Kinh Thiên Kỳ Án

Quyển 1 - Chương 11: Sập bẫy

Hàn Phong ngồi trong xe, nhìn đèn neon lập lòe ngoài cửa sổ, chung quy cảm thấy sự tình tiến triển quá thuận lợi, một gã điên từ bệnh viện tâm thần chạy ra vậy mà cùng công ty của Đinh Nhất Tiếu có quan hệ, ấy vậy mà hắn còn nói ra tung tích của Lương Tiểu Đồng bọn họ vẫn khổ sở tìm kiếm, nếu không phải Trương Nghệ nhận được cú điện thoại kia, bọn họ khả năng cùng tên người điên này một chút quan hệ cũng không có, đây là trùng hợp sao? Nhưng nếu không phải, vấn đề nằm ở đâu? Hàn Phong nghĩ không ra, chỉ có thể tới nơi rồi xem tiếp tình hình.

 

Lý Hưởng thấy Hàn Phong ngẩn người, hỏi: "Thế nào? Có chút khẩn trương? Tôi cũng vậy, cho tới giờ còn chưa từng thấy qua trận chiến nào lớn như vậy đâu, toàn bộ cảnh lực của thành phố đều điều động đến. Mặc dù đều đã được tiến hành huấn luyện chống khủng bố, nhưng cơ hội chân chính được phái ra sử dụng cũng không nhiều."

 

Lãnh Kính Hàn ở dãy trước xoay người nói: "Cậu không biết cậu ta rồi, trận thế như vậy còn chưa đủ để cậu ta khẩn trương đâu. Phải không, Hàn Phong? Cậu đang suy nghĩ gì đó? Còn có chỗ nào chưa suy nghĩ cẩn thận?"

 

"Đúng vậy, có một số việc còn chưa nghĩ thông suốt, bởi vì thời gian quá ngắn, điểm đáng ngờ lại nhiều lắm, nhất thời lý giải không rõ đầu mối."

 

"Chuyện gì?"

 

Hàn Phong hoàn toàn trái ngược với thái độ cợt nhả bình thường, lạnh lùng nói: "Nếu không phải chuyện tốt, chính là chuyện cực xấu."

 

Sau khi tới hiện trường, cảnh sát nhanh chóng bố trí khống chế, xe đặc công đã phong tỏa hiện trường, lính bắn tỉa trước tiên chiếm cứ gần khu vực cao điểm. Hàn Phong sau khi xuống xe, lập tức trông thấy được kiến trúc hình vuông làm thành từ bốn tòa cao ốc theo lời Hồng A Căn nói kia.

 

Các đạo nhân mã đã tề tụ, Hướng Thiên Tề rất cao hứng hướng Lý Hưởng chào hỏi, Quách Tiểu Xuyên cũng đã tới. Lãnh Kính Hàn phân phối nói: "Lý Hưởng, Lâm Phàm, các cậu phối hợp với đội đặc công của Hướng Thiên Tề tiến hành phong tỏa, tôi muốn một con ruồi trong tòa nhà này cũng bay không lọt."

 

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

 

Lãnh Kính Hàn lại nói: "Lão Quách, bộ hạ của anh nhiều, anh ở ngay bên ngoài phụ trách tổng điều động hiện trường, tôi dẫn người vào."

 

"Yên tâm, còn hai trực thăng trinh sát đang bay về hướng này, cam đoan một con muỗi cũng không buông tha. Anh cẩn thận một chút, tên tiểu lưu manh kia cũng cẩn thận một chút. Tiểu Cường, đội ngũ của cậu theo sau, nghe Lãnh trưởng phòng chỉ huy."

 

Hàn Phong lại khôi phục bản tính, kêu lên quái gở: "Không phải chứ, tôi có điểm nào giống tiểu lưu manh hả?"

 

Quách Tiểu Xuyên chỉ vào Hàn Phong nói: "Chúc cậu thành công, tiểu tử thối."

 

Bọn họ tiến vào cổng chính, hiện tại đã tan tầm, tòa nhà bên trong trống rỗng, tựa như không có một bóng người. Bọn họ xuyên qua hành lang, đi tới trung tâm tòa nhà, bốn dãy nhà lớn làm thành một sân trong, cao 12 tầng, người như đang đứng ở đáy giếng. Hạ Mạt lẩm bẩm nói: "Sao lại xây thành cái dạng này, thật giống như tứ hợp viện ở Bắc Kinh vậy."

 

Hàn Phong cùng Lãnh Kính Hàn đồng thời liếc mắt nhìn Hạ Mạt, Hạ Mạt có chút không biết làm sao, "Thế nào? Tôi nói sai cái gì sao?"

 

Hàn Phong nói: "Không có, cậu nói rất tốt."

 

Lãnh Kính Hàn nhìn quanh bốn phía, mỗi tòa nhà đều có cầu thang lên lầu, mà mặt sau cầu thang đều có cửa sau, chính giữa tòa nhà là hòn non bộ, sườn tây cổng chính đậu một chiếc Santana 2000, tiếp giáp với Santana, chính là một chiếc Isuzu không có biển số, trên mặt xe che kín tro bụi. Động tĩnh gì cũng không có, tựa như bên trong không có người.

 

Hàn Phong chỉ vào một tòa nhà phía đông nam, nói: "Các anh nhìn xem, có ánh sáng nhạt."

 

Mọi người theo hướng ngón tay Hàn Phong nhìn lại, trong khe hở của một cánh cửa tầng thứ năm tòa nhà có chút ánh sáng hé ra. Trong lòng Long Giai nghi hoặc: "Giữa tình cảnh thế này, ánh sáng ảm đạm đó, anh ta làm thế nào phát hiện được?"

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi dẫn người trực tiếp đến tầng 5, những người còn lại chia làm bốn đội, dọc theo đường lục soát đi tới, một phòng cũng không được để sót."

 

Ông lấy ra bộ đàm nói: "Chúng tôi đã tiến vào, tất cả phân đội nhỏ chú ý, phần tử khủng bố tùy thời sẽ nổ súng."

 

Cửa phòng không khóa, mở cửa, liền nhìn thấy một bàn làm việc đá, một máy tính, một ghế máy tính cao lớn quay lưng về phía bọn họ. Mặt sau là cửa sổ, bên cạnh có cánh cửa phòng, tay trái là tủ tài liệu sắt, tay phải là máy uống nước, tổ hợp gia cụ và tủ lạnh.

 

Bọn họ đẩy cửa ra, từ sau ghế máy tính truyền đến một tiếng thét "A ——" kinh hãi, Lãnh Kính Hàn bọn họ thất kinh, tất cả đều giơ súng quát: "Đừng nhúc nhích! Giơ tay lên! Xoay người lại!"

 

Hàn Phong năm bước thành ba đi vào, Lãnh Kính Hàn và Long Giai đồng thời nói: "Cẩn thận!"

 

Hàn Phong xoay ghế máy tính lại, tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh!

 

Một đứa bé, đôi mắt bị che, thân thể bị dây trói vững vàng cố định trên ghế máy tính, ngực gắn thiết bị điện tử, ai cũng đều thấy được, đó là một quả bom hẹn giờ, mà miệng bị băng dính dán chặt, hai sợi dây điện từ trong miệng dẫn đến bom hẹn giờ trên ngực. Đứa nhỏ này khoảng 10 tuổi, tất cả mọi người nhìn Hàn Phong, mà Hàn Phong cũng nói ra cái tên khiến mọi người chờ mong kia: "Lương Tiểu Đồng!"

 

Hàn Phong vạch vải bố che trên mắt Lương Tiểu Đồng ra, lại chuẩn bị mở băng dính trên miệng nó, Hạ Mạt kinh hô: "Đừng nhúc nhích." Hàn Phong dừng lại, Hạ Mạt thu hồi vũ khí, cẩn thận đi tới phía trước, từ trên băng dính cẩn thận nhặt lên một sợi dây đồng mỏng như sợi tóc, "Nhìn thấy không, dây này mà đứt, bom sẽ nổ ngay." Cậu vừa nói vừa từ trong túi mình lấy ra trang bị, đem dây đồng từ trong miệng ra cùng dây dẫn tiếp nối với nhau, rồi cắt đứt dây mảnh bên ngoài băng dán, vạch băng dính ra, từ trong miệng Lương Tiểu Đồng lấy ra một dụng cụ hình tròn, "Đó là một máy thu âm, thanh âm vượt quá 60 đề xi ben, sẽ kích nổ bom, đứa nhỏ này căn bản cũng không thể lớn tiếng quát to."

 

Lương Tiểu Đồng khi được kéo vải bịt mắt và băng dính ra, vẻ mặt kinh hoảng, cũng nói không ra lời. Hàn Phong nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, chúng ta đã gặp nhau, còn nhớ không? Nói cho chú biết, những người đó đã đi đâu rồi?"

 

Lương Tiểu Đồng không nói gì, nhưng hướng cửa sau nhìn thoáng qua. Hàn Phong sờ sờ gạt tàn trên bàn, nói: "Bọn họ vừa mời đi, chúng ta đuổi theo thôi."

 

Hạ Mạt nói: "Tôi ở lại phá bom, các anh mau đuổi theo."

 

Lãnh Kính Hàn chỉ vào hai cảnh sát, nói: "Hai người bọn họ lưu lại giúp cậu, chúng tôi đuổi theo."

 

Ra cửa sau, Hàn Phong trực tiếp hướng trên lầu chạy đi, Long Giai rất kỳ quái hỏi Hàn Phong: "Sao lại ở phía trên?"

 

"Bọn họ làm sao không biết dưới lầu không có đường, bọn chúng lên sân thượng rồi, khả năng trên đó có trực thăng."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Không sợ, chúng ta có hai trực thăng tuần tra vũ trang đang đến, bọn chúng chạy không thoát."

 

Mái nhà cũng là mái phẳng sân thượng liên kết bốn tòa nhà. Hàn Phong đứng ở mái nhà, nhìn quanh bốn phía, nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy. Anh thở dốc nói: "Thế này là sao?"

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Người đâu?" Không trung truyền đến tiến gầm rú chói tai, trực thăng của cảnh cục đã đến.

 

Hàn Phong đột nhiên nhìn thấy, trên lan can quanh mái nhà dán mảnh giấy màu trắng, khoảng 1m, anh bước nhanh đến phía trước, dưới ngọn đèn đêm, trên tờ giấy viết bốn chữ: "Thỉnh quân nhập úng!"

 

(Nguyên vào thời Đường Chu Hưng đối với phạm nhân không nhận tội dùng hình, thả người trong lu, đốt lửa chung quanh. Sau Chu Hưng bị tố cáo, đến lượt Tuấn Thần cũng dùng biện pháp này đối phó hắn. Người đời sau dựa vào điển tích này để chỉ dùng biện pháp của người nào đó chỉnh người khác để đối phó với chính hắn, tương tự câu Gậy ông đập lưng ông. Úng: Một loại bình lớn miệng nhỏ bụng lớn.)

 

Hàn Phong cầm tờ giấy trong tay, lúc này mới chú ý tới hoàn cảnh chung quanh, giữa thành thị nhà cao tầng mọc lên như nấm này, tòa kiến trúc cao 12 tầng đây, tựa như một cái đĩa, mỗi một tòa cao ốc bốn phía, đều có khả năng ẩn núp sát khí.

 

Hàn Phong nói: "Là bẫy, chúng ta rút lui, truyền xuống, lập tức rút lui. Thông tri Hạ Mạt, bảo cậu ta cẩn thận!"

 

Thanh âm "tít tít tít" một lần nữa hấp dẫn ánh mắt mọi người về phía sân thượng, chỉ thấy trong góc sân thượng đột nhiên bò ra một động vật máy, đầu tròn, chìa ra hơn chục chân kim loại, trên đầu một loạt đèn đỏ nho nhỏ chớp tắt không ngừng. Vừa phóng mắt nhìn, trong góc bên trái có, bên phải cũng có, mắt thường có thể thấy được có bốn cái.

 

Trong nháy mắt Lãnh Kính Hàn tiến vào hành lang trước hỏi: "Đây là cái gì?"

 

Hàn Phong vừa bước vào hành lang, đột ngột cả kinh, đoạt lấy bộ đàm của Lãnh Kính Hàn, quát: "Phi công trực thăng, nhảy máy bay, chấp hành mệnh lệnh, nhảy máy bay! Nhảy máy bay!"

 

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một thanh âm rất nhỏ vang lên, ngay sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa, hai trực thăng trước sau như pháo hoa nở bung. May mắn chính là, sau khi trực thăng nổ mạnh, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn nhìn thấy, bốn cánh dù lớn, hướng xa xa lướt đi.

 

Bên này tiếng nổ mạnh còn chưa dứt, chợt nghe được một tiếng người kinh hô, hình như là Hạ Mạt, tiếp đó, trong tòa cao ốc tứ hợp viện loạn thành một đoàn, có tiếng súng, có tiếng quát tháo, mà bên ngoài cao ốc cũng liên tiếp lóe ánh lửa, trong khoảng thời gian ngắn, dường như nơi nơi đều đang nổ súng.

 

Hàn Phong nói: "Mau trở về, nhìn xem Lương Tiểu Đồng!"

 

Trong phòng đã không còn thấy bóng dáng Lương Tiểu Đồng, Hạ Mạt ngã sấp mặt trên đất, sau đầu có máu, Hàn Phong tìm động mạch cổ của cậu ta, "Còn sống." Nhưng hai cảnh viên khác đã hi sinh.

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Mau, đưa đến bệnh viện."

 

Bom trên người Lương Tiểu Đồng còn đặt bên cạnh ghế máy tính, hiển nhiên Hạ Mạt mới vừa phá xong bom liền bị tập kích. Hàn Phong nói: "Từ sau cửa tập kích, đồng thời tập kích cả ba người, hai người từ cửa tiến đến, còn một người lại là ——" Hàn Phong vỗ đùi mình, nhìn tủ tài liệu bị mở tung, hung hăng nói: "Lại là trốn trong tủ tài liệu!"

 

Lại nhìn tủ tài liệu, bên trong có một rương tài liệu, dài một mét, rộng tám tấc, cao hai tấc, khóa mà dạng khóa mật mã, đen nhánh không bắt mắt lắm, Hàn Phong nhìn rương da nọ, tựa hồ có chút quen mắt.

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Mang rương da này về, lục soát phòng."

 

Ngay khi cảnh viên sắp đụng tới rương da, Hàn Phong kinh hô một tiếng: "Đừng đụng!" Cảnh viên vội vàng rút tay về.

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Lại làm sao vậy? Đây là cái gì?"

 

Hàn Phong dán lỗ tai trên mặt rương, cẩn thận lắng nghe, sau đó lấy ngón tay khẽ chạm vào mặt ngoài rương, quả nhiên, dưới mép rương có chữ viết, Hàn Phong quỳ xuống, từ dưới nhìn lên, dưới mép rương có dấu ấn ký hình mặt trăng màu lam, mặt sau là một loạt chữ nhỏ dùng dao khắc, "3h chiều ngày 19 tháng 8, năm 1995."

 

Hàn Phong đứng dậy, cười lạnh một tiếng, nói: "Lui lại đi, cũng không cần tìm gì nữa. Gọi Quách Tiểu Xuyên cũng rút lui, tất cả mọi người rút lui!"

 

Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong: "Là cái gì?"

 

"Bom."

 

"Tôi đây lập tức gọi tổ phá bom đến."

 

"Đó là một quả bom không thể phá, đừng xem thường uy lực của nó, nói không chừng nó có thể đem cả tòa cao ốc này san bằng."

 

Một cảnh viên không biết suy xét, hỏi: "Tại sao không thể phá?"

 

Hàn Phong cao giọng nói: "Tôi nói không thể phá chính là không thể phá, lui lại đi! Thiết bị bên trong đã khởi động, ai cũng không biết lúc nào sẽ phát nổ."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Lão Quách, lập tức lui lại, trong cao ốc có bom uy lực chưa rõ, tiểu tử thúi kia nói, có lẽ cả tòa cao ốc đều sẽ bị nổ tung. Phong tỏa phạm vi từ 500m mở rộng đến phạm vi 1km, cần phải làm ngay."

 

Lúc này, tiếng súng trong tòa nhà đã ngừng, trong bộ đàm truyền đến thanh âm của Quách Tiểu Xuyên: "Lão Lãnh, có một đám cướp mang súng, tựa hồ thông qua phía bắc cổng chính đào tẩu, tôi vừa điều hai tiểu đội truy bắt, trực thăng đã nổ, các anh ở đó xảy ra chuyện gì?"

 

"Chúng tôi tạm thời tổn thất rất nhỏ, truy kích cướp quan trọng hơn."

 

"Biết."

 

Mọi người đi theo sau nhân viên nâng Hạ Mạt, từ hành lang đi xuống dưới, còn lại mấy tiểu đội phân biệt báo cáo tin tức trong bộ đàm: "Không phát hiện nhân viên khả nghi." "Báo cáo! Tiểu phân đội thứ bảy toàn bộ bị thương, thỉnh cầu trợ giúp!"

 

Hành lang tất cả cao ốc đều thông với nhau, Hạ Mạt được đưa đi rồi, chặng đường Lãnh Kính Hàn bọn họ từ cao ốc phía đông bắc xuống hai tầng, lại vòng đến cao ốc hướng tây nam, phát hiện năm thành viên tiểu đội bảy toàn bộ nằm la liệt, bị bắn, Lãnh Kính Hàn nhanh chóng ra lệnh đưa toàn bộ đến bệnh viện chữa trị.

 

Hàn Phong nói: "Tiếng súng là đột ngột vang lên, bọn họ ngay cả báo cáo cũng không kịp đã bị đột ngột tập kích."

 

Lãnh Kính Hàn nhìn vết thương một chút, "Bọn họ đều từng được huấn luyện đặc biệt, không đến mức hỏng bét như vậy chứ?"

 

Hàn Phong trong hành lang nói: "Đây là một cái bẫy, rút trước rồi hãy nói, sau này sẽ phân tích lại."

 

Lúc đi tới tầng trệt, Hàn Phong nhìn hai cảnh viên nâng thương binh từ bên cạnh mình lướt qua, anh nhìn vết thương một chút, đột nhiên đứng ở cửa tầng trệt, không hề đi nữa, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, các cảnh viên còn lại đều đi lướt qua bên cạnh anh, Long Giai mạnh mẽ vỗ anh, "Còn ngây ra đó làm gì, rút lui đi, cũng sắp nổ rồi." Nói rồi từ bên cạnh anh lướt nhanh qua.

 

Hàn Phong đột nhiên chặn ngang eo ôm lấy Long Giai, Long Giai không ngờ tới anh vậy mà ở dưới mắt đông người làm ra loại hành vi này, lập tức trầm vai xuống, làm ra một cú đánh khuỷu tay, thật mạnh rơi vào đầu vai Hàn Phong, còn suýt nữa đánh trúng mặt Hàn Phong. Hàn Phong "Ôi chao" một tiếng, đem Long Giai thảy một cái về phía sau, thống khổ nói: "Có nguy hiểm, không thể ra đó." Vừa dứt lời, "Coong" một tiếng, tựa như thanh âm của hạt thủy tinh rơi vào trong bồn thép, Hàn Phong không nhịn được co rụt đầu lại, chiếc Santana bên cạnh bốc lên một cụm khói, tiếp theo lại là tiếng "Ai da" liên tục không ngừng, các cảnh viên mới vừa đi tới khoảnh đất trống giữa cao ốc hình vuông đều ngã xuống đất.

 

Lãnh Kính Hàn biến sắc, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Nổ súng ở đâu?"

 

Hàn Phong ngẩng đầu, cao ốc bốn phía làm thành một cái bình lớn, bốn tòa cao ốc nhỏ nối tiếp này lại làm thành một cái bình nhỏ bên trong cái bình lớn, mà giờ khắc này, bọn họ đang đứng dưới đáy của bình nhỏ. Hàn Phong lạnh lùng nói: "Cự ly dài, nhìn ban đêm, lính bắn tỉa!"

 

Cảnh viên giữa bãi đất trống này, có vài người bắt đầu tìm vật che chắn, còn có vài người ngây ngốc đứng bất động, càng ngày càng nhiều người bị thương, ngã xuống đất, kêu gào.

 

Sắc mặt Lãnh Kính Hàn càng khó coi, hỏi: "Bọn chúng ở đâu? Bọn chúng ở đâu!"

 

Hàn Phong nhìn thấy lại có ba nhân viên cảnh vụ ngã xuống, bọn họ lại bất lực, đôi mắt anh càng híp càng nhỏ, cơ hồ nhỏ thành một đường, lại đột nhiên mở bừng mắt, nói: "Cừ thật, chỉ có một gã lính bắn tỉa." Anh lấy bộ đàm của Lãnh Kính Hàn qua, nói: "Tất cả lính bắn tỉa chú ý, hướng tây nam, góc ngắm 34 độ, tìm kiếm nhà cao tầng, tập trung lính bắn tỉa. Lặp lại lần nữa, hướng tây nam, góc ngắm 34 độ, tìm kiếm tất cả nhà cao tầng, tập trung lính bắn tỉa!"

 

Chưa đầy 15 giây, đã có báo cáo truyền lại, "Điểm bắn tỉa số 6, nơi này là điểm bắn tỉa số 6, đã phát hiện lính bắn tỉa, nhưng ngoài cự ly bắn của chúng tôi."

 

Hàn Phong nói: "Báo cáo vị trí cụ thể của cậu."

 

"Tôi ở mặt đông của các anh, tầng cao nhất của khách sạn lớn Cao Đằng, cách mục tiêu hơn 1380m, vị trí chếch tây nam 23 độ 27 phút, góc ngắm 33.14 độ."

 

"Cậu dùng súng bắn tỉa loại nào?"

 

"Súng trường bắn tỉa kiểu KUB88 5.8mm."

 

Hàn Phong trầm mặc hồi lâu, ai cũng không dám nói gì, tim đều muốn nhảy lên tận cuống họng! Phía trước có lính bắn tỉa, mặt sau có bom tùy thời sẽ phát nổ, nếu không thể tiêu diệt lính bắn tỉa, mọi người cũng chỉ đành liều chết xông lên. Trầm mặc một lúc lâu, Hàn Phong đột nhiên nói: "Góc ngắm nâng cao 3 độ, nổ súng bắn!"

 

Chỉ chốc lát sau, lại có tin tức truyền đến: "Đây là điểm bắn tỉa số 13, đã phát hiện mục tiêu, không nhìn thấy lính bắn tỉa, chỉ để lại vũ khí."

 

Chỉ nghe Hàn Phong quát một tiếng "Đi mau!" Mọi người bắt đầu lập tức phóng đi, còn phải đến đỡ đội viên bị thương. Nhưng khi mọi người đi tới chính giữa, lại nghe thấy thanh âm "Vù vù", lại có người bị thương, Hàn Phong mắng: "Mẹ nó, còn có điểm bắn tỉa dự phòng, mọi người cập theo góc tường tây bắc đi! Lính bắn tỉa, hướng phía đông nam, góc ngắm 27 độ! Mọi người đừng dừng lại, không có thời gian nữa rồi!"

 

Mọi người cuối cùng đều rút ra khỏi công ty xây dựng Khai Nguyên, nhưng nhân số thương binh rất nhiều, mọi người sau khi rút lui đến địa điểm cách công ty xây dựng Khai Nguyên 300m, mới cảm thấy chút an toàn, vị trí của tên lính bắn tỉa thứ hai cũng đã bị tìm ra, nhưng chỉ phát hiện vũ khí, lính bắn tỉa đã không thấy bóng dáng.

 

Lãnh Kính Hàn kinh hồn chưa định, hỏi: "Bom nọ sẽ nổ sao?"

 

"Anh nói xem?" Anh nghi hoặc nhìn cao ốc, thì thào tự nói, "Tại sao lâu như thế rồi, còn chưa nổ?"

 

Thình lình trái phải hai bên cánh tòa cao ốc, mỗi bên có một tia lửa lóe ra, Lãnh Kính Hàn nói: "Đó là cái gì?"

 

"Bọn chúng đã cho nổ súng bắn tỉa hạng nặng, không lưu lại cho chúng ta chứng cứ gì."

 

"Chúng ta lập tức phái người đuổi theo?" Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong hỏi.

 

Hàn Phong đành chịu lắc đầu, "Quá xa, không còn kịp rồi, con mẹ nó, cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ." Anh đột nhiên nhảy dựng lên, chất vấn Lãnh Kính Hàn: "Bọn họ không nên có nhiều vũ khí tiên tiến như vậy! Thành phố này sao nguy hiểm thế!"

 

Lúc này Lý Hưởng trở lại, sắc mặt trắng bệch, Long Giai hỏi: "Làm sao vậy? Anh không sao chứ? Có cần gọi xe cấp cứu không?"

 

Lý Hưởng cắn răng nói: "Không sao, không phải bị bắn."

 

Hướng Thiên Tề cùng Lâm Phàm ở phía sau, Hướng Thiên Tề hô: "Lý đội trưởng là bị đánh bị thương."

 

Nghe xong trái với Hàn Phong không cảm thấy có vấn đề gì, Lãnh Kính Hàn lại kinh ngạc, hỏi Lý Hưởng: "Hắn không dùng vũ khí? Đối thủ bộ dạng thế nào?"

 

"Đối thủ là một tên lùn, tôi cho tới giờ chưa từng thấy qua quyền thuật nhanh như vậy!"

 

"A Bát!" Hàn Phong cùng Lâm Phàm đồng thời nói, Lý Hưởng cũng nói: "Không sai, thân hình rất giống, tôi thật không ngờ, gã vậy mà lợi hại đến thế!"

 

Hướng Thiên Tề bổ sung nói: "Lý đội trưởng đi rồi, chúng tôi một đường này bị tập kích kịch liệt, tôi nhìn thấy, hình như có vài tên cướp bắt một đứa trẻ từ phòng tuyến của chúng tôi phá vòng vây mà đi. Chúng tôi muốn truy kích, lại lọt vào tập kích của lính bắn tỉa, không dám tùy tiện hành động."

 

Hàn Phong căm giận nói: "Một cái bẫy, lẽ nào thật sự là như vậy!"

 

Long Giai thay Lý Hưởng lau mồ hôi trên trán, Lý Hưởng chỉ cắn răng, hiển nhiên thống khổ anh ta thừa nhận so với biểu hiện bên ngoài còn lớn hơn. Hàn Phong lại nhìn Long Giai nghiêm túc cẩn thận thay Lý Hưởng lau mồ hôi, đi tới một bên, hai cảnh viên đang nâng một người bị thương đến xe cấp cứu. Hàn Phong chào hỏi nói: "Xin chào, anh có vội không?"

 

Cảnh viên kia nhìn qua Hàn Phong, biết anh cũng có thể đối với trưởng phòng trinh sát hình sự ra lệnh cũng đủ biết anh có bao nhiêu địa vị, trong lòng nghĩ được anh quan tâm, thật sự là cảm động đến rơi nước mắt mà, vội nói: "Tôi còn tốt lắm, cám ơn đã quan tâm."

 

Hàn Phong lại nói: "À, tốt cả à, vậy được, cho tôi mượn máu cậu dùng một chút."

 

Cảnh viên kia không hiểu nguyên do thế nào, Hàn Phong đã lấy tay sờ soạng lên vết thương của hắn, mặc dù có chút đau, nhưng cảnh viên này nhịn được, còn cảm thấy vô cùng quang vinh, mặc dù không biết cảnh quan trẻ tuổi này muốn máu mình để làm gì.

 

Hàn Phong đem máu trây lên mặt mình, nhịp chân lảo đảo hẳn lên, tới gần Long Giai, trong miệng kêu: "Ai da, tôi trúng đạn rồi, tôi trúng đạn rồi. Ai da, ai da, không được rồi, không được rồi." Nói xong, tựa đầu tà tà kề lên vai Long Giai.

 

Long Giai không ngờ Hàn Phong cũng bị thương, trong lòng không khỏi đại loạn, một mặt lau máu trên mặt Hàn Phong, một mặt nói: "Anh không có việc gì đâu mà. Thương thế của anh tới mức nào rồi? Bị thương ở đâu? Xe cấp cứu, mau cử người tới!" Trong lòng cô nghĩ: "Nếu không phải mình làm bị thương Hàn Phong, nói không chừng anh ta sẽ không bị thương, anh ta đã cứu mình, lại bị mình ---" Nghĩ, nghĩ, càng nghĩ càng ruột gan rối bời, cũng gấp đến sắp khóc đến nơi.

 

Lý Hưởng và đám người Lâm Phàm, cũng đều rất ân cần, đều hỏi thương thế của Hàn Phong. Hàn Phong tựa trên vai, cảm thấy tâm tình thư sướng dễ chịu, nào còn quản xem bọn họ nói cái gì, hỏi cái gì nữa. Nhưng hết thảy việc này, đều bị Lãnh Kính Hàn nhìn vào mắt, ông tức giận đến hung hăng quát: "Hàn Phong! Cậu đang làm cái gì!"

 

Lãnh Kính Hàn vừa quát một tiếng nổ vang trời, đất núi rung chuyển, trong lúc nhất thời mọi người sợ hãi, không biết làm sao, nhiều người ôm đầu lủi khắp nơi, Hàn Phong phản ứng nhanh, ôm Long Giai qua, hai người đồng thời ngã xuống đất, đem cô đặt ở dưới thân. Khi ngẩng người dậy, bốn tòa cao ốc mười tầng đã ầm ầm sụp xuống, chỉ còn lại gạch nát tường đổ. Hàn Phong đột nhiên khôi phục lại tinh thần, nào còn bộ dáng bị thương, anh hướng Lãnh Kính Hàn hô: "Đã bảo anh đừng phát cáu ghê thế mà, anh xem, đem cả tòa nhà của người ta chấn đến sụp luôn, anh lấy cái gì mà đền đây."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Nơi này nguy cơ tứ phía, chúng ta có rất nhiều thương binh, cậu còn không bớt phóng túng một chút đi, chúng ta còn rất nhiều vấn đều cần phân tích chỉnh lý."

 

Long Giai lúc này mới biết, Hàn Phong giả vờ bị thương, bất quá là muốn chiếm chút tiện nghi, tâm tình không khỏi cực xấu, vung quyền hướng Hàn Phong đánh tới, Hàn Phong kêu lên: "Ai da. Tôi nói nha, cô xuống tay đừng có nặng vậy mà, cứ như đang đánh kẻ thù ấy, không bị thương cũng bị cô đánh thành bị thương rồi."

 

Quách Tiểu Xuyên vừa chỉ huy rút lui vừa nói: "Lão Lãnh, làm thế nào lại biến thành thế này? Báo cáo lần này nên viết thế nào đây?"

 

"Chờ chúng tôi chỉnh lý rõ ràng, báo cáo chúng ta cùng nhau viết. Vấn đề hiện tại là, làm sao dẹp yên đám phóng viên, đây là công việc của anh, tôi trở về tổng kết hành động lần này."

 

Quách Tiểu Xuyên nói: "Hy vọng báo cáo của anh có thể đưa ra sớm một chút."

 

Hàn Phong nhìn phế tích sau vụ nổ, lẩm bẩm nói: "Thật làm cho người ta lo lắng đây, tình hình so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn."

 

Lãnh Kính Hàn cả kinh nói: "Cái gì?"

 

"Có khẩu súng thứ nhất, thì sẽ càng có nhiều súng, có một người điên, thì sẽ càng có nhiều người điên!"

 

Phòng trinh sát hình sự, đội viên vốn khí vũ hiên ngang ra đi, tất cả đều phờ phạc mà trở lại, Hạ Mạt đến bệnh viện, cùng một chỗ với Trương Nghệ. Lý Hưởng nói: "Tôi nói chút tình huống của mình trước đi. Sau khi các anh tiến vào được 10 phút, tôi nhìn thấy một bóng người từ lầu ba nhảy lên bảng quảng cáo bên phố, sau đó từ một ban công của cao ốc khác chạy trốn, bởi vì chúng tôi không ngờ tới hắn sẽ từ cửa sổ lầu ba nhảy ra, cho nên đều mất đi cơ hội tốt nhất để bắn. Tôi lập tức lưu lại nửa nhân viên tiếp tục thủ vệ, tôi dẫn theo một nửa đi truy kích. Bóng người nọ thoát quá nhanh, chỉ qua ba quảng trường, mọi người tôi mang theo đều đã bị bỏ lại phía sau, chỉ còn mình tôi có thể đuổi kịp gã."

 

Hàn Phong nói: "Anh bị lừa rồi."

 

Lý Hưởng nói: "Cậu nói gì?"

 

"Điệu hổ ly sơn."

 

"Tôi lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, tôi ở góc ngoặt chặn đứng được gã, tôi phát hiện là một tên lùn, tôi dùng súng ngắm phía sau lưng gã, ra lệnh gã giơ tay lên, gã cũng làm theo, tôi đang chuẩn bị dùng bộ đàm thông báo với người phía sau, gã đột ngột xoay người một cước, đá bay súng trong tay tôi. Khi tôi chuẩn bị rút khẩu súng khác, gã một quyền vung tới."

 

"Chờ một chút, gã làm thế nào đá được anh, anh còn nhớ không?"

 

"Đương nhiên. Là như vầy. . . . . ."

 

Lý Hưởng diễn lại cảnh chiến đấu của anh ta và tên lùn kia, từng chiêu từng thức, ghi nhớ vô cùng rõ ràng, cuối cùng nói: "Nói thật ra, ngay từ đầu có chút khinh địch, mới dẫn đến việc tôi rơi xuống thế hạ phong."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Hai người đánh nhau lâu như vậy, cậu chưa từng thấy rõ ràng diện mạo của người nọ sao?"

 

"Trong hẻm nhỏ rất tối, gã lại ra tay quá nhanh, sức lực cũng rất đáng sợ, tôi chỉ lo đỡ đấm tay của gã, không lưu ý đến tướng mạo của gã. Bất quá, tôi cũng làm bị thương được gã, ngay khi gã dùng tư thế này, tôi dùng Cầm Nã Thủ túm bị thương mu bàn tay gã, hơn nữa ở trên cánh tay phải đá một cước, tôi nghĩ gã cũng chịu đủ."

 

(Tiêu: Các chiêu thức Cầm Nã giúp kiểm soát đối phương bằng các thế khóa nhắm vào các quan tiết cơ, dây chằng cho đến khi y hoàn toàn như bất động và bị triệt tiêu khả năng tiếp tục chiến đấu. Các kỹ thuật ấn, điểm trong Cầm Nã tác động lên đối phương bằng cách làm tê liệt các chi, gây bất tỉnh hoặc đôi khi là tử vong. Cầm Nã Thủ là áp dụng chiêu Cầm Nã đối với tay của đối phương.)

 

Hàn Phong nói: "Là Bát Cực Quyền. Lý Hưởng dùng là kỹ thuật đánh tán thủ, không có chiêu thức và thủ pháp cố định, để ý chính là làm thế nào đánh bại đối thủ hiệu quả, trong thời gian ngắn nhất chế ngự tên cướp; Có thể người nọ dùng là bộ quyền pháp, Bát Cực Quyền."

 

"Ôi, về sau, gã đánh trúng trước ngực tôi, còn có ở đây, ở đây, ngay khi tôi sắp kiên trì hết nổi, tên kia đột ngột đưa một chân về sau, chìm vào trong bóng tối. Sau mới biết, nguyên lai đội viên phía sau chạy đến. Nói thật ra, tôi lúc ấy, lúc ấy từng muốn đuổi theo, nhưng một là bị thương vô lực, hai là. . . . . .Sợ!"

 

Hàn Phong nói: "Lính bắn tỉa đâu?"

 

"Lính bắn tỉa bố trí ở hướng tây nam bị công kích đầu tiên, không biết bị phát hiện lúc nào."

 

"Nếu dụ Lý Hưởng đi chính là A Bát, vậy Đinh Nhất Tiếu bên kia thế nào rồi?"

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Lâm Phàm đã đi thay Lưu Định Cường rồi, cậu ấy sẽ lập tức trở về, để cậu ấy nói một chút xem thế nào."

 

Sau vài giây trầm mặc, Lãnh Kính Hàn nói: "Hiện tại đến cậu nói rồi."

 

Hàn Phong nhìn trái, nhìn phải, "Tôi sao? Tôi nói cái gì? Tôi có cái gì hay để nói chứ?"

 

"Chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói sao?"

 

Hàn Phong rơi vào trạng thái suy nghĩ sâu xa, nghĩ cả nửa ngày, lại lắc đầu. Lãnh Kính Hàn vỗ bàn, đứng dậy, "Tốt lắm, tôi hỏi cậu! Cậu nói trước một chút xem, chuyện gì xảy ra với quả bom kia?"

 

"Tôi trước đây từng gặp loại bom này, biết nó không thể phá, cho nên liền không thể phá."

 

Lý Hưởng nói: "Tại sao không thể phá?"

 

Hàn Phong hỏi ngược lại: "Anh cho rằng, bom nếu là do con người thiết kế cài đặt, vậy nhất định có thể tháo được sao?"

 

Long Giai nhìn Hàn Phong, hỏi: "Không phải sao?"

 

Hàn Phong thở dài nói: "Quan niệm của các anh cố hữu như vậy, là sai lầm. Như một tòa cao ốc, sau khi đã xây xong rồi, các anh còn có thể tách ra đâu là xi măng, đâu là gạch không? Rất nhiều bom một khi mở khóa, cũng sẽ không thể ngưng hẳn, càng chưa nói tới tháo gỡ."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Đưa ví dụ thử xem."

 

Hàn Phong nói: "Có một loại bom, trong hộp kín, bên trong có một dây kim loại liên thông mạch điện trở, chốt mở bên ngoài phụ trách đem dây kim loại đó cắt đứt. Dây kim loại vừa đứt, mạch điện trở chặn lại, mở ra một chốt mở của bộ hộp kín khác, bom bắt đầu khởi động, có lẽ dùng trang bị hẹn giờ, có lẽ dùng cái khác, tóm lại cơ quan đều trong hộp kín. Mà đồng thời cắt đứt dây kim loại, một máy cảm ứng quang bên trong cũng đồng thời mở ra, chỉ cần hộp kín xuất hiện một chút ánh sáng, bom tự động kích nổ, loại bom nhạy sáng này, anh làm thế nào hủy được?"

 

Mọi người suy nghĩ một chút, phải tháo gỡ hộp kín trong hoàn cảnh hoàn toàn không có ánh sáng quả thật không dễ dàng. Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy có thể đem bom đặt ở nơi an toàn, giảm mức độ phá hoại đến mức thấp nhất."

 

Hàn Phong nói: "Đúng vậy. Nhưng còn có loại bom, khi thiết kế, trung gian có một tấm ván gỗ nhỏ, giữa tấm ván gỗ vuông vức đục một lỗ, bốn phía dùng lá sắt bao lại, đem một viên bi thép để vào giữa lỗ, sau khi mở bom ra, có một cây gỗ đầu tròn sẽ đỉnh viên bi thép lên, thẳng đến khi bằng với tấm ván gỗ, hình thành một mặt phẳng, một chút chuyển động thôi, viên bi nhỏ sẽ lăn, tiếp xúc với bốn phía của lá sắt, bom kích nổ. Đây là bom thăng bằng, tính chuẩn xác so với máy động cảm còn cao hơn, sau khi mở bom ra, đừng nói người không thể di chuyển bom, ngay cả máy móc cũng khó làm được. Bom không thể hủy còn có rất nhiều loại, như bom nhạy nhiệt, bom áp lực dịch thể, bom kiểu tiếp xúc vân vân, tôi chỉ đơn giản giới thiệu một hai loại, thế cũng đủ rồi chứ."

 

Ba người như có điều suy nghĩ, hiển nhiên bom Hàn Phong nói, đã nằm ngoài phạm vi kiến thức của bọn họ.

 

Long Giai nói: "Chúng ta khi vừa mới tiến vào cổng, sắc trời tối đen, trong cao ốc lại không có chút thanh âm nào, anh làm sao thấy được từ tầng năm phát ra một vệt ánh sáng nhỏ đó?"

 

"Hồng A Căn nói, hắn nhìn thấy gác chuông lớn ở hướng tây nam, tầng hắn đóng giữ khẳng định ở hướng đông bắc của gác chuông, mà muốn thấy được gác chuông phải từ tầng năm trở lên, do đó vừa vào cửa, đầu tiên là cân nhắc từ tầng năm trở lên của cao ốc hướng đông bắc, thị lực hơi tốt một chút liền nhìn thấy thôi."

 

"Khi chúng ta vừa mới tiến đến, anh biết bọn chúng vừa rời đi, đó là. . . . . ."

 

"Việc này rất đơn giản, khi tôi thấy Lương Tiểu Đồng, bom hẹn giờ trên người nó vừa qua khỏi 20 giây, trong phòng còn dư âm của khói thuốc, đầu mẩu thuốc lá mặc dù tắt, nhưng gạt tàn còn lưu lại nhiệt độ, còn có rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy bọn chúng vừa rời đi. Tôi chỉ thật không ngờ, đó là một cái bẫy thiết kế tỉ mỉ, do đó mới cho rằng bọn chúng lên sân thượng. Bây giờ ngẫm lại, kỳ thật bọn chúng căn bản không đi xa, chỉ chờ chúng ta phạm sai lầm. Thứ nhất, Lương Tiểu Đồng kế thừa quyền cổ phần bọn chúng tuyệt không thay đổi, cần phải ấn theo chương trình tiến hành, bọn chúng biết chúng ta đã điều tra sự tình này, dễ dàng lộ ra sơ hở, do đó Lương Tiểu Đồng đối với bọn chúng còn hữu dụng, quả quyết sẽ không xem nhẹ vứt bỏ Lương Tiểu Đồng. Thứ hai, bọn chúng bịt mắt Lương Tiểu Đồng, mục đích là để Lương Tiểu Đồng mất đi cảm giác phương hướng, cho rằng bọn chúng chạy từ sau cửa, kỳ thật bọn chúng đi cửa trước. Thứ ba, bom hẹn giờ buộc trên người Lương Tiểu Đồng rất đơn giản, dễ dàng tháo gỡ, làm cho người ta cảm thấy bọn chúng bối rối chạy trốn, cũng thuận tiện chúng ta lưu lại người tháo gỡ, bọn chúng gọi cái này là tìm đường sống từ trong chỗ chết, sau khi dẫn dắt người của chúng ta rời đi, lại quay về cướp Lương Tiểu Đồng. Từ hiện trường ngay lúc đó nhìn xem, hẳn là có ba hung đồ, có hai người từ cửa trước tiến vào, đột ngột hướng hai cảnh vụ đánh lén, dùng hung khí cứng rắn bằng sắt, sau khi Lương Tiểu Đồng phát hiện tất nhiên đưa ra cảnh báo, Hạ Mạt theo bản năng quay đầu lại, mà hung thủ trốn trong tủ tài liệu lại xuống tay với cậu ta. Hung thủ ẩn thân trong tủ, hẳn là sử dụng hung khí bằng gỗ hoặc vật phẩm bằng cao su, thứ gì đó cùng loại với cảnh côn, Hạ Mạt mới giữ lại được một mạng."

 

Lý Hưởng nói: "Tại sao bọn chúng không sử dụng vũ khí như súng ống chứ?"

 

Hàn Phong nói: "Để không tạo ra âm thanh, tránh kinh động nhân viên lục soát. Hơn nữa, khi bọn chúng đào tẩu, chỉ tình cờ gặp phải tiểu phân đội số 7, không phải sao?"

 

Long Giai nói: "Đúng rồi, nói đến tiểu đội kia, chính vì bọn họ bị thương tập thể, làm anh cảm thấy cửa chính gặp nguy hiểm, đúng không? Anh làm thế nào phát hiện được?"

 

"Tôi từng thấy thành viên tiểu đội nọ bị thương, từ vết thương nhìn xem, vết đạn của vũ khí tạo thành so với súng bình thường lớn hơn, tôi chỉ nhất thời nghĩ không ra là vũ khí gì bắn ra đạn đó. Hơn nữa, Lãnh Kính Hàn nói, đội ngũ này đều từng được đặc huấn, sẽ không kém như thế. Vậy, là nguyên nhân gì khiến bọn họ cùng địch nhân mặt đối mặt lại bị diệt toàn quân? Khi đi tới cửa, tôi bỗng dưng nhớ tới loại vũ khí này, chỉ thế thôi."

 

Lãnh Kính Hàn chán nản nói: "Súng bắn tỉa."

 

Hàn Phong sửa lại nói: "Súng bắn tỉa viễn trình. Súng trường bắn tỉa bình thường, ngoài tầm bắn hữu hiệu, hớn từ 500m đến 1000m, cao nhất có thể đạt tới 1500m, mà súng trường bắn tỉa cảnh sát các anh trang bị kiểu KUB88 5.8mm, chỉ có 800m. Súng bắn tỉa viễn trình, có máy hỗ trợ lực bắn đặc thù, hơn nữa đường kính đạn lớn, tầm bắn từ 1500 đến 2500m, nó có thể giúp cho lính bắn tỉa mai phục tại vị trí xa hơn, ngoài ra khuyết điểm của nó ở chỗ thể tích vô cùng khổng lồ, không tiện mang theo, cho nên khi bọn chúng rút lui không thể mang đi, chỉ có thể cho nổ cả khẩu súng, mới không lưu lại chứng cứ."

 

Lãnh Kính Hàn đột nhiên nói: "Thứ chúng ta nhìn thấy trên sân thượng là cái gì?"

 

Hàn Phong nói: "Địa lôi. Địa lôi chống trực thăng. Thủ đô những nước như Mỹ, Anh, Pháp, Đức đều cài đặt, nó có thể dò xét tần suất chấn động không khí của cánh trực thăng, một khi tiếp cận nó ở phạm vi công kích, nó sẽ tự động vươn sừng, đó là một hợp thép nhỏ có tính co dãn cao, tự động nhắm ngay mục tiêu, có thể bắn ra khoảng cách 120 yard đến 200 yard." (1 yard = 0.914m)

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Bọn chúng làm thế nào có được vũ khí tiên tiến như vậy?"

 

Hàn Phong cười khổ, "Phải hỏi anh chứ, anh Lãnh, đây là khu trực thuộc của anh, tại sao vũ khí của bọn chúng so với các anh còn tiên tiến hơn? Xem ra hoạt động buôn lậu của thành phố H quá ngang ngược rồi!"

 

"Đừng xem thường nhân viên phòng chống buôn lậu hải quan và biên phòng, bọn họ rất tận tụy với công việc, nguồn gốc của những vũ khí này còn rất khó nói."

 

Hàn Phong cúi đầu, ngưng mắt nhìn phía trước, nói: "Lần này y khiến cho tôi té một vố đau, tôi cuối cùng sẽ trả lại hết cho y." Đang nói, Lưu Định Cường xuất hiện ở cửa.

 

Lưu Định Cường bộ dáng thất hồn lạc phách, hữu khí vô lực nói: "Tôi đã về."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Ngồi. Nói một chút tình hình giám thị Đinh Nhất Tiếu. A Bát, có từng rời khỏi Đinh Nhất Tiếu không?"

 

Lưu Định Cường thì thào, giống như đang làm kiểm điểm nói: "11h sáng, Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát ở thị trường mậu dịch mất dấu gã một lần, hơn 2h chiều hai người trở về. 4h chiều, Đinh Nhất Tiếu một mình ra ngoài, chúng tôi ở cầu vượt Vương Sơn mất dấu gã, 7h gã về nhà. 8h30 lại đi một chuyến, 9h mất tích ở rạp chiếu phim lớn Thắng Lợi, trong lúc này, A Bát vẫn chưa từng xuất hiện."

 

Hàn Phong cầm thật chặt tay Lưu Định Cường, "Chúc mừng anh nha, anh Cường, anh quá lợi hại luôn, người giao vào tay anh, chưa tới 12 tiếng, anh đã để mất dấu ba lần."

 

Lưu Định Cường mặt đỏ thành màu gan heo, lại nói không nên lời. Lãnh Kính Hàn nói: "Quên đi, không trách cậu, cậu vốn là pháp y. Chúng tôi đã điều động rất nhiều người của khâu giám sát đi, giám thị một tên hồ ly đa mưu túc trí cũng không dễ." Ông nhìn Hàn Phong nói: "Hiện tại, báo cáo của tôi nên viết thế nào?"

 

"Xem báo ngày mai đi, tin tức trên đó viết thế nào, anh cứ viết thế đó."

 

Lãnh Kính Hàn dò hỏi: "Chúng ta có cần thẩm tra lại Hồng A Căn hay không?"

 

"Đúng, chính là tên này, thông đồng lừa gạt chúng ta, làm hại chúng ta rơi vào bẫy này." Lý Hưởng vô cùng oán giận.

 

Hàn Phong nói: "Đi xem tên kia đã chết hay chưa, nếu đã chết, chứng tỏ hắn biết rõ nội tình, nếu chưa chết, chứng tỏ hắn không hay biết gì, hai loại tình huống, đều thẩm tra không ra được kết quả, người ta đã sớm trù tính tốt lắm rồi, một kẻ cao minh chính là —— Kẻ hoạch định sách lược!"

 

Lãnh Kính Hàn nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng 1h30, đứng dậy nói: "Thảo luận hôm nay tạm thời đến đây thôi, tan họp. Hàn Phong, tối nay, theo tôi đi."

 

"Đương nhiên đi theo anh, đã trễ thế này, anh bảo tôi đi đâu đây."

 

Trong nhà trọ bí mật của Lãnh Kính Hàn, Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong: "Cậu còn gì muốn nói với tôi không?"

 

"Đói bụng rồi, mau nấu mì ăn liền. Tôi mặc dù nghèo, nhưng một ngày hai bữa vẫn đảm bảo, đi theo anh, cả ngày cũng chưa được ăn cơm."

 

Lãnh Kính Hàn ngâm hai tô mì ăn liền, vừa ăn vừa nói: "Tôi xem ra, ở phòng điều tra hình sự, chuyện cậu nói đều che che đậy đậy, còn ẩn tình gì chưa nói, thành thật khai mau."

 

"Vấn đề cũ thôi, tôi từng đề cập với anh rồi đó."

 

Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Cậu vẫn hoài nghi! Nội bộ chúng tôi có ——"

 

"Tôi nói cho anh nghe, cho dù bọn chúng một năm trước đã chuẩn bị tốt kế hoạch này, thế thì tại sao có thể trong thời gian ngắn ngủi bố trí hoàn mỹ đến vậy, không hề thiếu sót? Phải biết rằng, Hồng A Căn gây ra rắc rối, chúng ta đi nhúng tay, đó là chuyện cực kỳ ngẫu nhiên, nhưng chúng ta trong một ngày đã thẩm tra ra địa chỉ tường tận, rồi hướng bên ngoài phong tỏa tin tức, nhưng bọn chúng ngay cả lính bắn tỉa viễn trình cũng đều đã bố trí tốt chờ chúng ta, tin tức chỉ có khả năng từ bên chúng ta tiết lộ qua. Bọn chúng thậm chí còn biết thời gian xuất phát và thời gian tới của chúng ta."

 

"Nếu vậy súng bắn tỉa hạng nặng của bọn chúng cũng đã sớm bố trí tốt rồi?"

 

"Ai rảnh đến nỗi đem hai khẩu súng bắn tỉa hạng nặng vào trong cao ốc, trưng bày hả? Còn có, Hồng A Căn nói bọn chúng một tổ có 18 người, nhưng lần này không nhiều như vậy, sớm đã rút lui, chỉ để lại người nên ở lại. Quan trọng hơn, bọn chúng đối với chi tiết, sở trường, thậm chí tính cách, hứng thú yêu thích của mỗi người chúng ta đều rõ như lòng bàn tay."

 

Lãnh Kính Hàn chấn động: "Nói thế là sao?"

 

"Nếu bọn chúng không biết Trương Nghệ là chuyên gia đàm phán, sẽ không cho người giả điên yêu cầu đàm phán, không có đàm phán, sẽ không có việc chúng ta điều tra và thẩm vấn Hồng A Căn. Muốn làm được điểm ấy, bọn chúng đầu tiên phải xét thấy rằng, chúng ta đang điều tra Đinh Nhất Tiếu, mà Hồng A Căn và Đinh Nhất Tiếu có liên hệ nào đó, có thể khiến chúng ta hứng thú, cho nên lợi dụng chuyên ngành của Trương Nghệ, dẫn chúng ta qua đó. Tiếp theo, bọn chúng cũng biết trọng điểm chúng ta đang tìm Lương Tiểu Đồng, cho nên nội dung theo như lời Hồng A Căn nói, nhất định khiến chúng ta hứng thú, vì vậy, liền lợi dụng Hồng A Căn, dẫn chúng ta tới công ty xây dựng Khai Nguyên. Hồng A Căn có lẽ không nói sai, kinh nghiệm của hắn chính là như vậy, mà tình hình thực tế hắn căn bản không biết, cho nên kết quả thẩm vấn cũng không dễ dàng khiến chúng ta sinh nghi. Bọn chúng chính là lợi dụng bố trí xảo diệu, từng bước dẫn chúng ta vào bẫy rập sớm đã thiết kế tốt. Bất quá từ trong miệng Hồng A Căn chúng ta vẫn chiếm được tin tức hữu dụng, nhưng tôi còn chưa suy nghĩ cẩn thận, sau này sẽ nói cho anh biết."

 

"Cậu có phát giác ra không, người thao túng phía sau màn kia, cùng thủ pháp của cậu trước kia rất giống? Chúng ta vẫn bị nắm mũi dắt đi."

 

"Tôi biết, là mê cung biển báo."

 

"Mê cung biển báo?" Lãnh Kính Hàn lại bị làm cho hồ đồ rồi.

 

Hàn Phong giải thích: "Tận lực phức tạp hóa tình tiết vụ án, hoa nở khắp nơi, tựa như mỗi một vụ án đều có một đầu mối thông hướng đến điểm cuối, nhìn vụ án này, tựa như điều tra tiếp sẽ tra ra kẻ chủ mưu phía sau, rồi lại nhìn lại vụ án kia, tựa như đầu mối rất rõ ràng. trên thực tế, có vài vụ án, căn bản là ngõ cụt, anh tra được cuối cùng, chứng cứ gì cũng không có, đầu mối đứt toàn bộ. Nhưng tất cả vụ án, lại đều dùng một sợi dây xâu chuỗi lại, để cho anh biết, vụ án này đều là một tổ chức bày ra, đây là mê cung, mỗi một vụ án giết người nhỏ, đều là một nhánh đường. Bởi vì án giết người nhỏ càng chồng chất càng nhiều, người phụ trách phá án thường mệt mỏi bôn ba, một vụ cũng không tra ra đầu mối, vụ tiếp theo lại nối gót mà đến, nhân viên phá án bị lạc ngay giữa mê cung mất phương hướng, không biết cái nào là đầu mối chính, hiện tại, chúng ta đang rơi vào trong mê cung như vậy."

 

"Vậy biển báo thì sao?"

 

"Khi một người giữa mê cung đánh mất cảm giác phương hướng, hết đường xoay trở, bỗng dưng nhìn thấy trên tường xuất hiện dấu hiệu, viết đây là lối ra. Vậy phản ứng đầu tiên của mọi người chính là, theo biển báo mà đi, hơn nữa lòng tràn đầy vui sướng, tưởng rằng đã tìm được phương hướng rồi. Mà sau khi đi theo biển báo luẩn quẩn một vòng lớn, nhìn thấy phía trước là cánh cửa mật mã, bên cạnh viết công thức tính toán mật mã, cũng nói cho anh biết, mở cửa này, chính là lối ra, vậy anh hiển nhiên sẽ dốc toàn lực để tính toán mật mã. Thế nhưng, ai biết sau cánh cửa mật mã nọ, bên trong là gì? Hiện tại, Lương Tiểu Đồng chính là một biển báo của chúng ta, chúng ta đem tất cả vấn đề đều đặt trên người nó, dựa vào nó làm trung tâm tiến hành điều tra vụ án và theo dõi, do đó, chúng ta dễ dàng bị bọn chúng dắt mũi."

 

"Bất quá tôi không hiểu lắm, công khai hướng cảnh sát tuyên chiến, mâu thuẫn gay gắt như vậy, đối với y có chỗ nào tốt?"

 

"Anh còn nhớ Trương Nghệ từng nói không? Bọn chúng muốn tạo rắc rối, nghĩ tất cả biện pháp làm cho sự tình ầm ĩ lớn, tạo ra tin tức, một khi giới tin tức can thiệp vào, tạo ra dư luận, vậy thì cũng chỉ có các anh chịu thiệt. Nhẹ thì ghi lỗi, nặng thì tạm thời cách chức, phía trên thay đổi người đến điều tra, một lần điều tra lại này, có thể cho bọn chúng tiết kiệm được bao nhiêu thời gian? Mà chúng ta hiện tại lại không có chứng cứ gì cho thấy nội bộ ngân hàng Hằng Phúc xuất hiện biến cố trọng đại, làm cho quyền cổ phần cuả người ta cải chế tạm dừng. Phải biết rằng, quyền cổ phần cải chế là một phương châm lớn đã định trước của quốc gia, không thể dao động được. do đó, thời gian càng dư ra một ngày, đối với bọn chúng càng có lợi thêm được một ngày. Cho dù hiện tại xuất hiện một chút sơ suất nho nhỏ, đợi chúng ta điều tra ra, bọn chúng đã thong dong ra đi rồi."

 

"Cậu đã biết bọn chúng dùng mê cung biển báo, chúng ta nên làm gì bây giờ đây?"

 

"Lạc đường giữa mê cung, vậy chúng ta phải trở lại ngã rẽ, đem những vụ án chúng ta đã có trở ngược lại, nhìn xem những vụ án kia còn đường khác không."

 

"Cậu là nói chúng ta trước cứ mặc kệ vụ bắn nhau tối nay, quay trở lại lúc ban đầu, nhìn xem những vụ án trước kia, còn có đầu mối nào chưa để ý tới không?"

 

"Không phải không quan tâm, mà là phân ra một nặng một nhẹ, phải tìm được đường ra giữa mê cung, việc này rất quan trọng."

 

"Vậy theo lời cậu nói, chúng ta nên tiếp tục điều tra kỹ càng vụ án chiếc xe tập kích chúng ta vào buổi tối mấy ngày trước không?"

 

"Xe đã được cải trang đặc thù, sau khi sử dụng bị thiêu hủy, đêm khuya gây án, người trên xe không tìm ra manh mối, đó là một ngõ cụt, không được, trước nữa."

 

"Là vụ án cướp của giết người ở xưởng Lương Hưng Thịnh?"

 

"Đó là án trong án, chỉ là một phần của kế hoạch, không phải đường chính, muốn từ vụ án này bắt đầu điều tra, phải đi rất nhiều đường vòng, tiếp tục lui nữa."

 

Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút: "Vậy xuống tay từ Đinh Nhất Tiếu?"

 

"Đinh Nhất Tiếu là nhân vật bọn chúng đặt vào đã nhiều năm, bản thân gã cực kỳ khôn khéo, xuống tay từ gã, chỉ sợ là quay về vân lộ." (Tiêu: vân lộ là đường giống dấu vân tay)

 

"Quay về vân lộ?" Lãnh Kính Hàn vô cùng khó hiểu.

 

"Từng chơi mê cung chưa? Bên trong có một loại tuyến đường làm người ta rối rắm, điểm cuối và khởi điểm của nó thông nhau, ở bên trong đảo tới đảo lui, kết quả từ điểm cuối lại vòng về khởi điểm, anh căn bản là đi không được một bước."

 

"Vậy phải bắt đầu điều tra từ đâu? Lui nữa, thì lui về vụ án Lâm Chinh bị nổ ô tô chết rồi."

 

"Câu hỏi luôn có một ngày được giải, nhưng vấn đề là chúng ta hiện tại đang chạy đua thời gian với kẻ thao túng phía sau màn kia, y đang đợi, chúng ta phải đuổi đến ngăn cản trước khi y áp dụng kế hoạch. Chúng ta không có thời gian chậm rãi để ý đầu mối, chỉ cần ngân hàng Hằng Phúc vừa tiến hành chia cổ phiếu, y tùy thời sẽ ôm tiền bỏ trốn. Mà y tạo ra cho chúng ta càng nhiều phiền toái, vấn đề lưu lại chưa giải quyết cũng càng ngày càng nhiều, tôi đau đầu quá đi." Hàn Phong gõ đầu mình, sau đó nói, "Lấy giấy bút đến."

 

Hàn Phong suy nghĩ một chút, lại nói: "Vấn đề là từ nơi này bắt đầu." Anh viết xuống trên giấy: "Thứ nhất, Lương Hưng Thịnh xảy ra tai nạn xe, nghi là lừa bảo hiểm." Sau đó ở phía sau đánh một dấu móc, biểu thị vấn đề đã giải quyết, mặt sau dùng dấu ngoặc đơn viết: "Chết đúng chỗ của hắn, mục đích: Đưa 5% cổ phiếu tập đoàn Hằng Phúc hắn sở hữu chuyển cho Lương Tiểu Đồng."

 

"Thứ hai, Lâm Chính chết vì tai nạn xe, nghi là mưu sát." Mặt sáu đánh một dấu móc, dấu ngoặc đơn ghi: "Vùi lấp chứng cứ, trì hoãn thời gian, tạo câu đố, sự thật là bị vật liệu tụ nhiệt kích nổ ô tô." Lại viết lên: "Nội bộ nhân viên cục giao thông thành phố T tham dự, bị sát thủ Hắc Võng giết chết, không thể điều tra." Vẽ lên đường gợn sóng.

 

"Thứ ba, cái chết của Lâm Chính và cái chết của Lương Hưng Thịnh, nghi ngờ có liên quan." Mặt sau đánh một dấu móc, dấu ngoặc đơn: "Bà con xa, sợi dây liên kết là Lô Phương, lén lút giao dịch quyền cổ phần, tra ra Đinh Nhất Tiếu."

 

"Thứ tư, ý đồ Lâm Chính chuyển quyền cổ phần?" Mặt sau vẽ một dấu gạch chéo: "Không rõ."

 

"Thứ năm, lần đầu tiên bị ám sát, trực thăng điều khiển từ xa gây án." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Không có đầu mối, không có kết quả." Lại viết lên: "Hoài nghi mục đích, giết lãnh đạo chủ chốt điều tra vụ án, trì hoãn thời gian tra án?" Đồng thời sử dụng đường gợn sóng vẽ lên.

 

"Thứ sáu, xưởng Lương Hưng Thịnh bị trộm, người canh cửa chết thảm, linh kiện mất, bản vẽ bị thiêu hủy, mục đích chưa xác định rõ." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Hoài nghi, ngoài xưởng vẫn nằm trong trạng thái giám thị, một khi cảnh sát can thiệp vào điều tra, lập tức chuyển đồ đạc đi."

 

"Thứ bảy, lần thứ hai bị ám sát, xe đồ chơi bốn bánh điều khiển từ xa gây án." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Giống thứ năm."

 

"Thứ tám, Đinh Nhất Tiếu đứng tên năm xí nghiệp, đề phòng nghiêm mật." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo, "Không thể xâm nhập điều tra."

 

"Thứ chín, thân thích của Đinh Nhất Tiếu là A Bát, lai lịch không rõ." Mặt sau đánh một dấu gạch chéo.

 

"Thứ mười, Hồng A Căn gây ra hỗn loạn, dẫn vào bẫy rập, địa điểm huấn luận của bọn chúng, cùng quan hệ của thượng cấp." Một dấu gạch chéo.

 

"Thứ mười một, nội bộ cảnh sát có gian tế, đợi điều tra." Một dấu gạch chéo.

 

"Thứ mười hai, Lương Tiểu Đồng lại mất tích, Lô Phương tung tích chưa rõ." Gạch chéo.

 

"Thứ mười ba, vũ khí đối phương tiên tiến, nguồn gốc, số lượng chưa xác định rõ." Gạch chéo.

 

"Thứ mười bốn, những kẻ được huấn luyện như Hồng A Căn, nhân số, vị trí . . . . . ." Gạch chéo.

 

. . . . . .

 

Lãnh Kính Hàn nhìn không được nữa, vấn đề của Hàn Phong nói ra tràn đầy một tờ, tất cả đều là gạch chéo, đều không phải đáp án có thể tìm được. Hàn Phong tự mình nhìn tờ giấy tràn ngập dấu gạch chéo, nói: "Từ cái chết của Lương Hưng Thịnh không phải vụ lừa bảo hiểm đơn giản bắt đầu, tôi cảm thấy tôi vừa tiếp xúc đến vụ án này, đến tận bây giờ, tôi vẫn cứ cảm thấy tôi vừa tiếp xúc đến vụ án này." Anh vo giấy thành viên, vứt bỏ, ngã xuống giường, duỗi thắt lưng lười biếng, "Thật là mệt nhọc, ngủ trước một giấc."

 

Lãnh Kính Hàn sau khi lên giường, thật lâu vẫn chưa thể ngủ, ông vỗ nhẹ Hàn Phong, Hàn Phong lập tức hỏi: "Hửm? Cái gì?"

 

"Cậu vẫn chưa ngủ hả?"

 

"Nghĩ chưa rõ, ngủ không được."

 

"Cậu đề xuất nội bộ chúng ta có người tiết lộ tin tức, vấn đề này, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người khả nghi."

 

"Ai?"

 

Lãnh Kính Hàn úp úp mở mở hồi lâu, do dự nói: "Long —— Giai."

 

Hàn Phong vỗ đùi, "Chuyện đó không có khả năng, sao lại hoài nghi cô ấy chứ? Anh nói nghe chút xem."

 

"Mọi người của phòng điều tra hình sự chúng tôi là đội viên lão làng, vào cuối cùng là Hạ Mạt, Trương Nghệ, Lý Hưởng bọn họ đều đã bốn năm năm. Chỉ có Long Giai, hai năm trước tới, chính là năm Lô Phương nhận nuôi Lương Tiểu Đồng. Hơn nữa, Long Giai cũng xuất thân cô nhi viện, cậu ngẫm lại xem, Lương Tiểu Đồng được nhận nuôi ở cô nhi viện, Đinh Nhất Tiếu mặc dù không đến cô nhi viện, nhưng hắn cũng coi như là cô nhi, giữa bọn họ, có thể có liên hệ nào đó không? Hơn nữa, Long Giai chuyên nghiên cứu máy tính, cô ấy muốn tiết lộ tin tức vô cùng dễ dàng."

 

Hàn Phong không chút nghĩ ngợi lập tức nói: "Bậy bạ, cư nhiên dám hoài nghi Long Giai của tôi."

 

Lãnh Kính Hàn tức giận nói: "Lúc nào thì thành Long Giai của cậu rồi?"

 

"Kỳ thật, hiện tại chúng ta không có đối tượng hoài nghi nào, cũng chính là bất luận kẻ nào cũng có thể hoài nghi. Dựa vào cái gì nói Long Giai tình nghi lớn nhất? Nói thế, anh mới là tình nghi lớn nhất. Bởi vì tin tức anh nắm giữ toàn diện nhất, anh là tổng chỉ huy của vụ án này, anh đối với mỗi một chi tiết cũng có thể hiểu rõ. Hơn nữa, anh không việc gì cứ luôn cầm một cái điện thoại di động ở đâu cũng bấm bấm, cơ hội anh tiết lộ tin tức so với Long Giai lớn hơn."

 

Lãnh Kính Hàn hơi bị chán nản: "Vậy hai lần ám sát nọ thì sao? Tôi sẽ năm lần bảy lượt tìm người ám sát chính mình sao?"

 

Hàn Phong chỉ vào Lãnh Kính Hàn, "Đây chẳng qua là anh muốn cởi bỏ hiềm nghi của chính mình, cố ý bày trận ngụy trang mà thôi. Cứ như vậy, sẽ không có ai hoài nghi đến anh nữa, rồi anh lại ra lệnh cho thủ hạ chế ra tin tức, làm cho thượng cấp khai trừ anh, đến lúc đó, anh có thể cầm khoản tiền nọ cao chạy xa bay rồi."

 

Lãnh Kính Hàn nghẹn một bụng tức, kéo chăn qua, xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới Hàn Phong nữa. "Chỉ đùa một chút, đừng nghiêm túc vậy mà." Thấy Lãnh Kính Hàn không phản ứng, anh lại nói: "Kỳ thật, cũng không phải chỉ có nhân tài của nội bộ các anh đáng tình nghi, những người xung quanh liên quan đến chúng ta cũng đáng tình nghi, như Phan Khả Hân, cô ấy cũng có thể bị hoài nghi mà. Tôi tình nguyện hoài nghi cô ấy cũng không muốn hoài nghi Long Giai."

 

Lãnh Kính Hàn sắc mặt xanh xám, "Con bé? Người đầu tiên tôi không hoài nghi chính là con bé." Lãnh Kính Hàn nghiêng người sang, "Cậu ngẫm lại xem, hung thủ kia trù tính tinh vi như vậy, vì cái gì, còn gì ngoài tiền chứ. Người tiết lộ tin tức kia, không có khả năng là hạn người không đáng để ý, hắn tiết lộ tin tức, cũng chính là muốn chia một chén canh trong hơn vài trăm tỷ kia, hắn nhiều nhất có thể được chia bao nhiêu? Cậu biết gia sản của Phan gia có bao nhiêu không? Con bé sẽ vì vài tỷ mà cùng hung thủ hợp tác?"

 

"Tôi có lý do cả."

 

Lãnh Kính Hàn xụ mặt nói: "Lý do gì? Nói nghe xem."

 

"Thứ nhất. . . . . ." Anh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói, "Nói không chừng người ta nhiều tiền quá, muốn cùng cảnh sát các anh chơi đùa đấy, người quá dư tiền, thì hay nhàm chán như vậy đó."

 

Lãnh Kính Hàn "hừ" một tiếng: "Khả Hân đã là nhân viên bán bảo hiểm, lại là phóng viên tòa soạn báo, chuyện của chính con bé cũng bận rộn không chịu được, làm sao nhàm chán như cậu nói được, lý do này có thể thành lập được sao, điều thứ hai đâu?"

 

Hàn Phong gãi đầu, "Thứ hai. . . . . . . Thứ hai. . . . . . Long Giai xinh đẹp hơn cô ấy."

 

Lãnh Kính Hàn trợn mắt nói: "Vậy cũng là lý do sao? A, người cậu hoài nghi, chính là xấu thì liền đáng nghi, xinh đẹp thì khẳng định không phải đối tượng tình nghi. Còn gì nữa không?"

 

Hàn Phong đoan chính nói: "Còn, còn, việc này rất quan trọng, cô ấy. . . . . .Cô ấy muốn câu dẫn tôi không chỉ một lần, anh xem, ngày đó còn hôn tôi một cái!"

 

Lãnh Kính Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, cười nói: "Là người ta muốn câu dẫn cậu, hay là cậu muốn câu dẫn người ta hả? Cậu có bao nhiêu láu cá, tôi còn không biết sao?"

 

Hàn Phong đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, nhà bọn họ có tài lực như vậy, rốt cuộc là làm gì?"

 

"Cái gì cũng làm, chỉ cần buôn bán có lợi nhuận, xí nghiệp Phan thị cũng có nghề tay trái. Bất quá, bọn họ lấy ngành du lịch làm chủ, thị trường du lịch của cả Đông Nam Á, tập đoàn Phan thị chiếm phải một nửa số định mức."

 

Hàn Phong thấy Lãnh Kính Hàn không hề tức giận, lại chuyển chủ đề: "Nói như vậy, tình nghi Khả Hân cũng không lớn, tôi an tâm rồi. Ôi, anh Lãnh, anh mỗi lần gặp vụ án gì phức tạp, liền ra ngoài ngủ, để chị dâu một mình ở nhà, anh yên tâm sao?"

 

"Mắc mớ gì tới cậu? Đầu óc cậu lại nghĩ ba cái chuyện không đứng đắn gì đó?" Nói xong, ngủ luôn.

 

Hàn Phong tay gối đầu, thầm nghĩ: "Có lẽ chị dâu cũng bốn năm chục tuổi rồi, tôi còn nghĩ chuyện không đứng đắn gì chứ? Nhưng thật ra phải nghĩ biện pháp gì để dẫn người trung gian tiết lộ tin tức của chúng ta ra mới tốt đây."

 

Đêm khuya, một thân ảnh mở cửa phòng điều tra hình sự, dưới ánh trăng mờ nhạt, có thể nhìn thấy một đầu tóc dài cùng đường cong nổi lên dưới cảnh phục, là một nữ cảnh sát. Cô rón ra rón rén đi tới phòng máy vi tính, lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ khóa, một thanh âm cũng chưa từng phát ra, sau đó vặn khóa cửa, mở ra cánh cửa phòng máy tính.

back top