Ký sự hậu cung

Chương 11: Phong Thường tại, Thẩm gia vui mừng

Chương 11: Phong Thường tại, Thẩm gia vui mừng
Không trúng tuyển tú nữ thì thẳng theo đường cũ quay trở về, mà trong lúc tuyển tú nữ thì cần một mình ngồi đợi trong một đình, đợi tất cả mọi người đều thẩm định tuyển xong, lại lần lượt rời đi.
Nhóm các nàng chỉ có Vũ Lan với Tịch Nguyệt trúng tuyển, hai người khéo léo đi theo công công dẫn đến đình để nghỉ ngơi.
Trừ những thứ này ra thì ra là cũng sẽ được chọn trúng người, Bạch Tiểu Điệp vậy mà cũng trong đó, đây hoàn toàn khiến Thẩm Tịch Nguyệt kinh ngạc, chỉ là nàng ngược lại cũng không biểu hiện ra ngoài.
Sự việc, thật sự phát sinh biến hóa thôi.
Mà Bạch gia trưởng tiểu thư Bạch Du Nhiên còn cách xa nàng, trừ Bạch gia, cũng không có hai tỷ muội đồng thời trúng tuyển.
Chỉ là Thẩm Tịch Nguyệt đi vào thật ra khiến rất nhiều người liếc mắt, trang điểm của nàng hôm nay, vốn đã bị mọi người trong lòng âm thầm nhận định không thể nào trúng tuyển, ai cũng không ngờ tới, nàng rốt cuộc cũng trúng tuyển.
Tịch Nguyệt đếm nhẩm trong lòng, trong cái đình này đã có 19 tú nữ rồi.
Vị trí của nàng vốn là sau chỗ dựa, nghĩ cho dù có trúng tuyển mới, cũng sẽ không nhiều.
Quả nhiên, đến sau khi kết thúc, cũng chỉ thêm hai người, như vậy xem ra, lần trúng tuyển tú nữ này tổng cộng có hai mươi mốt người.
Không đến một lúc, thái giám Phó Tổng Quản Lai Phúc dẫn đầu một đội tiểu thái giám chạy tới, cho các vị tú nữ thỉnh an.
Lúc sau mở miệng: "Hôm nay thẩm định tuyển tú hoàn tất, các vị chính là người xuất sắc trong tuyển tú năm nay, sau đó Tạp Gia sẽ sắp xếp ma ma giáo dưỡng đến quý phủ. Sau mười ngày. Các vị tiểu chủ tĩnh hậu thánh chỉ."
"Tạ ơn công công."
Tịch Nguyệt vẫn luôn khéo léo đứng sau lưng mọi người, trong những người này, nói thực, gia thế kém hơn nàng, cũng chỉ có hai người. Nàng xếp hàng ghi danh cũng ở phía sau.
Mọi người chậm rãi đi vào cửa cung, nơi này một hàng xe ngựa đã dừng sẵn. Những người này đều là người làm buổi sáng đưa tiểu thư nhà mình đi tuyển tú.
Tịch Nguyệt ngoan ngoãn theo sau, nhìn những vị tiểu thư phía trước từng người lên xe rời đi.
Cẩm Tâm Cẩm Linh cũng trung thành đứng chờ một bên, không có giống gia nhân người ta líu ra líu ríu.
Lan Nhi nha hoàn của Vũ Lan sớm đã chạy vội đến bên cạnh Vũ Lan rồi.
Cáo biệt nàng xong, Tịch Nguyệt lên xe ngựa nhà mình.
Các nàng đều hiểu, không có ra ngoài trước, thì có nghĩa là tiểu thư nhà mình đã trúng tuyển rồi.
Hai người thật ra là khó nén kích động, nhưng mà nghĩ đến lúc trước tiểu thư dạy bảo, hai người cố gắng trấn định.
Trở về phủ, chỉ thấy tất cả mọi người trong nhà đều đợi ở cửa.
Xe ngựa Tịch Nguyệt tới, Thẩm gia già trẻ vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Đỡ mọi người dậy, Tịch Nguyệt đi theo đông đảo trưởng bối trong nhà đi tới đại đường.
Có thể nhìn ra được, tất cả mọi người đều hân hoan vui mừng.
Thậm chí ngay cả Nhị phu nhân bình thường không quan tâm tới Thẩm Tịch Nguyệt cũng một mặt vui vẻ, thân thiện cực kỳ.
"Được lắm, được lắm, ta biết ngay nha đầu con được mà." Lão phu nhân lôi kéo Tịch Nguyệt không buông tay.
Tịch Nguyệt tuyển tú một ngày, cũng có chút mỏi mệt, lão phu nhân thấy thế liền đuổi tất cả mọi người, kéo Tịch Nguyệt lên sạp, lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người lão phu nhân, Thẩm phụ, Thẩm Tịch Nguyệt.
"Mệt không?"
"Ưm, một ngày cũng chưa uống nước ăn cái gì."
Lão phu nhân nhìn nàng chu miệng, có chút đau lòng: "Ta đã dặn dò người làm rồi, lát nữa dọn cơm."
Lại đánh giá cách ăn mặc này trên người nàng: "Ngươi cũng mệt mỏi, lát nữa ăn cơm xong tắm một cái, thay bộ y phục rồi nghỉ ngơi."
Lúc trước lão phu nhân thật ra thì không quá coi trọng cách ăn mặc trang điểm của nàng như thế, nhưng Thẩm Tịch Nguyệt khăng khăng, ngược lại không nghĩ tới, cũng không ảnh hưởng nàng.
Nhìn thấu ý tứ của lão phu nhân, Tịch Nguyệt cũng không giấu giếm, hướng về phía tổ mẫu và phụ thân mở lời: "Thật ra thì, con là cố ý mặc như vậy."
Thẩm phụ nhíu mày.
Lão phu nhân dĩ nhiên là biết nàng là cố ý, nhưng lại không biết thâm ý.
"Điều này cũng phải cảm tạ tổ mẫu, chính là bởi vì tổ mẫu vì con tìm Vu ma ma già như vậy, con mới có thể lợi dụng điểm này. Người có thể không biết, Thái hậu Vu ma ma lúc còn là quý phi, đã từng phục vụ qua quý phi trong cung. Ban đầu lúc Thái hậu tuyển tú, chính là mặc một thân màu đỏ hồng như vậy, đầu cài trang sức hoa nhài. Nhưng sau này ngược lại không còn nghe nói Thái hậu mặc như vậy, con nghĩ, trong đó nhất định là có nội tình gì đó. Chỉ là lão nhân gia đã đến vị trí hôm nay, cho dù là có nội tình gì, sợ là cũng sẽ theo gió mà trôi qua thôi. Con dĩ nhiên là không thể hoàn toàn rập khuôn, thế này không phải rất tốt sao? Cũng không cố ý. Dù là hoàng thượng đa nghi có chút hoài nghi, con cũng không sợ, lúc trước không phải là nhà ta cũng thường mặc màu đỏ hồng này sao?"
Không ngờ rằng Tịch Nguyệt này ý tứ kín đáo như vậy, lão phu nhân sững sờ.
"Con đã sắp đặt từ trước?" Thẩm phụ đặt ly trà xuống.
Tịch Nguyệt mỉm cười: "Chưa nói tới sắp đặt thôi. Nếu như mà con còn là một tiểu bạch thỏ, như vậy sau khi vào cung sợ là sẽ sẽ bị người khác ăn sống nuốt tươi. Luôn luôn đi một bước nghĩ ba bước thôi."
"Nguyệt nhi thật sự trưởng thành rồi." Thẩm phụ hơi xúc động.
Thẩm Tịch Nguyệt rất ít thấy dáng vẻ như vậy của phụ thân, kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân đối với bọn họ cực kỳ lạnh nhạt.
"Hôm đó phụ thân chắc là nghe thấy con với ca ca nói chuyện."
Thẩm phụ cũng không do dự, gật đầu.
"Như vậy cũng không cần con khai báo nhiều nữa, phụ thân làm quan nhiều năm, có một số việc, hiển nhiên hiểu hơn Tịch Nguyệt. Nhưng có một chuyện, con vẫn muốn căn dặn phụ thân một chút."
Thẩm phụ thoáng ra hiệu, Thẩm Tịch Nguyệt tiếp tục: "Cho dù mọi người nghe được con là bộ dạng gì, con trong cung là như thế nào. Cũng không nên hỏi nhiều, cũng không cần dính vào sâu. Mọi người phải tin tưởng, dù là con không thể tự vệ, con cũng tuyệt sẽ không hại Thẩm gia."
"Con......" Thẩm phụ nhìn mắt Thẩm Tịch Nguyệt muốn nói cái gì, chỉ là cuối cùng lại thở dài một tiếng, cũng không nói gì.
"Con sẽ gò bó mọi người ở Thẩm gia."
"Vậy thì tốt."
Buổi tối hôm đó, ma ma giáo dưỡng đã tới rồi, Tịch Nguyệt nhu thuận thỉnh an, có thể được trong cung phái ra làm ma ma giáo dưỡng, dĩ nhiên là không đơn giản, nhìn không ra hỉ nộ. Thẩm Tịch Nguyệt không biết sau lưng ma ma này có người hay không, chỉ là nàng cứ theo dáng vẻ bình thường của mình học tập.
Cũng không đặc biệt xuất sắc, cũng không quá vụng về.
***
Hoàng cung.
Thái hậu cùng Cảnh đế Nghiêm Triệt tán gẫu việc nhà.
Cảnh đế Nghiêm Triệt này lúc mới đăng cơ trừ hoàng hậu bên cạnh, chỉ có tám người hầu hạ. Mà hoàng hậu tạ thế, hắn cũng không có tổng tuyển, ngược lại là để con gái Tống đại tướng quân Tống thị nhấc lên vị trí Hiền phi. Mà con gái Triệu Thái Phó Triệu thị nhấc lên Đức Phi.
Trừ hai vị này, còn lại sáu vị cũng theo thường lệ phong thưởng.
Thái hậu dĩ nhiên là thích xem con trai mình khai chi tán diệp.
Lần này xem như chọn 21 vị tú nữ, Thái hậu cực kỳ vui mừng, đứa con trai này của bà quá tự gò bó, cũng không quá nặng nữ sắc. Bây giờ hậu cung đầy đủ, bao giờ cũng tốt.
"Lúc chiều trẫm sai Lai Phúc đem danh sách tới cho mẫu hậu, người cảm thấy sắp xếp như vậy thỏa đáng chưa?"
Gật đầu: "Ai gia xem qua rồi, có người, ai gia nghĩ nhấc chút phần vị, cái khác, cứ theo ý hoàng thượng đi."
Cảnh đế nhíu mày. Ngài đã đoán được mẫu hậu muốn nói người nào.
"Khuê nữ Thẩm gia này, Thẩm Tịch Nguyệt, từ Chính Bát Phẩm uyển thị nhấc lên thứ Thất Phẩm thường tại đi."
"Theo ý mẫu thân. Nhi thần có một chuyện không hiểu, hôm qua vốn muốn hỏi mẫu hậu, không biết mẫu hậu vì sao đối với Thẩm Tịch Nguyệt này có hảo cảm như vậy?" Cảnh đế chính là ruột rà của Thái hậu, hai người đương nhiên rất thân thiết.
Thái hậu ngắm nhìn cây hoa nhài trong cung, nghĩ thật lâu: "Năm đó ai gia tuyển tú, trong nhà mẹ cả không thích, cố ý tính kế, ai gia cũng là mặc một thân màu đỏ hồng như vậy, lúc đó thế nhưng gây ra không ít chuyện cười, thiếu chút nữa không được tuyển chọn. Nhiều năm như vậy, ai gia chưa từng mặc lại màu đỏ đó, chính là không suy nghĩ một chút ngày đó, cũng không nghĩ đến hôm qua nhìn thấy nàng, mới đột nhiên phát hiện, mình cũng sớm đã buông xuống rồi."
"Hẳn là như vậy. Không trách được mẫu hậu cực kỳ chú ý phục sức của nàng."
Thật ra thì lúc ấy hắn đã thấy được Thái hậu có hứng thú đối với y phục của Thẩm Tịch Nguyệt, hắn người này từ trước đến giờ thích nắm giữ mọi chuyện, lập tức liền sắp xếp nội vệ bên mình điều tra Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng chỉ có điều cũng biết, nàng thường ngày cũng rất thích màu sắc tươi sáng, như vậy xem ra, nàng ngược lại cũng không phải là cố ý.
"Ngược lại nàng là một cô nương thú vị."
"Vậy theo ý mẫu hậu, phong thứ vị Thất Phẩm thường tại. Chỉ là Thẩm cô nương này thế nhưng không giống với bức họa lắm, trong bức họa nàng có một đôi mắt phượng, nhưng ngược lại thực tế cũng không nổi bật." Lúc trước Hoàng Thượng cũng đã xem qua toàn bộ bức họa tú nữ rồi.
"Trang điểm mắt. Nàng vẽ trang điểm mắt." Cho dù tuổi Thái hậu không ít, nhưng đối với những chuyện trang điểm cách ăn mặc này cũng là thích, bà làm sao không nhìn ra Thẩm Tịch Nguyệt vẽ trang điểm mắt hơi kỳ quái.
Nghĩ đến, Thẩm cô nương này cũng là người có tâm tư.
"Đôi mắt phượng này của nàng ngược lại thật quyến rũ, lời đồn bên ngoài ai gia không thích cô gái quyến rũ, e là nàng chính là vì lẩn tránh điểm này thôi." Thật ra thì bà đúng là không thích cô gái quyến rũ. Nhưng hiện nay trong cung này chỉ có tám người hầu hạ hoàng thượng, bà làm sao có thể yên tâm. Hoàng gia này vẫn là muốn phồn vinh, con cháu đầy đàn mới đúng.
Có thể bị bọn họ nhìn ra chút nhỏ mọn, là có thể dễ dàng tha thứ.
Thái hậu cũng là trong hậu cung nhiều năm, nhìn quần áo trên người Thẩm Tịch Nguyệt lúc ấy không có cảm giác, sau này cũng có chút hoài nghi, chỉ có điều nếu Hoàng Thượng cái gì cũng không nói, như vậy bà liền hiểu rõ, đây không phải là cố ý gây nên.
***
Trong tình hình chung, các tú nữ sau khi tuyển tú ba đến năm ngày sẽ có người đến tuyên đọc thánh chỉ, mà lần này cũng không ngoại lệ.
Mọi người Thẩm gia đồng loạt quỳ ở đại sảnh.
"Tịch Nguyệt Thẩm gia, tú ngoại tuệ trung*, dịu dàng uyển chuyển, đặc biệt phong làm thứ Thất Phẩm thường tại. Khâm thử."
*tú ngoại tuệ trung: bên ngoài thanh tú xuất sắc, bên trong thông minh nhạy bén
Vội vàng đút bạc cho công công tuyên đọc thánh chỉ như cũ, mà hắn cũng không từ chối, trực tiếp liền ước chừng luôn.
Từ chối lời mời ở lại của Thẩm gia, vị công công này còn phải lập tức về cung phục chỉ.
Cung tiễn hắn ra cửa.
Thẩm Tịch Nguyệt cuối cùng cũng an tâm.
Mục đích của nàng bước đầu tiên tối thiểu đã đạt đến.
Cũng không biết các tú nữ khác là phong địa vị gì, có điều những thứ này còn nhiều thời gian.
Lần này người được chọn nhiều như vậy, nghĩ đến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng là thật muốn lấp đầy hậu cung.
Mọi người Thẩm gia vui mừng hết mức, thứ Thất Phẩm đã rất tốt. Phải biết, tú nữ trong cung này, chỗ nào không phải bắt đầu từ phẩm vị thấp. Bình thường tất cả đều là chừng Thất Phẩm Bát Phẩm mà lên.
Cẩm Tâm biết có thể cùng với tiểu thư nhập cung, trong lòng xúc động, chỉ có điều nàng cũng không phải là tiểu nữ tỳ đơn giản, dù là trong lòng kích động, trên mặt cũng không lộ rõ.

back top