Kinh Thiên Kỳ Án

Quyển 2 - Chương 6: Nội gián

Hàn Phong đem đầu mối của cả vụ án từ trong báo cáo rà soát lại một lần nữa, viết hết lên giấy.

 

Hàn Phong làm xong hết thảy những việc này, đã khoảng 4h chiều. Lúc này Lãnh Kính Hàn đã chạy về phòng điều tra hình sự. Ông nói: "Có tin tức của Đinh Nhất Tiếu rồi, mọi người chuẩn bị một chút."

 

Hàn Phong nói: "Làm sao anh biết?"

 

"Ba giờ trước, Đinh Nhất Tiếu đã sử dụng điện thoại di động liên lạc với thuộc hạ của gã thông qua tín hiệu của thiết bị định vị truyền ra, chúng tôi có thể khóa được vị trí của người sử dụng điện thoại di động, chuẩn xác trong phạm vi 200m. Đi thôi, lần này gã chạy đằng trời.

 

Khị bọn họ chạy tới, đám người Hướng Thiên Tề đã tới trước một bước rồi. Hướng Thiên Tề báo cáo: "Bọn chúng tối qua ở chỗ này. Đi rất vội vàng, có người đi đường nói chiếc xe Mercedes Benz kia vừa mới đi chưa tới 10 phút. Chúng tôi đã phái người đuổi bắt."

 

Hàn Phong vừa nhìn, trong phòng nhỏ chăn gối hỗn độn, vỏ bia ném tứ tung, đầu lọc thuốc tứ tán, trong phòng còn vương mùi khói thuốc. Anh lộ ra nụ cười lãnh khốc, hỏi: "Hắn lái Mercedes Benz sao?"

 

Hướng Thiên Tề nói: "Đúng thế, loại xe này ở thành phố chúng ta chỉ có ba chiếc, vô luận ai cũng nhận ra được."

 

"Nhưng hắn không phải lái chiếc Mercedes Benz đa dụng sao?"

 

(Tiêu: Xe hơi đa dụng thường được viết tắt là MPV (Multi Purposes Vehicle) là loại xe có nội thất rộng rãi, khả năng vận chuyển, chuyên chở lớn, có thể phân biệt với SUV ở chỗ MPV có gầm xe thấp và thân xe thon dài hơn.)

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Bọn chúng nhất định đã đổi xe, xe Mercedes Benz nhỏ tính năng tốt hơn xe đa dụng chứ?"

 

Hàn Phong nói: "Nhưng những món tiền kia đâu? Một xe tiền chúng mang theo đâu chứ."

 

Lãnh Kính Hàn sửng sốt, bỗng dưng nghe Lưu Định Cường đang thu thập chứng cứ nói: "Trên giường có bộ lông, có dấu tay."

 

"Ồ." Hàn Phong hoài nghi nói, "Thật vậy sao?"

 

Hạ Mạt cùng Long Giai báo cáo, chân tường có dấu vết ma sát, có vụn giấy. Phòng bếp có dấu vết đã làm bữa tối, nhưng chỉ có một bộ chén đũa.

 

Hàn Phong nói: "Chẳng lẽ chỉ có một mình gã? A Bát không đi cùng gã sao?"

 

Đám người Hàn Phong đang phân tích tình huống, Hướng Thiên Tề thình lình đè lên tai nghe, nói: "Cái gì, đã đuổi kịp chiếc xe Mercedes Benz kia? Tốt, lập tức chặn lại, bố trí chướng ngại vật trên đường Thanh Huy."

 

Hàn Phong hỏi: "Đường Thanh Huy? Không phải đường bến tàu sao?"

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Không phải, đường đó hẳn là đến cục cảnh sát."

 

Hàn Phong cười nói: "Haha, không phải gã định mang theo món tiền lớn kếch sù đó đến tự thú đấy chứ?"

 

Lúc này, chỉ nghe Hướng Thiên Tề nói: "Đã chặn lại? Cái gì! Là xe của chính quyền thành phố? Thế này là thế nào? Các cậu truy đúng hướng không đấy?" Hướng Thiên Tề nói vài câu, rồi quay lại báo với Lãnh Kính Hàn: "Bị lầm rồi, chiếc xe kia là của tòa thị chính. Tài xế nói, văn phòng thành phố gọi điện thông báo hắn ở chỗ này chờ thị trưởng Trình, hắn đợi 10 phút, thì được cho biết là sai địa điểm, bảo hắn quay về tòa thị chính."

 

"Thì ra là thế." Hàn Phong đột nhiên tỉnh ngộ.

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Thế này là sao?"

 

"Bọn chúng trộm điện thoại nội tuyến của cơ quan chính phủ, thông báo cho chiếc xe Mercedes Benz kia chạy đến chỗ này, mà loại xe Mercedes Benz kia của chính phủ vừa vặn giống hệ chiếc xe của bọn chúng, bọn chúng dựa vào đó mà thu hút lực chú ý của mọi người, rồi sau đó lái xe đa dụng của mình rời đi."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Chết tiệt, lại một chuyến trắng tay."

 

"Không đâu, chí ít gã đã từng đến đây, đã bại lộ một địa điểm ẩn thân rồi, thỏ khôn cũng chỉ có ba hang, tôi không tin trong thành phố này nơi nơi đều có nhà ở của gã." Hàn Phong đi vào phòng bếp, nói với Long Giai: "Các cô điều tra như vậy cũng vô dụng, nếu như là kẻ có năng lực phản điều tra, bọn chúng có khả năng sẽ cố ý lưu lại đầu mối lừa mọi người, muốn tra hãy tra những đầu mối ngầm."

 

"Cái gì có thể được xem như đầu mối ngầm đây?"

 

"Tỷ như. . . . . ." Anh giựt ống dẫn nước ra, nói với Long Giai: "Cây nhíp."

 

Anh từ trong ống dẫn nước kẹp ra một đoạn mì, nói: "Xem ra thật sự đã ăn uống ở chỗ này. Rồi tỷ như. . . . . ."

 

Anh lại đem túi rác trong phòng bếp mở ra, đem rác rưởi bày trên mặt đất, tỉ mỉ lục lọi, Long Giai bịt mũi. Hàn Phong tìm trong chốc lát, từ trong túi rác kẹp ra một vài sợi so với tóc còn nhỏ hơn, Long Giai hỏi: "Đây là gì?"

 

"Tơ."

 

"Đầu mối này hữu dụng sao?"

 

Hàn Phong cười cười, đem tơ này bỏ vào túi vật chứng." Đây không giống sợi trên quần áo, tôi cũng không nghĩ ra trong nhà này có chỗ nào có đồ vật như vậy, cô nói xem vật thế này có hữu dụng hay không? Quy tắc kiểm chứng đầu tiên, thứ gì không nên tồn tại ở hiện trường, đều cần liệt vào đối tượng hoài nghi hàng đầu."

 

Hoàn thành thu thập chứng cứ, mọi người lại trở về phòng điều tra hình sự, Lưu Định Cường cùng Hạ Mạt lập tức tập trung vùi đầu vào khẩn trương thí nghiệm.

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Lại bổ nhào vào khoảng không, thật sự là đau đầu mà."

 

Hàn Phong cười cười, "Nhào vào khoảng không mới bình thường, nếu vừa đi đã bắt được, tôi cũng hoài nghi có thật là Đinh Nhất Tiếu hay không đấy."

 

"Sao thế được?"

 

"Anh hình như đã quên một người, kẻ đó ở bên trong chúng ta, nhưng vẫn luôn duy trì liên lạc với bọn chúng."

 

Lãnh Kính Hàn há hốc mồm, hồi lâu mới khép lại: "Cậu không nói, tôi thật sự cũng quên mất. Cậu là nói, kẻ đó vẫn còn tiết lộ tin tức?"

 

"E là vậy."

 

"Được thôi, cứ bảo bọn họ giao hết điện thoại di động ra đây, như vậy bọn họ sẽ không thể tiết lộ thông tin nữa."

 

"Không cần, tôi nghĩ, tôi đã có một ít đầu mối. Sau khi trở về, tôi vẫn luôn chú ý sự tình này, không bao lâu nữa chúng ta có thể tìm được kẻ đó thôi, cần gì vào lúc này đả thảo kinh xà. Anh biết tại sao chúng ta lại ngăn chặn được Đinh Nhất Tiếu ở khu mỏ không?"

 

"Chẳng phải đã để gã chạy thoát rồi sao?"

 

"Gã chạy được, đó là vì tôi ngay từ đầu đã không để ý, tôi cho rằng gã sớm đã đi mất, ai dè gã còn chưa đi, tính sai. Nhưng mà, khi chúng ta đến, gã vẫn còn trong khu mỏ, chứng tỏ gã chưa nhận được tin tức, căn bản cũng không ngờ tới chúng ta sẽ thình lình kiểm tra khu mỏ của gã, đó chính là vì tính bất ngờ của chúng ta. Đinh Nhất Tiếu vẫn cho rằng, chúng ta còn đang vì xử lý sự kiện bạo lực mà đầu óc đại thương, và ngay lúc khác thường ấy, cũng làm cho người của bọn chúng phân công đến không kịp tiết lộ tin tức ra ngoài. Do đó, một khi nắm giữ chứng cớ, tôi sẽ lập tức bắt kẻ nội gián kia ra, vấn đề hiện tại chính là chứng cứ, tôi còn chưa tìm được chứng cứ."

 

"Cậu đã biết là ai? Là ai? Có đúng là Long Giai không?"

 

"Tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ? Nói cho anh biết rồi, sau này anh khẳng định không thể giả bộ điềm nhiên như không nữa, nhất định sẽ bại lộ."

 

"Nói vậy, tạm thời vẫn tuyệt không tiết lộ."

 

Hàn Phong mới từ phòng làm việc của Lãnh Kính Hàn đi tới, Lưu Định Cường liền ngăn anh lại nói: "So sánh dấu tay, là dấu tay của Đinh Nhất Tiếu. Hơn nữa không phát hiện dấu tay của người thứ hai, cùng với chứng cứ có người thứ hai tồn tại, khi ấy hẳn chỉ có một mình Đinh Nhất Tiếu."

 

Hạ Mạt đối với tro tàn kia tiến thêm một bước xét nghiệm cũng đã có kết quả, mẩu giấy này chứa mực in, hẳn là tiền.

 

Hàn Phong nhíu mày, nói: "Không có khả năng nha? Chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi?"

 

Rạng sáng 1h, Hàn Phong ngủ đến say sưa, Lãnh Kính Hàn bỗng dưng lay tỉnh Hàn Phong, nói: "Nhanh lên một chút, đã phát hiện tung tích của Đinh Nhất Tiếu."

 

"Tại sao lại phát hiện tung tích của gã vào nửa đêm chứ? Chẳng lẽ bọn họ không thể phát hiện vào buổi sáng sao?" Hàn Phong tức giận nói.

 

"Ai biết được, Đinh Nhất Tiếu bây giờ mới gọi điện mà."

 

Trên ô tô, Hàn Phong tranh thủ thời gian ngủ, khi Lãnh Kính Hàn lay tỉnh anh, bọn họ đã tới một khách sạn. Chủ khách sạn cái gì cũng không biết, nhưng phục vụ viên trực ca từng nhìn thấy một chiếc xe đa dụng màu đỏ, đã đi. Mọi người lục soát ở khách sạn một phen không có phát hiện gì, chỉ có thể trở lại phòng điều tra hình sự.

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Đáng giận, lại đi chậm một bước."

 

"Vô dụng, gã mỗi lần gọi điện rồi lái xe đi, cảnh sát các anh có những phương pháp gì, bọn chúng đã sớm tìm hiểu rõ ràng rồi."

 

Lâm Phàm và Hạ Mạt đều ngáp, nói ngủ trước quan trọng hơn. Long Giai lại nói: "Chúng ta nên nhìn bản đồ xem, từ phạm vi tín hiệu của hai lần này tra tìm lộ tuyến hành động của Đinh Nhất Tiếu, nói không chừng có thể tìm được đầu mối gì."

 

Hàn Phong đi qua, vỗ vai Long Giai, thở dài nói: "Tôi không muốn tiếp tục thay cô che giấu nữa, cô muốn gây sức ép cho tất cả mọi người không cách nào ngủ nổi, như vậy để Đinh Nhất Tiếu thừa cơ trốn đi đúng không?"

 

"Anh nói cái gì? Cái gì không muốn che giấu? Anh có ý gì?" Long Giai rất mờ mịt.

 

Hàn Phong xoay người, "Xin lỗi mọi người, có một việc tôi và Lãnh trưởng phòng của các anh đã thương lượng rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa nói cho mọi người biết. Tối nay, bí mật này phải vạch trần thôi. Đó là, chúng tôi vẫn hoài nghi, trong đội ngũ của chúng ta, có một người thông đồng cùng kẻ chủ mưu phạm án lần này. Nói cách khác, trong chúng ta có nội gián."

 

"Hả!" Hạ Mạt há hốc miệng, lộ ra bộ dáng không thể tin được, "Không thể nào? Anh có phải đã nghĩ sai rồi không?"

 

"Tôi cũng hy vọng tôi nghĩ sai rồi, nhưng rất nhiều sự thật trong vụ án này đều cho thấy, hành tung của chúng ta, bị đối thủ của chúng ta nắm giữ rất rõ ràng. Thứ nhất, khi tôi cùng Lãnh trưởng phòng lần đầu tiên đến nhà anh ấy, đó là nơi nghỉ ngơi chuyên dụng của anh ấy khi phá án, anh ấy nói cho tôi biết, có rất ít người biết được nơi đó, ngoại trừ Lưu Định Cường và Lâm Phàm hai vị đội viên lão làng này, ngay cả các anh cũng không biết, đúng không?" Hàn Phong hỏi Hạ Mạt.

 

"Tôi quả thật không biết."

 

"Nhưng hung thủ biết, hơn nữa biết chúng tôi đêm đó sẽ ở lại chỗ nào. Nếu không phải tôi ngủ không được, hôm nay đứng ở chỗ này phát biểu không còn là tôi và Lãnh trưởng phòng nữa rồi. Lần thứ hai, là nhà xưởng của Lương Hưng Thịnh, khi chúng tôi đi điều tra thì tốt đẹp, tại sao chúng tôi vừa rời khỏi, bác Cát bảo vệ liền chết thảm? Hơn nữa, khi chúng tôi nửa đêm đi điều tra án, còn bị người ta lần thứ hai đánh lén, nếu không phải tôi tính cảnh giác cao, hôm nay đứng ở chỗ này phát biểu, đã không phải là tôi và Lãnh trưởng phòng của mọi người nữa rồi."

 

Lãnh Kính Hàn ở một bên thấp giọng nói: "Đừng ở đó đem mình nói đến vĩ đại như thế."

 

Hàn Phong cười, nói tiếp: "Lần thứ ba, ở nhà của tôi, sự tình này các anh chưa ai biết cả, ngoại trừ hung thủ. Có người thả một con rắn vào nhà của tôi, nhưng mà, người biết nhà tôi ở đâu thật sự rất ít, ngoại trừ Lãnh huynh, còn có Hạ Mạt và Lâm Phàm, những người khác căn bản không biết nhà tôi ở đâu, hơn nữa, tôi là nửa đường đến điều tra vụ án này, cho dù hung thủ đem lý lịch của những người ở phòng điều tra hình sự tra đến rõ ràng, y cũng không có khả năng biết tôi là từ đâu tới, đừng nói chi là thả rắn."

 

Hàn Phong dừng một chút, đôi mắt đảo qua từng người, lại nói: "Về sau, chúng tôi phát hiện, Đinh Nhất Tiếu ngày thứ hai sau khi bị nghe lén, đã bắt đầu bảo trì tính cảnh giác khi nói chuyện, mọi người không phát hiện, là bởi vì chúng tôi không nói cho mọi người biết. Ngay sau khi chúng ta cài đặt thiết bị nghe trộm, Đinh Nhất Tiếu trước mỗi lần nói chuyện, phải suy nghĩ ba giây, mà trước kia thì không, chi tiết nho nhỏ này cơ hồ khó có thể phát hiện, nhưng nó đã cung cấp cho chúng tôi một thông tin, thời gian hung thủ biết được chuyện chúng ta cài thiết bị nghe trộm chỉ chưa đến nửa ngày. Còn nữa, khi mọi người điều tra khu mỏ của Đinh Nhất Tiếu, tại sao không phát hiện, chính là vì tin tức đã tiết lộ, bọn chúng đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Tại sao hai lần hành động này của chúng ta đều kết thúc bằng thất bại, cũng bởi lý do đó, có người đã đem tình hình của chúng ta tiết lộ cho Đinh Nhất Tiếu, gã biết chúng ta khi nào thì ở đâu, mà chúng ta lại chẳng hề hiểu rõ tình hình gì cả!"

 

Lâm Phàm nói: "Vậy, chẳng lẽ người cậu hoài nghi chính là --"

 

"Không sai, vừa rồi tôi đã nói rồi, người ẩn núp bên cạnh chúng tôi chính là cô -- Long Giai!" Hàn Phong chỉ tay vào Long Giai.

 

Long Giai mở to hai mắt, khóe miệng vì kích động mà run rẩy, cô kêu lên: "Tôi không có! Không phải tôi!"

 

Hạ Mạt cũng nói: "Có phải nghĩ sai rồi không, không phải là Long Giai chứ?"

 

Lưu Định Cường cũng nói: "Tại sao cậu lại hoài nghi cô ấy chứ?"

 

Hàn Phong cười lạnh: "Được rồi, tôi sẽ đem nguyên nhân tôi hoài nghi nói cho mọi người. Bắt đầu nói từ sự kiện đầu tiên, khi ấy biết chỗ ở của Lãnh Kính Hàn, chỉ có Lưu Định Cường, Lý Hưởng, tôi và Lãnh Kính Hàn --"

 

Hạ Mạt cắt ngang lời Hàn Phong: "Đúng rồi, Long Giai không biết Lãnh trưởng phòng ở đâu mà?"

 

"Sai! Cậu đã quên, ngày đó là Long Giai lái xe đưa tôi và Lãnh trưởng phòng đến đó, cho nên, cô ấy không chỉ biết chỗ ở của Lãnh trưởng phòng, hơn nữa, cũng chỉ có cô ấy cùng với Phan Khả Hân cùng xe với chúng tôi là biết, đêm hôm đó, tôi và Lãnh trưởng phòng ở đâu."

 

Lưu Định Cường liếc mắt nhìn Long Giai một cái, không sai, đêm đó Lãnh Kính Hàn cũng không có tỏ vẻ đặc biệt muốn ở căn nhà nhỏ chuyên dùng để làm việc kia, nếu không phải đi cùng Lãnh Kính Hàn và Hàn Phong đến đó, căn bản không biết Lãnh Kính Hàn muốn ở đâu.

 

"Chuyện thứ hai, cũng chính là chuyện nhà xưởng Lương Hưng Thịnh. Khi ấy tôi nhờ Long Giai đi điều tra nhà xưởng của Lương Hưng Thịnh, nhưng kết quả điều tra của cô ấy cũng không có đầu mối gì, cô ấy che giấu sự thật, cô ấy không nói cho tôi biết nhà xưởng Lương Hưng Thịnh có một dây chuyền sản xuất đã bị chuyển dời. Hơn nữa, sau khi chúng tôi đi thăm dò nhà xưởng của Lương Hưng Thịnh, bác Cát lập tức bị giết hại, kỳ thật lúc đó tôi căn bản còn chưa phát hiện được gì, nhưng Long Giai sợ tôi đã phát hiện bí mật của linh kiện, do đó lập tức thông báo cho hung thủ, để y bố trí người sát hại bảo vệ, dời linh kiện đi." Hàn Phong lạnh lùng nhìn Long Giai, "Khi bác Cát đang hướng tôi nhắc tới dây chuyền sản xuất bị dời đi một cái, cô đã hạ quyết tâm giết ông ấy đúng không?"

 

Mắt Long Giai đỏ hoe, thấp giọng giải thích: "Tôi không có, tôi không có."

 

"Đêm hôm đó, cũng là một mình cô nhận được điện thoại của cục cảnh sát trước hết, cô sớm đã biết bọn họ sẽ gọi đến, cho nên mới ở lại phòng điều tra hình sự chưa về đúng không? Mà chờ tôi và Lãnh trưởng phòng tới hiện trường rồi, cô lại thông báo cho đồng bọn của mình, để bọn chúng dùng đồ chơi nổ ô tô, muốn cho chúng tôi nổ banh xác. Cô thật ác độc nha!" Hàn Phong vừa nói vừa vung cánh tay.

 

Long Giai ngấn lệ, chỉ biết lắc đầu. Hàn Phong nói tiếp: "Chuyện thứ ba, cứ mãi khiến tôi hoài nghi, khi ấy Lãnh trưởng phòng cũng ở đó, chúng tôi hỏi bà chủ nơi tôi ở, bà ấy nói, có một nữ cảnh quan thân cao chừng này, tóc ngắn đã tới, tôi không nói sai gì chứ?" Hàn Phong ra dấu so sánh chiều cao, Lãnh Kính Hàn gật gật đầu, chính là chiều cao của Long Giai.

 

"Long Giai có thể túm tóc dài trong khăn trùm, nhìn qua như là tóc ngắn. Nhưng tôi không rõ, nhà của tôi, chỉ có Lãnh Kính Hàn, Lý Hưởng, Hạ Mạt và Phan Khả Hân biết, Long Giai không biết tôi đang ở đâu."

 

Hạ Mạt nói: "Đúng vậy, Long Giai không biết anh ở đâu."

 

Lưu Định Cường cúi đầu trầm tư. Hàn Phong nói: "Nhưng, có một việc các anh đừng quên, không nhất định phải từng đến mới biết được, có vài người năng lực biểu đạt rất mạnh, mà có vài người năng lực giải thích rất mạnh, Lý Hưởng và Long Giai, vừa vặn chính là hai người năng lực biểu đạt mạnh mẽ và năng lực giải thích mạnh mẽ đó. Lý Hưởng, anh ấy từng nói rõ tường tận với Long Giai địa chỉ nhà tôi và hoàn cảnh trong nhà, đúng không?"

 

Lưu Định Cường bất đắc dĩ gật đầu. Hàn Phong nói: "Cho nên, người có thể làm được ba chuyện này, chỉ có Long Giai."

 

Hạ Mạt nói: "Không, Không đúng nha. Chiếu theo lời cậu nói, cô gái phóng viên kia, Phan Khả Hân, cô ta cũng đáng nghi mới đúng."

 

Long Giai cảm kích liếc mắt nhìn Hạ Mạt, Hàn Phong nói: "Phải không? Nhưng chúng ta dựa theo động cơ mà phân tích, Khả Hân không hề đáng nghi. Về điểm này, tôi nghĩ, để Lãnh huynh giải thích với các anh, sẽ nói rõ ràng hơn tôi."

 

"Phan Khả Hân gần gũi với cháu gái tôi, do đó cùng tôi tương đối thân cận, tôi không phải thiên vị, bởi vì các cậu còn chưa biết thân thế của nó. Ông nội của nó, tên là Phan Thắng Quốc."

 

Lâm Phàm nói: "A, chính là, chính là Phan Thắng Quốc kia sao?"

 

"Đúng, chính là chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu kia, Phan Thắng Quốc. Tài sản của gia tộc bọn họ, cất giữ phỏng chừng khoảng từ ba trăm triệu đến năm trăm triệu, nhưng hung thủ lần này, mục đích không ngoài tiền. Nhưng các cậu biết không, sau khi một người đạt tới một mức nhất định, tiền đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là một con số. Phan Khả Hân là cháu gái duy nhất của Phan Thắng Quốc, ngoài ra Phan Thắng Quốc không còn con cháu nào khác nữa, vậy, Khả Hân nó sẽ vì vài tỷ, mà vứt bỏ cả trăm tỷ của nhà mình không thèm đếm xỉa sao? Điểm này, rất khó đứng vững được đúng không?"

 

Hàn Phong nói tiếp: "Nhưng Long Giai, cô không giống. Cô xuất thân cô nhi viện, từ nhỏ nghèo khổ, mà thu nhập của phòng điều tra hình sự cũng không cao, do đó, nói cô vì kiếm được nhiều tiền tài mà chịu nguy hiểm cũng không có gì quá đáng chứ? Cô nói xem, bọn chúng đã đáp ứng cho cô bao nhiêu lợi lộc?"

 

Long Giai vặn đầu một cái, hừ lạnh nói: "Chỉ bằng những suy đoán này của anh, rất khó khiến người ta phục đấy. Anh ngậm máu phun người như vậy, trong sự kiện anh nói, cũng đều có sự tham dự của anh, vậy tại sao không phải là anh thông báo cho hung thủ chứ?"

 

"Được thôi, tôi sẽ nói cho cô biết nguyên nhân, chứng cứ ngay trên người của cô --"

 

Ánh mắt của mọi người thoáng cái tập trung trên người Long Giai, Hàn Phong gằn từng chữ: "Xin mời lấy di động của cô ra đi."

 

Long Giai lúc này mới thay đổi sắc mặt. Hàn Phong nói: "Nếu như từng gửi tin nhắn bằng điện thoại, chưa có thời gian xóa, vậy tin nhắn sẽ lưu lại trong di động, cô nghĩ muốn sau khi trở về phòng ngủ sẽ xóa tin nhắn đúng không? Đã không còn cơ hội nữa rồi."

 

Long Giai lục lọi lấy di động ra, lẩm bẩm nói: "Việc này, không đúng, tôi không biết nó sẽ, chẳng lẽ. . . . . ."

 

Hàn Phong cầm lấy điện thoại, lục lọi nói: "Là chỗ này, điện thoại di động này gửi tin nhắn đến chủ số 239××××2345, các anh có lẽ rất xa lạ, nhưng tôi sẽ nói tiếp một mã số nữa, các anh nhất định cũng biết. 239××××2341, còn ấn tượng gì không, Lâm Phàm?"

 

Lâm Phàm đột nhiên giật mình một cái, "Đó là, đó là mã số của kẻ chủ mưu phía sau trò chuyện cùng Đinh Nhất Tiếu, chẳng lẽ giữa hai mã số này, có liên hệ gì?"

 

"Không sai, lần trước các anh cho chúng tôi mã số kia, để chúng tôi đi điều tra, kết quả ở thành phố T tra ra nông dân Kiều Minh Cương cho người ta mượn chứng minh thư, lúc ấy cũng không khiến tôi chú ý, nhưng hôm nay khi xem tài liệu tôi mới phát hiện, ngày đó trước khi Long Giai điều tra cái chết của Lâm Chính, số gọi vào điện thoại di động của Lâm Chính là 239××××2349, mà chúng tôi khi ở thành phố T điều tra, từng ghi chép số di động của giám đốc Tôn là 239××××2343, do đó, tôi tin rằng giữa hai số này có mối liên hệ nào đó, cho nên, tôi đã gọi cho bà chủ bán điện thoại di động. Bà ấy đã tra qua và nói cho tôi biết, khi ấy kẻ dùng chứng minh thư giả đã mua tổng cộng 10 số di động, đều mở đầu là 239, thẳng đến ba số áp chót cũng đều là 234, số cuối là từ 0 đến 9. Vậy, Long cảnh quan, xin cô nói cho tôi biết, tin nhắn này là gửi cho ai đây?"

 

Long Giai sợ hãi nói: "Tôi, tôi không biết."

 

"Haha, cô không biết? Tốt thôi, chúng tôi chỉ cần bấm số này, vậy thì chân tướng rõ ràng rồi đúng không? Lấy loa tới, tôi muốn để tất cả mọi người nghe được, số điện thoại di động này, rốt cuộc là ai đang sử dụng."

 

Lâm Phàm tựa hồ không tình nguyện lắm, nhưng anh ta vẫn lấy ra một cặp loa nhỏ, gắn vào tai nghe của điện thoại, sau đó, tất cả mọi người ngừng thở, cùng lẳng lặng chờ đợi, đêm tối vốn lặng yên không một tiếng động, giờ phút này chỉ còn thanh âm bấm số điện tử "tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít."

 

Sau khi bấm số, một thanh âm gấp gáp vang lên: "Thế nào? Chẳng lẽ bọn chúng lại phát hiện ra tôi rồi? Sao không nhắn tin? Này, nói chuyện đi --"

 

Hàn Phong cực nhanh viết xuống giấy ba chữ "Đè nhầm nút", để Long Giai trả lời, mũi Long Giai ê ẩm, cố nén nói: "Đè nhầm nút."

 

Đầu bên kia điện thoại nói: "Sao không cẩn thận như vậy, bị phát hiện thì không ổn đâu, được rồi, tôi tắt máy đây."

 

Trong đại sảnh lặng như tờ, Lâm Phàm, Lưu Định Cường, Hàn Phong cùng Lãnh Kính Hàn, ai cũng nghe ra được, đây là Đinh Nhất Tiếu.

 

Thanh âm tắt máy truyền đến, Hàn Phong nói: "Vậy, cô còn gì muốn giải thích?"

 

Long Giai buồn bã nói: "Tôi không muốn giải thích nữa, tóm lại không phải tôi, các anh tin cũng được, không tin cũng được. Giám đốc Lãnh, ông có tin là tôi làm không?"

 

Hàn Phong ngắt lời nói: "Còn muốn ngụy biện, tôi cho cô biết, người hoài nghi cô đầu tiên chính là ông ấy đấy!"

 

Long Giai mở to đôi mắt bất lực, phảng phất như không thể tin được đây là sự thật, lộ vẻ sầu thảm hỏi: "Thật thế sao? Giám đốc Lãnh?"

 

Lãnh Kính Hàn đau lòng nghiêng đầu đi, đáp: "Đúng vậy."

 

Long Giai nhìn những người xung quanh như Lâm Phàm, Lưu Định Cường, Hạ Mạt, hỏi: "Các anh, các anh thì sao? Các anh tin là tôi làm sao?"

 

Mọi người đều cúi đầu, quả thật, ai cũng không nguyện tin rằng đây là sự thật, nhưng mà, sự thật này không có đường phản bác.

 

Hàn Phong nói: "Tôi đã nói đến nước này rồi, còn lại nên làm gì, các anh tự mình lo liệu đi."

 

Trầm mặc hồi lâu, Lãnh Kính Hàn nói: "Thế này, Long Giai, cô, cô bỏ cảnh huy trước, tôi sẽ phái người 24h chú ý đặc biệt tới cô, chờ vụ án kết thúc, nếu như là kẻ khác làm, chúng tôi sẽ không xử oan cô."

 

Hàn Phong không khách khí nói: "Nói màu mè như vậy làm gì chứ, Long Giai, từ giờ trở đi, chúng tôi muốn hủy bỏ vũ trang của cô, đồng thời tạm giam cô, có thể không còng tay cô, nhưng một ngày 24h, cô phải chịu sự quản chế của nhân viên chúng tôi, chờ vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ cân nhắc mức hình phạt mà khép tội cô."

 

Long Giai không phản kháng, đã vào phòng tạm giam trước. Lãnh Kính Hàn than thở nói: "Ôi, tối nay tôi ngủ không ngon được nữa rồi."

 

"Đây là chuyện tốt mà, cuối cùng đã bắt được con quỷ bên trong, tôi có thể ngủ ngon rồi." Hàn Phong ngáp một cái.

 

Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong: "Đúng rồi, cậu làm sao biết tin nhắn điện thoại cô ấy gửi còn chưa bị xóa đi?"

 

"Rất đơn giản, nhưng tôi không kể cho anh đâu."

 

. . . . . .

 

Ngày thứ hai, Hàn Phong lại ngủ thẳng đến khi vầng dương sắp tới đỉnh đầu mới tỉnh dậy. Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng tôi lại giám thị tín hiệu di động gấp ba lần, bởi vì sợ bắt không được, do đó cũng không đánh thức cậu."

 

"Vậy, xem ra không có tiến triển rồi. Đừng nói các anh giám thị cả hai tín hiệu di động đó nha?

 

"Đúng vậy, tên Đinh Nhất Tiếu kia, quả nhiên dùng hai điện thoại di động để gọi, lần thứ hai khi gã gọi Long Giai, chúng tôi đã nắm chắc khả năng tin tức của Long Giai đã bại lộ. Gã ở trong xe bấm điện thoại, chúng tôi mỗi lần đều đuổi không kịp gã. Vốn định giám thị khắp nơi, bố trí chướng ngại vật trên đường, nhưng mà, nội thành lại xuất hiện vài vụ bạo động, đã phân tán binh lực của chúng ta rồi. Mà nhánh cảnh sát bên kia còn đang điều tra vụ án liên quan đến cơ quan chính phủ, quân đội thì đặt trọng điểm thủ hộ và theo dõi tại các bến tàu. Tên kia, ấy vậy mà có thể công khai đi lại tự nhiên ở nội thành!"

 

"Gã không ngoài khả năng đang muốn kéo tinh thần của các anh suy sụp, sau đó gã có thể bình an mà từ bến tàu ra khơi. Hơn nữa, hiện tại điện thoại di động các anh đang giám thị, đến tột cùng có phải là Đinh Nhất Tiếu lái xe không còn chưa rõ ràng đâu. Gã có thể giao điện thoại cho bất luận kẻ nào, hơn nữa bố trí một chiếc xe đa dụng màu đỏ lôi kéo tầm mắt của cảnh sát."

 

Lưu Định Cường cầm một phần tài liệu sang, hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta cũng không thể cứ như vậy bị gã dẫn dắt đến chạy đông chạy tây thế này nha?"

 

Hàn Phong nói: "Kỳ thật, mục đích thực sự tôi trở về lần này, cũng không phải là bắt Đinh Nhất Tiếu, tôi chỉ muốn nhanh chóng tóm được tên nội gián trong chúng ta mà thôi, nói thật, người không muốn chỉ ra và xác nhận Long Giai nhất, chính là tôi, nhưng không chỉ ra cô ấy thì không được. Hành động của chúng ta đều bị đối phương nắm giữ cả."

 

Lãnh Kính Hàn ngờ vực nói: "Cậu chỉ muốn chỉ ra Long Giai thôi sao? Vậy bước tiếp theo làm sao bây giờ?"

 

"Đinh Nhất Tiếu chỉ là một nhân viên cấp giám đốc chi nhánh mà bọn chúng thiết lập tại thành phố H chúng ta, chúng ta phải bắt, chính là kẻ lập kế hoạch phía sau màn của cả vụ án này."

 

"Kẻ lập kế hoạch phía sau màn, chẳng lẽ cậu đã biết là ai sao?"

 

Hàn Phong cười lạnh: "Không sai, tôi đã biết đại khái, nếu không tôi đến Thượng Hải làm gì chứ?"

 

"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì hả?"

 

"Lại để cho gã ta chạy thoát." Lâm Phàm cùng Hạ Mạt trở lại, trên mặt ngập tràn thất vọng.

 

Hàn Phong liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói tiếp: "Vụ án này, kẻ lập kế hoạch phía sau màn lợi dụng thủ pháp của bảy tông tội, đem những người của ngân hàng Hằng Phúc và những người có liên quan đến sự việc này lần lượt giết chết, đại khái chuẩn bị thu gom khoảng hơn 30% cổ phiếu, dự định khi chứng khoáng lưu thông bán tháo toàn bộ, như vậy có thể hưởng lợi khoảng hơn 300 triệu. Người chết đầu tiên là cha của Trang Hiểu Quân Trang Khánh Long, tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Hằng Phúc, cái chết của ông ta là háu ăn, bởi vì bản thân Trang Khánh Long có bệnh tim, do đó bọn chúng thiết kế rất xảo diệu, ngay cả cục cảnh sát thành phố T cũng không tra ra đầu mối. Người thứ hai, tổng giám đốc khu vực Thượng Hải Khải Khai Hoa, cái chết của ông ta là giận dữ, về nguyên nhân cái chết của ông ta, tôi chỉ mới dừng lại ở giai đoạn suy đoán, tôi đang đợi người bên kia đưa ra chứng cứ cho tôi, cậu ta sẽ gọi điện thoại đến. Vị thứ ba, là tổng giám đốc của khu vực Bắc Kinh Tra Hiếu Lễ, cái chết của ông ta là đố kỵ. Vị thứ tư là Lâm Chính, cái chết của ông ta là hẳn là dâm dục. Vị thứ năm, Tôn Hướng Hiền, cái chết của ông ta là ngạo mạn. Theo thời gian sửa cổ phần toàn diện càng ngày càng gần, bước tiến của hung thủ cũng càng lúc càng nhanh, nếu chúng ta chỉ ở thành phố H nghĩ biện pháp bắt Đinh Nhất Tiếu, vậy kẻ chủ mưu chân chính rất có khả năng đã chuyển khoản tài sản kếch xù kia đi rồi, mấy ngàn vạn trong tay Đinh Nhất Tiếu, cùng ba trăm triệu của cả vụ án này so ra chẳng tính là gì cả."

 

Lâm Phàm nói: "Mặc dù chúng tôi cũng đã nghe Lãnh trưởng phòng nói tình hình điều tra của các anh ở thành phố T, nhưng chẳng phải các anh vẫn còn chưa kết luận sao? Tới cùng kẻ chủ mưu phía sau màn là ai chứ?"

 

Hàn Phong quan sát từng người, "Nếu Long Giai còn ở đây, tôi cũng không dám nói, bất quá, hiện tại tôi có thể nói cho các anh biết, kẻ chủ mưu chân chính phía sau màn, chính là chủ tịch đương nhiệm của ngân hàng Hằng Phúc -- Giang Vĩnh Đào, mà người thay ông ta trù tính âm mưu giết người, là giám đốc khách hàng của bọn chúng Vu Thành Long."

 

"Hả!" "Sao lại là hai người bọn họ?" "Sao có thể chứ? Tự mình bán công ty của mình?" Trong lúc nhất thời, mỗi người một miệng xôn xao rối loạn.

 

"Không sai, giống như Giang Vĩnh Đào là chủ tịch đương nhiệm của công ty này, ông ta liền không đáng nghi, nhưng trên sự thật, trong 10 cổ đông lớn cổ phần ông ta nắm giữ trong công ty chỉ có 23% mà thôi , các cổ đông khác liên hợp lại, rất dễ dàng vượt qua ông ta. Mà kế hoạch đầu tư những lần gần đây của ông ta, cũng đều gặp phải thất bại, ngân hàng Henry nước ngoài không ngừng tạo áp lực, yêu cầu ông ta bán ra cổ phiếu tập đoàn, đồng thời nhường lại ghế chủ tịch này. Giang Vĩnh Đào nếu không khống chế được nhiều cổ phần hơn, ông ta sẽ ngã vào đáy cốc, hơn nữa, người nhà của ông ta cũng đều sắp xếp đến nước ngoài rồi, xem ra ông ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tùy thời chuẩn bị chạy. Hơn nữa, chỉ có ông ta mới biết được quyền cổ phần khi nào tiến hành cải chế, cũng chỉ có ông ta mới có năng lực khống chế tiến triển của cả vụ án."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng mà, không phải là bảy tông tội sao? Hình như cậu chỉ nói có năm người."

 

"Không sai, bởi vì còn có một người chưa bị giết, chúng ta cũng không biết mục tiêu kế tiếp của chúng là ai."

 

"Vậy, khi ở cảnh cục thành phố T, cậu cũng từng nói, không có loại thuốc nào không thể làm cho một người tử vong chỉ trong vòng 1 phút, mà nửa giờ trước lại không chút phản ứng nào, Vu Thành Long làm thế nào giết chết được Tôn Hướng Hiền?"

 

"Ngày đó tôi đã quên có loại thuốc thế này -- thuốc nhộng. Lúc ấy Tôn Hướng Hiền bị rơi vào trạng thái vô thức, ngay cả ăn uống cũng phải dùng ống truyền, do đó, đem viên thuốc nhộng này thông qua ống truyền dẫn vào bụng Tôn Hướng Hiền. Trước nửa giờ, dịch vị chưa làm tan chảy viên thuốc nhộng, cho nên chưa có phản ứng độc tính, nhưng viên con nhộng một khi vỡ một lỗ nhỏ, độc tố chí mạng rất nhanh có thể tiến vào máu, hơn nữa thân thể Tôn Hướng Hiền khi đó bị rơi vào hoàn cảnh cực độ suy yếu, một biến hóa nhỏ thôi cũng có thể gây ra tử vong cho ông ta. Một khi tim ngừng đập, máu cũng ngừng lưu thông, cho nên độc cũng chưa lan rộng toàn thân, điều tra máu ngoại vi đương nhiên không có hiệu quả gì."

 

"Vậy hiện giờ, chúng ta đến thành phố T trước sao?"

 

"Khoan, việc này. . . . . .Để tôi nghĩ đã. Long Giai có nói gì không?"

 

"Không có. Cô ấy một mực không chịu thừa nhận, nhưng cô ấy cũng không có cách nào giải thích được nguyên nhân của số di động kia!" Lãnh Kính Hàn lắc đầu.

 

"Chúng ta đi nhìn xem đồ đạc của cô ấy đi, có lẽ có thể từ trong đó phát hiện ra thứ gì."

 

Lâm Phàm nói: "Chúng tôi đã điều tra qua, từ trong đó không có phát hiện gì đặc biệt, cũng chỉ có máy tính của cô ấy, nhưng bản thân cô ấy là một cao thủ, chúng ta không mở ra mật mã của máy tính cô ấy, cô ấy cũng cự tuyệt tiết lộ mật mã, bây giờ vẫn chưa thuyết phục được."

 

Hàn Phong nói: "Vậy à? Chúng ta đi xem sao." Đang nói, điện thoại vang lên, Lãnh Kính Hàn nhấc máy nghe. Hàn Phong cùng Lâm Phàm bọn họ đi tới trước bàn làm việc của Long Giai.

 

"Đây là hệ thống mật mã ba tầng, phần mềm giải mã bình thường vô dụng." Lâm Phàm mở máy tính Long Giai ra.

 

Hàn Phong nói: "Thế nhưng, nếu xả máy tính, chẳng phải mật mã gì cũng không có hiệu quả nữa sao?"

 

Lâm Phàm nói: "Nhưng máy tính của phòng điều tra hình sự chúng tôi, đều có địa lôi Ngựa Gỗ, chỉ cần một máy bị xả, những văn kiện cấp bí mật được thiết định xóa bỏ này, sẽ tự động được xóa bỏ."

 

"Tốt, anh tránh ra, tôi đến xem." Hàn Phong nói, ngồi xuống trước máy tính. Lâm Phàm ngạc nhiên hỏi: "Nhưng mà, cậu, cậu chẳng phải là không thạo máy tính sao?"

 

"Không phải không thạo, mà là không thể thao tác lâu được."

 

Ngay giữa ánh mắt kinh ngạc của ba người, ngón tay của Hàn Phong như gãy tỳ bà nhanh nhẹn bắt đầu bay lượn, hai tay tựa như có hai mươi ngón vậy, căn bản nhìn không rõ động tác của đầu ngón tay. Chỉ chốc lát sau, Hàn Phong nói: "Tốt lắm. Có thể mở rồi."

 

Lâm Phàm nâng cổ tay nhìn đồng hồ, 1 phút 30 giây, so với giải mã phần mềm còn nhanh hơn. Lâm Phàm nói: "Sao cậu làm được?"

 

Hàn Phong nói: "Hiện tại cần hỏi loại vấn đề này sao? Anh mở máy tính của cô ấy ra xem thử đi."

 

Anh đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Lâm Phàm, Lâm Phàm không khỏi càng thêm kỳ quái, nghĩ thầm: "Chính cậu mở ra nhìn không được sao? Tại sao còn muốn tôi đến nữa?" Nhưng anh ta vẫn mở máy tinh ra, bắt đầu tra trong bộ duyệt tìm.

 

Lâm Phàm nói: "Những thứ này là những website cô ấy xem thường xuyên, đây là bưu kiện cô ấy nhận, những thứ này là bưu kiện cô ấy gửi đi, cô ấy phần mềm tin nhắn tức thời liên lạc với người khác, QQ, MSN, cô ấy đều không dùng. Nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc biệt cả?"

 

Hàn Phong hỏi: "Cô ấy có sở thích gì đặc biệt không?"

 

Lưu Định Cường nhớ lại nói: "Đúng rồi, Long Giai đặc biệt thích đến một trang mạng giải đố, bên trong có đủ loại đố chữ, trang đó tên là gì nhỉ?"

 

Lưu Định Cường lấy tay chỉ vào trán mình, một hồi lâu, rốt cuộc nói: "Nghĩ ra rồi, là đây." Anh ta chỉ vào một trang mạng trên màn hình, Lâm Phàm lập tức mở ra, bên trong có đố chữ, đố thơ, đố ô chữ, đố thành ngữ, sudoku vân vân.

 

Lâm Phàm từ trên máy tính chuyển ra mật mã tài khoản của Long Giai, vừa đăng nhập nhìn, câu đố Long Giai đã giải không ít, cô thường đoán nhất, là một loại trò chơi đố chữ gọi là sudoku. Hàn Phong nói: "Nguyên lai là trang đố chữ, ngược lại rất dễ dàng dùng để truyền tin tức đấy."

 

Lâm Phàm nhìn chằm chằm màn hình hỏi: "Nhưng những thứ này là gì, chúng ta căn bản không biết, đây là trò chơi gì?"

 

Hàn Phong trừng mắt nói: "Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết."

 

Hạ Mạt nói: "Sudoku, là một loại trò chơi số liệu do một nhà số học châu Âu vào thế kỷ 18 là Leonhanrd Euler phát minh, cần dùng một ít phương pháp số học, tựa như chơi rubic vậy, thoạt nhìn rất đơn giản, muốn hoàn thành thật sự không dễ dàng. Gần đây trên mạng tương đối lưu hành."

 

Lưu Định Cường nói: "Nói nghe chút xem, là chơi như thế nào?" Lâm Phàm cũng nói: "Nói nghe một chút."

 

Hạ Mạt nói: "Từ 9 ô vuông nhỏ, hợp lại thành một hình vuông, gọi là khung 9 ô, tiếp tục từ 9 khung đó, hợp lại thành một hình vuông, đây là bảng sudoku. Đó là một hình vuông 9 ô ngang, 9 ô dọc, việc phải làm chính là ở bên trong từng ô nhỏ điền vào một vài số, số liệu từ 1 đến 9, chín số liệu ở giữa ô ngang và ô dọc, không thể trùng lặp, mà số liệu trong mỗi khung 9 ô nhỏ, cũng cần điền vào từ 1 đến 9, cũng không thể trùng lặp. Câu đố sudoku, trước đó sẽ lưu lại một vài số liệu trong bảng, người chơi cần làm, chính là điền vào những số liệu còn lại."

 

Lưu Định Cường nói: "Nghe cậu nói vậy thì đâu có phức tạp nhỉ? Nhưng trong mỗi 9 ô vuông hàng ngang, điền vào chín số liệu từ 1 đến 9, mỗi một hàng dọc cũng điền chín số từ 1 đến 9, đem chín chín tám mốt ô này điền vào toàn bộ thì coi như đã hoàn thành?"

 

Hạ Mạt bổ sung nói: "Còn nữa, bên trong từng khung 9 ô cũng là số liệu từ một tới 9, hơn nữa trong mỗi một hàng ngang và mỗi một hàng dọc, không thể xuất hiện số liệu giống nhau."

 

Lâm Phàm nhìn trò chơi sudoku Long Giai đã hoàn thành trước đó, nói: "Ở đây còn một bảng số liệu mới phát tới, là ngày hôm qua. Cậu nói xem, ở đó sẽ có tin tức gì?"

 

Hàn Phong nói: "Nếu như là số mật mã, trái lại có thể truyền tải một ít tin tức, xem cái cô ấy đã hoàn thành trước đó sẽ biết."

 

Lâm Phàm tùy tiện chuyển ra một bảng Long Giai đã điền xong. Hàn Phong nói: "Lấy số liệu cô ấy điền trên đó, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, toàn bộ xếp thành một hàng."

 

Lâm Phàm sau khi sắp xếp xong, lấy được một tổ số liệu.

 

Hàn Phong nói: "27 chữ số? Phức tạp như thế?"

 

Hạ Mạt nói: "Đây coi như đơn giản rồi, ô trống để lại càng nhiều, khó khăn càng lớn."

 

Hàn Phong nói: "Không phải như thế, tôi nói nếu đây là thông tin, cũng không dễ phá giải. Long Giai thích đọc sách không?"

 

Lưu Định Cường nói: "Cô ấy thích đọc sách máy tính."

 

Hàn Phong nói: "Sao cái gì anh cũng biết vậy?"

 

Lưu Định Cường thật thà cười. Lâm Phàm nói: "Cậu không biết đâu, anh Cường của chúng tôi bình thường đều làm thí nghiệm trong phòng điều tra hình sự, là người chuyên nghiệp nhất, trong chúng ta bất kể là cuộc sống thói quen của ai, anh Cường đều hiểu rõ nhất."

 

Hàn Phong nói: "Ờ, vậy mau tìm bộ sách đó của cô ấy đi."

 

Hạ Mạt vội vàng đi lấy sách. Chỉ chốc lát sau, Hạ Mạt ôm đến một chồng sách thật dày, tất cả đều về máy tính, Hàn Phong nói: "Tìm một chút, nhìn xem có thứ gì như mã ký tự không."

 

Bốn người bắt đầu tìm kiếm trong bộ sách của Long Giai, Lưu Định Cường có phát hiện đầu tiên, anh ta từ trong một quyển bộ sưu tập thông tin máy tính giũ ra một tờ giấy, kinh hỉ nói: "Ở đây có mã ký tự nè, cư nhiên toàn là chữ. A, còn một tờ nữa?"

 

Lâm Phàm cũng đã có phát hiện: "Chỗ này của tôi cũng có."

 

Hạ Mạt nói: "Chỗ của tôi cũng có hai tờ."

 

Hàn Phong giơ tay lên, nói: "Trong tay anh Cường ba tờ, chỗ Lâm Phàm hai tờ, chỗ Hạ Mạt hai tờ, chỗ này của tôi có hai tờ, tổng cộng có chín tờ mã ký tự, hiện giờ đã đủ rồi. Mã ký tự đã có, vậy chúng ta thử bẻ khóa mật mã xem."

 

Lưu Định Cường nhìn số liệu trên máy tính, hỏi: "Số liệu này không hề có quy luật, làm sao để bẻ đây?"

 

Hàn Phong nói: "Tôi đã nói rồi, 27 chữ số, muốn giải mã, đầu tiên là ngắt mã."

 

"A! Cậu vừa nói ngắt mã?" Lâm Phàm tiếp lời, "Sao tôi lại quên mất chứ."

 

Hàn Phong cười nói: "Bởi vì anh chưa từng áp dụng, cho nên, thứ gì từng được học sẽ chậm rãi bị lãng quên."

 

Hạ Mạt nói: "Ngắt mã là gì?"

 

Lâm Phàm nói: "Giống số liệu mật mã, bởi vì trước sau đều là số liệu 0 đến 9, cho nên phải tìm ra quy luật của chúng nó. Nếu số liệu này chặt chẽ gắn liền cùng một chỗ, vậy, phải bắt chúng tách ra, về phần những số liệu làm một tổ mật mã, ngoại trừ người mã hóa, người khác không biết được. Bất quá, đơn độc một vài chữ số cũng không thể biểu đạt được ý tứ gì, cho nên đoạn mã bình thường chọn hai, ba, bốn, năm số liệu thành một tổ, sau đó lại tìm kiếm bí mật giữa các tổ số liệu với nhau. Nếu có mã ký tự nữa ---"

 

Hàn Phong nói: "Vậy thì vô cùng rõ ràng rồi, 27 số liệu, chỉ có thể chia hết cho ba và chín, nếu chín số liệu thành một tổ mật mã, vậy tổng cộng mới lấy được ba tổ mật mã, không có khả năng biểu đạt được ý nghĩa gì, cho nên, lần ngắt mã này, phải là ba số liệu một tổ, chúng ta tổng cộng có thể lấy được chín tổ mật mã. Dưới sự trợ giúp của mã ký tự, mỗi tổ mật mã tương ứng với một chữ Hán, chín chữ hẳn có thể biểu đạt rất nhiều ý nghĩa."

 

Hạ Mạt nói: "Nhưng mà, sau khi lấy được ba chữ của mỗi một tổ mật mã, chúng ta nên làm gì bây giờ đây?"

 

Lâm Phàm nói: "Có bảng mã ký tự, đây là mật mã cơ bản nhất, ít dùng để phá giải. Cậu nhìn thử xem, tổng cộng chín tờ bảng mã ký tự, trên mỗi tờ mã ký tự này đều là 9 hàng ngang, chín hàng dọc, nói cách khác, số liệu đầu tiên, số trang đại biểu cho mã ký tự, số liệu thứ hai là số lượng tín theo cột, số liệu thứ ba biểu thị thứ tự số của nhóm."

 

Lưu Định Cường nói: "Trên bảng mã ký tự chỉ có vài chữ như vậy, có thể biểu đạt chuẩn xác ý tứ muốn nhắn nhủ sao?"

 

Hàn Phong nói: "Đừng xem thường mấy tờ bảng mã ký tự này, mặc dù mỗi tờ chỉ có 81 chữ, nhưng 9 tờ tổng cộng có 729 chữ Hán, 729 chữ Hán thường dùng đã có thể biểu đạt chuẩn xác ý tứ rồi. Chữ Hán, là chữ viết có tính độc lập nhất trên thế giới, cũng biểu đạt ấn tích mang tính phức tạp nhất, chữ Hán chân chính thời toàn thắng, đạt hơn 5 vạn, mà chữ Hán thông dụng, bất quá chỉ có một hai ngàn mà thôi, có thể thuần thục nắm giữ năm trăm chữ Hán, có thể giải thích tất cả mọi chuyện trong xã hội; Có thể nắm giữ thuần thục một ngàn chữ Hán, có thể làm nhà văn; Nắm giữ thuần thục đến hai nghìn chữ Hán, có thể làm nhà tư tưởng rồi; Nếu đã có thể nắm giữ thuần thục năm nghìn chữ Hán, đó chính là triết nhân!"

 

Lưu Định Cường bật cười ha ha, nói: "Vậy, Hàn Phong, cậu đã nắm giữ bao nhiêu chữ Hán rồi?"

 

"Tôi, tôi đã sớm vượt qua hơn vạn chữ Hán rồi."

 

Lâm Phàm nói: "Phá giải mật mã đi."

 

Hạ Mạt nói: "Nhưng mà, trên mã ký tự này không ghi rõ tờ nào là trang thứ nhất, trang thứ hai mà, chúng ta làm sao phá giải?"

 

Hàn Phong nói: "Cậu thật ngốc, có ai như cậu không. Đem cả 9 tờ xem như trang đầu mà thử một lần, đem tổ số liệu mật mã thứ nhất tương ứng với chữ kia viết ra, theo thứ tự loại suy, nhiều nhất chín chín tám mốt lần, nhất định sẽ có một câu nói lưu loát."

 

"Vậy nếu như không thành một câu nói lưu loát thì sao?"

 

"Vậy chứng tỏ mật mã chúng ta phá giải không đúng. Bắt đầu đi."

 

Bốn người cùng nhau hành động, chín chữ trước đó gộp lại cùng nhau đều không có ý nghĩa, nhưng khi thử đến câu 59, liền lấy được một câu thế này: "Thông báo Lãnh Kính Hàn đến công xưởng Lương."

 

"A, đây là --" Tất cả mọi người đều kinh sợ. Lưu Định Cường nói: "Quả nhiên là mật mã."

 

Hàn Phong nói: "Nếu đã biết trình tự của trang mã ký tự rồi, vậy chúng ta sẽ thử lại một tổ số liệu đi."

 

Bọn họ lại chọn ra vài bảng sudoku, lần này tổng cộng điền 39 số liệu, vẫn như cũ dựa theo cách chia ba chữ một tổ, liều có được 13 chữ Hán, "Nghĩ cách thám thính nhà Hàn Phong đã chuẩn bị tốt rắn độc." Lâm Phàm nói: "Đáng giận, thật sự là lợi dụng internet để truyền đạt tin tức sao? Thật chẳng coi chúng ta vào đâu, chúng ta cũng không chút hay biết gì!"

 

Hàn Phong nói: "Hiện tại nói cũng vô dụng, chúng ta phải hoàn thành trước những bản sudoku gần đây, đó mới là quan trọng nhất. Hôm qua vừa mới phát tới tin tức, bọn chúng muối nói gì với Long Giai đây?"

 

Lâm Phàm nói: "Nhưng mà, chúng ta lại không chơi loại trò chơi đếm số điền bảng này, phải làm gì bây giờ?"

 

Lưu Định Cường nói: "Việc này cũng khá dễ mà, rất nhanh đã điền được rồi, để tôi."

 

Hạ Mạt nói: "Tôi cũng chơi, để tôi."

 

Hàn Phong nói: "Đừng cãi cọ, một người chép một bảng sudoku, mọi người cùng nhau động não, như vậy sẽ hoàn thành nhanh hơn."

 

Lãnh Kính Hàn đi tới, hỏi: "Hàn Phong, làm sao vậy? Tra được gì chưa?"

 

"Chúng tôi đã điều tra được bọn chúng lợi dụng internet để trao đổi tin tức bí mật, đang chuẩn bị phá giải tin tức ngày hôm qua gửi tới."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Vừa rồi bên lão Quách gọi điện đến, nói là lại phát hiện hành tung của Đinh Nhất Tiếu, bọn họ đã phái người đi thăm dò, mặc dù biết khả năng không lớn, nhưng không điều tra không được. Đoàn trưởng Trần cũng đã hỏi thăm tôi một chút tình huống cụ thể của vụ án, ông ta đối với cách nói của cậu về số liệu sắt thép chênh lệch sản xuất vũ khí kia, cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, cho rằng nên lập tức báo cáo với cấp trên, xin tăng viện binh lực."

 

Hàn Phong nói: "Tốt, lần này thực đúng là phải đánh một trận ác liệt. Vậy, chúng ta đi vẽ bản đồ thôi."

 

Lãnh Kính Hàn nói: "Cái gì?"

 

Hàn Phong nhìn ba người Lâm Phàm đang vùi đầu vào điền số, cười nói: "Từ nơi không tưởng được bắt tay vào, khả năng có phát hiện bất ngờ đấy."

 

Hai người đi tới chỗ bản đồ chi tiết thành phố H dán trên tường, Hàn Phong nói: "Phiền anh, đem những nơi Đinh Nhất Tiếu từng xuất hiện đánh dấu ra."

 

Rất nhanh trên bản đồ đã có hơn 8 dấu hiệu màu đỏ. Hàn Phong nói: "Anh xem, gã đầu tiên là theo đường Giang Hoài hướng về phía bắc, sau đó theo đường Giang Âm chuyển sang hướng tây, dạo một vòng, lại trở về đường Mã An, tiếp tục theo đường Giang Tân quay đầu hướng về phía nam." Hàn Phong chỉ vào bản đồ nói: "Cái này có một vấn đề, tuyến duyên hải phía đông, tất cả đều là bến tàu xây dựng ven biển, gã đi về hướng này, chẳng phải cách biển càng ngày càng xa sao?"

 

Lãnh Kính Hàn hít ngược một hơi, nhìn Hàn Phong, nói: "Đúng là đi theo hướng ngược lại với bến tàu sao?"

 

"Nếu gã lái xe liên tiếp xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của các anh, các anh sẽ làm gì?"

 

"Còn có thể làm gì bây giờ? Chẳng phải sẽ bố trí chướng ngại vật, phong tỏa dọc theo đường, xuất động cảnh lực, truy đuổi vây bắt sao."

 

"Đúng vậy, nhưng anh xem con đường gã đi này, nếu ngồi du thuyền qua cầu lớn ra đổ ra biển thì sao?"

 

"Du thuyền vốn du lịch vòng quanh và hướng vào đất liền, nhưng nếu vào biển, phía trước quả thật không có trạm kiểm soát gì, cậu là nói, gã muốn từ sông đổ ra biển, sau đó lại theo biển bỏ trốn sao?"

 

"Nhưng tiền thì làm sao đây?"

 

"Đúng rồi. Gã mang theo số tiền mặt lớn, nếu gã phải từ chỗ sông đổ ra biển ngồi thuyền, chỉ có du thuyền vòng quanh thành phố là ra biển, nhưng gã không có khả năng mang theo nhiều tiền như vậy mà ngồi du thuyền. Nếu như gã tự lái ca nô, một là không có chỗ cập bến, hai là cảnh sát đường sông sẽ lục soát."

 

"Đúng vậy, cho nên, chỉ có một khả năng, đó chính là, gã căn bản không mang theo tiền. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta rà soát phạm vi tín hiện điện thoại di động Đinh Nhất Tiếu không? Chỗ đó chỉ phát hiện dấu tay của Đinh Nhất Tiếu cùng đồ dùng sinh hoạt của một người, vậy A Bát đâu? Từ tình huống giám thị của chúng ta nhiều ngày nay đến xem, bọn chúng chính là như hình với bóng mà!"

 

"Cậu là nói, Đinh Nhất Tiếu lưu lại giấy mực in chỗ đó chỉ là giả, tiền sớm đã bảo A Bát chuyển đi, Đinh Nhất Tiếu chỉ có một mình, không ngoài mục đích thu hút sự chú ý của chúng ta, làm cho bọn chúng dưới tình huống không thể nhận thấy được an toàn rời bến đồng thời mang theo số tiền đó. Nhưng mà, chính gã thì sao đây? Đinh Nhất Tiếu cũng không phải đèn cạn dầu, gã không thể không muốn chỗ tốt mà phải bận rộn chạy loạn một phen vô ích chứ?"

 

"Đừng có gấp, hãy nghe tôi nói hết. Đinh Nhất Tiếu đơn độc một mình, không mang theo tiền mặt, gã càng dễ dàng lẩn trốn, cũng dễ dàng đào tẩu hơn. Gã hiện tại, cho dù muốn đến tuyến biên phòng ra nước ngoài cũng không phải không có khả năng, thế nhưng, như lời anh đã nói, gã không có khả năng vứt bỏ số tiền này, đó là mục đích cuối cùng của gã. Do đó, tiền nhất định đã được chuyển đến nơi an toàn, hơn nữa có thể cung cấp phương tiện chạy trốn. Từ chỗ này ngồi du thuyền, tránh né kiểm tra của cảnh sát, vậy du thuyền sẽ đi qua những bến nào?"

 

"Cảng Đông Phương Quốc Tế, phồn hoa nhất, hiện tại cũng là bến tàu có lượng vận chuyển hàng hóa lớn nhất, du thuyền đều cập bến ở nơi này."

 

"Vậy, trước đó chuẩn bị tốt du thuyền tốc độ cao, hơn nữa chuẩn bị tốt tiền mặt thì sao?"

 

"Tôi hiểu rồi, gã ở dọc đường tận lực thu hút sự chú ý của cảnh sát, để đồng bọn của gã thay gã chuyển tiền đến bến tàu bọn chúng đã chuẩn bị tốt, sau đó thừa dịp chúng ta đặt hết sự chú ý trên đường cái, sẽ tiếp tục lợi dụng du thuyền chuẩn bị tốt trước đó mà đào tẩu!"

 

"Tới vùng biển quốc tế rồi, gã có thể ngồi thuyền quốc tế, cảnh sát không có quyền hỏi đến hay can thiệp, đây chính là bí ẩn về lộ tuyến lưu vong nam bắc trái ngược của gã."

 

"Tôi lập tức thông báo lão Quách, để bọn họ tăng mạnh phòng ngự và kiểm tra ở bến tàu Đông Phương Quốc Tế!"

 

"Chờ một chút, vẫn chưa thể xác định gã có chọn bến tàu Đông Phương Quốc Tế hay không, nếu tùy tiện tập trung binh lực, có khả năng bị bọn chúng từ một bến tàu khác đột phá."

 

"Vậy phải làm sao đây?"

 

"Vậy, chúng ta sẽ xem thử Lâm Phàm bọn họ đã phá giải được bí ẩn trong trò chơi sudoku kia chưa, dù sao Long Giai cũng là một phần tử trong bọn chúng, cũng không thể bỏ lại đồng bọn mà chạy trốn chứ? Bọn chúng còn phải phòng ngừa Long Giai bán đứng bọn chúng mà."

 

Lãnh Kính Hàn lao ra khỏi phòng, hỏi: "Các cậu điền đến đâu rồi?"

 

Lưu Định Cường đầu đầy mồ hôi, nói: "Thoạt nhìn đơn giản, thứ này này quả thật khó phá giải, chỉ cần mỗi một hàng ngang cùng mỗi một hàng dọc không được có số liệu trùng lặp cũng đã rất thử thách rồi, còn muốn yêu cầu trong mỗi ô vuông của khung 9 ô không thể có số liệu trùng lặp, so với tôi làm giám định còn khó hơn!"

 

Lâm Phàm ném bút, nói: "Không làm nữa, đây căn bản không phải là thứ con người có thể điền được, cũng chỉ có thiên tài máy tính như Long Giai mới có thể chơi loại trò chơi này, tôi cũng đâu phải nhà toán học chứ."

 

Lãnh Kính Hàn nhìn thời gian, nói: "Đã gần hai tiếng rồi, các cậu nhanh một chút, Đinh Nhất Tiếu không có khả năng kéo dài lâu như vậy, thời gian càng dài đối với gã càng bất lợi, hiện tại gã cách cầu lớn sông cửa biển rất gần rồi, tối nay, bọn chúng có lẽ sẽ chạy trốn. Hơn nữa, hôm nay cũng là ngày cuối cùng của kỳ hạn phá án." Ông nói với Hàn Phong: "Cậu cũng giúp đỡ xem sao đi chứ?"

 

"Anh đâu phải không biết, mấy thứ này, tôi quả thật không được nha. Không bằng trực tiếp hỏi Long Giai, đúng rồi, Long Giai bị các anh giam ở đâu?"

 

"Long Giai giờ đang ở ký túc xá của cô ấy, tôi mang cậu đi. Vậy các cậu --"

 

"Yên tâm, cho dù chúng ta đi rồi quay về, bọn họ chưa chắc đã phá giải được câu đố của sudoku."

 

Lâm Phàm nói: "Đừng có khinh người."

 

Hàn Phong ha ha cười, cùng Lãnh Kính Hàn đi ra cửa.

back top