Kiều sủng

Chương 18

Editor: trucxinh0505

Gần đây thượng kinh tin tức nổ mạnh nhất chính là Thư Viện Li Sơn muốn thu nữ học sinh, mà nữ học sinh này, chưa từng nghe thấy danh tiếng nào. Mọi người đều nghị luận sôi nổi, trong lúc nhất thời, nhà đều biết cô nương đó chính là Tang Nhu.

Thư Viện Li Sơn cũng coi như là tổ chức thư viện của hoàng gia, người sáng lập chính là Bát vương gia, bởi vậy khi thư viện có chuyện lớn gì, đều phải thỉnh qua hoàng thượng, cũng chưa nói tới chuyện bé xé ra to, rốt cuộc những người này tương lai đều có khả năng là rường cột nước nhà.

Đến nỗi nói Liêm tiên thỉnh tấu hoàng thượng vì tranh thủ cho Tang Nhu bên cạnh khai sáng danh nghĩa nữ tử đi học. Chuyện này đối với Liêm tiên cũng coi như một công đôi việc, đã có thể cho Tang Nhu được đọc sách, lại có thể đem chuyện này thành việc có ý nghĩa việc. Nữ tử Đại Tề đọc sách rất nhiều, bất quá đều là tìm tiên sinh dạy tư nhân. Nhưng tiên sinh giỏi khó cầu, nếu như dựa theo phương thức giáo dục tập trung như Thư Viện Li Sơn, thì đây là chuyện tốt. Có lẽ là nguyên do như vậy, hoàng thượng cũng đáp ứng, cho nên hiện tại mọi người nói là, Tang Nhu phải là người thứ nhất đi tiên phong.

Nàng là nữ học sinh thứ nhất, cũng xem như nữ học đá thử vàng cho ngày sau, cho nên quan trọng nhất.

Tang Nhu ở trong phòng nhảy nhảy rèn luyện thân thể, Tiểu Đào ở một bên lo lắng, “Tiểu thư, người nói người đi học, khi đó nô tì làm gì nha. Nô tì ở bên cạnh giúp người bưng trà rót nước, hay ở nhà chờ cửa.”

Tang Nhu tiếp tục nhảy nhót, Thư Viện Li Sơn rất yêu cầu rèn luyện thể năng, nàng cười đáp: “Ngươi có thể về nhà nha.”

Tiểu Đào lập tức: “Nô tì không cần, nô tì muốn ở lại bảo hộ tiểu thư, nơi đó nhiều nam nhân như vậy, một khi có chuyện vạn nhất xảy ra làm sao.” Nàng không yên tâm về tiểu thư ở một mình “Hơn nữa thời điểm phu nhân mất có dặn dò nô tì, nói nô tì cả đời bảo hộ tiểu thư giúp.”

Nhắc tới mẫu thân, trong nháy mắt Tang Nhu có chút ảm đạm, bất quá nàng lại đánh lập tức lên tinh thần, “Kỳ thật, ngươi có thể ở trong phòng chờ ta. Đương nhiên, nếu ngươi ở một mình sợ phải nói tìm cách khác.”

Tiểu Đào khẳng định: “Nô tì không sợ!”

Tang Nhu xì một tiếng bật cười, “Vậy ngươi còn không cùng ta rèn luyện, như vậy sao có thể bảo hộ được ta.”

Tiểu Đào vỗ chân đứng dậy: “Được nha!”

Chờ Xu Dung vào cửa thấy trước mắt là cảnh tượng, Tang Nhu cùng Tiểu Đào nhảy nhót trong nhà, nàng ngẩn ra, Tang Nhu vội vàng dừng lại, nhưng không có gì ngượng ngùng, “Ta đang rèn luyện, nghe nói Thư Viện Li Sơn kiểm tra thể năng.”

Xu Dung cười gật đầu: “Đúng vậy, ngươi thế nào, chuẩn bị tốt đi thư viện sao? Nghe tổ mẫu nói, tuần sau liền đi rồi! Ngẫm lại thật là có chút nhớ!”

Tang Nhu: “Chỉ cần có một ngày nghỉ, ta lập tức liền trở về.” Tang Nhu cười hì hì nói với Xu Dung: “Lại nói còn có biểu ca chăm sóc ta nữa mà.”

Xu Dung: “Tất nhiên rồi, huynh ấy là biểu ca muội mà. Thư Viện Li Sơn tuy rằng nhiều người, chỉ có biểu ca là người thân, hai người cần phải nâng đỡ cho nhau. Muội là nữ tử, vạn sự cẩn thận.”

Ý Xu Dung chính là hy vọng Tang Nhu có thể chăm sóc nhiều cho Lý Trăn, thân thể ca ca nàng không tốt, mà Tang Nhu lại có Liêm phu nhân trợ giúp. Tóm lại người chứ không phải cỏ cây, nói như vậy, nàng cảm thấy có chút không được thoải mái.

Người khác giải thích ghen ghét Tang Nhu vì nàng có thể đi thư viện đọc sách, đạt được đãi ngộ độc nhất vô nhị, nàng cũng vậy, bất quá chỉ là ý tưởng trong chốc lát, nàng minh bạch, mình hiện giờ đã mười lăm, mắt thấy liền phải nghị thân rồi, chưa nói đến đi thư viện ít nhất đọc sách hai năm, học cùng với nam tử, đơn chiếc ở cùng nhau sẽ dễ hỏng thanh danh, không bằng ở khuê phòng, trù tính cả người trong sạch. Tang Nhu đi thư viện đọc sách đối nàng cũng rất tốt, ít nhất nàng có thể biết được những nam tử đó phẩm hạnh như thế nào, cũng không đến mức gởi gắm sai người. Nghĩ như vậy, nàng tự nhiên đối với Tang Nhu thân cận vài phần, không giống như dĩ vãng.

Xu Dung thích ra thiện ý, Tang Nhu cũng cười tủm tỉm: “Ta biết. Kỳ thật nha, lần này Quế ma ma cũng sẽ đi cùng ta. Bởi vì ta là học sinh nữ, có thể mang thêm một người, như vậy biểu ca mới có thể mang thêm một người.”

Xu Dung bị biểu tình nàng chọc cười, “Muội đó, quá trẻ con rồi.”

Tiểu Đào ở một bên trừng mắt lớn: “Nguyên lai Quế ma ma cũng đi, vậy vừa rồi tiểu thư còn lừa gạt người ta. Khiến nô tì lo lắng nhiều ngày như vậy!”

Tang Nhu: “Chính thích nhìn bộ dạng lo lắng đáng yêu của ngươi mà.”

Tiểu Đào: “Đại tiểu thư, có ai xem tiểu thư nhà ta, khi dễ người. Ô ô!”

Lý Trăn biết được đến Thư Viện Li Sơn học tập thì thập phần kinh ngạc, nhiều ngày qua hắn đều mơ màng, không nghĩ bản thân đã không còn ôm hy vọng thế nhưng quanh co, chờ hắn phản ứng lại thì đã qua vài ngày, bừng tỉnh nghĩ đến tiểu biểu muội không có sách trang gì, hắn vội vàng đem sách của mình thu thập một ít đưa qua, hy vọng có thể hai ngày cuối cùng giúp đỡ được chút.

Tiểu Đào nhìn thấy Lý Trăn, vội vàng phúc an: “Nô tỳ gặp qua thiếu gia.” Nói xong vội vàng nhận sách trong tay Lý Trăn, trong phủ ai mà không biết thân thể thiếu gia không tốt, sách này nhiều nặng.

Lý Trăn nhìn Tiểu Đào, mỉm cười.

“Ca, sao ca lại đây?”

Lý Trăn: “Ta lại đây đưa sách cho Tang Nhu.” Nói tới đây, Lý Trăn có chút ngượng ngùng, đưa trễ như vậy, tựa hồ không phải xuất phát từ chân tâm. Hắn đỏ mặt vài phần, nói tiếp: “Có chút trễ, ta đã ghi chú các phần quan trọng, Tang Nhu mặc dù được tới thư viện rồi, thời điểm nhàn hạ cũng có thể xem một chút, ta cảm thấy có chút tác dụng. Nghiên cứu học vấn không phải trong nhất thời, muội không nên cảm thấy buồn tẻ.”

Tang Nhu: “Đa tạ biểu ca nhắc nhở, ta sẽ học tập thật tốt!”

Lý Trăn thấy đôi mắt nàng lấp lánh, vui mừng gật đầu: “Muội hiểu được là tốt rồi.”

Lý Trăn cũng không ở chỗ Tang Nhu lâu, cuối tuần phải đi học đường rồi, hắn cũng phải đi về đọc sách nhiều một chút, có lẽ là sợ Xu Dung quấy rầy Tang Nhu, Lý Trăn đưa mắt ra hiệu Xu Dung, hai huynh muội cầm tay rời đi.

“Đại tiểu thư có điểm không giống trước.” Tiểu Đào cảm khái, tựa hồ lần này trở về, đại tiểu thư ôn nhu nhiều hơn. Tang Nhu minh bạch chuyện gì xảy ra nhưng lại chỉ mỉm cười nói: “Ngươi giúp ta sửa sang lại sách, ta cũng không thể cô phụ tâm ý biểu ca.”

“Vâng.” Tiểu Đào vội gật đầu không ngừng, không hiểu được mình đang nói sao tiểu thư ngắt lời.

Lý Trăn làm người nghiêm cẩn, mỗi chỗ đều đánh dấu cực kỳ tinh tế, Tang Nhu cảm thấy so với chính mình đọc sách mạnh hơn rất nhiều, nhưng thật ra một nữa hiệu quả là khi còn ở Tô Châu, nàng cũng theo phụ thân đọc sách, lúc ấy mẫu thân thường cười cha nàng, nói là ông muốn đem nuôi một cô nương thành nhi tử, chẳng lẽ sau này còn muốn khảo công danh hay sao? Tang Nhu cắn môi, lúc ấy nàng nói như thế nào nhỉ? Nàng nói, nàng muốn trở thành nữ Trạng Nguyên. Kết quả nàng bị nương chê cười một trận, mẫu thân hy vọng, nàng có thể gả cho gia đình tốt, phu thê hòa thuận, sinh hoạt hạnh phúc. Nàng lại nói, bản thân cũng có thể làm được, hai người mới không có xung đột.

Lắc lắc đầu, Tang Nhu tĩnh tâm đọc sách, tuy rằng bọn họ đều không còn nữa, nàng nhất định phải làm được kỳ vọng của bọn họ. Phụ thân, mẫu thân. Nếu trời xui đất khiến phá lệ nàng có thể đi đọc sách, nào biết được, có thể hoàng thượng khai ân, cho nàng được tham gia khoa cử.

Tang Nhu cổ vũ chính mình, muốn được trước tiên nàng cần nỗ lực, bằng không cho dù có cơ hội, cái gì nàng cũng không làm được.



Chạng vạng.

“Tiểu thư, Quế ma ma lại đây, nói người đi cùng bà, lão phu nhân muốn gặp người.” Tiểu Đào thấy tiểu thư cả ngày lẳng lặng ngồi đọc sách, cảm giác học tập thật không dễ.

Tang Nhu gật đầu buông sách xuống, vặn vẹo bả vai cảm khái: “Ta nghĩ đọc sách không có gì, hiện tại xem ra, cũng không phải là như thế.”

Tiểu Đào: “Tiểu thư mệt mỏi rồi đi. Chốc nô tì nấu nước nóng cho người tắm một cái.”

Tang Nhu cười vui nói được.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tiểu Đào cảm khái: “Kỳ thật chỗ chúng ta ở cũng không tồi. Người xem, nơi này cách chỗ lão phu nhân rất gần, có thể nhận được nhiều ưu đãi. Mỗi ngày nấu nước gì đó, đều là đưa tới nơi này trước. Thật là quá may mắn.”

Tang Nhu đột nhiên dừng bước chân quay đầu nhìn nơi mình ở, lại nhìn phòng lão phu nhân, lại nghĩ đến toàn bộ bố cục Lý phủ, giống như minh bạch cái gì.

Có lẽ, trước kia là nàng quá cố thủ không nghĩ đến khả năng kia? Phụ thân luôn khen nàng thông minh lanh lợi, nhưng nàng lại cảm thấy, chính mình là đứa nhỏ ngu ngốc mới đúng!

“Tiểu thư, người làm sao vậy?”

“Không có việc gì, đi thôi.”

Lý lão phu nhân sớm đã chờ Tang Nhu, thấy nàng tới, cho nha hoàn bà tử đều đi xuống “Tới, Tang nhi, lại ngồi bên này tổ mẫu.”

Tang Nhu ngoan ngoãn dựa theo đi qua, lão phu nhân lôi kéo tay nàng đánh giá, nửa ngày thở dài: “Tang nhi thật giống mẫu thân cháu. Kỳ thật, tổ mẫu vẫn thích gọi cháu là Tang Nhu. Chỉ nghe cữu cữu cháu nói, Liêm phu nhân gọi cháu là tang nhi, cháu tựa hồ thật cao hứng, nếu cháu thích, tổ mẫu cũng gọi cháu là Tang nhi.”

Tang Nhu lắc đầu: “Tổ mẫu thích gọi thế nào thì gọi như vậy đi ạ. Kỳ thật cháu cảm thấy Tang Nhu khá tốt, gọi là tang nhi cháu cảm giác mình còn là tiểu hài tử, chau cũng không phải là tiểu hài tử rồi.”

Lý lão phu nhân nở nụ cười: “Nha đầu này. Thật thích trêu ghẹo người khác. Bất quá như vậy cũng tốt, mặc kệ ở hoàn cảnh gì, đều có thể chấp nhận.”

“Tổ mẫu không cần lo lắng cho cháu, cháu sẽ tự chiếu cố mình, cũng sẽ chiếu cố biểu ca nữa.” Tang Nhu nói.

Lý lão phu nhân liếc nàng một cái: “Các cháu là biểu huynh muội, tất nhiên là nên nâng đỡ cho nhau. Chỉ là cháu là tiểu cô nương, hắn không chiếu cố cho cháu, cháu chiếu cố hắn làm gì.”

Tang Nhu đột nhiên nở nụ cười, lão phu nhân có chút khó hiểu.

Tang Nhu: “Tổ mẫu cùng đại biểu tỷ thật là tổ tôn ruột thịt, lời nói đều giống nhau.”

Lão phu nhân ngẩn ra, ngay sau đó đánh lên cánh tay một cái, “Cháu đó nha…”

Hai người cười đủ, lão phu nhân dặn dò: “Nơi thư viện kia là địa phương quang minh lỗi lạc, nhưng đều là thế gia công tử, khó tránh khỏi cũng đều kiêu căng ương ngạnh, cháu chỉ là một cô nương nhỏ, tuy có Liêm phu nhân giúp đỡ, nhưng chung quy bà ta không phải thân nhân cháu. Hơn nữa, bà ta có thể quản cũng là hữu hạn, mọi việc cháu cần cẩn thận nhiều, bằng không vạn nhất một chút không tốt, chính là hỏng mất thanh danh bản thân mình. Cháu cần phải minh bạch thị phi, tự tôn tự ái, đã hiểu chưa?”

Tang Nhu gật đầu: “Cháu hiểu rõ đạo lý này rồi ạ.”

back top