Năm đó Liễu gia phạm vào án tử làm liên luỵ đến Lục gia, khiến tổ phụ vô duyên vô cớ phải bồi thường một số tiền lớn, bây giờ nữ nhân khác họ Miên Đường này lại trở về đây ăn nhờ ở đậu.
Lục Thanh Anh cũng giống như mẫu thân nàng, nghĩ đến điều này, trong lòng đều cảm thấy không thoải mái.
Nhìn hai tiểu nha hoàn lắc lư trước cửa phòng Miên Đường, thậm chí còn phô trương hơn cả tiểu thư đích thực của Lục gia là nàng đây, nhất thời Lục Thanh Anh càng thêm khó chịu.
Cho nên sau khi vào phòng, nàng đánh giá xung quanh một vòng, nhìn thấy chăn mới màn mới còn chưa mất nếp gấp, lại có cảm giác như mình đang bị lợi dụng.
Nhưng sắc mặt của Toàn thị còn bình tĩnh hơn nữ nhi Lục Thanh Anh của mình, nàng cũng giống như phu quân Lục Mộ, khả năng thể hiện cảm xúc trên mặt từ trước đến nay vẫn luôn hoàn hảo.
Cho nên vừa mới vào phòng, nhị cữu mẫu đã lôi kéo tay Miên Đường, ân cần hỏi han một phen, đồng thời bày ra vẻ mặt đau lòng, cần thận hỏi thăm những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua.
Miên Đường không thể nói rõ những việc mình đã trải qua, vì thế dựa vào lý do thoái thác đã thống nhất với ngoại tổ phụ và các cữu cữu, chỉ nói bản thân bệnh nặng một thời gian, đầu óc không minh mẫn lắm, không nhớ rõ rất nhiều chuyện trong quá khứ, mấy qua nay vẫn luôn sống nhờ trong nhà một vị danh y để dưỡng thương.
Dăm ba câu qua loa lấy lệ với cữu mẫu, Miên Đường cảm thấy có lẽ bọn họ không còn gì để nói.
Tất cả những gì còn lại chính là lắng nghe cữu mẫu bình tĩnh dò hỏi rốt cuộc Miên Đường đã kiếm được bao nhiêu tiền bằng cách đầu cơ trục lợi khi còn ở Tây Bắc.
Miên Đường cảm thấy bản thân nhị cữu mẫu chắc chắn không thể nghĩ ra được những lời nói khéo léo như thế, có lẽ là nhị cữu cữu muốn biết nên mới để nhị cữu mẫu đến hỏi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nàng khẽ mỉm cười, cũng không nói rõ con số thật sự. Mặc dù ngoại tổ phụ mắng nàng, cũng không muốn tiền bạc của nàng, nhưng việc chấn hưng lại tiêu cục của Lục gia là chuyện nàng phải chịu trách nhiệm, có quá nhiều chỗ phải chi tiền.
Ngày hôm qua sau khi đi ra khỏi thư phòng của ngoại tổ phụ và cùng ăn cơm tối với mọi người, nàng có nghe nhị cữu cữu thoáng đề cập đến chuyện hắn đang đi theo một quý nhân bắt đầu công việc làm ăn buôn bán cây thuốc lá, chẳng qua là hắn đang thiếu ít tiền vốn nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác kiếm tiền.
Nhưng dựa theo thông lệ từ trước đến nay, bát tự của nhị cữu cữu lại xung khắc với Thần Tài, trong chuyện làm ăn buôn bán, thu vào thì ít mà lỗ vốn thì nhiều, nếu bản thân nàng tự nói ra và nhị cữu cữu mở miệng vay tiền thì nàng sẽ không thể từ chối.
Nhị cữu mẫu không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách, cách nói chuyện của Miên Đường càng thêm cẩn thận chu toàn, tiểu cô nương mười chín tuổi nhưng lại trầm ổn giống như một phụ nhân ba mươi tuổi. Nàng không thể cạy được miệng Miên Đường, đành phải kể lể những khó khăn khi chuyển đến phủ mới và eo hẹp kinh tế khi có thêm một miệng ăn trong nhà.
Nhân lúc Toàn thị đang than ngắn thở dài, Miên Đường đưa phong bì đã chuẩn bị trước đó cho Toàn thị, nói: “Nhị cữu mẫu, bây giờ ta đang sống nhờ trong viện của nhị cữu cữu, mấy chuyện ăn uống sinh hoạt gì đó đều phải bỏ tiền, đây là chút tiền ít ỏi năm đó mẫu thân để lại cho ta, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ để chi tiêu trước mắt, để tránh ta trở về lại khiến mọi người tiết kiệm khôn ăn được thịt, mong nhị cữu mẫu vui lòng nhận cho.’’
Sau khi Toàn thị nhân lấy, ngoài miệng thì nói Miên Đường quá khách khí nhưng ngón tay lại mở phong bì ra nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái, những tưởng không thành vấn đề, hoá ra lại là tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Toàn thị không ngờ Miên Đường lại ra tay hào phóng như thế, nhất thời mặt mày tươi cười đẩy phong bì trở về.
Miên Đường không ngại hùa theo nàng nhún nhường một phen, chỉ nói hôm qua nghe nhị cữu cữu nói phải làm ăn buôn bán gì đó, số tiền ấy cứ xem như nàng đang góp vốn, lúc này mới khiến Toàn thị nhận lấy.
Miên Đường không có ý định ăn nhờ ở đậu, điều này khiến Toàn thị cảm thấy hơi kinh ngạc, ngay cả biểu muội Thanh Anh ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười trên môi.
Nhưng cho dù Toàn thị cố gắng hỏi chuyện đầu cơ trục lợi ở Tây Bắc lời lãi bao nhiêu như thế nào đi nữa, Miên Đường vẫn luôn lãng sang chuyện khác, không muốn trả lời.
Khi biểu muội hỏi đến chuyện hôn sự của nàng, Miên Đường lại cười cười nói: “Ta mới về nhà, muốn báo hiếu với ngoại tổ phụ nhiều hơn nữa, tạm thời không vội chuyện hôn sự.’’
Nghe được những lời này, Toàn thị lại nói: “Sao có thể không vội? Con đã mười chín rồi, nếu không xuất giá thì sau này không được lựa chọn nữa đâu, nhưng đừng lo, ta và đại cữu mẫu con đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, đang xem cho con rất nhiều mối tốt.’’
Suy cho cùng nàng cũng là cháu gái khác họ, nếu cứ ở đây mãi e là không ổn, người làm cữu mẫu như Toàn thị thật lòng mong muốn Miên Đường có thể xuất giá.
Nói đến chuyện hôn sự của tiểu cô nương, đương nhiên không thể không nói đến mối hôn sự mà Lục Thanh Anh muốn xem xét gần đây.
Sau đó, Lục Thanh Anh đã chiếm vai chính, âm thầm khoe mẽ với Miên Đường việc hôn sự mà ngoại tổ phụ làm huyện lệnh của nàng đã làm mối cho nàng.
Khi nói đến chuyện mấy ngày nữa Tô gia sẽ đến nhà làm khách, Lục Thanh Anh hơi đỏ mặt, nhưng cũng không thể che giấu được sự phấn khích.
Miên Đường mỉm cười lắng nghe hai mẫu tử ăn ý khoe khoang, nhưng trong lòng lại khẽ thở dài một tiếng.
Chẳng trách ngoại tổ phụ nói phải nên ra ngoài trải nghiệm nhiều hơn một chút, bắt gặp những mặt trái của thế gian, cách nhìn đời nhìn người sẽ khác biệt hơn rất nhiều.
Trước kia nàng luôn nghĩ rằng nhị cữu mẫu biết ăn nói, đối xử thân thiện hiền hoà với người khác, nhưng bây giờ lại cảm thấy người uy nghiêm và thể diện của thân nhân quan lại được thăng chức nửa chừng này lại không thể sánh bằng một lão ma ma trong vương phủ.
Chẳng trách Lý ma ma luôn nhìn nàng không vừa mắt, bất cứ khi nào bắt được cơ hội đều muốn mắng nàng một phen.
Dưới sự hớn hở khoe mẽ của Toàn thị, Miên Đường lại hơi thất thần.
Cuộc trò chuyện về việc nhà việc cửa này chỉ kết thúc cho đến khi Toàn thị đột nhiên nhớ ra giấy dán cửa sổ trong viện của mình vẫn chưa được thay đổi.
Nói không chừng thông gia tương lai có thể đến bất cứ lúc này, nàng sai lão ma ma phải thay đổi toàn bộ giấy dán cửa sổ trước khi khách quý đến thăm, lúc này mới chịu đứng dậy dẫn nữ nhi trở về.
Nhưng trong viện có quá nhiều công việc vặt vãnh như đổi giấy dán cửa sổ, nhân lực không đủ, cuối cùng Toàn thị đành phải mở miệng nhờ hai tiểu nha hoàn của Miên Đường đến giúp đỡ.
Bích Thảo là người thẳng thắn, mở miệng hỏi Toàn thị: “Hai người chúng ta đều đi hết, ai sẽ hầu hạ tiểu thư?’’
Nàng vừa dứt lời, Toàn thị đã lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm, Lục Thanh Anh càng không vui: “Chẳng qua chỉ là đi làm chút việc vặt vãnh thôi chứ có phải không cho các ngươi trở về đâu mà, không lẽ thiếu hai người, biểu tỷ ngay cả uống nước cũng không được sao?’’
Miên Đường hơi mỉm cười: “Nhị cữu mẫu không biết đấy thôi, mấy năm trước tay chân của ta bị thương nên không thể dùng nhiều sức, đến cả việc bưng cốc nước cũng thấy đau, hai tiểu nha đầu bên cạnh biết rõ tật xấu này của ta… Nhưng mà nửa ngày không uống nước cũng không sao, ngài cứ việc dẫn người đi làm việc đi…’’
Lục Thanh Anh bị phản bác đến cứng họng, lần này Miên Đường trở về, không hiểu tại sao lại trở nên nho nhã trầm lặng hơn rất nhiều, đến nỗi Lục nhị tiểu thư suýt chút nữa đã quên mất biểu tỷ này của nàng thực ra là người như thế nào?
Lúc còn nhỏ, bởi vì ghen tị với việc Miên Đường mặc một chiếc váy giống hệt với mình nhưng lại xinh đẹp hơn mình, Lục Thanh Anh đã xúi giục đại ca Lục Chi Phú bắt bạt Miên Đường, khiến chiếc váy nàng ta dính một ít bùn đất.
Lúc ấy Miên Đường cũng giống như bây giờ, ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó không biết nàng ta đã làm như thế nào mà có thể lừa gạt nàng và đại ca rơi xuống cái hố người làm vườn đã chất đống phân bón dành cho hoa.
Một tiểu cô nương chỉ mới mười một tuổi dùng một cây gậy tre lùa hai huynh muội bọn họ xuống hố phân bón hôi thối, còn làm họ té dập mông không thể đứng dậy được.
Mãi đến khi người lớn trong nhà nghe thấy tiếng khóc tìm đến, hai người mới được cứu lên, Miên Đường cũng bị nương nàng đánh mông, nhưng cho dù bị người lớn đánh chửi như thế nào nào đi chăng nữa Miên Đường cũng không rơi một giọt nước mắt, thậm chí còn dùng ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào hai huynh muội nàng, khiến đêm đó nàng mơ thấy ác mộng.
Tuy nhiên kể từ đó, thủ đoạn hãm hại người khác của Liễu biểu tỷ ngày càng thành thạo khiến những đứa trẻ trong hai phòng Lục gia không dám vô duyên vô cớ chọc tức nàng.
Bây giờ Lục Thanh Anh bị nụ cười tương tự như lúc nhỏ của Miên Đường nhắc nhở, trong lòng hoảng hốt giật mình, vội vàng làm hoà: “Nửa ngày không uống nước sao được…’’
Miên Đường đã nói như thế, Toàn thị cũng không tiện mượn cả hai nha hoàn đi, vì thế quyết định để Bích Thảo ở lại, chỉ dẫn theo Phương Hiết trở về tiểu viện nhị phòng giúp đỡ.
Chờ đến khi hai mẫu tử Toàn thị rời đi, Phương Hiết không nhịn được lẩm bẩm với Miên Đường: “Hôm qua trong lúc ăn cơm Lão thái gia đã nói rõ ràng rằng tiền sinh hoạt hàng ngày hàng tháng của tiểu thư đều do ngài ấy chi trả, tiểu thư tội gì phải đưa cho bọn họ nhiều tiền như thế?’’
Miên Đường chỉ cười không nói một lời, nhị cữu mẫu này của nàng là một người thích vơ vét hết lợi lộc về mình, cho Toàn thị chút tiền, đổi lấy sự yên tĩnh bên tai mình, trong mắt Miên Đường đã là một món hời lớn.
Nhưng mãi đến khi trời tối mịt, Phương Hiết mới quay trở về, không biết đã làm bao nhiêu việc nặng trong tiểu viện nhị phòng mà nàng mệt đến mức phải nhờ Bích Thảo đấm eo cho mình.
Miên Đường hỏi nàng tình hình bên kia, Phương Hiết nhỏ giọng nói: “Nhị phu nhân vẫn luôn không ngừng dò hỏi chuyện của tiểu thư trong mấy năm qua, lúc đầu, ta chỉ cúi đầu làm việc không trả lời, có lẽ điều đó đã khiến nhị phu nhân tức giận, mấy công việc nặng nhọc dơ bẩn gì cũng vào tay ta cả. Cũng may Bích Thảo không đi, nếu không mới tính cách không giữ mồm giữ miệng của nàng, có lẽ sẽ vô tình tiết lộ điều gì đó cũng nên.’’
Bích Thảo tỏ vẻ không phục: “Tại sao lại cho rằng ta sẽ tiết lộ chuyện của tiểu thư ra ngoài? Chẳng lẽ chỉ có ngươi được Lý ma ma dạy dỗ còn ta thì không sao?’’
Hai tiểu nha đầu lại đấu võ mồm, hoàn toàn không có quy củ gì cả.
Liễu Miên Đường lười quan tâm, chỉ dựa vào giường ăn quả đào mềm dẻo ngâm đường phèn, nhưng trong lòng lại đang cảm khái nếu có Lý ma ma ở đây thì đầu gối của hai nha đầu này chắc chắn khó bảo toàn nguyên vẹn, bọn họ sẽ bị phạt quỳ xuống đầu giếng múc nước thì thôi…
Nghĩ đến đây, Miên Đường nhất thời khó tránh khỏi thất thần, thầm nghĩ không biết lúc này vị Thôi quân gia kia đang cắm trại nơi vùng núi hoang vu hay là vẫn còn tuần tra trên tường thành.
Thực ra Thôi quân gia đang thoải mái hơn nhiều so với những gì Liễu Miên Đường tưởng tượng.
Có rất nhiều bộ tộc người Man, nhưng không phải ai cũng bền chắc như thép, dựa vào nơi hiểm yếu chống trả quân địch, mà vẫn có những người đang nóng lòng muốn nghị hoà với quân đội Đại Yến để đánh bại Thiền Vu A Cốt Phiến.
Mà Thôi Hành Chu lúc này đang ở trong một yến tiệc do người Man tổ chức để gắn kết tình hữu nghị giữa hai bên.
Nói là yến tiệc được tổ chức ở bên giới người Man nhưng thực ra vùng thảo nguyên hoang mạc rộng lớn này sớm đã trở thành vật trong tay của Thôi Hành Chu.
Tuy nhiên, đây không phải là nơi sinh sống lâu đời của người Hán, mặc dù Thôi Hành Chu thủ đoạn cứng rắn nhưng suy cho cùng vẫn không thể không sử dụng một số kế sách mềm mỏng dụ dỗ lôi kéo lòng người.
Cho nên đối với những bộ lạc không muốn dựa dẫm vào A Cốt Phiến, Thôi Hành Chu vẫn luôn khoan dung và đối xử thân thiện hoà nhã.
Để nghênh đón vị khách quý này, bộ lạc người Man đã triệu tập một số nữ tử trẻ tuổi nhẹ nhàng nhảy múa theo nhịp trống Hồ Cầm.
Tất cả các nàng đều mặc váy mỏng, áo ngắn hở rốn lộ ra vòng eo thon thả, uyển chuyển nhảy múa lắc lư, quyến rũ lòng người.
Mấy ngày nay những tướng sĩ Đại Yến đi cùng Thôi Hành Chu thậm chí còn không nhìn thấy một con lợn nái nào, bây giờ đột nhiên có nhiều thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện trước mắt như thế, thực sự khiến bọn họ không thể rời mắt.
Nhưng thân là chủ soái đội quân Tây Bắc, Thôi Hành Chu lại ngẩn người ngồi dựa vào lưng ghế da trâu, ánh mắt mê ly mơ màng giống như đang lướt qua đám vũ nữ trước mắt, không biết nhìn về phương nào…
Thủ lĩnh bộ tộc ngồi bên cạnh tiếp đãi khách khứa nhìn mặt đoán ý một lúc lâu, nhưng vẫn ngập ngừng không thể hiểu được tâm sự của vị chủ soái này.
Theo lý mà nói, cách đây không lâu, nam nhân này đã triển khai chiến dịch tập kích bất ngờ, một hơi quét sạch hơn mười ngàn tàn quân của A Cốt Phiến, đặt nền tảng vững chắc để hắn bình định Tây Bắc, lúc này phải là xuân phong đắc ý mới đúng chứ?
Hiện tại những thủ lĩnh bộ lạc tranh giành nhau để được đàm phán với hắn đang xếp thành hàng dài, nhưng trong một buổi yến tiệc linh đình như thế này, tại sao hắn thậm chí còn không tươi cười một chút? Ánh mắt nhìn về phía mấy nữ nhân kia giống hệt như đang nhìn đĩa thịt nước nguội lạnh trên bàn…
Để có thể nịnh nọt vị đại tướng quân này, thủ lĩnh Sát Tích đã dày công tìm hiểu đối phương một phen, đột nhiên nhớ đến hắn ta đã từng được mệnh danh là “Hạ Huệ tái thế”, lập tức bừng tỉnh hiểu ra – Hoá ra Hoài Dương vương không phải là hữu danh vô thực, quả nhiên là một người khó có thể lấy lòng…
Nhưng thủ lĩnh Sát Tích vẫn muốn thử lại một lần nữa, không cam lòng nói: “Khoảng thời gian này đại nguyên soái đã hao tâm tổn trí vất vả rất nhiều, không biết sau bữa tiệc ngài có muốn tắm rửa nghỉ ngơi một chút hay không? Mấy vũ nữ này đều là thiếu nữ xuân xanh trong bộ lạc, thuần khiết giống như những đoá hoa thảo nguyên chớm nở, chưa từng nhận được mưa móc, đại nguyên soái có muốn chọn một người nào đó trở về hầu hạ ngài tắm rửa không?’’
Sau khi nói những lời này, thủ lĩnh Sát Tích đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi bị Thôi Hành Chu từ chối.
Nhưng không ngờ, Hoài Dương vương đang nhàm chán nhìn chằm chằm vào chén rượu trước mặt lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn những tiểu cô nương đang mỉm cười rạng rỡ với mình, chậm rãi duỗi tay chỉ một nữ tử ngực nở eo ngon, ngũ quan xinh đẹp tươi tắn trong số đó.
Thủ lĩnh Sát Tích thấy Thôi Hành Chu không gạt phăng tâm ý của hắn, trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo tiểu cô nương kia tiến lên, hầu hạ Hoài Dương vương chu đáo…
Mà Mạc Như đứng bên cạnh cũng âm thầm phở phào một hơi.
Hắn đã nói mà, chân trời chẳng nơi nào không có cỏ thơm?*
(*Nguyên văn: Thiên nhai hà xử vô phương thảo?
Một câu thơ được trích trong bài “Điệp luyến hoa” của Tô Đông Pha.)
Khoảng thời gian trước Vương gia trở nên khác thường đến đáng sợ, nhưng lại không đấm vỡ bao cát nữa, ngoại trừ những lúc bàn bạc việc quân với các tướng sĩ thì khi ở một mình, hắn có thể ngẩn người cả ngày không nói một lời.
Có lẽ những người khác sẽ không thấy gì, nhưng Mạc Như ngày ngày canh giữ hầu hạ bên cạnh Vương gia, lại cảm thấy như mình đang canh giữ một chủ tử được đúc kết trong tảng băng ngàn năm, không hề có bất cứ độ ấm nào.
Mạc Như biết, sự khác thường của Vương gia chắc chắn có liên quan đến việc Liễu nương tử rời đi.
Trong mắt Mạc Như, mặc dù Liễu nương tử xinh đẹp thật, nhưng với xuất thân và những gì nàng đã trải qua, ngay cả việc làm thị thiếp của Vương gia cũng đã được coi là trèo cao lắm rồi.
Một nam tử anh tuấn tài hoa như Vương gia, cho dù tính tình trời sinh cao ngạo, nhất thời bị Liễu nương tử kia không biết điều bỏ rơi làm cho suy sụp thì cũng phải nhanh chóng khôi phục tinh thần mới đúng chứ?
Không ngờ khi quân đội Tây Bắc tiến dần đến biến giới, các Kim Giáp quan kia càng lúc càng xa, tinh thần sa sút của Vương gia ngày càng thêm trầm trọng.
Mới hôm qua, khi hắn giặt quần áo cho Vương gia đã không cẩn thận làm sách một bộ nội y, thực ra cũng không thể trách hắn quá mạnh tay mà sự thật là người may vá nó chân tay cực kỳ vụng về, đường kim mũi chỉ thô to đến mức có thể để lọt một hạt gạo, vừa nhìn đã biết chính là do Liễu nương tử kia làm ra.
Mạc Như cứ tưởng rằng làm rách một bộ quần áo cũng không có gì to tát, dù sao lúc chuẩn bị hành lý trước khi xuất phát, hắn đã mang rất nhiều nội y cho Vương gia.
Nhưng đến ngày hôm sau, khi Vương gia thay quần áo, nhìn thấy hắn đưa đến một bộ nội y mới bèn hỏi quần áo cũ đâu rồi. Sau đó nghe hắn nói đã làm rách rồi vứt bỏ, ngài ấy tức giận đến mức suýt chút nữa đã đá văng hắn đến thảo nguyên cho bầy sói ăn thịt.
Mạc Như chỉ biết khóc lóc đi đến bên bờ suốt tìm lại bộ nội y mà hắn đã vứt trước đó rồi dâng lên cho Vương gia một lần nữa.
Nào biết cơn tức giận của Vương gia đến nhanh và đi cũng nhanh, chỉ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo rách nát kia một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Nếu đã rách rồi vứt đi, nhặt lại làm gì nữa?’’
Chủ nhân là trời, lôi đình mưa móc đều là quân ân, Mạc Như đương nhiên không dám nhiều lời, nhưng hắn cảm thấy tính khí thất thường giống như một oán phụ này của Vương gia chắc sẽ qua nhanh thôi.
Trong yến tiệc hôm nay, hắn thực sự đã chỉ định một nữ tử cho dung mạo mỹ miều. Mạc Như vui mừng khôn xiết, chỉ cảm thấy một khi màn gấm buông xuống, Vương gia nhận được an ủi từ một nhuyễn ngọc ôn hương khác, có lẽ sẽ quên tất cả những dấu vết mà Liễu nương tử để lại đúng không?
Cho nên khi thấy Vương gia si mê một nữ tử khác, Mạc Như lại cảm thấy mong chờ và khẩn trương như thể mình sắp động phòng vậy.
Nhưng ánh nến lung linh trong căn phòng lấy lại sáng rực suốt cả đêm.
Mạc Như khâm phục thể lực của Vương gia giống như những cơn sóng Hoàng Hà kéo dài vô tận, không tài nào chợp mắt được.
Ngày hôm sau, Mạc Như cố ý dậy sớm nấu nước, chuẩn bị khăn mặt quần áo chờ Vương gia gọi người.
Không ngờ, cô nương kia hai khóc sưng cả mắt, xoa xoa cổ tay, khuôn mặt tiều tuỵ chạy ra khỏi doanh trướng.
Mạc Như khó hiểu nhìn chằm chằm nàng, đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, nhất thời không biết tại sao hôm qua Vương gia lại nhìn trúng nàng ta.
Những cô nương thảo nguyên đều hơi hung hãn mạnh mẽ, nàng ta thậm chí còn không dám thở mạnh trước mặt Thôi Hành Chu, nhưng đối với một gã sai vặt như Mạc Như lại không hề khách sáo chút nào: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn dạy ta viết chữ cả đêm sao? Người Hán các ngươi… Đúng là… Bệnh hoạn!”
Mạc Như bị mắng đến rối bời, không hiểu đầu đuôi ngọn nguồn, chờ đến khi bưng chậu nước vào lều trại thì thấy trước bàn đều là giấy vụn bị vứt bỏ, còn Vương gia đang nằm trên giường, nhìn thẳng vào nóc lều, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn như hôm qua.
Lúc này, Mạc Như mới hiểu rõ những gì nữ tử người Man kia vừa nói.
Bởi vì nàng ta là người Man, cho nên dù nói tiếng Hán lưu loát đến đâu đi chăng nữa thì cũng không mấy ai biết viết. Nhưng nhìn đống giấy vụn vương vãi trên mặt đất, có thể thấy Vương gia đã dạy dỗ hết sức cẩn thận, những nét chữ đều mang theo khí phách mạnh mẽ cứng rắn.
Rõ ràng là bị ép viết chữ suốt cả một đêm… Đúng là quá thảm… Chẳng trách tiểu cô nương lúc nãy khóc đến sưng cả mắt…
Mạc Như đột nhiên hiểu rõ tại sao Vương gia lại chọn cô nương kia, đơn giản chỉ vì vóc dáng và cái mũi của nàng ta trông rất giống Liễu nương tử. Chỉ là trước kia Vương gia dạy Liễu nương tử viết chữ là tình chàng ý thiếp, tình chàng ý thiếp ngọt ngào, chưa có lần nào ngài ấy bắt người ta viết đến mức cổ tay sưng tấy cả!
Mạc Như biết Vương gia không những không chữa khỏi bệnh mà còn “ốm” nặng hơn nữa.
Nhưng hắn làm hạ nhân cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể âm thầm lo lắng trong lòng.
Lúc này, Phạm Hổ có nhiệm vụ hộ tống Miên Đường trở về Tây Châu đã trở lại, nói Miên Đường đã về cố hương an toàn, hắn về đây để báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Vương gia gọi Phạm Hổ vào soái trướng, lắng nghe Phạm Hổ kể lại chi tiết về những hành động càn quấy liều lĩnh và không thể tưởng tượng được của Miên Đường sau khi rời đi.
Nghe đi nghe lại, nhất là khi nghe thấy Miên Đường sử dụng kế sách lấy ít địch nhiều, để người đóng giả làm cừu và quét sạch bọn cướp, khuôn mặt tuấn tú bị đóng băng đã lâu của Vương gia bỗng chậm rãi nở một nụ cười sâu xa.
Lúc đầu chỉ là mỉm cười, nhưng sau đó dường như không thể nhịn được nữa, hắn đột nhiên bật cười thật lớn.
Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này Vương gia nở nụ cười, hơn nữa còn là cười một cách thoải mái và sung sướng. Nhìn thấy Vương gia không hề kiêng dè lễ nghi mà cười to như thế, Mạc Như và Phạm Hổ càng thêm khó hiểu, cũng không biết đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Vương gia tự cười một lúc, tiếng cười dần dần tắt ngấm, ánh mắt trở nên bình tĩnh thâm trầm một lần nữa, hắn mở miệng nói với Phạm Hổ: “Hôm nay nghỉ ngơi đi, sáng sớm hôm sau lên đường trở về Tây Châu, tiếp tục để mắt đến Liễu Miên Đường.’’
Phạm Hổ còn tưởng rằng sau khi trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ thì có thể trút được gánh nặng trên vai, thư giãn tinh thần căng thẳng suốt khoảng thời gian vừa qua, nhưng không ngờ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã phải tiếp tục gánh vác trọng trách ấy.
Nếu Phạm Hổ đang ở một mình, hắn thực sự rất muốn bật khóc thành tiếng một trận, chỉ tiếc bây giờ đang bị ánh mắt sắc bén của Vương gia nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi kìm nén.
Chỉ là hắn cảm thấy hơi khó hiểu, lúc trước để mắt đến Liễu Miên Đường là vì muốn tìm hiểu ngọn nguồn, làm mồi bắt phản tặc, nhưng bây giờ thì sao? Vì thế hắn thận trọng hỏi Vương gia lần này quay lại theo dõi để làm gì?
Dường như Vương gia cũng chưa suy nghĩ kỹ càng, chỉ im lặng nhìn hoa văn trên tấm thảm trong soái trướng.
Để mắt đến Miên Đường làm gì? Sau khi nàng rời khỏi mình, nàng không ăn ít hơn, không mất ngủ, thậm chí còn phát tài kiếm được rất nhiều tiền.
Bây giờ, nàng đã trở về Tây Châu, có người nhà che chở, nàng không thiếu cơm ăn áo mặc và sự quan tâm chăm sóc.
Có lẽ Liễu Miên Đường không nhớ hắn nữa rồi.
Còn hắn thì sao? Lúc đầu mới xa nàng còn đỡ hơn một chút, chỉ là đêm đến sẽ nhớ đến hương thơm dịu dàng và cảm giác mềm mại của nàng nên không thể ngủ ngon giấc.
Hắn nghĩ một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
Nhưng thời gian trôi đi, hắn không còn cảm thấy lo lắng nôn nóng vào ban đêm nữa, mà trong đầu lại giống như đang diễn một màn kịch, không ngừng nhớ đến từng câu chuyện thường ngày với Liễu Miên Đường.
Sau khi nghĩ đến những ký ức vụn vặt khi còn ở bên Liễu nương tử, đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo để nhận ra một điều rằng – Hắn và nàng đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, từ này về sau không còn liên quan đến nhau nữa. Khoảng thời gian ấm áp ấy cũng giống như bộ quần áo đã rách kia, không thể may lại…
Đêm qua, hắn gọi nữ nhân kia vào lều, vốn sĩ chỉ muốn phát tiết một phen, nữ nhân mà, ngoại trừ dung mạo có chút khác biệt thì có chỗ nào không giống nhau nữa chứ?
Hắn luôn nghĩ đến Liễu Miên Đường, chính là vì trước đó có quá ít lựa chọn về sắc đẹp, nhưng đợi đến khi nữ nhân kia mỉm cười quyến rũ đi đến, Thôi Hành Chu lập tức cảm thấy có gì không ổn.
Mùi hương son phấn trên người quá nồng, không đủ ngọt ngào, nụ cười trên mặt quá nịnh nọt, không đủ chân thành và nhiệt tình, giọng nói cũng quá thô kệch, không giống âm thanh kiều mị mang theo chút nghẹn ngào nức nở ấy…
Tóm lại, tất cả mọi thứ đều không hợp khẩu vị của Thôi Hành Chu, hoàn toàn không thể khơi dậy hứng thú trong lòng hắn, cũng may nữ nhân kia vẫn còn có cái mũi miễn cưỡng có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Vì thế Thôi Hành Chu bảo nàng ta ngồi trước bàn, chỉ nhìn sườn mặt nàng, yêu cầu nàng cầm bút ở bên mép bàn viết chữ.
Trong khoảnh khắc ấy, Hoài Dương vương cảm giác như mình đang trở lại tiểu viện Bắc phố ở trấn Linh Tuyền, hoa hạnh trong sân nở đỏ rực, còn hắn ngồi bên cạnh, nhìn Miên Đường đang cầm bút viết chữ bên cửa sổ, gò má phúng phính của nàng tràn ngập ý cười, tóc mai phất phơ, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn hắn, dịu dàng gọi: “Phu quân, chàng xem chữ này ta viết đẹp không?’’
Thôi Hành Chu siết chặt lòng bàn tay, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một cảm giác phẫn nộ khó hiểu, tại sao hắn lại nhớ nàng nhiều như thế, còn nàng dường như đã hoàn toàn quên hắn mất rồi!
Có phải là chứng hay quên của nàng lại tái phát rồi không? Giữa hắn và nàng còn có quá nhiều khúc mắc chưa được giải quyết, nàng đừng hòng nghĩ đến chuyện sẽ ra đi như thế này, sau đó vô tư sống nốt nửa đời còn lại!
Nghĩ đến đây, Hoài Dương Vương chậm rãi dặn dò Phạm Hổ: “Ngươi để ý đến Liễu Miên Đường, tuyệt đối không được để nàng vội vàng đính hôn gả chồng trước khi ta chiến thắng trở về!’’
Bây giờ Phạm Hổ cũng được coi như đã trải qua ngàn vạn gian nan, kiên cường giống như một cây tre, sau khi nghe thấy những lời dặn dò không thể tưởng tượng được của Vương gia, hắn tiếp tục trầm giọng hỏi: “Nếu Liễu cô nương cứ khăng khăng muốn cưới… Có cần trói nàng đến gặp Vương gia không?’’