Kiều Tàng

Chương 114

Cái thị không ngờ nữ tử thoạt nhìn yểu điệu, mặt luôn tươi cười này khi nói chuyện lại chặn họng người ta như vậy! Thoáng chốc giận dữ nói: “Quả thật vương phủ các ngươi không có tới gây rối! Nếu không có khác gì gia đình tiêu cục tồi tàn? Nhi tử ta được bổ nhiệm vào chỗ trống ở Hộ bộ, tại sao bị người Hoài Dương vương tiến cử giành mất? Nàng ta đố kỵ phá hỏng tiền đồ của phu quân, có phủ nào dám chứa nàng ta?”

 

Liễu Miên Đường vờ như không nghe hiểu bà ta châm chọc xuất thân của mình, thế nhưng chẳng hề che giấu ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào lão tú bà: “Khánh quốc công phu nhân còn dám mở miệng nói vậy sao! Phủ các ngươi nhiều chuyện phiền phức như vậy, phủ Hoài Dương vương bọn ta chả xen vào lấy một câu. Vương gia tận trung với vạn tuế ra sao, tiến cử người tài còn bị phủ Khánh quốc công các ngươi nhục mạ? Lý Quang Tài đại nhân tài năng xuất chúng, cả triều đều biết, chẳng qua năm đó có ý lùi về phía sau đài mới về vườn ẩn cư. Hiện giờ y được tân đế cảm hóa, muốn vào kinh dốc sức vì nước nhà, đáng ra là chuyện tốt phải ca ngợi. Còn về việc y làm quan ở đâu là do thánh tâm của vạn tuế sắp xếp, chẳng lẽ vì tỷ phu có quan hệ thông gia với Vương gia nên chắc chắn tài năng học vấn vượt qua Lý Quang Tài đại nhân? Ngươi đây là không hài lòng với thánh chỉ của vạn tuế, muốn sửa lại lệnh bổ nhiệm của vạn tuế ư?”

 

Miên Đường vừa nói xong lời này, trán Quách Dịch đã đổ đầy mồ hôi, trước đó gã đã không tán thành mẫu thân đi đàm luận với vị Vương phi này, giờ bị chế giễu, bị vị Hoài Dương vương phi này đào hố dụ vào cái hố không phục quyết định vạn tuế.

 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

 

Tuy bây giờ vạn tuế bị Thái Hoàng Thái Hậu quản thúc, có điều dù sao vẫn là vạn tuế cửu ngũ chí tôn, nếu mấy lời bất kính của mẫu thân lọt vào tai bệ hạ thì phải làm sao đây?

 

Nghĩ vậy, Quách Dịch vội hoà giải nói: “Vương phi dựa vào đâu mà nói vậy? Chẳng qua là mẫu thân ta cho rằng Thôi Phù giận dỗi mới không chịu về nhà. Chuyện nhà không thể cuốn vào chuyện quốc sự. Nếu nàng ấy thích ở nhà của đệ đệ thì ở thêm một thời gian đi.”

 

Khánh quốc công phu nhân bị lời Liễu Miên Đường nói khiến cho lòng càng thêm tức giận, nghe Quách Dịch nói như vậy, bà hầm hừ nói: “Nếu nàng ta không muốn về thì sau này nàng ta có muốn về cũng khó.”

 

Đến lúc này ý cười trên mặt Liễu Miên Đường không hề giảm bớt: “Nghe nói Khánh quốc công phu nhân là khắt khe, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, chuyện sau này ra sao không phải một mình nhà các người quyết định. Quách gia các người là thế gia là nhà có công lớn, có điều Thôi gia bọn ta cũng không phải bình dân áo vải, gia môn* trong phủ đều liều mạng lao vào núi đao mưa máu vì xã tắc Đại Yến. Cô nương gả ra ngoài bị chịu thiệt, Thôi gia không có đạo lý ngồi nhìn mặc kệ, có vẻ như hôm nay người ở phủ các người đến không có ai hiểu chuyện, đợi mấy ngày nữa thông suốt thì đến nói chuyện rõ ràng với Vương gia bọn ta đi.”

 

*Đàn ông.

 

Nói xong cũng không đợi Cái thị vứt sĩ diện đi, Liễu Miên Đường đã vung tay áo, dẫn nha hoàn bà tử rời đi không thèm quay đầu lại.

 

Lúc này, trận xung đột không lớn không nhỏ này bị mọi người trong yến hội thầm truyền miệng với nhau đồn ầm lên.

 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

 

Mặc dù phủ Khánh quốc công có căn cơ hơn phủ Hoài Dương vương, thế nhưng lại chẳng so được với các vương hầu phú quý ở kinh thành.

 

Quách gia khinh thường Thôi gia thô tục nhưng cách cư xử của họ cũng thể hiện sự thô bỉ của người tỉnh khác.

 

Đặc biệt là việc không báo cho con dâu biết đã nạp thiếp, đúng là phạm tối kỵ của mấy chính thất các phủ, cho nên bọn họ không cảm thấy Thôi gia làm như vậy có gì không đúng. Có thể khiến cho con dâu đang mang thai tức giận bỏ về nhà, Khánh quốc công phu nhân không phải thứ lương thiện gì!

 

Sau khi Miên Đường mắng mẫu tử nhà bọn họ, lập tức cáo từ với Tĩnh An hầu phu nhân về nhà.

 

Tĩnh An hầu phu nhân biết nàng đang có thai, không giữ nàng lại ở lâu, sai người lấy hai hũ trà mới phơi ở vườn trà Vân Nam cho Miên Đường, nói: “Giờ trong phủ các ngươi hiện có hai thai phụ, trà khác đặc quá không uống được, hai hũ này là trà xanh đặc chế vị không quá đậm, chuẩn bị thêm cẩu kỷ đen ngâm nước uống cùng.”

 

Miên Đường thấy hũ trà vẫn còn vết bùn niêm phong, trà ở Vân Nam không hề rẻ, nàng cười nói: “Hầu phu nhân có tâm quá.”

 

Tĩnh An hầu phu nhân mỉm cười nói: “Ta có chất nhi họ hàng xa mới đến kinh thành mấy ngày gần đây, trà này là y nhờ thuyền buôn gửi từ vườn trà Vân Nam lên phía Bắc, tạm để trong phủ ta, ta chỉ là mượn hoa hiến phật thôi.”

 

Miên Đường nghe vậy nhướng mày: “Không biết vị chất nhi họ hàng xa này của ngài là vị nào?”

 

Tĩnh An hầu phu nhân cười nói: “Hẳn ngài đã nghe qua tên của y, y là Hữu Thị lang tân nhiệm của Hộ bộ, Lý Quang Tài.”

 

Lý đại nhân là người chứng hôn lúc trước của Miên Đường, tất nhiên nàng biết, có điều Lý đại nhân này rất tiết kiệm, lúc nhậm chức ở Tây Châu, thậm chí còn không chịu đi xe ngựa, chỉ thuê một con lừa ở trạm dịch cưỡi.

 

Bây giờ người còn chưa tới kinh thành, sao mà học được kiểu tặng quà bắt cầu trước ở kinh thành, còn ra tay hào phóng như vậy!

 

Khi Miên Đường quay về phủ, kể lại chuyện Lý Quang Tài nhờ người tặng trà cho Thôi Hành Chu nghe. Thôi Hành Chu nhận lấy hũ trà nhìn nhìn, nói: “Lần này Quang Tài huynh dốc hết vốn… Tỷ tỷ của ta thích uống trà này, nàng giữ lại một ít, số còn lại đưa hết cho tỷ tỷ đi.”

 

Miên Đường đang tháo trâm cài, nghe vậy không khỏi sửng sốt, cảm thấy trong lời này có ẩn ý, xoay lại hỏi: “Lý Quang Tài biết tỷ tỷ thích uống mới đưa tới?”

 

Thôi Hành Chu không đáp, chỉ lười biếng nửa nằm trên tháp mềm, vừa lật sách vừa lơ đãng nói: “Có lẽ là trùng hợp…”

 

Miên Đường không tin nhưng nàng không hỏi. Hiện giờ Thôi Phù đã là phụ nhân có chồng, bụng còn đang mang thai, suy nghĩ vừa rồi hiện lên trong đầu nàng quá sức tưởng tượng, càng không thể hỏi được, thế thì dừng ở đây không nhắc đến vậy.

 

Lần này coi như Thôi gia và Quách gia bị bẽ mặt, nếu để Miên Đường quyết định nàng không đoạn tuyệt được đến thế. Nhưng Thôi Hành Chu lại muốn vậy, dường như không có ý giữ mặt mũi cho Quách gia, cũng không chừa đường lui cho hôn nhân của tỷ tỷ.

 

Giờ ngọ* ngày hôm sau, khi bọn thị nữ dẫn Cẩm nhi đi bắt bướm ở hoa viên, Miên Đường học lại lời mẫu tử Quách thị nói ở chỗ Tĩnh An hầu hôm qua cho Thôi Phù nghe.

 

*Từ 11 giờ đến 13 giờ trưa.

 

Hai ngày nay Thôi Phù nghỉ ngơi tốt nên sắc mặt không tồi. Ở trong phủ trạch của đệ đệ, nàng ta nói chuyện rất tự tin, không phải lúc nào cũng chú ý lời nói của mình có xúc phạm Cái thị không, cũng không cần phải nhìn tiểu cô nương quay quanh trượng phu mình, thoải mái biết bao.

 

Nghe Miên Đường nói, Thôi Phù chậm rãi thở dài một hơi nói: “Không nghe muội nói ta quên mất mẹ chồng của ta giận cỡ nào. Lúc trước ở xa các muội, ta bị bà khi dễ muốn tìm một chỗ tránh đi mà còn không có, luôn chịu đựng suốt, quên mất ngày trước mình ở nhà mẹ đẻ nói chuyện khí phách biết bao. Nếu chỉ mình mẹ chồng cố chấp không sáng suốt cũng không sao, dù sao bà ta cũng không sống được ngàn năm, giờ Quách Dịch lại dập tắt tất cả hy vọng của ta… Đợi ta sinh con xong sẽ bảo Hành Chu thu xếp thay ta hòa li với Quách gia.”

 

Miên Đường giật mình, không ngờ Thôi Phù mau nghĩ thông đến vậy, cẩn thận hỏi lại: “Không phải tỷ tỷ đang giận mới nói vậy đúng không?”

 

Thôi Phù cười: “Hôm qua muội ra ngoài làm khách, Hành Chu về sớm có nói chuyện với ta. Quách gia có thể vào kinh, thật ra là nhờ Thái Hoàng Thái Hậu, tổ tiên nhà gã từng có giao tình với cung gia của Thái Hoàng Thái Hậu. Phủ Khánh quốc công cưới ta là để tỏ ra lập trường không rõ, muốn được thuận lợi mọi bề… Cho nên, đây cũng là lý do con đường thăng tiến của Quách Dịch quá thuận lợi. Tại sao mẹ chồng đó của ta phải nạp quý thiếp, muội thật sự cho rằng đó là vì khai chi tán diệp? Rõ ràng phủ Khánh quốc công muốn cho Thái Hoàng Thái Hậu thấy lập trường của mình ―― tuy nhà họ cưới tỷ tỷ của Hoài Dương vương nhưng lòng vẫn ở bên Thái Hoàng Thái Hậu, dù Thôi gia có gả nữ nhi cho cũng không quan trọng gì!”

 

Miên Đường nghe thế nhíu mày, nàng hiểu rồi, nói: “Thế tỷ tỷ…”

 

Sau khi Thôi Phù nói chuyện với đệ đệ, mặt mày buồn thảm đã tươi tắn hơn nhiều, bình tĩnh nói: “Nếu đã không có mẫu gia phụ tộc thì phu thê tình thâm cái gì, đều là đánh rắm vô nghĩa! Mặc dù ta giữ phụ đạo nhưng cũng hiểu rõ được, hiện giờ Hành Chu với Tuy Vương như nước với lửa. Nếu không thể dốc hết sức ứng phó, nói không chừng lại tái diễn cảnh bị đập phá phủ như ở Chân Châu. Nếu Quách gia nóng lòng chọn phe, sao ta có thể cản trở vinh hoa phú quý của phủ Khánh quốc công được?”

 

Nói xong, Thôi Phù thấy Miên Đường trầm mặc không nói gì, vội hỏi: “Sao muội không nói gì?”

 

Liễu Miên Đường vươn tay lấy quả nho, vừa lột vỏ vừa nói: “Suy cho cùng thì ta không so được với những người lớn lên trong vương hầu thâm trạch như các tỷ, không nghĩ được đến vậy…”

 

Thôi Phù cười khổ nói: “Nếu Hành Chu không phân tích rõ ràng, ta cũng không nghĩ được thế, huống chi là muội! Người khác đều hâm mộ con cháu vương hầu như chúng ta, thế nhưng bọn họ nào hiểu được. Hễ là trên triều có gió động thì phu thê có thần tiên quyến lữ, ân ái cỡ nào cũng trở mặt trong khoảnh khắc thôi, gia đình tan rã…”

 

Chiều hôm đó, Miên Đường tạm biệt cô tỷ, tinh thần sa sút quay về phòng mình, uể oải mệt mỏi nằm ngây người trên giường.

 

Thôi Hành Chu thấy nàng vào phòng cũng không nói chuyện với mình, cảm thấy là lạ, thấy nàng nằm không nhúc nhích trên giường, chẳng buồn để ý đến ai cả, thế là hắn cũng nằm xuống cạnh nàng, kề sát tai nàng hỏi: “Sao thế?”

 

Miên Đường trầm mặc một hồi, nói thẳng: “Không có gì… Chỉ là đột nhiên phát hiện, thật ra dù Quách Dịch có nạp thiếp hay không, chàng đã lên kế hoạch để tỷ tỷ chàng hòa li với Quách Dịch từ trước rồi đúng không?”

 

Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Tại sao nàng nói vậy?”

 

Liễu Miên Đường chậm rãi quay đầu lại nhìn vào đôi tuấn mục* trầm tĩnh của Thôi Hành Chu, nói: “Bởi vì phủ Khánh quốc công ở khác phe chàng, cho nên tỷ tỷ chàng cũng muốn tỏ thái độ ngay, phân rõ giới hạn với phủ Khánh quốc công, tránh cho rơi vào tình huống làm khó chàng. Thậm chí chàng… Ngay cả nhân duyên sau này của tỷ tỷ chàng, chàng đều lên kế hoạch chu đáo cả rồi…”

 

*Tuấn mục: đôi mắt đẹp.

 

Thôi Hành Chu thế mà không phủ nhận, thản nhiên nói: “Làm như vậy có gì không đúng sao?”

 

Miên Đường không nói nên lời, chỉ buồn bã nói: “Nhìn qua thì không có gì không đúng, chàng thận trọng từng bước, sắp xếp chu đáo không một lỗi sai… Nào có chỗ không đúng?”

 

Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn mặt nàng, hàng lông mi cong hắt bóng hai bên cánh mũi cao thẳng, dường như trong mắt có chứa sao sáng, hắn dịu dàng hỏi: “Nói vậy tại sao có vẻ như nàng giận ta?”

 

Liễu Miên Đường há miệng thở dốc nhưng chẳng nói nên lời.

 

Bởi vì nhân duyên của Thôi Phù không hạnh phúc, nếu là nàng lựa chọn, nàng cũng sẽ chọn rời khỏi Quách gia.

 

Hơn nữa, không phải nàng giận, mà là đột nhiên trong lòng sợ hãi.

 

Nếu có một ngày, nàng và quyền thế ngút trời cùng đặt trên một cái cân, liệu Thôi Hành Chu có xử lý như hôm nay xử lý nhân duyên của tỷ tỷ không, đưa ra lựa chọn vừa cứng rắn lại dứt khoát sạch sẽ, xem nàng như đôi giày rách vứt ở bên đường?

 

Nam nhân này, lúc vô ý để lộ ra tâm cơ máu lạnh đúng là khiến người ta phát khiếp. Nhưng Thôi Hành Chu lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ, dịu dàng vuốt ve mặt nàng, nói: “Nàng lại suy nghĩ lung tung gì nữa rồi?”

back top