Nguyên nhân gần đây thái hầu phu nhân thường xuyên tổ chức trà yến rất đơn giản, tất cả là vì lo lắng hôn sự của con trai.
Có lẽ đứa nhỏ này bị vợ trước gây rối thế mà mãi vẫn chậm chạp không chịu gật đầu đồng ý thành hôn, ngày ngày chạy ra ngoài, trước đó đi Tây Bắc đã làm chậm trễ rất nhiều thời gian.
Thái hầu phu nhân cảm thấy y lớn như vậy rồi mà vị trí chính thê bỏ không, con trai trưởng chưa có, đúng là khiến người ta không yên lòng. Lần này nhân lúc con trai trở về phải giữ y lại để y không đi nữa. Hơn nữa bà biết lần này con trai quyết chí tìm người tốt nên liên tục gửi thiếp mời, mời thiên kim nữ quyến các phủ đến, nhân cơ hội trà yến móc nối quan hệ tình cảm, xem xem có thể tìm được nhân duyên cho con trai không.
Đương nhiên thành hôn cũng phải mời các phụ nhân, dù sao thì thân thích của họ cũng sẽ có các cô nương có tuổi tương đương và có gia thế, lỡ như có thể trò chuyện tìm ra chút chuyện là mở rộng được phạm vi lựa chọn.
Lại nói tiếp, đây cũng là lần đầu tiên Liễu Miên Đường ra mắt thái hầu phu nhân ở Chân Châu.
Sở thái phi không muốn con dâu tương lai của mình thua thế, trước khi xuất môn, hết sức nghiêm túc chỉnh trang cho Miên Đường một phen.
Miên Đường búi tóc cao để lộ cái trán đầy đặn trơn bóng và ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt sáng có bờ mi cong cũng được điểm thêm phấn trông như phát sáng lên. Trên người mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, chân váy điểm xuyết tầng mây lịch sự tao nhã, khi đi làn váy đung đưa gợn sóng, tạo cảm giác mây khẽ vờn mặt nước.
Chân mang giày thêu đính hạt châu để lộ mắt cá chân và mu bàn chân, trên mắt cá chân mảnh khảnh là chiếc vòng ngọc to bằng đầu ngón út, tôn lên làn da trắng càng thêm trắng, các hạt ngọc sáng đầy trên chân không ngừng chuyển động dưới làn váy lúc ẩn lúc hiện.
Thái phi nhìn Hoài Tang huyện chủ bên cạnh, cực kỳ hài lòng gật gật đầu, trong lòng lại lần nữa dâng lên cảm giác thành tựu.
Cả đời này Sở thái phi thích nhất là trang điểm, trước đây có Liêm Bình Lan ở đây, bà luôn đưa ra ý kiến về ăn mặc cho Liêm Bình Lan. Thế nhưng Liêm Bình Lan lớn lên không hề giống người dì là bà đây, tuy mặt mũi xinh đẹp nhưng khí chất không phóng khoáng không làm nổi bật được các trang phục trang sức màu xanh.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mà nay xem như Sở thái phi có được một con búp bê tiện dụng, có thể thỏa mãn cơn nghiện. Bất kể trang phục màu gì Liễu Miên Đường mặc đều đẹp cả.
Khuôn mặt nàng xinh đẹp sáng sủa, trang điểm nhẹ và trang điểm đậm đều nổi bật, Sở thái phi có thể mặc sức ra tay, phối màu mình thích. Lúc bà còn trẻ có vòng eo mảnh mai thích nhất là mặc loại váy thắt eo này, đáng tiếc bây giờ eo béo lên mấy vòng khó mà mặc, chỉ có thể để con dâu mặc, lại ở bên tai Miên Đường kiêu ngạo nói khi bà còn trẻ mặc này váy duyên dáng biết bao nhiêu.
Miên Đường không ngờ mình thoát khỏi cửa nợ kia, thiếu chút nữa thua tại cửa ăn mặc và trang điểm này.
Mặc dù nàng cũng thích đẹp nhưng thái phi dày vò nàng giống như tiểu cô nương chơi búp bê đúng là làm người ta có chút khó chịu.
Thấy thái phi giống như nghiện rồi, lấy ba bốn rương trang sức hồi môn của mình ra lấy từng món cho Miên Đường đeo, nàng chỉ có thể cẩn thận nhắc nhở thái phi, nếu không đi sẽ đến trà yến muộn mất.
Lúc này thái phi vẫn không chịu buông tha mà lấy một bộ ra phối cho Miên Đường.
Vất vả lắm cuối cùng thái phi cũng quyết định được quần áo và các trang sức phối theo, Miên Đường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gu của thái phi không tầm thường, khi Miên Đường xuất hiện trước mặt người khác, hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ai ai cũng thì thầm dò la xem nữ tử sắc nước hương trời này là ai.
Đợi đến khi biết đây là hôn thê của Hoài Dương vương, tất cả đều giật mình thầm nghĩ: Chẳng trách hủy hôn với Liêm gia, cuối cùng xoay người cưới mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thế này!
Thưởng thức mỹ nhân đủ rồi, khi nhìn sang mẹ con Liêm gia không khỏi có chút thương hại.
Liêm Bình Lan thấy cực kỳ lúng túng, thầm hận việc mẫu phi kéo nàng ta đến để bị so sánh giữa ban ngày ban mặt ở trước mặt người khác. Khi Liêm Sở thị nhìn thấy trang sức trên người của Liễu Miên Đường là của hồi môn của tỷ tỷ thì trong lòng giận đến cuống cuồng lên.
Bộ trang sức ấy năm đó Liêm Sở thị thèm đến hỏng mắt, vẫn luôn gạ mẫu thân cho bà ta. Có điều mẫu thân lại cho tỷ tỷ, Liêm Sở thị vẫn luôn để điều này trong lòng.
Chẳng qua cũng may thái phi đã hứa, nói bộ trang phục này sẽ truyền cho con dâu mình, cho nên dù Liêm Sở thị không có được, đến cuối cùng vẫn về tay con gái Liêm Bình Lan.
Nhưng hiện tại, hôn sự của con gái đã bị hẫng, bộ trang sức kia đeo trên cổ người khác, chuyện này bảo sao Liêm Sở thị nhịn cho được?
Vốn còn trông cậy vào việc tranh đua của thái phi, thừa dịp Hoài Dương vương không ở trong phủ, trừng trị thật tốt Hoài Tang huyện chủ đột nhiên nhảy ở đâu ra này. Nào ngờ tỷ tỷ này vô dụng, đã không có ý tranh giành còn trơ mắt sửa soạn cho người đẹp ngời ngời đến vậy, hơn nữa còn lấy bộ trang sức dưới đáy hòm của mình cho nàng đeo, đây chẳng phải là cho nàng thể diện, tỏ vẻ trưởng bối Sở gia chấp nhận người vợ này ư!
Liêm Sở thị tìm cơ hội đi tới bên cạnh thái phi, sau khi thỉnh an lập tức ngồi cùng thái phi trò chuyện to nhỏ.
Sở thái phi không biết con trai hạ lệnh cấm cho di mẫu hắn, bà hỏi Liêm Sở thị vì sao lâu rồi không đến nhà chơi, tất nhiên là Liêm Sở thị đanh mặt nói ra nguyên do.
Sở thái phi chỉ có thể bất đắc dĩ nói con trai không hiểu chuyện, tính tình hư hỏng để an ủi muội muội một chút. Liêm Sở thị nhìn thấy thái hầu phu nhân đang nói chuyện với Liễu Miên Đường, hạ giọng hỏi: “Thái phi, chi tiết chuyện của nàng là sao vậy? Muội nghe người trong kinh thành quay về nói, nghe nói xuất thân của nàng không cao, là dân thường thôi, chẳng qua được hài tử Hành Chu coi trọng, ở trước mặt vạn tuế xin thưởng…”
Sở thái phi cũng vẫn không hài lòng về xuất thân của Liễu Miên Đường nhưng chính nhà ngoại bà cũng là nhánh, há để người khác xem thường? Thấy muội muội nói như vậy, bà không mặn không nhạt nói một câu: “Hành Chu nhà ta tài giỏi như vậy còn cần đến nhà vợ giúp đỡ à? Bây giờ cũng không phải tiền triều mà thế gia và hàn tộc không thành hôn được. Nó thấy hợp ý, cô nương cũng có phẩm mạo* đoan chính là được, cũng là vạn tuế khâm thưởng, ai dám coi thường?”
*Nhân phẩm và tướng mạo.
Liêm Sở thị không ngờ mình thế mà bị tỷ tỷ dịu dàng nói đến nghẹn họng, không từ bỏ ý định hỏi tiếp: “Thế… Ngoại thất ở phố Bắc…”
Sở thái phi lại càng không muốn ai biết quãng thời gian này của Liễu Miên Đường, không đợi Liêm Sở thị hỏi xong, không kiên nhẫn nói: “Ta đã bảo nó không được đến phố Bắc nữa, coi như không có chuyện gì, muội cũng đừng nhắc đến với người khác.”
Liêm Sở thị lần nữa bị thái phi làm nghẹn họng, trong lòng không dễ chịu, đang định mở miệng thì Liễu Miên Đường đã dẫn theo thị nữ quay lại.
Sở thái phi giới thiệu nàng cho Liêm Sở thị và Liêm Bình Lan.
Lần này coi như là lần đầu tiên Liễu Miên Đường chính thức gặp vị hôn thê trước của Thôi Hành Chu, nàng làm như không biết, cong môi mỉm cười chào hỏi hai người.
Liêm Sở thị rất không khách khí, sau khi đánh giá nàng trên dưới một phen, lớn tiếng hỏi: “Không biết phụ thân huyện chủ làm quan nơi nào?”
Miên Đường giương mắt nhìn bà ta, nhận thấy ác ý trong lời bà ta nàng vẫn giữ nụ cười trên mặt, cẩn thận đánh giá người dì này một chút.
Thật ra các phụ nhân ở tiệc trà, ai cũng có cách riêng, chỉ cần dụng tâm chút là biết gia cơ của vị huyện chủ này. Có điều e ngại mặt mũi của Hoài Dương vương, không ai đề cập tới là được, dù sao tội nhân loại này chẳng có chuyện gì tốt, chỉ có người quá thiếu tâm nhãn mới làm.
Nhưng mà nhiều ngày nay Liêm Sở thị bị phu quân quở trách, không thể đến nhà gặp thái phi, hôm nay lại là Miên Đường ôm trọn bộ của hồi môn trên cổ, bà ta không quan tâm gì hết, phải ra oai phủ đầu Liễu Miên Đường mới được.
Liêm Bình Lan thấy mẫu thân mạo muội một cách ngu ngốc khắt khe, trong lòng nổi giận. Nếu hôm nay mẫu thân làm Liễu Miên Đường mất thể diện, đó không phải là làm khó dễ Liễu Miên Đường mà là đang bôi đen cả vương phủ.
Trong lòng nàng ta nghĩ có cơ hội gắn kết lại với biểu ca là tốt rồi, còn phải để lại ấn tượng tốt với phủ Trấn Nam Hầu, tránh cả hai bên đều thất bại há có thể để mẫu thân hành sự như vậy? Vì thế cái chén trong tay nàng ta nghiêng đi, ối một tiếng, làm đổ ướt váy mình.
Vì thế vừa hay lúc nàng ta đứng lên túm chặt lấy mẫu thân, lấy cớ mình phải thay y phục kéo Liêm Sở thị đi mất.
Đợi Liêm Sở thị đi rồi, lúc này Sở thái phi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước kia tuy bà cảm thấy muội muội quá hiếu thắng luôn muốn hơn người nhưng dẫu sao vẫn là muội muội nhà mình, sao cũng có thể bao dung. Có điều bà không ngờ bà ta đã một đống tuổi rồi mà vẫn không hiểu chuyện, ở trước mặt người khác làm khó dễ Miên Đường, thiếu chút nữa làm mất mặt toàn bộ vương phủ.
Cho nên Sở thái phi âm thầm nhắc nhở chính mình, quyết không thể nói tình hình thực tế cho muội muội biết ngoại thất phố Bắc và Liễu Miên Đường là cùng một người.
Nếu để người ngoài biết Liễu Miên Đường chưa lập gia đình đã ở chung với Thôi Hành Chu thì sẽ nói cái gì đây? Bà cũng không có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt chư vị phu nhân nữa.
Cũng may lần trà yến này, thái hầu phu nhân của phủ Trấn Nam Hầu đóng vai chính, tâm tư mọi người đều đặt trên người tân phu nhân của Trấn Nam Hầu.
Quan hệ của thái hầu phu nhân và Sở thái phi khá tốt, khi ngồi một chỗ nhàn rỗi, không nhịn được khen con dâu tương lai của thái phi xinh đẹp động lòng người, đáng giận cho con trai bà ta, chẳng biết mắt có mọc trên đỉnh đầu không mà giờ nhìn ai cũng chướng mắt, không biết có phải muốn chọn tiên nữ hạ phàm mới bằng lòng không.
Miên Đường cúi đầu ở một bên lắng nghe, không nói gì, trong lòng thật ra đang âm thầm mong Trấn Nam hầu Triệu Tuyền mau tìm được lương duyên.
Lát sau, Liêm Sở thị bị con gái khiển trách một hồi cũng mò đến đây, có lẽ là do bị con gái nhắc nhở nên lần này bà ta không làm khó Liễu Miên Đường, chỉ một lòng vỗ mông ngựa thái hầu phu nhân, lời nói toàn nói về con gái mình.
Lúc này thái hầu phu nhân giả vờ nghe không hiểu, cho đến khi Liêm Sở thị nói quá lộ liễu, nói mãi cái gì mà thân càng thêm thân, bấy giờ thái hầu phu nhân mới mỉm cười nói với Liêm Bình Lan: “Ta là cô cô ruột của con, tất nhiên cũng quan tâm đến hôn sự của con, nếu Triệu biểu ca con là thứ gì tốt lành, hai nhà chúng ta thân càng thêm thân là chuyện tốt, đáng tiếc mắt biểu ca con cao hơn đầu, mấy ngày trước nhìn thấy mấy mỹ nhân trở về còn không nói tiếng người mà chê người ta xấu! Bây giờ nó làm chủ Hầu phủ, người mẫu thân như ta làm chủ cho nó thì không tốt lắm…”
Thái hầu phu nhân nói rất hàm súc nhưng ngụ ý hết sức rõ ràng ―― nàng ta cũng đã được vị Triệu biểu ca này xem mặt, những mỹ nhân kia gã còn không coi trọng, miễn bàn đến tư sắc của tiểu gia bích ngọc* như Liêm Bình Lan.
*Tiểu gia bích ngọc: chỉ phụ nữ đẹp và có đức hạnh.
Lời này được nói ra, sắc mặt Liêm Sở thị và Liêm Bình Lan đều thay đổi.
Lúc này Liêm Sở thị mới phát hiện, lúc trước mình tính toán quá lỗ, nghĩ là Thôi gia không được thì còn có Triệu gia. Ai ngờ, dường như cả hai nhà đều thất bại.
Tạm thời không nhắc đến mất mát của mẹ con Liêm gia, đúng lúc này, đám người xôn xao lên, có người thông báo vương phi của Tuy vương phủ cũng tới tham gia trà yến.