Kỳ Lân Bảo Điển

Chương 15: Quỷ kế tắc hữu quỷ kế trị - Luận phương cứu người người lại lụy thân

Dừng chân ở một trong những thạch động liên hoàn, Châu Sách chợt thất vọng thở ra :

 

- Đa tạ tiểu thư vẫn luôn tin. Vì tại hạ dù luôn dụng tâm cơ với bất luận ai nhưng tuyệt nhiên chưa hề bao giờ có ý nghĩ hoặc mưu toan gây bất lợi cho Thượng Quan phủ gia.

 

Thượng Quan Tuyết Hà cũng thở ra :

 

- Vậy sao Châu huynh vẫn chưa giải khai huyệt đạo cho muội? Há không biết cùng với hành động đột ngột mang muội cùng đi và vẫn chưa ra tay giải huyệt có thể khiến muội cũng đến lượt nghi ngờ Châu huynh chăng?

 

Châu Sách gượng cười :

 

- Vậy nãy giờ tại hạ loay hoay những gì, tiểu thư ắt cũng nhìn thấy nhưng há lẽ nào không hiểu? Chao ôi! Cung cách điểm huyệt của lệnh tổ mẫu dĩ nhiên theo đường lối hữu biệt, khiến tại hạ vừa rồi đã phải thở dài vì vô phương hóa giải hộ tiểu thư.

 

Thương Quan Tuyết Hà sinh nghi :

 

- Có thật như lời Châu huynh nói chăng? Vì rõ ràng nội tổ mẫu cũng đã điểm huyệt Châu huynh nhưng sự thực sau đó...

 

Châu Sách nôn nóng ngắt lời Thương Quan Tuyết Hà :

 

- Sự thực thì tại hạ vì luôn cẩn trọng vận lực sẵn nên bất luận ai dù rất muốn điểm huyệt chế ngự tại hạ cũng vô khả. Tuy nhiên, còn một việc này thiết tưởng tiểu thư nên minh bạch. Là sở dĩ tại hạ mang tiểu thư cùng đi vì còn có nguyên nhân khác hệ trọng hơn.

 

Thương Quan Tuyết Hà dè dặt :

 

- Nguyên nhân nào? Nhưng đừng nói như nội tổ mẫu đã nghi, Châu huynh toan dùng muội để uy hiếp, buộc nội tổ mẫu không thể không chỉ điểm tuyệt kỹ cho Châu huynh hầu đổi lấy sự vẹn toàn cho muội.

 

Châu Sách ngao ngán lắc đầu :

 

- Không cần giấu tiểu thư làm gì nữa. Sở học của Đường gia quả thật đã do tại hạ tự phát hiện và luyện tựu thành. Như vậy, với bất luận tuyệt kỹ của ai khác dù thượng thừa đến đâu cũng chưa đủ khiến tại hạ quan tâm. Còn về nguyên nhân tại hạ buộc lòng phải mang tiểu thư cùng đi là để tránh cho tiểu thư ắt thế nào cũng gặp bất lợi mà có thể đang xảy ra cho lệnh tổ mẫu.

 

Nàng không tin :

 

- Bị bất lợi với hai nhân vật vừa rồi ư? Châu huynh toan lừa ai vậy? Vì cũng như Châu huynh, muội tuyệt nhiên hiểu lão tiền bối lúc nãy từng là cố nhân, là hảo bằng hữu với lệnh tổ mẫu. Vừa gặp nhau là mừng mừng nói nói ngay. Việc gây bất lợi chỉ là suy diễn theo chủ ý của Châu huynh và thuận theo mưu mô xảo quyệt nào nữa thôi.

 

Châu Sách một lần nữa lại tỏ thái độ đang thật nôn nóng :

 

- Thật tiếc là tại hạ không thể giải khai huyệt đạo cho tiểu thư cùng đi. Nhưng nếu cứ thế này, lưu tiểu thư ở lại một mình, phần tại hạ thì toan quay lại giải nguy cho lệnh tổ mẫu, chỉ sợ cứu được một lại để mất đi một khác... A! Chưa bao giờ tại hạ bối rối như lúc này.

 

Nàng vẫn hoài nghi :

 

- Châu huynh nếu muốn, cứ lưu muội lại. Muội không tin hoặc hai nhân vật vừa nãy hoặc ẩn đâu đó trong này còn có ai khác sẽ gây bất lợi cho muội. Tuyệt đối không tin.

 

Châu Sách chợt cuối sát mặt nhìn nàng :

 

- Tiểu thư còn nhờ đã từng vẫy gọi tại hạ? Vậy nghe đây, chính là nhờ chui lầm vào một huyệt khẩu khác, sở dĩ tại hạ khi đó bật lùi lại ngay vì đã nghe tận mãi trong sâu văng vẳng có tiếng cười cười nói nói. Kế đến, lão Bốc Thuật Trịnh Bất Vi và ả hiểm độc Đường Kim Phụng đột ngột xuất hiện. Họ, một già một trẻ, liệu có phải chính họ đã nói nói cười cười như tại hạ từng tình cờ nghe? Quả quyết chẳng phải họ. Vậy thì còn nữa, và thật lạ khi tiểu thư chọn cả một dãy thạch động liên hoàn này để ẩn nấp bọn Xuyên Cương môn.

 

Nàng giật mình :

 

- Có thật chăng? Há lẽ Châu huynh muốn dọa muội?

 

Châu Sách lùi trở ra, không cần kề sát mặt Thương Quan Tuyết Hà nữa :

 

- Việc lệnh tổ mẫu lâm nguy cũng không hề do tại hạ muốn dọa. Thế nên, chỉ có hai cách thế này, dĩ nhiên là không bao giờ tại hạ nhẫn tâm lưu tiểu thư ở lại đây một mình. Cách thứ nhất là đành tiếp tục cùng mang tiểu thư cùng quay lại, vạn nhất vẫn không cứu được lệnh tổ mẫu thì cả ba chúng ta đành chịu chung số phận.

 

Nàng dần tin :

 

- Cách thứ hai?

 

Châu Sách nghiêm mặt lại :

 

- Tại hạ cần biết ngay càng nhiều càng tốt về mọi đường lối sở học của Thượng Quan phủ gia. Và sẽ dựa vào đó minh bạch ngay cần phải giúp tiểu thư giải khai huyệt đạo như thế nào. Mà này, đừng bao giờ nghĩ đây là mưu kế để tại hạ am tường tuyệt học quý phủ. Huống hồ, nếu vẫn tin thì làm ơn làm phúc đi, hãy tin tại hạ thêm lần này nữa. Và nhớ đừng để quá muộn. Vì sẽ khiến tiểu thư mãi ân hận suốt đời.

 

Thương Quan Tuyết Hà thở dài :

 

- Vì nội tổ mẫu, âu đành nhắm mắt đưa chân vậy. Chỉ cầu mong không phải muội đã bị Châu huynh gạt. Hãy nghe đây...

 

Nàng đọc cho Châu Sách nghe khá nhiều những câu yếu quyết kinh văn chỉ liên quan đến công phu sở học Thượng Quan phủ gia.

 

Châu Sách nhắm mắt lắng nghe, chăm chú đến độ nhăn mày nhíu mặt và dần xuất hạn, lộ ra những giọt mồ hôi điểm lấm tấm trên trán.

 

Chợt Châu Sách mở mắt ra :

 

- Không phải. Vậy lẽ nào lệnh tổ mẫu vì từng vang danh là Đinh Tam Liễu Tiên Tử gì đấy nên sở học vẫn có phần hữu biệt so với sở học của tiểu thư từng lĩnh hội? Nếu như thế thì không xong rồi.

 

Thượng Quan Tuyết Hà thất vọng :

 

- Còn một đoạn kinh văn nữa, là chương cuối của nội công tâm pháp Thượng Quan phủ gia. Tuy muội chưa đủ bản lãnh luyện nhưng may vẫn nhớ.

 

Châu Sách cũng không hy vọng gì lắm :

 

- Hãy thử xem! Vì dù vẫn khiếm khuyết phần cuối thì lẽ ra tại hạ cũng đã nhận biết về đường lối sở học của quý phủ. Đằng này...

 

Nàng lại đọc.

 

Và lần này Châu Sách thoạt nghe xong liền kêu :

 

- Đây rồi! Thật lạ là mãi bây giờ mới có chỗ liên quan. Để tại hạ thử xem. Khai này. Úy, chưa phải ư? Vậy còn cách nữa. Khai này.

 

Thật may, Thượng Quan Tuyết Hà chợt tự cử động, nhưng chưa kịp nói gì thì bị Châu Sách lôi đi.

 

- Vút!

 

Hoang mang, nàng thì thào bảo :

 

- Châu huynh thật sự quay trở lại?

 

Châu Sách nghiến răng rít :

 

- Đừng lên tiếng! Họ rất lợi hại. Có thể nghe đấy.

 

Hoảng sợ, nàng vùng im bật và kể từ đó chỉ còn biết lẳng lặng theo chân Châu Sách.

 

Châu Sách đi nhanh thì nàng đi nhanh, hễ dừng thì cả hai cùng dừng.

 

Và khi Châu Sách ra hiệu bế khí thì nàng lập tức bế kín hô hấp. Dù vậy, hai mắt nàng vẫn luôn lấm lét và thắc thỏm nhìn Châu Sách.

 

Bất chợt Châu Sách ra hiệu bằng cách lấy tay chỉ vào tai.

 

Nàng không hiểu, thế là cứ huơ tay ra dấu không hiểu.

 

Châu Sách lại nghiến răng, dù vậy vẫn mấp máy môi, nói không ra tiếng, thành hai chữ: “Hãy nghe”.

 

Bấy giờ, Thượng Quan Tuyết Hà mới hiểu, tuy nhiên tận đáy lòng vẫn cảm thấy rất ghét, rất giận Châu Sách qua những thái độ đối xử với nàng như vậy.

 

Nhưng rồi...

 

Một tràng cười chợt văng vẳng phát lên :

 

- Thôi nào! Lão tỷ tỷ. Nhớ lại thủa ấy, lúc mọi người cùng phát hiện ra pho chưởng Thất Tình Lục Dục lẽ ra đủ mười ba chiêu. Thế nhưng nhờ khiếm khuyết một nên quả là vừa khéo chia đủ cho Thất phái là bảy, thêm năm nữa gồm Tam tiên, Nhất quỷ, Đại Trạng Nguyên là vừa đúng mười hai chiêu. Và từng có những lời truyền tai bảo nhỏ với nhau là một chiêu bị khiếm khuyết rất có thể do Tam tiên, trước thì cùng nhau lẻn sở hữu sau đó thì hợp lại phá hủy đi. Há lẽ lão tỷ tỷ chưa từng nghe hoặc đoán biết vẫn có những lời rỉ tai này? Ha ha...

 

Sau đó tất cả lại im lặng, khiến Thượng Quan Tuyết Hà nghi nan khôn xiết đành ra hiệu bảo Châu Sách hãy tiến lại gần hơn.

 

Ngờ đâu vì nhìn thấy Thượng Quan Tuyết Hà ra hiệu, Châu Sách chợt phụ nhĩ, nói rót vào tai nàng :

 

- Tiểu thư không nghe rõ hay chẳng nghe gì? Vậy để tại hạ thuật cho. Quả là lệnh tổ mẫu đã bị lão Bốc Thuật cố nhân uy hiếp. Còn ám chỉ rõ có một pho chưởng Thất Tình Lục Dục gì đó nếu mỗi nhân vật từng dự phần chỉ được mỗi người một chiêu thì riêng Tam tiên, trong đó có lệnh tổ mẫu ắt đã dùng thủ đoạn nên sở hữu những hai chiêu. Thật ra là lệnh tổ mẫu không thừa nhận cũng chẳng màng phủ nhận, trái lại đang mắng lão Bốc Thuật đê tiện hèn hạ...

 

Tràng cười và thanh âm của lão Bốc Thuật chợt vang lên :

 

- Gã Châu Sách ư? Gã rất giảo quyệt, nhất là qua hành vi dám chiếm hữu sở học Đường gia mặc dù thế: Phận gã chỉ là gia nhân. Tuy nhiên, ha ha..., nếu bảo gã từng có ý định báo thù thay cho họ Đường thì vị tất. Nhưng nếu quả quyết điều ngược lại thì rất có thể. Lão tỷ tỷ có muốn biết tại sao không? Chỉ vì lão phu từng nhớ vẫn gặp gã cách đây ba năm và khi đó gã có tính danh là Đường Phi Thạch, thoạt nghe cũng biết ngay gã là hậu nhân cốt nhục của Đường Như Sơn. Ngờ đâu sau này gặp lại, gã bỗng mang tên Châu Sách, với thân phận chỉ là gia nhân Đường gia, khiến lão phu nhất thời hoang mang, chẳng rõ sao lại có chuyện chẳng đồng nhất này. May sao lúc nãy có được nghe mẫu đối thoại giữa gã và lão tỷ tỷ, lão phu vỡ lẽ, hóa ra trước kia vì nhầm lẫn nào đó, gã vô tình mạo nhận tính danh của người. Đó là Đường Phi Thạch đích thực. Vậy thì đoán xem họ Đường có tha cho gã tội mạo nhận chăng? Chẳng những vậy, ha ha..., lão phu còn đoán, gã ắt có đủ lý do để phải oán hận họ Đường. Lão tỷ tỷ rõ rồi chứ? Ha ha...

 

Thượng Quan Tuyết Hà ái ngại liếc nhìn Châu Sách và đành lén thở dài khi thấy sắc diện của Châu Sách vì vẫn mãi chú tâm lắng nghe nên hầu như cú trơ trơ như đá.

 

Nhưng cũng thật ngẫu nhiên, lúc Thượng Quan Tuyết Hà không nhìn Châu Sách nữa thì Châu Sách lại đột ngột phụ nhĩ nói tiếp vào tai nàng :

 

- Nguy rồi! Ả độc ác Đường Kim Phụng tuy từ lâu luôn tìm và quyết hạ thủ bất luận ai có liên quan đến Đường gia nhưng ngay lúc này lại bảo cũng sẵn sàng hạ thủ bất cứ kẻ nào từng gây bất lợi cho họ Đường. Ả bảo đó là tội dám vượt quyền ả và ả quyết chỉ mỗi mình ả mới đủ tư cách tận diệt họ Đường. Ả đang tin việc Thượng Quan phủ gia có dự phần hủy diệt Đường gia ba năm trước là sự thật. Ả định khu xử lệnh tổ mẫu.

 

Thượng Quan Tuyết Hà tái mặt, chợt tự cầm tay Châu Sách :

 

- Muội xin Châu huynh hãy mau mau nghĩ cách cứu...

 

Châu Sách liền chụp phủ một tay lên miệng nàng :

 

- Suỵt!

 

Và rồi Châu Sách lại phụ nhĩ :

 

- Tạm ổn rồi. Thì ra ả chỉ mới dọa, chủ ý là dẫn dụ, mong lệnh tổ mẫu mau đem hai chiêu gì đó trong pho Thất Tình Lục Dục chưởng truyền cho ả để đổi lấy sự vẹn toàn sinh mạng. Nhưng như lệnh tổ mẫu không khứng chịu.

 

Quả thật, lão Bốc Thuật lại cười ngạo nghễ :

 

- Sao lão tỷ tỷ chỉ biết một mà không chịu suy hai? Hay là lão tỷ tỷ vẫn chưa hiểu tình thế lúc này của võ lâm? Cho lão tỷ tỷ hay, nếu đã có một trong Tam tiên từng đột ngột yểu mệnh thì hiện có một trong Nhị Tiên còn lại cũng vì dụng mưu gì đó không biết đã ngấm ngầm từ lâu thu phục và dùng bọn Võ Lâm thập nhất hung như một thế lực tâm phúc. Chưa hết đâu. Lão tỷ tỷ bảo đã phó giao một tiểu điệt nhi là Thượng Quan Công gì đó cho Đại Trạng Nguyên thay thế giáo huấn? Há lẽ Đại Trạng Nguyên đột ngột mở thư quán, bảo là để thu nhận môn sinh, chẳng khiến lão tỷ tỷ nghi ngờ hoặc nghĩ đến điều gì sao? Vậy là vì không am hiểu tình thế khiến lão tỷ tỷ theo thời gian dần trở nên cả tin. Ha ha...

 

Tất cả lại tĩnh lặng nhưng Thượng Quan Tuyết Hà tiếp tục nhờ Châu Sách phụ nhĩ, thuật những gì đang nghe nên nàng dần minh bạch. Châu Sách nói :

 

- Hóa ra Đại Trạng Nguyên là nhân vật được quý phủ tin hoặc chẳng tin đã giao phó lệnh nhị ca. Và theo lão Bốc Thuật kiến giải, chủ ý của Đại Trạng Nguyên là vẫn nuôi dã tâm thu thập đủ mười ba chiêu chưởng Thất Tình Lục Dục. Nhưng thay vì dùng thủ đoạn uy hiếp hoặc o ép như lão Bốc Thuật đang vận dụng với lệnh tổ mẫu thì Đại Trạng Nguyên toan qua lệnh nhị ca Thượng Quan Công, trước tiên là mê hoặc, sao cho lệnh nhị ca tự nói ra mọi kinh văn sở học từng giúp quý phủ vang danh trên giang hồ. Sau đó, Đại Trạng Nguyên nhờ sẵn có tư chất thiên phú, thật thông minh đĩnh ngộ, sẽ qua đó tự lĩnh hội ngược lại hoặc là một chiêu hoặc có thể là hai chiêu trong pho chưởng Thất Tình Lục Dục do lệnh tổ mẫu từng sở hữu. Tiểu thư có biết những nhân vật nào từng gọi là Tam tiên, Nhất quỷ, Đại Trạng Nguyên chăng? Nhất là Đại Trạng Nguyên có danh tính lai lịch hoặc trú sở như thế nào?

 

Thượng Quan Tuyết Hà gật đầu nhưng chẳng kịp nói gì thì được Châu Sách ra hiệu, ý bảo chưa phải lúc cho nàng lên tiếng.

 

Tiếp đó, sau một lúc ngắn nữa chủ tâm lắng nghe, Châu Sách vùng tái mặt, vội phụ nhĩ cho nàng biết :

 

- Lệnh tổ mẫu quyết chẳng để lão Bốc Thuật thuyết phục. Thế nên, lúc này đây, Ả độc ác Đường Kim Phụng quyết ra tay xử trị lệnh tổ mẫu vì tội dám vượt quyền ả, ba năm trước đã dám hủy diệt Đường gia.

 

Thượng Quan Tuyết Hà cũng biến sắc, chợt chớp động toan chạy đến.

 

Châu Sách kịp phát hiện nên khuyên nàng, bằng cách ra hiệu bảo nàng dù nôn nóng thế mấy cũng đừng vì thế mà thiếu cẩn trọng, chẳng cần suy xét trước khi hành sự.

 

Thượng Quan Tuyết Hà dù miễn cưỡng vẫn nghe theo do thấy Châu Sách cuối cùng cũng chịu di chuyển nhích dần về phía trước.

 

Nhưng lạ thay, đang có thái độ cẩn trọng là vậy, Châu Sách chợt di chuyển thật lẹ, lại còn hớn hở cùng nắm tay nàng kéo đi. Không chỉ vậy, Châu Sách còn thì thào, chẳng cần phụ nhĩ như nãy giờ nữa :

 

- Tại hạ liệu đoán không sai. Trong dãy thạch động liên hoàn quả nhiên vẫn còn những nhân vật khác cùng hiện hữu. Những nhân vật này đã bất thần xuất hiện và dường như đang dàn trận đối phó lão Bốc Thuật và ả độc ác Đường Kim Phụng. Đây đúng là cơ hội cho chúng ta tha hồ tiến lại gần hơn tìm dịp thuận tiện nhất để giải thoát lệnh tổ mẫu. Nhưng tiểu thư xin luôn nhớ, đừng bao giờ tùy tiện hành động nếu như chưa có ý của tại hạ. Đi nào!

 

Cả hai len lén lại gần, gần thật gần.

 

Và cuối cùng, từ chỗ lẫn khuất đang nấp, cả hai cùng nhìn thấy lão thái thái, nội tổ mẫu của Thượng Quan Tuyết Hà, đang một mình ngồi bất động ở một chỗ hữu biệt. Cách đó không xa, chỉ độ ngoài một trượng, là ả Đường Kim Phụng đang cùng lão Bốc Thuật quay lưng lại với nhau để cùng đối phó về cả hai phía đã bất chợt xuất hiện nhiều nhân vật lạ mặt.

 

Vì song phương đều đang gườm gườm thủ thế, nghĩa là đều đang ngưng đọng thần sắc nên cả Châu Sách lẫn Thượng Quan Tuyết Hà đành phải ra hiệu cho nhau, ngầm bảo nấp thật im và đừng tự gây kinh động.

 

Cuối cùng, vì không chịu được, Đường Kim Phụng tự lên tiếng trước :

 

- Chư vị là những nhân vật hà phương hà xứ? Đột ngột xuất hiện thế này là có ý gì?

 

Phe đối phương, chỉ có một nhân vật mở miệng, phát thoại bằng giọng tột cùng lạnh lùng và vô biểu cảm :

 

- Chớ nhiều lời. Trái lại, tất cả hãy ngoan ngoãn thúc thủ và đừng vọng tưởng nghĩ đến chuyện xuất thủ, chỉ tự chuốc đại thảm họa vào thân.

 

Thừa dịp này, Thượng Quan Tuyết Hà lào thào vào tai Châu Sách :

 

- Sao bọn kia, ai ai cũng có dung diện mơn mởn trắng tợ ngọc, đến cả muội dù là nữ nhân vẫn chẳng được như vậy?

 

Châu Sách thất kinh, vội lừ mắt nhìn, tỏ ý trách Thượng Quan Tuyết Hà.

 

Thì đúng lúc đó, thật may lão Bốc Thuật Trịnh Bất Vi cũng động thân xuất thủ :

 

- Bọn này tiên không ra tiên, quỷ cũng chẳng ra quỷ, thà đánh một trận xem sao. Đỡ chiêu!

 

- Ào...

 

Đường Kim Phụng cũng chớp động :

 

- Lão hộ cung nói rất phải. Đánh thì đánh.

 

- Vù...

 

Những kẻ mặt trắng lập tức chứng tỏ họ không phải hạng tầm thường, dù cùng xuất thủ nhưng chẳng hề vì thế mà tự gây náo loạn cho nhau, cũng không vì đông nhân số mà không tuân theo mọi quy củ ắt đã được họ tự ước định sẵn từ trước.

 

Châu Sách nhận ra điều này, vì thán phục nên khẽ dặn Thượng Quan Tuyết Hà :

 

- Bọn họ cùng chung một hội, từng được đào luyện khá nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể xem thường. Vì vậy, muốn nhân lúc này, ngao cò tranh nhau, để cứu lệnh tổ mẫu không phải quá khó. Tuy nhiên, để tránh mọi tình huống bất ngờ. Tại hạ nghĩ chỉ có mỗi cách này, là tiểu thư phải tự lao ra cứu lệnh tổ mẫu thật mau, sau đó quay lại đây và chạy một mạch. Phần tại hạ không chỉ tạm ẩn thân để nếu cần thì ngăn chặn bất luận ai toan đuổi theo mà sau đó còn dùng kế, dẫn họ chạy sai qua hướng khác. Chỉ với cách đó, vạn nhất họ có thân thủ quá lợi hại thì biết khi đuổi nhầm tại hạ, ắt họ sẽ thôi, và thế là tiểu thư đã đủ thời gian đưa lệnh tổ mẫu thoát.

 

Thượng Quan Tuyết Hà lo ngại :

 

- Nhưng Châu huynh liệu có thể tự thoát được họ chăng? Vạn nhất bị họ không chỉ đuổi kịp mà còn tuyệt tình độc ác quyết hạ thủ, thì Châu huynh định đối phó sao đây?

 

Châu Sách cười cười :

 

- Đừng lo. Vì như tại hạ từng nói, nếu biết chẳng chắc nắm phấn thắng thì tại hạ tuyệt nhiên không bao giờ hành sự. Có chăng là tiểu thư nên lo cho thân. Vì dù thoát ở đây thì còn chỗ nào khác thật an toàn để tạm dung thân nữa chăng? Bởi tại hạ cũng cần biết để nếu tiện thì quay lại hội diện chứ?

 

Thượng Quan Tuyết Hà phân vân :

 

- Muội thật cũng chẳng biết có còn đâu nữa nơi để dung thân hay không. Ắt hẳn điều này cần phải có nội tổ mẫu định đoạt.

 

Châu Sách nhẹ gật đầu :

 

- Như vậy cũng tốt. Vì lệnh tổ mẫu chứng tỏ vẫn còn rất nhiều tâm cơ. Thôi, hãy cứ quyết định như thế. Còn bây giờ, hãy chờ tại hạ ra hiệu và tiểu thư cứ theo đó tiến hành ngay. Rõ chưa?

 

Thượng Quan Tuyết Hà chạm vào tay Châu Sách :

 

- Châu huynh không oán trách nội tổ mẫu chứ? Và cũng đừng nghĩ vì Tuyết Hà không muốn gặp lại nên mới nói bản thân không biết trước sẽ tạm dung thân chỗ nào. Kỳ thực, Tuyết Hà luôn muốn có Châu huynh bên cạnh, nhất là những lúc như thế này.

 

Châu Sách nhẹ lắc đầu :

 

- Không đâu! Tại hạ chẳng dám oán trách ai. Có chăng là chỉ tự trách, bản thân quả thật chẳng có lai lịch minh bạch. Thế thôi. Nào, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Vì cơ hội để hành động như sắp xảy đến kia kìa.

 

Thượng Quan Tuyết Hà dõi nhìn ra ngoài. Và khi chỉ mới vừa vặn nhìn thấy cục diện diễn khai đang càng lúc càng tăng dần sát khí thì Thượng Quan Tuyết Hà đã nghe Châu Sách giục :

 

- Đúng lúc rồi. Đi mau. Hãy lao ra và cứu người thật nhanh kìa. Mau lên!

 

Tự giận là phải để Châu Sách giục đến hai lần, chỉ do bản thân bị giật mình, Thượng Quan Tuyết Hà vì muốn chuộc lại nên vận lập tức vận dụng toàn lực để lao ào ra.

 

Vút!

 

Bọn mặt trắng phát hiện :

 

- Mau! Có kẻ toan giải cứu mụ họ Đinh.

 

Nhưng Thượng Quan Tuyết Hà nhờ lợi thế bất ngờ nên vẫn chộp được nội tổ mẫu và đang khẩn trương thoát đi.

 

Vút!

 

Đường Kim Phụng cũng thấy nên quát :

 

- Tiện nhân kia, ai cho phép ngươi...

 

Tiếng quát phải ngưng ngang do Đường Kim Phụng lại bị hai cao thủ mặt trắng bất thần xuất thủ nhân lúc Đường Kim Phụng có dấu hiệu phân thần.

 

Dù vậy, vẫn có hai cao thủ mặt trắng khác quyết đuổi theo Thượng Quan Tuyết Hà.

 

- Nha đầu, nếu muốn sống thì mau lưu mụ họ Đinh lại đây.

 

- Ả muốn chết thì cứ cho chết.

 

- Đỡ!

 

Ào...

 

Vù...

 

Thượng Quan Tuyết Hà chui tột vào ngách động và lập tức nghe Châu Sách khẽ quát :

 

- Mau tiếp tục. Chạy!

 

Cũng lúc này, cả hai ngọn kình do vẫn từ hai nhân vật mặt trắng vỗ cuồn cuộn đến nên chấn chạm vào ngách động, ngay phía sau lưng Thượng Quan Tuyết Hà.

 

Ầm! Ầm!...

 

Chấn kình đẩy Thượng Quan Tuyết Hà suýt ngã. Nhưng nhờ vẫn giữ chắc nội tổ mẫu trong tay nên Thượng Quan Tuyết Hà nương theo chấn kình, dù lảo đảo cũng tiếp tục chạy thật nhanh.

 

Vút!

 

Riêng Châu Sách thì chờ hai nhân vật mặt trắng vừa toan chui theo vào ngách động liền vận lực quật liên hồi vào hai bên ngách đá của vách động.

 

Ầm! Ầm!...

 

Loạn thach lả tả rơi.

 

Rào...

 

Những loạt chấn chạm cùng nhiều loạn thạch chợt rơi khiến hai nhân vật mặt trắng vì thần hồn nát thần tính nên vội lùi nhanh, miệng thì hô hoán thảng thốt :

 

- Có địa chấn?!

 

- Đừng tiếp tục động thủ nữa. Những chấn lực như đang làm núi đá lung lay sắp đổ. Hãy triệt thoái mau thôi.

 

Nhờ đó, Châu Sách vừa tự mỉm cười hài lòng vừa lẳng lặng tháo lui.

 

* * * * *

 

Với tư thế vẫn ngồi tọa công, chợt Châu Sách hé mở hai mắt, ngẫu nhiên hướng mục quang dõi nhìn ra ngoài, từ gần đến xa dần.

 

Và trong một sát na không hề có chủ định, chợt Châu Sách bắt gặp một cảnh tuyệt nhiên không thể ngờ là có.

 

Tuy nhiên, dù đang dõi nhìn từ chỗ cao, một địa thế đã ngẫu nhiên tìm thấy chỉ là để bản thân có lại cơ hội tọa công dưỡng thần sau thời gian đã hơn một ngày một đêm đối diện và trải qua nhiều diễn biến luôn cận kề hiểm nguy, nhưng Châu Sách hoàn toàn không ngờ nhờ địa thế này nên đột ngột có cơ hội mục kích cảnh ấy và kỳ thực là nó đã xảy ra.

 

Tự minh định bản thân không nhìn lầm và càng không hề có bất kỳ nhận định nào khác so với những nhận định đang bật lóe ngay trong nhận thức lúc này, Châu Sách tự giật mình và chực nhổm lên, mong mục kích rõ hơn.

 

Ngờ đâu, ngay sau lưng Châu Sách bỗng bật lên câu nói :

 

- Khá thật! Với thân thủ bản lãnh khá thế này thảo nào có đông nhân số là thế, bọn họ vẫn bị ngươi qua mặt.

 

Châu Sách lập tức tự quăng người qua một bên, nhân đó đứng bật dậy với toàn thân cũng đã xoay kịp lại, để vừa vặn thấy một cánh tay rồi lại thêm một cánh tay nữa đang thoáng lao sượt qua, chỉ ngay bên cạnh phía bên tả thân Châu Sách.

 

Vù!

 

May thoát hai chiêu ám toán trong gang tấc, Châu Sách lập tức có phản ứng đáp lại là nhẹ nhàng dịch chuyển, giở bộ pháp quái kỳ, thần tốc tiếp cận và tung song trảo chộp vào chủ nhân của hai cánh tay.

 

Ào...

 

Ngờ đâu đối phương phản ứng cũng nhanh, vừa ám toán bất thành đã lập tức dịch bộ thoái lùi, khiến song trảo của Châu Sách cũng bất thành tương tự.

 

Vù...

 

Nhưng nhờ đó, Châu Sách có cơ hội nhận diện đối phương, một lão bà thật xấu xí, da mặt nhăn nheo, chỉ đôi mắt là vừa to vừa xanh rờn, hoàn toàn bất xứng khi ngự trị trên một sống mũi với phần chót cũng vừa thòng vừa cong khoằm xuống trông thật ghê rợn :

 

- Lão bà bà là ai? Sao xuất kỳ bất ý ám toán tại hạ?

 

Mất cơ hội vừa để đắc thủ vừa để chiếm tiên cơ, lão bà bà xấu xí cười giận dữ và lui dần :

 

- Ngươi lại mất ký ức nữa ư? Không nhận ra lão thân à? Trái lại lão thân vẫn nhớ rõ ngươi, một gã từng tự nhận là Đường Phi Thạch, nhưng lần này nhờ lão Trịnh Bất Vi nói ra, lão thân chỉ tình cờ nghe thôi, hóa ra ngươi là Châu Sách, cũng chỉ mới vang danh giang hồ nhờ một vài sở học tột cùng kỳ quặc. Đã nhận ra lão thân chưa? Hé hé...

 

Châu Sách bật chồm đến :

 

- Lão xú phụ nếu đã minh bạch thì ta chẳng cần phải giữ kẽ. Sao lại không nhận ra lão xú phụ là chủ nhân của lũ Võ Lâm Thất Thập Hung. Chẳng những thế, lão xú phụ toan lùi mãi để làm gì? Muốn giở thủ đoạn ư? Lầm rồi! Dùng thủ đoạn với ta chỉ là trò vô bổ. Mau tiếp chiêu :

 

- Ào...

 

Phát hiện Châu Sách cứ liều lĩnh tiếp cận và tung trảo, lão bà xấu xí dù xuất lực hóa giải vẫn kêu hoang mang :

 

- Cũng đã nghe lão Trịnh thổ lộ ngươi đã đắc thủ sở học của Đường gia. Có phải nhờ đó, ngươi không chỉ vang danh “bị thịt” vì lần được Lân Y Giáp hộ thân mà bộ pháp này, những chiêu trảo này cũng là Kỳ Lân bộ và Cuồng Lân Ngủ Trảo, chỉ công và vô thủ, những chiêu thức chỉ có những kẻ đã hóa cuồng mới hùng hổ và liều lĩnh vận dụng. Bất kể bản thân có thể vì thế bị đối phương đoản mạng bất kỳ lúc nào?

 

- Bùng...

 

Nhất chiêu không thành, Châu Sách lại tiếp cận và tung tiếp nhị chiêu :

 

- Ngỡ lão xú phụ phải cao minh hơn, ngờ đâu nội lực hỏa hầu cũng chỉ vậy. Mối hận lần trước suýt làm ta chết trong trận đồ hỏa dược, hôm nay ta quyết đòi lại. Đỡ thêm một trảo Cuồng Lân này :

 

Ào...

 

Nhưng lão bà xấu xí lại chứng tỏ là một đối thủ Châu Sách chưa từng lần nào chạm trán tương tự. Bởi lão bà xấu xí luôn có cách dịch thoát sự đeo bám tiếp cận của Châu Sách, để khi cơ hội đến là ngang nhiên chiêu chạm chiêu, hóa giải các chiêu trảo công của Châu Sách.

 

- Kể như ngươi đã tự thừa nhận tất cả? Vậy thì lần này, lão thân tha hồ toại nguyện, nhất định sẽ từ ngươi đắc thủ toàn bộ những gì tình cờ từng lọt đến tay Đường Như Sơn. Hé hé...

 

Vù...

 

Bung...

 

Cảm nhận đấu pháp đang vận dụng khó đạt kết quả như mong muốn, Châu Sách chủ tâm lùi lại :

 

- Quả chẳng hổ thẹn là chủ nhân của Võ Lâm thập nhất hung. Tại hạ Châu Sách thực vinh hạnh được thỉnh giáo quý tính cao danh.

 

Lão bà xấu xí bật cười the thé :

 

- Đến lượt ngươi tự lùi, toan dùng thủ đoạn ư? Tiếc thay tâm cơ như ngươi chưa đủ để ném cát vào mắt lão thân. Hé hé...

 

Chợt lão bà xấu xí cũng nhảy lùi, khiến Châu Sách đang thất vọng vì không lừa được đối phương đành bật lao đến với một chưởng quật vừa nhanh vừa tận lực :

 

- Ta chỉ muốn tiên lễ hậu binh, chứ nào phải tạo cơ hội cho lão xú phụ quý quái đào tẩu. Đỡ!

 

Ào...

 

Là bà xấu xí động dung :

 

- Sao? Ngoài sở học Đường gia, ngươi cũng có thêm ít công phu khác ư? Để thử xem. Đỡ này!

 

Vù...

 

Phát hiện đối phương đã xuất chưởng kình, lần đầu tiên Châu Sách cười đắc ý :

 

- Phải như thế chứ? Vì ta muốn lão xú phụ thử nếm công phu Du Thủy lợi hại ra sao. Xem đây. Ha ha...

 

Vừa cười, Châu Sách vừa thi triển kình lại, chứng tỏ vừa nãy chỉ giả vỡ phát xuất chiêu công. Phần bản thân thi Châu Sách thản nhiên dám bước tiến thẳng vào phạm vi uy lực của chưởng kình do đối phương đã xuất thủ, chấp nhận để thân hình bắt đầu bị chưởng phong du qua du lai tợ mảnh thuyền nan đang lâm cảnh ba đào.

 

Ào...

 

Diễn biến này khiến lão bà xấu xí chợt trợn mắt nghiến răng :

 

- Vậy là Châu Sách ngươi muốn chết. Lão thân ắt sẽ cho ngươi toại nguyện.

 

Nhấn thêm chân nguyên nội lực vào chưởng kình, lão bà xấu xí càng mở to mắt nhìn kỹ hơn, xem Châu Sách đối phó ra sao.

 

Ào...

 

Ngờ đâu chưởng lực càng mạnh tay càng làm thân hình Châu Sách thêm du tới du lui nhưng lạ thay vẫn không khiến Châu Sách hoặc sợ hãi hoặc bị lùi dần.

 

Trái lại, vẫn để thân hình tiếp tục bị du lắc, Châu Sách càng chi trì càng tiến vào gần đối phương hơn, tợ hồ uy lực chưởng phông đối với Châu Sách chỉ là cơn gió thoảng qua, không hề gây cản ngại, chỉ tạo thuận lợi hơn mà thôi.

 

Phát hiện có điều bất diệu, lão bà xấu xí đành thoái bộ, vừa lùi vừa tìm cách thu kình về trước khi quá muộn.

 

Nhưng chính lúc ấy, Châu Sách bật quát :

 

- Quá muộn cho lão xú phụ muốn lui. Xem đây!

 

Thừa lúc đối phương có phần thu kình, Châu Sách như thuyền nan cưỡi sóng, chợt lướt nhanh đến và quả quyết bật tung song thủ, một chấn một chụp, vỗ cả vào lão bà xấu xí.

 

Ào...

 

Vù...

 

Lão bà xấu xí thất kinh, lập tức bật người vội hồi bộ thật xa.

 

Vút!

 

Châu Sách vẫn lướt tới bám sát như hình với bóng :

 

- Cũng quá muộn để chạy. Trúng!

 

Một chiêu chấn của Châu Sách đã xuất phát và cuộn đến.

 

Ào...

 

Lão bà xấu xí đành hất chưởng tiếp nhận :

 

- Lão thân sợ sao? Đỡ!

 

- Bùng...

 

Nhưng liền đó lại đến lượt chiêu chụp của Châu Sách hiển hiện và tiếp cận.

 

Vù...

 

Lão bà xấu xí lại nghiến răng, lập tức mượn lực chấn vừa có để có thể thoái bộ nhanh hơn.

 

Ngờ đâu Châu Sách lại cười :

 

- Đã bảo muộn là muộn. Trúng! Ha ha...

 

Và chiêu chộp trúng đích, dù nhẹ cũng vẫn là trúng. Nhưng sở dĩ nhẹ là vì lão bà xấu xí từng chứng tỏ có thân thủ bản lãnh cao minh, chỉ nhờ vậy mới kịp lùi thoát, không để chiêu chộp của Châu Sách thập phận mãn nguyện, chỉ bị phớt qua y phục và chạm nhẹ vào da thịt mà thôi.

 

Nhưng bấy chiêu đó cũng đủ khiến Châu Sách tiếp tục cười hài lòng :

 

- Ngỡ thế nào, thì ra... ha ha...

 

Bỗng có tiếng quát bất thần vang lên vô tình cắt ngang tràng cười của Châu Sách :

 

- Hay lắm! Không ngờ lại gặp mụ xú phụ ngươi ở đây. Mối hận từng bị sinh cầm không thể không báo phục. Đỡ!

 

Có một lực đạo hiển hiện đột ngột từ phía sau lao vỗ vào lão bà bà xấu xí.

 

Ào...

 

Tuy bất ngờ nhưng lão bà xấu xí vẫn kịp quay lại với song chưởng cùng lúc phát ra đối phó.

 

- Lão Trịnh Bốc Thuật vẫn quen thói cắn trộm ư? Nhưng chẳng dễ đâu. Đỡ này!

 

Vù...

 

Châu Sách thì hoàn toàn bất ngờ khi ngẫu nhiên gặp lại chính là lão Bốc Thuật Trịnh Bất Vi, Vì thế, cứ để song phương giao đấu, Châu Sách nghiêm mặt lẫn nghiêm người đành đứng ngoài nhìn vào cục diện đột ngột đưa đến.

 

Trịnh Bất Vi thấy vậy kêu lên :

 

- Ngươi không nhớ mụ xú phụ từng sinh cầm lão phu và ngươi sao? Hãy mau cùng lão phu đòi lại toàn bộ món nợ mụ đã vay. Trừ phi ngươi vì vẫn hận nên chủ tâm nhìn bọn lão phu nhị hổ tranh lâm. Đừng như vậy, vì ngay lúc này lão phu và ngươi ngẫu nhiên cùng chung một kẻ thù. Nào, ra tay đi nào.

 

Tuy miệng nói nhưng tay vẫn đánh, chỉ chớp mắt lão Trịnh và lão bà xấu xí đã cùng nhau qua lại năm chiêu, một cục diện cho thấy cả hai quá hiểu nhau do đã từng có quá nhiều phen giao thủ.

 

Chợt bị mối hận dâng tràn, Châu Sách liền lên tiếng :

 

- Nếu muốn ta ra tay, lão tin không, ta thà liên tay liên thủ với mụ xú phụ ngụy tạo kia dạy cho lão một bài học hầu bỏ hẳn thói luôn nhị tâm, miệng nói một đàng, tay làm một nẻo.

 

Lão Trịnh bất ngờ :

 

- Ngươi vừa bảo sao? Mụ xú phụ này đã ngụy tạo điều gì?

 

Nhân cơ hội này, Châu Sách càng cố tình làm lão Trịnh Bất Vi phân thần :

 

- Lão nghĩ có đủ tư cách để ta phải bẩm báo mọi điều cho lão biết ư? Nếu vậy thì nghe đây, ta xin bẩm báo là vừa tận mục sở thị cảnh chính lão lén lén lút lút, thậm chí thậm thụt đàm đạo gì đó với một trong những nhân vật từng vây đánh lão với ả họ Đường hôm qua. Sao lão có thể ung dung đàm đạo với thù nhân vậy? Chuyện này ả họ Đường biết chưa? Hay ả không thể biết vì hoàn toàn bất ngờ lão là hạng một mặt hai lòng như thế nào? Đúng như vậy chăng? Ha ha...

 

Câu nói kể như cáo giác của Châu Sách quả nhiên làm lão Trịnh phân thần. Bằng chứng là lão bà xấu xí chợt có cơ hội hãn hữu để bất ngờ bật quát the thé :

 

- Hãy xem tuyệt kỹ của lão nhân. Đỡ!

 

Lão Trịnh giật nãy người, vội lùi xa :

 

- Là chiêu trong pho chưởng Thất Tình Lục Dục ư? Nhưng nếu mụ chỉ là kẻ mạo nhận thì sao am hiểu cũng mấy chiêu này kỳ thực chỉ do một trong Tam tiên sở hữu? Mụ là ai?

 

Nghe thế Châu Sách cũng giật mình, vội ngưng đọng thần sắc, quyết nhìn thật kỹ, hy vọng đây là cơ hội đầu tiên được mục kích để biết thế nào là một trong những chiêu có ở pho chưởng Thất Tình Lục Dục gì đó.

 

Nhưng thật bất ngờ, cũng là quái kỳ, lão bà xấu xí hóa ra chỉ giả vờ tung tuyệt kỹ, nhưng kỳ thực lại là tạo cơ hội rõ rệt hơn để xuất kỳ bất ý lạng người lao đi :

 

- Hé hé... Cáo biệt!

 

Vút!

 

Nhận ra bị lừa, lão Trịnh phẫn nộ vội lao đuổi theo :

 

- Hóa ra là mười mấy năm lão phu luôn bị lừa. Mụ chưa tỏ lộ lai lịch thì đừng hòng mong chạy thoát.

 

Châu Sách lập tức phát kình, ngăn lão lại :

 

- Vội đi đâu! Bây giờ đến lượt ta và lão. Đỡ!

 

Ào...

 

Có chỗ trút giận, đương nhiên lão Trịnh quay lại với Châu Sách ngay.

 

- Đến thì đến. Vì ngữ ngươi từng do lão phu chỉ điểm võ học. Tội ngươi vô lễ, lão phu đâu thể tha. Đỡ này!

 

Ào...

 

Châu Sách cả cười :

 

- Đừng kể ân nhắc tình. Có chăng, sao lão không kể đã nhờ ta nên thoát cảnh sinh cầm như thế nào? Vậy mà sau này gặp lại, cũng chính lão đã tam phen tứ phía luôn tìm cách đẩy ta vào tử địa. Lão là hạng người ra sao vậy? Ha ha...

 

Và một lần nữa nhờ thân pháp Du Thủy ảo diệu, Châu Sách vừa để thân hình bị du qua du lại trong chưởng phong của lào Trịnh tâm địa xấu xa, vừa ung dung tiến nhập gần lão.

 

Vù...

 

Đây là điều làm lão tái mặt :

 

- Công phu này của ngươi...

 

Lão cứ lắp bắp khiến Châu Sách thêm cười :

 

- Lão chưa đủ tư cách để đoán biết đâu, có chăng...

 

Chợt đến lượt Châu Sách cũng tự ấp a ấp úng, có thể vẫn đang nói tiếp nhưng sao thanh âm cứ nhỏ dần nhỏ dần. Và khi Châu Sách hiểu nguyên nhân chỉ là vì từ nãy lão Trịnh đã giả vờ lắp bắp để xuất kỳ bất ý ném một màn vân vụ mờ mờ vào giữa mặt Châu Sách thì đã quá muộn :

 

- Độc... vụ...

 

Kể cả tiếng kêu này cũng quá nhỏ, vì nhận thức của Châu Sách cứ mờ dần, mờ dần...

back top