“Tang Hoằng Dương?” Hàn Nhạn Thanh nhắc lại, cảm giác mồm miệng tê cứng lại.
“Đúng rồi, con đã nghe nói về cái tên này rồi chứ. Tang Hoằng Dương là cậu ấm nổi tiếng kinh thành chuyên đùa giỡn gái nhà lành, không chuyện ác nào không làm.”
…
Hàn Nhạn Thanh im lặng, trong ấn tượng của nàng thì Tang Hoằng Dương là danh thần thời sơ Hán nhưng tại sao lại chỉ là một cậu ấm thế này? Nàng chỉ có thể giải thích là do hiệu ứng cánh bướm[1], nàng hỏi thêm vài câu rồi cáo từ rời đi.
[1] Hiệu ứng cánh bướm: Là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
Sau khi lên kiệu, tin tức chấn động vừa nhận được vẫn còn luẩn quẩn bên tai, Hàn Nhạn Thanh thở dài một hơi, biết được tin tức của bạn bè, dù chỉ là Mạc Ung Niên mà nàng không phải quen thân lắm nhưng vẫn cảm thấy rất vui. Cảm giác vui mừng này giống như một người đi thật lâu trên đường vào ban đêm bỗng nhiên trông thấy ngọn đèn dầu ở đằng xa, ấm áp lung linh.
Cứ chờ Mạc Ung Niên quay lại phường may Tạp Môn hay là mình đến Tang phủ bái phỏng đây? Hàn Nhạn Thanh thầm đắn đo. Với thân phận nhạy cảm của nàng, tốt nhất là không nên dính dáng đến giới quan lại, nhưng mà… Hàn Nhạn Thanh khẽ thở dài. Xét theo tình hình hôm nay thì nghĩa mẫu và Đông Trữ không muốn giúp mình tiếp xúc với Tang Hoằng Dương. Chỉ là hai người không biết khi linh hồn Mạc Ung Niên xuyên không nhập vào thân thể Tang Hoằng Dương thì Tang Hoằng Dương đã không còn là Tang Hoằng Dương nguyên bản nữa.
“Lục Y”, Hàn Nhạn Thanh vén rèm kiệu, vừa định bảo phu kiệu chuyển hướng đi Tang phủ thì nghe thấy đằng xa tiếng con gái mắng chửi xa xả: “Tang thất thiếu gia, ngươi phải biết rằng chủ tớ chúng ta không phải là người các ngươi có thể trêu chọc được.”
“Đến chỗ đó”, Hàn Nhạn Thanh lập tức ra lệnh.
Hàn Nhạn Thanh bảo dừng kiệu ở cách đó không xa, nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, liền thấy giữa đám người vây quanh có một thanh niên áo trắng trạc hai mươi tuổi dẫn theo một tiểu đồng mặc áo xanh dương đang tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi mặc áo màu xanh lục đứng chống nạnh trước mặt, còn có một người phụ nữ mặc đồ trắng, đeo mạng bằng lụa mỏng che mặt đứng ở phía sau.
“Công tử nhà ta đã nói rồi.” Đứa tiểu đồng tỏ vẻ căm phẫn, “Công tử nhà ta chỉ không cẩn thận mới đụng phải tiểu thư nhà ngươi.”
“Có bao nhiêu là người, sao ngươi không đụng vào ai mà lại đụng vào tiểu thư nhà ta?”, nữ tỳ áo xanh lục nhảy dựng lên.
“Vậy sao ngươi không nói đi, người nhiều như vậy, tại sao tiểu thư nhà ngươi lại bị công tử nhà ta đụng phải?”, tiểu đồng áo xanh dương cũng giận điên lên, “Đúng là cố tình gây sự.”
“Tiếng tăm của Tang thất công tử thì có ai trong chúng ta mà chưa từng nghe qua. Tiểu thư nhà ta… Người đừng kéo nô tỳ. Ối, tiểu thư!”, nữ tỳ áo xanh lục giờ mới nhìn lại tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư, sao vậy?”
“Công tử nhà ta thì sao?” Hiển nhiên những lời này đã đụng chạm đến lòng bảo vệ chủ của tiểu đồng, khiến nó giận điên lên, nếu không bị chủ nhân kéo lại thì quả thực đã định xông lên cho nha đầu ngoa ngoắt kia một tát.
“Chúng ta đi thôi.” Tiểu thư che mạng rõ ràng là không quen bị nhiều người như vậy vây xem, khẽ bảo nữ tỳ.
“Tha cho hắn dễ dàng vậy sao?” Nữ tỳ áo xanh lục hiển nhiên chưa hết giận, quay đầu trợn mắt nhìn Tang Hoằng Dương.
“Công tử nhà ta mới không cần ngươi bỏ qua.” Tiểu đồng vẫn còn chưa hết giận.
Hàn Nhạn Thanh cười thầm, với thân thế giám đốc của Mạc Ung Niên trước đây mà lại gặp phải mớ bòng bong này chắc chắn là tức tối đến hộc máu. Chuyện rắc rối này phải để nàng ra mặt mới giải quyết ổn được. Nàng quyết định xong, liền đi thẳng vào, khẽ gọi: “Tang ca ca.”
Đám người vây quanh vốn đã định tản đi thấy vậy lại ồ ạt kéo tới, dỏng tai lắng nghe. Nữ tỳ áo xanh lục cũng quay ngoắt đầu lại, “Vị cô nương này”, thấy thân hình Hàn Nhạn Thanh rõ ràng đang mang bầu thì nghi ngờ một lát rồi chuyển ánh mắt khinh thường sang Tang Hoằng Dương. Ngay cả phụ nữ có thai cũng dính đến, đúng là…
Tiểu đồng cũng ngờ vực, len lén liếc nhìn chủ nhân nhà mình. Chủ nhân có thêm một muội muội từ lúc nào vậy? Sao nó lại không biết?
Tang Hoằng Dương lại càng ngờ vực, nhưng liếc thấy ánh mắt bướng bỉnh của Hàn Nhạn Thanh thì đành mỉm cười đứng yên xem trò vui.
Hàn Nhạn Thanh cảm nhận được ánh mắt chân chính ngay thẳng của Tang Hoằng Dương thì tan hết mọi nghi ngờ, nhào tới bên cạnh hắn, “Tang ca ca, mãi mà huynh không về nên muội không khỏi lo lắng mới chạy ra xem.”
“Vị phu nhân này”, thiếu nữ áo xanh lục vẫn không hiểu nổi, cố gắng nói liến thoắng, gánh vác trách nhiệm nặng nề giáo hóa lòng người, “Cô không được để loại chó đội lốt người này lừa bịp. Hắn là loài cầm thú, không điều ác nào không làm, chẳng có gì tốt đâu.”
Hàn Nhạn Thanh không nhịn được cười thầm, tiểu cô nương này thật đáng yêu. Nàng làm bộ tức giận vênh mặt lên, “Sao ngươi lại muốn làm nhục Tang ca ca của ta? Mấy tháng trước, khi ta trên đường tới kinh thành, nếu không có Tang ca ca cứu thì ta đã mất mạng từ lâu rồi. Người như vậy thì làm sao có thể là kẻ xấu chứ?”
“Tang ca ca, chúng ta đi.” Thừa dịp thiếu nữ áo xanh lục cứng họng, nàng quay sang túm lấy tay Tang Hoằng Dương, ngoảnh đầu ra hiệu cho tiểu đồng, “Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê”[2], thoát khỏi hiện trường đã, mặc kệ người chung quanh bình luận ta thán ầm ĩ.
[2] “Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê”, đây là câu thơ mà tráng sĩ Kinh Kha làm bên bờ sông Dịch với các bạn tiễn khi đi ám sát Tần Thủy Hoàng, biểu lộ ý chí khảng khái không vướng bận tình cảm. Ở đây tác giả dùng với ngụ ý Trần A Kiều cũng không quan tâm đến mọi người xung quanh.
“Đủ rồi chứ.” Đi qua một con phố, Hàn Nhạn Thanh nghe thấy tiếng Tang Hoằng Dương cười bên tai, ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy bả vai của hắn, liền hậm hực lườm một cái.
“Đa tạ phu nhân vừa cứu giúp.” Tang Hoằng Dương chắp tay thi lễ, “Nhưng ta biết phu nhân sao?”
“Hì hì”, Hàn Nhạn Thanh cười vẻ quỷ quái, “Ngươi không nhận ra ta nhưng ta lại biết ngươi đấy.” Nàng không nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tang Hoằng Dương, bước ra xa mấy bước, tạo dáng rồi khẽ cất tiếng hát, “Tình yêu chẳng qua là một câu chuyện bình thường không chút gì ghê gớm. Đàn ông cũng chỉ là người khách qua đường, có gì phải vấn vương…”
Nàng vừa hát xong câu đầu thì Tang Hoằng Dương lập tức sáng mắt lên, “Ngươi là?”, hắn hỏi giọng chắc chắn.
“Tôi là Hàn Nhạn Thanh, em kết nghĩa của anh đó, Tổng giám đốc Mạc.” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười đáp, bốn chữ cuối cùng nàng nói cực nhỏ, ngay cả tiểu đồng đứng sau Tang Hoằng Dương cũng không nghe thấy, ánh mắt đầy hàm ý.
“Thì ra vị phu nhân này thật sự là nghĩa muội của công tử nhà tôi.”
“Đúng vậy!” Hàn Nhạn Thanh gật đầu như thật, nàng bảo phu kiệu trở về, còn mình thì dẫn theo nha hoàn thân tín Lục Y quấn lấy Tang Hoằng Dương bắt phải mời một bữa.
“Muội muốn đi lầu Văn Nhạc.” Hàn Nhạn Thanh ngỏ ý. Tiểu đồng mím môi, vị nghĩa muội này của công tử thật không biết gì về tiền bạc, một bữa ăn trên lầu Văn Nhạc đủ cho một gia đình bình thường sống qua một tháng.
“Được thôi!” Để ăn mừng gặp lại chiến hữu, Tang Hoằng Dương cũng sẵn sàng mở hầu bao, nói vẻ hào sảng.
Đến lầu Văn Nhạc, Tang Hoằng Dương lấy một gian nhã thất, kêu mấy món ăn nổi tiếng rồi bảo tiểu nhị ra ngoài.
“Chiêu Tài là cô nhi ta nhận về, không nhà không cửa, lanh lợi tinh khôn nên ta giữ ở bên người làm tiểu đồng.”
“Chiêu Tài…” Một giọt mồ hôi rịn ra trên trán Hàn Nhạn Thanh, “Muội nói này, Tang Hoằng Dương, huynh tốt xấu gì cũng là… tổng giám đốc một công ty lớn của xã hội hiện đại, sao lấy tên quá tục thế. Huynh là… Chiêu Tài Miêu à?”
“Nghĩa tiểu thư”, Chiêu Tài không vui nhìn chằm chằm Hàn Nhạn Thanh, “Sao tiểu thư lại có thể gọi thẳng tên công tử nhà tôi vậy chứ?”
Hàn Nhạn Thanh cười ngọt ngào nhìn sang khiến Chiêu Tài đứng ngẩn ra.
Lục Y buồn cười nhìn Chiêu Tài bại trận, có vẻ hả hê, “Đáng đời!” Dưới cái nhìn nửa cười nửa không lạnh như băng tuyết của Tang Hoằng Dương, cô cũng không dám quá trớn.
Cửa phòng mở ra, đồ ăn thức uống đưa vào không ngớt.
“Ta nói này, ở đây ta không quen nhất chính là thức ăn đấy.” Tang Hoằng Dương giơ đũa lật qua lật lại một hồi, “Muội xem, lầu Văn Nhạc được coi là ăn được nhất Trường An vậy mà món ngon nhất nơi đây quanh quẩn cũng chỉ là mấy thứ thịt bò luộc gì gì đó. Dạo này mồm miệng ta nhạt thếch. Chán nhất là…”, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn lại, “ngay cả trứng gà bọn họ cũng chỉ có trứng luộc.”
“Ha ha!” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười nhìn hắn đang oán thán, “Nếu như huynh không ngại phải chờ thì để muội tự mình đi làm vài món nhé.” Hôm nay tâm trạng nàng rất tốt nên cam tâm tình nguyện xuống bếp nấu ăn.
“Thật sao, muội biết nấu ăn?” Tang Hoằng Dương sáng mắt. “Con gái trẻ mà còn có người biết làm món ăn à? Hơn nữa hình như muội là… cảnh sát đặc nhiệm.”
“Bớt xem thường người khác đi”, Lục Y phẫn nộ thay cho chủ nhân, “Lão gia và Lộng Triều thiếu gia đều nói món ăn do chủ nhân nhà tôi nấu rất ngon đấy.”
Hàn Nhạn Thanh ở nhà mới chỉ tự nấu nướng có mỗi một lần, khi đó Lục Y còn chưa được bán về Tiêu phủ nên cô cũng chỉ được nghe kể về tài nghệ nấu nướng của chủ nhân, nhưng giờ Hàn Nhạn Thanh bị nghi ngờ, cô là tỳ nữ nên tất nhiên phải ra mặt bảo vệ. Hàn Nhạn Thanh thản nhiên nói, “Chỉ cần huynh chịu chi tiền là được.” Câu nói này nghe rất kỳ lạ nhưng Tang Hoằng Dương cũng là người thông minh, biết nếu như không đưa tiền riêng thì nhà hàng sẽ không cho khách tự mình làm món ăn, hơn nữa tửu lâu càng lớn thì càng như thế.
Qua gần nửa canh giờ, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười trở lại, phía sau là tiểu nhị đi theo mang món ăn. Mùi thơn nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng.
Chiêu Tài và Lục Y quả thực nhìn đến lồi mắt, lần đầu tiên được thấy những món ăn đầy đủ hương sắc bày trên bàn, mùi thơm hấp dẫn khiến người ta muốn ăn ngấu nghiến. Tang Hoằng Dương nhìn kỹ thì thấy một đĩa cánh gà chiên, một đĩa bầu dục xào, còn có một đĩa đậu tứ quý xào lướt và một đĩa nộm ngó sen trắng, chỉ chực muốn nếm thử.
“Ồ, tài nghệ vị phu nhân này thật giỏi”, tiểu nhị luôn miệng khen nhìn Hàn Nhạn Thanh bằng ánh mắt như nhìn Quan Thế Âm Bồ tát phổ độ chúng sinh.
“Vừa rồi tiểu nhân bưng thức ăn đi qua dưới lầu thì cả đại đường an tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng cây kim rơi. Tất cả mọi người đều ngửi thấy hương thơm từ món ăn do phu nhân nấu.”
Hàn Nhạn Thanh vênh mặt nhìn Tang Hoằng Dương, “Thế nào?”
Tang Hoằng Dương gắp một đũa nếm thử rồi giơ ngón tay cái lên, “Không tệ, đầu bếp bình thường còn kém.”
“Tiểu thư.” Lục Y nhìn Hàn Nhạn Thanh vẻ đáng thương, muốn cầu khẩn mà không dám. Hàn Nhạn Thanh bật cười, đang muốn nói “Ngồi xuống đi” thì nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trầm trầm lãnh đạm, “Tang công tử, tại hạ muốn cùng ngồi, không biết ý công tử thế nào?”
Hàn Nhạn Thanh chấn động, trong phút chốc cảm thấy vô cùng sợ hãi, ý chỉ thân thể dường như chia làm hai nửa, một nửa bi thương pha lẫn vui mừng, chỉ biết lẩm bẩm trong lòng, “Là y, là y”, một nửa khác cứ như lơ lửng giữa không trung lạnh lùng nhìn xuống. Đây không phải lần đầu tiên linh hồn của nàng và Trần A Kiều đi theo đường lối khác nhau, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy hoàn toàn hoảng sợ.
Người đi vào là một thanh niên mặc đồ tím, mặt mày tuấn tú, đôi môi cực mỏng.
“Hoàng…” Tang Hoằng Dương cấp tốc dừng được tiếng kinh hô. “Hoàng công tử”, Tang Hoằng Dương mỉm cười đứng lên, “Không dám nhận, không dám nhận. Hoàng công tử nguyện ý là vinh hạnh của tại hạ.” Nói xong hắn cất giọng căn dặn lấy thêm bát đũa.
Lưu Triệt nhướng mày, đi tới trước bàn ngồi xuống, hai người theo sát phía sau, một vẻ oai hùng, một lại có chút nhu hòa, chính là Lý Cảm và Dương Đắc Ý.
“Tiểu thư, tiểu thư!”, Lục Y thấy Hàn Nhạn Thanh vẫn ngồi ở đó bất động, không hề đổi sắc thì hơi sợ hãi kêu khẽ.
“Vị này là?” Lưu Triệt lúc này dường như mới chú ý đến người phụ nữ có dung nhan tươi trẻ ngồi bên. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn, từ trên xuống dưới thêu vô số hoa đào. Những bông hoa bắt đầu từ chéo áo đến ngực thì chậm rãi mở ra, đến cổ áo thì cực thịnh, đến ống tay áo thì dần tàn lụi, ở bất cứ chỗ nào cũng được thêu rất sống động, trông rất có thần. Tất cả như làm nền cho nàng trở thành bông hoa đào đẹp nhất, làn da trắng ngần, tỏa sáng rạng ngời. Bụng nàng nhô lên nho nhỏ, hiển nhiên đang mang thai. Tuy nàng tùy tiện ngồi ở đó nhưng trên người lại toát ra một khí độ ung dung đến kỳ lạ làm người khác nhìn vào cảm thấy lung linh.
Khí độ khó tả của Hàn Nhạn Thanh khiến cho Lưu Triệt nhiều lần liếc sang, nhưng cũng chỉ là liếc mắt mà thôi.
“Tiểu nữ họ Trần”, Hàn Nhạn Thanh tỏ vẻ lãnh đạm, cố hạ thấp giọng xuống trả lời, liều mạng áp chế phản ứng của linh hồn Trần A Kiều, thầm kêu may mắn vì mình mang mặt nạ da người nên không để lộ ra những biến đổi trên mặt. Cũng vì thế mà A Kiều lại cảm thấy đau thương, hai người vốn là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, lại làm phu thê suốt bao năm nhưng giờ nàng ta ở bên cạnh mà Lưu Triệt vẫn không hề nhận ra.
“Ta mới vừa ở bên ngoài, nghe nói mấy tháng trước Thất thiếu gia của Tang gia cứu được một phụ nữ nên rửa được tiếng xấu, có phải là thật hay không?” Lưu Triệt trêu chọc Tang Hoằng Dương, nhìn bốn món ăn mới lạ trên bàn vẻ hơi kỳ quái, giơ đũa nếm thử một món thì nhướng mày, “Tài nghệ của Trần phu nhân thật là tốt”, y cho họ mà Hàn Nhạn Thanh nói chính là họ chồng.
Cho dù còn sợ hãi nhưng Hàn Nhạn Thanh vẫn không ức chế được kích động trong lòng bèn cười lớn, “Công tử khách khí rồi.”
Y vẫn chưa hết thèm, nếm nốt ba món còn lại, “Ta trả cho cô tiền công cực cao, mời đến nhà ta làm bếp nhé?”
“Đa tạ Hoàng công tử ưu ái, vốn là không nên cự tuyệt”, Tang Hoằng Dương lên tiếng, dù sao hắn cũng là người hiện đại, trải qua không ít phong ba nên dù trước mặt Hoàng đế vẫn không đánh mất bản sắc. “Nhưng thân thể nghĩa muội ta thật sự là không thích hợp.”
Lưu Triệt hờ hững buông một câu, “Thế à”, rồi sau đó không nói thêm gì nữa.
Hàn Nhạn Thanh liếc mắt nhìn Tang Hoằng Dương vẻ tán thưởng, tiểu tử này coi như có lương tâm, không bán đứng chiến hữu. Nàng tự rót cho mình một chén rượu. Rượu này là rượu Tân Phong[3], vị ngọt nhưng thanh đạm. Cuối cùng nàng vẫn không thể áp chế tâm trạng vừa u ám vừa muốn trả thù, u oán chính là Trần kiều, muốn báo thù chính là Hàn Nhạn Thanh, “Hôm nay có rượu ngon món ngon, bằng hữu sum vầy, cũng nên vui cho thỏa hứng, Tang ca ca, chúng ta chơi tửu lệnh đi.”
[3] Rượu Tân Phong: Là một loại rượu nổi danh ở vùng Tân Phong nay thuộc huyện Lâm Đồng tỉnh Tây An của Trung Quốc. Tương truyền rượu này do Lưu Bang sai thợ khéo nấu lên, đặt tên là Tân Phong vì cha ông xưa sinh ra ở vùng này.
“Hả?” Lưu Triệt có chút hứng thú, “Chơi như thế nào?”
Tang Hoằng Dương nhìn nàng, vừa nghi hoặc vừa buồn cười. Hàn Nhạn Thanh gọi Chiêu Tài tới, bảo nó tìm chưởng quỹ lấy cái ống và thẻ trúc, tự viết chữ làm lệnh rồi quay đầu cười nói, “Mời hai vị công tử này cùng ngồi đi. Tửu lệnh phải nhiều người mới náo nhiệt chứ.”
Lý Cảm và Dương Đắc Ý nhìn sang Lưu Triệt, thấy y khẽ gật đầu mới dám tìm chỗ ngồi xuống đầy vẻ khép nép.
Chiêu Tài và Lục Y cũng chưa từng xem qua trò vui mới mẻ như vậy nên háo hức ngồi xổm xuống bên cạnh quan sát.
“Kính xin Hoàng công tử rút ra một thẻ.”
Lưu Triệt đứng dậy, rút lấy một thẻ xem qua rồi xướng, “Các vị đang ngồi đây ngâm một câu liên quan đến rượu đi.”
“A”, Hàn Nhạn Thanh chút nữa lên tiếng nguyền rủa, dựa theo quy tắc tửu lệnh thì người nào rút ra thẻ lệnh đều phải giao cho quan hành lệnh, người đó chính là nàng. Hán Vũ Đế này đúng là Hoàng đế, lại có thể tự mình xem lệnh trong thẻ.
Lưu Triệt suy nghĩ một chút rồi ngâm:
“Rượu thời ngon ngọt,
Uống hết một hơi.
Tiếng keng vừa dứt,
Xin cạn chén mời.”
Đây là một bài thơ trong “Tiểu Nhã” của Kinh Thi, miêu tả tình cảnh chủ và khách đều hết sức vui vẻ.
Lý Cảm tuy là võ tướng nhưng xuất thân thế gia, văn tài không kém. Dương Đắc Ý có thể hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nên cũng hiểu biết một chút văn chương. Hai người lần lượt lên tiếng ngâm nga. Đến phiên Tang Hoằng Dương, hắn giơ chén rượu lên, hắng giọng gõ chén rồi lớn tiếng ngâm:
“Thầy Sầm hỡi,
Trò Đan ơi,
Cùng chuốc rượu,
Chén chẳng ngơi…
Chiêng ngà trống ngọc có gì quý.
Mong say túy lúy, tỉnh cầu chi…
Sai con đổi hết lấy rượu mạnh
Cùng quân tìm quên mọi trái ngang.”[4]
[4] Những câu trong bài Tương tiến tửu (Chuốc rượu nhau) của Lý Bạch.
“Hay!” Chiêu Tài vỗ tay, mặc dù không nghe ra hay ở chỗ nào nhưng nhất định phải ủng hộ công tử nhà mình, hơn nữa nó cũng rất sùng bái ý tứ phóng khoáng của công tử.
“Hừ”, Lục Y bên cạnh không phục quay mặt đi.
Ba người đang ngồi đều lộ vẻ xúc động, “Mong say túy lúy, tỉnh cầu chi. Ý thơ rất hay.” Lưu Triệt gõ nhịp khen, “Nhưng câu Hoằng Dương ngâm rất mới mẻ, tựa hồ ta chưa từng nghe qua bao giờ vậy?”
“Ha ha!” Tang Hoằng Dương mỉm cười, “Đây là do tiểu nhân tự viết ra.” Hắn rất sợ giải thích xuất xứ câu thơ với Lưu Triệt nên cứ thế nhận bừa, cho dù bên cạnh còn có một người cũng biết nên không khỏi lúng túng. Tuy nhiên hắn không tin Hàn Nhạn Thanh không đạo thi từ của người khác, thế cũng kẻ tám lạng người nửa cân thì còn ai cười được ai nữa.
Quả nhiên, Hàn Nhạn Thanh đảo con ngươi, cười trộm rồi ngâm lên, “Rút đao chém nước, nước càng chảy mạnh. Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm.”[5]
[5] Một câu trong nhạc phim Bao Thanh Thiên.
Nàng đọc chậm rãi, rõ ràng từng chữ. Cả đám ngẩn ra, sau đó cười lớn, ngay cả Tang Hoằng Dương cũng dở cười dở khóc. Hắn mới vừa nói là mua rượu giải sầu nhưng Hàn Nhạn Thanh lại nói là nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm, không phải là nhằm vào hắn thì là gì?
Mấy vòng tửu lệnh trôi qua rất nhanh, cuối cùng lại đến phiên Hàn Nhạn Thanh. Nàng nhìn chiếc thẻ một hồi, ánh mắt lưu chuyển, không nói một câu.
Dương Đắc Ý sốt ruột, “Phía trên viết cái gì?”
Hàn Nhạn Thanh không đáp khiến Tang Hoằng Dương cũng tò mò, “Để ta xem nào!” Nói xong hắn cầm lấy thẻ lệnh nhìn qua rồi cũng yên lặng. Lưu Triệt hỏi vẻ hứng thú, “Chẳng lẽ trên đó có lời gì bỡn cợt?”
Tang Hoằng Dương giở thẻ lệnh ra, mọi người nhìn thì không khỏi sửng sốt, phía trên viết chính là, “Người nói chuyện đáp ứng người không nói chuyện một yêu cầu tùy ý.”
Khuôn mặt Lưu Triệt chuyển thành nghiêm túc. Nếu hôm nay trong mọi người không có hoàng đế như hắn thì thẻ lệnh này tuy độc nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng hôm nay đã có hắn ở đây, nếu có người rao giá trên trời thì không khỏi quá tâm cơ[6].
[6] Tâm cơ là động cơ ẩn sâu trong tâm. Nói một người có tâm cơ, ý nói người đó làm việc gì cũng có tính toán.
Trong mấy người đang ngồi, ngoại trừ Hàn Nhạn Thanh cũng chỉ có Lý Cảm là tính tình trầm tĩnh, chưa từng mở miệng, lúc này đành phải đứng lên, “Ta bỏ cuộc.” Sắc mặt Lưu Triệt hơi giãn ra.
“Lý công tử thật phóng khoáng.” Hàn Nhạn Thanh cười xuê xoa, “Tiểu nữ không thể sánh bằng.” Nàng nói vậy là ngụ ý muốn thi hành tửu lệnh.
Tang Hoằng Dương cười to, “Muội muội định thế nào?” Hắn vừa nói vừa liếc nàng vẻ cảnh cáo.
“Cũng không định thế nào cả”, Hàn Nhạn Thanh làm bộ như không nhìn thấy, “Tiểu nữ mặc dù bất tài nhưng cũng không phải là người dư dả gì. Hôm nay đã phá lệ xuống bếp, cũng không thể không có cái giá nào đó.”
“Giá của muội muội là gì?”
Hàn Nhạn Thanh cười bình thản, “Bình vàng rượu ngọc mỗi suất mười ngàn.”
Tang Hoằng Dương thở dài, “Biết rồi, ta sẽ sai người đưa bốn vạn tiền đến tận phủ cho muội.”
“Về phần Hoàng công tử cùng Dương công tử”, Hàn Nhạn Thanh chậm rãi cúi đầu giả bộ có vẻ áy náy, “Như vậy đi, nếu có một ngày nào đó tiểu nữ mạo phạm đến công tử, kính xin công tử nghĩ đến việc hôm nay mà tha thứ cho.”
“Chỉ thế thôi sao?” Lưu Triệt thản nhiên nói, không hề đổi sắc mặt.
“Đúng vậy.”
“Được rồi, Tang công tử, Trần phu nhân, cáo từ.” Lưu Triệt phất tay, ra lệnh, “Đi thôi.”
Ra khỏi lầu Văn Nhạc, Lưu Triệt nói khẽ, “Điều tra về thân phận của vị Trần phu nhân này.”
Quân không thấy,
Hoàng Hà nước đổ tự trên trời
Chảy xuôi tận biển có quay lui?
Lại chẳng thấy,
Trên lầu soi gương sầu tóc bạc
Sáng vẫn còn xanh chiều như tuyết
Đời người khi hứng cứ phải vui
Chớ để chén vàng không sánh nguyệt.
Trời đã sinh ta tất sẽ dùng
Ngàn vàng tiêu sạch lại về thôi
Ngả dê mổ bò vui tới bến
Vào cuộc ba trăm chén một hơi.
Thầy Sầm hỡi,
Trò Đan ơi,
Cùng chuốc rượu,
Chén chẳng ngơi.
Ca tặng quân một khúc
Xin hãy vì tôi lắng nghe chơi.
Chiêng ngà trống ngọc có gì quý,
Mong say túy lúy, tỉnh cầu chi.
Xưa nay thánh hiền đều cô quạnh
Riêng danh sành rượu mới để đời.
Vua Trần mở yến cùng bình nhạc
Suất rượu mười nghìn vẫn lướt khướt
Chủ nhân sao lại bảo thiếu tiền
Quân thích kiếm về say bằng được.
Ngựa năm đốm
Áo ngàn vàng
Sai con đổi hết lấy rượu mạnh
Cùng quân tìm quên mọi trái ngang.