Miên Đường không phản bác Thôi Phù, điều này làm lòng Thôi Phù cảm thấy khá thoải mái.
Nàng ta cảm thấy tuy nữ tử này xuất thân từ gia đình bình thường nhưng tính tình coi như ôn hòa, cộng thêm biến cố lúc trước của vương phủ, nghe nói nàng không màng nguy hiểm cứu mẫu thân, có thể thấy tính tình lương thiện, dù có hơi tham tài chút nhưng cũng không phải tật xấu gì.
Nghĩ vậy, những lo lắng cho đệ đệ lúc trước giảm bớt đi nhiều.
Thật ra Liễu Miên Đường không biết Thôi Phù cố tình ra oai phủ đầu với nàng. Đáng tiếc Thôi Phù lại so đo những cái đó, Miên Đường không để ý lắm. Không phải nàng gả cho thương nhân Thôi Cửu ở phố Bắc, dù sao thì trước mắt vương phủ quay vòng không được, nàng không cần phải so đo với đại cô tỷ này.
Ngày hôm sau Hoài Dương vương trở về, đến chỗ mẫu thân ngồi một lúc, nghe mẫu thân nhắc đến chuyện Thôi Phù định sau khi vào kinh sẽ ở gần mình, dạy Miên Đường quản lý việc nhà, hắn hừ một tiếng nói: “Bên nhà tỷ ấy còn lộn xộn hết cả lên, có thể dạy cho Miên Đường cái gì, dạy nàng giúp phu quân nạp thiếp như thế nào, hay là dạy làm sao nuôi dạy thứ tử?”
Sở thái phi nghe xong, nhớ đến chuyện nhà của nữ nhi, thở dài nói: “Lúc trước ta đã không muốn tỷ tỷ con đi xa gả, nhưng mà phụ vương con cứ kiên quyết gả, làm ầm ĩ đến Phù nhi bị nhà chồng ghét, tỷ tỷ con tính tình kiêu ngạo như thế, bị mài giũa chèn ép nên tính tình cũng thay đổi nhiều, còn phải lo cho người đệ đệ như con, đừng nói những lời làm tổn thương người ta như thế làm tỷ tỷ con đau lòng.”
Hoài Dương vương đứng dậy nói: “Nếu tỷ ấy đã gả đi thì đừng có quản chuyện ở nhà mẹ đẻ, nếu không những lời hôm nay tỷ ấy nói Miên Đường không biết quản lý chuyện nhà, hạ nhân mà nghe thấy thì làm sao phục Miên Đường? Chủ mẫu tương lai của vương phủ là Miên Đường, chẳng lẽ muốn để người ngoài nói nữ chủ nhân phủ Hoài Dương vương ta là do con dâu của Khánh quốc công dạy dỗ?” Nói xong, Hoài Dương vương lập tức đứng dậy quay về viện mình.
Miên Đường đang thử váy áo do thợ may trong phủ đưa tới, một thời gian nữa bụng nàng sẽ lộ rõ, không mặc váy bó sát người được. May mà mấy chiếc váy này eo rộng, cổ áo và cổ tay được thêu hoa tinh tế, Miên Đường ở trước gương đồng xoay trái xoay phải ngắm nhìn, thấy Thôi Hành Chu vào phòng, luôn miệng hỏi hắn váy có đẹp không.
Thôi Hành Chu biết hôm nay tỷ tỷ nói chuyện có chút quá đáng, vốn tưởng rằng làm Miên Đường cảm thấy tủi thân, trốn trong phòng khóc một mình, không ngờ Miên Đường lại đang làm đẹp.
Hắn ngắm váy Miên Đường một lúc, kéo nàng ngồi lên giường nhỏ, không đợi Miên Đường kể lể, hắn chủ động nói: “Nàng đừng để trong lòng mấy lời tỷ tỷ nói, sau này vào kinh, chuyện của vương phủ không cần người khác nhúng tay. Hơn nữa dù có đang ở Chân Châu, gia chủ vẫn là nàng, hà tất giao chìa khóa cho tỷ ấy?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường cười ngọt ngào nói: “Ta không ngại thật mà, Vương gia đừng nghĩ nhiều. Nếu để chuyện nhỏ này trong lòng thì Vương gia mệt chết đấy, không cần thiết phải cưới vợ, cứ sống một mình, còn có thể bớt mấy việc vặt.”
Có điều Thôi Hành Chu lại cảm thấy Miên Đường có thể rộng lượng nhẫn nhịn như thế, quả thực không giống nàng.
Miên Đường cười nói: “Không biết quan hệ của tỷ tỷ với Liêm di mẫu như thế nào?”
Thôi Hành Chu nói: “Tỷ tỷ không vừa mắt Liêm di mẫu.”
Miên Đường nói: “Vậy được. Hôn lễ nhiều việc linh tinh, ngày sau nếu Liêm di mẫu làm việc không thỏa đáng, cần chỉnh lý, một nàng dâu người ngoài như ta ra mặt không ổn. Với tính tình của tỷ tỷ chắc chắn không nhịn, đảm bảo sẽ đi phân bua với Liêm di mẫu, hành sự tiện hơn ta.”
Lúc này Thôi Hành Chu mới rõ dụng ý của Miên Đường, hóa ra là “lấy ác chế ác”.
Hắn tưởng là nữ tử xuất thân từ gia đình bình thường như Miên Đường không thể thích ứng với cuộc sống nhiều lễ nghi phiền phức trong vương phủ, hơn nữa chuyện nhà trong phủ hắn rất phức tạp, do thiếu nữ chủ nhân nên khá lộn xộn, không ngờ Miên Đường xử lý hết sức thành thạo, hắn đây cũng yên lòng.
Thôi Phù sẵn sàng ôm đồm mấy việc linh tinh trong vương phủ, Miên Đường ước còn không được, như thế nàng có thể rảnh tay làm việc khác.
Từ sau Thôi Hành Chu quyết định vào kinh, mạch nước ngầm bắt đầu dao động. Nghe nói gần đây trên triều, các gián quan buộc tội Chân Châu rất nhiều, cố tình vạch lá tìm sâu, hủy hoại danh tiếng của Thôi Hành Chu sau khi lập được chiến công ở Tây Bắc, vì cản trở hắn vào kinh để Thái uý gây khó dễ.
Khác với Chân Châu, dạo gần đây danh tiếng tốt đẹp của hiền vương Huệ Châu lan xa tứ phương, nghe nói mọi người rất mong đợi lần vào kinh này của Tuy Vương, tân đế không được lòng mọi người, cần gấp trụ cột hoàng thất đến ổn định càn khôn.
Mặc dù Thôi Hành Chu chưa khởi hành vào kinh nhưng mạch nước ngầm bắt đầu đấu đá nhau rồi.
Lúc này ở Hoàng Ân tự trong kinh thành, Vân phi nhân cơ hội xuất cung lễ Phật truyền tin cho hòa thượng Tuy Vương an bài ở đây.
Nếu nói về người hiểu rõ Liễu Miên Đường thì chắc chắn Vân Nương nàng ta là một trong số đó!
Ban đầu ở Ngưỡng Sơn, nàng ta đã bị nữ nhân ở đâu xuất hiện ra này lúc nào cũng đối đầu với nàng ta, bị Liễu Miên Đường che mất hào quang. Từ đó nàng ta bắt đầu chú ý từng hành động cử chỉ của Liễu Miên Đường, âm thầm thu thập tất cả tin tức về nàng.
Dường như mọi người ở trên Ngưỡng Sơn đều bị Liễu Miên Đường mê hoặc, ngay cả mấy người Đông Cung cũ, tuy khinh thường hành vi cứng rắn của nàng nhưng về năng lực thì vô cùng tán thành.
Khi đó, Tử Du đã hoàn toàn bị Liễu Miên Đường hút hồn.
Sau đó, nàng ta leo lên đu bám cây đại thụ Tuy Vương, dựa thế đẩy ngã Liễu Miên Đường, cắt đứt gân tay gân chân rồi ném nàng xuống nước, trở thành phế nhân bị thương nhân lừa ngủ.
Tuy Vân Nương còn muốn khiến cho Liễu Miên Đường thê thảm hơn nhưng bây giờ thấy Liễu Miên Đường sa sút cảm thấy vô cùng hài lòng. Thế nhưng đột nhiên biết được Liễu Miên Đường vậy mà cùng Hoài Dương vương chiến công hiển hách hồi kinh, thậm chí không lâu sau Hoài Dương vương còn muốn cưới nàng làm chính phi. Lúc biết tin này, Vân Nương mãi vẫn không tin được. Sau đấy, khi nàng ta đi theo phụ thân tham gia cung yến, nàng ta nhìn thấy Liễu Miên Đường mặc hoa phục, cả người đầy trang sức, dựa vào nam tử cao lớn xuất sắc bên cạnh. Nàng ta nhìn kỹ nam tử anh tuấn kia, cảm thấy có chút quen mắt, ngẫm một lát mới nhớ ra đây chẳng phải là thương nhân Thôi Cửu nàng ta gặp ở trấn Linh Tuyền sao.
Lúc ấy Vân Nương không thể tin nổi, hỏi mấy người liền xem nam tử anh tuấn đó là ai, khi xác nhận đó là Hoài Dương vương, trái tim Vân Nương như muốn nổ tung. Giây phút đó nàng ta chợt hiểu ra mọi chuyện, thì ra sau khi Liễu Miên Đường rơi xuống nước đã trèo lên được một cây đại thụ đủ để che chắn mưa gió, ngay cả lý do tại sao khi ấy Thôi Hành Chu lừa nàng, ngẫm chút là đoán được lúc đó hắn ôm tâm tư chơi đùa. Không thể ngờ rằng quả nhiên Liễu Miên Đường trời sinh là hồ ly tinh, không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc Hoài Dương vương đến thần trí đảo điên, thế mà chịu cưới nàng làm thê.
Sau khi quay về sau yến hội ngày hôm đó, Vân Nương tức đến hai ngày liền không ăn xong cơm. Cho đến khi vì phụ thân nàng ta có công hộ vệ cho Lưu Dục, cộng thêm việc Lưu Dục cần nuôi dưỡng lực lượng cho mình nên đồng ý với phụ thân nạp nàng ta vào cung làm phi. Tâm nguyện nhiều năm đã được như ý, khiến cho Vân Nương mừng rỡ như điên, tạm thời bỏ chuyện Liễu Miên Đường sang một bên.
Đáng tiếc mộng đẹp không dài, vốn tưởng rằng có thể sống tháng ngày thần tiên quyến lữ, tình chàng ý thiếp với nam nhân mình yêu. Thạch hoàng hậu dung mạo bình thường, vóc dáng mập mạp, làm sao có thể so sánh được với dung mạo trẻ trung của nàng ta. Nào có ai ngờ Lưu Dục lại yêu thương kính trọng chiếc màn thầu Thạch hoàng hậu này. Một tháng thì có hơn nửa tháng ngủ ở chỗ hoàng hậu, non nửa tháng còn lại nàng ta phải chia ân huệ với mấy phi tử con gái công thần, thời gian gặp Lưu Dục chẳng được bao nhiêu. Mỗi lần Lưu Dục đến cung của Vân Nương đều lấy cớ mệt mỏi, nằm xuống giường là ngủ say sưa. Có khi uống rượu nhiều, lúc nằm mơ còn gọi tên Miên Đường.
Vân Nương cứ tưởng nàng ta gả vào thâm cung sẽ đạt như ý nguyện, dần dần phát hiện nàng ta luôn sống trong ác mộng, mãi vẫn chưa tỉnh, cứ vậy tàn một đời…
Đến đây, Vân Nương càng thêm hận người trong lòng Lưu Dục ―― Liễu Miên Đường, ta và ngươi không đội trời chung, không chết không ngừng!
Cho nên lúc Tuy Vương phái người đến hỏi nàng ta về Liễu Miên Đường, nàng ta biết rõ Tuy Vương lòng dạ khó lường, Vân Nương không chút do dự nói ra chuyện Miên Đường có một vị huynh trưởng bị lưu đày.
Liễu Miên Đường khá dung túng vị vị huynh trưởng này, mặc gã cần gì cứ lấy, ngày trước ở trên núi, cách một thời gian là sai người mang ngân lượng cho ca ca nàng, hẳn chắc giờ nàng vẫn che chở cho hắn ta.
Lần này Tuy Vương cố gắng chặn đường vào kinh của Thôi Hành Chu.
Nếu Thôi Hành Chu cố tình giúp thê huynh* thoát tội, việc này mà bị đưa ra trên triều, đảm bảo gánh tiếng xấu kinh thiên động địa.
*Anh vợ.
Đến đây, Tuy Vương mới phái người đến doanh phục hình lao dịch của Liễu Triển Bằng, giết vài tên canh gác, cứu gã ra, cố tình làm lớn chuyện, đưa gã đến Chân Châu, đến lúc đó trực tiếp xông vào hôn lễ của Hoài Dương vương, chắc chắn sẽ gây ra một trận phong ba.
Người tham dự hôn lễ đều là nhân vật có máu mặt nơi đó, Hoài Dương vương không thể nào mua chuộc được, đến lúc đó thế nào chuyện của anh vợ hắn cũng bị đồn ầm ầm lên cho xem.
Liễu Triển Bằng đó cũng ngu ngốc, sau khi nghe thấy muội muội một bước lên trời, nóng lòng thấy người sang bắt quàng làm họ, liên tục giục nhanh chóng đến Chân Châu.
Có lẽ giờ chuyện xẩu đã bị đồn ầm ầm ở Chân Châu rồi, Hoài Dương vương bị mất hết mặt mũi, chắc chắn sẽ hối hận vì đã cưới một nữ tử xuất thân không trong sạch như thế nhỉ? Đến lúc ấy tình cảm ân ái thắm thiết cỡ nào cũng sẽ biến chất, dẫu Liễu Miên Đường có xinh đẹp như hoa cũng không thắng nổi khát vọng quyền thế ngút trời của nam nhân. Tưởng tượng ra cảnh Hoài Dương vương nổi giận khiển trách Liễu Miên Đường, dù Vân Nương có cô đơn trong thâm cung cũng có thể cười ra tiếng.
Mới ngày hôm qua, tấu chương vạch tội Hoài Dương vương làm việc phi pháp, bao che việc anh vợ giết người trốn ngục đã đến triều đình. Không đợi vạn tuế hạ chỉ, cựu thần Trương Bàng Quang đang tuần tra năm quận ở Giang Nam cũng được thấy tiếng gió, cố ý đến Chân Châu điều tra việc này.
Lão Trương luôn chấp pháp theo lẽ công bằng, ghét cái ác từ trong triều đến ngoài dân gian như kẻ thù, lần này nếu ông đã tới điều tra, có vẻ triều đình có kẻ làm ác không chịu hối cải, khiến người ta tin phục…
Đáng tiếc, vừa rồi nàng ta mới biết được tin từ nhà sư ở chùa, Liễu Triển Bằng cãi nhau với nô bộc ở ngoài cửa thành Chân Châu, bị người ta vu hãm trộm túi tiền, bị bắt vào ngục.
Mặc dù không náo loạn ở hôn lễ nhưng Liễu Triển Bằng không giữ được cái mồm nói ra mình là huynh trưởng của Liễu Miên Đường, rốt cuộc chuyện cũng truyền đến tai Liễu Miên Đường, với cả mấy ngày nay có người nhìn thấy xe ngựa vương phủ ra ra vào vào ngục giam trong huyện nha, hơn nữa phái người đi tìm hiểu mới biết rằng, Liễu Triển Bằng đang sống sung sướng trong ngục, hiếp đáp người khác, đúng là được ưu ái đặc biệt.
Chỉ cần Liễu Triển Bằng còn ở trong địa giới Chân Châu, lão Trương đến đó, lập tức chứng thực được tội danh Hoài Dương vương dung túng Vương phi bao che tội phạm.
Vân Nương biết Liễu Miên Đường luôn trọng tình thân, bao che người trong nhà, lần này huynh trưởng nàng trốn đi, sao nàng lại không bao che cho được?
Nghĩ vậy, Vân Nương gửi thư cho Tuy Vương, dặn nghĩa phụ mau hành động, không sẽ lỡ mất cơ hội lần này.