Ân Trục Ly sửa sang quần áo. Ngày tiếp theo, Chu Hàm Lộc tiết lộ rằng vương thượng ban Thanh Uyển cho Trương Thanh thì nàng mới yên tâm.
Đêm đến, khi Trương Thanh tặng nàng một ít lá trà, nàng dặn hắn đến Ân gia tìm Kha Đình Phong chữa bệnh cho Thanh Uyển. Trương Thanh biết Kha Đình Phong và Ân gia có mối quan hệ đặc biệt, hắn đương nhiên đồng ý. Lúc hắn sắp đi, Ân Trục Ly lại giữ lại: “Trương Thanh, thân tín trong cung của Cửu gia không nhiều lắm, sức khỏe của hắn lại không tốt, không có việc gì thì lại tự kiếm bực mình. Người rảnh thì khuyên hắn một chút.”
Trương Thanh nghe nàng nói thì lờ mờ đoán được ý nàng, chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Mẫu phi, hiện giờ phụ hoàng rơi vào tình thế bức bách nhưng trong lòng chỉ có người. Người đừng nghĩ nhiều!”
Ân Trục Ly cốc đầu hắn, cười cười: “Xùy xùy, trẻ con nói linh tinh. Được rồi, đi đi.”
Trương Thanh vẫn cố gắng khuyên giải an ủi nàng nhưng đêm dài, hắn không tiện ở lại lâu nên đành bỏ đi.
Ân Trục Ly vẫn cố nhóm lửa, ngồi bên chậu than đợi đến canh ba, lúc đang ngủ thì bừng tỉnh, thấy người ở đó, nàng cười: “Huynh đã đến rồi?”
Bên cạnh chậu than có một người đứng nghiêm, nhìn kỹ thì nhận ra đó chính là người đã hoảng sợ bỏ trốn Thanh Bình đế Thẩm Đình Diêu. Nhìn Ân Trục Ly, tim hắn bỗng đập mạnh: “Nàng đợi ta?”
Ân Trục Ly chỉ vào chiếc ghế dựa duy nhất ở đó: “Ngồi đi.” Thấy hắn ngồi xuống, nàng cười toe toét: “Ta nghĩ huynh sẽ đến đây. Lúc trước Trương Thanh canh điện Chiêu Hoa nghiêm ngặt, e là huynh không vào nổi.”
Nàng suy tính khá ổn. Trong cung luôn có đường hầm bí mật, có điều người biết bí mật đó chắc chắn phải là đế vương, khi truyền ngôi chắc chắn Tiên đế cũng phải truyền lại bản vẽ toàn bộ hoàng cung lại nhằm đề phòng trường hợp khẩn cấp cần trốn đi. Vì đây là bí mật nên chắc chắn phải được thiết lập ở một nơi khó tìm ra. Lãnh cung chắc chắn là một trong những cửa ra vào.
Thẩm Đình Diêu cũng không lảng tránh, thản nhiên nói thẳng: “Hoàng cung này ta ra vào thoải mái.”
Ân Trục Ly gật đầu: “Ta đoán là Khúc Hoài Thương cũng đến đây với huynh?”
Thẩm Đình Diêu có chút râu ria. Lâu ngày không gặp, hắn đã gầy đi nhiều nhưng lại trưởng thành hơn so với trước kia: “Ta để hắn đi thăm Lăng Ngọc. Nếu hắn tới đây… chỉ sợ không chịu nàng thôi.”
Ân Trục Ly cười cười: “Đó là chuyện đương nhiên. Có điều giờ huynh không thể mất ta hay hắn được.”
Thẩm Đình Diêu đứng dậy đi đến bên cạnh nàng rồi cũng ngồi xuống sàn nhà. Lò than cháy đã lâu nên sàn nhà rất ấm áp.
“Ân Trục Ly, cuối cùng là ngươi muốn cái gì? Muốn tiền, ngươi đã giàu nhất nước này. Muốn quyền, ngươi đã là mẫu nghi thiên hạ. Muốn tình yêu, ngươi được độc sủng chốn hậu cung. Tóm lại, nói cho ta biết, ngươi muốn gì?”
Ân Trục Ly vươn người, cười như một con mèo được ăn no bụng: “Nhị gia, không ai có thể lo xa quá, chỉ có thể lo chuyện trước mắt thôi. Nhưng đúng là lúc này ta muốn thỏa thuận với ngươi một chuyện.”
Thẩm Đình Diêu nhìn nàng: “Nói đi.”
Ân Trục Ly nhẹ điểm lên mặt trong đầu ngón cái của hắn. Hắn hiểu ngay ý nàng: “Bản đồ kho báu?” Nói xong hắn lại nhíu mày: “Vì một bản đồ kho báu, nàng hãm hại nhiều người như vậy, nàng cho rằng ta vẫn còn tin tưởng được nàng à?”
Ân Trục Ly gật đầu không do dự: “Tin chứ.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là dây áo lót to. Thẩm Đình Diêu nuốt nước bọt. Nàng lại lấy một lọ thuốc nước nồng mùi rượu ra rồi xoa lên làn da bánh mật của mình. Thẩm Đình Diêu không hiểu nàng định làm gì, sau đó lại tỏ vẻ ngạc nhiên. Trên lưng nàng bắt đầu xuất hiện một hình xăm sẫm màu, hắn có thể lờ mờ thấy được hình sông núi.
Hắn bắt đầu do dự, còn Ân Trục Ly mặc áo vào: “Nhị gia, huynh tin không?”
Thẩm Đình Diêu im lặng không nói. Ân Trục Ly thắt nút áo, ngồi xuống bên chậu than. Nàng thản nhiên cời lửa, cũng không sốt ruột gì. Cuối cùng Thẩm Đình Diêu cũng mất kiên nhẫn: “Điều kiện?”
Ân Trục Ly nhanh chóng trả lời: “Rất đơn giản. Ta và huynh cùng tìm kho báu. Sau khi lấy được rồi, huynh đưa ta ra khỏi biên giới Đại Huỳnh. Kho báu ở gần núi Trường Bạch, rất tiện đường.”
Thẩm Đình Giao nghi ngờ: “Đơn giản thế thôi?”
Ân Trục Ly gật đầu: “Ta đã phái Đàn Việt và Liêm Khang sang Đại Nguyệt thị chuẩn bị trước, bây giờ tài sản của Ân gia đã được chuyển hơn một nửa sang đó rồi. Phía tây núi Trường Bạch là lãnh thổ quốc gia của Đại Nguyệt thị, ta sang bên kia sẽ có người đón. Còn chỗ kho báu này chẳng qua cũng chỉ là tiền của người đã khuất, trong khi ta cũng giàu nhất nước này như huynh nói đấy. Tiền với ta mà nói, cũng chỉ là cặn bã.”
Thẩm Đình Diêu bắt đầu hơi tin tin: “Có điều nếu nàng chạy sang Đại Nguyệt thị, Thẩm Đình Giao sao lại bỏ qua cho Ân gia được?”
Ân Trục Ly gật đầu: “Nếu huynh và hắn đấu với nhau, hắn sẽ không có thời gian bận tâm đến chuyện vặt như Ân gia.”
Thẩm Đình Diêu tỏ vẻ suy nghĩ: “Lần trước nàng cố tình thả ta đi là vì hôm nay?”
Ân Trục Ly cười đến tan băng: “Nhị gia, Trục Ly là một thương nhân. Dù đi con đường của mình hay để cho người khác một con đường để đi thì cũng luôn tham lợi tránh họa. Ta không muốn làm việc tuyệt tình quá. Huynh phải biết xét tình thế trước mắt thì huynh, ta, Thẩm Đình Giao là ba thế lực cân bằng tạm thời. Hiện tại thế lực mạnh nhất chắc chắn phải là Thẩm Đình Giao, sau đó là ta rồi mới đến huynh. Hiện giờ huynh không thể làm gì Thẩm Đình Giao vì một khi hắn chết, huynh không đối chọi được với Phó Triêu Anh và Bệ Thừa Nghĩa và đội quân tự lập của họ. Cục diện đó cả ta và huynh đều không thể khống chế. Vì thế huynh phải tự lớn mạnh trước. Thời Tam quốc, Ngô Thục còn biết liên thủ chống Tào, đạo lý này hẳn huynh có thể hiểu.”
Nhìn Thẩm Đình Diêu cũng không thể biết hắn đang suy nghĩ gì mà Ân Trục Ly cũng chẳng quan tâm: “Sau khi lấy được kho báu, thực lực của huynh sẽ lớn mạnh hơn hẳn, lại kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, kết hợp với những trọng thần trong triều vẫn hướng về huynh, cuối cùng ai thắng ai thua(2) cũng khó mà biết được. Khi đó ta đã sang Đại Nguyệt thị rồi, thắng thua ở đây không liên quan đến ta.”
“Ta cần suy nghĩ thêm, chờ tin của ta.” Thẩm Đình Diêu không dám tin tưởng Ân Trục Ly thêm lần nữa. Người này rất xảo quyệt, nắm được ngươi mong muốn gì là nàng có thể có thứ để trao đổi với cái đó. Cuối cùng, ngươi lại phát hiện ra người được toại nguyện thật ra là nàng.
“Ngài phải nhanh nhanh nhé.” Ân Trục Ly thản nhiên nói: “Thời cơ trôi qua nhanh lắm. Mặt khác, nếu Nhị gia đồng ý, vậy phải qua Ân gia đón mẹ ta đi cùng. Dù ta bất hiếu nhưng bà cũng lớn tuổi rồi, không thể để lại Ân gia được.”
Thẩm Đình Diêu lại thấy yên tâm hơn chút. Ân thị không biết võ công, cuộc sống của bà vốn nhàn tản sung sướng. Giữ bà làm con tin cũng không sợ có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ như vậy rồi hắn lại bắt đầu nghiêng về hướng đồng ý…Quả thật hắn rất cần phần kho báu kia.
Ân Trục Ly thêm củi vào chậu than, sau đó đi về phía giường: “Nhị gia đi đi, Ân mỗ chờ tin tốt lành.”
Thẩm Đình Diêu nghiến răng: “Cứ vậy đi. Ta đi thăm Lăng Ngọc đã.”
Ân Trục Ly lạnh lùng nói: “Khúc Lăng Ngọc vừa sinh non, thể chất hiện giờ không thích hợp đi xa. Hơn nữa ta và huynh đều hiểu rõ nàng. Nếu nàng đi cùng Khúc Hoài Thương, ta từ chối giao dịch.”
Lòng nàng hiểu rõ rằng nếu trên đường gặp chuyện, Thẩm Đình Giao còn có thể dùng Khúc Lăng Ngọc để trao đổi lấy nàng, coi như còn một đường sống. Hiện giờ phải giữ chặt Khúc Lăng Ngọc.
Thẩm Đình Diêu chợt dừng bước, lúc sau mới trả lời: “Ta chỉ qua thăm nàng, cũng không nói sẽ đưa nàng đi bây giờ.”
Ân Trục Ly gật đầu, trèo lên giường rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, quả nhiên Thẩm Đình Diêu xuất hiện, còn đưa Khúc Hoài Thương đi cùng. Kẻ thù gặp nhau, vô cùng căng thẳng. Khúc Hoài Thương nhìn Ân Trục Ly đầy oán hận, Ân Trục Ly lại mỉm cười nhìn hắn. Nàng còn dám chào hỏi: “Khúc nhị công tử, đã lâu không gặp.”
Khúc Hoài Thương cắn môi suýt bật máu. Thẩm Đình Diêu vỗ nhẹ vai hắn, hắn quay mặt đi, không nhìn Ân Trục Ly nữa. Thẩm Đình Diêu đưa bộ đồ đen cho Ân Trục Ly, bảo nàng thay. Ân Trục Ly thắc mắc: “Mẹ ta đâu?”
Thẩm Đình Diêu gật đầu: “Đã ra khỏi Trường An rồi. Nàng ra khỏi thành là gặp được bà.”
Ân Trục Ly thả lỏng người: “Quay người đi. Nhìn trộm đau mắt đỏ!”
Thẩm Đình Diêu và Khúc Hoài Thương quay mặt đi. Nàng đứng trong màn thay quần áo, lại nghĩ đến một chuyện: “Nhị gia, Ân mỗ lại cảm thấy huynh lên làm điều gì đó cho con của huynh.”
Thẩm Đình Diêu biết Khúc Lăng Ngọc phải chịu nhiều uất ức. Dù sao cũng là vợ chồng kết tóc xe tơ, hắn cũng đau lòng chứ. Nghe những lời này, hắn hừ lạnh: “Chuyện gì?”
Ân Trục Ly điềm nhiên nói: “Báo thù.”
Cũng vào đêm đó, Ân Trục Ly hẹn Triêu Hỉ đến điện Chiêu Hoa đợi nàng.
Đêm đó, Ân Trục Ly cùng Khúc Hoài Thương đến điện Chiêu Hoa. Hiện giờ võ công của Thẩm Đình Diêu đã bị phế, không dùng sức được nữa, còn Ân Trục Ly lại quen thuộc điện Chiêu Hoa, Khúc Hoài Thương nắm được đường hầm bí mật trong cung, hai người đi với nhau là rất hợp.
Khi đó điện Chiêu Hoa chỉ còn mấy chiếc đèn được thắp sáng, phần lớn cung nhân đã đi ngủ. Triêu Hỉ đợi trong đám cỏ cây đến sắp đông cứng lại, khi thằng bé nhìn thấy một người mặc đồ đen chỉ hở hai mắt thì hết cả hồn. Ân Trục Ly nói cực nhỏ: “Nghe thấy tiếng bên trong thì vọt ngay vào, dùng cách nào cũng phải vọt vào bằng được. Vương thượng ở đâu thì chạy qua đó, nhớ cho rõ là con vào là để nhắc vương thượng rằng có thích khách.”
Triêu Hỉ không hiểu gì nhưng chưa đầy nửa khắc, trước mặt đã không còn bóng người. Thằng bé chờ ngoài điện Chiêu Hoa, cố gắng né đội tuần tra, lòng thấp thỏm.
Ân Trục Ly đã quá quen thuộc với điện Chiêu Hoa. Nàng và Khúc Hoài Thương cùng tiến vào. Nói ra thì khi ở trong chuồng ngựa của điện Chiêu Hoa, suýt thì nàng bị con ngựa ị vào người. Khúc Hoài Thương vẫn có sát ý với nàng nhưng nàng đề phòng rất cẩn thận, còn nói về mặt đánh tay đôi, quả thật khó liệu. Hai người vừa đề phòng, vừa hợp tác, xem như yên ổn.
Trong tẩm cung điện Chiêu Hoa, Ân Trục Ly đánh ngất cung nữ gác đêm, chỉ còn Bệ Tàng Thi đang say ngủ trong phòng. Khúc Hoài Thương túm nàng ta lên, nàng ta mở mắt rồi hét chói tai: “Cướp, cướp!”
Ân Trục Ly nhếch mép cười. Khúc Hoài Thương kéo nàng ta ra khỏi giường, ném xuống đất. Ân Trục Ly lại kéo lên. Giờ nàng ta tóc tai bù xù, nhìn sợ muốn chết, trông rõ buồn cười. Nàng không nói nhiều, buộc chân trái của Bệ Tàng Thi lên giường, sau đó đạp thẳng một phát.
Tiếng xương cốt gãy giòn tan. Khúc Hoài Thương nghe cũng hết hồn. Bệ Tàng Thi lại kêu thảm thiết lần thứ hai. Cuối cùng thị vệ cũng nghe thấy.
Ân Trục Ly lại túm lấy nàng, không hề lo lắng, cười cười nói cách lớp khăn che mặt: “Ngươi làm trái lời hứa với ta. Ta không tin nhân quả tuần hoàn, tốt nhất tự làm.”
Khúc Hoài Thương khẽ nói: “Có người đến.”
Ân Trục Ly và hắn nhảy vào trong viện. Thẩm Đình Giao chỉ kịp choàng áo chạy đến, Trương Thanh chưa tới, một đội thị vệ rút đao cùng đi vào. Triêu Hỉ cũng vọt vào, thấy Ân Trục Ly thì không dám nhìn lâu, chỉ lao về phía Thẩm Đình Giao. Ân Trục Ly lấy cung trên lưng Khúc Hoài Thương. Cung này do Khúc Thiên Cức để lại cho hắn, coi như cũng là người quen cũ với nàng.
Thị vệ thấy nàng tiến đến thì định bước lên ngăn cản. Khúc Hoài Thương tưởng Ân Trục Ly muốn bắn chết Thẩm Đình Giao nên cũng ra sức chặn lại. Ân Trục Ly vẫn căng dây cung, nhắm thẳng Thẩm Đình Giao.
Triêu Hỉ vốn là người lương thiện, làm sao có thể biết được Ân Trục Ly lại định hành thích vua, lập tức theo phản xạ có điều kiện mà chắn trước người Thẩm Đình Giao. Ân Trục Ly quá to một tiếng: “Tốt” rồi buông dây. Mũi tên bắn thẳng vào vai Triêu Hỉ, máu chưa chảy ra thằng bé đã ngã quỵ xuống đất. Trong cung rộ lên, mọi người sợ hãi: “Hộ giá! Hộ giá!”
Ân Trục Ly ra tay nhầm xong thì lôi Khúc Hoài Thương nhảy lên mái hiên, biến mất trong bóng đêm. Nàng không quay lại. Nàng biết một tên này đã đủ để đứa bé đơn thuần lương thiện kia trở nên nổi bật, phú quý cả đời.
Trương Thành dẫn người vào cung thì Bệ Tàng Thi đã được người đưa lên giường, Triêu Hỉ cũng người phụ trách chăm nom, ngự y vội vàng khám chữa bệnh, hai kẻ cướp không biết đã đi đâu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại đương gia sắp trốn rồi. Vì kho báu này mà Đại đương gia hại nhiều người quá… >_<
1. Câu gốc là Chạy ra sinh thiên. Theo mình tìm hiểu thì từ “sinh thiên” này mấy năm gần đây mới có trên báo chí TQ chứ trước đó không dùng. “Sinh thiên” nghĩa là sống lại. Chạy ra sinh thiên chính là chạy ra tử địa. Mình để cho hợp tiếng Việt là “chạy vào chỗ chết.”
2. Câu gốc: Lộc tử tùy thủ – Hươu chết về tay ai