Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 54

 

“Phiêu Phiêu à, em cứ tưởng lần này chị sẽ không gọi điện cho em đâu.”

 

Giọng nói nghe gần như là than thở, tôi bỗng đỏ mặt tía tai, cảm thấy như mình đã phụ lại lòng tin của cô ấy.

 

“Mẹ em và anh ấy đến tìm chị rồi phải không?”.

 

“Ừ, nhưng mà chị...”

 

“Nhưng mà chị gọi điện thoại là vì em phải không?”.

 

Mặc dù chính xác là như vậy, nhưng mà khi nghe Đặng Linh Linh nói như thế, tôi lại cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, mà Đặng Linh Linh ở bên kia không cần tôi phải trả lời, nói luôn: “Thế mà em cứ hy vọng, thực ra là chị không thoái thác nổi. Phiêu Phiêu ơi, em vốn cho rằng chị hiểu em, em đang chờ sự ủng hộ của chị nữa chứ, bây giờ tự nhiên chị làm như vậy>

 

“Chị cũng định ủng hộ cho em đấy chứ, nhưng mà...”

 

“Sao thế?”.

 

“Bây giờ em có thời gian không?”.

 

“Em thì lúc nào mà chẳng có thời gian hay là không có thời gian, chị có việc gì cứ nói đi.”

 

“Nếu như có thời gian, chị em mình gặp nhau một chút đi, chị em mình nói chuyện của chị.”

 

Hai chị em hẹn ở một nơi cách cả hai không xa lắm, buổi chiều nên vắng khách, tôi và Đặng Linh Linh chọn một bình trà, cắn hạt dưa, bắt đầu buôn chuyện. Đương nhiên là chủ yếu tôi nói còn cô ấy nghe, mới đầu cô ấy liên tục tỏ ra thích thú, khi nghe đến thân phận thật của Lưu Thụy Căn, cô ấy nhíu mày, rồi lại kinh ngạc than thở, mà khi nghe tôi nói xong, cô ấy chỉ ngồi trầm ngâm mà thôi.

 

“Em biết sao không, đối với hôn nhân ngày xưa chị chẳng có thái độ gì cả, mặc dù chị cũng biết bản thân mình thể nào rồi cũng phải kết hôn, nhưng mà xét cho cùng thì cưới ai, tìm một người chồng như thế nào, thì chị không xác định một cách rõ ràng được. Chị cũng đã từng nghĩ anh ta là một người có nhà cửa, có công việc ổn định, mà chị cũng từng nghĩ mình phải có cảm tình với anh ấy, nhưng mà đa phần chị nghĩ rằng chị sẽ không lấy chồng. Mà sau khi thích anh ấy, đến lúc đó chị mới cảm thấy rằng, tất cả những người chỉ vì lấy chồng cho xong nghĩa vụ mà kết hôn thì đúng là ngốc chết đi được. Phải sống với nhau cả đời đấy, thế nào cũng phải tìm một người mà mình thích đã, cho dù anh ta nghèo một chút cũng chẳng sao, cho dù tương lai anh ấy mờ mịt, nhưng mà một khi bản thân mình đã thích, mấy thứ đó có là cái gì? Một phần bò bít tết năm trăm đồng và một bát mì năm đồng cũng đều có thể làm ta no cái bụng mà, con người sống trong cuộc đời này, xét cho cùng không phải vì cảm xúc sao? Khi em và Thường Hữu ở bên nhau, thực sự là chị muốn khuyên em cứ chờ thêm xem sao đã, đợi sự xuất hiện của một người mà em thích thật sự.”

 

Đặng Linh Linh cười nói: “Lúc đó mà chị nói ra dễ bị đánh lắm đó.”

 

“Đúng thế, cho nên chị không nói.” Tôi cười lắc đầu, “Có điều lúc đó chị cảm thấy bản thân mình rất may mắn, rất hạnh phúc, khi niềm hy vọng sắp bị dập tắt lại có thể tìm được người đó, trong hàng ngàn hàng người, có được tình yêu của người đó, so với điều đó, lúc ấy nhà cửa, xe cộ đều cứ thế nào ấy... nói chung là không là gì cả.”

 

“Thế bây giờ thì sao? Bây giờ chị có còn thích anh ấy không?”.

 

“Có chứ, chị vẫn thích anh ấy, thực sự chị cũng chẳng hiểu nổi nữa, anh ấy gần như là đã trở thành một người khác, nhưng mà chị vẫn thích anh ấy. Nhưng chị rất mệt, trước đây chị cũng cảm thấy rất mệt, nhưng mà chị cảm thấy cái sự mệt đó là mệt trong niềm hạnh phúc, cho dù là nhớ anh đến nỗi cả đêm không ngủ được mà chị cũng cảm thấy rất khỏe cơ mà. Linh Linh, cái này là nói cho em nghe đấy nhé, nếu như bây giờ cho chị lựa chọn lại, chắc chắn là chị sẽ do dự.”

 

Đặng Linh Linh nhìn tôi, tôi uống một ngụm trà, thở ra một hơi: “Chị bây giờ, thời điểm nào cũng có thể chuẩn bị chia tay được.”

 

“Em... không hiểu lắm.”

 

“Đừng nói là em, bản thân chị đây cũng mâu thuẫn lắm. Có điều bây giờ chị cuối cùng cũng đã hiểu ra rằng, tại sao mọi người nói yêu nhau thì dễ, ở được với nhau mới khó. Đúng là không thể nói rằng, người mà mình thích thì đó chính là đối tượng thích hợp để kết hôn, mà hôn nhân, thực ra cũng chỉ có chừng đó chuyện mà thôi.”

 

Đặng Linh Linh ngồi ngẩn người ra một lúc lâu, sau đó cười khổ: “Phiêu Phiêu, em bị chị làm cho mất phương hướng mất rồi. Chị nói như thế có nghĩa là chị vẫn còn ôm cục tức vì sự lừa dối của anh ấy trước đây hả?”.

 

“Không thể nói là hết hoàn toàn được, nhưng mà đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu.” “ Thế cái gì mới là nguyên nhân chủ yếu vậy?”.

 

“Chủ yếu là cho dù em có gặp được một người mà điểm nào cũng tốt, lại là một người mà em thích, anh ta cũng chưa chắc là một đối tượng thích hợp để kết hôn.”

 

Nói xong câu này, tôi và Đặng Linh Linh bốn mắt nhìn nhau, sau đó nở nụ cười đau khổ cùng một lúc. Khi chúng tôi còn độc thân, chúng tôi hy vọng tình yêu sẽ đi đến hôn nhân, nhưng mà cuối cùng, sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

 

Cuộc nói chuyện lần này đã xác không có kết quả gì cả, tôi cũng chẳng muốn có kết quả, tôi chỉ muốn nói cho cô ấy một vài cảm nhận của tôi, đã là bạn bè, tôi cảm thấy đây là nghĩa vụ của tôi, sau này chị Vu biết được, lắc đầu nói: “Những điều em nói thì không sao, nhưng mà ít có tác dụng lắm.”

 

“Em cũng chưa từng nghĩ là sẽ có bao nhiêu tác dụng, thực ra em cũng cảm thấy Thường Hữu không hợp với cô ấy lắm, lòng ham muốn kiểm soát của cậu ta quá lớn, thích hợp với một cô gái yếu đuối đúng nghĩa ấy.”

 

“Không phải cái này, mà là Đặng Linh Linh đã hạ quyết tâm không ngược đãi bản thân mình nữa, thế nên cô ấy không yêu một lần cô ấy sẽ không cam tâm, có điều việc này đối với cô ấy ngược lại là một chuyện tốt, yêu đương một lần sẽ càng làm cho mình hiểu rõ về bản thân mình hơn, yêu vài lần cũng chẳng sao cả.”

 

“Sếp à, sao em cứ cảm thấy sếp có kiểu đối xử khác nhau thế nhỉ?”.

 

“Thì vốn dĩ là như thế mà, nếu như em là cô ấy, việc của em và Lưu Thụy Căn, chị sẽ không nói thừa một chữ nào.”

 

Tôi ngơ ngác nhìn chị, chị Vu cười cười: “Thực ra trạng thái trước đây của cô ấy rất có vấn đề, lớn tuổi rồi nên giới thiệu ai cũng đều đồng ý đi gặp, bởi vì xã hội, bởi vì gia đình, bởi vì đủ kiểu nguyên nhân cho nên gần như là có suy nghĩ lấy một người nào đó cho xong chuyện. Em thử nghĩ xem nếu như lấy đại một người nào đó, kết quả sẽ như thế nào, nghĩ theo hướng tốt một chút thì cô ấy sẽ khổ tâm, chịu thiệt thòi suốt đời, nghĩ theo hướng xấu thì chỉ có thể là ly hôn mà thôi. Nhưng mà nếu như em không để cho cô ấy lấy đại ai đó cũng không được, điều kiện của Đặng Linh Linh tốt như thế, người xứng với cô ấy thật sự không nhiều. Người ở trung tâm môi giới của chúng ta sẽ phải nói như thế nào nhỉ? Cô gái ơi, cô cứ thoải mái mà chờ đợi, thể nào cô cũng đợi được một người xứng với cô mà thôi. Em nói xem, nếu như cô ấy đợi được thì cũng coi như xong, nếu như không chờ được một người như thế, cuối cùng người sai là ai. Cho nên, việc này nhất thiết cần phải có lòng quyết tâm của cô ấy.”

 

Tôi chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt: “Nhưng mà sếp ơi, trước đây chị còn...”

 

Chị Vu cười: “Chị mở trung tâm môi giới hôn nhân, không phải mở trung tâm từ thiện. Em ngốc như thế, cô ấy lại có thể dễ đẩy đi được như thế, chị còn có thể nói gì được nữa đây?>

 

Khi nói câu này, chị Vu thực sự là khí thế vô song, tác phong muôn vẻ, ngơ ngác vài giây sau cũng chỉ có thể nở ra một nụ cười ngốc nghếch - mẹ kiếp, trứng mà đòi khôn hơn vịt, chị Vu ăn cơm sớm hơn tôi mấy chục năm, thì đúng là nói cái gì có lý cái đó cả!

 

Sau này khi Lưu Thụy Căn biết chuyện, có đưa ra một lời bình luận về chị Vu: “Sếp này của em, đã thành tinh rồi.”

 

Tôi trầm ngâm, sau đó nói: “Em thấy anh cũng đâu có thua kém gì chị ấy.”

 

Lưu Thụy Căn giơ nắm đấm lên: “Quá khen quá khen, anh còn phải tu luyện dài dài.”

 

“Anh còn muốn tu luyện kiểu gì nữa?”.

 

“Song tu.”

 

“Song tu cái gì?”.

 

“Tới đây, anh nói cho em nghe trong Mật Tông có đôi nam nữ song tu...”

 

“... Anh thôi đi!”.

 

Tôi nói rồi đẩy vai anh ra, chúng tôi cùng bật cười. Mặc dù tôi thấy tương lai rõ là mịt mờ, mặc dù tôi nói những lời đó với Đặng Linh Linh, nhưng mà tôi và Lưu Thụy Căn khi ở bên nhau rất vui vẻ, rất thoải mái, khi ở bên nhau thì không muốn chia tay, khi chia tay rồi vẫn còn nhung nhớ. Tôi không biết cuối cùng hai chúng tôi sẽ đi đến đâu, nhưng tôi cũng đã không muốn suy nghĩ về vấn đề này nữa rồi. Tôi cứ mơ hồ ở bên anh, vui vẻ một cách ngây ngốc, cố gắng học tiếng Anh và vẽ những bức tranh của tôi. Sau đó, một tháng sau, tôi gặp lại La Lợi, lần này là bởi vì Joseph. Hình như Lưu Thụy Căn và Joseph có hợp tác với nhau rồi, cụ thể là hợp tác làm về cái gì thì tôi không biết, chỉ thấy hai người lâu lâu cứ qua lại hỏi thăm nhau, có nhiều lúc Lưu Thụy Căn gọi điện thoại bảo rằng đang ăn cơm với Joseph, hỏi tôi có qua đây luôn không, đương nhiên là tôi sẽ không đi, đừng nói là anh ta, những buổi gặp gỡ của Lưu Thụy Căn và bạn bè của anh ấy tôi cũng không tham gia, có điều lần này tôi lại đến.

 

Bởi vì Lưu Thụy Căn nói, lần này là một bữa tiệc chúc mừng nhỏ, Joseph sẽ đưa La Lợi đến tham gia, chúng tôi gặp nhau ở lầu hai. Bây giờ tôi đã biết lầu hai và lầu một ở đây có gì khác nhau rồi. Giống như lầu một, chỉ cần bạn có tiền là tới được, cho dù kiểu người thực ra không có bao nhiêu tiền như tôi, chỉ cần có đủ quyết tâm không hối hận tình nguyện cho người ta chặt chém một lần, cũng có thể vào đó ngồi thử cho biết. Nhưng mà lầu hai thì phải kiểm tra thân phận của bạn mới được vào. Khi lần đầu tiên biết kiểu qui định này, thật sự kiềm chế không nổi cằn nhằn một lúc - mẹ kiếp, tôi đã gặp những tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết lãng mạn rồi đấy, đã gặp rồi đấy!

 

Lầu hai nhiều chuyện như vậy nên đương nhiên là cũng xa hoa hơn lầu một một chút, xung quanh đài phun nước ở giữa không chỉ có người đàn piano, còn có người kéo violon nữa. La Lợi ngồi ở đó, u sầu hơn trước đây, càng có phong thái hơn trước đây, nhưng mà cũng gầy hơn trước đây nữa.

 

“Mời được em Hoàng ăn cơm khó thật đấy, mấy lần tôi muốn mời em ăn một bữa cơm, nhưng mà có mời được em đâu.”

 

Tôi và Lưu Thụy Căn vừa đến, Joseph đã cất lời, tôi cười, “Có thật à, tại sao em lại không biết nhỉ?”.

 

“Ái chà, hóa ra không phải là anh chưa đủ tầm để mời em, mà là Tiểu Lưu không nói cho em à, Tiểu Lưu này, em làm vậy là không được đâu đấy nhé, sao vậy hả, chẳng nhẽ sợ anh ăn luôn cả em gái hả?”.

 

“Chủ yếu là vì anh đẹp trai quá, nên em lo lắng ấy mà.”

 

Lưu Thụy Căn trả lời, Joseph bật cười ha hả. Sau đó đương nhiên là vũ đài của Lưu Thụy Căn và Joseph rồi, tôi chỉ phụ trách ăn uống và nhìn La Lợi thôi, La Lợi vẫn không muốn nói chuyện với tôi lắm, nhưng chung qui lại vẫn không hoàn toàn từ chối tôi, ăn đến nửa chừng, cô ấy đứng dậy, tôi cũng vội vàng đứng dậy bước qua bên đó: “Không thèm làm bạn với nhau nữa phải không?”.

 

La Lợi liếc mắt nhìn tôi, tôi nói: “Sao thế hả, chỉ vì một người đàn ông, vứt luôn tình cảm bao nhiêu năm nay giữa hai bọn mình hả?”.

 

La Lợi chớp chớp rèm mi: “Chỉ là tao không biết phải đối diện với mày như thế nào cả.”

 

“Đối diện với tao cái gì? Trước đây mày gặp tao như thế nào? Có phải là ngày đầu tiên tao biết mày làm người thứ ba đâu.” Tôi nói không chút khách sáo, thực sự là trong lòng tôi cũng hơi bực, “La Lợi, có điều này phải nói rõ một chút, là bạn bè, cho nên tao mới lo lắng cho cảm giác của mày, nhưng mà điều đó không có nghĩa rằng làm người thứ ba là tội nghiệp, là có thể thông cảm, không ai ép mày cả, bây giờ mày như vậy đều là do mày tự chuốc lấy, tự làm tự chịu thôi.”

 

La Lợi bị chấn động, giọng nói run run: “Phiêu Phiêu...”

 

Trái tim tôi nhũn ra, vỗ vào cô ấy: “Được rồi, những điều cần nói tao đều nói hết cả rồi, nghe lọt tai hay không lọt tai mày cũng phải nghe, bất kể như thế nào đi chăng nữa, mày vẫn là bạn của tao, điều này không bao giờ thay đổi là được rồi. Dạo này mày thế nào?”.

 

“Thì cũng thế đó, có điều tiền tiêu vặt của tao nhiều hơn, trình độ quẹt thẻ của tao cũng lên rồi.”

 

“Ồ, lên trình rồi hả, mày cứ tiếp tục như thế, há chẳng phải là thay thế cho chính cung rồi sao?”.

 

La Lợi cười khổ: “Có điều, đều nhờ phúc của mày cả đấy.”

 

Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, La Lợi nói: “Anh ta có một khoản tiền đầu tư bên Hợp Nhuận, có mày ở đó có lẽ sẽ không lời, ít nhất cũng sẽ không lỗ.”

 

Tôi chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt: “Đó là đâu hả là đâu hả, tại sao có tao sẽ không lỗ, tao có quản tiền của anh ấy đâu, cứ cho là do Lưu Thụy Căn quản đi, thì có liên quan gì đến tao đâu?”.

back top