Kiều Tàng

Chương 75

Có điều tân đế đột nhiên lại làm khó Thôi Hành Chu, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

 

Hành động công khai triệu vị hôn thê của công thần vào cung này thật sự có chút thiếu sót. Nhất thời, các thần tử đều chờ đợi Thôi Hành Chu phản ứng thế nào đối với khó dễ mà tân đế ban bố.

 

Mặt Thôi Hành Chu lạnh dần, khi đang định mở miệng nói, hoàng hậu đang ngồi trên hậu vị ăn giò kia lại cười nói: "Hoàng thượng, đừng lấy thần thiếp nói đùa nữa, thần thiếp nào có năng lực làm phu tử? Lại nói Liễu cô nương một đường này cũng chịu không ít khổ sở, vào kinh thành hẳn là muốn dạo chơi một phen thật vui vẻ, nếu như vào cùng bị quy củ kìm kẹp, chẳng phải là mệt mỏi hơn sao? Có điều bản cung trước giờ thích náo nhiệt, thích mời chư vị phu nhân nhập cung, Liễu cô nương có thể nhân lúc các phu nhân gặp nhau, học tập các nàng nhiều hơn!"

 

Thạch hoàng hậu dáng vẻ chất phác, nói chuyện cũng lưu loát hào sảng, vừa cười vừa nói, vừa bỏ chân vịt vào mâm hoàng đế, lập tức hòa hoãn bầu không khí, thật giống như vạn tuế gia mới vừa rồi thật sự là đang trêu đùa với hoàng hậu.

 

Lưu Dục cũng là nhất thời bị chân tướng đột ngột làm cho tức đến rối loạn tâm thần, đến nỗi mở miệng ép buộc Miên Đường vào cung. Kỳ thật lời này của hắn thốt ra, nhìn thấy biểu tình bỗng nhiên lạnh đi của Miên Đường, hắn đã ẩn ẩn hối hận.

 

Hắn ở trước mặt mọi người khó xử nàng như vậy, dựa vào tính tình của nàng thì chắc chắn sẽ tức giận. Trước kia hắn chưa từng đành lòng làm nàng tức giận.....

 

Cũng may hoàng hậu cẩu thả kia của hắn kịp thời chặn lời lại, cũng làm ổn định được quan hệ quân thần sắp sụp đổ.

 

Huống chi, giống như lời hoàng hậu nói, về sau có thể mượn khi hoàng hậu tổ chức cung yến tiệc trà xã giao, tuyên Miên Đường vào cung, đến lúc đó, hắn tự nhiên có cơ hội nói lời tri tâm với nàng.

 

Định hôn mà thôi, chỉ cần hai người họ còn chưa thành hôn, như vậy cũng không tính là hoành đao đoạt ái. Chỉ hy vọng Miên Đường đừng giận dỗi hắn nữa, hắn có năng lực đưa nàng lại bên cạnh mình.

 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

 

Khai Tuyên đế nghĩ đến đây, liền cũng hòa hoãn lại giọng nói: "Hoàng hậu nói rất đúng, là trẫm suy nghĩ không chu đáo."

 

Trong lúc nhất thời, cung yến lần nữa khôi phục không khí hòa thuận vui vẻ, trong nâng ly cạn chén phảng phất như hòa hợp êm thấm.

 

Về phần thỉnh cầu của Thôi Hành Chu, tân đế cũng là vui vẻ đáp ứng, chỉ là hai người chẳng qua mới định thân, còn chưa thành lễ, cho nên cũng không phải là cáo mệnh. Mà là phong hào Hoài Tang huyện chủ, đồng thời thưởng đất phong điền sản, thậm chí là ra tay hào phóng.

 

Hoa hoài tang có ý nhớ về quá khứ, phong hào này nếu không phải người biết rõ khúc mắc của hai người, đoán chừng cũng không hiểu được điểm này.

 

Nhưng Thôi Hành Chu lại biết hết, càng hiểu Khai Tuyên đế đang dùng phong hào để trêu chọc vị hôn thê của hắn, hi vọng Miên Đường nhớ đến chuyện cũ của hai người.

 

Đáng tiếc tân đế dùng nhầm chỗ, Miên Đường bị thương ở đầu, đã quên hết quá khứ cùng với Tử Du, căn bản không nhớ nổi quá khứ ở bên hắn.

 

Về điểm này, Thôi Hành Chu vẫn rất yên tâm, trên hôn thư giấy trắng mực đen, Liễu Miên Đường đã ký tên phải nhận. Khi hắn và nàng ký hôn thư, mặc dù đã thương lượng xong, một bộ khoan dung nếu bên nhau không được thì sẽ để nàng ra đi.

 

Nhưng nếu như Liễu Miên Đường thật sự to gan lớn mật, tương lai muốn giải hôn ước với hắn xem! Khi đó nàng sẽ biết cái gì gọi là lên thuyền được xuống thuyền không nổi!

 

Sau đó, hai người đều bận tối mặt tối mũi, Hoài Dương vương tự nhiên có vô số xã giao, mà Miên Đường là người mới gia nhập vào vòng xã giao kinh thành, cũng giao tế không ngừng.

 

Bây giờ không thể so với Linh Tuyền trấn, mỗi lần xã giao phải thay trang phục mới không thể trùng lặp. Người quen biết được mỗi lần tham gia yến hội đều phải cố gắng nhớ.

 

Mỗi ngày Miên Đường đều bận bịu như con quay, trong đầu tất cả đều là chuyện linh tinh phiền não, đôi khi hồi phủ rửa mặt xong, trâm cài đầu còn chưa tháo đã ghé vào giường ngủ mất.

 

Thế nhưng Thôi Hành Chu không biết ăn gì lớn lên, so với nàng bình thường mệt mỏi, nhưng mỗi lần cho dù đêm khuya trở về, cũng đều đẩy nàng tỉnh, hồ nháo một trận.

 

Mấy ngày bọn họ ở kinh thành, tạm sống trong trạch viện mà Khai Tuyên đế ban thưởng.

 

Lý ma ma bây giờ như hồ cầm vặn chặt dây, mỗi ngày đều không nhanh không chậm lẩm bẩm bên tai Liễu Miên Đường -- "Tiểu thư, nếu như sau này vương phủ tổ chức trà yến, vào thời tiết tháng tư, có hai nơi là thủy đình và sơn trang, sắp xếp yến tiệc ở đâu sẽ ổn thỏa hơn? Chỗ ngồi yến tiệc sắp xếp thế nào?"

 

Lý ma ma hỏi rất nghiêm túc, Miên Đường cũng đáp rất nghiêm túc. Mấy cái liên quan đến lễ nghi yến tiệc này, nàng chép đầy hai bản chép tay.

 

Về phần những đồ thưởng ngoạn, trang trí, mã cầu, thưởng trà kia có cố cũng không nhớ nổi.

 

Miên Đường cảm thấy cuộc đời này tựa như cũng chưa từng cố gắng như vậy, nhưng bình tĩnh mà xem xét, những thứ này đều không phải thứ nàng thích học.

 

Thế nhưng sau lần cung yến kia, Miên Đường cảm thấy nếu như học không tốt những thứ này, rất có thể bị hoàng đế lấy làm cớ, áp chế nàng vào cung. Thế là nàng dùng động thái đối cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi thay đổi thái độ cà phất cà phơ thường ngày.

 

Có điều mỗi lần sau khi Lý ma ma hài lòng khảo vấn rời đi, Miên Đường đều ngã lên nhuyễn tháp phía sau lưng, không khỏi tưởng tượng nếu không đồng ý ký tên lên trên hôn thư, bây giờ mình sẽ tiêu dao khoái hoạt nhường nào! Cũng không cần tham gia nhiều yến hội, học những cái quy củ phiền hà này.

 

Trong lòng thẫn thờ không cẩn thận nói ra khỏi miệng, rất trùng hợp là Thôi Hành Chu hôm nay dự tiệc về sớm, vừa hay nghe thấy được nàng lẩm bẩm một mình.

 

Mấy ngày nay, Thôi Hành Chu cung yến lớn nhỏ không ngừng, mỗi ngày khi trở về đều là người mang mùi rượu.

 

Vốn nghĩ trở về, lấy cớ chính mình say rượu, để ngón tay mềm mại nhỏ nhắn của kiều thê chưa cưới ấn huyệt đầu một chút, thật không nghĩ đến vừa vào cửa đã nghe thấy được Miên Đường lẩm bẩm không ký hôn thư thì hay rồi.

 

Chuyện này là lại đâm đúng mệnh môn của Thôi Hành Chu rồi, thân hình cao lớn đứng ngoài cửa bất động, mặt lạnh như sương tuyết, chờ người đến dỗ dành.

 

Miên Đường xoay người nhìn thấy hắn đang nhìn mình chăm chăm, lại nghiêng người xoay vào giường làm bộ không thấy.

 

Thôi Hành Chu đứng hồi lâu, không thấy nàng xuống giường dỗ dành thì sải bước đi tới, túm lấy mắt cá chân của nàng nói: "Nói xem hối hận thế nào?"

 

Miên Đường mặc hắn kéo, lăn vào trong lòng hắn, ngửi được mùi rượu có vẻ hơi nồng, rất hiền huệ nói: "Vương gia uống rượu, có muốn Lý ma ma nấu chút canh giải rượu không?"

 

Thôi Hành Chu vuốt vành tai của nàng nói: "Đừng ngắt lời, lại nói lời nàng vừa nói xem."

 

Miên Đường trốn tay hắn nói: "Quân tử không đứng góc tường nghe chuyện riêng người khác. Ta không so đo vương gia vào phòng của ta không đánh tiếng đó."

 

Thôi Hành Chu nắm hai tay nàng, mổ một cái lên đôi môi kiều diễm, nói: "Cả người nàng đều là của ta, đừng nói đến phòng hay không."

 

Phu quân Thôi Cửu thanh lãnh như trích tiên trước kia bây giờ bị gió thổi đến không thấy hình bóng. Miên Đường chớp mắt, cảm thấy hắn có chút bá đạo, nhưng mà những lời không có lý lẽ từ trong môi mỏng của hắn thốt ra lại làm lòng người yêu thích thế nhỉ.

 

Thế là nàng cũng không nói chuyện, chỉ cười đưa tay ôm cổ hắn, lại in lên một nụ hôn. Thế nhưng khi Thôi Hành Chu muốn làm sâu sắc nụ hôn này, nàng lại cười né tránh nói: "Uống rượu hôi muốn chết, mau đi tắm đi!"

 

Thật ra nàng đang nói dối, Thôi Hành Chu uống rượu cũng không nhiều, tỏa ra cũng là mùi rượu thơm ngát. Có điều bây giờ trời còn sớm, dính với nhau một chỗ như này thật sự có chút không ra sao.

 

Nàng và hắn còn chưa thành lễ mà đã giống như lão phu thê ở bên cạnh nhau vậy. Hoài Dương vương như là ở Tây Bắc bị kìm nén, rất mê luyến chuyện giường chiếu, dường như không có một đêm nghỉ ngơi.

 

Miên Đường lúc đầu còn tốt, nhưng thời gian lâu rồi có chút không chịu nổi, rất uyển chuyển hỏi người từng trải như Lý ma ma, có phải phu thê khác cũng đều như vậy không.

 

Lý ma ma nhỏ giọng nói cho Miên Đường, nam nhân bình thường không có tinh lực như này. Vương gia tinh thần như long hổ, không phải người bên ngoài có thể sánh được, cũng là yêu chiều sủng ái tiểu thư mới như thế, có điều cứ như vậy mãi, rất dễ hút cạn thân thể nam nhân, không quá tốt!

 

Miên Đường nhớ tới những công tử phóng đãng mắt quầng đen, thân thể hư nhược gặp được trước kia, còn không phải là bị tửu sắc móc rỗng thân thể sao? Nghĩ đến Thôi Hành Chu tương lai cũng sẽ như vậy, nàng thật là có chút lo lắng, cũng quyết định không thể dung túng cho hắn như vậy nữa.

 

Cho nên đợi Thôi Hành Chu tắm xong trở về phòng của Miên Đường nghỉ ngơi, cửa phòng vậy mà lại chốt then từ bên trong. Thôi Hành Chu đẩy không ra, Miên Đường trong phòng cất giọng nói: "Không còn sớm nữa, mời vương gia về phòng mình nghỉ ngơi, thân thể ta hơi mệt mỏi, đi ngủ trước..."

 

Thôi Hành Chu nhíu mày ở ngoài cửa nói: "Nguyệt sự của nàng cũng không phải ngày hôm nay, cho dù vậy, ta cũng có thể ôm nàng ngủ, đừng nháo, mau mau mở cửa!"

 

Miên Đường trong phòng chỉ muốn dùng gối trùm đầu lại, hắn vậy mà nhớ kỹ ngày tháng nguyệt sự của nàng! Để hai người Phương Hiết Bích Thảo nghe được sẽ thành cái gì chứ!

 

Lúc trước khi ký hôn thư, là nghĩ đến nhân lúc hai người chưa lập gia đình ở chung thật tốt, đã không còn những lời nói dối, biết những khuyết điểm của nhau.

 

Cuộc sống ở phố bắc quá mỹ mãn, Miên Đường mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy tựa như ảo mộng, hai người trải qua cuộc sống phu thê ân ái như là diễn kịch.

 

Có lẽ Thôi Hành Chu cũng là bởi vì đoạn thời gian tươi đẹp kia mà khăng khăng muốn cưới nàng. Chính hắn đều bị chính mình lừa cũng không chừng.

 

Cho nên Miên Đường bây giờ thay đổi sự hiền thục cử án tề mi trước kia, thỉnh thoảng để lộ ra ngang bướng của mình, nếu như vương gia hối hận, ngược lại có thể nhân lúc trước thành lễ, hai người có thể thương lượng kịp thời giải hôn thư.

 

Thế nhưng không ngờ sau khi ký hôn thư, căn bản không có chuyện chung sống thử như là Miên Đường vẫn nghĩ, hoặc là nói dung hòa thì cũng có dung hòa, nhưng căn bản không phải là chuyện dung hòa tính cách, tính tình của nhau!

 

Cứ cả ngày hồ náo cùng nhau, ngay cả nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết như Miên Đường cũng cảm thấy có chút không quá tốt!

 

Cho nên cửa ngày hôm nay, nàng kiên quyết không ra, tuyệt đối không để mặc tính tình của hắn, nếu không vương gia sớm muộn gì cũng biến thành vương gia mắt đen chân mềm, mà nàng thì thành hồ ly tinh hấp thụ tinh khí nam nhân!

 

Sau khi Thôi Hành Chu gõ cửa mấy cái, bỗng nhiên không thấy động tĩnh. Miên Đường ló đầu từ trong chăn ra, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng vừa mới xoay người, lại nhìn thấy thân ảnh tráng kiện cao lớn đứng trước giường nàng.

 

Thôi Hành Chu mới tắm rửa xong, xõa tóc dài, một thân áo bào trắng tuyết rộng rãi, đang cụp mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng!

 

Miên Đường bất ngờ bị nhìn thấy hắn, bị dọa đến thiếu chút nữa bật dậy khỏi giường, nàng tự hỏi thính lực không tồi, nhưng vừa rồi căn bản không nghe thấy âm thanh, thật không biết hắn vào như nào.

 

Hơi liếc mắt nhìn cửa sổ bên cạnh bàn, lại bị người bật ra từ bên ngoài, xem ra là vương gia là tên trộm phá cửa sổ vào nhà.

 

"Từ khi vào kinh thành, nàng ngày càng không nghe lời, hôm nay đầu tiên là nói muốn giải hôn thư với ta, bây giờ lại không cho ta vào phòng của nàng, Liễu Miên Đường, nàng muốn tạo phản đúng không!"

 

Khi nói chuyện, hắn đã nhấc người lên, chuẩn bị đánh mông nàng.

 

Miên Đường vội vàng xin tha, chỉ nói bọn họ còn chưa thành lễ, cả ngày dính vào nhau như thế còn ra thể thống gì! Hơn nữa Lý ma ma nói, nam nhi không thể quá phóng túng chính mình, trong vương phủ, cho dù đã là phu thê cũng sẽ phân phòng ngủ.

 

Thôi Hành Chu phản bác: "Trước kia ở Linh Tuyền trấn, là nàng nói với ta, không ấm giường chiếu thì không gọi là vợ chồng, còn dặn dò ta chớ có lạnh nhạt nàng. Sao bây giờ lại giả vờ giả vịt như thế?.... Chẳng lẽ nàng thật sự hối hận đã đi theo ta, mà không phải là đợi Tử Du của nàng đến đón nàng vào cung làm nương nương?"

 

Miên Đường không ngờ hắn lại uống giấm nhiều năm của nàng là Tử Du công tử, thế là cũng tức giận nói: "Ta đã không nhớ được rồi, nào muốn ở cùng hắn ta. Chàng lại nói bậy, ta sẽ thật sự tiến cung học tập lễ nghi với hoàng hậu!"

 

Thôi Hành Chu bây giờ ôm đầy lòng nhuyễn ngọc, nộ khí cũng tiêu tán không ít. Nghe Miên Đường tức giận ồn ào muốn vào cung, chậm rãi nói: "Nàng đi đi, tin nàng chân trước vào cung, ta chân sau dẫn binh vào cung đón nàng không!"

 

Miên Đường cảm thấy chuyện như vậy, Thôi Hành Chu cũng có thể làm được, mở to hai mắt trừng nói: "Không được nói bậy, bị người có ý nghe được sẽ cho rằng chàng muốn mưu phản đó! Có điều hoàng hậu thật sự đưa thiếp mời cho ta, mời ta ngày mai vào cung thưởng thức bánh ngọt do thợ làm bánh trong cung mới sáng tạo ra!"

 

Thôi Hành Chu nghĩ cũng không nghĩ, nhướng mày nói: "Không đi! Nói với hoàng hậu nàng thân thể không thoải mái, sợ lây bệnh cảm lạnh cho hoàng hậu!"

 

Miên Đường nói: "Bây giờ chàng đã cự tuyệt mấy lần cho ta rồi, hơn nữa tấu chương xin về Chân Châu của chàng không phải vẫn luôn bị vạn tuế đè xuống sao? Cứ mãi giằng co như vậy cũng không tốt, nếu không chàng muốn bị hắn ta giữ lại cả đời?"

 

Thôi Hành Chu hừ một tiếng: "Hắn ta được một thái hoàng thái hậu nâng đỡ lên, có bản lĩnh gì mà giữ ta lại? Có điều muốn chia thịt mỡ thì thật sự có."

 

Bây giờ trên triều đình, đám thần tử này đều đang nghiên cứu chuyện chia cắt quân Tây Bắc, cũng lấy lý do phiên vương địa phương không thể có số lượng binh vượt qua giới hạn, muốn Thôi Hành Chu giao quân quyền.

 

Mà bọn họ bây giờ sở dĩ không dám dùng biện pháp mạnh bởi vì quân Tây Bắc đang ở ngay bên ngoài kinh thành, lại chỉ nghe lệnh của mình Thôi Hành Chu.

 

Mà bây giờ khu vực Tam Tân có thể nói là giương cung bạt kiếm, ngoại trừ quân Tây Bắc, còn có binh mã của võ tướng thân cận Thái hoàng thái hậu, cũng có binh mã của bộ hạ cũ Ngưỡng Sơn, cùng với quân Tây Bắc của Thôi Hành Chu tạo nên thế giằng co.

 

Còn có một số lão thần đến cửa bái phỏng Thôi Hành Chu, âm thầm thương xót đương kim thiên tử lai lịch bất chính, có phải là người hoàng mạch Lưu thị không đều còn nghi vấn, chính là người soán quyền đoạt vị, hy vọng Hoài Dương vương có thể giúp đỡ binh mã Đại Yến, mượn binh lực trong tay, đuổi Tuyên Khai đế xuống đài.

 

Tóm lại, cửa vương phủ Hoài Dương vương ở kinh thành rất náo nhiệt. Thôi Hành Chu lại có chút nhìn thấu tâm tư của Tùy Vương tránh ở phía xa xa.

 

Từ xưa đến nay, lật đổ tiên đế đoạt vị đều là chuyện bẩn thỉu, thân phụ bêu danh, trên tay nhuốm máu cũng chưa chắc có thể ngồi vững đế vị.

 

Tuy Vương đóng vai Hiền vương đến nghiện, đương nhiên sẽ không làm việc dơ bẩn này. Thế là hắn đẩy hoàng chất tử của mình ra, gánh chịu bêu danh của thiên hạ.

 

Nói thật, Lưu Tử Du nửa đời lưu lạc bên ngoài, xuất thân của hắn đúng thật là nhất định bị chỉ trích, hơn nữa hoàng hậu cũng là người thô tục, thật sự không đủ phục chúng.

 

Mà bây giờ có người khuyến khích Thôi Hành Chu ra mặt giúp đỡ thiên hạ, nếu như Thôi Hành Chu thật sự là một người dã tâm bừng bừng, tay nắm trọng binh, khó tránh khỏi sẽ không động tâm, một khi hắn thật sự nổi loạn, thế kinh thành tất đại loạn.

 

Đến lúc đó sẽ có người ngư ông đắc lợi, Tuy vương kia ra mặt bình loại, lấy hiền danh đăng cơ, trở thành minh quân tu chỉnh Đại Yến!

 

Có điều Thôi Hành Chu cũng không định mắc lừa. Ân sư dạy vỡ lòng hắn năm đó từng giảng cho hắn, quân tử thuận thế mà làm, cũng không thể mặc trôi theo dòng nước, mới thể trở thành trụ cột vững vàng.

 

Binh mã trong tay hắn, đều từ trong huyết chiến ma luyện mà thành, tuyệt đối sẽ không giao lại cho người ngoài.

 

Thế nhưng nếu như có người muốn mượn đao giết người, để hắn ra mặt kéo Lưu Dục xuống đài, chỉ sợ cũng không thể toại nguyện.

 

Nhưng là bây giờ hoàng hậu mời Miên Đường mà một mực từ chối không đi, khó tránh khỏi sẽ tạo thành cục diện bế tắc Hoài Dương vương kiêu căng khó thuần, không phục đương kim thánh thượng.

 

Vì thế hôm nay Miên Đường cũng là suy nghĩ, cảm thấy mình nên đi: "Cứ mãi từ chối không phải là cách, cho nên hôm nay hoàng hậu cho người đến truyền chỉ, ta nhận rồi."

 

Thôi Hành Chu chau mày: "Nàng không sợ hắn không thả nàng ra?"

 

Miên Đường mỉm cười: "Chàng cũng nói, nếu như dám can đảm bắt ta, chàng sẽ phái binh đến đón thì ta còn sợ cái gì? Hơn nữa, ta cũng không phải đi một mình, nhận lời mời kia còn có nữ nhi mà Thái thượng hoàng sủng ái nhất Giá Hiên công chúa. Nàng là người ngay thẳng, danh vọng trong hoàng tộc khá cao, trước đó mấy ngày trên yến tiệc của phu nhân Tả tư mã binh bộ ta gặp được Giá Hiên công chúa, tặng cho nàng một bộ đĩa họa tiết nhỏ trong cửa hàng ở Linh Tuyền trấn, được lão nhân gia nàng yêu thích, cho nên ngày mai vào cung, ta sẽ đi cùng xe ngựa với nàng. Chàng nói Giá Hiên công chúa khi trở về, sẽ là xe ngựa trống không, để mặc ta một mình trong cung sao?"

 

Thôi Hành Chu mấy ngày nay bận rộn tham gia yến hội mà Miên Đường nhận được phong hào Hoài Tang huyện chủ này tự nhiên cũng là người được ưa thích trong yến hội kinh thành, cả ngày không ngừng xã giao.

 

Thôi Hành Chu biết thủ đoạn giao tiếp cùng người khác của Miên Đường cao siêu, chỉ là không ngờ mới ngắn ngủi mấy ngày mà nàng có thể chiếm được sự yêu thích của Giá Hiên công chúa kia, phải biết vị công chúa này tuổi trẻ thủ tiết, sau này cũng không tái giá, thế nhưng nổi danh tính tình cổ quái, lại là người thanh cao, ngoại trừ mấy vị phu nhân thế gia hợp mắt, xưa nay không giao tế với thanh lưu hàn sĩ xuất thân nghèo khổ.

 

Miên Đường cười cười: "Ta như vậy tự nhiên không lọt mắt công chúa, chỉ là ta thăm dò được, nàng và phò mà đã mất phu thê tình thâm, mới vẫn luôn không tái giá, cho nên tốn chút quanh co, chép lại tranh chân dung công chúa và phò mã, cũng dặn dò Trần tiên sinh vẽ tượng nhỏ công chúa cầm kính trang điểm, còn khảm ảnh phò mã đang ở sau lưng cài trâm hoa cho nàng, có lẽ là công chúa cảm thấy ta hiểu mối tình thâm của nàng nên đối xử với ta tốt hơn chút!"

 

Kỳ thật Miên Đường có thể nhanh chóng quen thuộc với chuyện cũ kinh thành như vậy, thật sự không thể bỏ qua công lao của Lý ma ma, bà đã từng ở cạnh thái phi khi ở kinh thành, tham gia vô số tiệc trà xã giao của phu nhân vương hậu, biết nhiều hơn cả những phu nhân trẻ tuổi trong hầu môn.

 

Cho nên lần này vào cung, chỉ cần nàng đi theo Giá Hiên công chúa tiến cung sẽ không sợ Khai Tuyên đế làm chuyện sự không hợp quy củ.

 

Giá Hiên công chúa luôn luôn đoan chính nghiêm cẩn cũng không thể mặc cho người khác kéo nàng xuống vũng nước đục, bị bêu danh người làm hại vị hôn thê của đại soái Tây Bắc.

 

Sau khi Miên Đường nói xong tính toán của mình, lại thấy Thôi Hành Chu im lặng nhìn mình, thấp thỏm phối hợp: "Sao, ta nghĩ không đúng sao?"

 

Thôi Hành Chu giơ tay sờ mặt nàng, cảm thấy lo lắng của mình lúc trước lại là dư thừa.

 

Nữ nhân này giống như đuôi cá sống vậy, năng lực thích ứng cực mạnh, đến chỗ nào cũng đều có thể như cá gặp nước. Mà hắn thì phải coi chừng nàng, chớ để nàng bơi quá xa.

 

"Nàng sắp xếp rất tốt, còn khéo đưa đẩy hơn ta rất nhiều."

 

Miên Đường cảm thấy hắn quá khen chính mình, cười nói: "Này không phải là trên tay ta không có quân quyền, nói chuyện không cứng rắn như chàng, bất đắc dĩ nghĩ ra cách dùng ân tình sao? Nếu như ta là nam tử, trong tay nắm binh quyền, chẳng thèm cùng người khác khó khăn như vậy, chỉ vác đao, đá cửa cung tiến vào, lúc đó, hắn muốn mời ta, còn phải xem tâm tình của ta đấy!"

 

Thôi Hành Chu nghĩ lại, quả thật cảm thấy Liễu Miên Đường thật sự làm ra chuyện này cũng không làm người khác ngạc nhiên.

 

Có điều bây giờ chuyện vào cung đã xong, phải truy cứu chuyện không cho hắn vào cửa.

 

Miên Đường bị hắn thẩm tra đến cười khanh khách không ngừng, sau đó nói ra chuyện lo lắng cho thân thể của hắn.

 

Thôi Hành Chu lại lơ đễnh nói: "Nàng xem ta là đám chân tôm mềm kia sao, nếu không phải đau lòng nàng mảnh mai, tay chân tổn thương còn chưa khỏi hẳn, ta hoàn toàn phóng túng thì bảo đảm nàng ngày ngày không thể xuống giường! Vốn dĩ đã ăn không đủ, bây giờ nàng còn muốn cắt cơm của ta, quả nhiên là đáng đánh!"

 

Kết quả sau đêm đó, Miên Đường cuối cùng cũng lĩnh giáo Thôi Hành Chu ăn đủ là đức hạnh xấu xa gì.

 

Đợi đến khi mặt trời lên cao, sắp đến thời gian vào cung mới miễn cưỡng tỉnh dậy, xương sống thắt lưng đau như cưỡi ngựa vội vàng, hành quân tám trăm dặm trong đêm vậy.

 

Sau khi nàng trang phục lộng lẫy, ăn mặc chỉnh tề xong, xe ngựa của Giá Hiên công chúa cũng đến ngoài cửa phủ, nàng đúng hẹn lên xe ngựa của công chúa, cùng nàng vào cung.

 

Chỉ là Giá Hiên công chúa nhìn động tác lên xe ngựa của Hoài Tang huyện chủ, giống như bà lão bị đau eo, hơi có vẻ chậm chạp liền hỏi: "Trước đó mấy ngày gặp ngươi, vẫn là bộ dáng hăng hái, sao hôm nay lại như vậy? Là bị trật khớp sao?"

 

Miên Đường không tiện giảng giải quá trình trật eo cùng với công chúa thủ tiết đã lâu, chỉ có thể cười nói mình khi luyện tập bắn cung, bị trật eo, sau đó dời chủ đề đến chuyện chăm sóc thân thể.

 

Giá Hiên công chúa đã đứng tuổi, yêu thích nhất chính là chuyện chăm sóc cơ thể. Mà Miên Đường ở Tây Bắc khắc khổ đọc sách thuốc xem như cũng có công dụng, nói đạo lý rõ ràng, rất chuyên nghiệp.

 

Giá Hiên công chúa cảm thấy vị huyện chủ này tuy là xuất thân không cao nhưng dáng vẻ lễ nghi lại không thua mọi người, quan trọng nhất là nói chuyện làm việc đều đúng tâm ý của nàng, thật sự là bộ dáng vừa ý khó có được.

 

Hơn nữa vị hôn phu của nàng Hoài Dương vương cũng là thanh lưu hiếm có, tác chiến dũng mãnh, không tham dự vào chuyện xấu triều chính thay đổi. Đối đãi tân quân cựu thần đều là không kiêu ngạo không tự ti, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình.

 

Cái này cũng hợp với khẩu vị của Giá Hiên công chúa, cho nên đối đãi với vị hôn thê của Hoài Dương vương cũng phá lệ ôn hòa.

 

Chờ khi nhập cửa cung, mấy quý phu nhân khác cũng đều xuống xe, mọi người chào hỏi hàn huyên, lại cùng nhau vào cung gặp mặt hoàng hậu.

 

Thạch hoàng hậu hôm nay mặc rất tươi trẻ, một thân váy dài hồng nhạt, bên trên thêu rất nhiều đóa hoa màu trắng, làm cho thân hình càng thêm mập mạp. Vốn ăn mặc đã đủ nổi bật, lại còn đeo một đầu hoa hồng, phối màu kỳ thật không đủ lịch sự tao nhã.

 

Giá Hiên công chúa nhìn thấy thì nhíu mày, cảm thấy nhóm nữ quan trong cung thật nên từ chức cho rồi, hoàng hậu mặc như vậy, các nàng sao không ngăn cản sao?

 

Mà chủ đề tiệc trà xã giao hôm nay cũng đủ hoang đường, lại là bảo người nhấm nháp bánh ngọt, nàng ta xem quý phụ vương hầu ở kinh thành đều là kẻ ham ăn chắc?

 

(Nguyên văn 吃货 là có nghĩa là người ăn rất nhiều.)

back top