Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 49

 

Thời gian: Bảy giờ tối.

 

Địa điểm: Âu Nhã.

 

Bây giờ tôi cảm thấy thờ ơ đối với những nơi này, bởi vì thường xuyên đến, cho nên những người phục vụ ở đây cũng đã trở thành người quen, tôi đã có thể cảm nhận được một phần nào đó ánh mắt thân thiết nhìn tôi như nhìn một người bạn của họ, hơn nữa còn cảm nhận thấy họ có suy nghĩ rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong - mẹ kiếp, thực ra chị đây cứ nhìn vào là biết liền à nhìn vào là biết liền à, chỉ với khuôn mặt của chị đây thôi cũng đã biết được rồi, nhưng mà chỉ vì thế sự khôn lường mà thôi!

 

Tôi đến trước năm phút, Lưu Thụy Căn đã đến rồi, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn thấy tôi chỉ có một mình, anh cũng không kinh ngạc, ngược lại còn mỉm cười, đứng dậy, giúp tôi kéo ghế ra: “Em đến rồi à, ngồi đi.”

 

“Tôi có việc cần nói với anh.”

 

“Muốn uống gì không? Đã ăn cơm chưa?”.

 

“Lưu Thụy Căn, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

 

“Anh biết rồi, em có thể đến đây một mình làm anh rất vui, có điều trước hết chúng ta phải ăn cơm đã, em nhìn kìa, phục vụ đã đến đây rồi kìa.” Nói xong anh chớp chớp mắt, trái tim tôi run lên.

 

Mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ!

 

Tôi ước chi có thể cho mình hai cái bạt tai thật mạnh, bây giờ đã đến nước này mà tôi vẫn còn bị sắc đẹp mê hoặc như thế? Có phải tôi chưa gặp người đẹp trai bao giờ đâu, tại sao khi gặp Lưu Thụy Căn lại có thể mất mặt như thế này?

 

Tôi âm thầm hít thở, làm cho bản thân cố gắng bình tĩnh trở lại, tôi làm tốt lắm, tôi tin rằng giây phút này đây, trên khuôn mặt tôi không lộ ra ý gì khác, cho dù anh ta có nhìn chăm chú vào tôi, tôi cũng chẳng hề có ý định nhân nhượng.

 

, nếu như em không nhìn vào ngực anh, mà nhìn mặt anh sẽ tốt hơn đấy.”

 

Cô gái chờ chúng tôi chọn món ăn đứng bên cạnh không kiềm chế được bật cười, tôi giận đến nỗi muốn hất cái bàn lên, mẹ kiếp! Chị đây không muốn nhìn mặt anh, được chưa? Phong độ trí thức của anh nằm ở đâu? Khả năng kiềm chế tình cảm của anh nằm ở đâu? Anh vội vàng vạch trần tôi ra như thế là có ý gì có ý gì có ý gì?

 

“Anh lại nói sai rồi, xin lỗi nhé, bữa cơm này anh mời, em muốn ăn cái gì cứ chọn, chọn tất cả các món cũng được.”

 

Giây phút đó thật sự là tôi cũng muốn như vậy thật, nhưng mà nghĩ đến khả năng kinh tế của tên này nên lại rút lui, vì vậy, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một ly nước chanh.”

 

“Giờ này chắc em chưa ăn cơm phải không, bánh Pizza ở đây cũng rất ngon.”

 

“Tôi chỉ cần uống nước là được rồi.”

 

“Phiêu Phiêu, em không cần giảm béo nữa.”

 

“Tôi thích.”

 

Lưu Thụy Căn nhìn tôi một lúc, cuối cùng thở dài một cái: “Được rồi, một ly nước chanh, một bánh Pizza, cho thêm một đĩa trái cây, một chén súp bắp. Chúng ta ăn cơm trước rồi nói chuyện được không? Cho dù em không ăn, anh cũng phải ăn cái đã.”

 

Tôi nhìn anh, anh nghiêm túc nói: “Anh biết, những điều chúng ta sẽ nói chắc chắn là chẳng vui vẻ gì, anh không muốn ảnh hưởng đến bữa ăn, anh thề, anh sẽ ăn rất nhanh.”

 

Nói đến nước này rồi, tôi cũng không thể không để cho anh ăn được, chỉ biết miễn cưỡng gật đầu mà thôi.

 

Rất nhanh sau đó, đĩa trái cây đã được đưa lên, mà vào giây phút phục vụ quay người rời đi, tôi nhìn thấy cô Chung.

 

Cô Chung, Chung Bình, là một trong ba đối tượng của Lưu Thụy Căn sắp tới. Nói thật là, cô gái này nếu như sống ở đời Đường, thì tuyệt đối sẽ là một mỹ nữ, cô ấy sẽ giống mấy câu nói hay miêu tả về người đẹp thời đó như da trắng như trứng gà đôi mắt như nước hồ thu, răng đều như hạt bắp. Làn da của cô ấy giống như có thể vắt ra nước ấy, ánh mắt nhìn bạn thì cứ gọi là đong đầy cảm xúc, cho dù là phụ nữ với nhau cũng khó tránh khỏi làm bạn run rẩy, suối tóc đen dài óng ả mượt mà. Khuyết điểm duy nhất chính là, cô ấy béo quá.

 

Tôi và cô ấy cao như nhau, nhưng ít nhất phải nặng hơn tôi mười ki-lô-gam, đây là tôi đoán thế thôi, chứ tôi thật sự rất ngại đi hỏi cô ấy xem rốt cuộc cô ấy nặng bao nhiêu. Nhưng cho dù như thế, cô ấy vẫn rất đẹp, cả người cô ấy từ trên xuống dưới đều có thể suy luận ra thế nào gọi là người đẹp phì nhiêu.

 

Cô gái này nếu như không béo quá, nếu như gia thế thực sự không quá tệ cho lắm, nếu như không yêu cầu cao quá, bây giờ chắc con cái cũng đã vào học trường mầm non rồi. Mà vừa nhìn thấy cô ấy, tôi bỗng dưng có chút gì đó lúng túng, nhất thời không biết phải làm như thế nào.

 

Đúng là đầu heo, đúng là đầu heo, đúng là đầu heo! Vào lúc này đây tôi đã vô số lần muốn rằng dùng búa đánh mình chết luôn đi cho rồi, đã thông báo với cô Chung là không gặp mặt nữa, tại sao lại không thông báo với Lưu Thụy Căn đổi thời gian khác, địa điểm khác? Thực ra tôi không phải là không nghĩ đến vấn đề này, tôi cầm điện thoại lên rồi, nhưng cuối cùng lại thôi. Tôi nói đổi địa điểm, chẳng qua cũng chỉ lấy danh nghĩa của cô Chung mà thôi, cho nên không gọi nữa, mặc dù chúng tôi đều biết thực ra anh không phải muốn gặp cô Chung, nhưng mà cô Chung giống như là một miếng vải che giấu sự xấu hổ của tôi, thực ra cái lớp vải mỏng mỏng đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng quan trọng là bản thân tôi có cái an ủi.

 

Đúng thế đấy, tôi ngại lắm, tôi sợ mất mặt, mà giờ đây, tôi thật sự được đẹp mặt rồi đấy!

 

“Tiểu Chung, cũng đến đây ăn cơm à?”.

 

Tôi gượng gạo mở miệng, Chung Bình chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái, trực tiếp nhìn Lưu Thụy Căn với ánh mắt dạt dào cảm xúc ấy: “Thiên lý Hữu duyên thông báo cho em hôm nay đổi thời gian gặp mặt, em nghĩ rằng hôm nay lại không được gặp anh Lưu rồi, nhưng mà không ngờ rằng, vẫn có thể gặp được anh.”

 

“Thực ra là có thay đổi, có điều có việc đột xuất nên gọi cô Hoàng ra đây nói chuyện một chút.”

 

Lưu Thụy Căn mỉm cười, làm một tư thế mời với cô Chung, sau đó từ tốn ung dung nói, thái độ này của anh rất tự nhiên thoải mái, cô Chung đâu phải là đối thủ, ngay lập tức bị ăn quả lừa ngay, đành phải quay qua nhìn tôi, tôi cũng chỉ có thể mỉm cười một cách gượng gạo, xác nhận sự thật quả là như thế.

 

“Không biết là anh Lưu muốn nói chuyện gì với chị Hoàng thế?”.

 

Cô Chung ngồi xuống liền mở miệng hỏi, xem ra mặc dù cũng đã bị lừa, nhưng vẫn phải hỏi cho ra lẽ, tôi chỉ biết than thầm trong lòng. Tôi làm ở trung tâm môi giới hôn nhân lâu như vậy rồi, có rất nhiều người thực sự rất có niềm tin vào bản thân mình. Người ta đồng ý gặp mình, chưa hẳn là người ta đã thích mình, cho dù người ta thích thật thì cũng chưa phải là sâu sắc gì cho lắm, vào lúc này đây, thực sự là không thích hợp để hỏi cho ra ngọn ngành, hoặc là cứ tự cho mình đã là bạn trai hoặc là bạn gái của người ta rồi.

 

Tình huống bây giờ, đừng nói đến dụng ý khác của Lưu Thụy Căn, cho dù anh thật sự có cảm tình với cô Chung, nghe hỏi như vậy cũng sẽ cảm thấy không. Đương nhiên, cô Chung bị lừa gạt như vậy cũng có lý do để phẫn nộ, hơn nữa việc này ngay từ đầu tôi đã sai, để tránh việc Lưu Thụy Căn nói ra những lời làm cho em Chung khó xử, tôi vội vàng nói: “Tiểu Chung, em ăn cơm chưa? Cùng ăn đi.”

 

“Không phải hai người có việc cần bàn à? Tôi mà ở đây sẽ làm phiền hai người đó.”

 

Đúng là có làm phiền thật, nhưng mà nhìn em với bộ dạng này là chưa muốn đi đâu. Tôi nhìn Lưu Thụy Căn, muốn thăm dò ý kiến nào qua thái độ của anh, nhưng sự thật minh chứng là tôi phải thất vọng, mà đúng vào lúc tôi thu lại ánh mắt, tôi nhìn thấy Dương Tuyết.

 

Nếu như nói nhìn thấy Chung Bình tôi chỉ hơi sững sờ, thế thì khi nhìn thấy Dương Tuyết, da đầu tôi tê dại luôn. Vào giây phút đó, tôi chỉ cảm thấy sau lưng mình cứng ngắc, mồ hôi trong lòng bàn tay túa ra. Nếu tôi đủ dũng mãnh, nếu như tôi đủ khả năng, vào giây phút này đây, tôi nhất định đè đầu Lưu Thụy Căn xuống để giấu anh đi, nhưng mà lúc này đây, cho dù tôi có ý định như thế cũng không kịp nữa, Dương Tuyết đã nhìn thấy chúng tôi rồi.

 

“Hoàng – Phiêu – Phiêu!”.

 

Từng chữ từng chữ một, giọng nói của cô Dương đằng đằng sát khí, tôi không khỏi hoài nghi rằng nếu như âm thanh có thể giết người, vào lúc này đây tôi đã chếtchỗ chôn rồi!

 

“Tiểu Dương, việc này thực ra là...” Tôi đứng dậy giải thích, cô Dương đã phi một bước qua chỗ của chúng tôi, sau đó tôi nghe thấy một tiếng bạt tai giòn tan vang lên, tôi theo phản xạ có điều kiện quay đầu qua, sau đó mới phát hiện trên mặt mình chẳng có cảm giác gì cả.

 

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó phát hiện ra có một dấu tay rõ ràng trên khuôn mặt của Chung Bình.

 

Tôi ngây người ra, cô Chung còn ngây ngốc hơn tôi nữa, sau khi Dương Tuyết hét tên tôi kiểu đó, bỗng nhiên lại cho cô Chung một cái bạt tai trên mặt? Khuôn mặt bánh đúc của tôi cuối cùng cũng đã tránh đòn thành công, tôi há hốc miệng ra ngơ ngẩn nhìn cô Dương, muốn hiểu rõ xem là đã xảy ra chuyện gì, mà Dương Tuyết cũng không làm tôi thất vọng, lập tức lại giơ tay ra, mà vì bị nỗi đau đớn hành hạ, Chung Bình cũng tỉnh lại ngay lập tức, không đợi cho Dương Tuyết qua đây, cô ấy đã lùi về phía sau, vừa trốn vừa hét lên: “Chị làm sao thế hả, khi không lại đánh người.”

 

“Tôi làm sao à, tôi phải đánh chết cái loại rác rưởi như cô mới được!”.

 

Cô Dương không nhân nhượng, đang bừng bừng tức giận, nếu như Lưu Thụy Căn không chạy qua kéo cô ấy lại, tôi nghĩ rằng chắc cô ta sẽ xé xác Chung Bình ra mất.

 

“Đừng kéo tôi! Đồ rác rưởi! Đồ đê tiện! Con đĩ! Cướp trai của người khác, đồ không biết xấu hổ!”. Mặc dù bị kéo, nhưng mà miệng cô Dương vẫn không ngưng nghỉ, nhìn chằm chằm vào Chung Bình chửi bậy một tràng cực kỳ hung hãn. Chung Bình cũng bị chọc giận: “Cô chửi ai? Cô chửi thêm một câu tôi xem nào?”.

 

“Con đĩ! Con đĩ! Mày chính là con đĩ!”.

 

“Mày mới là con đĩ!”, Chung Bình không tỏ ra yếu thế, tôi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy tôi thật sự thấy lo cho cô ấy, vội vàng kéo cô ấy lại, ai nào ngờ cô ấy òa khóc lên thành tiếng, “Tại sao lại có thể chửi tôi như thế chứ, cái gì mà con đĩ với con điếm chứ, tại sao cô có thể chửi như thế được chứ.”

 

“Mày chính là con đĩ, con đĩ thối tha, con đĩ bẩn thỉu, cướp đàn ông của người khác, mày phải bị đày xuống ba tầng địa ngục.”

 

“Tôi cớp đàn ông gì cơ chứ!”. Chung Bình ôm lấy mặt, đôi mắt chớp chớp, rồi lại chớp chớp, da cô ấy vốn đã trắng, giờ đây vừa kích động vừa phẫn nộ nên mặt đỏ lên, tôi đứng một bên mà cũng có ý định lấy khăn tay giúp cô ấy lau nước mắt.

 

“Không phải cô đến cướp đàn ông hả? Anh Lưu, anh ấy, chính là người đàn ông của tôi!”.

 

Lời tuyên bố này lần nữa làm tôi bị chấn động, trong phút lơ đãng hình như tôi nhìn thấy Dương Tuyết cầm một thanh gươm lớn, đứng trước mặt Lưu Thụy Căn, hét lên với toàn thế giới: “Đây là người đàn ông của tôi, không ai được cướp đi cả!”.

 

Rất oai phong, rất có phong cách, nhưng... tại sao Lưu Thụy Căn lại trở thành người đàn ông của cô ấy chứ?

 

Tôi kinh ngạc, Lưu Thụy Căn còn kinh ngạc hơn, môi anh mấp máy, nhưng rồi không kìm được, nói: “Cô Dương, có phải cô đã hiểu lầm cái gì rồi không?”.

 

Dương Tuyết đang tức giận bừng bừng, nghe câu nói này xong, nhất thời thay đổi thái độ, làm ra vẻ như tủi thân lắm ấy: “Thụy Căn, anh nói em hiểu lầm cái gì cơ, chẳng nhẽ mọi người ở đây, không phải là để xem mắt à?”.

 

“Cho dù chúng tôi làm cái gì, cô Dương đều hiểu lầm rồi, tôi vẫn chưa phải là người đàn ông của cô, quan hệ giữa tôi và cô, cũng chỉ mới dừng lại ở mức độ bạn bè bình thường mà thôi.”

 

Giây phút này, thái độ của Dương Tuyết thay đổi ngay, trước hết là cô ấy kinh ngạc, rồi giận dữ, sau đó trở nên tội nghiệp, đôi môi cô ấy run rẩy: “Anh Lưu... Chúng ta đã gặp mặt nhau nhiều lần rồi, chúng ta đi xem mắt rồi quen biết với nhau, mục đích của chúng ta rất rõ ràng mà. Em muốn đi tìm một người bạn trai, còn anh muốn đi tìm một người bạn gái, nếu như chúng ta không vừa lòng với nhau, nhiều nhất cũng gặp nhau ba bốn lần rồi thôi, nhưng mà chúng ta, chúng ta đã gặp nhau tám lần rồi, chúng ta đang qua lại với nhau để yêu nhau mà.”

back top