Kiều sủng

Chương 12

Editor: trucxinh0505

Sở Du không chịu nói cái gì, Sở Hàm cũng không ép hắn. Thật khó có thể thấy được đức hạnh đệ đệ như vậy, ngày xưa mặc kệ là khi nào, hắn đều xuân phong đắc ý, như thế này thật là chưa thấy qua.

“Người ta không cho ngươi vào cửa?” Nàng hỏi.

Sở Du trực tiếp dùng chăn bưng kín đầu, tâm tình hắn hiện tại, căn bản không nghĩ nói gì được chứ! Sở Hàm thấy hắn như thế, trực tiếp đi ra cửa, hỏi A Hỷ hầu hạ ở cửa: “Công tử là thế nào muốn kết bạn với tiểu thư kia? Theo lý thuyết, hắn cũng không phải chưa gặp qua nữ tử mỹ mạo nào, sao liền mê muội như vậy? Không phải ngươi nói, trước đó vài ngày hắn còn đuổi theo Nam Quế Chi tìm người nào sao?”

A Hỷ vội vàng trả lời: “Hồi tứ tiểu thư, chuyện này của công tử, nô tài thật sự không biết. Đã nhiều ngày, nô tài cũng vì chuyện tìm người quấy nhiễu, không cảm thấy kỳ quái gì đâu.”

Sở Hàm cười lạnh: “Chuyện của hắn ngươi không biết? Đừng cho là ta không biết, đều là ngươi chạy việc cho hắn. Nếu như ta biết được hắn làm chuyện hạ lưu gì, hắn là đệ đệ ta, ta tự nhiên không quá kiệt mệnh hắn, nhưng mạng nhỏ nhà ngươi đừng nghĩ sẽ được bảo toàn.”

A Hỉ bùm một tiếng quỳ xuống: “Tứ tiểu thư, nô tài có mượn một vạn cái lá gan, nô tài cũng không dám làm bậy, tiểu thư cần phải nhìn rõ mọi việc mới được.”

Sở Hàm nhìn kỹ A Hỉ, liền nghe Sở Du trực tiếp đá cửa đi ra “Ai, đệ nói này Tống Sở Hàm, tỷ đủ chưa vậy, đệ không muốn nói chuyện này cùng tỷ thì có quan hệ gì sao? Sao tỷ lấy nô tài đệ ra trút giận. Chuyện này là đệ tự làm. Tỷ lo quản chuyện của tỷ đi. A Hỉ, ngươi lại đây cho ta, ngươi là ai, người ta giận dữ liền sợ. Nói cho ngươi hay, trong phủ này, ngươi chỉ cần nghe một mình ta là được.”

Sở Hàm thật bị đệ đệ làm cho tức giận muốn ngã ngửa, phảng phất hắn còn đang ở thời kỳ chơi trò chó mèo, thật là nói gì cũng không nói được.

“Ngươi đúng là, không ai quản được ngươi.” Sở Hàm phất tay áo bỏ đi.

Xem Sở Hàm đi rồi, A Hỉ thật cẩn thận hỏi: “Chủ tử, ngài đắc tội với tứ tiểu thư như vậy, chỉ sợ không tốt lắm đâu?”

Tống Tiểu Lục ưỡn ngực: “Bọn họ cả ngày đều nói với ta, nói ta không phải là cái hài tử, nếu như thật sự không xem ta là hài tử, thì ta chính là nam tử thành niên, mọi chuyện đều không cần quản ta mới phải chớ? Chẳng lẽ ta còn chưa cai sữa được?”

A Hỉ vừa thấy, đã hiểu, nhìn dáng vẻ Lục gia nhà mình khí thở không thuận, hắn cười nói: “Tất nhiên tất nhiên, thiếu gia nói đều đúng cả.”

Hừ một tiếng, Tống Tiểu Lục tiếp tục kêu gào: “Đêm nay ta muốn ăn ở trong phòng, ngươi đi an bài đi, ta nói cho ngươi, ta cùng tứ tỷ tranh chấp, đều là bởi vì ngươi. Ngươi xem đó mà làm, đừng lại để cho người khác thu thập, ta không có nhiều tâm tư như vậy cứu giúp ngươi đâu.”

“Ai, tiểu nhân minh bạch.”

Sở Du lại lần nữa trở về phòng, tiếp tục phát ngốc, ách, tựa hồ tứ tỷ cũng giận rồi, chính là tứ tỷ tức giận cũng không có đẹp bằng Tang Nhu. Tuy rằng tứ tỷ bị gọi là mỹ nhân đệ nhất Đại Tề, nhưng luôn là cho người ta cảm giác lạnh như băng, hơn nữa vẻ đẹp kia cũng quá mức hình thức, như hắn thấy, vẻ đẹp của Tang Nhu kia mới chính là đặc sắc. Ngày thường như là nước suối, làm cho người ta cảm giác thanh tĩnh vui vẻ thoải mái. Nếu như nổi giận lên, lại điêu ngoa không được, nhưng… Lại cũng loá mắt. Thật là làm cho người nhịn không được đem tầm mắt đặt trên người nàng, ai, từ từ, chính mình sao lại nghĩ đến nàng rồi, không phải nói là không bao giờ nghĩ đến nàng, cũng không để ý tới nàng nữa hay sao?

A nha nha! Cái kia… Cái kia, một nữ hài tử như nàng, mình cũng không cần phải cùng nàng chấp nhặt, dù sao cũng là đồ nhà quê không ra cửa, nếu là cái đồ nhà quê, tất nhiên là không biết mình chính là nam nhi tốt như thế nào.

Lại nói tiếp, hôm nay chính mình giống như cũng có chút không đúng, đối với nàng quá hung đi, có lẽ là làm nàng sợ. Ừ, đối với người xa lạ hung hãn một chút cũng tốt, nếu như không phải như vậy, gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ? Đúng rồi, nàng làm như vậy, bản chất không thành vấn đề, chỉ không nên nhằm vào chính mình, thôi thôi, chờ sau, chờ sau có cơ hội, hắn chậm rãi dạy bảo nàng là được.

Đối đát với mình như vậy, ngày mai, ngày mai vẫn lại đi tìm nàng đi? Nói cho nàng không cần phát hỏa, cũng không cần phòng bị mình.

Tâm tình Tống Tiểu Lục chuyển biến tốt, nhưng tin tức hắn tức giận cũng đã truyền khắp. Bất quá một lát sau, toàn bộ phủ Thừa tướng đều biết tâm tình Lục thiếu gia không tốt, người rảnh rỗi tránh lại gần. Ngày xưa tứ tiểu thư là người dễ nói chuyện nhất, lúc này không ai dám lên cùng nói chuyện với nàng.

“Đứa nhỏ này lại như thế nào không hiểu chuyện như vậy, nhất thời không nháo, thật không giống hắn!” Tống phu nhân thở dài.

Sở Hàm làm mặt lạnh ngồi ở một bên, cũng không nói lời nào.

“Con cũng vậy, đang êm đẹp, chọc hắn làm gì. Ta nói để đại tẩu con đi qua, con lại muốn đi, giờ sao, sự tình lại càng thêm không tốt. Con nói xem, chuyện hôm nay hắn là như thế nào?” Tống phu nhân hỏi nữ nhi.

Sở Hàm vốn chính là mỹ nhân lạnh lùng, bất quá ở nhà, tiểu đệ đệ mình yêu thương khiến mình tức không nhẹ, thật không bỏ xuống được sắc mặt: “Bất quá là ở bên ngoài bị người ta tức khí, trở về lấy người trong nhà xì hơi thôi, mọi người chớ để ý hắn, kệ hắn thì tốt rồi.”

Nói xong, Sở Hàm cũng không ở đại sảnh đợi, trực tiếp đứng dậy: “Mẫu thân, con trở về phòng, đêm nay con không ăn.”

Tống phu nhân thở dài: “Các con xem hai đứa này, thật đúng là… Sao ta có thể nuôi ra hai cái oan gia thế này. Được, bọn họ đều không ra ăn, chúng ta ăn, tức phụ lão đại phân phó xuống, không cần quan tâm bọn họ.”

“Ai!”

Mặc kệ phủ Thừa tướng nháo thành cái dạng gì, cũng mặc kệ Tang Nhu vì cái gì không đi, mấy tỷ muội Lý gia ở phủ Thừa tướng vui chơi thực không tồi, các nàng vô cùng cao hứng hồi phủ, cảm khái hôm nay thực may mắn, còn có thể trở thành tân phu nhân mới phủ thừa tướng! Chỉ lúc này tin tức tới lại làm các nàng chấn động, biểu muội kia, thế nhưng đi biệt viện ngoại ô ở.

“Tổ mẫu, biểu muội có gì không ổn sao?” Xu Dung kinh ngạc hỏi, đánh giá thần sắc tổ mẫu. Lý lão phu nhân mặt không đổi sắc nói: “Không có gì trở ngại, chỉ là bệnh có chút lây nhiễm. Ta nghĩ người trong phủ chúng ta nhiều, lưu lại truyền cho người khác liền không tốt lắm. Bởi vậy mới để Quế ma ma bồi nàng đi biệt viện ở. Các ngươi không cần lo lắng, chờ nàng khỏe, tất nhiên liền trở lại, nghĩ cũng sẽ không lâu lắm đâu.”

Xu Dung vỗ ngực: “Thì ra là như thế, không biết có dọa Dung nhi không, sợ biểu muội có cái gì không ổn, nếu có Quế ma ma bồi bên cạnh, như vậy sẽ thực mau liền sẽ khỏe. Quế ma ma là một người cẩn thận nhất.”

Lão phu nhân mỉm cười nói: “Đúng là như vậy.”

Nhân lúc hai bà cháu đang nói chuyện, trong lòng Chu thị âm thầm cười châm chọc, Lý Chí Vũ, ngươi xem, ông trời đều không giúp ngươi đâu!

back top