Editor: trucxinh0505
Liêm Vĩ Đình không nghĩ tới sẽ thấy Sở Hàm, lúc này hắn cũng minh bạch mẫu thân vì cái gì muốn hắn cùng nhau tản bộ, trong nháy mắt, Liêm Vĩ Đình hòa hoãn lại, hắn mỉm cười nói: “Nguyên lai là Tống Tứ tiểu thư.”
Sở Hàm khó nén vui sướng trong lòng, “Liêm sư huynh.” Tầm mắt dừng lại trên tay hắn, lo lắng hỏi: “Nghe Liêm sư huynh bị thương, đại phu có nói qua khi nào có thể tốt không? Như vậy có chậm trễ ngươi ôn tập không?”
Liêm Vĩ Đình ra vẻ không sao cả cười: “Thật ra cũng không sao, qua chút thời gian thì tốt rồi. Đa tạ Tống Tứ tiểu thư quan tâm.” Hắn nói cùng Liêm tiên sinh: “Phụ thân, đến tiết quốc học, Tề tiên sinh thấy ngài chậm chạp chưa tới, làm ta lại đây thúc giục người một chút.”
Liêm tiên sinh gật đầu, là ông sơ suất, đứng dậy: “Vĩ Đình, ngươi cùng Sở Hàm tâm sự, ta đi lớp học trước. Sở Hàm, giữa trưa không cần đi, lưu lại cùng nhau dùng cơm đi.”
Sở Hàm nói vâng, tiễn Liêm tiên sinh rời đi, Liêm Vĩ Đình cười hỏi: “Mẫu thân còn ở cánh rừng chờ ta, Tống Tứ tiểu thư ngồi đây một lát, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
Sở Hàm gật đầu, bất quá lại nói: “Liêm sư huynh, ta đột nhiên nghĩ đến, trong nhà còn có chuyện, không thể ở nơi này quấy rầy nhiều. Ta cũng đi trước cáo từ một bước.” Nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Liêm Vĩ Đình cũng không ngăn trở, mỉm cười: “Một khi đã như vậy, ta đưa ngươi đi ra ngoài.”
Vĩ Đình xa cách có lễ, Sở Hàm nào lại nhìn không ra, nàng yên lặng đi theo Vĩ Đình ra cửa, đợi đến đại môn, cũng chỉ có hai người bọn họ, Sở Hàm ngửa đầu nhìn hắn, hắn đã không giống trước kia, nhưng nàng chân vẫn giẫm tại chỗ, nghĩ đến đây, trong lòng lại khổ sở cũng không thể nhiều lời, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu: “Liêm sư huynh cần bảo trọng nhiều hơn. Chớ có lại bị thương, tay bị thương sợ sẽ ảnh hưởng việc học.”
Vĩ Đình: “Đa tạ. Bất quá ta nghĩ thật ra cũng không sao.”
Sở Hàm nhíu mày: “Nếu như tay bị thương, sao có thể tham gia khoa cử, tuy nói khoảng cách hiện nay còn có hai năm, chính là hai năm vội vàng rất nhanh trôi qua.”
Vĩ Đình: “Tống Tứ tiểu thư.” Hắn dừng lại câu chuyện, nhìn Sở Hàm, nửa ngày nói: “Đây là ta chuyện của ta. Không nhọc ngài lo lắng.”
Sở Hàm bị hắn ngạnh nói, nàng cắn môi, ngay sau đó hơi ngửa đầu: “Ta đã biết.” Nói xong, xoay người rời đi, Liêm Vĩ Đình nhìn thân ảnh nàng đi càng nhanh, mặt vô biểu tình.
Sở Hàm một đường đi mau, đợi trở lại cỗ kiệu không người, nhịn không được hốc mắt đỏ, nàng biết bản thân ngay lúc này không nên xuất hiện, nhưng lại không khống chế được chính mình. Nghĩ đến đây, càng thêm khó chịu.
“Tiểu thư.” Nha hoàn ở kiệu ngoại thấp giọng nói.
Sở Hàm điều chỉnh tâm tình, vẫn chưa xốc mành kiệu lên, hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy A Hỉ, A Hỉ nói Lục thiếu gia rất tốt, ngài không cần lo lắng nhiều.”
Sở Hàm ừ một tiếng, “Khởi kiệu đi.”
Đợi cho Sở Hàm rời đi, Sở Du mới biết được tin tức tứ tỷ đã từng tới, bất quá hắn cũng biết, nàng mới không phải tới xem chính mình, cũng không để trong lòng, tiến đến bên người Tang Nhu, giữa trưa là thời gian bọn họ nghỉ trưa, thập phần thích hợp bát quái!
“Ai ai, Tang Nhu, ngươi biết không. Hôm nay tứ tỷ ta tới.” Sở Du nói thầm, khi nói chuyện, lại nhìn Liêm Vĩ Đình từ ngoài viện đi vào, lập tức chạy trốn, Sở Du đột nhiên nhảy ra, dọa Liêm Vĩ Đình nhảy dựng, hắn khó hiểu: “Ngươi đây là…?”
Sở Du hỏi: “Tứ tỷ ta tới đi? Hai người… Có hòa hảo không?”
Liêm Vĩ Đình bật cười: “Hòa hảo? Chúng ta chưa từng nháo qua, có gì hòa hảo chứ? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Tống Tứ tiểu thư là tới gặp phụ thân ta, cùng ta cũng không có quan hệ gì. Ngươi chớ có ở người ngoài trước mặt mọi người nói bậy, như vậy ảnh hưởng khuê dự tứ tỷ ngươi.”
Tống Tiểu Lục trợn trắng mắt, một bộ biểu tình “Ngươi còn giả vờ, tiếp tục giả vờ đi”, hắn nói Liêm Vĩ Đình: “Ta nói Liêm sư huynh nha, chân nhân trước mặt không được nói dối, ta cái gì cũng đều biết nha, ta biết tứ tỷ ta, hơn nữa thiệt tình thích ngươi nha. Nếu như nói nàng có tật xấu gì, đại khái chính là quá nghe người lớn trong nhà, nhà của chúng ta ngươi cũng biết, nghĩ phải gả nàng cao, cho nên tứ tỷ cũng là khó xử, ngươi thông cảm nàng chút đi.”
Liêm Vĩ Đình thật là bị thiếu niên xuẩn này làm cho khóc, thật là nói cha mình như vậy sao? Lại nói với người bên ngoài như vậy, bị truyền ra còn có thể nghe sao?
Liêm Vĩ Đình nghiêm mặt nói: “Sở Du, ta gọi ngươi là Sở Du, hôm nay gọi ngươi như vậy, những lời này, không cần lại cùng người khác nói. Ta và tứ tỷ ngươi, sớm đã không có khả năng. Một năm trước không khả năng, hôm nay càng không có khả năng.” Kỳ thật Liêm Vĩ Đình không nghĩ tới, Tống Tiểu Lục đối với nhân phẩm hắn yên tâm trăm phần trăm mới dám nói như vậy, nếu như không phải như vậy, hắn nào sẽ nói bậy.
Tống Tiểu Lục: “Hai người các ngươi sao cứ như vậy, tranh thủ một chút sẽ không chết nha? Chết sĩ diện thật khổ thân!” Đừng tưởng rằng hắn cái gì cũng không hiểu, hắn là tiểu cao nhân tình cảm được chứ! Lại nói đừng nghĩ hắn không biết tâm tư Liêm phu nhân, nếu không đẩy mạnh tiêu thụ Liêm Vĩ Đình ra ngoài, cùng hắn đoạt A Tang nhà hắn phải chỉn như thế nào đây, ô ô!
Liêm Vĩ Đình mơ hồ tươi cười: “Có đôi khi, có một số việc tranh thủ đều vô dụng. Chuyện quá khứ ta đã buông xuống, ta tin tưởng Tống Tứ tiểu thư cũng vậy. Chuyện tình chúng ta sớm đã kết thúc, ngươi không hiểu, không cần trộn lẫn.”
“Vậy ngươi không cần đoạt A Tang đồng học cùng ta.” Tống Tiểu Lục chống hông nói, cả người giống như ấm trà.
Nguyên bản bầu không khí có chút thương cảm lập tức biến thành trò cười thô bỉ, Vĩ Đình bất đắc dĩ đỡ trán: “Cận đồng học không phải là người mà ta có thể đoạt hay không đoạt, chuyện cảm tình này, trước nay nửa điểm đều không có.”
Tống Tiểu Lục liếc hắn: “Ngươi nói đến nói đi, chính là muốn đoạt cùng ta đúng không? Ngươi nói ngươi hảo hảo làm tứ tỷ phu ta thật tốt, một hai không phải đoạt A Tang cùng ta, hừ hừ, ngươi có thể so thiếu niên tuấn lãng như ta sao? Cũng không xem lại hình dáng chính mình già thế nào. Hừ!”
Liêm Vĩ Đình thấy Cận Tang Nhu liên tiếp nhìn qua, nhịn không được nở nụ cười: “Thật là tiểu hài tử. Ngươi đối với chính mình không tin tưởng như vậy sao?”
“Nói bậy, ai nói ta không tin tưởng? Ta siêu cấp có tin tưởng được chứ? Tiểu gia ta tuấn lãng, thông minh, vạn dặm không một, nơi nào giống phàm phu tục tử có thể so? A Tang đồng học cơ trí như vậy, cần thiết thích ta.” Hắn chống hông.
Liêm Vĩ Đình nghiêm túc: “Nếu ngươi tự tin như vậy, chuyện đó có là gì đâu? Lại nói, Cận Tang Nhu có khả năng như vậy, ngươi hiện tại, trừ bỏ gia thế, chưa chắc so với nàng mạnh hơn?”
Tống Tiểu Lục yên lặng…
“Tính cách ngươi như vậy, thật sự có bằng hữu sao?”
Liêm Vĩ Đình bật cười: “Lời nói thật luôn là không dễ nghe, nhưng ta cảm thấy, Cận đồng học nỗ lực như vậy, đối với những người cà lơ phất phơ, nhất định là chướng mắt.”
Tống Tiểu Lục căm giận: “Hừ hừ, tiểu gia ta sẽ hiện thực cho ngươi một cái tát vang dội.” Nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi, Tang Nhu thấy lỗ mũi hắn phun khí trở về, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
Tống Tiểu Lục lập tức hóa thân mèo con, ủy khuất tiến đến bên người Tang Nhu: “Tang Nhu, ngươi xem Liêm sư huynh thực chán ghét. Hắn khi dễ ta!”
Tang Nhu hắc tuyến, mặt vô biểu tình hỏi: “Ai chp ngươi hô thẳng khuê danh ta?”
Tống Tiểu Lục nói: “Ai nha, nơi này không có những người khác, ngươi sao có thể lãnh đạm như vậy. Nói nữa, khuê danh ngươi không phải kêu A Tang sao, ta đều biết, ta nghe được nha!”
Tang Nhu: Ngươi quả nhiên là ở biệt viện nghe lén quá chúng ta nói chuyện đi! Hài tử này!
“Mặc kệ là Tang Nhu hay A Tang, đều không phải xưng hô ngươi sao.”
“Chó ghẻ!” Không biết Triệu Nghị xuất hiện khi nào, lạnh lùng châm chọc. Tống Tiểu Lục nhướng mày châm chọc cười: “Nguyên lai là Triệu bệnh chốc đầu nha. Cái từ chốc này, không phải thích hợp nhất với ngươi sao?”
Tang Nhu thật sự hết chỗ nói rồi, hai người kia là lại bắt đầu sao?
“Ta muốn đi nghe Kim tiên sinh giảng bài, các ngươi muốn cùng đi hay không?” Tách đề tài ra là lựa chọn tốt nhất.
Tống Tiểu Lục: “Được được. A Tang đồng học, canh giờ còn chưa tới nha?”
Tang Nhu: “Sớm một chút đi ôn bài.”
“Ta bồi ngươi.”
“Triệu đồng học đi cùng nhau không.” Tang Nhu đề nghị, mặt Triệu Nghị ngạo kiều, “Ta mới…” Nhìn Tống Tiểu Lục một bộ không nghĩ cho hắn đi cùng, Triệu Nghị thay đổi chủ ý, “Ta đi cùng các ngươi.”
Tống Tiểu Lục như bị sét đánh giữa trời quang, người này là uống lộn thuốc sao? Thế nhưng đi cùng bọn họ, thật là… Quá chán ghét!
Còn không đợi Tống Tiểu Lục mở miệng châm chọc, Vương An Duy cùng trường đi vào bên người bọn họ: “Cận Tang Nhu.”
“Vương đồng học có việc gì sao? “
Vương An Duy: “Ngươi có thể lại đây một chút không, ta có chuyện nghĩ nói riêng cùng ngươi một chút.”
Tống Tiểu Lục lập tức: “Ngươi muốn làm gì!”
Tang Nhu nói: “Các ngươi chờ ta một chút.” Tống Tiểu Lục chu môi.
Hai người đi vào một bên, Vương An Duy dùng thân thể ngăn trở tầm mắt người khác, đem tin trong lòng ngực đưa cho Tang Nhu: “Cận đồng học, đây là cho ngươi.” Thấy ánh mắt Tang Nhu nghi hoặc, hắn giải thích: “Đây là tiểu thư Nam Quế Chi nói ta chuyển cho ngươi. Ta nghĩ, ngươi hẳn là nhận thức Nam Quế Chi đi?”
Tang Nhu đem tin để vào trong tay áo, mỉm cười nói: “Cảm ơn. Tiểu Nam… Khỏe không?”
Nam Quế Chi vẫn không hy vọng người khác biết nàng cùng mình có quan hệ, sợ là ảnh hưởng danh dự nàng. Nếu có thể nhờ người truyền tin, thuyết minh Nam Quế Chi cực kỳ tin tưởng hắn.
Vương An Duy gật đầu: “Nàng hết thảy đều khỏe. Ngươi nhìn tin sẽ biết.” Nói xong xoay người rời đi, Tang Nhu hoàn hồn, liền nghe Tống Tiểu Lục hỏi nàng: “Vừa rồi tên kia nói gì cùng ngươi? Nhìn không giống như là người tốt, tặc tặc, đều nói mặt có tâm sinh, người này chính là như thế.” Người khả năng đối với A Tang có “Tâm tư”, đều phải ra sức chửi bới, rất là cần thiết cần thiết!
Tang Nhu đối với “Tiểu nam hài” này hết chỗ nói rồi, nàng cười như không cười hỏi Tống Tiểu Lục: “Ở trong mắt ngươi, có người tốt sao?”
Tống Tiểu Lục nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vẫn phải có, nhưng là thật không nhiều lắm.” Đoạt A Tang đều là người xấu.
Tang Nhu liền ha hả!
“Đị thôi, đi ôn bài.” Tiểu Nam tìm nàng có chuyện gì nhỉ?
Liêm Vĩ Đình không nghĩ tới sẽ thấy Sở Hàm, lúc này hắn cũng minh bạch mẫu thân vì cái gì muốn hắn cùng nhau tản bộ, trong nháy mắt, Liêm Vĩ Đình hòa hoãn lại, hắn mỉm cười nói: “Nguyên lai là Tống Tứ tiểu thư.”
Sở Hàm khó nén vui sướng trong lòng, “Liêm sư huynh.” Tầm mắt dừng lại trên tay hắn, lo lắng hỏi: “Nghe Liêm sư huynh bị thương, đại phu có nói qua khi nào có thể tốt không? Như vậy có chậm trễ ngươi ôn tập không?”
Liêm Vĩ Đình ra vẻ không sao cả cười: “Thật ra cũng không sao, qua chút thời gian thì tốt rồi. Đa tạ Tống Tứ tiểu thư quan tâm.” Hắn nói cùng Liêm tiên sinh: “Phụ thân, đến tiết quốc học, Tề tiên sinh thấy ngài chậm chạp chưa tới, làm ta lại đây thúc giục người một chút.”
Liêm tiên sinh gật đầu, là ông sơ suất, đứng dậy: “Vĩ Đình, ngươi cùng Sở Hàm tâm sự, ta đi lớp học trước. Sở Hàm, giữa trưa không cần đi, lưu lại cùng nhau dùng cơm đi.”
Sở Hàm nói vâng, tiễn Liêm tiên sinh rời đi, Liêm Vĩ Đình cười hỏi: “Mẫu thân còn ở cánh rừng chờ ta, Tống Tứ tiểu thư ngồi đây một lát, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
Sở Hàm gật đầu, bất quá lại nói: “Liêm sư huynh, ta đột nhiên nghĩ đến, trong nhà còn có chuyện, không thể ở nơi này quấy rầy nhiều. Ta cũng đi trước cáo từ một bước.” Nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Liêm Vĩ Đình cũng không ngăn trở, mỉm cười: “Một khi đã như vậy, ta đưa ngươi đi ra ngoài.”
Vĩ Đình xa cách có lễ, Sở Hàm nào lại nhìn không ra, nàng yên lặng đi theo Vĩ Đình ra cửa, đợi đến đại môn, cũng chỉ có hai người bọn họ, Sở Hàm ngửa đầu nhìn hắn, hắn đã không giống trước kia, nhưng nàng chân vẫn giẫm tại chỗ, nghĩ đến đây, trong lòng lại khổ sở cũng không thể nhiều lời, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu: “Liêm sư huynh cần bảo trọng nhiều hơn. Chớ có lại bị thương, tay bị thương sợ sẽ ảnh hưởng việc học.”
Vĩ Đình: “Đa tạ. Bất quá ta nghĩ thật ra cũng không sao.”
Sở Hàm nhíu mày: “Nếu như tay bị thương, sao có thể tham gia khoa cử, tuy nói khoảng cách hiện nay còn có hai năm, chính là hai năm vội vàng rất nhanh trôi qua.”
Vĩ Đình: “Tống Tứ tiểu thư.” Hắn dừng lại câu chuyện, nhìn Sở Hàm, nửa ngày nói: “Đây là ta chuyện của ta. Không nhọc ngài lo lắng.”
Sở Hàm bị hắn ngạnh nói, nàng cắn môi, ngay sau đó hơi ngửa đầu: “Ta đã biết.” Nói xong, xoay người rời đi, Liêm Vĩ Đình nhìn thân ảnh nàng đi càng nhanh, mặt vô biểu tình.
Sở Hàm một đường đi mau, đợi trở lại cỗ kiệu không người, nhịn không được hốc mắt đỏ, nàng biết bản thân ngay lúc này không nên xuất hiện, nhưng lại không khống chế được chính mình. Nghĩ đến đây, càng thêm khó chịu.
“Tiểu thư.” Nha hoàn ở kiệu ngoại thấp giọng nói.
Sở Hàm điều chỉnh tâm tình, vẫn chưa xốc mành kiệu lên, hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy A Hỉ, A Hỉ nói Lục thiếu gia rất tốt, ngài không cần lo lắng nhiều.”
Sở Hàm ừ một tiếng, “Khởi kiệu đi.”
Đợi cho Sở Hàm rời đi, Sở Du mới biết được tin tức tứ tỷ đã từng tới, bất quá hắn cũng biết, nàng mới không phải tới xem chính mình, cũng không để trong lòng, tiến đến bên người Tang Nhu, giữa trưa là thời gian bọn họ nghỉ trưa, thập phần thích hợp bát quái!
“Ai ai, Tang Nhu, ngươi biết không. Hôm nay tứ tỷ ta tới.” Sở Du nói thầm, khi nói chuyện, lại nhìn Liêm Vĩ Đình từ ngoài viện đi vào, lập tức chạy trốn, Sở Du đột nhiên nhảy ra, dọa Liêm Vĩ Đình nhảy dựng, hắn khó hiểu: “Ngươi đây là…?”
Sở Du hỏi: “Tứ tỷ ta tới đi? Hai người… Có hòa hảo không?”
Liêm Vĩ Đình bật cười: “Hòa hảo? Chúng ta chưa từng nháo qua, có gì hòa hảo chứ? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Tống Tứ tiểu thư là tới gặp phụ thân ta, cùng ta cũng không có quan hệ gì. Ngươi chớ có ở người ngoài trước mặt mọi người nói bậy, như vậy ảnh hưởng khuê dự tứ tỷ ngươi.”
Tống Tiểu Lục trợn trắng mắt, một bộ biểu tình “Ngươi còn giả vờ, tiếp tục giả vờ đi”, hắn nói Liêm Vĩ Đình: “Ta nói Liêm sư huynh nha, chân nhân trước mặt không được nói dối, ta cái gì cũng đều biết nha, ta biết tứ tỷ ta, hơn nữa thiệt tình thích ngươi nha. Nếu như nói nàng có tật xấu gì, đại khái chính là quá nghe người lớn trong nhà, nhà của chúng ta ngươi cũng biết, nghĩ phải gả nàng cao, cho nên tứ tỷ cũng là khó xử, ngươi thông cảm nàng chút đi.”
Liêm Vĩ Đình thật là bị thiếu niên xuẩn này làm cho khóc, thật là nói cha mình như vậy sao? Lại nói với người bên ngoài như vậy, bị truyền ra còn có thể nghe sao?
Liêm Vĩ Đình nghiêm mặt nói: “Sở Du, ta gọi ngươi là Sở Du, hôm nay gọi ngươi như vậy, những lời này, không cần lại cùng người khác nói. Ta và tứ tỷ ngươi, sớm đã không có khả năng. Một năm trước không khả năng, hôm nay càng không có khả năng.” Kỳ thật Liêm Vĩ Đình không nghĩ tới, Tống Tiểu Lục đối với nhân phẩm hắn yên tâm trăm phần trăm mới dám nói như vậy, nếu như không phải như vậy, hắn nào sẽ nói bậy.
Tống Tiểu Lục: “Hai người các ngươi sao cứ như vậy, tranh thủ một chút sẽ không chết nha? Chết sĩ diện thật khổ thân!” Đừng tưởng rằng hắn cái gì cũng không hiểu, hắn là tiểu cao nhân tình cảm được chứ! Lại nói đừng nghĩ hắn không biết tâm tư Liêm phu nhân, nếu không đẩy mạnh tiêu thụ Liêm Vĩ Đình ra ngoài, cùng hắn đoạt A Tang nhà hắn phải chỉn như thế nào đây, ô ô!
Liêm Vĩ Đình mơ hồ tươi cười: “Có đôi khi, có một số việc tranh thủ đều vô dụng. Chuyện quá khứ ta đã buông xuống, ta tin tưởng Tống Tứ tiểu thư cũng vậy. Chuyện tình chúng ta sớm đã kết thúc, ngươi không hiểu, không cần trộn lẫn.”
“Vậy ngươi không cần đoạt A Tang đồng học cùng ta.” Tống Tiểu Lục chống hông nói, cả người giống như ấm trà.
Nguyên bản bầu không khí có chút thương cảm lập tức biến thành trò cười thô bỉ, Vĩ Đình bất đắc dĩ đỡ trán: “Cận đồng học không phải là người mà ta có thể đoạt hay không đoạt, chuyện cảm tình này, trước nay nửa điểm đều không có.”
Tống Tiểu Lục liếc hắn: “Ngươi nói đến nói đi, chính là muốn đoạt cùng ta đúng không? Ngươi nói ngươi hảo hảo làm tứ tỷ phu ta thật tốt, một hai không phải đoạt A Tang cùng ta, hừ hừ, ngươi có thể so thiếu niên tuấn lãng như ta sao? Cũng không xem lại hình dáng chính mình già thế nào. Hừ!”
Liêm Vĩ Đình thấy Cận Tang Nhu liên tiếp nhìn qua, nhịn không được nở nụ cười: “Thật là tiểu hài tử. Ngươi đối với chính mình không tin tưởng như vậy sao?”
“Nói bậy, ai nói ta không tin tưởng? Ta siêu cấp có tin tưởng được chứ? Tiểu gia ta tuấn lãng, thông minh, vạn dặm không một, nơi nào giống phàm phu tục tử có thể so? A Tang đồng học cơ trí như vậy, cần thiết thích ta.” Hắn chống hông.
Liêm Vĩ Đình nghiêm túc: “Nếu ngươi tự tin như vậy, chuyện đó có là gì đâu? Lại nói, Cận Tang Nhu có khả năng như vậy, ngươi hiện tại, trừ bỏ gia thế, chưa chắc so với nàng mạnh hơn?”
Tống Tiểu Lục yên lặng…
“Tính cách ngươi như vậy, thật sự có bằng hữu sao?”
Liêm Vĩ Đình bật cười: “Lời nói thật luôn là không dễ nghe, nhưng ta cảm thấy, Cận đồng học nỗ lực như vậy, đối với những người cà lơ phất phơ, nhất định là chướng mắt.”
Tống Tiểu Lục căm giận: “Hừ hừ, tiểu gia ta sẽ hiện thực cho ngươi một cái tát vang dội.” Nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi, Tang Nhu thấy lỗ mũi hắn phun khí trở về, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
Tống Tiểu Lục lập tức hóa thân mèo con, ủy khuất tiến đến bên người Tang Nhu: “Tang Nhu, ngươi xem Liêm sư huynh thực chán ghét. Hắn khi dễ ta!”
Tang Nhu hắc tuyến, mặt vô biểu tình hỏi: “Ai chp ngươi hô thẳng khuê danh ta?”
Tống Tiểu Lục nói: “Ai nha, nơi này không có những người khác, ngươi sao có thể lãnh đạm như vậy. Nói nữa, khuê danh ngươi không phải kêu A Tang sao, ta đều biết, ta nghe được nha!”
Tang Nhu: Ngươi quả nhiên là ở biệt viện nghe lén quá chúng ta nói chuyện đi! Hài tử này!
“Mặc kệ là Tang Nhu hay A Tang, đều không phải xưng hô ngươi sao.”
“Chó ghẻ!” Không biết Triệu Nghị xuất hiện khi nào, lạnh lùng châm chọc. Tống Tiểu Lục nhướng mày châm chọc cười: “Nguyên lai là Triệu bệnh chốc đầu nha. Cái từ chốc này, không phải thích hợp nhất với ngươi sao?”
Tang Nhu thật sự hết chỗ nói rồi, hai người kia là lại bắt đầu sao?
“Ta muốn đi nghe Kim tiên sinh giảng bài, các ngươi muốn cùng đi hay không?” Tách đề tài ra là lựa chọn tốt nhất.
Tống Tiểu Lục: “Được được. A Tang đồng học, canh giờ còn chưa tới nha?”
Tang Nhu: “Sớm một chút đi ôn bài.”
“Ta bồi ngươi.”
“Triệu đồng học đi cùng nhau không.” Tang Nhu đề nghị, mặt Triệu Nghị ngạo kiều, “Ta mới…” Nhìn Tống Tiểu Lục một bộ không nghĩ cho hắn đi cùng, Triệu Nghị thay đổi chủ ý, “Ta đi cùng các ngươi.”
Tống Tiểu Lục như bị sét đánh giữa trời quang, người này là uống lộn thuốc sao? Thế nhưng đi cùng bọn họ, thật là… Quá chán ghét!
Còn không đợi Tống Tiểu Lục mở miệng châm chọc, Vương An Duy cùng trường đi vào bên người bọn họ: “Cận Tang Nhu.”
“Vương đồng học có việc gì sao? “
Vương An Duy: “Ngươi có thể lại đây một chút không, ta có chuyện nghĩ nói riêng cùng ngươi một chút.”
Tống Tiểu Lục lập tức: “Ngươi muốn làm gì!”
Tang Nhu nói: “Các ngươi chờ ta một chút.” Tống Tiểu Lục chu môi.
Hai người đi vào một bên, Vương An Duy dùng thân thể ngăn trở tầm mắt người khác, đem tin trong lòng ngực đưa cho Tang Nhu: “Cận đồng học, đây là cho ngươi.” Thấy ánh mắt Tang Nhu nghi hoặc, hắn giải thích: “Đây là tiểu thư Nam Quế Chi nói ta chuyển cho ngươi. Ta nghĩ, ngươi hẳn là nhận thức Nam Quế Chi đi?”
Tang Nhu đem tin để vào trong tay áo, mỉm cười nói: “Cảm ơn. Tiểu Nam… Khỏe không?”
Nam Quế Chi vẫn không hy vọng người khác biết nàng cùng mình có quan hệ, sợ là ảnh hưởng danh dự nàng. Nếu có thể nhờ người truyền tin, thuyết minh Nam Quế Chi cực kỳ tin tưởng hắn.
Vương An Duy gật đầu: “Nàng hết thảy đều khỏe. Ngươi nhìn tin sẽ biết.” Nói xong xoay người rời đi, Tang Nhu hoàn hồn, liền nghe Tống Tiểu Lục hỏi nàng: “Vừa rồi tên kia nói gì cùng ngươi? Nhìn không giống như là người tốt, tặc tặc, đều nói mặt có tâm sinh, người này chính là như thế.” Người khả năng đối với A Tang có “Tâm tư”, đều phải ra sức chửi bới, rất là cần thiết cần thiết!
Tang Nhu đối với “Tiểu nam hài” này hết chỗ nói rồi, nàng cười như không cười hỏi Tống Tiểu Lục: “Ở trong mắt ngươi, có người tốt sao?”
Tống Tiểu Lục nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vẫn phải có, nhưng là thật không nhiều lắm.” Đoạt A Tang đều là người xấu.
Tang Nhu liền ha hả!
“Đị thôi, đi ôn bài.” Tiểu Nam tìm nàng có chuyện gì nhỉ?