Nhất thời, Miên Đường không hào hứng nổi, ý định giương cung bắn đại điêu không thể thỏa mãn, mất hết hứng thú ngồi ngơ ra ở nhà gỗ trong bãi săn.
Thôi Phù thấy nàng ăn mặc oai phong nên hỏi nàng có muốn đi săn thỏ không.
Miên Đường buồn bã nói cho tỷ tỷ, bắt nạt kẻ yếu không phải là đạo hiệp nghĩa của người tập võ, nàng không thể đi giết con thỏ yếu đuối.
Thôi Phù đành liếc mắt kinh thường, đi qua vườn mai ở bãi săn ngắm mai với Lý Quang Tài.
Thôi Hành Chu đi tới kéo tay nàng nói: “Đưa nàng đi chơi nàng còn không vui, lát nữa tiểu Dập Nhi tỉnh dậy, nàng có muốn cũng không chơi được.”
Bởi vì con trai còn nhỏ, có thể đòi bú bất cứ lúc nào cho nên họ mang con trai theo. Chẳng qua không đưa vào bãi săn, để các bà vú bà tử giữ ở noãn các trong tiệm ăn, lúc này đang ngủ ngon lành.
Đã làm mẹ rồi nên thời gian tự do rất quý giá.
Miên Đường trề môi nói: “Chẳng lẽ bãi săn lần trước chàng săn hổ không có con mồi nào à?”
Thôi Hành Chu gõ nhẹ trán nàng nói: “Với thời tiết bây giờ, nếu đến bãi săn thật có thể sẽ gặp phải gấu ngủ đông dậy. Thợ săn săn thú hàng năm đều kị gấu đói đến hóa rồ, nàng còn nửa vời muốn ra vẻ ta đây? Chờ đến vào thu ta lại dẫn nàng đi, đảm bảo cho nàng săn cáo săn sói đã nghiền.”
Nói xong, hắn dẫn Liễu Miên Đường đến vườn hươu, săn một con hươu mập mạp cho vào thực đơn hôm nay.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bây giờ Miên Đường cũng không còn tâm tư săn thú, đến quán ăn ăn cơm, rồi sau khi săn hươu nàng đi theo Thôi Hành Chu ra sau núi.
Bởi thường xuyên có phu nhân đến du ngoạn nên có rất nhiều đình đài lầu các xây ở đây. Đứng ở trong đình trên đỉnh núi, dựa vào lan can xung quanh, có thể thấy các con đường và thôn trang thưa thớt ở bốn phía.
Phong cảnh nơi này cực kỳ hợp lòng người, ở đây còn có các phu nhân tiểu thư nhà khác đi dạo trong núi.
Có điều phần lớn người tới đây du ngoạn đều biết tránh né, dẫu sao thì cũng không phải là trà yến xã giao, không cần phải đến hàn huyên khách sáo, xa xa thấy tôi tớ tùy tùng, đôi bên cùng tránh là được.
Cho nên suốt đoạn đường bọn Miên Đường đi rất yên tĩnh.
Thế nhưng khi xuống núi, bọn họ đụng mặt với một vị tiểu thư đi giữa một đám tôi tớ nha hoàn.
Trông vị tiểu thư kia chừng 15-16 tuổi, làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu, ngũ quan thanh tú xinh đẹp.
Khi nhìn thấy Hoài Dương vương ở cách đó không xa, vị tiểu thư nọ e lệ hơi cúi đầu nói: “Đúng là có thể gặp được vương gia ở đây, mấy ngày không gặp, vương gia vẫn khỏe chứ?”
Lời này nói ra khiến người ta nghĩ lung tung. Miên Đường không nhịn được tiến lên phía trước, cẩn thận đánh giá vị tiểu thư này, muốn xem coi giao tình “Mấy ngày không thấy” của nàng ta và phu quân mình là như thế nào.
Nhìn kỹ mới phát hiện, vị tiểu thư này hẳn là đích nữ nhỏ nhất của Thạch Nghĩa Khoan thống lĩnh ―― Thạch Tú Kim.
Thạch Nghĩa Khoan giữa đường bay lên trời, chính thê ngày trước chỉ là thôn phụ quê mùa, tuy sau này có cưới thêm mấy thị thiếp nhưng vẫn không thấy đủ. Nghe nói sau khi Thạch tướng quân lên như diều gặp gió, cưới vợ kế là tiểu thư nhà quan sinh ra đích nữ, từ nhỏ nuông chiều khác hẳn với những người con khác. Con gái vợ lẽ như Thạch hoàng hậu chẳng thể nào so sánh được.
Hiện giờ, Thạch Nghĩa Khoan ở trong triều đình có thể nói chạm tay là bỏng, làm quốc trượng gia hô mưa gọi gió. Ông ta giỏi xu nịnh mấy chuyện nhỏ nhặt, đối hoàng đế cũng lễ độ cung kính, rất được lòng vua.
Từ đó, Thạch Tú Kim vừa sang xuân xanh trở thành tiểu thư khuê các đệ nhất kinh thành, các công tử quý phủ chưa thành thân đều đi tìm hiểu sinh thần bát tự của vị tiểu thư này.
Mà hiện tại, vị tiểu thư này lại dùng đôi mắt to trong veo như nước nhìn chằm chằm Hoài Dương vương cao lớn tuấn tú, khoan bào tiêu sái, đứng ở cách đó không xa.
Nói một cách chính xác thì ngày trước khi còn ở quê nhà Thanh Châu, Thạch Tú Kim từng gặp Hoài Dương vương. Khi đó nàng ta còn nhỏ nhưng vẫn biết phân biệt xấu đẹp, vừa gặp Hoài Dương vương đã bị vẻ đẹp của hắn làm kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng mình thiếu kiến thức, thế mà khi vào kinh thành, gặp qua nhiều công tử phong lưu phóng khoáng, cảm thấy không có dung mạo và khí chất như Hoài Dương vương.
Phong thái văn nhân nhã nhặn kết hợp với khí khái của người tập võ đúng là vô cùng mê người, mỗi lần ở trong yến hội đều khiến cho người ta nhìn không thể rời mắt đi được.
Đáng giận là hắn đã cưới chính phi, nhưng chẳng xứng chút nào.
Chẳng qua sau đó, những lời gièm pha về Hoài Dương vương phi được đồn ầm lên khắp kinh thành. Thạch Tú Kim không khỏi dấy lên hy vọng một lần nữa, ngóng trông lời đồn trở thành sự thật, Hoài Dương vương phi bị khó sinh rong huyết mà chết. Đến lúc đó, nàng ta có thể bảo phụ thân đi cầu thân, chính mình danh chính ngôn thuận làm nữ chủ nhân của phủ Hoài Dương vương.
Mọi người đều nói thứ tỷ của nàng ta gả được chỗ tốt, có điều theo Thạch tiểu thư thấy thì dù Lưu Dục có là hoàng đế nhưng cũng chỉ là một tên quỷ bệnh yếu đuối không có gì đáng ngưỡng mộ.
Nếu như không có Hoài Dương Vương, Lưu Dục kia cũng không ngồi vững được. Hiện giờ phụ thân cũng kiêng kị vị vương gia này, đủ thấy hắn là nam tử thật sự có bản lĩnh. Nếu Thôi Hành Chu cưới nàng ta, trở thành con rể Thạch gia, người cuối cùng ngồi trên ngai vàng kia chưa chắc đã là họ Lưu.
Mẫu nghi thiên hạ tương lai trong lời người ta nói, nàng ta sung sướng hơn tỷ tỷ béo như lợn kia nhiều.
Gần đây, tình yêu đơn phương của Thạch tiểu thư ngày càng nồng cháy, ở trong yến hội lớn nhỏ thường xuyên khách sáo hàn huyên vài câu với vương gia.
Đáng tiếc, Hoài Dương vương phi thế mà mẹ tròn con vuông, không hề giống với tin đồn bỏ mẹ lấy con.
Hi vọng của Thạch tiểu thư tan tành, cái cảm giác khó chịu này thật sự khiến người ta không buồn ăn uống.
Không ngờ hôm nay vậy mà gặp Hoài Dương vương ở chỗ này nên Thạch tiểu thư không để ý bên cạnh Hoài Dương vương có một nữ tử mặc quân trang, xem nàng là thị vệ tùy tùng của Hoài Dương vương. Đôi mắt hừng hực lửa của Thạch Tú Kim nhìn thẳng vào Hoài Dương vương.
Đến khi nữ tử mặc quân trang đột nhiên bước lên trước, đứng vững vàng ở trước mặt nàng ta, nàng ta mới nhận ra, đây chẳng phải là Hoài Dương vương phi vừa mới sinh con sao?
Khác với những nữ tử sau khi sinh trở nên béo phù, trông dáng của vị vương phi này còn duyên dáng hơn trước, chỉ là đôi mắt nhìn nàng ta không chút khách khí, còn có thêm mấy phần sát khí.
Nhất thời không có đề phòng, Thạch Tú Kim giống như gặp quỷ, sợ tới mức thất thố hét lên một tiếng.
Liễu Miên Đường mỉm cười nói: “Đã lâu rồi ta và Thạch tiểu thư không gặp nhau, quả thật là rất nhớ! Ngươi có khỏe không?”
Thạch Tú Kim xấu hổ cười, vội vàng thi lễ với Liễu Miên Đường, nói: “Nhờ phúc ngài ta vẫn khỏe, vương phi hẳn mới ở cữ xong thế mà đã ra ngoài du ngoạn, khôi phục tốt thật, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ… Ta không làm mất hứng vương gia và vương phi du ngoạn nữa, tạm biệt ở đây…” Nói xong, nàng ta vội vàng dẫn nha hoàn thị vệ rẽ vào đường mòn khác.
Liễu Miên Đường nhìn bóng lưng Thạch tiểu thư vội vàng rời đi, quay đầu lại nhìn phu quân mình đầy hàm ý.
Nàng muốn rút lại lời nói trước đó, dù có là đầu gỗ không hiểu phong tình cũng nhìn thấy đóa hoa thơm này đang mời gọi! Nàng bế quan ở trong vương phủ mấy ngày nay, không biết Thôi Hành Chu kết bạn được không ít tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi ở các yến hội lớn bé đấy.
Thôi Hành Chu không để ý mới vừa rồi hai nữ nhân ngầm đấu nhau, theo hắn thấy thì tiểu cô nương Thạch Tú Kim nói hơi nhiều, có chút ồn ào, căn bản không nghĩ đến phương diện kia.
Không cần phí não suy nghĩ, Hoài Dương Vương luôn theo nguyên tắc giảm được thì giảm.
Có điều Liễu Miên Đường lại phồng má nói sau này yến hội lớn nhỏ gì cũng phải đi cùng hắn, Thôi Hành Chu mỉm cười nói: “Nàng thích thì cứ đi, chỉ là ta không kiên nhẫn với mấy yến hội ồn ào đó, mỗi lần đều lấy cớ nàng ở phủ cảm thấy không khỏe, cần ta về trông chừng mới có thể sớm chạy lấy người, sau này có nàng đi theo thì ta phải đổi cớ.”
Liễu Miên Đường hơi giương miệng nói: “Ta nói tại sao bên ngoài đồn rằng sức khỏe ta yếu, không chịu nổi cửa ải sinh nở. Hóa ra ngọn nguồn lời đồn thế mà xuất phát từ vương gia chàng! Là chàng thường xuyên nói với người ngoài sức khỏe ta có vấn đề, chọc phải trái tim tiểu cô nương, nàng ta cho rằng ta sắp chết, có thể leo lên làm vợ kế…”
Hoài Dương Vương không thích nghe lời này, mới vừa đanh mặt định nói lại thì có thị vệ vội vàng chạy tới nói: “Vương gia, không xong rồi, dưới chân núi xảy ra chuyện…”
Thì ra hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, thế mà hôm nay các chủ tử của phủ Khánh quốc công cũng tới phía Đông này du ngoạn.
Hiện giờ phủ Khánh quốc công coi như đã là bát nước khô, bỏ lỡ tiền đồ của con trai.
Thấy phủ Hoài Dương vương đứng vững ở kinh thành, con đường làm quan trong triều của Hoài Dương vương rất vững chắc. Khánh quốc công phu nhân Cái thị hối hận không chịu nổi.
Bây giờ Quách Dịch cũng rất nhớ Thôi Phù. Trước đây chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều do một tay Thôi Phù vất vả xử lý, tuyệt đối không để Quách Dịch phiền lòng về mấy việc vặt, bạc vào tay cũng luôn đủ tiêu, ra ngoài uống rượu cùng nhóm đồng liêu vô cùng thỏa thích.
Nhưng hiện tại gã duỗi tay đòi tiền đều phải qua mẫu thân, còn bị lải nhải suốt, bạc chẳng đủ tiêu, thật sự không chịu nổi.
Hiện giờ không có chủ mẫu, rất nhiều việc vặt giao vào tay quý thiếp Ngọc Nhiêu. Nhưng cách hành sự của Ngọc Nhiêu hoàn toàn khác với Thôi Phù, một lòng chỉ nghĩ làm sao mang tiền của cho nhà mẹ đẻ mình, phủ trạch điền trang cũng để cho thứ huynh mình tiếp nhận.
Kết quả hạch toán cuối năm, địa tô và thu hoạch cây trái giảm rất nhiều so với năm trước.
Hỏi Ngọc Nhiêu thì nàng ta lấy trăm cớ ra, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, nói lúc trước Cái gia nạp nàng ta nói chuyện rất dẻo, nói tuy rằng nàng ta là thiếp nhưng có kém gì phu nhân chủ mẫu đâu.
Không ngờ bây giờ, thân phận nàng ta chẳng khác gì nha hoàn phủ trạch.
Chỉ là trợ cấp cho nhà mẹ đẻ chút bạc, vụ án nhỏ xíu thế mà làm ầm ầm lên, đường đường là phủ Khánh quốc công mà còn không bằng địa chủ bình thường!
Quách Dịch không cãi lại nàng ta được, hết sức bất lực, càng thêm nhớ Thôi Phù. Cuối cùng cũng cảm nhận được Thôi Phù miệng dao găm tâm đậu hũ tốt cỡ nào. Thôi Phù gả cho hắn có từng như chuột chuyển nhà chuyển hết đồ đạc qua nhà mẹ đẻ chưa? Ngược lại lúc nào cũng trợ cấp cho gã, chưa bao giờ để gã lo lắng chuyện tiền bạc.
Sau khi có suy nghĩ đó, Quách Dịch càng để bụng việc tái hợp với Thôi Phù.
Có điều không ngờ hôm nay ở bãi săn gã nhìn thấy tiểu tử Lý Quang Tài đi bên cạnh Thôi Phù, đang ở vườn mai ngắm hoa mai, còn mang vẻ mặt ân cần cầm khăn tay giúp Thôi Phù phủi tuyết mịn trên đầu xuống.
Quách Dịch tức giận đến mặt đỏ lên, cảm thấy lửa giận ngút trời, lập tức đi qua lạnh lùng mỉa mai Lý Quang Tài.
Mồm mép của Lý Quang Tài luyện từ huyện thừa thôn quê luyện lên, lời lẽ văn nhã thô tục đổi qua đổi lại hết sức tự nhiên, chế giễu người tới, giống như dao nhỏ cắt vào da thịt, dăm ba câu đã khích cho Quách Dịch bùng nổ.