Kiều sủng

Chương 36

Editor: trucxinh0505

Tống Tiểu Lục cầm tay Tang Nhu, Tang Nhu nhìn thẳng hắn: “Đem móng vuốt lấy ra.”

Tống Tiểu Lục xấu hổ cười, hắc hắc nói: “Người ta, người ta thật sự hoảng sợ nha.” Hắn nhìn phía nữ tử áo đỏ, liền thấy nàng càng đi càng gần, Tống Tiểu Lục lập tức đứng ở phía trước mấy người: “Các ngươi yên tâm, ta là đồng tử, nữ quỷ lui tán!”

Mọi người đều hắc tuyến, Triệu Nghị trợn trắng mắt: “Đầu óc này làm thế nào mà sống lớn lên vậy, quá không hợp với lẽ thường.” Hiện tại cảm thấy mình đứng cùng Tống Tiểu Lục rất là mất mặt, chỉ số thông minh của mình như vậy, cùng hắn nói thông một câu thật sự quá là hạ giá, ô ô!

Liêm phu nhân tuy không nhận ra Nam Quế Chi nhưng thấy biểu tình Tang Nhu, tựa hồ đúng là nàng, bởi vậy cười đi lên đón: “Tiểu Nam!”

Tống Tiểu Lục nhìn thân ảnh Nam Quế Chi từ xa tới gần, rốt cuộc nhận ra: “Thế nhưng là Nam Quế Chi.” Hắn hồ nghi ngắm về phía Tang Nhu, lại thấy Tang Nhu thập phần trấn định, phảng phất một bộ dáng đều không quen biết Nam Quế Chi, lúc này Tống Tiểu Lục thật là nhịn không được muốn nói một câu kỹ thuật diễn hảo.

Nam Quế Chi ở kinh thành cũng xem là nữ tử nổi danh, không những Tống Tiểu Lục, Triệu Nghị cũng nhận ra nàng, Nam Quế Chi nghe được xưng hô Tiểu Nam, dù có khó hiểu cũng là chợt lóe rồi biến mất, nàng cười nhạt phúc lễ: “Phu nhân, đã lâu không thấy.”

Liêm phu nhân lại kéo tay Nam Quế Chi, mỉm cười nói: “Sao ngươi xuất hiện ở chỗ này? Không nghĩ tới tản bộ lại gặp được ngươi, thật là trời cho duyên phận. Chỉ là Li Sơn này người bình thường không thể lên núi, không biết ngươi…?”

Nam Quế Chi hiểu ý: “Thành thật xin lỗi, ta không biết nơi này có thể tùy tiện lui tới, vốn định tản bộ, thật không nghĩ sẽ gặp được các ngươi.”

Liêm phu nhân: “Nếu gặp được đó là duyên phận, không biết Tiểu Nam muốn cùng ta tản bộ một hồi hay không?”

Nam Quế Chi mỉm cười gật đầu: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Liêm phu nhân xoay người nói: “Ba tiểu tử này cũng đừng đi theo chúng ta, ta cùng Tiểu Nam thật lâu không thấy, cũng muốn nói chút chuyện riêng tư.”

Người không rõ ràng lắm trạng huống lúc này chính là Triệu Nghị, hắn không nghĩ tới, Liêm phu nhân thế nhưng cùng danh mãn kinh thành Nam Quế Chi có quen biết, mà hắn cũng cho rằng, Liêm phu nhân muốn tới chính là để gặp Nam Quế Chi, thật ra không nghĩ, người chân chính muốn gặp Nam Quế Chi là người khác. Mà Liêm Vĩ Đình cùng Tống Tiểu Lục đều minh bạch nội tình trong đó, cũng không nhiều lời.

Nam Quế Chi khoát một tay bên kia Liêm phu nhân, ba người cùng nhau đi, Tang Nhu cười khanh khách mở miệng: “Tiểu Nam, ngươi còn nhớ rõ Liêm phu nhân sao? Chính là Liêm bá mẫu ở cách vách nhà chúng ta đó.”

Nam Quế Chi gật đầu: “Tất nhiên là nhớ rõ, khi còn nhỏ ta hâm mộ nhất chính là Liêm phu nhân.” Nam Quế Chi mỉm cười nói: “Khi đó ta cảm thấy Liêm phu nhân sống vui vẻ, cả ngày ngóng trông lớn lên có thể được giống Liêm phu nhân không, chỉ là thế sự luôn vô thường, giờ này ngày này, Liêm phu nhân như cũ hiên ngang rộng rãi, ta lại không có đi con đường được như vậy.”

Liêm phu nhân cười: “Hai nha đầu các ngươi đều là nói ngọt.” Tạm dừng một chút, nói: “Bởi vì bọn họ đều ở đây, các ngươi không thể thoải mái nói chuyện. Ta biết bên kia có chỗ ẩn nấp, đến bên kia đi, ta giúp các ngươi theo dõi, các ngươi thoải mái nói chuyện với nhau.”

Tang Nhu cười nói tạ: “Đa tạ Liêm bá mẫu.”

Đợi hai người ở một chỗ, Nam Quế Chi nhanh chóng đem mặt dây trên cổ nhét vào trong tay Tang Nhu: “Tiểu thư, cái này ngươi lưu trữ. Ta phải liền rời kinh thành, ngày mai trời sáng liền rời đi. Sau này… Tiểu thư, chúng ta từng người bảo trọng đi.” Nam Quế Chi rơi lệ.

Tang Nhu thấy nàng vội vàng như vậy, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ngươi phải nói cho ta xảy ra chuyện gì. Bằng không ta sao có thể yên tâm được? Rốt cuộc là bởi vì cái gì, ngươi muốn rời đi như vậy?”

Nam Quế Chi lau sạch nước mắt, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, huống chi, nàng không thể đem tiểu thư nhà mình liên lụy trong đó, nàng lắc đầu: “Không có chuyện gì cả, ta chỉ không nghĩ lưu tại trong kinh. Ngươi cũng biết, trong kinh ta là diễn viên nổi tiếng, tuy rằng quần áo ngăn nắp cẩm y ngọc thực, nhưng lại là nơi ta không muốn sinh hoạt, một khi đã như vậy, không bằng rời đi, an tĩnh làm một nữ tử bình thường, tìm một người thành thật thành thân, an ổn vượt qua quãng đời còn lại.”

Tang Nhu nơi nào chịu tin: “Tiểu Nam, ta biết ngươi có chính mình *, ta hỏi nhiều chỉ biết tạo cho ngươi bối rối, chỉ là ngươi có nghĩ tới hay không, cái gì ngươi đều không nói, ta sẽ càng thêm lo lắng. Ngươi nói tìm cá nhân thành thân vượt qua cả đời, như vậy Vương An Duy thì sao, ngươi đừng nói ngươi cùng hắn quan hệ gì đều không có, điểm này ta đều không tin, nếu ngươi có thể để thong tin tìm ta, như vậy thuyết minh ngươi tin tưởng hắn. Hơn nữa, ta nhớ rõ cái ngọc trụy này là mẫu thân ngươi cho ngươi, ngươi cho ta, ngươi làm ta sao có thể yên tâm được?”

Nam Quế Chi nắm chặt nắm tay.

“Tiểu thư, ta sẽ không hại ngươi. Cái ngọc trụy này, chỉ là một cái niệm tưởng, bên… Ta thật ra cảm thấy không có cái gì có giá trị. Cũng không sợ nói cho ngươi, nương ta là ngoại thất, năm đó thân phận ta là như vậy, sau phụ thân mang chúng ta đi. Kết quả phụ thân xuất chinh ly thế, mẫu thân hậm hực thành tật, ta càng bị đại nương đuổi ra ngoài. Mà hiện giờ, hắn đã trở lại.” Nam Quế Chi đỏ hốc mắt: “Ta không nghĩ gặp lại hắn. Cái ngọc bội này là đồ vật duy nhất có thể chứng minh thân phận ta, sau này, ta cũng không còn là Nam Quế Chi danh mãn kinh thành, càng không phải là nữ nhi hắn. Đến Vương An Duy, chúng ta có duyên không phận, Vương gia mặc dù là không quyền không thế, nhưng chung quy là dòng dõi thư hương, Vương phu nhân lấy chết tương bức, ta không vào được cửa nhà hắn.”

“Một mình ngươi cứ như vậy rời đi kinh thành, ta sao có thể yên tâm chứ?”

Nam Quế Chi cười khổ: “Ta không rời đi? Ta không rời đi kinh thành chỉ biết liên lụy người khác. Đại nương hận không thể ta sớm chết, đồng dạng, Vương phu nhân cũng thế, hai người họ đều hận ta, ta nơi nào có năng lực dừng chân?”

Tang Nhu nghiêm túc nói: “Tiểu Nam, trên đời này không phải ai biết được thế nào. Hơn nữa hiện tại ngươi cũng không phải tiểu cô nương mặc người xâu xé.”

Nam Quế Chi lắc đầu: “Ta mệt mỏi, có lẽ ta có thể không cần sợ bất luận kẻ nào, nhưng ta thật sự mệt mỏi. Đại nương không có sai, lúc trước bà cho rằng cha ta không còn nữa, tất nhiên sẽ không muốn ta con chồng trước ngoại thất sinh. Mà Vương phu nhân, bà hy vọng Vương An Duy có thể tìm một tiểu thư khuê các thành thân, sẽ không coi trọng ta.”

Tang Nhu cảm thấy Nam Quế Chi có chút không đúng, nhưng cụ thể lời Nam Quế Chi nói ra đều thỏa đáng, nàng nói không nên lời, chỉ cảm thấy mạc danh hoảng hốt.

“Tiểu Nam…”

Nam Quế Chi ngăn nàng lại, nói: “Tiểu thư, ngươi không cần nói thêm nữa. Hôm nay ta tới gặp ngươi chỉ là cùng ngươi nói từ biệt, ngươi hảo hảo sinh hoạt mới được. Hảo hảo đọc sách, tiểu thư có khả năng nhất, lúc trước lão gia nói tiểu thư thông tuệ nhất.”

Nhắc tới phụ thân, cả người Tang Nhu nhu hòa lên: “Lúc ấy phụ thân cũng nói Tiểu Nam sẽ hạnh phúc.”

Hai người đều nở nụ cười, Nam Quế Chi nghiêm túc nói: “Tiểu thư, bảo trọng.”

Tang Nhu gật đầu: “Ta biết, ngươi cũng vậy. Tiểu Nam, ngươi sẽ đi nơi nào? Về sau nếu như ta muốn tìm ngươi nên làm cái gì bây giờ?”

Nam Quế Chi lắc đầu: “Tiểu thư, ta nghĩ, về sau chúng ta không cần tái kiến. Nếu như người khác nhìn thấy chúng ta ở bên nhau, khó tránh khỏi cho ngươi tạo thành bối rối, tiểu thư, hảo hảo bảo trọng!” Nói xong, Nam Quế Chi rời đi.

Đi ngang qua bên người Liêm phu nhân, Nam Quế Chi quỳ xuống dập đầu: “Liêm phu nhân, đa tạ ngài vẫn luôn chiếu cố tiểu thư.” Nàng yên lặng trượt nước mắt xuống. Liêm phu nhân tiến lên đỡ nàng: “Nha đầu này, ngươi làm gì vậy. Mau đứng lên!”

Nam Quế Chi: “Bảo trọng!”

Nam Quế Chi cứ như vậy rời đi, Tống Tiểu Lục cùng Triệu Nghị đều không rõ nguyên do. Tang Nhu nhìn bóng dáng Nam Quế Chi, thập phần thương cảm, Liêm phu nhân giữ chặt nàng an ủi nói: “Nhân sinh không có yến hội nào mà không tan.”

Triệu Nghị khó hiểu nhìn Tống Tiểu Lục: “Ta nói Tống nhị cẩu, ngươi nói chuyện này là thế nào? Nam Quế Chi sao lại quỳ xuống nhỉ?” Lúc này hắn thật quên mình cùng Tống Tiểu Lục không đội trời chung.

Tống Tiểu Lục ngắm hắn: “Ta nào biết đâu? Chúng ta chớ có xen vào việc người khác, làm bảo tiêu phải có tự giác của bảo tiêu.”

Triệu Nghị: “Là ngươi kéo ta lại đây chứ? Ngươi cho rằng ta thích tới?”

Tống Tiểu Lục hừ lạnh: “Ta bắt cóc ngươi sao? Còn không phải chính ngươi chạy theo tới?”

“Vậy ngươi kêu ta theo tới làm gì? Quan hệ chúng ta không có tốt như vậy đi?” Hai người ngươi một lời ta một ngữ, Liêm Vĩ Đình nhìn trời, không trộn lẫn hợp.

Tống Tiểu Lục véo eo cười lạnh: “Liêm sư mẫu căn bản không nghĩ cho ta theo tới, ta lôi kéo ngươi, xác suất này không phải lớn hơn sao. Bằng không ta làm gì kéo ngươi. Ngươi chính là đạo cụ, hiểu không?”

“Có đạo cụ như ta soái khí như vậy sao, cái kẻ ngu xuẩn này.” Triệu Nghị nổi giận.

Tống Tiểu Lục: “Ha hả a. Soái khí! Ngươi nhìn ta này, đây mới là chân chính soái khí, ngươi rốt cuộc có thẩm mỹ hay không vậy. Liêm sư huynh, ngươi nói hai chúng ta ai soái hơn.” Liêm Vĩ Đình nỗ lực để bản thân không tồn tại bị kéo ra, Liêm Vĩ Đình hoà giải: “Đều rất tuấn tú.”

“Ngươi rốt cuộc có lập trường hay không vậy, chỉ có thể nói một người mà thôi.” Tống Tiểu Lục cảm thấy Liêm Vĩ Đình không thành thật, rõ ràng là hắn tương đối soái hơn, “Ngươi phải nói lời thật, ta và hắn, không được đánh Thái Cực.”

Liêm Vĩ Đình thấy hai người đều nhìn chằm chằm mình, cảm thấy không thể để bọn họ đánh nhau đi?

“Kỳ thật ta cảm thấy… Ta tương đối soái hơn!” Nói như vậy đi, quả nhiên, Tống Tiểu Lục cùng Triệu Nghị liếc nhau, cùng quay mặt đi.

“Trời đã tối rồi!” Tống Tiểu Lục “Dường như không có việc gì” nói.

“Nhưng không, xem sắc trời hôm nay không biết có mưa hay không.” Triệu Nghị bổ sung.

Rất khó được hai người thế nhưng thập phần hài hòa. Liêm Vĩ Đình thấy bọn họ không phản ứng chút nào với mình, yên lặng vô ngữ, quả nhiên, đem chính mình tung ra làm bia ngắm là đúng. Bất quá… Liền giống như lời Triệu Nghị nói, sắc trời xác thật không tốt lắm, hắn phân phó hai người: “Chúng ta đi thôi.”

Mấy người cùng Liêm phu nhân, Tang Nhu đi, Tống Tiểu Lục thấy Tang Nhu tựa hồ ẩn ẩn còn có nước mắt, tức khắc cảm thấy đau lòng: “A Tang đồng học, chúng ta vừa đi vừa ca hát đi?”

“Gì?” Tang Nhu ngốc rớt, hắn nói chuyện luôn là thần biến như vậy!

“Kỳ thật ta ca hát siêu hay!” Thanh thanh giọng nói, Tống Tiểu Lục mở miệng xướng lên, mọi người tức khắc sợ ngây người!

Giọng này cũng có thể gọi là ca hát sao? Ma âm xỏ lỗ tai thì có!

 

 

back top