“Thật ra thì cơ thể Nhạn Nhi vốn hư nhược, cộng thêm lần trước khó sinh nên không thích hợp để mang thai nữa. Cho dù không có sự cố lần này thì cũng khó có thể sinh nở”, Tiêu Phương nói giọng đều đều, vẻ mặt u ám.
“Trẫm nuôi đám ngự y kia thật phí cơm!” Lưu Triệt giận dữ nhướng mày, cười lạnh nói, “Chẳng lẽ không được? Tiêu Phương là người nổi tiếng y thuật vô song mà ngay cả chuyện chiếu cố cho nữ đệ tử của mình bình an cũng không được sao?”
“Bây giờ mới nhắc đến chuyện này thì cũng quá muộn rồi”, Tiêu Phương khép mắt, bình an đáp, “Không thể trách được ý trời, nhưng nếu là tai họa do người gây ra thì tại sao bệ hạ là chồng là cha lại không đòi công bằng cho hoàng tử đã mất của Trần nương nương?”
“Tiêu Phương!” Lưu Triệt nghiến răng lộ ra sát ý, “Ngươi đừng tưởng trẫm không thể chém ngươi.”
“Bệ hạ tất nhiên có thể dễ dàng chém thảo dân”, Tiêu Phương cũng ngẩng đầu lên nhìn lại bậc đế vương, ánh mắt trong sáng, không chịu nhượng bộ, “nhưng thảo dân vẫn muốn hỏi cho minh bạch một vấn đề.”
“Ngươi muốn minh bạch cái gì?”
“Lúc đó, vì sao Công chúa Duyệt Trữ làm ngựa kinh sợ?”
“Trẫm đã phái người điều tra. Đây là chuyện riêng của trẫm, không cần Tiêu tiên sinh phải hỏi.”
“Nhạn Nhi là đồ đệ của thảo dân, đồ đệ xảy ra chuyện thì tại sao thảo dân không được hỏi? Nếu bệ hạ không thể bảo vệ được thì chi bằng để Nhạn Nhi tự do cho cả hai cùng vui vẻ.”
“Tiêu Phương!” Lưu Triệt giận dữ đến cực điểm, ánh mắt lạnh băng, gằn giọng từng chữ, “Ngươi phải biết rằng, Trần A Kiều là thê tử của trẫm.”
“Người đâu”, Lưu Triệt xoay người hạ lệnh, “Bắt giữ tên điêu dân này, không có lệnh của trẫm thì không được thả.”
“Tuân lệnh.” Hai tên thị vệ bước lên định ép giải đi. Tiêu Phương thản nhiên, “Không phiền bệ hạ hao tâm tổn sức, thảo dân sẽ tự đi.”
Trong khung cảnh hỗn độn này, hắn vẫn hờ hững quay người tựa như giữa trăng trong gió nhẹ. Lưu Triệt đi lại mấy bước trên điện, nhớ lại những lời Tiêu Phương nói lại giận bừng lên, hướng ra ngoài điện lớn tiếng gọi, “Tuyên Mạc Long tới đây.”
Vì Đình úy Trương Thang không ở Trường An nên người chịu trách nhiệm xử lý chuyện này chính là Tả giám đình úy Mạc Long.
Mạc Long run run đi tới ngoài điện Tín Hợp, quỳ lạy bái chào, “Thần Mạc Long tham kiến bệ hạ.”
Bệ hạ không bảo đứng dậy, hắn thấp thỏm quỳ rạp người trên mặt đất, suy đoán tâm ý, một lúc sau mới nghe thấy bệ hạ lạnh lùng truyền hỏi, “Chuyện hôm qua, ngươi điều tra thế nào rồi?”
Mạc Long trán đẫm mồ hôi nhưng lòng ngược lại rất bình tĩnh, bẩm báo, “Thần kiểm tra cẩn thận con ngựa mà Công chúa Duyệt Trữ cưỡi hôm đó, phát hiện thấy bên yên ngựa có gài những chiếc kim nhỏ. Cơ thể Công chúa Duyệt Trữ rất nhẹ nên lúc đầu kim không đâm vào, con ngựa cũng thuần tính. Sau bị vỗ mạnh vào yên thì nó bị đau mới chạy lồng lên.”
“Ngươi tra xét suốt một ngày mà chỉ tra được có thế thôi sao?” Lưu Triệt nhìn xuống người đang quỳ dưới điện, “Nếu ngươi không muốn giữ cái đầu trên cổ, không chịu nói rõ thì trẫm sẽ không ngần ngại toại nguyện cho ngươi.”
“Thần không dám.” Mạc Long toát mồ hôi lạnh, không nhịn được thoáng liếc nhìn vào phía bên trong điện nhưng những tấm rèm châu trùng điệp đã chắn tầm mắt. Người con gái hôm nay nằm ở bên trong kia đúng là đệ nhất nữ nhân trong lòng bệ hạ rồi, hắn thầm nghĩ.
“Chân tướng là cái gì?”, Mạc Long nhớ lại nam nhân trẻ tuổi kia đã hỏi bằng giọng điệu thâm thúy.
“Sự tình vụ án Vu cổ của cô cô năm xưa trình lên trên có phải là sự thật không? Mạc tả giám, cấp trên trực tiếp của ngươi là Trương Thang đã dạy ngươi như vậy ư?”
“Quan trọng nhất là tâm ý của bệ hạ thôi. Năm xưa bệ hạ coi trọng Vệ gia cho nên Trần gia chúng ta thảm bại. Nhưng hôm nay thì ngươi tự mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi.”
“Nguy hiểm có khi cũng là cơ hội, còn xem ngươi có thể bắt được chúng hay không?”
Lần này ngự giá đến Thượng Lâm Uyển, Trường Tín hầu Liễu Duệ chinh phạt Côn Minh, Đại tư nông Tang Hoằng Dương còn đang ở Trường An, Phi Nguyệt công chúa trưởng Lưu Lăng là phụ nữ. Khi Trần nương nương hôn mê, người nắm trong tay thế cục Trần gia ở Thượng Lâm Uyển chắc hẳn là người con dòng kế này của Đường Ấp hầu, Gián đại phu Trần Hi vừa gia nhập triều chính.
Mạc Long liền xoay chuyển ý nghĩ, trước tiên cứ báo cáo cho bệ hạ nhưng giữ lại một chút cho mình. Hắn hạ quyết tâm, bẩm: “Người của Ngự mã giám thà chết cũng không chịu nhận đã gài kim. Nhưng yên ngựa này lại là yên mềm được lấy từ phòng kho ra giành riêng cho Công chúa. Thần nghi không phải là do động tay động chân vào ngựa mà chính là vào chiếc yên ngựa này.”
“Hay! Hay! Phí tâm cơ lớn như thế chỉ để mưu hại một công chúa nho nhỏ.” Khi Đế vương giận đến cực điểm thì sắc mặt lại trở nên bình tĩnh. “Mạc Long!”, Lưu Triệt ban lệnh, “Ngươi điều tra cẩn thận cho trẫm, dù là ai cũng nghiêm trị không tha.”
“Tuân lệnh”, Mạc Long cúi đầu đáp.
“Trước lúc chuyện xảy ra có ai ra vào kho không?”, Mạc Long gọi viên quan coi kho đến hỏi.
“Khởi bẩm Mạc đại nhân!” Viên quan coi kho nơm nớp lo sợ nói, “Không có một ai trong kho có ý làm hại Công chúa, xin đại nhân minh xét.”
“Được rồi”, Mạc Long sốt ruột, “Trước khi chuyện xảy ra chừng một canh giờ, trong kho có tình huống gì khác thường không?”
Công chúa Duyệt Trữ nói muốn cưỡi ngựa lúc ở trên du thuyền chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng, nếu kẻ nào đó mưu đồ làm hại Công chúa thì chỉ có thể ra tay trong khoảng thời gian ngắn.
“Cũng không có gì khác thường”, viên quan coi kho suy nghĩ một lúc rồi nói, “Lúc ấy, Thái bộc còn sai người đến kiểm tra xe ngựa. Sau đó, Gián đại phu cho người tới lấy cho phu nhân cái gối, bởi vì Gián đại phu là cháu Trần nương nương nên ta để cho người kia tiến vào.”
“Công Tôn thái bộc?”, Mạc Long cau mày. Từ lúc nhà Chu suy sụp thì trăm chức quan tước rối loạn, mãi đến khi nhà Tần thống nhất thiên hạ mới khôi phục đế hiệu và xác lập lại chức quan, nhà Hán cũng tuân theo quy cách này. Thái bộc là chức quan có từ thời Tần, quản lý xe ngựa, hiện giờ đảm nhiệm chức vụ này chính là Công Tôn Hạ, chồng của chị cả Vệ hoàng hậu.
“Người đâu?”, Mạc Long ra lệnh, “Dẫn người hôm trước phụng mệnh Thái bộc đến kiểm tra kho tới đây.” Song đã không còn thấy bóng dáng người này ở Thượng Lâm Uyển nữa.
Mạc Long tiếp tục ra lệnh, “Mời Công Tôn thái bộc đến đây.”
“Lão phu đúng là đã sai người đến kiểm tra kho”, Công Tôn Hạ bình tĩnh, “nhưng dựa vào đó để nói lão phu có ý sát hại Công chúa Duyệt Trữ thì Mạc tả giám có thấy quá hoang đường hay không?”
“Dòng dõi bên Thái bộc quân công hiển hách, thân thế lại càng thêm vinh quang, Mạc Long vốn không dám hoài nghi”, Mạc Long ngoài cười nhưng trong không cười, nói một câu, “Nếu vậy hãy cho biết tung tích người nhà Hầu gia đã phái đến.”
“Ngươi…” Công Tôn Hạ nghe ra ý châm chọc trong lời của Mạc Long, giận tím mặt nhưng cũng biết không phải là lúc phát tiết đành cười gằn đáp, “Chân ở trên người nó, ta làm sao biết được?”
Mạc Long cau mày, đang nghĩ cách tiếp theo cho chu toàn thì nghe cấp dưới bẩm báo, “Đã tìm được người hôm đó Thái bộc sai khiến rồi.” Hắn liền nhướng mày, “Tìm được ở đâu?”
“Có người âm thầm tương trợ dẫn chúng thuộc hạ đến Lưu Ly các ở phía bắc Thượng Lâm Uyển, phát hiện người này đang bị đuổi giết liền cứu về.”
Mạc Long đưa mắt dò xét Công Tôn Hạ thấy sắc mặt ông ta không hề thay đổi, trong lòng thầm nghĩ không biết là do Công Tôn Hạ che giấu quá tốt hay thật sự không có liên quan, bèn ra lệnh, “Dẫn gã tới đây.”
“Ngươi là người được Thái bộc đại nhân sai đi kiểm tra kho hôm trước phải không?”, Mạc Long hỏi.
“Bẩm, đúng vậy.” người quỳ bên dưới toàn thân đầy vết thương, ánh mắt nhìn Công Tôn Hạ tràn ngập oán độc.
“Như vậy”, Mạc Long chuyển giọng lạnh lẽo, “kim giấu trong yên ngựa của Công chúa Duyệt Trữ là do ngươi bố trí?”
“Bẩm, đúng vậy.”
Công Tôn Hạ đã biết chuyện này không lành nhưng nghe thấy vậy vẫn ớn lạnh, cả giận, “Trường Ngữ, ta tự hỏi mình đối đãi ngươi không tệ, ngươi cần gì mưu hại ta như thế?”
“Hầu gia”, Trường Ngữ xoay người, khấu đầu với Công Tôn Hạ, “Trường Ngữ ghi nhớ ân đức của Hầu gia nên sẽ không mưu hại. Chuyện này Hầu gia đúng là không biết, người bảo Trường Ngữ làm là thiếu gia.”
Sắc mặt Công Tôn Hạ dần trắng bệch. Ông ta loạng choạng lui về phía sau mấy bước, trong nháy mắt như già thêm mấy tuổi, buông thõng một câu, “Đứa con khốn kiếp này!”
“Hầu gia không sao chứ”, Mạc Long ra vẻ quan tâm, “Còn không đỡ lấy Hầu gia”, lại xoay đầu cao giọng, “Truyền Công Tôn Kính Thanh.”
Lát sau, binh sĩ áp giải Công Tôn Kính Thanh tới.
“To gan!” Mạc Long trách mắng, “Dù ta sai dẫn người tới nhưng dù sao đó cũng là cháu ngoại của Vệ hoàng hậu, sao dám đối xử như thế?”
“Khởi bẩm đại nhân!” Tên binh sĩ bẩm, “Ty chức cũng không định như thế nhưng Công Tôn Kính Thanh hoảng loạn không chịu đi nên ty chức bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”
Mạc Long cười vẻ khinh miệt. Ngoại trừ Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh thì những người còn lại thuộc đời thứ hai của Vệ gia đều tài trí bình thường, nhất là Công Tôn Kính Thanh lại càng là một kẻ ăn chơi lêu lổng, chưa bị thẩm vấn đã hoảng loạn như thế, chẳng phải nói rõ rằng gã có liên quan đến vụ án.
“Ngươi dựa vào đâu mà thẩm vấn ta?” Công Tôn Kính Thanh gào lên, “Ngươi có biết ta là con của Nam Mão hầu Công Tôn Hạ, cháu ngoại của Vệ hoàng hậu hay không?” Gã muốn ra vẻ nhưng ngay cả mấy viên tiểu lại bên cạnh cũng đều nghe ra mùi vị ngoài cứng trong mềm, “Họ Mạc kia, ngươi dám đối xử với ta như thế, không sợ ngày sau sẽ bị dì ta trị tội sao?”
“Công Tôn thiếu gia”, Mạc Long trầm mặt, “Hoàng hậu có lớn đến bao nhiêu thì cũng có thể lớn hơn bệ hạ sao? Những thứ khác không nói, chỉ tính riêng tội mưu hại hoàng thất thì dù có là mười Công Tôn Kính Thanh cũng không thể chống đỡ nổi.”
Công Tôn Kính Thanh mặt tái mét. Là người trong Vệ thị, tất nhiên gã biết rằng từ sau năm Nguyên Thú, Vệ hoàng hậu chỉ còn là một chiếc bóng mờ ở cung Vị Ương.
Hoặc có thể nói tất cả mọi người đều chỉ là một chiếc bóng ở bên cạnh đế vương oai hùng kia, trừ người phụ nữ hiện giờ còn bất tỉnh trên giường, hay có thể là biểu đệ Hoắc Khứ Bệnh, vị tướng quân trẻ tuổi tài cao, từ nhỏ đã bộc lộ hào quang tột đỉnh, khiến cho dì và cữu cữu chỉ biết đến mỗi một người biểu đệ đó của mình.
Khi Hoắc Khứ Bệnh chết đi thì gã đột nhiên cũng thấy lòng hả hê nhưng lập tức bị lý trí đè xuống. Mẫu thân của hắn nói Hoắc Khứ Bệnh chết đi rồi thì ân sủng của bệ hạ đối với Vệ gia cũng có phần ít đi. Năm xưa Vệ gia thế mạnh nhưng giờ cũng dần phải cẩn thận như bước đi trên băng mỏng.
“Nếu như”, gã thầm nghĩ, “người phụ nữ kia cũng chết đi thì có phải tất cả uy hiếp đối với Vệ gia cũng biến mất?”
“Phủ Đình úy chỉ biết đổ oan cho người khác như vậy hay sao?” Công Tôn Kính Thanh vẫn già mồm, “Dù thế nào thì dì của ta vẫn là hoàng hậu, danh chính ngôn thuận là mẫu nghi thiên hạ, không thể dung thứ tội bất kính của các ngươi.”
“Đình úy phủ có đổ oan cho người khác hay không thì ngươi sẽ biết rất nhanh thôi.” Mạc Long bình thản, “Có Trường Ngữ xác thực, ngươi còn không chịu nhân tội?” Hắn chợt chuyển giọng nghiêm khắc, “Muốn ta dụng hình sao?”
Công Tôn Kính Thanh tái mặt nhìn Trường Ngữ được giải ra từ hậu đường, lắp bắp, “Ngươi, ngươi”, rồi không thể nói thêm được nữa.
“Chắc thiếu gia không ngờ được rằng Trường Ngữ vẫn chưa chết”, Trường Ngữ mỉa mai, “Trường Ngữ vốn không muốn khai ra thiếu gia, hiềm nỗi thiếu gia thấy chuyện lớn cấp bách nên muốn giết Trường Ngữ diệt khẩu, vậy thì cũng đừng trách Trường Ngữ bất nghĩa.”
“Phụ thân”, Công Tôn Kính Thanh cuống quýt, “Người phải cứu con.”
Công Tôn Hạ nhắm mắt, biết rõ hy vọng đã xa vời, vẫn cố vớt vát, “Kính Thanh, chuyện đó không phải con làm có đúng không?”
“Con cũng không ngờ ra cơ sự này”, Công Tôn Kính Thanh ấp úng, “Con chỉ chướng mắt vì Công chúa Duyệt Trữ được cưng chiều mà làm quá nên muốn giáo huấn. Con cũng không biết Trần nương nương sẽ tự mình đi cứu, càng không biết Trần nương nương mang thai. Thậm chí, kim đã được mài bằng đầu.”
“Đồ khốn kiếp!” Công Tôn Hạ giận đến cả người phát run, “Ngươi có biết cơ nghiệp trăm năm của Công Tôn gia chúng ta đã bị hủy hoại bởi tay ngươi hay không?”
Trên công đường, Mạc Long tạm thời thở phào một cái. Việc thẩm vấn vụ án đến đây là đã có thể trả lời với bệ hạ, nhưng thái độ hôm nay của hắn đã hoàn toàn đắc tội với Vệ gia. Cặp mắt hắn tối lại, kế sách duy nhất tốt cho hắn chỉ có thể là liên kết với Trần gia hoàn toàn đánh ngã Vệ thị. Nếu không sau này Vệ gia tính sổ thì sao có thể bỏ qua cho hắn. Huống chi thế cục trước mắt nghiêng về Trần gia, bệ hạ lại càng yêu dấu không rời Trần nương nương của điện Tín Hợp.
Hắn tự nhận mình không hiểu rõ thời thế như thượng cấp Trương Thang nhưng chỉ nhìn thái độ cực kỳ tôn kính của Trương Thang đối với Trần thị thường ngày thì cũng không cần phải suy nghĩ gì thêm. Lúc trong điện Tín Hợp, bệ hạ đã ra lệnh, “Ngươi tra rõ cẩn thận cho trẫm, dù là ai cũng đều nghiêm trị không tha.” Nói như vậy, chứng tỏ trong lòng bệ hạ đã sớm có định kiến. Hắn suy nghĩ xong liền ra lệnh, “Người đâu, bắt giữ Công Tôn Kính Thanh.”
“Kính Thanh!” Công Tôn Hạ cất giọng kêu, lại bị Mạc Long đưa tay ngăn cản, “Hầu gia, Công Tôn Kính Thanh chính là trọng phạm mà bệ hạ căn dặn, Hầu gia không cần phải phí tâm.”
Công Tôn Hạ trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài bi thương, tập tễnh rời đi.
“Mưu hại hoàng thất, tội không thể tha”, Công Tôn Kính Thanh nghĩ tới Mạc Long. Thời khắc này gã vô cùng hối hận, hối hận bản thân đã một phút bốc đồng mà phạm phải sai lầm cực lớn. Tại sao sự việc lại có thể phát triển đến bước đường này chứ?
“Công Tôn Kính Thanh, ai sai ngươi mưu hại Công chúa?”
Gã rùng mình, gắng gượng đáp, “Không có ai, là bản thân nhất thời hồ đồ.”
Giọng người kia chê cười, “Ngươi coi người khác đều là ngu ngốc chắc. Ngươi nói không ưa Công chúa Duyệt Trữ được cưng chiều mà làm quá, Công Tôn Kính Thanh nhà ngươi cũng chỉ là ngoại thần, không như Quan Quân hầu qua lại thân mật với Công chúa Duyệt Trữ, ít khi thấy Công chúa thì làm sao có thể không ưa?”
Gã lập tức cứng miệng, “Là phụ thân của ngươi, Thái bộc Công Tôn Hạ hay là Trường Bình hầu Vệ Thanh, hoặc là…”, thanh âm kia thoáng vẻ dụ dỗ, “Hoàng hậu Vệ Tử Phu?”
“Không có, không có!” Gã ôm đầu la lớn.
“Người mưu hại Công chúa, tội không thể tha. Chỉ có khai ra chủ mưu mới có thể giảm nhẹ tội.” Giọng nói kia thở dài, “Dù bệ hạ luôn vô tình nhưng lại rất yêu thương con gái. Trần nương nương mang thai lần này còn có thể là một hoàng tử. Hiện giờ bệ hạ chỉ có bốn người con trai, mất đi một hoàng tử thì làm sao chịu được?”
“Công Tôn Kính Thanh”, giọng nói kia hỏi tiếp, “Ai sai khiến ngươi?”
“Là…”, gã lưỡng lự đáp, “Là Nhị hoàng tử Lưu Cứ.”
Gã mê man thiếp đi. Một người từ phía sau bước ra, hỏi, “Đại nhân, vậy đã được chưa?”
Mạc Long hài lòng, “Bản quan sẽ đem kết quả thẩm vấn này tấu lên bệ hạ.” Hắn đóng những bản ghi chép khẩu cung của Công Tôn Kính Thanh thành sách, đi xuyên qua Thượng Lâm Uyển rộng lớn rồi cúi đầu bước tới điện Tín Hợp.
“Cẩn trọng một chút, Mạc đại nhân”, nội thị áo xanh khẽ nhắc, “Trần nương nương đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, bệ hạ rất dễ nổi nóng.”
Mạc Long mỉm cười đưa ra một xâu tiền Ngũ Thù, nói, “Đa tạ công công nhắc nhở.”
“Ấy, nào dám nhận.” Nội thị mỉm cười, thu xâu tiền rồi đi thẳng.
Ngoài điện Tín Hợp, những tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống ánh lên muôn sắc vàng, tạo nên cảm giác ấm áp, nhưng Mạc Long lại khẽ nhíu mày, trong lòng thoáng một tia lo lắng. Chỉ là sẩy thai thôi mà sao Trần nương nương tới giờ vẫn chưa tỉnh? Hắn đang nghĩ ngợi thì trong điện đã truyền đến tiếng triệu vào.
Mạc Long cung kính bước vào, bẩm, “Thần tra hỏi ngày đêm, cuối cùng đã có được khẩu cung của nghịch phạm Công Tôn Kính Thanh, xin trình lên Hoàng thượng xem xét.”
Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý nhẹ bước xuống điện, nhận lấy bản khẩu cung trên tay hắn rồi mang tới dâng bệ hạ. Cả điện Tín Hợp lặng ngắt, chỉ có tiếng bệ hạ lật xem sách. Một lát sau Lưu Triệt ném bản khẩu cung lên án, cười lạnh. “Con trẫm giỏi thật, không suy nghĩ vươn lên lại nghĩ mưu hại tỷ tỷ của mình.”
“Dương Đắc Ý!” Y cất giọng ra lệnh.
“Có nô tài”, Dương Đắc Ý khom người đáp.
“Truyền lệnh cho Trương Thang, bắt Lưu Cứ, thẩm tra kỹ càng.”
“Bệ hạ?”
“Còn không đi ngay?”
Dương Đắc Ý kinh hãi, đành phải đáp, “Dạ!”
Dưới điện, Mạc Long vẫn không ngẩng đầu nhưng kín đáo nhếch miệng. Song ngay cả Mạc Long cũng không biết là trước khi hắn tới điện Tín Hợp thì đã có mấy khoái mã phóng khỏi Thượng Lâm Uyển nhằm về hướng Trường An.
Trần Hi đứng trên góc lầu của Thượng Lâm Uyển lạnh lùng nhìn theo thuộc hạ tâm phúc của Tam Mão hầu Công Tôn Hạ thúc ngựa phóng về hướng Trường An.
“Hi thiếu gia!” Thị tòng đứng bên khó hiểu, “Tại sao không ra mặt ngăn cản bọn họ?”
“Ta muốn cho Vệ gia biết.” Trần Hi dù bận vẫn ung dung đáp rồi hơi cúi xuống nhìn mũi giày dưới chân, ánh mắt lóe lên, “Không một ai có thể làm thương tổn cô cô của ta. Người Vệ gia dám làm thì sẽ phải trả giá thật đắt.”
“Mưu hại người thừa kế của hoàng gia thật sự không phải là tội danh nhỏ”, hắn thấy vẻ mặt mờ mịt của người hầu bèn khẽ mỉm cười, giảng giải, “Ngay cả Vệ Tử Phu là hoàng hậu cũng không đỡ nổi. Vệ gia nhận được tin tức thì tất nhiên sẽ có hành động. Mà hành động này”, hắn chầm chậm siết chặt bàn tay, “chính là điều ta muốn thấy, cũng là bằng chứng khiến Vệ gia trọn đời không trở mình được.”
“Thiếu gia cao minh.” Thị tòng xuôi tay, cung kính nói.
“Không nói chuyện này nữa.” Trần Hi khẽ mỉm cười, nói sang chuyện khác, “Phu nhân có khỏe không?”
“Phủ Đường Ấp hầu vừa mới báo tin rằng Nhị thiếu phu nhân vẫn mạnh khỏe, Mạn thiếu tiểu thư cũng mạnh khỏe. Nô tài đã làm theo lời dặn của Nhị thiếu gia sai người về kinh báo tình hình ở đây.”
“Vậy thì tốt.” Trần Hi mỉm cười nói, “Tang thúc thúc đang ở Trường An, ông ấy biết cần phải làm thế nào.”