Kiều Tàng

Chương 25

Trưa hôm đó, Lý ma ma phá lệ hao tốn sức lực, đun nhừ cháo gà táo đỏ cho Liễu Miên Đường ăn.Miên Đường nhìn trong nồi hầm đất có ba con gà con, hương thơm nức mũi chui thẳng vão khoang mũi.Lý ma ma một bên mở cái nắp vừa nói: “Phu nhân mấy ngày nay gặp hàn khí, thân thể không dễ chịu, trong canh bỏ thêm táo đỏ, cẩu kỷ cùng nhân sâm, vừa vặn bồi bổ cơ thể, loại bỏ hàn khí...”Liễu Miên Đường không đợi bà dứt lời đã đau lòng nói: “Nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy sao không đợi quan nhân trở về rồi hầm a! Bằng không lại giống như lúc trước, thịt hỏng rồi cũng không thấy hắn trở về!”Lý ma ma nghiêm mặt nói: “Nam nhân không cần bổ như vậy, Thôi gia dù sao cũng là phú hộ, phu nhân không cần quá cần kiệm đến thế.”Tục ngữ nói, thiên lí hà đê nghĩ huyệt băng hội, tuyệt phi nhất nhật chi công[1].[1] nghĩa đen: tổ kiến xây ngàn dặm mà sụp đổ thì chắc chắn không chỉ một ngày.

 

Ý chỉ: tài sản được gây dựng từ lâu, đến ngày sụp đổ thì khẳng định là đã mục ruỗng không chỉ một ngày.Liễu Miên Đường hiện tại xem như đã nhìn ra —— Thôi gia xuống dốc, ngoại trừ chủ tử kinh doanh không ra sao ở bên ngoài, thì người hầu trong nhà không biết tiết kiệm cũng có liên quan rất lớn.Nhưng đây dù sao cũng là một phần hảo tâm của Lý ma ma cũng, cho nên Liễu Miên Đường dù nhìn cái râu nhân sâm to tướng kia lòng đau đến ruột gan nhức nhối, cũng không trách, chỉ phân phó Lý ma ma về sau lúc nấu cơm nếu muốn dùng nguyên liệu, thuốc bổ quý báu này nhất định phải báo cáo cho nàng, còn lúc quan nhân ở nhà thì thôi.Nói đến khi Lý ma ma mặt càng ngày càng đen, kéo căng cái mặt mo im lặng múc canh, sau đó đặt ở trước mặt nàng nói: “Phu nhân nói đúng, lão nô hôm nay nhiều chuyện!”Liễu Miên Đường nhìn một chút, nàng múc một muỗng, miệng nhỏ nhấm nháp, canh tươi ấm áp vào bụng, lập tức nóng đến toàn thân đều dễ chịu.Nàng cảm kích giương mắt nhìn Lý ma ma tựa hồ vẫn đen mặt tức giận, nói: "Ma ma chớ trách ta dông dài, chỉ là hiện tại tiền bạc trong nhà hoàn toàn không còn nhiều, đợi cửa hàng khai trương làm ra tiền, trong nhà của chúng ta từ trên xuống dưới mỗi ngày đều có thể ăn thịt..."“Đến lúc đó đừng nói ta, ngay cả ma ma ngươi, cũng có thể mỗi ngày uống canh gà bồi bổ.

 

Ma ma đối với Thôi gia một mực không rời không bỏ, ta thay tướng công cám ơn ma ma trước.”Lý ma ma nghe lời này, mặt đen rốt cuộc không kiềm được, chỉ khẽ thở dài một cái, cầm đũa dài, tách gà ra, kẹp một cái đùi gà bỏ vào trong chén của Liễu Miên Đường.Bà không biết Vương gia về sau sẽ xử trí nữ tử này như thế nào, nhưng loại người chỉ mong ngày ngày đều có thịt ăn như này, có lẽ đã không còn nhiều.Bà thấp cổ bé họng, không đoán ra tâm tư Vương gia, chỉ dựa vào tâm đồng tình, cho nữ tử đáng thương này ăn thêm chút thịt...Tiểu đi3m xây dựng xong, Liễu Miên Đường tỉ mỉ bày trí, chọn ngày hoàng đạo vào giữa tháng.

 

Hai chuỗi pháo dài treo cao tại cửa ra vào, bảng hiệu “Ngọc thiêu sứ phường” đặt rất cao, dùng một tấm vải đỏ che lại.Mặc dù Thôi gia ở chỗ này không có người quen, nhưng vì để thêm náo nhiệt, Liễu Miên Đường vẫn mời hàng xóm láng giềng tới cổ động.Đến lúc này, nhân tài trong trấn đều biết, mua hai nhà cửa hàng này nguyên lai lại là Thôi gia mới dọn tới phố bắc.Có chuyện tốt thì hỏi thăm một chút về giá cả Thôi nương tử ép xuống hai cửa hàng, nhao nhao hâm mộ tặc lưỡi, âm thầm cảm khái Thôi nương tử khôn khéo.Nhìn bên trong tiệm trang hoàng đổi mới hoàn toàn, đồ sứ lóe sáng, cộng thêm Thôi gia tiểu nương tử trên dưới chuẩn bị lưu loát, những nhóm người nhiều chuyện kia ngược lại thật sự không cảm thấy thương phụ thông minh này là ngoại thất quan thân.Mặc dù Thôi gia tiểu nương tử có chút quá xinh đẹp, nhưng đúng là người đứng đắn làm mua bán.Nếu là những đồ đ ĩ bán rẻ tiếng cười hoàn lương, tham ăn biếng làm đã quen, cũng đã quen bạc cầm tự tới mồm, thích vung tay quá trán, khoe khoang rêu rao.

 

Làm sao có thể chịu được khổ sở việc lo liệu mua bán?Trong lúc nhất thời, đám láng giềng nhao nhao thành tâm chúc mừng, cung chúc Thôi tiểu nương tử mua bán thịnh vượng.Thế nhưng gây dựng đại cát là vậy, đám người kia thủy chung không thấy thân ảnh nam chủ nhân cửa hàng.Nghe Thôi tiểu nương tử nói, phu quân bái một vị danh sư học cờ, công khóa gấp gáp, không cách nào xuống núi.Xong! Đám người cuối cùng cũng minh bạch.Thì ra lại là đóa hoa tươi cắm trên bãi bùn nhão không thể trát tường!Hóa ra Thôi gia tướng công này là đệ tử hoàn khố, chưởng quỹ phủi tay không làm!Chỉ dựa vào nương tử như hoa xuất đầu lộ diện lo liệu tiền bạc, còn hắn lại cầm kỳ thư họa, chơi gà đấu chó, luồn cúi không tiền không nghề nghiệp...Đáng tiếc, đáng tiếc! Mỹ giai nhân tài giỏi như thế lại nhờ cậy sai người, gả nhầm cho công tử ca nhi không đứng đắn...Than tiếc xong, cũng có kẻ nhìn mỹ mạo Thôi gia tiểu nương tử mà động ý đồ xấu.

 

Nương tử xinh đẹp, tướng công lại suốt ngày không ở nhà, cũng không biết hương khuê có trống rỗng hay không.Đợi đêm xuống, vòng qua cửa sau của nương tử nhìn xem, không biết có mở cửa nghênh đón người chui vào...Trong lúc nhất thời, người bên ngoài kẻ bên trong tâm tư khó đoán, đợi xong năm tiếng pháo nổ, đại biểu ngũ phúc lâm môn[2], một tiếng đồng la vang lên vải đỏ kéo xuống, Thôi gia tiểu đi3m tại Long Tuyền trấn chính thức khai trương.[2] nghĩa là năm cái phúc cùng đến cửa.

 

Ngũ phúc bao gồm (长寿) trường thọ, (富贵) phú quý, (康宁) an khang, (好德) hảo đức, (善终) thiện chung.Nhưng chuyện mở cửa làm ăn, cũng không phải chỉ đơn giản như mở vải đỏ vậy.Trong trấn cửa hàng đồ sứ san sát, cạnh tranh rất kịch liệt.

 

Những tiệm cũ có thể đứng vững gót chân, đều có khách quen cửa, lượng khách hàng ổn định, tự nhiên không cần lo nguồn tiêu thụ.

 

Thậm chí có rất nhiều đồ sứ kỹ viện tự mở cửa hàng, tự sản xuất tự tiêu thụ, cũng bớt đi rất nhiều phương pháp.Phường nung ngọc chính là cửa hàng mới khai trương, lại không phải người địa phương, không có căn cơ, tùy tiện tới đây mở tiệm, không khác gì đốt tiền.Tiệm mới khai trương náo nhiệt một ngày, liên tiếp mấy ngày sau trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.Liễu Miên Đường mỗi ngày ngồi trong cửa hàng, ngoại trừ đuổi ruồi, còn bắt đầu theo phòng thu chi học tập gảy bàn tính.Đợi học được chút da lông, liền bắt đầu tự mình tính phí tổn thuê tiểu nhị.Sau khi tính toán cẩn thận một đôi lông mày đều nhăn lại, bế tắc.Nàng cảm thấy cứ ngày ngày đốt tiền không kiếm được tiền thế này, tuyệt đối không phải kế lâu dài.Ngẫu nhiên có khách đi vào, chỉ liếc mấy cái liền đi ra ngoài.

 

Liễu Miên Đường khách khí cản mấy vị khách hàng lại, hỏi bọn họ đối với cửa hàng có gì không hài lòng..

back top