Kiều Tàng

Chương 66

Lục Mộ biết tật xấu của con gái nhà mình, lúc nào cũng thích so sánh với Miên Đường. Ông chẳng để tâm mấy lời bậy bạ của đứa nhỏ này, để mặc cho con gái nói.

 

Điều làm Lục Mộ sốt ruột là thời gian trước, Miên Đường cắt mất tiền dưỡng già của đa số nguyên lão Lục gia.

 

Thực ra không phải những người này chỉ lo lãnh tiền của mình. Có rất nhiều người hưởng lợi từ chỗ Lục gia còn chuẩn bị một phần khác biếu cho lão Nhị Lục gia.

 

Tỷ như lão Tào kinh doanh thuyền hành, lúc trước Tào gia mở thuyền hành là được ông ta ngầm đồng ý, mỗi khi đến ngày Tết Lục Mộ đều được số hoa hồng đáng kể.

 

Hiện giờ thuyền hành Tào gia bị Liễu Miên Đường chèn ép không vực dậy nổi. Lục Mộ cũng mất một khối tiền to.

 

Lục Mộ tự đánh giá mình rằng không phải ông ta tham, mà thật sự là suy nghĩ của cha ông ta quá cổ hủ, không cho phép huynh đệ ra riêng, cái gì cũng phải để lão nhân gia ông sắp xếp.

 

Nhà đông miệng ăn tất nhiên liên lụy nhiều. Thấy thuyền lớn Lục gia chạy chẳng được nhiêu, nếu mình có thể tách ra, không phải nhẹ bớt đi nhiều?

 

Luận về đầu óc, ông ta thông minh hơn đại ca gấp trăm lần, nhưng bị hạn chế vì sau này đại ca sẽ kế thừa gia nghiệp, không so bì được với đại ca cái gì hết.

 

Lúc trước khi Lục Mộ chưa lập gia đình thì vẫn ổn, người một nhà cùng một lòng. Sau khi cưới Toàn thị, bị lão bà gối đầu rót lời vào tai, vốn tâm không vững dần dần ông ta cũng sinh ra suy nghĩ khác.

 

Cho nên lúc trước tiêu cục sụp đổ nhanh như vậy liên quan rất nhiều đến việc Lục Mộ tự trông tự trộm, trộm đi một ít sản nghiệp.

 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

 

Có điều ở tiêu cục ông ta có quan hệ rất tốt với nhóm nguyên lão, nhóm nguyên lão được đồ tốt cái gì cũng chịu gánh thay ông ta trước mặt lão gia tử.

 

Nhưng hiện tại Miên Đường đang quản lý khoản tiền dưỡng già của mọi người, cắt đứt chi tiêu của rất nhiều người. Những người này đều không muốn can dự vào nên tới tìm Lục Mộ nghĩ cách.

 

Lục Mộ có thể nghĩ được cách gì, suy cho cùng ông ta cũng không thể bỏ tiền túi mình đắp cho bọn họ béo mập?

 

Vì thế Lục Mộ chỉ có thể đưa ra chủ ý kêu bọn họ tìm cơ hội gây rối với Miên Đường.

 

Nói sao thì nàng cũng chỉ là người khác họ, không dám đắc tội nhiều thúc thúc và đại gia* như thế. Nói không chừng bọn họ nháo lớn, lão gia tử cũng sẽ ra mặt kêu Miên Đường nhả ra thôi!

 

*Ông lớn, cụ lớn.

 

Có điều bọn họ thương lượng xong mà Miên Đường ra ngoài đã lâu chẳng thấy về.

 

Nín nhịn một thời gian lâu mới nghe thấy tin Liễu cô nương trở về theo đội tàu.

 

Tào gia cầm đầu nhóm nguyên lão đã quyết định được ngày, nhân lúc Miên Đường đến tên trường của nàng ở Tây Châu. Dù sao thì lần trước Tào gia bị lão gia tử mắng, biết lão gia tử bênh vực người mình, đau lòng cho cháu gái, cũng phải đến gây áp lực cho lão gia tử.

 

Hôm nay Miên Đường tới tên trường là vì luyện tập bắn cung nàng bỏ bê đã lâu.

 

Thôi Hành Chu tặng nàng một bộ cung nhỏ, vì là đồ đặc chế, ngay cả trẻ nhỏ không có bao nhiêu lực cũng có thể dùng.

 

Trước kia gân tay gân chân của Miên Đường bị cắt đứt nên không cử động được, giờ tay đã khỏe hơn nên tới thử một lần xem sao.

 

Nhóm người Phạm Hổ bị Thôi Hành Chu dứt khoát biếm xuống làm tiểu nhị ở tiêu cục của Miên Đường. Bây giờ đi theo bên cạnh Miên Đường, trầm mặc sắp xếp bia ngắm, cung tiễn.

 

Vương gia vẫn giữ bọn họ lại là vì Liễu Miên Đường quá giảo hoạt. Hoài Dương vương biết Miên Đường nhiều trò quỷ, nếu đổi nhóm ám vệ không hiểu nàng, sợ là bị mắc mưu Miên Đường.

 

Chẳng bằng để nhóm Phạm Hổ chịu thêm khổ tiếp tục đi theo, tin rằng đời này bọn họ sẽ không nhận thức ăn từ tay Miên Đường nữa đâu.

 

Do đám người Phạm Hổ bị giáng xuống làm tiểu nhị, Thôi Hành Chu phải phái nhóm ám vệ khác ở trong bóng tối bảo vệ Miên Đường.

 

Những người này lạ mặt, không sợ Miên Đường lại giở trò quỷ kế vứt bọn họ ở lại.

 

Miên Đường cảm thấy hổ thẹn với Phạm thị vệ, nàng hỏi han bọn họ hết sức ân cần. Đáng tiếc bọn Phạm Hổ đã bàn với nhau. Trừ khi cần thiết lắm, nếu không sẽ không nói chuyện với Liễu cô nương, để tránh lại bị đại cô nương giở trò.

 

Hôm nay Miên Đường mặc y phục đi săn màu đen từ đầu đến chân, thắt lưng da trâu bản rộng ôm lấy vòng eo tinh tế, giúp nàng ngực nhô mông cong, tóc buộc đuôi ngựa tạo thành một đường cong sau đầu. Ủng da trâu cao đến bắp chân, đôi chân thẳng tắp khiến người ta không rời mắt được.

 

Lúc nhóm nguyên lão đuổi tới tên trường, bắt gặp cảnh hai tay Miên Đường cầm một chiếc cung nhỏ đang ngắm bắn vào mục tiêu ở cách đó trăm mét.

 

Chiếc cung nhỏ đó giống như đồ chơi để cho nữ tử và trẻ con chơi tiêu khiển.

 

Điều này khiến cho nam nhân vào Nam ra Bắc như bọn họ nhếch mép khinh thường.

 

Tào gia dẫn đầu lên tiếng: “Liễu nha đầu, ngài thật đúng là quý nhân bận rộn! Để cho đám lão già chúng ta tìm chẳng dễ dàng!”

 

Miên Đường không nhìn bọn họ, chăm chú nhắm bắn vào chiếc bình lớn ở xa xa.

 

Tào gia bất mãn với thái độ hờ hững này của nàng, cả giận hung dữ nói: “Hôm nay ta tới không phải vì mình, mà là vì các huynh đệ khác. Dựa vào đâu mà nha đầu thiếu hiểu biết ngươi cắt tiền dưỡng lão của Lục gia cho chúng ta! Nếu hôm nay người không nói chuyện cho ra lẽ, đừng hòng đi đâu cả!”

 

Kết quả Liễu cô nương không buồn đáp, một bà tử mặt đen lại chạy tới, xụ mặt nhìn gã từ trên xuống dưới nói: “Xin hỏi vị gia này, ngài gọi cô nương của chúng ta là nha đầu, ngài là trưởng bối gì của nàng?”

 

Tào gia bị bà tử này đột nhiên nhảy ở đâu ra hù nhảy dựng, trừng mắt nói: “Ta là tiêu sư của ông ngoại nàng ngày trước, nhớ năm đó có một lần lão tiêu đầu gặp nạn, nếu không phải nhờ ta…”

 

Lý ma ma nghe thế, lông mày dựng ngược lên: “Nếu là tiêu sư thủ hạ của Lục lão thái gia thì chính là tiểu nhị! Bọn tiểu nhị các ngươi lớn lối quá đấy, dám gọi cháu gái của đông gia* là nha đầu! Chẳng lẽ nàng là nha hoàn trong viện của các ngươi? Một đám lão già thế mà không có chút nào là tôn ti trật tự, đứng cách xa ra chút! Đừng để mùi quan tài trên người ám vào người tiểu thư nhà chúng ta!”

 

*Đông gia: Ông chủ.

 

Nói thật thì, mấy lão tiêu sư này ỷ mình có công lao vất vả, đừng nói là ở trước mặt Miên Đường, ngay cả ở trước mặt đại gia và nhị gia Lục gia cũng cậy già lên mặt.

 

Nhưng hôm nay, thế mà bọn họ bị một mụ già ở đâu ra mắng, ngươi nói xem có làm người ta giận sôi máu không!

 

Lúc này Tào gia mới đánh giá bà tử trước mặt.

 

Bà tử này trông khí độ bất phàm, búi tóc chắc chẳng có lấy một sợi rối, lưng đứng thẳng, dáng vẻ đứng thẳng mang theo vẻ ngạo mạn liếc nhìn chúng sinh, lúc bà nhìn Tào gia, ánh mắt như nhìn thấy phân chó.

 

Tuy tuổi của lão bà tử đã cao nhưng ăn mặc lại tinh tế, hoa tai và vòng tay của bà là cùng một bộ, đó là loại ngọc có chất lượng cao. Y phục và giày nhìn thì mộc mạc nhưng chất liệu may hết sức giá trị.

 

Ngay cả vợ gã cũng không có bà tử tươm tất thế này trong nhà.

 

Nhất thời, cả nhóm lão già đều bị lão bà tử này làm cho khiếp sợ đến không nói nên lời.

 

Tào gia nhanh chóng hoàn hồn, trừng mắt nói: “Hạ nhân như ngươi mà cũng dám nói chuyện với ta như thế?”

 

Lý ma ma là nô tài xuất chúng ở vương phủ, được tích góp qua nhiều thế hệ, con trai trong nhà đều kinh doanh cửa hàng, nếu mà bàn về của cải thì bà giàu hơn Tào gia nhiều.

 

Nhìn thấy tiêu sư thô lỗ thế này, cử chỉ của Lý ma ma khinh miệt rõ rệt, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi là cái thá gì? Dù là Lý Quang Tài, Huyện thừa* Tây Châu của các ngươi tới đây ta cũng nói chuyện vậy đấy.”

 

*Huyện thừa: Một chức quan thời xưa.

 

Lý ma ma nói lời này khiến chho lòng Tào gia run lên. Tháng này, Tây Châu mới đổi Huyện thừa, lệnh bổ nhiệm còn chưa đưa đến Tây Châu, Tào gia cũng là nghe Huyện thừa sắp mãn kỳ tâm sự mới biết, Huyện thừa tân nhiệm tên là Lý Quang Tài.

 

Chuyện bí mật như vậy mà bà tử bên cạnh Liễu Miên Đường có thể nói thẳng ra như thế, đủ thấy Liễu Miên Đường bản lĩnh cỡ nào, hẳn là có người trên quan trường rồi!

 

Mấy nguyên lão khác không biết chuyện bên trong môn đạo. Nghe lão bà tử thuận miệng nói không phải Huyện thừa hiện tại, nhất thời cười vang! Cảm thấy bà là con hổ giấy làm vẻ ta đây, hù dọa người khác!

 

Mấy nguyên lão này vốn đều xuất thân là võ sư, không để tâm lễ tiết. Vô duyên vô cớ bị người ta chặt đứt tài lộ*, trong lòng tức giận, hơn nữa còn coi thường Miên Đường, thầm nghĩ quấy rối một trận sẽ khiến nàng sợ.

 

*Tài lộ: Đường tiền tài.

 

Tục ngữ nói, trẻ con quấy thì cho uống nhiều sữa. Lúc trước Đại gia Lục gia muốn giảm tiền cũng bị bọn họ phá rối làm kế hoạch thất bại như vậy!

 

Hiện giờ đổi thành một con nhóc không hiểu chuyện, bọn họ kiếm chuyện với nàng xong lại đến trước cửa Lục gia khóc lóc kể lể, đảm bảo lần này cũng bị quậy tanh bành.

 

Nào đâu hông đợi bọn họ ra tay trước, đột nhiên Miên Đường bắn một mũi tên, xoạt một tiếng, chiếc bình ở cách xa trăm mét bị bắn vỡ nát.

 

Lúc mọi người sững sờ thì Miên Đường đã đổi mũi tên khác, lại bắn tiếp một mũi tên, mũi tên này đâm xuyên qua mũ sa của lão già dẫn đầu gây rối, cây cung nhỏ nhưng lực đạo khinh người, khiến cho gã lảo đảo, sau đó đóng đinh lên trên thân cây đại thụ.

 

Lão nhân kia sợ tới mức mặt trắng như tờ giấy, chỉ có gã biết, vừa rồi mũi tên kia bắn đến sượt qua da đầu gã, chỉ lệch một hào là não gã bị bắn nát nhừ như chiếc bình to.

 

Miên Đường phất phất tay, dường như không hài lòng với mũi tên của mình, sau đó liếc nhìn nhóm nguyên lão gây rối nói: “Tục ngữ nói một đấu gạo dưỡng ân, một gánh gạo thành thù, quả nhiên có đạo lý. Bạc của Lục gia dưỡng ra thứ vong ân phụ nghĩa không biết đủ như mấy người. Tại sao giảm tiền lãi hàng tháng của các ngươi, ta tin ta đã nói rõ ràng với chư vị rồi, thế mà các ngươi còn có mặt mũi tới kiếm chuyện! Nếu các ngươi không biết xấu hổ, đừng trách ta viết cáo trạng chi tiết về việc thâm hụt của Lục gia, chúng ta đi đến nha môn để quan xem và cho bá tánh Tây Châu cùng bàn đạo lý, xem xem Lục gia có nên đưa tiền hay không!”

 

Mấy nguyên lão tiến lên, ba chân bốn cẳng kéo vị bị đóng đinh trên cây xuống, rồi lại nhìn mũi tên, mũi tên đó vậy mà có một lưỡi câu đặc chế, nếu bắn vào người lúc rút ra kéo theo cả một miếng thịt.

 

Bọn họ thấy nghĩ mà sợ, tức giận chỉ trích Miên Đường: “Ngươi… Sao ngươi dám ra tay đả thương người khác?”

 

Miên Đường cố ý nhíu chặt mày, sợ hãi nói: “Ta là một cô nương yếu đuối, bị mấy nam nhân thô tục như các ngươi vây quanh, sao mà không sợ được đây? Các ngươi la lối ầm ĩ, ta sợ tới mức tay run nên bắn mũi tên kia mất. Nếu các ngươi hét lơn chút nữa, nói không chừng ta sẽ bắn thêm mấy mũi tên đó, nếu bắn chính xác chút, không biết sau này ai thay các ngươi lãnh tiền của Lục gia!”

 

Nói xong câu này, nàng cài tên lần nữa, nhắm ngay bọn họ, cố tình run rẩy cổ tay tinh tế. Mấy mũi tên bay vụt đi, có mấy người khó khăn tránh lắm mới sượt qua mặt.

 

Những người có nghe qua chuyện tay chân Miên Đường bị thương nhưng lại không biết nàng đã khỏe lên không ít, thấy nàng run rẩy nhắm bắn, sợ tới mức liên tục tránh né.

 

Miên Đường còn cố tình luôn miệng nói: “Lý gia gia, mỹ thiếp thứ tư của ông không đủ tiền tiêu nhỉ? Nếu như ông trúng một mũi tên, tứ nãi nãi phát tài tới nơi rồi, nói không chừng ngày sau tái giá của hồi môn gì cũng có… Ôi, Triệu thúc thúc, ngài đừng trốn! Không phải cậu em vợ của ngài thiếu rất nhiều nợ cờ bạc ư? Nếu ngài trúng tên, chắc chắn ta sẽ thay ngài trả nợ cờ bạc cho cậu em vợ…”

 

Đáp trả như thế, quân đồng minh đòi lương vốn cùng chung kẻ thù thế mà giải tán ngay lập tức. Mấy lão già miệng mồm hùng hổ mắng “đồ điên” chạy trối chết.

 

Lúc Tào gia đi còn không quên chột dạ hô lớn: “Gặp quan thì gặp quan! Chỉ sợ đến lúc đó chuyện xấu của Nhị thúc ngươi không giấu được nữa, để xem Nhị phòng của các ngươi có tha cho nha đầu ngỗ nghịch ngươi không!”

 

Đợi những người đó rời đi hết, Lý ma ma vội vàng lệnh Phương Hiết lấy túi đá lạnh đến chườm cánh tay cho Miên Đường, nói: “Lang trung có dặn, cổ tay tiểu thư không được cử động quá nhiều, tuy chiếc cung này nhẹ nhưng vẫn khá mệt tay, hôm nay tạm nghỉ đi.”

 

Miên Đường ngồi trên chiếu mặc cho bọn nha hoàn bận rộn, mặt không kiềm được cười. Nàng không nhớ bao lâu rồi mình mới được vui sướng vì thuận buồm xuôi gió kiểu này.

 

Cảm giác đôi tay mình dần dần có sức còn vui hơn việc kiếm được vạn lượng kim nhiều.

 

Lý ma ma thấy nàng cười như trẻ con, không khỏi có ý cười theo, hỏi: “Tiểu thư, đêm nay muốn ăn món gì?”

 

Miên Đường nhanh nhẹn nói: “Muốn ăn thịt dê nấu với cà tím, với cả tôm viên phù dung Lý ma ma làm.”

 

Lý ma ma phát bệnh cũ, vốn định nói với Miên Đường chú ý khi gọi các món ăn với nhau, giống như thịt dê và hải sản, dù ăn cùng ngon nhưng không làm nổi bật gia vị, đó là cách gọi món của nhà giàu mới nổi.

 

Nghĩ lại thì hiếm khi tiểu thư được vui, tất nhiên là thích ăn cái gì thì ăn cái đó! Vì thế bà mỉm cười đồng ý, trong lòng suy nghĩ điều chỉnh khẩu vị món phụ.

 

Miên Đường thì hỏi Lý ma ma, làm sao bà biết chuyện Huyện thừa mới cuả Tây Châu. Lý ma ma vội nói: “Vị Huyện thừa này là do vương gia lo liệu sắp xếp đến phủ nha Tây Châu, bây giờ ngài ở Tây Châu, tất nhiên vương gia phải sắp xếp quan phụ mẫu thân thiết đến, lo liệu mọi việc cho tiểu thư…”

 

Nụ cười của Miên Đường tắt dần.

 

Trước kia nàng thấy tướng công chỗ nào cũng tốt! Giờ nghĩ lại đúng là phân chó làm mờ mắt.

 

Hiện giờ tách ra mới phát hiện, mỹ nam tử đẹp như trích tiên cũng có tật xấu đầy người. Cái đức hạnh bá đạo nói một không hai, thích kiểm soát người khác, sao trước kia nàng không nhận ra?

 

Tới giờ cơm tối, Toàn thị và con gái Lục Thanh Anh theo mùi thức ăn đến.

 

Đương nhiên là Miên Đường khách sáo mời Nhị cữu mẫu và biểu muội ăn cơm.

 

Lục Thanh Anh kinh ngạc nhìn thức ăn đầy một bàn nhỏ, có chút không tin nổi, đây là cho mỗi mình Liễu Miên Đường ăn ―― theo nàng ta thấy, khi cả nhà Lục gia liên hoan còn không được chất lượng như trên bàn của Miên Đường!

 

Hơn nữa trên bàn, một đĩa tôm viên được trang trí thêm đuôi tôm, còn có củ cải tạo hình hoa sen. Dưới nồi cát thơm nức mũi được đốt bằng than tre loại tốt nhất, lượng thức ăn không nhiều hơn bữa sáng lắm nhưng nhìn qua đĩa nào cũng tinh xảo đẹp đẽ như thêu hoa, màu sắc phối với nhau rất trang nhã, lượng dầu thì trong, tửu lâu tốt nhất Tây Châu cũng không nấu được thế này!

 

Toàn thị nhìn đến trợn tròn mắt, chua ngoa nói: “Sau khi Liễu nha đầu được lão gia tử giao cho quản lý sổ sách, quả là phô trương lãng phí… Ta nhìn còn tưởng rằng mình vào đại tửu lâu!”

 

Ý muốn nói, Miên Đường lãng phí tiền của của Lục gia quá mức.

 

Miên Đường thầm thở dài, thật ra nàng cũng không nghĩ là Lý ma ma nấu tinh tế tỉ mỉ như thế.

 

Cũng như vì tay bị thương mà đã lâu Liễu Miên Đường không thể bắn được lấy một mũi tên. Lý ma ma giỏi thế này mà phải giả làm lão mụ tử nhà thương nhân, bà bứt rứt đến hỏng rồi.

 

Nhớ năm đó, bà đi theo thái phi vào cung được mở mang kiến thức về cung yến. Hơn nữa bà là người thông minh, cái gì mới lạ đều nhớ kỹ, tự mình là có thể tìm hiểu ra được bảy tám phần, món ăn bà nấu có thể nói là vượt xa mấy vương phủ lớn.

 

Bây giờ, không có gánh nặng che giấu thân phận, Lý ma ma phát huy tài hoa khắp người, rau củ cá tôm bình thường qua bàn tay khéo léo của Lý ma ma tạo hình giống như cô gái quê hai mươi tám tuổi bỗng chốc trở nên khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp ngon cơm.

 

Thực ra Miên Đường biết bàn thức ăn này của Lý ma ma không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là trông đẹp quá khó tránh khỏi chọc người ta đỏ mắt.

 

Nghe thấy lời chua ngoa của Toàn thị, Miên Đường mỉm cười nói: “Nào có! Chỉ là ta chú trọng đến ăn uống, không cho người dọn ra đĩa. Bàn đầy thức ăn này, rau thịt là lĩnh ở quỹ chung, ta tự chia ra phòng bếp nhỏ, tự xây bếp lò và ra tiền củi lửa. Nếu Nhị cữu mẫu ghét bỏ ta lĩnh rau thịt không tiết kiệm, vậy sau này ta tự ra tiền thức ăn là được.”

 

Toàn thị nghe thế, sắc mặt lập tức hòa hoãn, cười nói: “Cữu mẫu cũng thấy ngươi không thích ăn mấy món phòng bếp lớn nấu, mấy ngày trước thấy ngươi gầy quá… Nếu ngươi muốn mở phòng bếp riêng, tự mua thức ăn cũng tốt, mình muốn ăn gì cũng tiện…”

 

Miên Đường muốn tự ra tiền mua rau thịt tất nhiên là chuyện tốt, Toàn thị còn mừng vì tiết kiệm được một phần.

 

Miên Đường mỉm cười, nói tiếp: “Nếu đã vậy thì ngày khác ta bảo Phương Hiết đến phòng cữu mẫu xem lại các khoản coi tiền rau cải, dầu, than đá còn thừa bao nhiêu, đến lúc đó Nhị cữu mẫu đưa cho nàng là được.”

 

Mặt Toàn thị biến sắc, không ngờ nha đầu Liễu Miên Đường thế mà tính toán chi li đến vậy, ra ăn riêng còn muốn lấy tiền về.

 

Liễu Miên Đường thản nhiên nhìn lại bà ta, nàng cũng không định so đo nhưng tiền đề là đó phải là người biết ơn biết điều.

 

Có điều Nhị cữu mẫu quá nông cạn, hơn nữa chả phải người tốt gì.

 

Lúc trước nàng đã đưa cho Nhị cữu mẫu ngân phiếu một trăm lượng, đừng nói hôm nay nàng ăn mấy cân thịt dê, dù ăn cả con cũng được.

 

Nhưng bà ta lại buông lời chua ngoa với mình, nói bóng gió rằng nàng nuốt tiền của Lục gia bỏ túi riêng. Vậy nên Miên Đường phải tính toán chi li với bà ta.

 

Toàn thị giận đến mặt mày căng cứng, Lục Thanh Anh ở bên cạnh vội vàng hòa giải thay cho mẫu thân: “Xem biểu tỷ nói kìa, người một nhà sao có thể chia ra ăn hai phòng bếp? Tỷ đã thuê đầu bếp, chẳng lẽ đồ ăn cũng chia, tốt nhất vẫn mua chung, nếu tỷ muốn ăn cái gì, cứ nói với Phùng bà tử mua là được.”

 

Nói xong lại chọc chọc mẫu thân, bảo bà ta đừng quên mục đích tới đây hôm nay.

 

Hôm nay lòng Toàn thị cũng rối như tơ vò, thế nên không bằng lòng, bị mất mặt. Thấy con gái nhắc mới nhớ ra mục đích mình tới đây.

 

Vì thế bà ta hòa hoãn sắc mặt nói: “Biểu muội ngươi nói rất đúng, nếu đã là người một nhà, sao có thể nói đến chuyện hai họ… Có điều mặc dù mấy lão nhân ngoài kia theo Lục gia chúng ta cả đời nhưng suy cho cùng không phải họ Lục, ngươi ăn nói bất kính với bọn họ, bọn họ trách phụ thân là không biết dạy dỗ đứa cháu như ngươi. Hôm nay ta nghe Nhị cữu cữu ngươi nói, ngươi cầm cung tên hù bọn họ… Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, người khác sẽ nói nhà của chúng ta bất hiếu.”

 

Miên Đường bảo Bích Thảo múc cho nàng một bát canh thịt dê nấu cà tím nóng hổi, nàng húp một hớp canh thơm ngon trước, sau đó gắp một viên tôm viên ăn, rồi lại húp thêm một hớp canh, đến khi bụng ấm lên mới nói: “Ta tưởng bọn họ sẽ đi tìm Đại cữu cữu cáo trạng, không được thì chạy đến chỗ ông ngoại ta khóc lóc kể lể. Không ngờ bọn họ lại cáo trạng với Nhị cữu cữu… Bọn họ với Nhị cữu cữu thân thiết thật đấy!”

 

Toàn thị biết nha đầu Miên Đường này là tặc tử, không phải đây chỉ là lời nói suông à? Cho nên bà ta lập tức trừng mắt nói: “Cả Lục gia này, nếu Nhị cữu cữu ngươi lo chuyện bao đồng thì những người này đến tìm ông có được cái gì không… Chẳng qua ý của Nhị cữu cữu ngươi là oan gia nên giải không nên kết. Vốn dĩ bọn họ có ơn với Lục gia, nếu ngươi làm bậy không nể tình như vậy e là làm ảnh hưởng thanh danh của Lục gia.”

 

Miên Đường hiểu ý của Nhị cữu mẫu.

 

Hẳn là chuyện hôm nay nàng nói muốn báo quan có người nói cho Nhị cữu cữu nghe. Lúc này Nhị cữu cữu mới vội phái vợ con xung phong tới thăm dò Miên Đường trước.

 

Miên Đường biết, mấy lời hôm nay nhóm nguyên lão để lại sau khi rời có ẩn ý. Trước khi tiêu cục xuống dốc, tay chân ông không sạch sẽ lắm.

 

Cho nên giờ toàn bộ Lục gia túng quẫn, chỉ có mỗi Nhị phòng là béo ú. Bọn họ cố tình nói mấy thứ bọn họ trở trò là của hồi môn của Toàn thị, đúng lý hợp tình không phải góp vào quỹ chung…

 

Nếu ông ngoại biết, không biết sẽ giận đến cỡ nào… Có lẽ Đại cữu cữu đã biết từ lâu rồi, chỉ là vì tình cảm huynh đệ nên bao che cho.

 

Khó trách người ta nói thanh quan khó phán việc nhà, đơn giản là chữ “Tình” quá nặng, dù bên ngoài sát phạt quyết đoán đến mấy nhưng khi quay về nhà, cũng phải lo trước lo sau, không thể giải quyết dứt khoát.

 

Nhị cữu cữu lớn gan lớn mật, còn không biết mình làm sai. Nếu nàng nhân nhượng với ông ta như Đại cữu cữu, sớm hay muộn gì cũng gây ra họa lớn cho Lục gia.

 

Nghĩ vậy, Miên Đường cũng không vội buông tha, nói với Toàn thị: “Nói với Nhị cữu cữu, đừng có cầu tình cho mấy kẻ vong ơn bội nghĩa. Tiêu cục là tâm huyết cả đời của ông ngoại ta, không thể để cho một đám chuột không lương tâm gặm nhấm sạch sẽ. Trước kia ăn cái gì, không quan tâm ai ăn, đều nhổ ra hết cho ta, có lẽ ta còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu quyết lòng tham không đáy… Đến lúc đó đừng nói với ta tình cảm thúc cháu gì… Ta nhận lý, không nhận người!”

 

Lời Miên Đường cũng có ẩn ý, lúc nói chuyện, nàng cười lạnh nhìn chằm chằm Toàn thị.

 

Toàn thị như bị rắn nhìn, nhất thời bị khí thế của nàng làm sửng sốt không nhúc nhích được.

 

Cuối cùng cơm còn chưa ăn miếng nào đã vội kéo con gái Lục Thanh Anh quay về.

 

Miên Đường không biết Nhị cữu cữu có hiểu được lòng mình không. Dù sao nàng cũng phải đánh tiếng một phen, để ông ta thu liễm lại.

 

Ngày hôm sau, Miên Đường thức dậy rất muộn, nhàm chán nằm trong ổ chăn, sau khi suy nghĩ một lúc nàng định đi đến bến tàu.

 

Gần đây nàng mới mua hai chiếc thuyền mới, hôm nay thử nước, nàng phải có mặt để cắt lụa đỏ trên mỏ neo, làm nghi lễ xuống nước.

 

Cho nên sau khi rời giường, Miên Đường luyện tập một bộ quyền ở trước tiểu viện của mình. Bộ quyền này là bộ quyền lúc trước Miên Đường thấy Thôi Hành Chu luyện tập trong nhà ở Bắc phố.

 

Nàng thấy nhiều nên im lặng ghi nhớ hết bộ quyền trong đầu. Quyền pháp nhìn thì đơn giản nhưng khi luyện thì mới phát hiện bộ quyền này rất tốn sức, nếu tập đúng chỗ, chỉ một chốc tay chân đau nhức, đổ mồ hôi đầm đìa.

 

Cho nên sau khi tắm rửa cơm nước xong, lúc giờ Tý Miên Đường lên kiệu, nàng xụi lơ bên trong kiệu, đợi kiệu đến nơi, cơ thể mảnh mai vô lực phải có người đỡ.

 

Dáng vẻ yêu kiều yếu ớt đáng thương của Miên Đường lọt vào mắt của vị khách mới vừa xuống thuyền.

 

Tuy vương cười sâu xa, cảm thấy mình với vị Lục Văn này rất có duyên, không thì tại sao gã vừa đến Tây Châu đã gặp nàng?

back top