Sau khi phủ Khánh quốc công mất đi con dâu Thôi Phù, đột nhiên cảm thấy nàng ta cũng không quá quắt như lúc trước, vì thế lại bắt đầu có ý muốn tái hợp.
Dù sao thì cũng đã từng là vợ chồng, còn có một đứa con, nếu Thôi Phù nhớ tình cũ, Quách gia bọn họ lại nói vài lời mềm mỏng, xuống nước xin lỗi, nói không chừng có thể quay về như cũ.
Không nói về chuyện phủ Khánh quốc công bàn tính đủ đường nữa. Bên này, trên đường vào kinh, Sở thái phi vô cùng lo lắng.
Trước giờ ý kiến của Thôi Hành Chu là lớn nhất, thế mà giấu chuyện Thôi Phù hoà ly. Đi được nửa đường, mới để quản sự đến đón chậm rãi nói ra tình hình.
Nhất thời Sở thái phi ngơ ra, cảm thấy lúc trước mình thật sự không nên ở tại Chân Châu, để đứa con gái vào kinh làm yêu.
Nếu có bà ở đó thì sẽ không để con gái thích thì hoà ly như thế… Còn về xuất thân của Liễu Miên Đường, cũng… cũng quá đáng rồi?
“Tỷ tỷ, ta đã nói rồi mà tỷ không tin, bây giờ đã xác minh được lời ta nói là thật hay giả chưa?”
Người nói chuyện đúng là Liêm Sở thị.
Con rể Ngũ gia Thôi Hành Địch mua điền trang và cửa tiệm ở trấn Khánh Phong gần kinh thành, cùng bạn bè hùn vốn làm ăn, gần đây làm ăn khá thuận lợi.
Cho nên Thôi Hành Chu vào kinh không lâu, Thôi Hành Địch cũng rời khỏi Chân Châu đến trấn Khánh Phong chuẩn bị làm ăn, chỉ để lại người vợ mới cưới là Liêm Bình Lan ở nhà một mình.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sau khi lão Ngũ thành thân thì tự lập phủ môn, không ở chung vương phủ. Vương phủ to như vậy chỉ còn lại một mình Sở thái phi, bà không khỏi cô đơn tịch mịch, chỉ có thể chăm chỉ tham gia các loại trà yến cảm thụ náo nhiệt của nhân gian.
Thường xuyên qua lại, tình nghĩa tỷ muội gần như đoạn tuyệt dần nối lại vài phần.
Vốn Sở thái phi không phải là người đối xử tệ với muội muội, có điều hiện tại ở chung với Liêm Sở thị nhưng không nói gì nghe nấy như trước kia nữa là được.
Thời gian trước, đột nhiên Liêm Sở thị thần thần bí bí tới nói Thôi Phù ở kinh thành hoà ly với Quách gia. Sở thái phi còn cho là bệnh đâm thọc của muội muội tái phát, căn bản không tin, còn tức giận khiển trách bà ta một trận.
Sau đó càng nói càng kỳ cục hơn, bà ta nói con dâu Liễu Miên Đường là thổ phỉ đầu lĩnh Lục Văn! Còn nói như tận mắt chứng kiến. Lúc ấy Sở thái phi giận đến trở mặt với muội muội.
Nhưng sau đó, người về từ kinh thành cũng nói như vậy.
Cái gọi là nhiều người đồn thì thành thật, dần dà lòng Sở thái phi cũng có chút lung lay nhưng không thể viết thư hỏi trực tiếp con trai, Thôi Phù có hoà ly không? Trước đây Liễu Miên Đường từng làm cướp đúng chứ?
Trên thư Thôi Hành Chu cũng không nói chi tiết.
Cuối cùng bà không kiềm được, muốn đến kinh thành, nhiều lần viết thư giục Thôi Hành Chu, lúc này mới thành công.
Liêm Sở thị thấy sẵn có quan binh hộ tống đội tàu nên cũng muốn đi theo đến kinh thành một chuyến, thuận tiện đưa con gái đến đoàn tụ với cô gia.
Liêm Sở thị đã lên tiếng, Sở thái phi thấy đưa bọn bà ta đi một đoạn cũng không phải việc gì khó nên để Liêm Bình Lan và Liêm Sở thị ngồi thuyền cùng đến kinh thành.
Nói thật thì lần này Liêm Sở thị theo tới là vì muốn hóng hớt.
Lúc trước Thôi Hành Chu không chịu cưới con gái được nhà bà ta nuôi dạy quy củ đàng hoàng mà lại muốn cưới Liễu Miên Đường gia đình bình thường.
Liêm Sở thị tưởng rằng Liễu Miên Đường chỉ từng là ngoại thất của Thôi Hành Chu, không ngờ lúc trước vị cô nương này còn làm cướp!
Về tin đồn này thì Liêm Sở thị tin không chút nghi ngờ. Dẫu sao thì trước đây bà ta từng bị Liễu Miên Đường kề đao lên cổ.
Có đôi lúc Liêm Sở thị nằm mơ thấy ác mộng, bà ta có thể mơ thấy ánh mắt bừng bừng sát khí của Liễu Miên Đường trừng mình lúc ấy, giống như hai thanh dao nhỏ, ghim mình bất động.
Bây giờ nghĩ lại, làm gì có nữ tử đàng hoàng nào hung dữ như vậy, thân thủ lại nhanh nhẹn, nếu nói nàng là thổ phỉ hung hãn trên Ngưỡng Sơn thì hoàn toàn hợp lý!
Lòng vẫn còn vô cùng sợ hãi nhưng Liêm Sở thị lại mong chờ đến lúc nhìn thấy vẻ mặt hối hận của tỷ tỷ khi biết thế sẽ không cưới, vậy nên bà ta mới có động lực, chịu đựng quãng đường tàu xe mệt nhọc cũng phải nhìn thấy dáng vẻ như bị sét đánh của tỷ tỷ khi nghe thấy lời gièm pha ngoài vương phủ.
Khi thuyền lớn cập bờ, có xe ngựa vương phủ chờ từ trước đến đón.
Tuy lão Ngũ Thôi Hành Địch ở trấn Khánh Phong gần kinh thành cũng có phủ trạch, thế nhưng nếu đã đến, người làm tẩu tử* như Liêm Bình Lan cũng nên đến chỗ đệ muội chào hỏi một chút.
*Tẩu tử: chị dâu.
Vì thế mẹ con Liêm gia tiếp tục đi theo Sở thái phi đến phủ Hoài Dương vương.
Mấy ngày nữa Liễu Miên Đường sẽ sinh, ngày nào tử cung cũng co rút mấy lần, mấy vị lang trung thay phiên nhau xem vị trí thai nhi, tất cả đều nói Vương phi dưỡng thai quá tốt, đầu thai nhi khá to, sợ là khó sinh.
Cho nên nhiều ngày nay lượng thức ăn của Liễu Miên Đường đã giảm đi, suốt ngày đi lại ở trong viện, sợ đứa nhỏ trong bụng lại to lên.
Khi nhóm người Sở thái phi tới vương phủ, Miên Đường được Thôi Hành Chu đỡ đi ra gặp Sở thái phi.
Cho dù trong bụng có ngàn vạn câu muốn nói nhưng khi nhìn thấy cái bụng to của Miên Đường, trông bộ dạng có vẻ sắp sinh, Sở thái phi chẳng màng hỏi nữa, chỉ lo nhìn bụng Miên Đường, nói sao lớn vậy rồi, khi nào thì sinh?
Bởi vì hôm nay Thôi Hành Chu muốn đón mẫu thân nên không ra ngoài phủ, nghe mẫu thân nói Miên Đường bụng to, sắc mặt cũng không được tốt.
Miên Đường thì mỉm cười đáp, nói mọi chuyện đều ổn.
Theo suy đoán trước đó của Liêm Sở thị, Liễu Miên Đường giấu giếm chuyện ngày trước làm cướp gả vào Thôi gia, giờ sự việc đã bại lộ, chắc chắn Thôi Hành Chu sẽ không đối xử hòa nhã với nữ nhân này.
Nhưng đến khi gặp mặt thì thấy vậy mà Thôi Hành Chu một tấc cũng không rời nữ nhân này, thậm chí lúc nói chuyện còn tiện tay xoa bóp cổ tay cho nàng.
Nữ tử từng sinh con đều biết, đến khi gần sinh đôi khi tay chân sẽ bị phù. Thấy Vương gia xoa bóp hết sức thành thạo, hiển nhiên bình thường xoa bóp cho Liễu Miên Đường không ít nên mới có thể thành thục như vậy.
Trông hai người bọn họ vẫn ân ái như trước, có chỗ nào giống trở mặt cãi nhau?
Về phần Thôi Phù, thế mà trông xinh đẹp tươi tắn hơn khi ở Chân Châu rất nhiều, không hề có vẻ như là đang cô đơn lạc lõng khi hoà ly.
Ban đầu Sở thái phi chỉ nghe nói Thôi Phù hoà ly, không biết rõ ngọn nguồn chi tiết trong đó.
Sau khi Thôi Phù nói rõ hết, đặc biệt là nói đến lúc bị Khánh quốc công phu nhân tra tấn tới sảy thai, Sở thái phi là người dịu dàng cũng giận đến run người.
Đám thị thiếp của trượng phu bà xếp thành hàng thành lớp, nỗi khổ con gái phải chịu làm sao bà không thấu? Con gái nhờ có đệ đệ không chịu thua kém, không để mặc cho Quách gia giày vò, thế mới xem như là nhặt cái mạng của con gái về!
Giống như lời Liễu Miên Đường nói, con gái bà xuất thân từ vương phủ, dù có muốn tái giá cũng không thiếu nam nhân? Cần gì phải đi theo Quách Dịch để bị khinh bỉ!
Liêm Sở thị lòng đầy háo hức xem kịch, bôn ba từ Chân Châu đến, thế mà không được thấy thứ mình muốn, nhất thời vô cùng mất mát.
Thấy Sở thái phi không hỏi đến chuyện quan trọng, trong lòng sốt ruột, bất chấp lời dặn dò của Liêm Bình Lan, mở miệng nói đầy ẩn ý: “Thái phi ở Chân Châu tất nhiên không nhạy tin tức tự bằng ở trong kinh thành, lúc trước có nghe mấy tin đồn, làm thái phi hoảng một phen. Ngươi nói chút xem, giờ mấy tin đồn nhảm quá không đáng tin mà, thế mà có người nói ngày trước Vương phi từng làm cướp… Trời ạ…”
Bà còn chưa dứt lời, bỗng nhiên Liêm Bình Lan hắt chung trà nóng trong tay lên chân Liêm Sở thị, bà ta bị nóng đến nhảy cẫng lên.
Liêm Bình Lan nhướng mày xin lỗi mẫu thân, vẫy tay bảo nha hoàn đỡ mẫu thân đi thay quần áo và cắt ngang lời vạch khuyết điểm người ta ra nói khiến cho người ta ghét.
Liễu Miên Đường ở bên cạnh nhìn thấy hết tất cả, cảm thấy vị thứ tẩu này của mình có vẻ như thức thời hơn, ít nhất thì hiểu chuyện hơn Liêm Sở thị tầm mắt nông cạn như vũng nước.
Liễu Miên Đường không phải người thích ghi thù, trước giờ nàng là người ngươi kính ta một thước, ta trả lại ngươi một trượng.
Hiện giờ Liêm Bình Lan đã gả cho thứ huynh của Thôi Hành Chu, nếu như có thể sống thành thật như vậy thì thì lễ tiết khách khí luôn được duy trì.
Hiện tại Thôi Hành Chu đã là cánh tay đắc lực trong triều, vốn dĩ trong gia tộc đã có nhiều chuyện tai tiếng, nếu lại có tin đồn hãm hại thứ huynh thân thích thì suy cho cùng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng làm quan của Thôi Hành Chu.
Do Liêm Bình Lan hiểu chuyện nên Liễu Miên Đường cũng đành phải làm ra vẻ đệ muội tốt, chỉ mỉm cười hỏi thăm dạo này nàng ta như thế nào, hỏi thăm sơ qua về sức khỏe thứ huynh.
Cho nên sau khi rượu và thức ăn được bày lên, mọi người cùng nhau dùng gia yến* khá hài hòa.
*Gia yến: tiệc gia đình.
Liêm Sở thị bị con gái ngầm nhắc nhở, tuy mặt mang vẻ không ngờ nhưng không có nói thêm điều gì khiến người ta thấy phiền nữa.
Miên Đường hỏi thăm chút về tình hình gần đây của Ngũ gia, nghe nói bây giờ gã không có ở Khánh Phong mà đến nơi khác mua cửa tiệm rồi.
Từ sau khi ra riêng, tuy rằng Ngũ gia bệnh tật nhưng rất có tiến bộ, không dựa hết vào điền sản Thôi Hành Chu chia cho mà rất biết cố gắng làm ăn.
Gã bị tàn tật, không thể tham gia khoa thi vào làm quan, vả lại còn là con vợ lẽ, không thể kế tục vương vị, ngoại trừ ngồi ăn phần gia sản được chia, tự mình làm ăn kiếm tiền là lựa chọn không tồi.
Sau bữa gia yến, Liêm Bình Lan cũng không định quấy rầy lâu, lại lần nữa đánh gãy ý muốn ở lại vương phủ mấy ngày của mẫu thân, cũng may trong kinh có tin nói là Ngũ gia sắp quay về nhà, nàng ta gấp gáp đến trấn Khánh Phong thu xếp ổn thỏa để đoàn viên với Ngũ gia.
Một khi đã như vậy, tất nhiên Miên Đường cũng không giữ lại, chỉ bảo Lý ma ma tìm quản sự chuẩn bị đồ dùng hằng ngày và chăn đệm vải vóc mang lên xe ngựa Liêm Bình Lan, tránh cho nàng ta đến phủ trạch lại bị thiếu đồ.
Lúc hai mẹ con Liêm thị ra ngoài, Liêm Sở thị mang vẻ mặt lo lắng nói: “Căn nhà nát của Hành Địch còn không to bằng bàn tay, không phải nói là chưa kịp xây dựng tu sửa thêm sao? Con vội vã đến đó làm gì? Không bằng ở lại trong vương phủ vài ngày, cũng tiện đi mua đồ vật hơn!”
Liêm Bình Lan nhìn mẫu thân giống như nhìn người không có não, ánh mắt tràn đầy sự xem thường, lạnh lùng nói: “Mẫu thân không nhìn thấy Liễu Miên Đường sắp sinh rồi ư? Còn ở đó ăn vạ làm gì?”
Liêm Sở thị ngờ vực nói: “Nàng sinh thì sinh, có bà đỡ lang trung lo rồi, đâu cần con và ta đỡ đẻ, liên quan gì chứ?”
Liêm Bình Lan nói khẽ: “Nếu nàng sinh nở thuận lợi, tất nhiên không liên quan gì đến chúng ta, thế nhưng nếu không thuận lợi, há chẳng phải người ngoài như chúng ta là người đầu tiên bị nghi ngờ, có giải thích cũng không giải thích được đúng không?”
Liêm Sở thị cảm thấy lời này của con gái có hơi kỳ lạ: “Cái gì mà nàng sinh nở không thuận lợi thì chúng ta sẽ bị nghi ngờ? Làm như thật sự có người sẽ hại cho nàng ta sinh không thuận lợi vậy?”
Liêm Bình Lan không nói nữa, dời ánh mắt ra phía ngoài xe, trong lòng thì lại cười lạnh, e là khắp kinh thành này, người muốn Hoài Tang huyện chủ chết trên giường sinh không ít đâu!