Chỉ là nếu như vậy, kế hoạch tác chiến lúc trước đều phải bỏ đi làm lại từ đầu.
Thôi Hành Chu nghe các vị tướng sĩ suy diễn mấy lần, từ đầu đến cuối đều cảm thấy không ổn. Ngày hôm đó hắn cố ý về phủ sớm, nhân thời gian trước trận chiến phải hồi phủ trạch của hắn thỉnh giáo Lục đại đương gia một chút.
Lại nói đến Miên Đường sau khi chôn bạc xong thì cuối cùng cũng yên tâm, chỉ là qua hai ngày bỗng nhiên lại có chút bất an. Nếu như Hoài Dương Vương thật sự đại bại thua thiệt, người Oa quay về Bắc Hải, khi đó tất nhiên dân chúng lầm than, cho dù có bạc trong tay, không mua được lương thực cũng chẳng có tác dụng.
Điều này nàng thế nhưng tràn đầy cảm xúc, nhớ năm đó khi nàng vẫn còn là Lục đại đương gia ở Ngưỡng Sơn, Hoài Dương Vương vì tiêu diệt từng phong sơn của bọn họ, khi đó trên núi chỉ còn mấy hạt gạo đều đếm rõ được, châu chấu, kiến, bọ ngựa khắp núi đều bị bọn họ ăn hết, nếu không phải nàng dẫn mọi người ban đêm tập kích bất ngờ đại doanh của Hoài Dương Vương, phá vỡ phong tỏa, sợ sẽ phải chết đói ở trên núi.
Nghĩ đến điều này, Miên Đường lập tức ngồi không tên, vội vàng gọi Lục Nghĩa đến, cho hắn ngân lượng để hắn mua lương thực nữa, lại dẫn mấy huynh đệ Lục Trung chôn lương thực ở gần sơn động, làm ký hiệu, lúc này mới an tâm.
Những ngày này nàng cũng đã nghe ngóng được kha khá rồi. Hoài Dương Vương ở quan trường nhân duyên không tốt, Bắc Hải một khi chiến sự thất bại tuyệt sẽ không có tiếp viện.
Cho nên chuyện chạy trốn cũng phải làm hết sức cẩn thận.
Ngay lúc nàng đang gãi đầu trù tính lộ tuyến chạy trốn, Hoài Dương Vương lại trở về.
Có điều lần này hắn không cầm đồ ăn vặt đường phố mà Miên Đường thích ăn mà là mô hình chiến thuyền và hỏa pháo dùng đế phái binh bày trận trong quân doanh, còn có sa bàn Khấu Đảo.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sau khi có định sa bàn lên mặt bàn trong thư phòng, Thôi Hành Chu nhanh chóng lôi kéo Miên Đường đến giao đấu với hắn một lần.
Miên Đường nhìn mày kiếm mắt lạnh của nàng, góc nghiêng ngưng thần suy nghĩ kế sách nhất thời có chút bị mê hoặc.
Người bộ dáng tuấn tú cũng thôi đi, võ nghệ lại cao, thật sự mọi thứ đều hợp tâm ý của nàng, khó trách lúc trước nàng chịu gả còn sinh bé con với hắn nữa.
Có điều vừa nghĩ đến trước kia hắn triệu tập bộ hạ tính toán làm sao bọc đánh hết tất cả Ngưỡng Sơn, cũng hẳn là anh tuấn tiêu sái mà mưu đồ suy tính như thế này, nữ sơn phỉ lại có chút không thoải mái, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng mà nhìn hắn có chút không thuận mắt.
Như vậy, khi lại giao đấu với hắn, Miên Đường tự nhiên cũng dùng mấy phần tinh thần, chỉ xem mình đang thủ Khấu Đảo, trôn thấy nhân mã chiến thuyền Bắc Hải, đến một cái diệt một cái, đến hai cái diệt hai cái.
Mà Thôi Hành chu cũng lần nữa thấy được mấy năm trước, cách đánh lưu manh xấu xa của tên vô lại thấy được ở trên Ngưỡng Sơn kia, quả thực là dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Sau mấy lần bị thua thiệt bực bội liên tiếp, Liễu Miên Đường đắc ý ngậm mơ, sau đó giơ một ngón tay chỉ chỉ vào bả vai Thôi Hành Chu: "Vương gia, chàng đây là cố ý nhường ta sao? Không sao, đều là mấy cái sa bàn thuyền giả, ngài cũng đừng không nỡ đánh..."
"Đạn dược của nàng đánh liên tiếp, sao còn có thể đánh lại?" Thôi Hành Chu sau khi tổn thất hai chiếc thuyền lớn, đột nhiên tìm ra sơ hở, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Miên Đường vặn hỏi.
Miên Đường nhổ hạt mơ ngậm trong miệng ra, chỉ chỉ và thuyền chìm ở bên cạnh nói: "Nhưng trên thuyền của chàng vẫn còn đạn dược, ta đánh chìm thuyền của chàng, tự nhiên cũng muốn cướp chút vật tư để sau đó dùng chứ!"
Thôi Hành Chu sắp bị ngụy biện của nàng chọc cười vui vẻ, nắm mũi của nàng nói: "Đạn dược kia dính nước sẽ không thể sử dụng được nữa, nàng lấy dùng thế nào?"
Nói đến đây, Thôi Hành Chu đột nhiên im lặng, không nói tiếng nào nhìn mặt nước sa bàn.
Liễu Miên Đường cũng không diễn luyện nữa, chỉ thành thật nói: "Ta lại thua rồi, là giết hay róc xương lóc thịt mặc cho vương gia xử trí!"
Thôi Hành Chu lại không lo xử trí sơn tặc láu cá, chỉ đột nhiên đứng dậy chuẩn bị trở về quân doanh, có điều trước khi ra ngoài, mở miệng nhắc nhở Miên Đường nói: "Nàng không có chuyện gì chôn chút bạc thì thôi đi. Nhưng lương thực dự trữ trên núi vẫn là sớm bán đi đi! Không qua mấy ngày nữa là thời tiết mưa dầm, chỉ sợ lương thực nàng vội vàng giấu trên núi sẽ bị ngâm đến nảy mầm."
Miên Đường vừa mới nếm mùi thất bại, trong lòng đang phiền muội, nhìn hắn lại đến trêu ghẹo chính mình, hung hăng nói: "Đánh trận của chàng cho tốt đi, nếu không đến lúc chàng muốn ăn gạo mọc mầm cũng phải cầu xin ta đó, xem ta có tâm trạng cho chàng cơm ăn không đấy!"
Đáp lại nàng lại là một trận cười to sảng khoái dần dần đi xa.
Miên Đường ôm Tiểu Dập Nhi từ chỗ cánh cửa lắc la lắc lư đi tới, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang chảy nước miếng của nó nói: "Cha của con thật không phải là tên tốt đẹp gì!"
Khi Thôi Hành Chu hứng thú bừng bừng về quân doanh, Lý Quang Tài hỏi Hoài Dương Vương có muốn trì hoãn thời gian công đảo không?
Thôi Hành Chu đang thỉnh giáo dẫn đường địa phương, hỏi thăm thời tiết mấy ngày gần đây.
Vị dẫn đường kia rất biết nhìn mây, khi hành quân mấy lần phán đoán thời tiết đều rất chuẩn.
Sau khi nghe lời nói của Lý Quang Tài, Thôi Hành Chu rũ mắt nghĩ một lát nói: "Không, hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà làm, mặt khác... Các tướng sĩ vất vả, hôm nay cho huynh đệ ở tây doanh vài hũ rượu ngon, để bọn họ thư giãn."
Lý Quang Tài nghe được sững sờ, tây doanh kia chính là chỗ giam giữ hai tên khâm sai và tùy tùng của bọn chúng nữa.
Lính gác cửa ngày đêm không dám nơi lỏng, nào dám trắng trợn uống rượu thịt? Có điều nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của Thôi Hành Chu, Lý Quang Tài ngầm hiểu, lập tức đi sắp xếp.
Buổi tối, binh sĩ tây doanh mỗi người đều được phát một bầu rượu, đều tụ tập trong lều vải của mình uống rượu, ngay cả lều trướng ở một góc của quân doanh chuyên dùng để cấm túc hai tên khâm sai cũng được đưa đến mấy bầu rượu.
Hai tên khâm sai bị cấm túc ở đây, trong lòng vốn là vừa hận vừa sợ với Hoài Dương Vương, nào có tâm tình uống rượu, đều ban hết rượu cho binh lính trông giữ bọn họ.
Mấy binh lính vốn là trong tay có rượu doanh trại phát, lại được rượu thượng hạng trong tay hai vị khâm sai, mỗi người đều vui vẻ.
Sau khi uống mấy bầu rượu, một binh sĩ hỏi: "Cũng không biết hôm nay là ngày gì, vậy mà lại thưởng nhiều rượu như vậy, nếu như có thể thường xuyên như thế này thì tốt rồi."
Một người lính khác nói: "Có lẽ lần trước thao luyện quá ác độc, cho chúng ta vui vẻ một chút?"
Đầu mục ợ một tiếng, hạ giọng nói: "Ta có một tên huynh đệ hầu hạ ở dưới quyền doanh trướng, nghe doanh tướng nói một là khao chúng ta giai đoạn trước thao luyện, hai là để chúng ta thư giãn một chút, ngày kia đi Khấu đảo tiến đánh người Oa. Việc này các ngươi biết là được, chớ có truyền ra ngoài."
Hai tên khâm sai nghe trong lòng hơi động, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Lại qua một hồi, mấy tên lính lần lượt uống say, từng tên nằm lăn trên mặt đất.
Hai tên khâm sai gã sai vặt bên người đi thăm dò một phen, phát hiện mấy tên lính thật sự là say ngã ra rồi, vội vàng ra khỏi doanh trướng, phát hiện chỉ có cổng quân doanh có binh sĩ canh gác, nhưng binh lính khác đều đang ngáy o o trong lều vải.
Khi hai tên sai vặt lui về thông báo cho hai tên khâm sai, bọn chúng lập tức quyết định thời không đợi người, lúc này không đi còn chờ đến khi nào, nếu không không biết Hoài Dương Vương còn muốn hạ độc thủ gì với bọn họ nữa.
Lúc này vừa hay nhân dịp quân doanh say hơn nữa, mau chóng trốn đi, bẩm báo với triều đình Hoài Dương Vương tùy ý làm bậy.
Cũng may bọn chúng bị cấm túc ở góc bên doanh trại, đi không xa đã đến doanh tường làm bằng ván gỗ, hai tên khâm sai dưới sự trợ giúp của gã sai vặt, phí rất nhiều sức lực mới trèo qua được doanh tường, bước cao bước thấp trốn ra ngoài.
Một tên khâm sai trong đó oán giận nói: "Lão phu sống hơn nửa đời người, chưa từng chật vật như vậy bao giờ."
Một tên khác một đường giẫm lên bùn nói: "Hắn đắc tội cũng không chỉ có hai ta... Lát nữa đến trước trấn, ta tự có biện pháp liên hệ với người của Thạch quốc trượng... Hoài Dương vương ngày kia muốn tiến đánh Khấu đảo, nếu không có ai "trợ lực" cho hắn há sẽ tiếc nuối lắm sao?"
Nói đến đây, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười, tiếp tục chạy về phía trước... Bọn họ phải đi mau, mới có thể giúp Hoài Dương Vương đi về phía quỷ môn quan nhanh hơn chút!
Cùng đang âm thầm mắng Hoài Dương Vương không phải thứ tốt còn có đại tướng Taka Ouji ở trên Khấu đảo.
Taka Ouji xây dựng sào huyệt nhiều năm, hơn nữa mấy năm qua mỗi lần người Oa đến Bắc Hải cướp bóc đều là đầy ắp mà trở về, đồ vật phong phú, trên đảo bất kể là lương thực hay là dụng cụ đạn dược thủ đảo đều đầy đủ hết.
Quan trọng nhất là còn có đại pháo năm nòng mới đúc. Đó chính là chí bảo của trấn, một khi ra tay, tuyệt đối làm cho thủy quân Bắc Hải có đi mà không có về.
Có điều quân nhu bực này lại là bí mật trên Khấu đảo. Vì mê hoặc Hoài Dương Vương, hắn giấu lương thực vào trong sơn động, cố ý không cho người Oa già yếu tàn tật đồ ăn, cho nên bọn hắn nhao nhao đào vong. Hắn lại nhiều lần phái người Oa đến Bắc Hải mua sắm lương thực, muốn làm cho Hoài Dương Vương sinh ra lòng khinh địch, yên tâm đến công.
Thế nhưng là Thôi Hành Chu cũng không biết đang chờ cái gì, vẫn luôn chậm chạp không thấy động tĩnh.
Mãi cho đến khi hắn bỗng nhiên nhận được tin tức thuộc hạ Thạch quốc trượng truyền đến, đại quân của Hoài Dương Vương rốt cuộc cũng bắt đầu chỉnh đốn, ngày mai muốn tiến đánh Khấu đảo.
Taka Ouji trù tính lâu như vậy, chỉ chờ giây phút này, hắn tranh thủ gọi hết mấy bộ hạ đắc lực đến, để bọn hắn chuẩn bị cung tiễn đạn dược kỹ càng, ứng đối đại chiến ngày mai, chính mình cũng thuận theo đảo mà tuần sát một vòng, bảo đảm mỗi chỗ đều không có sơ sót.
Trời còn chưa sáng, người Oa đã leo lên mấy chỗ cao cao như đỉnh núi, bến tàu canh gác, giơ kính tây dương không ngừng tìm kiếm hình bóng quân Chân Châu trên mặt biển.
Không lâu, trên biển dần hiện lên sương mù, trong màn sương mù mông lung, mấy bóng thuyền hướng về phía Khấu đảo, như ẩn như hiện trong sương mù.
Taka Ouji dò xét nhìn thấy chiến thuyền Bắc Hải quả nhiên xuất hiện, trong lòng mừng rỡ, lập tức phái người thông báo chuẩn bị bắn pháo, hắn muốn làm cho chiến thuyền mà Hoài Dương Vương xem như là bảo bối ngay cả bờ của Khấu đảo cũng chưa sờ được đã bị bắn chìm xuống đáy biển, để rửa nhục cho lần chiến bại lần trước của mình.
Bởi vì sương mù che lấp, chiến thuyền kia thoắt ẩn thoắt hiện, chậm chạp không chịu đến.
Taka Ouji biết thuyền lớn như này sẽ không thể lái đến chỗ nước nông, cho nên chỉ đợi tiến vào tầm bắn mới lập tức đánh chìm thuyền lớn, quyết không để cho bọn chúng có cơ hội xuống thuyền nhỏ.
Chỉ là chiếc thuyền lớn kia đã sớm thả neo ngừng lại, pháo thủ của người Oa không thể không nâng cao nọng súng lên, như vậy mới có thể đánh được đến chiến thuyền.
Bùm một tiếng vang lớn, sườn núi chỗ đặt hỏa pháo tự như cũng đều run lên, cự pháo năm nòng thay phiên bắn. Rất nhanh, cột buồm của một chiến thuyền nơi xa đổ xuống, mấy chiến thuyền khác vội vàng tách ra, tránh né đạn pháo.
Theo đạn pháo bắn ra, trên trời dần dần mưa to. Nước mưa thuận theo nòng pháo chảy vào trong, từ từ tụ lại dưới đáy ống pháo, người Oa mới bắn được mấy quả lại phải hạ thấp họng pháo đổ hết nước mưa tồn đọng bên trong. Nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần đọng nước mưa, cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến ống pháo, đạn pháo càng bắn càng gần, càng bắn càng lệch, đến cuối cùng trực tiếp không bắn được đến biển nữa.
Cũng may vận số của chiến thuyền Chân Châu cũng đã tận, cuối cùng chỉ còn mấy cột buồm lẻ loi trơ trọi nửa ẩn hiện trong màn sương mù nước mưa, dần dần tan biến trên mặt biển.
Người Oa bên trên Khấu đảo đều reo hò.