Lý Quang Tài thấy Thôi Phù cũng đến đã sớm bước nhanh xuống thuyền, đi theo trái phải ân cần hỏi han.
Lúc này, Hoài Dương vương Thôi Hành Chu đi tới, ghét bỏ Triệu Tuyền che ô cho Miên Đường là chần chờ do dự, không hết sức ngăn được nắng nên đưa tay nhận lấy ô lớn trong tay hắn, che Miên Đường trong ô.
Miên Đường cười ngọt ngào với hắn, nhìn gò má bị phơi nắng đỏ ửng lên của Thôi Hành Chu lại cảm thấy đau lòng, nàng móc một bình sứ nhỏ trong ngực ra, dùng đầu ngón tay dính cao dầu bên trong bôi lên mặt hắn: "Lần trước thấy chàng đứng dưới mặt trời, bả vai đều cháy nắng nên bảo Lý ma ma cô đặc dầu ngỗng, có thể làm dịu vết phỏng, chàng đừng quên bôi nha."
Triệu Tuyền trải qua những ngày điều dưỡng này, cuối cùng cũng vuốt yên trái tim hốt hoảng kinh hồn đêm hôm đó.
Có điều nhìn bộ dáng hiền lành quan tâm săn sóc của Miên Đường, mơ hồ vẫn cảm thấy đầu óc mình bị ai kéo qua. Mỹ kiều nga làm người ta ca ngợi trước mặt dù sao cũng không giống với nữ tu la hôm đó.
Một câu mà mấy ngày này hắn dặn dò tri kỷ nhiều nhất chính là: Trong đêm ngủ không được quá sâu, cảm tình giữa phu thê dù tốt cũng không thể nào thiên trường địa cửu. Chỉ là với nhà khác phu thê cãi nhau thì cùng lắm để tiểu nương tử cào một hai cái. Thế nhưng vị này mà Hoài Dương vương hắn cưới, nếu thật là ồn ào đỏ mặt sẽ là rút dao chặt đầu.
Hoài Dương vương lại không để ý, cười như không cười nói: "Này không phải càng tốt sao, Gia Ngư huynh có thể đạt được ước nguyện rồi."
Thế nhưng đầu Triệu Gia Ngư lắc như trống bỏi. Hắn đến bây giờ mới nghĩ thông, vì sao lúc chính mình bị ma quỷ ám ảnh, ngôn ngữ quá đáng như vậy, Thôi Hành Chu cũng không thật sự giận hắn.
Bởi vì Hoài Dương vương đã sớm biết, nữ nhân hắn cưới không phải ai cũng có thể khống chế được.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho nên bây giờ nhìn đôi thần tiên quyến lữ trước mặt này, Triệu Tuyền cũng ít ghen ghét, thêm mấy phần hâm mộ chân thành.
Mà lúc này người đang ẩn núp bí mật trong rừng, Taka Ouji từ kính Tây dương nhìn thấy cảnh này trong lòng lại quay cuồng một hồi.
Hắn lúc trước chỉ nghe nói Liễu Miên Đường là thê tử Hoài Dương vương, thế nhưng đợi tận mắt thấy phu thê Hoài Dương vương ân ái như thế, nhìn thân ảnh nhỏ bé được nam nhân ôm vào trong ngực kia, trong lòng lại hết sức khó chịu.
Mấy người đã đi vào sâu trong doanh trại, sớm đã không nhìn thấy bóng dáng, hắn còn cố chấp giơ kính Tây dương, nhìn xe ngựa lúc vương phi đến ngồi, đôi mắt lộ ra mấy phần âm u.
Có người Oa thấp giọng hỏi: "Đại tướng, chúng ta đã quan sát bên ngoài doanh trại thủy quân thời gian không ngắn, những người khác đã liên hệ với thương nhân chợ đen vận chuyển lương thực lên thuyền, ngài xem chúng ta có nên đi chưa?"
Taka Ouji buông kính Tây dương xuống, nói: "Không vội, bảo thuyền lương lái về trước, chúng ta ở lại nơi này. Hoài Dương vương khua chiêng gõ trống tạo chiến thuyền như thế, một khi hắn thành sự thì chúng ta vô cùng bất lợi, tìm hiểu động tĩnh tiếp theo của Hoài Dương vương và tình hình chiến thuyền mới càng quan trọng hơn."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Chúng ta bây giờ đi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, buổi tối tới dò xét quân doanh, nhất định phải tìm được chiến thuyền mới, hết khả năng phá chiến thuyền!"
Nói xong hắn đứng dậy dẫn mấy người đến một sườn núi quạnh quẽ không người, trên sườn núi ăn cơm nắm mang theo, cùng nằm xuống đợi trời tối.
Buổi tối, Taka Ouji dẫn người từ phía xa xuống nước, bơi đến bên ngoài doanh trại. Tối nay trăng mờ sao thưa, rất có lợi cho bọn chúng âm thầm vào doanh trại.
Tường trại doanh trại đều thẳng tới đáy sông, cho dù bên trên hay dưới nước đều không qua được.
Có điều lần này Taka Ouji đều mang theo những lão thủy tặc kinh nghiệm phong phú, mấy tên người Oa thay phiên nhau lặn xuống nước, móc dao găm mang theo người chuyên dùng để cắt dưới nước, cắt một lỗ tròn vừa đủ trên cọc gỗ xây dựng tường trại, mấy người thuận lợi tiến vào đại doanh thủy quân.
Taka Ouji lặng lẽ thò đầu ra, quan sát phương hướng. Ban ngày hắn đã nhìn kỹ, ghi nhớ mấy nơi có khả năng kiến tạo chiến thuyền, sau khi nhận rõ phương hướng thì bơi về mấy chỗ đó.
Vận khí của hắn không tồi, khi tìm đến nơi thứ hai đã phát hiện nơi này chính là xưởng tàu lớn, là nơi tạo chiến thuyền mới. Trong xưởng tàu đèn đuốc sáng trưng, xa xa có thể nhìn thấy ba chiếc khung thuyền cao lớn vô cùng đứng sừng sững ở đó, bên trong có nhiều người đang làm việc, trải tấm ván gỗ, dựng thành hình rẻ quạt, bận đến mức quên trời đất.
Kỳ thật chiến thuyền này cũng không phải hoàn toàn mới, có điều chiến thuyền từ Giang Chiết điều đến, sau đó trên cơ sở chiến thuyền cũ cải tạo thích hợp với hải chiến.
Nhìn boong tàu kéo dài từ trên ba cái khung thuyền to lớn, mấy tên người Oa thủ hạ của Taka Ouji đều hít ngụm khí lạnh.
Chỉ nhìn khung thuyền này là có thể tưởng tượng ra chiến thuyền sau khi cải tạo to lớn như thế nào, đủ để ngăn chặn cuồng phong sóng lớn.
Nếu như đợi ba chiếc chiến thuyền chính này sửa xong thì cho dù lục binh Chân Châu không am hiểu hải chiến cũng có thể vượt qua trở ngại eo biển, leo lên Khấu đảo.
Đến lúc đó nếu như lúc tiến vào hỗn chiến vật lộn cận chiến kết hợp đao kiếm, những tên lãng du bảy liều tám góp* như bọn chúng tuyệt đối không phải là đối thủ của binh mã của Thôi Hành Chu!
(*Bảy liều tám góp: hỗn tạp.)
Nghĩ đến này, Taka Ouji rõ ràng, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tạo thành chiến thuyền.
Xưởng tàu dù lớn nhưng thủ vệ rất nghiêm mật, có thể nói là năm bước một tốp, còn có thể nhìn thấy mấy tổ binh sĩ vừa đi tuần tra về, bằng mấy người bọn họ cho dù là ám tiễn hay là tiến công đều chắc chắn không thể đi vào bên trong xưởng tàu.
Vì thế kế sách chuẩn bị dùng dầu cải đốt chiến thuyền ban đầu của Taka Ouji xem như ngâm nước rồi.
Taka Ouji cẩn thận xem xét những nơi khác của xưởng tàu, thấy được mũi thuyền to lớn vượt qua tưởng tượng được đèn đuốc chiếu rọi lóe lên ánh sáng sắc bén của kim loại, máy ném đá còn cao hơn so với lầu các cao nhất trong kinh thành Đại Yến, giáp sắt bảo vệ thân thuyền to dày như tường thành, trong lòng lại không nhịn được đập loạn xạ một phen.
Khi đó người lòng mang dã tâm bừng bừng, khi lại gặp phải địch thủ cường đại, nội tâm không tự chủ rực lên ý chí chiến đấu.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy có mấy thợ mộc đi đến bên trên boong tàu nơi bọn họ ẩn thân, đối mặt với biển rút tẩu ra vừa hút thuốc giải lao vừa nói chuyện.
Taka Ouji cho một thủ hạ tinh thông Hán ngữ trầm mình xuống, lặn xuống nước đến dưới chân bọn họ, nghe xem bọn họ nói cái gì. Một thợ mộc nói: "Bây giờ bánh lái sợ là không thành, thân thuyền khổng lồ như vậy, bánh lái chịu lực quá lớn, dùng không được mấy ngày đã hỏng, ngày mai nên nói với đốc công thế nào?" Một thợ mộc khác nói: "Bây giờ có thành hay không cũng không sao, Tạ đại tượng sẽ giải quyết."
Người còn lại nói: "Tạ đại tượng? Mấy ngày nay luôn nghe các ngươi nhắc đến, sao ta lại không biết?"
"Ngươi hôm đó xin nghỉ về nhà thăm bà nương mà! Vị Tạ đại tượng này chính là cao thủ tạo thuyền, nghe nói là cao nhân Hoài Dương vương mời từ vùng Giang Chiết về. Hôm đó vương gia tự mình dẫn ông ta đến tuần tra. Vị này chính là cao thủ, chỉ trên dưới đi một vòng, công việc lúc trước của chúng ta bỏ đi phân nửa, nghe nói chờ Tạ đại tượng vẽ xong bản vẽ sẽ đổi lại."
Một người khác nghe xong, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt vào trong nước nói: "Sao ngươi không nói sớm! Làm hại ta mới vừa rồi nghĩ đến rách da đầu, không biết nên nói với đốc công thế nào."
Người kia nói: "Dù sao hai ngày nay công việc trong tay đều chậm rãi, nếu không làm cũng phí công, nghe nói Tạ đại tượng có chút không quen khí hậu, hôm đó sau khi tuần tra chiến thuyền đã ngã bệnh, ước chừng phải chậm mấy ngày mới có thể thấy được bản vẽ!"
Mấy câu còn lại chủ yếu là hai người hâm mộ trọng đãi Hoài Dương vương dành cho Tạ đại tượng một phen, hút thuốc xong lại trở về làm việc.
Taka Ouji từ trong chuyện phiếm của bọn họ biết được Tạ đại tượng chắc là cao nhân mà Hoài Dương vương thuê cải tạo chiến thuyền, bởi vì không quen khí hậu, được Hoài Dương vương sắp xếp nghỉ ngơi trong một tòa trạch viện lớn gần bờ sông.
Nghe đến đó, hai mắt Taka Ouji sáng lên, thấp giọng phân phó bọn họ rời khỏi xưởng tàu.
Hai tháng tiếp theo chính là mùa bão liên miên của Bắc Hải, chỉ cần có thể kéo dài chiến thuyền của bọn họ không thể cố định cột buồm trên khung, như vậy những khung thuyền nửa thành phẩm này sẽ đều bị đập tan nát trong gió bão.
Nghe Thạch Nghĩa Khoan nói trên mật thư, trong triều rất bất mãn với việc Thôi Hành Chu liên tiếp xin điều động tiền bạc tu kiến chiến thuyền, cho rằng hắn ta chỉ cần thủ vững đất liền Bắc Hải là được rồi, vốn cũng không nên huy động nhân lực đánh hải chiến.
Chỉ cần chiến thuyền của hắn tu kiến không thuận lợi, phí tổn quân tư, những gián quan trong triều Đại Yến kia lập tức cho vị vương gia này lãnh đủ!
Taka Ouji lập tức quyết định phải ám sát Tạ đại tượng kia.
Không có sự chỉ điểm của vị cao nhân tạo thuyền này, chiến thuyền mới của Hoài Dương vương giữa đường sẽ chết yểu, ít nhất cũng phải chậm trễ một đoạn thời gian, cho dù Hoài Dương vương tốt số tránh khỏi bão, đến lúc đó hắn cũng có thời gian nghĩ cách giải quyết Hoài Dương vương và chiến thuyền của hắn.
Thế là Taka Ouji mang theo người Oa bơi theo đường cũ đến tường trại, từ lỗ tròn dưới nước chui ra.
Người Oa ở nơi này tàn sát bừa bãi đã lâu, ở nơi này tự nhiên cũng thu mua được một số tên du côn thổ phỉ làm tai mắt cho bọn chúng.
Cho nên sau khi biết nơi dừng chân của Tạ đại tượng, tìm nơi ở tạm thời của ông ta cũng rất dễ dàng.
Vị Tạ đại tượng kia xuất thân không bình thường, người có thể mời được ông ta cũng đều không phải người thường, cho nên đối với nơi nghỉ ngơi có rất nhiều yêu cầu, có thể còn chú trọng hơn nhiều Hoài Dương vương.
Tô đại nhân kia cũng chạy không ngừng nghỉ, mài mòn miệng mới thuyết phục được nhà giàu có ở nơi này, tạm thời thuê được một trạch viện ra dáng cho Tạ đại tượng và đồ đệ ông ta dẫn theo vào ở.
Cũng là trên đường nhất thời ăn đồ lạnh hoa quả hỏng, vị Tạ đại tượng này đã đau bụng ba ngày rồi, mới bắt đầu còn tưởng rằng mấy thang thuốc đau bụng là khỏi, thế nhưng không ngờ rằng càng ngày càng nặng hơn.
Lúc này, Thôi Hành Chu không thể để cho cao nhân thật vất vả mới mời được mất đi, cho nên bảo Triệu Tuyền tự mình bắt mạch cho ông ta.
Hoài Dương vương hôm nay vốn cũng muốn theo đến, thế nhưng Hộ bộ và Binh tư triều đình liên hợp phái người đến tra khoản mục sửa thuyền của Hoài Dương vương.
Hoài Dương vương không thoát được, Liễu Miên Đường nhận sai sự của phu quân, đến tặng chút thuốc bổ cho Tạ đại tượng, để bài tỏ ý hậu đãi của vương gia.
Lúc xuống xe ngựa, Liễu Miên Đường quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, không khỏi nhíu mày, nói với thị vệ trưởng vương gia phân phó đến hộ viện cho Tạ đại tượng: "Đây là trạch viện người nào chọn? Trạch viện này ba mặt bị nước bao quanh, mương máng rộng rãi, nếu như có người nào từ dưới nước mò lên thì chắc chắn phản ứng không kịp."
Thị vệ trưởng kia cũng là một mặt đau khổ nói: "Hồi bẩm vương phi, là vị Tạ gia kia tự mình chọn, ti chức lúc trước cũng nói với ông ta trạch viện này không ổn, tốt nhất là đổi một chỗ khác. Thế nhưng là Tô đại nhân và Tạ gia lại cùng nổi giận với ti chức. Nghe nói Tô đại nhân trước sau tìm mấy chỗ, Tạ gia đều không vừa lòng, thật vất vả mới thuận mắt một cái này, nếu như khăng khăng muốn đổi, hai người bọn họ sẽ xé ti chức chấm tương mất...."
Triệu Tuyền ở một bên trêu ghẹo nói: "Thế nào? Vương phi ngươi gần đây nghiên cứu phong thủy, nhìn ra chỗ này là hung trạch?"
Lúc đầu là Liễu Miên Đường "bấm ngón tay tính toán", nói đường về Triệu Hầu gia sẽ không thuận mới xin hắn ở lại Bắc Hải. Chẳng lẽ nữ thổ phỉ này lại giở trò cũ, trừ đi vị Tạ cao nhân này hay sao?