Kiều Tàng

Chương 20: Điển Cố

Khi hai người phong độ bất phàm xuất hiện ở cửa, nhóm bà tử nhà bên đều sôi nổi thăm dò, chỉ trỏ bọn họ không biết đang xôn xao cái gì.

 

Thậm chí có người muốn lân la tiến lên bắt chuyện, đáng tiếc nam tử nhà này mắt cao hơn đầu, không bình dị, gần gũi như nương tử, nguyện ý nói chuyện phiếm với họ.

 

Triệu Tuyền vào xe ngựa, gấp không chờ nổi hưng sư vấn tội, nhỏ giọng: "Chẳng phải hôm nay Liêm tiểu thư đã đưa thức ăn cho huynh ư? Tại sao còn chạy tới nơi này ăn uống? Lẽ nào muốn diễn giả tình thật?"

 

Thôi Hành Chu không thèm để ý tới hắn, chậm rì rì đáp: "Triệu huynh nên biết nếu để Hầu lão phu nhân biết tâm tư của ngài thì sẽ thế nào."

 

Lời này vừa nói đã dập tắt khí thế của Triệu Tuyền.

 

Mẫu thân Triệu Tuyền còn đáng sợ hơn cả vị phu nhân ở Phật đường kia của hắn. Nếu để bà biết hắn coi trọng thê thất của tặc tử nhất định sẽ bóp chết hắn!

 

Vì vậy Thôi Hành Chu chỉ một câu đã chèn ép được Triệu hầu gia, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hầm hừ nói: "Chớ có dọa ta, theo con mắt lõi đời của ta chắc chắn Thôi huynh cũng sẽ động lòng trước sắc đẹp của Liễu nương tử! Huynh không sợ ta cáo trạng với Thái phi và Liêm tiểu thư ư?"

 

Thôi Hành Chu vừa uống non nửa bình rượu hoa điêu, tuy chưa say nhưng cả người cũng hơi mệt mỏi, chàng ta dựa vào xe, lười biếng: "Mời quân tự tiện..."

 

Triệu Tuyền bị bộ dạng lười biện giải của chàng làm cho tức điên người nhưng trong lòng lại nổi lên một cỗ hâm mộ.

 

Cho dù hắn đi cáo trạng thì sao cơ chứ? Thằng nhãi Thôi Cửu này đã từng sợ ai bao giờ đâu?

 

Tuy trên đầu Thôi Hành Chu còn một vị mẫu thân nhưng bà tính cách dịu dàng, chuyện gì cũng nghe con trai.

 

Hiện tại trong Vương phủ không có phu nhân chính thất, vị hôn thê Liêm tiểu thư lại khắp nơi xu nịnh Thôi Cửu. Dù cho Thôi Hành Chu có nuôi vợ bé thật thì vị Liêm tiểu thư kia nhất định chỉ còn nước tỏ vẻ rộng lượng, hiền huệ lừa gạt người đời, có khi còn chọn lựa kĩ càng canh bổ để Vương gia bồi bổ thân mình!

 

Nghĩ Thôi Cửu vô pháp vô thiên, ai cũng không quản được như vậy, thật là khiến người hâm mộ đến đỏ mắt.

 

Lại nghĩ tới chỗ đau của mình, Triệu Tuyền ăn ngay nói thật: "Huynh tự tại như vậy lại không nuôi vợ bé, thật là đáng tiếc..."

 

Thôi Hành Chu biết bạn tốt lại ngáo ngơ, mặc kệ hắn người si nói mộng, nghiêng người nghỉ ngơi.

 

Lại nói bên phố Bắc, Liễu Miên Đường nhìn xe ngựa tướng công biến mất nơi đầu phố, mới ngậm cười cùng Lý mụ mụ quay về.

 

Nhưng những người không bắt chuyện được với Thôi quan nhân lại một đường truy đuổi Thôi nương tử, bắt đầu nói đông nói tây.

 

"Hôm nay mới gặp được quan nhân nhà Liễu nương tử, quả là anh tuấn bất phàm. Thiết nghĩ Phan An trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế là cùng!"

 

Doãn bà tử một bên cắn hạt dưa, một bên tấm tắc khen.

 

Trương bà tử từng nghĩ Liễu Miên Đường là vợ bé nhà thương nhân cũng vội vàng lân la làm quen, đưa ghế gỗ cho Miên Đường ngồi: "Lúc trước ta chỉ nhìn qua bóng dáng quan nhân đã cảm thấy khí vũ hiên ngang, đứng cạnh Thôi nương tử đúng là trời đất tạo một đôi... Không biết tướng công ngươi có huynh đệ nào chưa thành thân không? Cháu gái ngoại bên nhà cậu ta năm nay mới mười lăm, đang tuổi mai mối đó!"

 

"Tướng công trong nhà đứng hàng thứ chín, huynh đệ phía trên đều ở nhà bên Tây Bắc, chỉ có mình chàng lưu lại kinh thành, bên dưới cũng không có huynh đệ nào. Nhưng mà khi về ta sẽ hỏi chàng một chút, nếu có anh em bà con thích hợp nhất định sẽ nói với Trương mụ mụ."

 

Liễu Miên Đường giờ cũng coi như dương mi thổ khí[1], cuối cùng láng giềng cũng biết tướng công nhà mình tuấn tú lịch sự chứ không phải thương nhân trung niên béo múp đâu!

 

Vì vậy nàng càng thêm thân thiện, cười cười ngồi xuống, vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu cùng các bà tử.

 

Nhất thời cả Phố Bắc tràn ngập hơi thở hòa thuận hữu hảo, một nắm hạt dưa có thể cắn đến thiên hoang địa lão[2].

 

Vào lúc này, lão thư sinh dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị cửa hàng lảo đảo chạy tới.

 

Thị lực Liễu Miên Đường tốt vô cùng, từ xa đã nhận ra là Trần tiên sinh.

 

Nàng thấy y vội vàng liền đứng lên tiếp đón.

 

Mà Trần tiên sinh một đường vội vã, tâm tình kích động đến nỗi nói không thành câu: "Thôi... Thôi nương tử, thành... thành rồi!"

 

Nói xong y móc khối vải bông trong ngực, bên trong là một mảnh đồ sứ.

 

Liễu Miên Đường nhanh chóng nhận lấy, trên mặt là một con chuồn chuồn, cẩn thận nhìn có thể nhận ra bóng hình thiếu nữ xinh đẹp trong mắt nó —— Trần tiên sinh cuối cùng cũng thành công vẽ tranh lên đồ sứ!

 

Chỉ là đáng tiếc, không biết có phải vấn đề nung sứ hay không mà một nét định hình cuối cùng lại khiến đồ sứ nứt ra. Nhưng Trần tiên sinh nếu đã nắm vững bí quyết thuốc màu thì làm lại lần nữa cũng không là vấn đề.

 

Một khắc kia, lo lắng nhiều ngày tích tụ trong lòng Liễu Miên Đường biến mất. Nàng bỗng cảm thấy bản thân còn có thể múa thêm mấy đường quyền.

 

Ngày thứ hai, sáng sớm Miên Đường đã tỉnh dậy, chạy tới diêu phường mà Trần tiên sinh tạm cư. Y lại đang vội vàng vẽ thêm 2 cái đĩa sứ, chuẩn bị đưa vào lò nung.

 

Đến tận khi mặt trời lặn, ngoài một cái bị nung nứt thì hai cái còn lại màu sắc ổn định, họa tác hoàn mỹ thành công.

 

Liễu Miên Đường cư trú ở Linh Tuyền trấn đã hơn tháng, thêm việc nàng thường thăm viếng mấy nhà làm sứ, kết bạn với không ít nội nhân, rõ ràng không ít quy tắc bất thành văn trong nghề.

 

Bán đồ sứ, ba phần dựa vào tỉ lệ, ba phần dựa vào danh tiếng cửa hàng, còn lại là bốn phần xem chưởng quầy có thể thét to được không.

 

Cái gọi là thét to chính là điển cố đắc dụng. Thí dụ như Linh Tuyền trấn có Hạ gia lão hào, đồ sứ nhà ông ta chính là Hi Quý phi được sủng ái của Tiên đế năm đó tự mình bình giám.

back top