Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!

Chương 51: Quanh co khúc khuỷu

Quân đội từ thành Trường An tiến đến nhanh chóng, trong vòng nửa tháng đã giao đấu bốn lần. Quân sĩ dưới trướng Khúc Thiên Cức vô cùng dũng mãnh, nhưng quân của Thẩm Đình Diêu lại vô cùng hùng hậu, tạo nên thế dằng co đầy cân não.

Thẩm Đình Giao thường đi theo Ân Trục Ly đứng trên tường thành nhìn cảnh giao chiến. Cảnh tượng vô cùng bi hùng, tháng mười hoa cúc nở vàng một cõi, ánh mặt trời chói chang, nhưng màu máu lại lai láng trải dài tới vô tận. Ân Trục Ly đứng khoác vai hắn, cười lạnh nhạt: “Thẩm Đình Diêu đã bắt đầu điều Ngự Lâm Quân tới đây rồi.”

Thẩm Đình Giao gật đầu, dù sao hắn cũng lớn lên ở trong cung nên hắn cũng biết lực lượng quân này: “Bổn vương đã bí mật đưa tin… cho người ở trong cung.”

Ân Trục Ly ôm hắn, chỗ tường thành này cũng không phải nơi an toàn, đao kiếm không có mắt, nàng tuyệt đối không để cho Thẩm Đình Giao xảy ra chuyện gì bất trắc: “Cửu gia phải đợi thêm một thời gian nữa, đợi tới khi Thẩm Đình Diêu điều động cả dân chúng thì càng thêm có lợi cho ngài. Đại Huỳnh hôm nay vốn không được lòng dân, nay hắn lại đi cưỡng chế người dân, tất sẽ gây nên dân oán. Đợi đến khi toàn dân oán hận thì cái chết của hắn sẽ được mọi người tán tụng. Đến lúc đó Cửu gia bước lên ngai vàng sẽ được vạn dân mong đợi.”

Thẩm Đình Giao hạ mắt, không nói gì – chuyện đó đối với Ân gia cũng tốt, tới lúc đó Đại Huỳnh non kém, càng phải nể mặt Ân gia. Ân gia dùng tiền để bảo vệ tánh mạng, lại dùng mạng để kiếm thêm nhiều tiền, đời đời vinh hoa. Bọn họ tính toán chỉ cầu loạn thế, cũng chẳng cần quốc thái dân an. Nhưng… Trục Ly, nếu như bổn vương mong đợi cho thiên hạ thái bình thì biết phải làm sao đây?

Cuối tháng mười, số quân được điều động đã lên tới con số hai mươi lăm vạn, Khúc Thiên Cức dùng mười bốn vạn binh mã trấn thủ ở Lũng Tây thuộc quận Thiên Thủy. Ân Trục Ly đã điều động mười vạn thạch lương thảo đến tiếp tế. Ân Trục Ly tính sẽ đến Kim thành để mở kho báu, lấy tiền xoay vòng để tiếp tế thêm. Khúc Thiên Cức chỉ huy tác chiến ở mặt trận, không thể đi chung với nàng nên sai Khúc Lộc đi theo bảo vệ.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nói bảo vệ nhưng thật sự là để giám thị. Khúc Thiên Cức cũng đã tính toán trong đầu – ông giữ lại Cửu Vương gia, trên danh nghĩa là Cửu gia là tân chủ, không thể vắng mặt nhưng thực tế thì ông cũng lo sợ việc mở kho báu này. Mặc dù trước mắt thì Ân Trục Ly không thể giở thủ đoạn gì, nhưng ông lại sợ việc ghi chép về sự thật biến cố năm xưa bị đọc được.

Trước khi đi, Thẩm Đình Giao tự mình đến tiễn Ân Trục Ly, không biết thật hay giả nhưng hắn vô cùng lưu luyến Ân Trục Ly. Ân Trục Ly buộc lại dây áo choàng cho hắn, tránh ánh mắt mọi người rồi thì thầm: “Người ở Trường An… có thể tin được không?”

Thẩm Đình Giao trừng mắt nhìn nàng: “Không đáng tin thì sao?”

Ân Trục Ly thấp giọng nói: “Nếu không đáng tin thì Đàn Việt vẫn còn ở Trường An. Ta sẽ sai hắn vào cung một chuyến, nhưng rủi ro quá lớn, nếu không có người nào tiếp ứng thì dù Thẩm Đình Diêu chết cũng không tới lượt ngài ngồi lên ngai vàng, không nắm chắc thì tuyệt đối không thể hành động.”

Thẩm Đình Giao trong lòng hoảng hốt nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Không cần, người kia đáng tin.”

Ân Trục Ly gật đầu: “Nơi này cách Trường An không xa, nếu cưỡi ngựa nhanh thì trong vòng một ngày đêm sẽ tới, ba ngày sau, khi tin Thẩm Đình Diêu chết được truyền tới thì ngài hãy đi theo đội quân của Hồng Anh, có Liêm Khang hộ tống ngài suốt ngày đêm về Trường An. Đàn Việt sẽ tiếp ứng trên đường.”

Trong lòng Thẩm Đình Giao vẫn khó hiểu: “Nàng không quay về Hoàng thành sao?”

Ân Trục Ly hôn lên mặt hắn: “Bệ hạ, nô tì sẽ ở Trường An chờ ngài.”

Thẩm Đình Giao vẫn không yên tâm. Hắn phát hiện ra bản thân rất thích đặt vấn đề với Ân Trục Ly: “Nếu lỡ như hoàng huynh đã có phòng bị sẵn, kế hoạch thất bại thì sao?”

Ân Trục Ly ôm bờ vai gầy của hắn, nói sơ sơ: “Nô tì đã có chuẩn bị đường khác cho bệ hạ. Bệ hạ hãy nhớ kĩ, ngài không hề liên thủ với tên phản tướng Khúc Thiên Cức này mưu đoạt vương vị, ngài bị hắn uy hiếp. Hắn dấy binh khởi nghĩa là muốn mưu đoạt giang sơn của Thẩm gia, không phải vì ủng lập tân chủ.”

Thẩm Đình Giao giật mình đứng sững sờ, Ân Trục Ly phi người lên ngựa, Hách Kiếm đi theo nàng, thi lễ với Thẩm Đình Giao. Hai người họ bị hai ngàn người hộ tống dần dần đi xa. Hơi ấm của nàng vẫn còn vương vấn trong ngực hắn, trong lòng Thẩm Đình Giao có chút lưu luyến không nỡ rời xa. Hắn đã ẩn mình bao nhiêu năm, dùng trăm phương ngàn kế đối phó với Ân Trục Ly, trong thời gian quá lâu hắn cũng không biết phải biểu lộ mình như thế nào nữa.

Con người rất dễ tạo thành thói quen, chia lìa lúc này rồi gặp lại đại sự đã thành, hắn lại cảm thấy lưu luyến lúc này.

Khúc Thiên Cức đứng phía sau nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của hắn thì thầm than trong lòng. Cửu gia này không phải là người làm được đại sự, ông cũng không coi hắn ra gì nhưng để kiềm hãm Ân Trục Ly thì vẫn phải tỏ vẻ một chút: “Cửu gia, lần này đi Kim Thành cũng chỉ hai ngày thôi. Cửu gia về lều nghỉ ngơi đi, ba ngày sau là có tin về Vương phi rồi.”

Thẩm Đình Giao gật gật đầu, đi theo hắn về lều.

Ân Trục Ly và Khúc Lộc dẫn theo hai ngàn binh sĩ đến Kim Thành, trên đường cũng không nói chuyện. Cho đến khi Ân Trục Ly dẫn mọi người đi qua núi Tê Vân, Khúc Lộc có chút nghi ngờ: “Tứ tiểu thư, xin bỏ qua cho thuộc hạ mạo phạm. Nay đã là tháng mười, khí hậu ở núi Tê Vân vô cùng lạnh, chúng ta cũng chẳng mang theo đồ chống rét, lúc này lên núi hình như không được ổn. Hay là Tứ tiểu thư cho thuộc hạ xem bản đồ kho báu thử, chưa biết chừng sẽ có đường tắt.”

Ân Trục Ly lạnh nhạt, kèm theo vài phần kiêu ngạo, không thèm xuống ngựa mà chỉ nói: “Khúc Lộc, nói ra thì Ân mỗ cũng nên gọi ông một tiếng thúc thúc. Có điều bản đồ đã bị phá hủy rồi, còn về lí do thì ta nghĩ ta cũng không phải nói nhiều, đúng không?”

Khúc Lộc cứng họng, chuyện năm đó ông cũng biết một chút, hiểu được rằng Ân gia đối với Khúc Thiên Cức vẫn có sự đề phòng, không thể tranh cãi được: “Nhưng Tứ tiểu thư, đây cũng là vì an toàn của tiểu thư … Không phải chúng ta muốn báo với tướng quân, nhưng nếu lên núi mà xảy ra chuyện gì, thuộc hạ thật sự không gánh nổi.”

Ân Trục Ly cười cười vuốt roi ngựa trên tay: “Cũng được. Có điều về vấn đề lương thảo chắc không thể tiếp tế được nhiều rồi.”

Trong lòng Khúc Lộc lo lắng, bình thường thì ông cũng không hay nghĩ ngợi, nhưng nếu đánh liều mà lên núi… Ân Trục Ly đành phải nói thêm: “Đồ chống rét có thể nhờ Hách quản gia đi mua, chúng ta lên núi xem tình hình thế nào, nếu thật sự không lên được thì báo với Tướng quân cũng chưa muộn.”

Khúc Lộc ngẫm nghĩ, cũng chỉ còn cách đó thôi, bèn đồng ý phái hai tiểu binh đi cùng Hách Kiếm tới vùng gần đó để mua quần áo, còn đoàn người thì đi theo Ân Trục Ly vào núi.

Thẩm Đình Giao ở trong đại doanh của Khúc Thiên Cức, hắn cũng chẳng buồn lo gì, ăn no thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, lâu lâu lại đi vòng vòng xem phong cảnh ở xung quanh doanh trại. Lúc đầu Khúc Thiên Cức vẫn phái người đi theo canh chừng, sau cũng chỉ sai vài tên chăm lo cuộc sống hàng ngày, còn hành động của hắn chẳng ai thèm để ý.

Sáng nay lại có người đến báo, nói Cửu vương gia ăn không quen đồ ăn, Khúc Thiên Cức nghe vậy chỉ lắc đầu – người như vậy làm được chuyện gì đây?

Ban đêm, Thẩm Đình Giao ở trong lều mài mực, vẽ một bức tranh xuân cung đồ, vẽ rất nhiều tư thế mới lạ, đường cong uyển chuyển, mấy tên binh sĩ hầu hạ hắn thấy thế thì xịt cả máu mũi. Hắn thấy thế còn chỉ vào để chia sẻ kinh nghiệm: “Các ngươi có biết phụ nữ thích nhất là tư thế nào không, cái này các ngươi không hiểu được đâu, vương phi của Bổn vương là một người lành nghề, haiz, tiếc là bây giờ nàng chẳng có đây…”

Mấy binh sĩ kia nghe vậy máu lại bốc lên, bị hắn ép cho bốc khói, bèn nói dối là đi tới nhà bếp tìm đồ ăn khuya. Hắn bèn giục: “Nhanh đi nhanh đi, vừa lúc đại gia ta đây đói bụng rồi đấy!”

Mấy binh sĩ kia vội vội vàng vàng chạy đi, đương nhiên là đi tìm doanh kỹ. Thẩm Đình Giao cầm bút chấm mực, vị trí của doanh trại, vị trí bài bố binh dần hiện rõ trên giấy. Hắn dùng màu xanh đỏ, bản đồ khô khan kia dưới ngòi bút của hắn cũng trở nên mềm mại quyến rũ, không hề thua kém xuân cung đồ.

Hắn ngồi vẽ vẽ vời vời đến tận canh ba thì có người lẻn vào.

Thẩm Đình Giao vừa ngẩng đầu lên thì thấy Liêm Khang, hắn đưa cho Thẩm ĐÌnh Giao một bộ đồ dạ hành: “Vương gia, tin tức bí mật từ thành Trường An báo tới, Thẩm Đình Diêu đã bị đâm chết. Thuộc hạ phụng mệnh Đại đương gia, tới đón vương gia về hoàng thành.”

Thẩm Đình Giao gật đầu, Liêm Khang liền nói: “Đại đương gia có dặn, Khúc Đại tướng quân là một người cẩn thận, cho dù bề ngoài thì xem như không đề phòng Vương gia nhưng vẫn không chắc được. Vì vậy Vương gia hãy dụ Tiểu Hà rời doanh trước, hắn vốn là mật thám của Vương thượng, phải theo chúng ta tới đây là chuyện bất đắc dĩ. Hắn vẫn chưa biết tình hình ở Trường An, nếu được rời khỏi đây chắc chắn sẽ trốn về Trường An. Hắn lén lút trốn đi, Khúc đại tướng quân chắc chắn sẽ bắt được hắn, tới lúc đó tính cảnh giác sẽ lơi là, Vương gia trốn đi sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Thẩm Đình Giao làm ra bộ nói gì nghe nấy, giương đông kích tây như vậy đúng là phong cách làm việc của Ân Trục Ly.

Ân Trục Ly dẫn Khúc Lộc vào núi, đi được một lúc lâu, khí trời rét buốt. Đột nhiên một hắc y nhân xuất hiện, mọi người ngẩn ra rồi la lớn. Ân Trục Ly thúc ngựa đuổi theo, Khúc Lộc hoảng sợ, giục ngựa chạy theo. Hắc y nhân kia càng lúc càng gần trước mắt nhưng lại không thể đuổi kịp, trong nháy mắt đã chạy được bốn năm mươi dặm. Khúc Lộc lớn tiếng la: “Tứ tiểu thư, giặc đã cùng đường đừng đuổi nữa!”

Ân Trục Ly thúc ngựa chạy như điên, đường núi khó đi, hai ngàn binh sĩ kia bị bỏ lại sau lưng, Hách Kiếm chọn con ngựa này cũng biết là đi đường núi, tốc độ đương nhiên rất nhanh.

Bên tai là tiếng gió thét, cảnh tượng hai bên nhạt nhòa, hai người cưỡi ngựa chạy nhanh tới bờ sông dưới chân núi. Lúc này Khúc Lộc mới thấy không ổn, Ân Trục Ly này dường như đã có toan tính đuổi theo mà hắc y nhân kia lại giống như người dẫn đường cho nàng.

Hắn nghĩ ra Ân Trục Ly đang muốn chạy trốn, quát lên: “Bắn tên vào mấy con ngựa đó!”

Nhưng binh sĩ đi theo cũng không nhiều lắm, trên núi cỏ cây um tùm, người ngựa phía trước lại phi nhanh, sao có thể bắn trúng. Ân Trục Ly mặc một bộ đồ dạ hành, cùng Hách Kiếm chạy thẳng tới bờ sông, một chiếc thuyền đã đậu sẵn ở đó. Nàng xuống ngựa, một tay nắm lấy Hách Kiếm rồi nhảy lên thuyền.

Thuyền kia vốn không thả neo, người vừa lên thì lập tức giương buồm đi thẳng. Khúc Lộc đuổi theo tới bờ sông thì chỉ còn nước nhìn thấy nước non mù mịt, đành đứng đó than thở.

Ân Trục Ly đứng trên thuyền phất tay chào hắn rồi vào thuyền, Hồng Diệp và Hồng Tụ rót rượu cho nàng: “Đại đương gia, lần này đi lâu quá. Liêm Khang có báo tin đã đón được Cửu gia, đang trở về Trường An.”

Ân Trục Ly nhấp một ngụm rượu. Rượu của Hồng Diệp không thể so với rượu của Cửu gia, vừa vào miệng liền thấy thơm thơm mùi cam, vừa đủ nóng, thật không chê vào đâu được: “Bên Trường An đã chuẩn bị tốt chưa?”

Hồng Diệp gật đầu: “Hiện giờ trong thành Trường An hết sức rối loạn, mọi người đồn đãi Thẩm Đình Diêu bị loạn quân giết chết, Quốc cữu Phó Hướng Anh tìm được thì chỉ còn là một thi thể không còn nhìn rõ mặt mũi, trên người vẫn còn mặc long bào. Đám quan viên kia đều rối cả lên.”

Ân Trục Ly cười mỉm: “Phó Hướng Anh sao… tốt lắm!”

 

back top