Phủ Đường Ấp hầu.
“Tham kiến Đại trưởng công chúa.”
Lưu Triệt nghe thấy giọng của Dương Đắc Ý vang lên bên ngoài lầu.
“Ừ, miễn lễ”, Lưu Phiếu hỏi, “Hoàng thượng đã dậy chưa?”
“Hoàng thượng đã dậy nhưng chưa ra ngoài”, Dương Đắc Ý trả lời.
“Trần nương nương thì sao?”
“Trần nương nương hôm qua bị công chúa Duyệt Trữ quấn lấy đến tận khuya nên còn chưa tỉnh dậy.”
Lưu Phiếu nhướng mày, gắt lên: “Nghịch quá.”
“Cô cô tới sớm như vậy. Mời vào đi”, Lưu Triệt ở trong lầu Mạt Vân nói vọng ra.
“Triệt Nhi”, Trưởng công chúa Quán Đào đi vào, cười ôn hòa, mấy sợi tóc trắng bay phất phơ trong gió. Người phụ nữ đã đối xử không tệ với y khi còn niên thiếu, trợ giúp y trèo lên ngôi Hoàng đế rốt cuộc cũng đã già rồi, không còn uy thế như năm xưa nữa.
Có lẽ hồi đêm vừa mới nhớ lại những hồi ức về A Kiều nên tâm trạng của Lưu Triệt lúc này cũng rất ôn hòa, “Cô cô, trẫm đã đến phủ Đường Ấp hầu vậy thì không ngại mời chủ nhân ra đón tiếp chứ?”
Lưu Phiếu nhìn sắc mặt Lưu Triệt thấy y không có vẻ gì là khó chịu liền thử từ chối, “Phúc khí của nó mỏng nên Hoàng thượng đừng gặp làm gì.”
Lưu Triệt mỉm cười đứng dậy, “Nếu là phúc mỏng thì làm sao lại có thể được cô cô ưu ái chứ?”
“Vậy cũng tốt.” Dù sao Lưu Phiếu cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn nên không hề lộ vẻ khó xử, vỗ tay ra lệnh, “Gọi Yển Nhi tới bái kiến Hoàng thượng… Mà, cũng sai người gọi Trần nương nương dậy luôn đi.”
“Dạ.” Thị nữ khom người lui ra.
Chỉ chốc lát sau, Đổng Yển mặc bộ đồ xanh thẫm, đầu vấn khăn xanh, dáng vẻ phong lưu, cúi đầu bái lạy, “Thảo dân tham kiến Hoàng thượng.”
“Đứng lên đi”, Lưu Triệt gật đầu, “”Không biết Đổng Nhi giỏi về cái gì?”
“Thảo dân học thức thấp kém, nên cũng không dám nói am hiểu cái gì. Chỉ biết chút ít về những trò chọi gà, cưỡi ngựa, đá cầu, đấu kiếm, khó với tới được những nơi thanh nhã.”
“Thế à.” Lưu Triệt dù sao vẫn còn trẻ tuổi nên cũng khá có hứng thú với mấy thứ này, “Ngày khác trẫm tuyên triệu, nếu như không ngại thì cùng tỷ thí với nhau.”
Lúc này, tỳ nữ Giai Nghê của phủ Đường Ấp hầu vào thu dọn tro của hương thơm đốt đêm hôm qua rồi ra ngoài.
Đổng Yển vui mừng bái tạ, “Thảo dân tuân chỉ…”
Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe choang một tiếng bên tai, là do Giai Nghê lúc xoay người lại không cẩn thận đã đụng phải làm chiếc chén ngọc dạ quang của núi Kỳ Liên đang gắn trên tường rơi xuống đất vỡ nát.
“Nô tỳ đáng chết”, Giai Nghê biết là không hay, mặt mày trắng bệch, quỳ xuống dập đầu cuống quýt.
“To gan”, Lưu Phiếu cả giận quát lên, nhưng liếc thấy Lưu Triệt đứng bên cạnh sa sầm mặt xuống thì lại ngừng lời không nói nữa, dường như suy nghĩ điều gì đó.
“Dương Đắc Ý”, Lưu Triệt gằn giọng: “Sai người lôi ra ngoài, dùng trượng đánh đến chết.”
“Dạ.” Cho dù Dương Đắc Ý đã từng thấy nhiều trường hợp như vậy nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi, biến sắc chạy ra khỏi lầu đi tìm tổng quản của Trần gia.
Thì ra là… như thế! Lưu Phiếu cúi đầu, che giấu nét cười trên khóe mắt. Triệt Nhi, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?
Bộ chén song long hải đường làm từ ngọc dạ quang cực phẩm này vốn là đồ vật mà Hán Cảnh Đế, phụ hoàng của Lưu Triệt, vô cùng yêu thích. Chất ngọc trơn bóng, chạm vào mát rượi, hoa văn tự nhiên, chén mỏng như giấy, phát sáng như gương, trong ngoài trơn nhẵn, sắc ngọc trong suốt, màu sắc rực rỡ như phỉ thúy. Lúc còn thiếu niên, Lưu Triệt không cẩn thận đánh rơi làm vỡ một chiếc, sợ phụ hoàng trách phạt nên cực kỳ lo sợ, may có A Kiều đứng ra nhận tội với Cảnh Đế. Cảnh Đế yêu thương cháu gái nên chỉ cười một hồi rồi ban chiếc còn lại cho A Kiều. Hôm nay, chiếc chén đó lại bị thị nữ đánh vỡ trong lầu Mạt Vân.
Hôm qua đàn đứt, sáng nay chén vỡ, Triệt Nhi, ngươi có bắt đầu khủng hoảng hay không? Đây là điềm bất tường của trời cao[1], những gì chứng kiến thời niên thiếu sẽ nhất loạt chôn vùi trong gió bụi. Ngay cả đế vương cầm quyền cai trị cả thiên hạ cũng không thể nào mà thay đổi được.
[1] Bất tường: Không lành.
A Kiều, Lưu Phiếu thầm nghĩ, con làm rất tốt. Đàn ông thì đều như vậy, càng là thứ không thể đạt được thì càng quý trọng, cho dù người đó có ở ngôi cửu ngũ chí tôn.
“Xin Hoàng thượng tha mạng.” Giai Nghê kêu la thảm thiết khi bị người của Hầu phủ lôi ra trói ở đình viện.
“Làm cái gì thế?” Trần Lãng chau mày mắng, “Các ngươi có biết quy định hay không? Đánh phạt ở chỗ này vạn nhất làm kinh động đến chủ nhân thì sao?”
“Dạ!” Hai người hầu vâng lời kéo Giai Nghê đứng dậy, nói vẻ bất đắc dĩ, “Nghê cô nương, lần này không phải chúng ta không giúp cô mà là cô tự rước họa lớn vào thân.”
Giai Nghê may mắn nghe thấy bèn nhanh trí, gắng gượng gào toáng lên, “Trần nương nương, tha cho nô tỳ đi.”
Trong chái lầu, Trần A Kiều vừa mới dậy, đang ngồi soi gương trang điểm. Nàng vẫn còn chưa tỉnh hẳn bèn trừng mắt hỏi, “Bên ngoài có chuyện gì?”
Thị nữ Phong Dã đứng ở sau lưng búi tóc cho A Kiều ca ngợi, “Nương nương thật xinh đẹp!”
Trần A Kiều quở trách, “Nói nhảm, đó là nhờ tay nghề cao của Phong Dã.”
“Không phải đâu.” Phong Dã xua xua tay, thành thật, “Phong Dã đã từng gặp không ít mỹ nhân rồi. Rất nhiều mỹ nhân tẩy trang thả tóc ra thì cũng bình thường, chỉ riêng nương nương lúc bình thường vẫn xinh đẹp quyến rũ còn hơn cả khi trang điểm.”
“Đồ lẻo mép.” Trần A Kiều phì cười, “Ngươi ra ngoài gọi một đứa nha hoàn vào hỏi xem chuyện gì. Không được làm ầm ĩ khiến Duyệt Trữ tỉnh giấc.”
“Dạ.” Phong Dã khom người vâng lệnh rồi đi đến chỗ rèm cửa gọi, “Ly Nhi, nương nương bảo ngươi vào đây.”
Rèm cửa được vén lên. Một nô tỳ áo xanh chừng mười ba mười bốn tuổi vóc người nhỏ bé, thân hình chưa nảy nở hớt hải chạy vào, bái lạy: “Ly Nhi tham kiến Trần nương nương.”
“Miễn lễ.” A Kiều hất hàm, “ Bên ngoài có chuyện gì?”
Ly Nhi lại dập đầu một cái nữa rồi mới bẩm: “Hoàng thượng hạ lệnh lôi Giai Nghê tỷ tỷ ra ngoài đánh đòn.”
“Cái gì?” Phong Dã kinh hãi thốt lên, tiếp đó liền bụm miệng lại, sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy giàn giụa. Cô và Giai Nghê cùng là nha hoàn lớn của phủ Đường Ấp, chơi với nhau rất thân. “Nương nương”, cô quỳ xuống, “Cầu xin người hãy cứu Giai Nghê.”
Trần A Kiều nhớ ra người thị nữ có khuôn mặt tròn trịa hôm qua tới lầu Mạt Vân báo tin, dường như nàng trước đây ở đã từng gặp ở phủ Đường Ấp hầu, chỉ là nhiều năm qua rồi nên không nhớ được tên mà thôi. Nàng lắng tai nghe, quả nhiên nghe thấy từ xa truyền đến tiếng gậy đánh lẫn tiếng con gái kêu yếu ớt liền sầm mặt xuống hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói là Giai Nghê đánh vỡ chiếc chén dạ quang trong lầu Mạt Vân”, Ly Nhi do dự bẩm báo.
“Đúng chiếc đó à.” A Kiều sững người nhớ lại chuyện cũ về chiếc chén dạ quang Song Long Hải Đường, suy nghĩ một lát rồi bảo Ly Nhi, “Ngươi qua đó bảo bọn họ tạm hoãn thi hành hình phạt. Ta đến lầu chính xem thế nào.” Nàng đứng dậy đi xuống lầu, mặc cho Phong Dã ở phía sau ngơ ngác gọi theo, “Nương nương, người còn chưa thoa phấn mà.”
“Nô tỳ tham kiến Trần nương nương”, Trần Lãng trông thấy A Kiều uyển chuyển bước xuống lầu thì thở phào nhẹ nhõm, khom người bái lạy.
“Ừ”, A Kiều khẽ trả lời, liếc cặp mắt trong như nước mùa thu nhìn vào lầu Mạt Vân, “Hoàng thượng có còn ở trong đó không?”
“Vào đi.” Giọng Lưu Triệt vừa lạnh lùng bình tĩnh vừa mang vẻ uy nghiêm.
A Kiều vừa bước vào đã trông thấy chiếc chén dạ quang Hải Đường vỡ tan trên mặt đất. Trên điện, Lưu Triệt đã khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị, hướng đôi mắt đen lấp lánh nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt ánh lên điều gì đó khó diễn tả.
“Kiều Kiều”, Trưởng công chúa Quán Đào bước đến gần, yêu thương vuốt ve tóc mai của nàng, “Con đã làm mẹ rồi mà vẫn còn dậy trễ thế này.”
Nàng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời từ phương đông đã chiếu xiên vào qua song cửa sổ nhưng trong viện vẫn còn khá lạnh. Chẳng phải là do mọi người dậy quá sớm sao?
“Kiều Kiều, chiếc chén dạ quang Hải Đường do Tiên hoàng ngự ban mà con thích nhất”, Lưu Phiếu nói giọng tức giận, “đã bị con tiện tỳ Giai Nghê làm rơi vỡ mất rồi. Con không cần phải tiếc. Chén dạ quang dù hiếm nhưng không phải là không có, mẹ sẽ tìm cho con một chiếc khác.”
“Mẹ!”, nàng khó nhọc lên tiếng hỏi, “Giai Nghê đâu rồi?”
Trưởng công chúa Quán Đào thản nhiên, “Bị lôi ra ngoài rồi. Sau này con sẽ không gặp lại nó nữa.”
“Thôi bỏ qua đi”, Trần A Kiều đáp xuôi, “Có lẽ cũng là ý trời.” Ánh nắng ban mai đọng lại trên đôi mi nàng khe khẽ chớp chớp trông vô cùng quyến rũ, “Mẫu thân hãy cho Giai Nghê đi.”
Lưu Phiếu bất giác liếc về phía Lưu Triệt, thấy y cười gằn như thể cố nén lại một cơn giông bão, “A Kiều tỷ đã cầu xin thì trẫm tự nhiên vui vẻ tuân mệnh. Cô cô”, y quay đầu lại, “Đứa hầu gái này là người của quý phủ, trẫm giao cho người xử trí. Ngày sinh nhật của cô cô đã qua, giờ cũng không còn sớm nữa, trẫm phải về cung thôi.”
“Ừ.” Lưu Phiếu quay sang, “Trần Lãng, chuẩn bị xa giá cho Hoàng thượng.”
“Tảo Tảo chắc cũng tỉnh dậy rồi, ta đi xem nó thế nào”, Trần A Kiều tìm cớ thối lui.
“A Kiều tỷ”, Lưu Triệt trầm giọng gọi, “Nàng là cung phi, thánh giá khởi hành mà không muốn đi cùng sao?… Trần nương nương.”
“… Thần thiếp cần phải tuân lệnh nhưng Tảo Tảo còn chưa thức dậy. Chi bằng…”
“Dương Đắc Ý”, Lưu Triệt không quay đầu lại, “Các ngươi chờ Công chúa Duyệt Trữ tỉnh dậy thì mời Công chúa và Hoàng tử trưởng hồi cung.”
Trần A Kiều lẳng lặng đứng ở trước ngự xa. “A Kiều tỷ”, Lưu Triệt ở trên xe chìa tay ra, “Lên đây đi.”
“A”, A Kiều bỗng nhiên đảo mắt giảo hoạt, “A Kiều thường nghe câu “Tự cổ vua hiền thần sát cánh, Chủ nhân mất nước nữ theo hầu”, Hoàng thượng là vua hiền, hay là hãy thôi đi.”
Lưu Triệt nhướng mày, cặp mắt đen sắc sảo nhìn xoáy vào nàng, “Thật không ngờ Kiều Kiều lại suy nghĩ cho trẫm?”
“Đây là trách nhiệm của A Kiều.” Nàng đắc ý mỉm cười, không chút sợ hãi.
“Hoàng thượng?” Mã Hà La ở phía trước khẽ hỏi.
“Ừm”, Lưu Triệt lên tiếng đáp, nheo mắt ra lệnh, “Khởi giá.” Vẻ mặt y rất khó hiểu.
Trần A Kiều thở dài, định lui lại một bước. Cung xa lốc cốc tiến về phía trước. Khi đi ngang qua chỗ Trần A Kiều, y vươn tay ra, dùng sức ôm lấy eo nàng và nhấc bổng nàng lên xe.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, do khoảng cách quá gần nên bắt gặp ngay ánh mắt của Lưu Triệt. “Kiều Kiều, có làm vua hiền hay là quân chủ mất nước thì trẫm cũng không thèm để tâm. Tất cả đều là cách nói của người đời, riêng trẫm tự tin rằng hoàng triều do trẫm trị vì sẽ lớn mạnh thịnh vượng, tiến vào thời đại phồn vinh trước nay chưa từng có.”
Trần A Kiều thoáng ngây người, bỗng nhiên không nhịn được cười phá lên. Lưu Triệt tỏ vẻ bực bội.
“Có gì hay mà cười?”, y lạnh lùng hỏi.
“Đúng là rất buồn cười.” Trần A Kiều vừa đáp vừa thấm cho khô nước mắt.
Nếu như nhiều năm về trước hoặc là nhiều năm về sau, Ban tiệp dư cũng nói những lời tương tự ở trước ngự liễn thì không biết Hán Thành Đế có thể học theo Lưu Triệt hôm nay không? Nhưng dù sao Lưu Triệt và Lưu Vụ cũng không phải là cùng một hạng người. Nhiều khi, được tiếng là người hiền chốn hậu cung thì có ích lợi gì chứ?
Trận cười khiến gương mặt nàng đỏ bừng, Lưu Triệt nhẹ nhàng mơn trớn, cảm giác da mặt nàng mịn màng như gấm thì không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, “A Kiều tỷ thật đúng là không giống như người đã ba mươi tuổi đâu.”
Nàng cứng người, sắc mặt dần dần lạnh xuống, tránh khỏi vòng tay của y. Mặc dù không phải là ngự liễn chính thức nhưng cỗ long xa này vẫn rất tinh xảo rộng rãi, ở bên trong còn xa hoa lộng lẫy hơn. Lưu Triệt ngồi ở bên hướng đông. Đã lên xe rồi nên Trần A Kiều cũng phải chấp nhận sự thật, ngồi vào chỗ ở phía tây, vén rèm xe lên nhìn qua cửa sổ ngắm đường phố Trường An, lấy đó làm vui.
Long xa ra khỏi cổng chính phủ Đường Ấp hầu, đi qua chợ phía đông, Tử Dạ y quán rồi lên cầu Kim Môn vào cung Vị Ương. “Hoàng thượng”, Trần A Kiều quay đầu lại, “Đây không phải là đường tới cung Trường Môn.”
Lưu Triệt liếc nhìn nàng, “Ai nói là tới cung Trường Môn chứ?”
Nàng chau mày thầm oán trách y không có phong độ, cố gượng cười nói, “Thôi, người hãy cho thiếp xuống ở chỗ điện Thừa Minh, thiếp tự đi về được rồi.”
Lưu Triệt coi như không nghe thấy, ra lệnh: “Đến điện Chiêu Dương.”
Trong thời đại Lưu Triệt trị vì, điện Chiêu Dương không phải là điện nổi tiếng trong hơn bốn mươi điện ở cung Vị Ương, thua xa điện Tiêu Phòng của Hoàng hậu nhưng lại chỉ kém điện Tuyên Thất một bậc. Bởi vì một câu thơ, một câu chuyện xa u oán của một cặp tỷ muội tuyệt sắc nên Trần A Kiều lại cảm thấy rất hứng thú với điện Chiêu Dương.
“Thì ra chỉ thế này thôi”, A Kiều ngửa đầu nhìn cung điện tráng lệ này, thở dài thì thầm.
“A Kiều tỷ có chuyện gì sao? Cứ giống như chưa bao giờ tới nơi này vậy”, Lưu Triệt khoanh tay nói.
Nếu như mặt trời mọc lên từ đằng sau điện Chiêu Dương thì thật sự sẽ có một con quạ từ phía đông bay tới, trên đôi cánh còn nhuộm màu nắng hay sao? Chỉ sợ khung cảnh đó sẽ làm mọi người nhỏ lệ mất.
“Cũng đã lâu lắm không tới nơi này rồi.” Nàng thản nhiên đáp, “Không biết Hoàng thượng lần này dẫn A Kiều tới đây là có ý gì?”
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt bước lên bậc thềm đá, “Nàng làm loạn đã đủ rồi, cũng nên chuyển tới đây thôi.”
“Hoàng thượng rõ ràng đã đồng ý để cho thiếp tiếp tục ở lại Trường Môn.”
“Cái gì?” Lưu Triệt hỏi mà không quay đầu lại, “Nàng còn lưu luyến gì ở Trường Môn, có phải là chiếc đèn trời đó không?” Y vỗ vỗ tay, lập tức có nội thị áo xanh rối rít chạy tới, trong tay đang cầm chính chiếc đèn cung đình có trăm chữ Thọ.
“Người…”, nàng hơi chột dạ nhưng cũng hiếu kỳ hỏi “Tại sao lại ở trong tay người?”
“Hôm qua ta đến phủ Đường Ấp hầu đúng lúc chiếc đèn này từ từ rơi xuống trước xe”, y trả lời thản nhiên.
“Ồ”, nàng buột miệng nửa tin nửa ngờ nhưng lập tức đảo mắt, “Tương truyền người đón đèn sẽ phải thực hiện lời cầu nguyện của người đốt đèn. Hoàng thượng đã nhận đèn của thiếp thì chắc chắn sẽ không từ chối nhỉ?”
Lưu Triệt nhướng mày, “Nàng đã cầu nguyện những gì?”
A Kiều chớp chớp mắt, “Đương nhiên là muốn người nhà an khang rồi.”
“A Kiều”, Lưu Triệt cúi xuống, trả lời đầy hàm ý, “Đường Ấp hầu là anh họ của trẫm, tất nhiên trẫm sẽ không bạc đãi. Nhưng nàng cần phải biết rằng từ khi nàng được gả vào cung Vị Ương này thì phủ Đường Ấp hầu đã không còn là nhà của nàng nữa.”
Trần A Kiều liếc xéo qua, hơi nhếch miệng lên cười mỉa mai, hỏi lại, “Như vậy thiếp có thể coi cung Vị Ương là nhà của mình sao?”
“Đã nói là nhà thì chẳng phải đó là chỗ để nghỉ ngơi khi mình mệt mỏi, cho mình thấy ấm áp khi trở về ư? Đã nói là người một nhà thì chẳng phải đó là người sẽ bao dung khi mình bị tổn thương, chia sẻ cùng mình những niềm vui sao? Căn bản đã không có được những tình cảm này thì cần gì phải miễn cưỡng gọi như thế chứ?”
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt thấp giọng, thở than, “Nói cho cùng thì nàng vẫn còn oán trẫm.”
“Đã quá lâu rồi, chẳng còn gì nữa để thiếp phải oán.” A Kiều lui về phía sau một bước, nhìn mái hiên hoa mỹ của điện Chiêu Dương, những viên ngói lưu ly ánh lên lấp lánh dưới nắng.
“Hoàng thượng, thiếp thật sự không muốn đến điện Chiêu Dương.” Nàng quay đầu đi nơi khác, dịu giọng không còn vẻ châm chọc.
Vẻ mặt Lưu Triệt trở nên lạnh lẽo, “Kiều Kiều, chẳng lẽ nàng muốn khăng khăng cho đến khi trẫm chuyển nàng về điện Tiêu Phòng sao? Nàng nên biết là không thể có chuyện này.”
Trần A Kiều không nén nổi thở dài một tiếng, quay sang nhìn thẳng vào mắt y, lạnh lùng hỏi lại, “Người cho rằng thiếp bây giờ còn muốn ở cái nơi mà Vệ Tử Phu đã từng ở hay sao?”
“Người vẫn không thể hiểu rằng thiếp thật sự không muốn chuyển đi khỏi cung Trường Môn. Cung Trường Môn có gì là không tốt? Ít ra thì thiếp còn có thể coi đó là nhà, thưa Hoàng thượng.” Nàng cố ý nhấn giọng, “Nếu như đã có nhà thì thiếp chẳng muốn chuyển đi làm gì. Cho dù điện Chiêu Dương có tốt hơn chăng nữa thì thiếp cũng vẫn không thích.”
Lưu Triệt nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng trầm giọng, “Nếu nàng đã nhất định như thế thì cũng đành vậy, nhưng sau này thì đừng có đòi hỏi. Chắc ở trong cả cái cung Vị Ương này chỉ có mỗi mình Kiều Kiều dám nói chuyện với trẫm như thế thôi.”
Trần A Kiều bật cười, nhưng đã đạt được mục đích rồi nên cũng không muốn tranh chấp thêm với y. Nàng đang định lên tiếng thì thấy có một nội thị từ trong hành lang điện Chiêu Dương chạy vội đến quỳ xuống, dập đầu hô, “Hoàng thượng.”
Lưu Triệt đang cơn tức giận, “Chuyện gì?”
“Hình như Lý dung hoa trong điện Phi Sương đã sinh rồi.” Nội thị dập đầu bẩm báo, vẫn giữ đúng quy củ.
Lưu Triệt chợt sững người, Trần A Kiều nhân thể bước xuống, “Chúc mừng Hoàng thượng. Dĩ nhiên Hoàng thượng phải tới điện Phi Sương xem thế nào, A Kiều cáo lui trước.”
“A, phải rồi.” Nàng đi được mấy bước thì bỗng xoay người lại hỏi như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Ngày hôm qua ở phủ Đường Ấp hầu thiếp còn quên nói chuyện Tiêu tiên sinh ở y quán là sư phụ trước đây của thiếp. Tảo Tảo đã khỏe lại rồi, Hoàng thượng không ngại chấp thuận cho người được xuất cung chứ?”
Lưu Triệt gật đầu, lơ đãng trả lời trong lúc phân tâm, “Cứ theo ý của A Kiều tỷ đi.”
Trần A Kiều đi dọc theo cung Vị Ương đến chỗ đài Bách Lương thì thấy trong vườn ngự uyển có một cô bé chừng sáu, bảy tuổi mặc váy dài chiết eo bằng gấm tơ đỏ thẫm cực kỳ tôn quý, mặt mũi xinh đẹp, thần thái kiêu ngạo, đang nổi giận giữa một đám nô tỳ tháp tùng.
“Vị này chính là Công chúa Chư Ấp.” Nội thị tiến lên một bước cúi đầu bẩm.
“Thế à.” Trần A Kiều đáp một tiếng, nhìn kỹ lại thì thấy gương mặt của Chư Ấp công chúa Lưu Thanh quả nhiên rất giống với Vệ Tử Phu, chỉ không có khí chất nhu mì như mẫu thân mà trông có vẻ kiêu ngạo hơn rất nhiều. Nàng than một tiếng, thật sự không muốn phải nhìn thẳng vào một gương mặt gợi cho nàng quá nhiều hồi ức cay đắng như vậy nên quay đầu đi tiếp.
“Không cần để ý.” Nàng thấp giọng.
“Dạ.”
Trần A Kiều tò mò nhìn viên nội thị đang cúi đầu bước lui ra đằng sau, “Ngươi tên là gì?”
“Mọi người đều gọi nô tài là Tiểu Dung.” Tiểu Dung vẫn hơi hơi cúi đầu xuống khi trả lời nhưng điều lạ là không hề làm cho người ta cảm thấy hèn mọn, chiếc cằm có nét tròn trịa, trông rất thanh tú.
“Tiểu Dung… Ngươi là nội thị trong điện Phi Sương sao?” Trần A Kiều chớp chớp mắt.
“Không phải, nô tài làm gì có phúc phận được hầu hạ Lý dung hoa chứ? Nô tài chỉ là nội thị rót nước quét nhà trong điện Ngọc Đường mà thôi.” Tiểu Dung nhẹ nhàng đáp, “Hôm nay Dung hoa nương nương vô ý vấp chân trong vườn ngự uyển nên trở dạ sinh non, điện Phi Sương hỗn loạn, vừa lúc Hoàng thượng không ở trong cung nên… nô tài mới ngẫu nhiên gặp được. Sau đó Hoàng thượng liền sai nô tài rước nương nương trở về Trường Môn.”
“Vậy à?” Trần A Kiều nhướng mày hiếu kỳ. Có bao nhiêu là người hầu hạ Lý Chỉ như vậy, tại sao lại để cô ta sểnh chân trượt ngã cơ chứ? Nhưng điều này cũng chẳng quan hệ gì tới nàng cả. Nàng đang suy tư thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hỏi ngang ngược, “Ngươi là ai?”
Chư Ấp công chúa Lưu Thanh là con gái thứ ba của Hoàng hậu Vệ Tử Phu. Cô bé không giống như đại tỷ là Vệ Trường công chúa Lưu Phỉ thuở nhỏ đã chịu không ít đau khổ ở trong cung Vị Ương, cũng không giống nhị tỷ là Dương Thạch công chúa Lưu Vân kế thừa được tính tình dịu dàng của mẫu thân. Từ nhỏ cô đã là con gái của đôi phu thê được tôn quý nhất vương triều, thân phận đó đã khiến cô có tính cách kiêu ngạo, lớn lên ở một nơi tranh đấu khốc liệt nhất trong thiên hạ như cung Vị Ương mà không hề phải lo nghĩ, không hề có lấy một chút khiêm tốn.
Hôm nay cô đang ở trong điện Tiêu Phòng trông người đệ đệ yêu thương nhất của bốn mẹ con thì đột nhiên hỏi mẫu thân một câu, “Sao lâu nay phụ hoàng không đến thăm chúng ta nhỉ?” Mẫu hậu lập tức biến sắc, Lưu Phỉ trông thấy không ổn nên liếc mắt ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Cô mang một bụng ấm ức bỏ đi, rõ ràng chỉ là một câu hỏi vô cùng bình thường mà sao lại có thể khiến cho không khí trong điện Tiêu Phòng lúng túng đến như vậy.
“Công chúa, người cứ chơi ở vườn ngự uyển đến khi Hoàng hậu nương nương bình tĩnh lại là được rồi.”
Lưu Thanh xoay người lại lườm Thải Thanh, đùng đùng nổi giận, “Ta muốn đi điện Tuyên Thất tìm phụ hoàng.”
“Việc này…”, Thải Thanh ra vẻ khó khăn, “Công chúa, chúng ta không được làm phiền Hoàng thượng.”
“Phụ hoàng luôn thương ta, không việc gì đâu.”, Lưu Thanh quay ngoắt người lại, cười khanh khách.
“Nhưng lúc này… Hoàng thượng không ở điện Tuyên Thất.”
“Không có ở đó”, Lưu Thanh kinh ngạc dừng bước, nhìn mặt trời trên đầu, “Phụ hoàng luôn luôn làm việc chuyên cần, sao lúc này lại không ở điện Tuyên Thất?”
…
Lưu Thanh lườm một cái rồi cả giận quát lên, “Rốt cuộc thì ngươi có nói hay không?”
Cái nhìn kia rõ ràng là không có bao nhiêu uy hiếp nhưng Thải Thanh vẫn rùng mình, vị công chúa Chư Ấp này không giống như Hoàng hậu nương nương có xuất thân từ ca cơ nên khó thông cảm với kẻ hầu người hạ. Trước ở điện Tiêu Phòng đã có một cung nữ chỉ vì mang thức ăn lên đụng phải Lưu Thanh mà bị phạt đánh những mười gậy. Lúc đó Hoàng thượng sủng ái Vệ hoàng hậu nên sủng ái luôn cả vị Công chúa Chư Ấp này, thường xuyên giá lâm điện Tiêu Phòng. Vệ hoàng hậu cảm thấy không đành lòng đang định bảo thôi đi nhưng Hoàng thượng lại cười nói đó chẳng qua chỉ là một nữ tỳ. Vệ hoàng hậu vốn là người chưa bao giờ nghịch ý Hoàng thượng, thế là mọi người đành phải đứng nhìn cung nữ kia bị đánh mười gậy, chưa tới một tháng sau thì ngọc nát hương tiêu.
Quét sân tảng sáng điện huy hoàng
Tạm xếp quạt vào, dạ xốn xang
Dung nhan ngà ngọc thua thân quạ
Được đến Chiêu Dương đón mặt trời
(Trường Tín[2] thu từ – Kỳ 3 – Vương Xương Linh)
[1] Trường Tín là tên một cung điện thời Hán nằm ở phía Tây Bắc huyện Trường An, tỉnh Thiểm Tây. Vương Xương Linh viết bài này mô tả tâm tình ai oán của nàng tiệp dư họ Ban sau khi bị thất sủng do Hán Thành Đế nghe lời dèm pha của hai chị em Triệu Phi Yến. Tác giả dùng cách so sánh của thơ xưa, ví mình không bằng con vật, mà con vật đó thường đáng ghét (nói “Quạ” để chỉ “Yến” trong tên Triệu Phi Yến).