A Kiều trở về lầu Mạt Vân thì cứ suy nghĩ mãi. Chẳng lẽ nửa cuộc đời này lại cứ từng ngày từng ngày trôi qua như thế hay sao? Nàng chợt nghe thấy có tiếng thở nhè nhẹ trong gian phòng trống trải liền làm mặt lạnh, bình tĩnh hỏi, “Ai?”
“Nương nương?” Lục Y mỉm cười, “Người nói gì…” Còn chưa dứt lời thì một bóng đen sau bức rèm gấm đã lao vụt ra, mũi kiếm loé lên trong đêm tối rồi kề vào cổ Trần A Kiều.
Lục Y kinh hãi suýt hô toáng lên, người kia khẽ gằn giọng, “Nếu như ngươi không cần tính mạng của chủ nhân thì hô lên xem.”
Trong bóng tối bốc lên mùi máu tươi nhàn nhạt, Trần A Kiều không hề bối rối, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi bị thương? Lục Y, thắp đèn lên.”
Lục Y cúi đầu đáp một tiếng rồi tiến lên châm nến.
Quả nhiên là gương mặt trẻ trung mà quen thuộc của Lưu Đường. A Kiều thầm than một tiếng, nói: “Ngươi vô ý vào phủ Đường Ấp hầu hay cố ý tới tìm ta?”
Lưu Đường không biết trả lời thế nào. “Sao ngươi không hoảng sợ?”, hắn nhìn vẻ mặt thanh thản của Trần A Kiều.
“Lúc phụ thân ngươi qua đời, ngươi còn nhỏ”, Trần A Kiều nói: “Ta chưa từng gặp ngươi.”
“Thế nhưng ta đã thấy ngươi”, Lưu Đường ngắt lời, “Trong thư phòng phụ thân ta có treo một bức tranh của ngươi nhưng nhìn cao quý ngạo mạn nên lần đầu tiên gặp mặt ta không nhận ra.”
“Phụ thân ngươi trên trời nếu có linh thiêng sẽ không hy vọng huyết mạch duy nhất của ông ấy vì báo thù mà tự chôn vùi bản thân.”
Sắc mặt Lưu Đường bi phẫn, “Thế nhưng là con cái mà không báo thù cho phụ thân thì có thể làm người được sao?”
A Kiều giễu cợt, “Nếu như vậy, ngươi có hận Tiên hoàng đã phế bỏ ngôi vị thái tử của phụ thân ngươi hay không? Có hận Cơ nương nương vì không giữ mồm miệng nên đắc tội với Tiên hoàng hay không? Vô tình nhất ấy là đế vương, được làm vua thua làm giặc, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“Trần nương nương”, Lưu Đường vẫn bướng bỉnh, “Ngươi cho là nói thế thì ta sẽ tha cho ngươi sao?”
Trần A Kiều nở nụ cười hoà hoãn. Luu Đường trông thấy mắt nàng dưới ánh nến soi nghiêng ánh lên vẻ ngạo nghễ không gì sánh kịp. Nàng khống chế thanh kiếm trong tay hắn, vặn một cái khiến thanh kiếm dài ba thước văng ra, đánh trúng mất đỉnh đồng trên án vang lên một tiếng “cạch” nặng nề.
“Xảy ra chuyện gì?” Người của Hầu phủ cảnh giác hô lớn ngoài lâu, “Nương nương, có chuyện gì thế?”
Mũi kiếm vừa rời khỏi cổ A Kiều, Lục Y thở phào nhẹ nhõm, thét lớn, “Bắt thích khách.”
Tiếng động lớn như thế tất nhiên kinh động tới đến Trưởng công chúa Quán Đào.
“Thật to gan, dám hành thích A Kiều. Thị vệ Hầu phủ ở đâu mà để người tiến vào cũng không biết”, Lưu Phiếu luôn miệng khiển trách. Bà trông thấy mặt thích khách liền im bặt, nhớ tới những ồn ào gần đây trong thành Trường An thì hiểu ra mọi chuyện.
“Mẫu thân”, A Kiều gạt đi, “Chắc là hôm nay tất cả đều ra ngoài nên thủ vệ Hầu phủ mới hơi lơi lỏng hơn thường ngày. Mẫu thân đừng trách bọn họ nữa.”
Lưu Phiếu bình tĩnh lại, ra lệnh, “Giải lên phủ Đình Uý.”
“Dù sao cũng là con cháu của Cao Tổ, không thể quá tuyệt tình”, A Kiều thở dài, “Tiếp đãi ở trong phủ một đêm, ngày mai hãy giải đi.”
Lưu Sơ ở bên cạnh nghe vậy tò mò nhìn sang, “Hắn là ai vậy?”
“Đó là đường ca của con”, A Kiều dịu dàng, “Tên là Lưu Đường.”
Lưu Sơ sáng mắt, “Đường ca ca này có chiều con như ca va không vậy? Sao…”, cô bé nghi hoặc hỏi tiếp, “Đường ca ca lại hành thích mẫu thân?”
“À”, A Kiều xoa đầu, mắng yêu, “Con muốn biết thì tự hỏi đường ca ca đi.”
Lưu Đường tỉnh dậy sau cơn hôn mê, vừa mở mắt ra đã thấy một cô bé xinh đẹp như ngọc đang chống má nhìn mình, mặt mũi trông hơi giống Trần nương nương đêm qua.
“Đường ca ca”, cô bé nháy mắt, “Sao muội chưa từng gặp ca ca nhỉ?”
Lưu Đường im lặng, lúc này mới phát hiện đang bị trói cứng, không thể động đậy. Người con gái kia thật là khó hiểu, đêm qua giữa hai người xảy ra việc binh đao như vậy nhưng hôm nay vẫn đồng ý để con gái đến gần mình.
Quan Nội đình Trương Thang nhận được tin từ phủ Đường Ấp hầu đưa tới thì bất giác lau mồ hôi đang túa ra trên trán.
Hôm qua, cuối cùng một nhà dân ở thành Trường An phát hiện được Lưu Đường, một mặt phái người đuổi bắt, một mặt báo cho Hoàng thượng phát lệnh điều Kỳ Môn quân ở trong thành phối hợp truy nã nhưng không ngờ dưới thiên la địa võng như vậy mà thủ hạ của Lưu Đường đã liều chết chống cự để cho hắn chạy thoát. Nếu lần này vẫn không thể bắt được Lưu Đường… Trương Thang nhớ tới sự vô tình của Lưu Triệt khi nổi giận mà không khỏi thấy lòng ớn lạnh. Cũng may theo tin báo thì Lưu Đường đã bị thương nên chắc chắn phải lưu lại dấu vết, nhưng không ngờ lão chưa kịp lần theo dấu vết tìm ra tung tích của Lưu Đường thì phủ Đường Ấp hầu đã tới báo rằng nghịch phạm Lưu Đường đêm qua lẻn vào phủ Đường Ấp hầu, suýt nữa làm Trần nương nương đang ở tạm trong Hầu phủ bị thương. Nếu để cho thiên tử ở trong cung Vị Ương biết Lưu Đường bị phủ Đình Uý của lão truy bắt thế mà vẫn đột nhập được vào khuê phòng của Trần nương nương thì e rằng sẽ càng thêm thịnh nộ. Trương Thang không dám chậm trễ, đích thân dẫn người chạy tới phủ Đường Ấp hầu áp tải Lưu Đường về.
Hầu phủ cho bố trí Lưu Đường ở trong lầu khách cách xa nội viện. Lưu Đường bị nhốt một đêm, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt nhưng những vết thương trên người đã được băng bó và không hề bị suy sụp tinh thần như lão tưởng tượng. Trương Thang lạnh lùng đánh giá rồi lên giọng, “Lưu Đường, ngươi đã mấy lần hành thích Hoàng thượng và Trần nương nương, vậy đã biết tội chưa?”
Lưu Đường khinh thường đưa mắt nhìn lão một lượt rồi hừ một tiếng, quay đầu đi. Trương Thang cũng không tức giận, ra lệnh cho thuộc hạ đứng chung quanh, “Dẫn đi.”
Bốn gã sai nha lực lưỡng bước lên khoá chặt Lưu Đường lại rồi áp giải đi ra ngoài cửa. Trương Thang trông thấy Lưu Sơ mặc váy áo dài loà xoà đứng ở ngoài cửa bèn vội vàng cúi mình bái chào, “Thần Trương Thang, tham kiến công chúa Duyệt Trữ.”
Lưu Sơ gật đầu, nhìn lướt qua Lưu Đường mặt mũi tái nhợt rồi bảo, “Trương đại nhân, ông phải đối xử tử tế với Đường ca ca của ta đó.”
Trương Thang trầm ngâm một lúc rồi đáp, “Thần đã biết.”
“Tảo Tảo!” Một cô gái xinh đẹp mặc bộ y phục đỏ từ sau phòng khách đi ra nói: “Làm sao con vẫn còn ở đây, mẫu thân đang tìm con đấy.”
Lưu Sơ liền nhanh nhảu đáp lời, “Vâng. Dì Lăng, con đang định về đây.”
Trương Thang nghe vậy liền biết cô gái này chính là Trưởng công chúa Phi Nguyệt nổi tiếng Trường An, quả nhiên là dung nhan rực rỡ đẹp tựa hoa đào.
“Người này là?” Lưu Lăng nhìn Lưu Đường bị áp giải đi.
“Khởi bẩm Trưởng công chúa Phi Nguyệt, người này chính là Lưu Đường, con trai trưởng dòng thứ của Lâm Giang vương ngày xưa. Đêm qua hắn lẻn vào Hầu phủ hành thích Trần nương nương, thuộc hạ đang định giải về phủ Đình úy tra hỏi.”
“Ồ?” Lưu Lăng bất giác ồ lên, “Đi thôi!” Nàng dẫn Lưu Sơ đi về hướng lầu Mạt Vân.
Trương Thang nhìn theo bóng nàng, ngơ ngẩn một hồi rồi xoay người lại ra lệnh, “Đi theo ta. Áp giải Lưu Đường về điện Tuyên Thất gặp Hoàng thượng.”
“A Kiều tỷ không muốn thấy Lưu Đường phải bỏ mạng chứ?”
Trần A Kiều thôi không chơi với con vẹt đang nhảy nhót trong lồng, mỉm cười nhìn Lưu Lăng đang tha thướt bước vào trong lầu, nói, “Người hiểu tỷ tỷ chỉ có Lăng Nhi vậy.”
“Thế nhưng tỷ tỷ vẫn giao gã cho Trương Thang cơ mà.”
“Trương Thang là người hiểu rõ tâm ý của Hoàng thượng nhất.” Trần A Kiều bình thản trả lời, “Tỷ không biết ý đồ cụ thể của Hoàng thượng đối với Lưu Đường như thế nào? Nhưng cũng không thể vì những điều phỏng đoán mà chậm trễ trị bệnh cho Lưu Đường.”
“Tóm lại là trước hết cứ quan sát một chút đã. Nếu bỏ chạy thật sự thì chính thức phạm tội phản nghịch mất.”
A Kiều cũng không muốn đi hỏi thăm tình hình Lưu Đường để phải gặp mặt Hoàng thượng, chỉ nghe nói rằng Hoàng thượng đã triệu Tiêu Phương đến điều trị cho Lưu Đường. Nàng cũng cảm thấy hài lòng, thì ra Lưu Triệt cũng có những lúc không phải là một người tàn nhẫn.
Cuối mùa xuân năm Nguyên Thú nguyên niên, Hoàng thượng triệu Tư Mã Tương Như ở vùng phía Tây trở về, lại phái Bác Vọng hầu Trương Khiên đi sứ vùng Tây Nam. Các vương tử chư hầu cũng đã biết chuyện Hoàng thượng không hiểu từ đâu tìm ra đứa con lưu lạc Lưu Đường của huynh trưởng Lưu Vinh và phong làm Cú Dung hầu.
Khi Cú Dung hầu Lưu Đường mới phong đi nhận đất, Trần A Kiều dẫn Lưu Sơ đến đưa tiễn. Lưu Đường mỉm cười nghe giọng nói trẻ con non nớt của Lưu Sơ, lơ đãng liếc về hướng chiếc long xa buông rèm che kín đậu ngoài xa. Người con gái trong chiếc long xa kia chắc đang rất hạnh phúc. Cho đến hôm nay thì hắn đã có thể nhận ra ân tình ngày đó nàng che chở cho mình. Phụ thân, hắn thầm nghĩ, chắc là người ấy vẫn còn nhớ đến phụ thân, cũng không uổng công phụ thân nhớ tới người ấy suốt bao nhiêu năm qua. Vận mệnh là cái gì đó thật kỳ quái, có khi chỉ một lần bỏ lỡ mà đau thương vĩnh viễn.
Khi chiếc xe ngựa của Cú Dung hầu bon bon chạy ra khỏi thành Trường An thì câu chuyện tranh đoạt thảm thiết thời Cảnh Đế năm xưa đã đến lúc hạ màn, ngay cả những dư âm cuối cùng cũng tan biến đi trong bối cảnh vui sướng quanh vinh của Đại Hán đang bao trùm cả đất nước. Đến cuối năm Nguyên Thú nguyên niên, dưới sự phối hợp hành động của Tang Hoằng Dương và Lý Thái, chính sách muối sắt quy công đã được mặc nhiên áp dụng trên toàn lãnh thổ Đại Hán. Các vương tử chư hầu cũng có người oán hận nhưng cuối cùng đều phải làm theo lệnh.
Một hôm, Lưu Triệt vời Tang Hoằng Dương đến điện Tuyên Thất, tính toán xem của cải trong khố liệu có đủ để cung cấp dê bò tuấn mã cho quân đội hay không. Các triều thần liền hiểu rằng một cuộc đại chiến quy mô lớn giữa Hán Hung đã bắt đầu được châm ngòi rồi.
Cũng vào năm này, con gái trưởng của hoàng đế Đại Hán Lưu Triệt là Vệ Trường công chúa Lưu Phỉ xinh đẹp duyên dáng ở điện Tiêu Phòng đã ăn mừng ngày sinh nhật tròn mười bốn tuổi của mình. Chuyện hôn nhân của cô liền được đưa vào chương trình nghị sự của hoàng thất.
Vệ Tử Phu gảy đàn thánh thót trong điện Tiêu Phòng, hiểu rằng đây chính là cơ hội tốt nhất của mình. Từ ngày đầu tiên Trần A Kiều trở về Trường An và một lần nữa tiến vào hậu cung thì nàng ta phát hiện ra rằng mình đã không còn hiểu được người con gái luôn rõ như ban ngày của thời xưa nữa. Nếu có thể thì nàng ta tình nguyện được đối mặt với Trần A Kiều tính nóng như lửa đốt nhưng ruột để ngoài da của ngày xưa, hay ít ra cũng không là một đối thủ chẳng biết đường nào mà lần như bây giờ.
Hoàng hậu ở trong cung Vị Ương bị thất thế chính là do Trần A Kiều ra tay, đến khi đoạt lại được sự sủng ái của Lưu Triệt thì nàng lại nhởn nhơ rời cung, tạm trở về ở trong phủ Đường Ấp hầu. Lần tạm trở về này thoáng cái đã gần một năm. Hoàng thượng lại vui vẻ để mặc. Tuy người thường xuyên đi thăm Trần A Kiều nhưng dù sao y vẫn là vua của một nước nên không thể ở lâu lại bên ngoài. Hơn nữa Lưu Triệt vẫn đến qua đêm với các phi tần trong cung Vị Ương như cũ nhưng tính theo số lượng thì lại dường như không bằng ngày trước.
Vệ Tử Phu cảm thấy lòng chua xót. Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, năm xưa người gỡ trâm cài tóc của nàng ta xuống mà khen rằng “Mái tóc đẹp quá!” Thế mà dần dần đã không còn giữ hình bóng của nàng ta trong tim nữa. Nàng ta đã từng trao cho y tất cả tấm chân tình nhưng rồi tình yêu cứ từng ngày từng ngày thở thành băng giá. Đôi khi nàng ta thậm chí còn hoài niệm lại thời Trần A Kiều nắm giữ ngôi hoàng hậu, lúc đó nàng ta ở cung Vị Ương mặc dù gian khổ nhưng lại được Hoàng thượng sủng ái, có các con gái tạo thành một gia đình hoà thuận vui vẻ đầm ấm. Sau này y dần dần có nhiều con gái hơn thì cũng mất đi tình cảm đầm ấm này. Đã không còn tình cảm đó, nàng ta cũng chỉ còn cách phải từng bước tìm đường sinh tồn ở trong cung Vị Ương.
“Hoàng hậu nương nương!” Thải Thanh bước lại, thấy nàng ta buồn bã rơi nước mắt thì trong lòng thầm thương xót, khuyên nhủ, “Đêm đã khuya rồi, nương nương nên ngủ đi thôi.”
“Ừ”, Vệ Tử Phu buông đàn, dặn dò, “Ngày mai sai người báo tin cho Thiếu chưởng sứ phu nhân nhé.”
Cuối năm Nguyên Thú nguyên niên, phủ Đường Ấp hầu nghênh đón một vị khách hiếm có.
Trần A Kiều đặt quyển sách trên tay xuống, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Bình Dương trưởng công chúa tới chơi ư?”
“Dạ!” Lục Y quỳ đáp, “Mọi người nói như thế.”
Bình Dương trưởng công chúa Lưu Tịnh thời thiếu nữ cũng được coi là có quan hệ tốt với A Kiều nhưng đến năm Kiến Nguyên thì trở mặt giúp Vệ Tử Phu làm loạn, sau đó hai người không còn gặp riêng nhau nữa, thế mà bây giờ lại tới chơi là có dụng ý gì? A Kiều ngẫm nghĩ rồi bảo, “Mời Trưởng công chúa vào đi.”
Khi Lưu Tịnh còn là thiếu nữ thì đã nhiều lần tới lầu Mạt Vân, lần này bước vào, trong lòng thầm cảm khái. Thế sự biến đổi quả nhiên ngoài dự liệu của con người.
“Tịnh tỷ tỷ chịu tới phủ Đường Ấp hầu thật sự là rồng tới nhà tôm”, Trần A Kiều ra đón.
“Nhiều năm không gặp rồi”, Lưu Tịnh nhìn nàng, “mà muội vẫn thế, chẳng khác xưa là bao.”
Cả hai đều là những người từng trải sóng gió ở hoàng gia nên dù cho trong bụng có nghĩ thế nào cũng không hề để lộ ra trên mặt.
A Kiều kéo tay Lưu Tịnh đi vào, nói, “Muội muội mới kiếm được một loại lá trà, Tịnh tỷ tỷ không ngại thì nếm thử xem, nếu thích thì mang một ít về uống.”
“Ồ”, Lưu Tịnh liền cảm thấy hứng thú, “Ngay cả hoàng đệ cũng khoe trà ở chỗ A Kiều là tốt nhất, tỷ tỷ quấy quả rồi.”
Trà Bích Loa Xuân do Tang Hoằng Dương tìm ra được trước đây ít ngày được đưa đến, bưng lên thì quả nhiên là hương thơm mê hồn hệt như tên gọi. Lưu Tịnh khen luôn miệng nhưng dù sao thì vẫn có chuyện cần nói nên liền đặt chén xuống, nhìn sang A Kiều.
Trần A Kiều liền xoay người lại, “Lục Y, ta muốn tìm một quyển sách, ngươi ra ngoài lấy giúp ta đi.”
Lục Y lui ra, Lưu Tịnh ướm lời, “Mấy ngày trước, Thiếu chưởng sứ phu nhân đến thăm tỷ, nói rằng Vệ Trường công chúa là anh em họ với Tương Nhi, cũng là chỗ quen biết, nếu có thể giao ước tơ duyên thì đúng là một việc tốt.”
A Kiều chớp mắt, lúc này mới nhớ ra rằng cô con gái luôn cười dịu dàng, cực kỳ giống Vệ Tử Phu cũng đã đến tuổi cập kê. Lần đầu tiên nàng trông thấy Lưu Phỉ ở cung Vị Ương thì đã cảm thán cho vận mệnh của cô, một đại công chúa sớm phải chịu tang vị hôn phu, sau lại bị phụ thân cưỡng ép gả cho phương sĩ Loan Đại, cuối cùng Loan Đại cũng bị Lưu Triệt xử tử khiến cô phát điên lên.
Vị hôn phu lần đầu của cô chính là Bình Dương hầu Tào Tương, người con độc nhất của Trưởng công chúa Bình Dương. Hôm nay, Trưởng công chúa Bình Dương tới đây mà nói thẳng vào vấn đề như thế thì chắc là cũng không định chấp nhận cuộc hôn nhân này. A Kiều phảng phất nhìn thấy lịch sử ở trước mặt nàng dâng lên một con sóng rồi chậm chạp chuyển vào khúc ngoặt.
Thật ra thì ngay từ lúc nàng và Lưu Triệt gặp lại; hay khi Mạch Nhi, Tảo Tảo sinh ra đời, hoặc là sớm hơn nữa vào lúc Hàn Nhạn Thanh xuyên không nhập thể Trần A Kiều, thì lịch sử đã không còn là lịch sử nguyên bản. Theo cách đánh giá của A Kiều thì Lưu Tịnh luôn luôn là một người đầu cơ chính trị, xét theo những thành tựu giành được dưới thời Hán Vũ Đế thì nàng ta đúng là một người vô cùng khôn khéo. Hôm nay Vệ gia không còn oai phong nữa, nàng ta đương nhiên muốn xem xét lại cuộc hôn nhân này.
Lưu Tịnh nhìn Trần A Kiều đầy ý tứ, “Đáng tiếc là Sơ Nhi còn nhỏ, nếu không thì cũng rất là xứng đôi với Tương Nhi.”
Trần A Kiều không biết nên khóc hay cười. Chưa nói đến tuổi tác, cũng không nói có tâm đầu ý hợp hay không, cho dù là mọi chuyện đều tốt thì Tảo Tảo và Tào Tương cũng có huyết thống quá gần, nhất định không thể hạnh phúc.
“Tịnh tỷ”, nàng vào chuyện chính, “Rốt cuộc là tỷ muốn nói cái gì? Nói thẳng đi, A Kiều nghe đây.”
“Tỷ thừa nhận rằng ban đầu đã xem thường muội, chưa bao giờ nghĩ rằng người Triệt đệ yêu thích nhất suốt bao nhiêu năm qua lại chính là muội. Những ân oán năm xưa đến nay cũng đã quá lâu rồi, không cần nhắc lại nữa. Hôm nay, A Kiều muội cũng chưa coi là đứng vững ở cung Vị Ương, nếu như có tỷ tương trợ thì dựa vào địa vị của tỷ ở trong lòng Triệt đệ chắc cũng sẽ không để cho muội thất vọng đâu.”
“Tiên phu Bình Dương hầu qua đời đã nhiều năm, Trường Tín hầu anh dũng cường tráng đến nay còn chưa lập gia đình. A Kiều, hẳn là muội hiểu được ý của tỷ.”
Trần A Kiều nhớ lại câu nói sau cùng của Trưởng công chúa Bình Dương trước khi rời đi.
Yêu? Nàng tự hỏi mình, Lưu Triệt yêu nàng sao. Có lẽ, nhưng nếu nàng vẫn như cũ xung đột vương quyền với y thì chắc y cũng không ngần ngại lần nữa gạt bỏ. Lưu Tịnh quả nhiên là nhà đầu cơ chính trị sắc sảo. Theo lịch sử, nàng ta tái giá với Đại tướng quân Vệ Thanh củng cố tư cách chính trị mà cũng đoạt được quyền lực cho mình. Nàng cho là Lưu Tịnh ít nhiều cũng yêu Vệ Thanh nhưng không ngờ rằng sau khi đánh giá tình hình thì nàng ta lại có quyết định ngược lại như vậy. Nếu như nàng thật sự là Trần A Kiều trước kia thì đương nhiên sẽ không cự tuyệt lời đề nghị này, thế nhưng, nàng không phải. Liễu Duệ cũng không phải là người nàng có thể hoàn toàn sai khiến được. Do tình cờ trùng hợp mà bọn họ cùng tới một thời đại, trong lòng mỗi người đều có một pháo đài, kể cả về chuyện tình cảm, không hoàn toàn tình nguyện thì nhất định không chịu khuất phục. Nàng là thế, Lưu Lăng là thế, Liễu Duệ là thế, Tang Hoằng Dương cũng là thế.
Liễu Duệ đã như vậy thì làm sao có thể bắt hắn vì bất cứ lý do gì phải chấp nhận thành thân với Trưởng công chúa Bình Dương được chứ?