Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 41

Nói đến đây, tôi gần như muốn giơ tay đánh vào đầu mình vài cái, tại sao tôi lại quên mất Lý Trí cơ chứ? Tôi muốn biết việc của Lưu Thụy Căn, gọi một cuộc điện thoại không phải là xong hay sao? Có điều ý nghĩ này cũng chỉ thoáng hiện ra một chút rồi thôi, sau đó liền bị quẳng sang một bên. Thực ra cho dù không có Lý Trí, nếu như tôi thật sự muốn kiểm tra, thì có gì mà kiểm tra không ra chứ? Không cần phải âm thầm theo dõi, cứ quang minh chính đại đến Hợp Nhuận tìm anh, cũng có thể dò la ra sư thât mà.

 

Nhưng mà tôi không làm như thế, thậm chí nghĩ đến việc sẽ đến nơi đó, bản thân tôi sẽ không thoải mái trước tiên, tôi không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng thực sự tôi có bài xích công ty của anh.

 

“Ừ, hình như là ở công ty bọn anh, có điều không quen lắm.”

 

“Nghe nói anh ấy lái xe cho một lãnh đạo công ty anh, lái một chiếc Audi.”

 

“Ồ, xe của lãnh đạo công ty anh đa số đều là Audi, nghe bảo rằng loại xe này có đẳng cấp, nhưng không quá phô trương, làm nghề này của bọn anh thực ra không cần thiết phải thể hiện gì lắm. Em cứ làm đi, anh đi ăn cơm đã.”

 

Công việc nhập dữ liệu không hề phức tạp, hàng ngày tôi lang thang trên mạng, tốc độ đánh máy cũng nhanh, làm xong ngay tối hôm đ, ngày hôm sau đưa qua cho Tiểu Trương, người ngày xưa thiết kế trang mạng cho chúng tôi, đến nay vẫn luôn giúp chúng tôi bảo trì trang mạng đó, tác phong làm việc của Tiểu Trương cũng nhanh nhẹn, buổi chiều đã đưa hết lên mạng.

 

Hai ngày sau, chúng tôi chính thức nghỉ Tết, tôi đưa đồ dùng hàng ngày qua nhà của Lưu Thụy Căn. Khi dọn dẹp những thứ này tôi có chút thẹn thùng, nhưng cũng không phải là ngại ngùng gì nhiều lắm. Đầu tiên là vì, Lưu Thụy Căn luôn rất quân tử, cứ cho là một vài của anh đã không che đậy được nữa, nhưng mà cuối cùng anh cũng đã kiềm chế lại được; thứ hai, trong lòng tôi vốn cũng đã có sự chuẩn bị nhất định. Trên diễn đàn còn có anh chàng nói rằng, trước khi kết hôn, các cô gái không được lên giường với con trai, bởi vì con trai một khi đã tỏ đường đi lối về, thì sẽ không muốn kết hôn nữa.

 

Tôi tin tưởng câu nói này, những thứ mình có được luôn luôn là tốt nhất. Nhớ lại những lúc tôi và Lưu Thụy Căn ở bên nhau, tôi cảm thấy nếu dè dặt một chút, có lẽ anh càng nâng niu tôi hơn, sẽ dành tình cảm cho tôi nhiều hơn một chút. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra rằng, tại sao người ta nói rằng con gái nên yêu nhiều lần vào, thật sự là chỉ khi đã từng yêu, bạn mới biết được phải làm như thế nào. Điều này không chỉ làm cho mình có được nhiều lợi ích nhất, cũng có thể làm tăng thêm hứng thú, thúc đẩy tình cảm giữa hai người.

 

Nhưng mà tôi và Lưu Thụy Căn đã như thế rồi, cho dù tôi biết là phải làm như thế nào, thì tôi không thể nào quay về như trước đây được nữa, hơn nữa những cách làm đó, những lời nói đó, những việc mong muốn có được mà vẫn phải từ chối đó, tôi làm thế nào cũng không thể hiện ra với anh được nữa. Mà trong quá trình đó, cuối cùng tôi cũng đã biết được tại sao mối tình đầu có thể làm cho người ta khó quên như thế, bởi vì đó là những tình cảm trong sáng nhất, chân thành nhất, bạn chẳng giữ lại bất cứ cái gì cho mình, chẳng hề che đậy điều gì, trao luôn cả trái tim nóng hổi cho người ta.

 

Tôi chẳng có thiệt thòi hay là có tâm lý cam chịu gì cả, chỉ là khi tôi càng hiểu rõ điều này, tôi lại càng cảm thấy chua xót, bởi vì, tôi càng biết được một cách rõ ràng hơn, tình cảm của Lưu Thụy Căn dành cho người yêu cũ, tôi biết rằng tình cảm này sẽ đi theo anh đến suốt cuộc đời, cho dù trong tương lai có lấy vợ sinh con, mười mấy năm sau, cũng có khả năng anh ấy sẽ không kìm được mà nhớ đến thời gian tốt đẹp của họ ngày xưa. Cũng giống như tôi vậy, cho dù sau này có chia tay với anh, đối với anh, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên.

 

Hôm nay đã là hai mươi tám Tết rồi, năm nay lại không có ngày ba mươi, tối ngày mai đã là đêm giao thừa, nhưng Lưu Thụy Căn đến mai mới được nghỉ, cho nên mọi việc trong nhà tôi đều phải làm trước một mình. Chỉ có hai người, nên cũng không cần phải chuẩn bị gì nhiều lắm. Nhưng mà cần phải có bánh bao, chung qui cũng phải làm mấy cái, cho nên vừa vứt đồ xuống, tôi liền vội vàng chạy ngay đến siêu thị.

 

Giống như câu nói đó, không đến Trung Quốc thì không biết người đông, dòng người lắc lư trong siêu thị ấy, đặc biệt là khi xếp hàng dài dằng dặc, thực sự làm cho người ta tuyệt vọng. Đứng trước tôi là một bà mẹ ôm con nhỏ, sắp đến lượt mình tính tiền đến nơi rồi, đứa bé đó bỗng nhiên ị đùn ra, điều làm cho người ta muốn bùng nổ luôn là đứa bé đó không đóng bỉm, thế là, cái chất vàng vàng ấy cứ thế là rớt ra...

 

Của em bé, thực ra cũng chưa thối lắm, nhưng mà nhìn thấy rồi nên cảm thấy nôn nao trong lòng, mọi người đứng gần đó vội vàng lấy tay bịt mũi, người mẹ đó cũng rối rít xin lỗi, không xếp hàng nữa, quay người đi vào trong nhà vệ sinh, nhưng cái đống trên nền nhà ấy thực sự làm người ta khóc không ra nước mắt.

 

Tôi đứng đó, lơ mơ nhìn những người xếp hàng dài dằng dặc xung quanh, đành phải tiếp tục đứng đó thôi, tôi không còn nhớ là mình đã xếp hàng xong như thế nào, nói tóm lại là sau khi ra khỏi siêu thị, tôi chỉ có một cảm giác, đó là tìm lại được bầu trời để sống.

 

Khi tôi về đến nhà đã là hai giờ chiều rồi, tôi không dám nghỉ ngơi, vội vội vàng vàng nhào bột, làm nhân, chiên thịt, thái rau, những thứ này nói ra thì không nhiều, nhưng buổi tối mãi cho đến khi Lưu Thụy Căn trở về, tôi vẫn chưa làm xong.

 

“Phiêu Phiêu, em vất vả quá rồi.”

 

Tôi nhéo tai anh: “Biết là tốt rồi, ngày mai phải đưa em ra phố.”

 

“Chắc chắn rồi. Có điều, em muốn mua gì nào?”.

 

“Câu đối chắc chắn là phải mua rồi, em còn muốn mua hai chậu hoa, còn cả... dù sao cũng đợi đến lúc ấy rồi tính, chưa biết chừng đến lúc đó còn muốn mua thêm cái gì nữa.”

 

Lưu Thụy Căn hoàn toàn không có ý kiến gì. Đêm hôm đó, chúng tôi, hoặc có thể nói là sự ngượng ngùng lớn nhất của tôi cũng đã đến rồi. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần hết cả rồi, nhưng mà thật sự khi đến lúc này, tôi mới biết tưởng tượng và sự thật có khác nhau, có khác nhau đấy.

 

“Phiêu Phiêu, thật sự là anh sẽ không thế nào em đâu.”

 

“Em biết... em còn chưa tắm.” Nói xong câu nói này, tôi trầm ngâm một lúc, nhảy lên trên giường, “Em không tắ>

 

Lưu Thụy Căn lắc đầu cười cười, đi vào nhà vệ sinh, nhưng mà khi anh đi ra với mái tóc ướt và bộ quần áo ngủ, tôi trở nên căng thẳng. Lưu Thụy Căn giở chăn ra, nằm xuống bên cạnh tôi: “Phiêu Phiêu, em ngủ chưa?”.

 

Tôi giả vờ làm ra vẻ đã ngủ rồi, nhưng mà hàng lông mi không kiềm chế được cứ rung rung mãi. Lưu Thụy Căn cười khì khì mấy tiếng, tôi thẹn quá hóa bực mở mắt ra, giơ nắm đâm ra: “Anh cười cái gì?”.

 

“Không phải, không phải, chủ yếu là anh thấy em rất đáng yêu.” Tôi thu tay về, anh nói tiếp: “Tối nay em đừng có mà không ngủ được đấy nhé!”.

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi, anh lại nói: “Ngủ không được cũng không sao, anh sẽ hầu em nói chuyện phiếm.”

 

“Chỉ nói chuyện suông hả?”.

 

“Ừ.” Tôi bật cười khì khì, một lúc sau, tôi nói: “Hình như trên người em có mùi?”.

 

Tôi chun chun cái mũi ngửi thử, cảm thấy so với mùi thơm tho của anh, thì tôi đúng là hôi hám bẩn thỉu.

 

“Để anh ngửi xem.” Anh tiến qua cọ cọ vào cổ tôi, tôi căng thẳng, cả người căng cứng lên.

 

“Đúng là có mùi thức ăn, có điều nó khơi dậy niềm đam mê ăn uống, cứ tưởng tượng em là cá viên chiên để anh ăn luôn đi cho rồi nhỉ?”.

 

“Thôi đi anh.”

 

Tôi đẩy anh ra sau đó bật cười lên cùng anh. Buổi tối hôm đó, cuối cùng tôi cũng đã có thể chìm vào giấc ngủ, có điều ngủ không ngon, mấy lần thức giấc vì lạnh, sau đó ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu, lúc này đây tôi mới chú ý đến khuôn mặt của Lưu Thụy Căn, hồi tưởng lại tại sao tôi và anh lại có thể phát triển đến giai đoạn này rồi.

 

Vào lúc này, tôi không có được niềm hạnh phúc ngọt ngào như trong tiểu thuyết lãng mạn, cũng chẳng còn căng thẳng, thẹn thùng của ban ngày, tôi rất bình tĩnh, giống như tôi và anh đã bước vào trạng thái của những cặp vợ chồng già. >

 

Ngày hôm sau, chúng tôi tỉnh dậy trong tiếng pháo giòn giã, chúng tôi ăn uống đơn giản một chút, sau đó đi ra phố. Khi thật sự đặt chân ra phố mới cảm thấy người không đông lắm, nhưng mà xe taxi vẫn rất khó đón, cũng may mà tôi và Lưu Thụy Căn không gấp, thong thả đi dạo trên phố, chúng tôi sà vào bên đường mua một cặp câu đối trước, sau đó, mua một đôi bốt, đó là một đôi bốt làm bằng da bò màu trắng, thực ra tôi đã chấm đôi bốt này mấy ngày rồi, nhưng mà mãi vẫn không dám mua. Thứ nhất, giá cả hơi cao; thứ hai, cũng là muốn cùng đi mua với Lưu Thụy Căn.

 

Thời gian hai chúng tôi ở bên nhau cũng đã lâu, đã cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau đi xem phim, nhưng mà chưa đi mua quần áo cùng nhau bao giờ. Không phải là tôi muốn anh phải trả tiền cho tôi, mà là, tôi muốn có kỉ niệm như thế này. Đôi bốt với giá năm trăm tám mươi sáu đồng, đối với tôi đây là một cái giá đắt đỏ, nhưng, cứ xem như khích lệ cho mối tình đầu của tôi, cũng nên có một đôi như thế này chứ, đúng không? Đôi bốt này ở trên còn viền lông chồn, trông rất đáng yêu.

 

“Anh thấy thế nào?”.

 

“Em thích là được rồi.” Lưu Thụy Căn nói, rồi bước qua quầy tính tiền, tôi kéo anh lại, nói: “Để em tự trả.”

 

Anh quay đầu lại: “Em có cần phải tính toán rạch ròi với anh vậy không, vậy anh có cần trả tiền chợ lại cho em không?”.

 

Tôi ngẩn người, buông tay ra. Cô nhân viên bán giày ăn nói rất ngọt ngào, vừa giúp tôi gói đôi giày cũ lại, vừa nói nào là người yêu của chị thật đẹp trai, nào là người yêu của chị đối xử với chị thật tốt... , rõ ràng, tôi biết rằng đây chẳng qua chỉ là những lời nói khách sáo, nhưng mà tôi cảm thấy ngọt ngào ở trong tim, đi trên đường, tôi luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời, mặc dù vào lúc này đây, trong tay tôi đang xách hộp đựng giày, còn Lưu Thụy Căn thì đang ôm hai chậu hoa lan.

 

Vào lúc này, tay tôi đang nằm trong túi áo khoác của anh, giống như một đứa trẻ được bố mẹ dắt đi chơi ấy, đi sau anh một tí, để tôi nhìn thấy bóng dáng của anh, nhắm mắt nhắm mũi đi theo anh. Sau đó mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng này, tôi luôn cảm thấy đó là hình ảnh hạnh phúc nhất của tôi, nhưng, cũng bởi vì quá hạnh phúc, cho nên tình hình đột nhiên thay đổi.

 

Tôi nhìn thấy Mã Phương, hoặc là nói Mã Phương nhìn thấy tô bước từ trong chiếc xe Audi màu đen đó ra, nhiệt tình mời tôi lên xe, nhất quyết phải tiễn tôi một đoạn đường.

 

“Không cần đâu, phiền phức quá.”

 

“Đây là xe của sếp anh Lý, đã báo cáo xin phép lãnh đạo rồi, cho dù có gặp phải lãnh đạo của công ty cũng chẳng vấn đề gì.”

 

Mã Phương vừa nói, vừa đi qua xách lấy túi của tôi, không biết làm thế nào nên đi theo cô ấy lên xe, “Chị Mã, không ngờ chị còn biết lái xe.”

 

“Haizz, trước đây chán quá nên đi học lái cho vui, không ngờ có ngày phải dùng đến. Hai người đi đâu? Ờ, ở đó cũng không xa lắm. Hai người đi mua sắm à? Chị cũng vừa ở siêu thị ra này, hôm qua anh Lý được phát thẻ ưu đãi mua hàng ở siêu thị trị giá một ngàn tệ, em nói xem, phúc lợi ở Hợp Nhuận tốt không, quà tết cũng đã phát trước đó rồi, bây giờ còn có thêm khoản này, chỉ là có hạn sử dụng. Chị đoán Hợp Nhuận và siêu thị này, chăc là có hợp tác với nhau!”.

 

Tôi nghe cô ấy nói như vậy, quay qua nhìn Lưu Thụy Căn, Lưu Thụy Căn lắc lắc đầu, tôi cũng không hỏi nữa. Lý Trí là tài xế của lãnh đạo công ty, có lẽ là có một vài phúc lợi đặc biệt.

 

“Công ty Hợp Nhuận ấy à...” Mã Phương còn muốn nói tiếp gì đó, điện thoại của cô bỗng đổ chuông, cô ấy nghe điện thoại, nói vài câu, có chút ngại ngùng nói: “Ngại quá, tôi phải qua đón con trai trước một chút.”

 

“Không sao đâu ạ, chị Mã có việc, để chúng em xuống ở đây là được rồi, cũng không còn xa nữa đâu.”

 

“Thế làm sao được, em cứ ngồi yên đấy, chỗ chị muốn đến rất tiện đường với bọn em.”

 

Nói rồi, cô ấy lái xe vào một con đường khác, quả nhiên như lời cô ấy nói, chưa đến hai phút đã đến chỗ đó, sau đó tôi nhìn thấy Lý Trí, và con trai của Mã Phương. Nhìn từ xa, một người lớn một trẻ nhỏ, có chút gì đó còn xa cách, thái độ không phải quá cứng ngắc, phối hợp với nhau cũng tàm tạm.

 

Một thời gian dài sau đó, mỗi lần nhớ lại chuyện này, hồi ức đó không thể nào nối liền với nhau được, tất cả mọi thứ đều biến thành những bức ảnh nhảy nhót trong đầu tôi. >

 

Lý Trí mở cửa xe;

 

Lý Trí nhìn thấy tôi;

 

Lý Trí nhìn thấy Lưu Thụy Căn;

 

Lý Trí nói: “Sếp tổng Lưu...”

 

Sếp tổng Lưu... Không phải là anh Lưu, không phải là Tiểu Lưu, không phải là Lưu đệ, mà là sếp tổng Lưu; Không phải là nói với kiểu thân thiết, mà là nói với giọng điệu kinh ngạc và sợ hãi. Làm thế nào để nói hết được tâm trạng của tôi lúc ấy đây? Khó chịu, bi ai, kinh ngạc? Hình như đều là không phải. Nhưng mà hình như tôi thấy được một cách vô cùng rõ ràng, nhưng lại giống như đang xem phim, tôi ngồi đó, nghe Lý Trí nói với Mã Phương: “Đây là sếp tổng Lưu mà anh đã từng nói với em đó, sếp Lưu trẻ mà có tài, danh tiếng lừng lẫy ở công ty anh. Sếp Dương, sếp Tiết đều rất tôn sùng sếp Lưu.”

 

Sau đó, rốt cuộc tôi cũng nghe được giọng nói của Lưu Thụy Căn, trong giọng nói mang theo ý cười mà xa cách: “Tiểu Lý, những lời này không được nói tầm bậy đâu nhé, ở trong công ty, tôi chỉ là nhân viên quèn mà thôi.”

 

“Ôi trời ơi, anh mà là nhân viên quèn, thì em là cái gì đây? Em là lái xe của sếp Dương, mỗi ngày đều đi với sếp Dương, về điểm này em la ngươi rõ ràng nhất.”

 

Sau đó nữa, họ còn nói gì đó, nhưng mà tôi đã không nhớ nổi. Tôi vẫn còn nhớ rằng, lúc ấy tôi ngồi đó, cảm giác sâu sắc xác thực nhất chính là, cuối cùng cũng đã đến rồi, cuối cùng bưc man sự thật cũng đã được vén lên...

 

Tôi không nhớ là tôi đã xuống xe như thế nào, đã lên nhà với Lưu Thụy Căn như thế nào, chỉ nhớ rằng khi tôi định thần lại được, tôi đã ngồi trên ghế sofa, mà trước mặt tôi, là một tách trà Bích Loa Xuân.

 

“Uống ly nước trước đi.” Tôi cầm lấy ly nước để sưởi ấm bàn tay, trà Bích Loa Xuân này là Lưu Thụy Căn đưa về, nói là của công ty phát, lúc đó tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy trà này không giống với trà mua ở siêu thị, nhưng mà cũng có khen phúc lợi của Hợp Nhuận tốt, hoàn toàn cũng không suy nghĩ rằng tại sao Hợp Nhuận lại phát cả trà, đối với những nhân viên bình thường, nên phát những thứ thực dụng như dầu ăn, bột mì, thẻ ưu đãi mua hàng ở siêu thị hơn chứ.

 

“Phiêu Phiêu...”

 

“Không, anh khoan nói gì đã, để em bình tĩnh lại một chút.” Rất ngạc nhiên, vào lúc này đây, giọng nói của tôi sao lại có thể bình tĩnh đến như vậy.

 

Lưu Thụy Căn quả nhiên không nói gì nữa, chỉ là ngồi bên cạnh rút một điếu thuốc ra hút. Tôi nhìn anh thuần thục nhả khói thuốc ra, không kìm được mà nghĩ rằng, con người này rốt cuộc là có mấy gương mặt? Tôi luôn cho rằng, anh không biết hút thuốc.

 

Ly Bích Loa Xuân trong tay tôi lạnh đi, cuối cùng tôi cũng đã tìm lại được lý trí của mình: “Tại sao?”.

 

Lưu Thụy Căn không nói gì, tôi nhìn anh: “Vẫn là thử lòng?”.

 

“... Xin lỗi.”

 

Tôi muốn vứt ly trà trong tay đi, tiến về phía trước cắn lấy anh, cắn anh cho chảy máu ra, tôi muốn cho anh một cái tát, nhưng cuối cùng, tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, chậm rãi mở cửa.

 

“Phiêu Phiêu...”

 

Anh gọi tôi ở phía sau, tôi không thèm để ý, mà cứ từng bước từng bước đi ra ngoài. Tôi không biết mình phải đi đâu, tôi chỉ biết là cần phải rời khỏi nơi này, rời xa con người này, nếu như có khả năng, đời này kiếp này, đều không có liên hệ gì với con người này nữa...

 

“Phiêu Phiêu! Phiêu Phiêu! Phiêu Phiêu...”

 

Giọng nói ở đằng sau có vẻ như hơi run lên, nhưng điều đó với tôi, có còn liên quan gì với nhau đâu?

back top