghị thản nhiên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lại chuyển về đứa bé trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy em bé sơ sinh, nhỏ bé mềm mại đến như vậy. Có lẽ vì đứa bé mang theo hơi thở của cô, cũng làm cho hắn cảm thấy được hương vị tinh khiết ngọt ngào.
Hắn phát hiện đứa bé này tuyệt đối không hề sợ hắn, đôi mắt đen nhánh tinh khiết như vũ trụ bao la, không bị lẫn tạp chất. Đứa bé cũng quan sát hắn, gương mặt trắng nõn mịn màng bỗng nhiên nở nụ cười, vô cùng ngọt ngào.
"Nó cười với tôi." Hắn hơi khó tin.
"Đưa tôi xem." Tô Di nói vội vàng.
Hình Nghị nhẹ nhàng đặt em bé lại bên cạnh cô. Tô Di thấy nụ cười trên gương mặt con trai, cũng nhịn không được, nở nụ cười theo, ngẩng đầu nói với Hình Nghị "Nghe nói trẻ con mới sinh, cũng cười khúc khích vô ý thức. Nó nhìn chúng ta, cũng giống như nhìn cái bàn hay cái ghế mà thôi."
Hình Nghị hơi ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên, Tô Di mỉm cười dịu dàng nói chuyện với hắn.
Trong nháy mắt, sự phản kháng căm ghét chưa hề nói ra miệng của cô đối với hắn, cũng như tan thành mây khói. Bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt vẻ con trai trong lòng, tựa như cũng đồng thời ve vuốt trái tim của Hình Nghị.
Ngay cả đầu mày cuối mắt của cô cũng là nụ cười vô tận, cả người cô cũng hòa vào nụ cười tươi tắn đó, gương mặt trở nên rực rỡ trong suốt. Cho dù là Hình Nghị, cũng cảm giác được hơi thở dịu dàng của cô tản mát khắp mọi nơi.
Bỗng nhiên tâm tình Hình Nghị rất vui.
Tô Di cũng không nhận thấy thái độ của mình đối với Hình Nghị cũng trở nên hòa hảo hơn. Cô nhìn con trai yêu thương, khẽ nói thầm "Mạnh Dao, con tên là Mạnh Dao, con cưng của mẹ."
Hình Nghị yên lặng rất lâu, nghe vậy bỗng nhiên bước lên. Hai cánh tay của hắn chống bên giường, đôi mắt đen chằm chằm vào đứa bé trong ngực cô.
Bỗng nhiên Tô Di bất an.
Hắn khẽ cười nói. "Không, nó họ Hình, Hình Dao."
Tháng mười, thời tiết Bắc bán cầu vẫn còn vô cùng ấm áp, nhưng Nam bán cầu thì đã lạnh lẽo.
Trên sân bay rộng lớn, từng chiếc báo săn cất cánh theo thứ tự, tạo đội hình bay, đi đến trụ sở huấn luyện của tinh cầu.
Nửa tháng trước, đội quân tiên phong của người máy phát hiện ra một văn minh thú tộc mới, cách đây một vạn năm ánh sáng. Đại quân cơ giới đã chuẩn bị xâm lược. Mà quân đội loài người, cũng bị bắt đi tiên phòng, triển khai chém giết với văn minh thú tộc kia. Bây giờ đang tiến hành huấn luyện quân sự cả quân đội hai bên.
Sau khi tiểu đoàn bay rời đi, bộ phận hậu cần mặt đất thở phào nhẹ nhỏm, tốp năm tốp ba bắt đầu kiểm kê và thu dọn đồ đạc trên mặt đất.
Một người đàn ông cao lớn mặc trang phục lính đánh thuê hơi cũ, đẩy một chồng rương đạn dược cao cao, từ từ đi về phía kho chứa máy bay. Trong nắng sớm, bóng lưng của anh cao lớn se lạnh.
"Hi Tông." Có người khẽ kêu. Người đàn ông xoay người, gương mặt nghiêng nghiêng hơi gầy gò, vẫn anh tuấn kiên cường như cũ, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn anh có vẻ ôn hòa hơn trước kia vài phần, thiếu hẳn sự tàn nhẫn ác liệt.
Người tới là Liên Đạc.
Sau khi bị người máy tấn công, quân viễn chinh của hắn cuối cùng cũng bị người máy đánh bại. Khi đánh nhau dưới mặt đất, hắn bị chặt đứt một cánh tay, cũng giống như Mạnh Hi Tông, trở thành hậu cần mặt đất, không thể phi hành nữa.
"Phần quan trọng đã được giải." Liên Đạc đứng bên cạnh Mạnh Hi Tông, hạ giọng nói "Có thể đi đến căn cứ bí mật được rồi."
Mạnh Hi Tông gật đầu, bên cạnh anh lập tức có hậu cần mặt đất chạy đến, nhận lấy đẩy rương đạn dược của anh. Hai người bước nhanh vào kho chứa máy bay.
Bước qua dây chuyền sản xuất máy bay chiến đấu của người máy, vứt đồ đạc vào trong kho hàng, Liên Đạc mở một cái hầm ở trên đất, nhảy xuống trước, Mạnh Hi Tông theo sát phía sau.
Dưới đất, là một thế giới khác.
Năm đó, xây dựng trụ sở ở Nam bán cầu, Mạnh Hi Tông lệnh cho Giản Mộ An đào một trụ sở bí mật dưới đất. Ban đầu chỉ nghĩ là dự trữ ít vật liệu chuẩn bị chiến đấu, nếu như trở mặt với Liên Minh thì có thể dùng vào bất cứ tình huống nào.
Mà bây giờ, dưới đất tồn trữ 30 chiếc báo săn, mấy ngàn rương đạn dược, một dây chuyền sản xuất máy bay chiến đấu, và một bộ hệ thống phòng ngự mô hình nhỏ. Nếu muốn đánh bại người máy, đây chỉ là như muối bỏ biển. Nhưng đây cũng là mồi lửa cho kế hoạch phản công toàn diện.
Mạnh Hi Tông chịu đựng sự hành hạ của người máy, chính là hi vọng sau khi phá giải được kỹ thuật nhảy quan trọng của chúng, sẽ làm cuộc tổng tiến công.
Bây giờ nhìn lại, sự chờ đợi này quả là đáng giá.
Bọn họ sắp có thành quả rồi.
Năm đó những quan quân kỹ thuật quan trọng trên chiến hạm của Lính Đánh Thuê, có một bộ phận thành công ẩn núp dưới lòng đất. Bọn họ là thẻ bạc để Mạnh Hi Tông chuyển bại thành thắng.
Liên Đạc và Mạnh Hi Tông đi qua một lối mật đạo lớn, trước mắt là một sân bay dưới đất thông thoáng rộng rãi, có khoảng mấy vạn thước vuông. Bảy tám sỹ quan kỹ thuật ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trước máy tính, thấy hai người đi đến, rốt rít đứng dậy.
"Ngài sỹ quan chỉ huy." Bọn họ cùng kêu lên, cung kính hành lễ, dường như ở đây không phải là dưới lòng đất, mà vẫn là pháo đài Lính Đánh thuê huy hoàng thống trị tinh hệ năm nào.
Mạnh Hi Tông gật đầu, ánh mắt nhìn đến một chiếc máy bay chiến đầu màu đen bị tháo tanh bành ở trong góc.
Đó là một chiếc Rắn hổ mang. Phải trải qua trăm đắng ngàn cay mới che mắt được người khác, dùng mấy chiếc báo săn giả vờ phản bội bị tiêu diệt, mới có thể chôm được nó trong tay người máy canh phòng nghiêm ngặt.
"Tiến triển ra sao rồi?" Mạnh Hi Tông hạ giọng hỏi.
Thượng úy Lăng Yến biến sắc "Ngài chỉ huy, chúng ta đã giải được mật mã cấp hai, hoàn thành sữa chữa phục hồi hệ thống phòng ngự. Người máy cũng không thể nào xâm nhập vào hệ thống phòng ngự của chúng ta nữa. Cho tôi thêm ba tháng, tôi sẽ phá giải được kỹ thuật nhảy liên tục của bọn họ, tiến hành hệ thống thăng cấp đối với hệ phi hành của chúng ta."
Đây là thành tích rất tốt. Dưới tình huống kỹ thuật cách xa khổng lồ giữa địch và ta, vừa chỉ mấy ngày, Lăng Yên đã từng bước phá giải được thiết kế logic hoàn toàn đồng nhất hai hệ thống rồi.
Ba tháng....
Mạnh Hi Tông chợt nhớ đến một khuôn mặt cười rạng rỡ. Đó là khi cô cuộn tròn trong lòng anh, ngẩng đầu cười nói "Ba tháng biết cười, sáu tháng biết ngồi. Ba tháng, con yêu của chúng ta sẽ cười với ba mẹ rồi."
Hôm nay là ngày dự sinh của cô.
Mạnh Hi Tông hoàn hồn, ánh mắt trầm tĩnh nhìn quanh một vòng "Tôi chỉ có thể cảm ơn cố gắng của các cậu. Phản công thành công hay thất bại, đều dựa vào các cậu cả, tôi sẽ tận hết sức, trợ giúp các cậu hoàn thành nhiệm vụ."
Mặc dù biết được cửa ái kỹ thuật khó nhất sắp bị công phá, nhưng Mạnh Hi Tông vẫn rời khỏi lòng đất, sắc mặt còn tệ hơn lúc trước.
Liện Đạc trở lại sân bay cùng với anh, nhìn chân mày đen nhánh của anh nhíu chặt, Liên Đạc cố gắng nhưng vẫn không nhịn được, cất lời hỏi "Hôm nay là ngày chị dâu dự sinh ư?" Lúc trước, vì muốn lấy lòng vợ chồng Mạnh Hi Tông, hắn đã điều tra việc này rất rõ, còn tặng rất nhiều đồ dùng trẻ em cho họ.
Mạnh Hi Tông dừng lại, gật đầu "Chỉ có điều, sinh trước hay sau ngày dự sinh hai tuần, cũng là bình thường."
Liên Đạc im lặng trong giây lát, bỗng nhiên nói "Người ở trong thành nói cho tôi biết, hai tuần trước, chuyên gia phụ sản tốt nhất ở Tự Do Thành, ban ngày đang ngồi khám bệnh, đột nhiên bị mấy tên người máy cưỡng chế bắt đi. Đến bây giờ, hắn còn chưa được thả ra. Người máy thông báo tin tức cho nhà hắn, nói là hai tuần nữa hắn mới trở về. Hắn cũng nhắn cho người nhà mình, nói là đỡ đẻ được mẹ con bình an."
Sắc mặt Mạnh Hi Tông hơi nghiêm, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phương bắc.
Qua một lúc lâu, anh mới mở miệng.
"Tin tức kia." Anh nói chậm rãi "Hai tuần trước, tôi đã nhận được."
Liên Đạc giật mình "Vậy anh..."
"Hình Kỳ Lân nói tìm không được tung tích của cô ấy. Nếu như cô ấy còn sống, chỉ có thể là một." Mặt anh không hề thay đổi, nói "Cô ấy ở trong tay Hình Nghị."
Liên Đạc há miệng, lại không nói ra được lời nào. Ban đầu, hắn chỉ lo lắng nếu nói cho Mạnh Hi Tông tin tức kia, Mạnh Hi Tông sẽ kích động đi cứu người. Nhưng thì ra anh ta đã biết trước hai tuần rồi.
"Tôi cũng từng kích động." Như nhận thấy được tâm tư Liên Đạc, Mạnh Hi Tông nói thản nhiên "Ngày hôm sau, tôi nhanh chóng dẫn mười người đến Tự Do Thành. Toàn bộ bọn họ đều bị phục kích trước phủ, chỉ che chở được một mình tôi trốn ra được. Bởi vì giả dạng thành tên côn đồ bình thường, nên thân phận của chúng tôi mới không bị tiết lộ."
Lòng Liên Đạc đau xót. Lại nghe thấy Mạnh Hi Tông cười lạnh "Đây là chuyện không lý trí nhất tôi đã từng làm. Tính mạng thuộc hạ vô duyên vô cớ bị mất, nơi đó canh phòng lại càng thêm nghiêm ngặt."
Liên Đạc nghe được sôi máu, nói cả giận "Ngài chỉ huy, anh không cần phải nói nữa. Tối nay, tôi sẽ đi với anh, chết cũng phải cứu được phu nhân và con trai anh ra. Tôi..."
Mạnh Hi Tông lắc đầu.
"Hình Nghị nhốt cô ấy, chỉ là vì trả thù tôi." Mạnh Hi Tông hạ giọng nói "Lực lượng của chúng ta còn chưa chuẩn bị xong. Đi bao nhiêu người cũng chết bao nhiêu người thôi. Một mình tôi bỏ mạng không sao, tính mạng các người, nếu bị người máy phát hiện, thì mọi cố gắng đều trở thành uổng phí. Tôi phải đợi."
Lòng Liên Đạc cũng hiểu rõ, trước khi toàn diện phản công, không thể đi sai một bước nào cả.
Nhưng Mạnh Hi Tông là người đàn ông mạnh mẽ tùy tiện đến cỡ nào. Anh ta yêu Tô Di như thế, cho dù thân thể đang bị thương nghiêm trọng, cho dù cuối cùng là đi vào con đường chết, nhưng sau khi anh biết được tin tức, qua ngày hôm sau đã liều mạng dẫn người đi cứu.
Bây giờ biết rõ vợ mình đang ở trong tay người máy, nhưng anh lại nói chữ "chờ" rất rõ ràng kiên định. Kiểu này vượt qua sự tĩnh táo bình thương rồi, đối với người khác thì bảo vệ. Còn đối với bản thân anh, lại là tàn nhẫn khắc nghiệt đến cỡ nào đây?
"Vậy làm sao đây?" Liên Đạc như tự nói thầm.
Trong đầu Mạnh Hi Tông hiện lên nụ cười má lúm đồng tiền của Tô Di, và những tưởng tượng về con trai của anh.
Anh nhắm mắt, rồi lại mở ra "Cậu tiếp tục giữ liên lạc với người nhà bác sĩ kia, nghĩ biện pháp giúp tôi nhắn tin cho cô ấy. Hình Nghị tìm bác sĩ phụ sản tốt nhất cho cô ấy, ít ra bây giờ cô ấy vẫn an toàn."
Liên Đạc gật đầu "Chị dâu chịu khổ rồi. Nhắn cái gì đây?"
Trong lòng Mạnh Hi Tông đau xót, nói "Kêu cô ấy chờ tôi."
Nhất định anh sẽ tìm cô, cho dù là thiên đường hay địa ngục.
Bác sĩ phụ sản giỏi nhất Tự Do thành bị người máy cầm súng uy hiếp, không nói lời nào bắt lên máy bay, chưa đầy nửa giờ đã chạy đến phủ đệ của ngài chỉ huy.
Tô Di được đặt trên chiếc giường lớn trong phòng của Hình Nghị, tử cung co thắt đau đớn làm sắc mặt cô càng trắng bệch hơn, cả người cô run rẩy nằm lọt thỏm trên nệm.
Bác sĩ vừa nhìn thấy sản phụ là Tô Di, trong lòng hết sức sợ hãi. Lại nhìn đến hai đại tướng lãnh người máy, như hai pho tượng mặt đen đứng sửng ở bên giường, càng làm hắn ta kinh hồn bạt vía nhiều hơn.
Hắn cẩn thận vén váy Tô Di lên, cởi quần lót của cô ra. Sau khi khám xong, hắn ngẩng đầu nói với Tô Di "... Phu nhân, đã nở tám phân. Cô ráng cố gắng chút, đừng cố sức rặn, nở được mười phân mới có thể sinh."
Bỗng nhiên, bác sĩ phát hiện bên cạnh mình có người đi đến. Khóe mắt hắn liếc thấy, trong lòng kinh hãi -- Chính là người lãnh đạo tuyên truyền an định đoàn kết của người máy, bỗng nhiên đứng bên cạnh mình, cúi đầu nhìn giữa hai chân Tô Di.
Bác sĩ ấp úng khó mở miệng, dịu giọng nói "Tôi đi chuẩn bị công cụ." Vừa định xoay người, tay lại bị níu lại. Hắn ngầng đầu nhìn, Tô Di đỏ mắt, gầm lên "Kêu bọn họ ra ngoài."
Hình Kỳ Lân nghe tiếng cô, lúng túng rời khỏi gian phòng. Hình Nghị vẫn đứng bên cạnh bác sĩ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang xanh mét của Tô Di.
"Cô đuổi tôi đi?" Hắn hạ giọng nói.
"Cút" Trả lời hắn là chiếc gối Tô Di ném, lửa giận bốc lên ngút trời.
Hình Nghị bắt chiếc gối bằng một tay, mặt nhanh chóng biến sắc. Vừa định nổi giận, lại nghe tiếng Tô Di kêu lên thảm thiết, hai tay cô vung lên múa may loạn xạ, lại bắt được một cánh tay của Hình Nghị. Như tìm được một cái phao cứu sinh, cô nhanh chóng nắm chặt lấy hắn.
Qua mười mấy giây, sức lực tay của cô mới buông lỏng. Gương mặt tái mét, hai mắt nhắm chặt chợt ngẩng ra, ánh mắt chống lại Hình Nghị.
"Anh còn chưa đi." Tô Di nổi điên lên "Cút"
Bác sĩ nhỏ giọng khuyên nhủ "Ngài sỹ quan chỉ huy... Phụ nữ khi sinh nở, tâm tình ổn định rất quan trọng... Hơn nữa trẻ sơ sinh không thể tiếp xúc vi khuẩn..."
Không đợi hắn nói xong, Hình Nghị thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Di, sau đó xoay người, đi ra khỏi phòng.
Mặc dù cơn đau đẻ rất mãnh liệt và bỡ ngỡ. Song, dù sao Tô Di cũng từng chịu đựng những thương tích còn đau đớn hơn như thế. Sau khi Hình Nghị đi, tâm tình của cô dần dần ổn định lại. Phối hợp với bác sĩ, bắt đầu rặn lần lượt.
Sau một cơn đau nhói tê liệt, sức lực toàn thân cô như khí cầu bị đâm thủng xì hơi. Ý thức của cô cũng chậm lại trong chốc lát. Sau đó, cô nghe được một tiếng khóc oa oa ngọt ngào êm ái.
Đầu cô đổ đầy mồ hôi, thân thể không nhúc nhích nỗi, cố gắng ngó đầu nhìn quanh. Bác sĩ nở nụ cười hiền lành, đưa đứa bé sơ sinh vẫn còn dính máu đến trước mặt cô, dịu giọng nói "Phu nhân, con trai của cô và ngài chỉ huy... ra đời vô cùng khỏe mạnh."
Câu nói đột nhiên xuất hiện, làm nước mắt Tô Di lăn đều trên mặt. Thầy thuốc cũng rưng rưng nhìn cô "Để tôi thu dọn tiếp, xử lý vết thương cho cô."
Tô Di gật đầu, nhìn bác sĩ ôm con trai rửa sạch trong thau nước ấm đã chuẩn bị sẵn. Cô cảm thấy, giờ phút này, cho dù có chết, cô cũng thỏa mãn.
Hi Tông, con trai của chúng ta đã chào đời rồi.
Tô Di nhìn bóng dáng bác sĩ bận rộn, ánh mắt cô không hề rời khỏi con trai mình một khắc. Sinh vật nhỏ bé mới chào đời như rất biết nghe lời, sau khi khóc nỉ non ngắn ngủi, cũng đã yên tĩnh trở lại. Bác sĩ tắm rửa sạch sẽ cho nó, đặt lên một chiếc nôi. Nó cũng không khóc nữa, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Tô Di, rồi sau đó lại quay qua nhìn bác sĩ.
Bác sĩ đẩy chiếc nôi đến bên cạnh Tô Di, xoay người xử lý vết thương cho cô. Tô Di nhìn đứa con cưng đang nằm sát bên mình, đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cái miệng nho nhỏ, như là một thiên sứ thuần khiết nhất trên thế giới này. Cô từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Nó mở to mắt, dáng vẻ ngây thơ vô cùng. Tô Di biết, hiện tại thị lực của nó vẫn chưa thấy rõ được mình, nhưng cô cảm giác được đứa con trai bé bỏng như cảm nhận được mẹ.
Khi ngón tay cô vuốt qua môi nó, nó khẽ nhíu mày, gương mặt tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ giống như cha nó. Sau đó, nó hơi quay đầu, từ từ há mồm, ngậm lấy ngón tay Tô Di, nhẹ nhàng mút.
Tô Di hoảng sợ lập tức rút về, đứa bé không kịp phản ứng, lại nhìn chăm chăm vào cô. Tô Di cười khẽ một tiếng. Nếu như Mạnh Hi Tông thấy nó, không biết sẽ vui đến thế nào. Sự ngọt ngào lan tỏa trong lòng, lúc này cô cũng không suy nghĩ đến hoàn cảnh rắc rối của mình, chỉ cảm thấy tất cả tràn ngập hi vọng.
Đúng lúc ấy, ánh sáng trong phòng chợt lóe lên, bóng dáng cao lớn bước đến.
Một đôi tay mạnh mẽ, có hơi chút chần chờ, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé nằm bên cạnh cô. Bác sĩ đứng bên cạnh luống cuống "Ngài sỹ quan chỉ huy, trẻ sơ sinh, phải giữ cái cổ, chỉ có thể bồng mà thôi."
Người đó hơi ngạc nhiên chuyển đổi động tác, dịu giọng nói "Yếu ớt vậy sao?"
Bác sĩ không biết phải trả lời thế nào, tiếp tục cắm cúi xử lý vết thương cho Tô Di.
Tô Di bị Hình Nghị dọa sợ đến mất hết hồn vía, bắt lấy cánh tay khỏe khoắn của hắn "Hình Nghị, đừng làm nó bị thương! Van xin anh đó!"
Hình Nghị thản nhiên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lại chuyển về đứa bé trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy em bé sơ sinh, nhỏ bé mềm mại đến như vậy. Có lẽ vì đứa bé mang theo hơi thở của cô, cũng làm cho hắn cảm thấy được hương vị tinh khiết ngọt ngào.
Hắn phát hiện đứa bé này tuyệt đối không hề sợ hắn, đôi mắt đen nhánh tinh khiết như vũ trụ bao la, không bị lẫn tạp chất. Đứa bé cũng quan sát hắn, gương mặt trắng nõn mịn màng bỗng nhiên nở nụ cười, vô cùng ngọt ngào.
"Nó cười với tôi." Hắn hơi khó tin.
"Đưa tôi xem." Tô Di nói vội vàng.
Hình Nghị nhẹ nhàng đặt em bé lại bên cạnh cô. Tô Di thấy nụ cười trên gương mặt con trai, cũng nhịn không được, nở nụ cười theo, ngẩng đầu nói với Hình Nghị "Nghe nói trẻ con mới sinh, cũng cười khúc khích vô ý thức. Nó nhìn chúng ta, cũng giống như nhìn cái bàn hay cái ghế mà thôi."
Hình Nghị hơi ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên, Tô Di mỉm cười dịu dàng nói chuyện với hắn.
Trong nháy mắt, sự phản kháng căm ghét chưa hề nói ra miệng của cô đối với hắn, cũng như tan thành mây khói. Bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt vẻ con trai trong lòng, tựa như cũng đồng thời ve vuốt trái tim của Hình Nghị.
Ngay cả đầu mày cuối mắt của cô cũng là nụ cười vô tận, cả người cô cũng hòa vào nụ cười tươi tắn đó, gương mặt trở nên rực rỡ trong suốt. Cho dù là Hình Nghị, cũng cảm giác được hơi thở dịu dàng của cô tản mát khắp mọi nơi.
Bỗng nhiên tâm tình Hình Nghị rất vui.
Tô Di cũng không nhận thấy thái độ của mình đối với Hình Nghị cũng trở nên hòa hảo hơn. Cô nhìn con trai yêu thương, khẽ nói thầm "Mạnh Dao, con tên là Mạnh Dao, con cưng của mẹ."
Hình Nghị yên lặng rất lâu, nghe vậy bỗng nhiên bước lên. Hai cánh tay của hắn chống bên giường, đôi mắt đen chằm chằm vào đứa bé trong ngực cô.
Bỗng nhiên Tô Di bất an.
Hắn khẽ cười nói. "Không, nó họ Hình, Hình Dao."
Tháng mười, thời tiết Bắc bán cầu vẫn còn vô cùng ấm áp, nhưng Nam bán cầu thì đã lạnh lẽo.
Trên sân bay rộng lớn, từng chiếc báo săn cất cánh theo thứ tự, tạo đội hình bay, đi đến trụ sở huấn luyện của tinh cầu.
Nửa tháng trước, đội quân tiên phong của người máy phát hiện ra một văn minh thú tộc mới, cách đây một vạn năm ánh sáng. Đại quân cơ giới đã chuẩn bị xâm lược. Mà quân đội loài người, cũng bị bắt đi tiên phòng, triển khai chém giết với văn minh thú tộc kia. Bây giờ đang tiến hành huấn luyện quân sự cả quân đội hai bên.
Sau khi tiểu đoàn bay rời đi, bộ phận hậu cần mặt đất thở phào nhẹ nhỏm, tốp năm tốp ba bắt đầu kiểm kê và thu dọn đồ đạc trên mặt đất.
Một người đàn ông cao lớn mặc trang phục lính đánh thuê hơi cũ, đẩy một chồng rương đạn dược cao cao, từ từ đi về phía kho chứa máy bay. Trong nắng sớm, bóng lưng của anh cao lớn se lạnh.
"Hi Tông." Có người khẽ kêu. Người đàn ông xoay người, gương mặt nghiêng nghiêng hơi gầy gò, vẫn anh tuấn kiên cường như cũ, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn anh có vẻ ôn hòa hơn trước kia vài phần, thiếu hẳn sự tàn nhẫn ác liệt.
Người tới là Liên Đạc.
Sau khi bị người máy tấn công, quân viễn chinh của hắn cuối cùng cũng bị người máy đánh bại. Khi đánh nhau dưới mặt đất, hắn bị chặt đứt một cánh tay, cũng giống như Mạnh Hi Tông, trở thành hậu cần mặt đất, không thể phi hành nữa.
"Phần quan trọng đã được giải." Liên Đạc đứng bên cạnh Mạnh Hi Tông, hạ giọng nói "Có thể đi đến căn cứ bí mật được rồi."
Mạnh Hi Tông gật đầu, bên cạnh anh lập tức có hậu cần mặt đất chạy đến, nhận lấy đẩy rương đạn dược của anh. Hai người bước nhanh vào kho chứa máy bay.
Bước qua dây chuyền sản xuất máy bay chiến đấu của người máy, vứt đồ đạc vào trong kho hàng, Liên Đạc mở một cái hầm ở trên đất, nhảy xuống trước, Mạnh Hi Tông theo sát phía sau.
Dưới đất, là một thế giới khác.
Năm đó, xây dựng trụ sở ở Nam bán cầu, Mạnh Hi Tông lệnh cho Giản Mộ An đào một trụ sở bí mật dưới đất. Ban đầu chỉ nghĩ là dự trữ ít vật liệu chuẩn bị chiến đấu, nếu như trở mặt với Liên Minh thì có thể dùng vào bất cứ tình huống nào.
Mà bây giờ, dưới đất tồn trữ 30 chiếc báo săn, mấy ngàn rương đạn dược, một dây chuyền sản xuất máy bay chiến đấu, và một bộ hệ thống phòng ngự mô hình nhỏ. Nếu muốn đánh bại người máy, đây chỉ là như muối bỏ biển. Nhưng đây cũng là mồi lửa cho kế hoạch phản công toàn diện.
Mạnh Hi Tông chịu đựng sự hành hạ của người máy, chính là hi vọng sau khi phá giải được kỹ thuật nhảy quan trọng của chúng, sẽ làm cuộc tổng tiến công.
Bây giờ nhìn lại, sự chờ đợi này quả là đáng giá.
Bọn họ sắp có thành quả rồi.
Năm đó những quan quân kỹ thuật quan trọng trên chiến hạm của Lính Đánh Thuê, có một bộ phận thành công ẩn núp dưới lòng đất. Bọn họ là thẻ bạc để Mạnh Hi Tông chuyển bại thành thắng.
Liên Đạc và Mạnh Hi Tông đi qua một lối mật đạo lớn, trước mắt là một sân bay dưới đất thông thoáng rộng rãi, có khoảng mấy vạn thước vuông. Bảy tám sỹ quan kỹ thuật ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trước máy tính, thấy hai người đi đến, rốt rít đứng dậy.
"Ngài sỹ quan chỉ huy." Bọn họ cùng kêu lên, cung kính hành lễ, dường như ở đây không phải là dưới lòng đất, mà vẫn là pháo đài Lính Đánh thuê huy hoàng thống trị tinh hệ năm nào.
Mạnh Hi Tông gật đầu, ánh mắt nhìn đến một chiếc máy bay chiến đầu màu đen bị tháo tanh bành ở trong góc.
Đó là một chiếc Rắn hổ mang. Phải trải qua trăm đắng ngàn cay mới che mắt được người khác, dùng mấy chiếc báo săn giả vờ phản bội bị tiêu diệt, mới có thể chôm được nó trong tay người máy canh phòng nghiêm ngặt.
"Tiến triển ra sao rồi?" Mạnh Hi Tông hạ giọng hỏi.
Thượng úy Lăng Yến biến sắc "Ngài chỉ huy, chúng ta đã giải được mật mã cấp hai, hoàn thành sữa chữa phục hồi hệ thống phòng ngự. Người máy cũng không thể nào xâm nhập vào hệ thống phòng ngự của chúng ta nữa. Cho tôi thêm ba tháng, tôi sẽ phá giải được kỹ thuật nhảy liên tục của bọn họ, tiến hành hệ thống thăng cấp đối với hệ phi hành của chúng ta."
Đây là thành tích rất tốt. Dưới tình huống kỹ thuật cách xa khổng lồ giữa địch và ta, vừa chỉ mấy ngày, Lăng Yên đã từng bước phá giải được thiết kế logic hoàn toàn đồng nhất hai hệ thống rồi.
Ba tháng....
Mạnh Hi Tông chợt nhớ đến một khuôn mặt cười rạng rỡ. Đó là khi cô cuộn tròn trong lòng anh, ngẩng đầu cười nói "Ba tháng biết cười, sáu tháng biết ngồi. Ba tháng, con yêu của chúng ta sẽ cười với ba mẹ rồi."
Hôm nay là ngày dự sinh của cô.
Mạnh Hi Tông hoàn hồn, ánh mắt trầm tĩnh nhìn quanh một vòng "Tôi chỉ có thể cảm ơn cố gắng của các cậu. Phản công thành công hay thất bại, đều dựa vào các cậu cả, tôi sẽ tận hết sức, trợ giúp các cậu hoàn thành nhiệm vụ."
Mặc dù biết được cửa ái kỹ thuật khó nhất sắp bị công phá, nhưng Mạnh Hi Tông vẫn rời khỏi lòng đất, sắc mặt còn tệ hơn lúc trước.
Liện Đạc trở lại sân bay cùng với anh, nhìn chân mày đen nhánh của anh nhíu chặt, Liên Đạc cố gắng nhưng vẫn không nhịn được, cất lời hỏi "Hôm nay là ngày chị dâu dự sinh ư?" Lúc trước, vì muốn lấy lòng vợ chồng Mạnh Hi Tông, hắn đã điều tra việc này rất rõ, còn tặng rất nhiều đồ dùng trẻ em cho họ.
Mạnh Hi Tông dừng lại, gật đầu "Chỉ có điều, sinh trước hay sau ngày dự sinh hai tuần, cũng là bình thường."
Liên Đạc im lặng trong giây lát, bỗng nhiên nói "Người ở trong thành nói cho tôi biết, hai tuần trước, chuyên gia phụ sản tốt nhất ở Tự Do Thành, ban ngày đang ngồi khám bệnh, đột nhiên bị mấy tên người máy cưỡng chế bắt đi. Đến bây giờ, hắn còn chưa được thả ra. Người máy thông báo tin tức cho nhà hắn, nói là hai tuần nữa hắn mới trở về. Hắn cũng nhắn cho người nhà mình, nói là đỡ đẻ được mẹ con bình an."
Sắc mặt Mạnh Hi Tông hơi nghiêm, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phương bắc.
Qua một lúc lâu, anh mới mở miệng.
"Tin tức kia." Anh nói chậm rãi "Hai tuần trước, tôi đã nhận được."
Liên Đạc giật mình "Vậy anh..."
"Hình Kỳ Lân nói tìm không được tung tích của cô ấy. Nếu như cô ấy còn sống, chỉ có thể là một." Mặt anh không hề thay đổi, nói "Cô ấy ở trong tay Hình Nghị."
Liên Đạc há miệng, lại không nói ra được lời nào. Ban đầu, hắn chỉ lo lắng nếu nói cho Mạnh Hi Tông tin tức kia, Mạnh Hi Tông sẽ kích động đi cứu người. Nhưng thì ra anh ta đã biết trước hai tuần rồi.
"Tôi cũng từng kích động." Như nhận thấy được tâm tư Liên Đạc, Mạnh Hi Tông nói thản nhiên "Ngày hôm sau, tôi nhanh chóng dẫn mười người đến Tự Do Thành. Toàn bộ bọn họ đều bị phục kích trước phủ, chỉ che chở được một mình tôi trốn ra được. Bởi vì giả dạng thành tên côn đồ bình thường, nên thân phận của chúng tôi mới không bị tiết lộ."
Lòng Liên Đạc đau xót. Lại nghe thấy Mạnh Hi Tông cười lạnh "Đây là chuyện không lý trí nhất tôi đã từng làm. Tính mạng thuộc hạ vô duyên vô cớ bị mất, nơi đó canh phòng lại càng thêm nghiêm ngặt."
Liên Đạc nghe được sôi máu, nói cả giận "Ngài chỉ huy, anh không cần phải nói nữa. Tối nay, tôi sẽ đi với anh, chết cũng phải cứu được phu nhân và con trai anh ra. Tôi..."
Mạnh Hi Tông lắc đầu.
"Hình Nghị nhốt cô ấy, chỉ là vì trả thù tôi." Mạnh Hi Tông hạ giọng nói "Lực lượng của chúng ta còn chưa chuẩn bị xong. Đi bao nhiêu người cũng chết bao nhiêu người thôi. Một mình tôi bỏ mạng không sao, tính mạng các người, nếu bị người máy phát hiện, thì mọi cố gắng đều trở thành uổng phí. Tôi phải đợi."
Lòng Liên Đạc cũng hiểu rõ, trước khi toàn diện phản công, không thể đi sai một bước nào cả.
Nhưng Mạnh Hi Tông là người đàn ông mạnh mẽ tùy tiện đến cỡ nào. Anh ta yêu Tô Di như thế, cho dù thân thể đang bị thương nghiêm trọng, cho dù cuối cùng là đi vào con đường chết, nhưng sau khi anh biết được tin tức, qua ngày hôm sau đã liều mạng dẫn người đi cứu.
Bây giờ biết rõ vợ mình đang ở trong tay người máy, nhưng anh lại nói chữ "chờ" rất rõ ràng kiên định. Kiểu này vượt qua sự tĩnh táo bình thương rồi, đối với người khác thì bảo vệ. Còn đối với bản thân anh, lại là tàn nhẫn khắc nghiệt đến cỡ nào đây?
"Vậy làm sao đây?" Liên Đạc như tự nói thầm.
Trong đầu Mạnh Hi Tông hiện lên nụ cười má lúm đồng tiền của Tô Di, và những tưởng tượng về con trai của anh.
Anh nhắm mắt, rồi lại mở ra "Cậu tiếp tục giữ liên lạc với người nhà bác sĩ kia, nghĩ biện pháp giúp tôi nhắn tin cho cô ấy. Hình Nghị tìm bác sĩ phụ sản tốt nhất cho cô ấy, ít ra bây giờ cô ấy vẫn an toàn."
Liên Đạc gật đầu "Chị dâu chịu khổ rồi. Nhắn cái gì đây?"
Trong lòng Mạnh Hi Tông đau xót, nói "Kêu cô ấy chờ tôi."
Nhất định anh sẽ tìm cô, cho dù là thiên đường hay địa ngục.