Chương 126-1
Đến khi Tịch Nguyệt hết tháng thì khí trời đã bắt đầu ấm áp.
Nàng đã tính dưỡng hơn bốn mươi ngày, ba hạt đậu nhỏ cũng lớn lên, từ khi mới sinh nhỏ yếu đến bây giờ đã béo trắng rồi.
Vẻ ngoài của trẻ sơ sinh thì nam hay nữ cũng không khác biệt quá lớn nhưng có thể là do Kiều Kiều quá yếu ớt lại ăn ít, nên nàng nhỏ hơn hai người em trai của mình một chút.
Không chỉ vậy nàng còn là đứa có tính tình xấu nhất trong số ba chị em.
Nhưng kỳ quái là Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia lại cực kỳ thích nàng.
Mỗi lần đến thăm Tịch Nguyệt cũng đều nhắc muội muội, ngược lại khi người ta nhắc tới Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi thì lại chu môi, dáng vẻ hơi ghét bỏ.
Tịch Nguyệt cũng nghĩ có phải lúc nàng mang thai thì luôn nói với bọn chúng muội muội thế này, muội muội thế kia nên chúng mới thích Kiều Kiều hơn?
Còn cả Cảnh Đế, cho dù Cảnh Đế không nói nhưng Tịch Nguyệt cũng cảm giác được, trong số ba đứa bé, Cảnh Đế cũng thích Kiều Kiều hơn.
Ngay cả Thái Hậu cũng phải cảm thán, ôi trời Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi thực đáng thương.
Tịch Nguyệt là mẹ của mấy đứa bé, tuy chỉ khác biệt một chút nhưng nàng cũng cảm giác được.
Nhắc tới hai thằng nhóc kia, thực đúng là không tự cảm thấy mình đáng thương chút nào! Tiểu Tứ Nhi tự mình quơ tay cũng có thể chơi đến vui vẻ, vô cùng thích ý. Tiểu Ngũ Nhi thì mỗi ngày trầm tư, không khóc không nháo.
Phụ hoàng và ca ca có thích bọn chúng hay không quả thực không ảnh hưởng một chút nào đến chúng.
Trái lại, Tiểu Kiều Kiều lại thích được người khác chơi cùng, được người khác ôm ấp.
Mấy ngày nay Tịch Nguyệt đã tĩnh dưỡng tốt, tuy mỗi ngày đều được tẩm bổ nhưng lại có hơi gầy đi.
Không có cách nào, đứa bé còn quá nhỏ, Tiểu Kiều Kiều vừa rời khỏi nàng là khóc nháo, Tịch Nguyệt đành phải sắp xếp cả ba đứa bé ở trong nội thất.
Tuy bên cạnh cũng có người khác chăm sóc nhưng Tịch Nguyệt vẫn cực kỳ mệt mỏi.
Ngày xưa nàng ngủ không sâu, gió thổi có lay cũng sẽ tỉnh lại đây cũng là lý do nhiều lần nàng cảm nhận được khi Cảnh Đế đến. Nhưng mà hiện tại không thể như vậy, ngày nào cũng vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ, cảm giác ngủ cũng rất sâu, nếu như không có ai gọi thì nàng vẫn sẽ không tỉnh, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn nhiều.
Có khi Tịch Nguyệt cũng suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ là do chăm sóc ba đứa bé quá mệt mỏi nên vậy, bất đắc dĩ lắc đầu lại có chút thỏa mãn.
Vì Tiểu Kiều Kiều không thích ồn ào nên hiện giờ Cảnh Đế tới cũng không cần thông báo nữa, Tịch Nguyệt cũng cảm thấy không sao cả. Trái lại trước kia Cảnh Đế cũng không cần thông báo, luôn luôn đột kích vào nội thất của nàng cho nên nàng cũng quen rồi.
“Nương nương, Hoàng thượng đến rồi.” Cẩm Tâm cũng là một người lanh lợi nhưng mà vừa mới dứt lời thì Cảnh Đế đã vào cửa.
Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy muốn hành lễ nhưng lại bị Cảnh Đế cản lại.
Nàng vừa ra tháng đương nhiên không như xưa, Cảnh Đế nhìn nàng vẫn không có chút tư thái của phụ nhân, vẫn là dáng vẻ của một cô nương yểu điệu, trong lòng vui mừng.
Mái tóc dài vẫn búi thành một búi tóc, vẫn tùy ý cài một cây trâm xanh biếc ở bên trên, vẫn có vài phần xinh đẹp của một tiểu cô nương như cũ.
Toàn thân mặc một bộ váy màu hồng cánh sen làm nổi bật sắc mặt trắng nõn, có thể nhìn thấy da thịt trắng mịn lộ ra ngoài cổ áo.
Lại nói bộ ngực của nàng, có lẽ là do sinh con nên hơi căng, vốn thời gian Tịch Nguyệt ở trong tháng thì đều mặc y phục rộng rãi, hắn cũng không để ý những thứ này. Nhưng mà hiện nay đã ra tháng, đương nhiên không thể lôi thôi như trước, vừa đổi y phục mới phát hiện dáng người của nàng không phải không hề thay đổi. Tuy rằng nhìn qua hơi gầy đi nhưng mà tuyệt đối không phải là bộ ngực kia gầy đi.
Cảnh Để thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, bỗng nhiên cũng nghĩ đã lâu không "vận động" cùng nàng, tâm niệm vừa chuyển đã ôm lấy nàng.
“Trẫm đã lâu không thương nàng rồi.”
Dứt lời, hắn lại sát vào người nàng hơn một chút.
Đương nhiên là Tịch Nguyệt hiểu ý của hắn, đưa tay ôm lấy cổ hắn, cười duyên: “Mọi người đều nói sinh con xong sẽ trở nên thô ráp hơn, thần thiếp nào dám hầu hạ Hoàng thượng.”
Tịch Nguyệt cảm nhân được sinh con xong nàng đã không giống trước kia rồi. Ngày xưa tuy cũng được sủng ái nhưng là cảm giác của một cô nương yểu điệu nhưng mà bây giờ không phải rồi, nàng cảm thấy mình là một phụ nhân rồi.
Cảnh Đế nhìn hai má mềm mại của nàng lại nghe nàng nói vậy, cười nhạo một tiếng.
Nhéo hai má của nàng: “Trẫm muốn nàng hầu hạ thì nàng cứ tới đi, trẫm không ngại mà nàng lại không có chí tiến thủ, đây không phải là hành vi của Tiểu Tịch Nguyệt.”
Thấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng đang vẽ vòng vòng trước ngực mình, Cảnh Đế cầm lấy tay nàng, tiếp tục nói: “Nếu như Nguyệt Nhi thực sự không có chút tiến thủ thì tại sao lại vẫn quyến rũ trẫm thế này?”
Trong lời nói của hắn có chút ám muội, Tịch Nguyệt nở nụ cười, ghé vào tai hắn thì thầm: “Nhưng mà chu ma ma nói nữ tử tốt thì không được nhận ân sủng khi vừa ra tháng, như vậy cũng không tốt cho cơ thể.”
Cảnh Đế nhíu mày, nắm thật chặt cánh tay nàng: “Vậy Tịch Nguyệt có ý gì, chẳng lẽ vẫn muốn dùng~miệng với Trẫm?”
Gương mặt Tịch Nguyệt đỏ lên, tuy nàng luôn tự nhủ mình rằng những chuyện này đều là những chuyện bình thường của con người nhưng vẫn không thể khống chế gương mặt mình không đỏ lên.
“Người chỉ thích bắt nạt ta~~” Nàng nhỏ giọng nỉ non.
“A, oa oa...”
Hai ngươi đang tình tứ, Đại công chúa Kiều Kiều ngủ say ở bên cạnh lại tỉnh lại, thấy mẫu thân không lập tức đến bên cạnh mình thì há miệng khóc hai tiếng để gọi.
Tịch Nguyệt thấy tiểu tổ tông này tỉnh lại thì vội vàng đẩy Cảnh Đế ra, nói: “Kiều Kiều thức dậy rồi.”
Đương nhiên là Cảnh Đế cũng nghe được, thấy Kiều Kiều khóc thì nói với Tịch Nguyệt: “Để trẫm tới bế.”
Cổ của Kiều Kiều còn yếu, Cảnh Đế đỡ cổ nàng, bế nàng lên.
Có lẽ Kiều Kiều biết đó là phụ thân của nàng nên hừ hừ hai tiếng rồi không khóc nữa.
Tịch Nguyệt thấy tiểu tổ tông này được Cảnh Đế bế thì vội vàng đi xem hai đứa bé khác.
Tiểu Tứ Nhi vung vung đôi tay nhỏ bé của mình, chuẩn bị muốn đưa vào miệng, Tiểu Ngũ Nhi ở bên cạnh vẫn tiếp tục ngủ.
Nàng vội gọi nhũ mẫu, hai đứa bé đều được ôm đến phòng nhỏ ăn sữa.
Có lẽ là biết được đi bú sữa nên Tiểu Kiều Kiều không khóc.
Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế, trêu chọc: “Khuê nữ của người tám phần là biết được đi ăn nên mới không khóc, nếu không, có thể khóc đến thủng cả mái nhà, cũng không biết là giống ai.”
Dứt lời thì nghi ngờ nhìn Cảnh Đế, dường như là cảm thấy thực sự là vì hắn.
Đương nhiên là Cảnh Đế cảm nhận được ánh mắt của nàng, ác độc nhéo eo của nàng một cái: “Đây là ánh mắt gì thế!”
“Lúc thiếp còn nhỏ quả thực rất ngoan ngoãn.” Tịch Nguyệt hơi ngẩng đầu, ý tứ rõ ràng là... trước đây nàng ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, không có dáng vẻ khóc nháo như Kiều Kiều, rõ ràng là giống hắn.
Sao Cảnh Đế lại không hiểu ý của Tịch Nguyệt chứ, hắn cúi đầu cắn lên môi nàng một cái: “Không được đoán mò.”
Hắn anh minh thần võ như vậy, cô con gái khóc lóc om sòm này đương nhiên không giống hắn.
Lúc này hai người lại đều có tình trẻ còn, chỗ tốt đương nhiên nhận là giống mình, không tốt thì đổ cho giống đối phương. Hai người ở đây vẫn đang tranh cãi thì nhũ mẫu đã bế hai đứa bé trở lại.
Tiểu Kiều Kiều cảm nhận được hơi thở của cha mẹ thì bắt đầu khẽ hừ hừ.
Cảnh Đế vội vàng nhận lấy đứa bé. Đương nhiên là Tịch Nguyệt nhận lấy Tiểu Tứ Nhi.
Tiểu Tứ Nhi khỏe mạnh hơn tỷ tỷ của mình một chút dường như cũng vô cùng hoạt bát, cánh tay nhỏ vung tới vung lui, không lúc nào rảnh rỗi. Lúc này Cảnh Đế mới hiểu tại sao trong thời gian này Tịch Nguyệt đều búi tóc cao lên, cũng không đeo trang sức. Là vì cánh tay của Tiểu Tứ Nhi lúc nào cũng không thành thật quơ loạn xung quanh.
“Làm khó nàng rồi.” Hắn nói lời tự đáy lòng.
Tịch Nguyệt không rõ hắn nói cái gì, hơi ngẩn người.
Cảnh Đế thấy nàng không hiểu lại nhìn dáng vẻ tự nhiên của nàng, hơi giật mình. Dường như, đây cũng là dáng vẻ của mẫu thân mà hắn vẫn luôn chờ mong.
“Thằng bé quá hoạt bát rồi.” Cảnh Đế đưa đầu nhìn thoáng qua Tiểu Tứ Nhi, lại cúi đầu nhìn Tiểu Kiều Kiều trong lòng mình.
Tiểu nha đầu kia ở trong lòng phụ thân giống như cảm thấy đó là một trải nghiệm mới, mềm nhũn tựa vào phụ thân, cũng không khóc, chớp chớp đôi mắt to nhìn Cảnh Đế cười tít mắt.
Qủa đúng là một tiểu cô nương thông minh. Ai cũng nói đứa bé này khó dỗ dành, nhìn xem, mình bế nàng như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra, căn bản không hề khóc lóc.
Lúc này Tịch Nguyệt đã hiểu ý của Cảnh Đế cười nói: “Tiểu Tứ Nhi có hơi hoạt bát, lúc trước nó vừa mới biết cầm nằm thứ gì đó đã túm tóc của thiếp, khí lực cũng không nhỏ. Thiếp nghĩ như vậy không bằng tự mình vấn hết tóc lên, đứa bé cũng không thể túm loạn.
Cảnh Đế gật đầu: “Như thế này cũng rất xinh đẹp.”
Qủa thực là trước kia hắn luôn cho rằng nhân gian phú quý, hoa lệ xinh đẹp mới đúng là kinh tâm động phách nhưng hiện tại lại thấy khoan khoái sạch sẽ, đơn thuần đáng yêu cũng có một vẻ phong tình khác.
Tịch Nguyệt nghe hắn nói xong, khóe miệng khẽ cong lên, núm đồng tiền nho nhỏ ẩn hiện.
Cảnh Đế không nhịn được, đặt vào môi nàng một nụ hôn.
Tịch Nguyệt hờn dỗi: “Hoàng thượng sao lại như vậy, để cho mấy đứa nhỏ thấy thực xấu hổ.
Cảnh Đế nhíu mày: “Chúng là trẻ sơ sinh, biết cái gì chứ.”
Tịch Nguyệt cãi lại: “Tuy chúng là trẻ con nhưng chúng ta là người lớn, trong lòng dù sao cũng thấy xấu hổ.”
Thấy dáng vẻ của nàng như vậy, Cảnh Đế lại nhìn ba đứa bé.
Tiểu Ngũ Nhi vẫn đang ngủ sang, trong số ba đứa, hắn là đứa nhỏ nhất nhưng lại dễ nuôi nhất.
Cảnh Đế nhìn một lát, hơi ngạc nhiên nói: “Nguyệt Nhi, nàng nói xem, có phải là ba đứa bé này càng ngày càng không giống nhau không?”
Mỗi ngày Tịch Nguyệt đều xoay quanh mấy đứa nhỏ, sao có thể không phát hiện được chuyện này, gật gật đầu.
“Đúng vậy, tuy rằng chưa đầy hai tháng nhưng ba đứa nhỏ đúng là càng ngày càng không giống nhau. Bên cạnh nhà thiếp có một đôi song bào thai tỷ muội, hai người đó mới thực là giống nhau như đúc! Lúc đó mọi người đều không thể phân biệt được ai là ai nhưng mà người nhìn ba đứa bé này xem, ngược lại, lập tức có thể phân biệt được.”
Cảnh Đế cười liếc mắt nhìn Tịch Nguyệt một cái, nói: “Như vậy cũng tốt. Ba đứa bé giống hệt nhau cũng không phải chuyện tốt. Nếu không phải là Tiểu Kiều Kiều của trẫm giống nam tử thì là Tứ Nhi Ngũ Nhi giống nữ nhi, sao có thể ra ngoài gặp người? Nam tử nên có dáng vẻ của nam tử, nữ nhi cũng như vậy.”
Tịch Nguyệt nghe cũng cảm thấy có lí. Nàng chu môi: “Thiếp còn muốn đợi bọn chúng lớn lên một chút, cho chúng mặc y phục giống hệt nhau ra ngoài để cho người khác phân biệt đó.”
Lời này có chút nghịch ngợm nhưng Cảnh Đế lại thấy rất thú vị.
“Nàng đó, đã làm mẫu thân rồi còn nghịch ngợm như vậy.”
Thẩm Qúy phi ở trong tháng khoảng 40 ngày, sau đó cũng rất ít khi ra ngoài, không có cách nào, đứa bé còn nhỏ, nàng cũng cần quan tâm nhiều hơn.
Các phi tần khác trong hậu cung tuy ghen tị nàng có thể sinh được tiểu hoàng tử nhưng nàng ở trong tháng lâu thì cơ hội của các nàng cũng nhiều hơn. Nhưng mà cho dù như vậy thì hậu cung vẫn không truyền ra tin tốt nào.
Sao có thể có tin tốt chứ! Tuy hoàng thượng không sủng hạnh Thẩm Qúy phi nhưng mỗi ngày đều chỉ lật bài tử của Huệ phi và Tề phi.
Mọi người đều biết là Tề phi không thể mang thai được nữa nhưng lại không hiểu vì sao Huệ phi còn chưa có tin vui.
Lại nói, Hoàng thượng đúng là đã ưu đãi cho Huệ phi rất nhiều rồi. Trước kia, khi Thẩm Tịch Nguyệt mang thai không thể thị tẩm cũng là nàng ta độc chiếm Hoàng thượng, về sau khi Thẩm Tịch Nguyệt sinh con thì cũng vẫn là nàng ta được sủng ái, nhưng mà một cái bóng của đứa nhỏ cũng không có.
Nếu nói Huệ phi không thể mang thai thì không thể nào, dù sao trước kia người đầu tiên mang thai trong số những phi tần mới vào cung chính là Huệ phi, nếu như không phải vì sự cố lần đó, có lẽ con của nàng ta cũng biết chạy nhảy rồi.
Mà Phó Cẩn Dao cũng cực kỳ sốt ruột, thậm chí nàng cảm thấy mấy ngày nay Hoàng thượng độc sủng nàng ta là vì muốn có đứa nhỏ, nhưng mà, nhưng mà ai biết thân thể của nàng vẫn cứ không có tin tức!
Phẫn hận bóp nát quế hoa cao trong tay, Vân Lam ở bên cạnh vội vàng lấy khăn lau tay cho chủ tử. Gần đây cảm xúc của chủ tử rất dễ dao động. Vân Lam cẩn thận lau tay cho chủ tử.
“Chủ tử, người cần gì phải chấp nhặt với những tiểu nhân đó. Các nàng có ý đồ muốn ngài không tốt.”
Nói chưa dứt lời thì đã thấy Phó Cẩn Dao tức giận, trừng mắt nhìn Vân Lam: “Ngươi chỉ biết nói bản cung. Mắt thấy Thẩm Tịch Nguyệt đã thăng làm Qúy phi rồi, ngươi bảo bản cung làm sao có thể bình tĩnh được.”
Vân Lam bị trách mắng chỉ cúi đầu yên lặng.
“Hiện giờ Thẩm Tịch Nguyệt đã được thăng làm Qúy phi, không phải là mọi người đều muốn ninh bợ nàng ta sao, ngươi không thấy sắc mặt của Từ Tiểu Nghi kia chỉ kém chưa dán lên người Thẩm Tịch Nguyệt thôi sao?”
Rõ ràng hiện tại cung vụ đều trong tay nàng nhưng mọi người đều đã cười nhạo sau lưng nàng. Nắm giữ những thứ này có lợi ích gì, cũng không thể qua mặt Thái Hậu, phân vị lại thấp hơn Thẩm Tịch Nguyệt.
Đáng giận là con tiện nhân Phó Cẩn Nghiên kia còn muốn vào cung, thực là khiến cho người ta tức muốn chết.
Nếu gia tộc đã không để ý đến sống chết của nàng, muốn đưa người kia tiến cung thì nàng cũng sẽ không để cho nàng ta có được ân huệ gì, đến lúc đó đừng trách nàng ác độc.
Đến khi Tịch Nguyệt hết tháng thì khí trời đã bắt đầu ấm áp.
Nàng đã tính dưỡng hơn bốn mươi ngày, ba hạt đậu nhỏ cũng lớn lên, từ khi mới sinh nhỏ yếu đến bây giờ đã béo trắng rồi.
Vẻ ngoài của trẻ sơ sinh thì nam hay nữ cũng không khác biệt quá lớn nhưng có thể là do Kiều Kiều quá yếu ớt lại ăn ít, nên nàng nhỏ hơn hai người em trai của mình một chút.
Không chỉ vậy nàng còn là đứa có tính tình xấu nhất trong số ba chị em.
Nhưng kỳ quái là Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia lại cực kỳ thích nàng.
Mỗi lần đến thăm Tịch Nguyệt cũng đều nhắc muội muội, ngược lại khi người ta nhắc tới Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi thì lại chu môi, dáng vẻ hơi ghét bỏ.
Tịch Nguyệt cũng nghĩ có phải lúc nàng mang thai thì luôn nói với bọn chúng muội muội thế này, muội muội thế kia nên chúng mới thích Kiều Kiều hơn?
Còn cả Cảnh Đế, cho dù Cảnh Đế không nói nhưng Tịch Nguyệt cũng cảm giác được, trong số ba đứa bé, Cảnh Đế cũng thích Kiều Kiều hơn.
Ngay cả Thái Hậu cũng phải cảm thán, ôi trời Tiểu Tứ Nhi và Tiểu Ngũ Nhi thực đáng thương.
Tịch Nguyệt là mẹ của mấy đứa bé, tuy chỉ khác biệt một chút nhưng nàng cũng cảm giác được.
Nhắc tới hai thằng nhóc kia, thực đúng là không tự cảm thấy mình đáng thương chút nào! Tiểu Tứ Nhi tự mình quơ tay cũng có thể chơi đến vui vẻ, vô cùng thích ý. Tiểu Ngũ Nhi thì mỗi ngày trầm tư, không khóc không nháo.
Phụ hoàng và ca ca có thích bọn chúng hay không quả thực không ảnh hưởng một chút nào đến chúng.
Trái lại, Tiểu Kiều Kiều lại thích được người khác chơi cùng, được người khác ôm ấp.
Mấy ngày nay Tịch Nguyệt đã tĩnh dưỡng tốt, tuy mỗi ngày đều được tẩm bổ nhưng lại có hơi gầy đi.
Không có cách nào, đứa bé còn quá nhỏ, Tiểu Kiều Kiều vừa rời khỏi nàng là khóc nháo, Tịch Nguyệt đành phải sắp xếp cả ba đứa bé ở trong nội thất.
Tuy bên cạnh cũng có người khác chăm sóc nhưng Tịch Nguyệt vẫn cực kỳ mệt mỏi.
Ngày xưa nàng ngủ không sâu, gió thổi có lay cũng sẽ tỉnh lại đây cũng là lý do nhiều lần nàng cảm nhận được khi Cảnh Đế đến. Nhưng mà hiện tại không thể như vậy, ngày nào cũng vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ, cảm giác ngủ cũng rất sâu, nếu như không có ai gọi thì nàng vẫn sẽ không tỉnh, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn nhiều.
Có khi Tịch Nguyệt cũng suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ là do chăm sóc ba đứa bé quá mệt mỏi nên vậy, bất đắc dĩ lắc đầu lại có chút thỏa mãn.
Vì Tiểu Kiều Kiều không thích ồn ào nên hiện giờ Cảnh Đế tới cũng không cần thông báo nữa, Tịch Nguyệt cũng cảm thấy không sao cả. Trái lại trước kia Cảnh Đế cũng không cần thông báo, luôn luôn đột kích vào nội thất của nàng cho nên nàng cũng quen rồi.
“Nương nương, Hoàng thượng đến rồi.” Cẩm Tâm cũng là một người lanh lợi nhưng mà vừa mới dứt lời thì Cảnh Đế đã vào cửa.
Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy muốn hành lễ nhưng lại bị Cảnh Đế cản lại.
Nàng vừa ra tháng đương nhiên không như xưa, Cảnh Đế nhìn nàng vẫn không có chút tư thái của phụ nhân, vẫn là dáng vẻ của một cô nương yểu điệu, trong lòng vui mừng.
Mái tóc dài vẫn búi thành một búi tóc, vẫn tùy ý cài một cây trâm xanh biếc ở bên trên, vẫn có vài phần xinh đẹp của một tiểu cô nương như cũ.
Toàn thân mặc một bộ váy màu hồng cánh sen làm nổi bật sắc mặt trắng nõn, có thể nhìn thấy da thịt trắng mịn lộ ra ngoài cổ áo.
Lại nói bộ ngực của nàng, có lẽ là do sinh con nên hơi căng, vốn thời gian Tịch Nguyệt ở trong tháng thì đều mặc y phục rộng rãi, hắn cũng không để ý những thứ này. Nhưng mà hiện nay đã ra tháng, đương nhiên không thể lôi thôi như trước, vừa đổi y phục mới phát hiện dáng người của nàng không phải không hề thay đổi. Tuy rằng nhìn qua hơi gầy đi nhưng mà tuyệt đối không phải là bộ ngực kia gầy đi.
Cảnh Để thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, bỗng nhiên cũng nghĩ đã lâu không "vận động" cùng nàng, tâm niệm vừa chuyển đã ôm lấy nàng.
“Trẫm đã lâu không thương nàng rồi.”
Dứt lời, hắn lại sát vào người nàng hơn một chút.
Đương nhiên là Tịch Nguyệt hiểu ý của hắn, đưa tay ôm lấy cổ hắn, cười duyên: “Mọi người đều nói sinh con xong sẽ trở nên thô ráp hơn, thần thiếp nào dám hầu hạ Hoàng thượng.”
Tịch Nguyệt cảm nhân được sinh con xong nàng đã không giống trước kia rồi. Ngày xưa tuy cũng được sủng ái nhưng là cảm giác của một cô nương yểu điệu nhưng mà bây giờ không phải rồi, nàng cảm thấy mình là một phụ nhân rồi.
Cảnh Đế nhìn hai má mềm mại của nàng lại nghe nàng nói vậy, cười nhạo một tiếng.
Nhéo hai má của nàng: “Trẫm muốn nàng hầu hạ thì nàng cứ tới đi, trẫm không ngại mà nàng lại không có chí tiến thủ, đây không phải là hành vi của Tiểu Tịch Nguyệt.”
Thấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng đang vẽ vòng vòng trước ngực mình, Cảnh Đế cầm lấy tay nàng, tiếp tục nói: “Nếu như Nguyệt Nhi thực sự không có chút tiến thủ thì tại sao lại vẫn quyến rũ trẫm thế này?”
Trong lời nói của hắn có chút ám muội, Tịch Nguyệt nở nụ cười, ghé vào tai hắn thì thầm: “Nhưng mà chu ma ma nói nữ tử tốt thì không được nhận ân sủng khi vừa ra tháng, như vậy cũng không tốt cho cơ thể.”
Cảnh Đế nhíu mày, nắm thật chặt cánh tay nàng: “Vậy Tịch Nguyệt có ý gì, chẳng lẽ vẫn muốn dùng~miệng với Trẫm?”
Gương mặt Tịch Nguyệt đỏ lên, tuy nàng luôn tự nhủ mình rằng những chuyện này đều là những chuyện bình thường của con người nhưng vẫn không thể khống chế gương mặt mình không đỏ lên.
“Người chỉ thích bắt nạt ta~~” Nàng nhỏ giọng nỉ non.
“A, oa oa...”
Hai ngươi đang tình tứ, Đại công chúa Kiều Kiều ngủ say ở bên cạnh lại tỉnh lại, thấy mẫu thân không lập tức đến bên cạnh mình thì há miệng khóc hai tiếng để gọi.
Tịch Nguyệt thấy tiểu tổ tông này tỉnh lại thì vội vàng đẩy Cảnh Đế ra, nói: “Kiều Kiều thức dậy rồi.”
Đương nhiên là Cảnh Đế cũng nghe được, thấy Kiều Kiều khóc thì nói với Tịch Nguyệt: “Để trẫm tới bế.”
Cổ của Kiều Kiều còn yếu, Cảnh Đế đỡ cổ nàng, bế nàng lên.
Có lẽ Kiều Kiều biết đó là phụ thân của nàng nên hừ hừ hai tiếng rồi không khóc nữa.
Tịch Nguyệt thấy tiểu tổ tông này được Cảnh Đế bế thì vội vàng đi xem hai đứa bé khác.
Tiểu Tứ Nhi vung vung đôi tay nhỏ bé của mình, chuẩn bị muốn đưa vào miệng, Tiểu Ngũ Nhi ở bên cạnh vẫn tiếp tục ngủ.
Nàng vội gọi nhũ mẫu, hai đứa bé đều được ôm đến phòng nhỏ ăn sữa.
Có lẽ là biết được đi bú sữa nên Tiểu Kiều Kiều không khóc.
Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế, trêu chọc: “Khuê nữ của người tám phần là biết được đi ăn nên mới không khóc, nếu không, có thể khóc đến thủng cả mái nhà, cũng không biết là giống ai.”
Dứt lời thì nghi ngờ nhìn Cảnh Đế, dường như là cảm thấy thực sự là vì hắn.
Đương nhiên là Cảnh Đế cảm nhận được ánh mắt của nàng, ác độc nhéo eo của nàng một cái: “Đây là ánh mắt gì thế!”
“Lúc thiếp còn nhỏ quả thực rất ngoan ngoãn.” Tịch Nguyệt hơi ngẩng đầu, ý tứ rõ ràng là... trước đây nàng ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, không có dáng vẻ khóc nháo như Kiều Kiều, rõ ràng là giống hắn.
Sao Cảnh Đế lại không hiểu ý của Tịch Nguyệt chứ, hắn cúi đầu cắn lên môi nàng một cái: “Không được đoán mò.”
Hắn anh minh thần võ như vậy, cô con gái khóc lóc om sòm này đương nhiên không giống hắn.
Lúc này hai người lại đều có tình trẻ còn, chỗ tốt đương nhiên nhận là giống mình, không tốt thì đổ cho giống đối phương. Hai người ở đây vẫn đang tranh cãi thì nhũ mẫu đã bế hai đứa bé trở lại.
Tiểu Kiều Kiều cảm nhận được hơi thở của cha mẹ thì bắt đầu khẽ hừ hừ.
Cảnh Đế vội vàng nhận lấy đứa bé. Đương nhiên là Tịch Nguyệt nhận lấy Tiểu Tứ Nhi.
Tiểu Tứ Nhi khỏe mạnh hơn tỷ tỷ của mình một chút dường như cũng vô cùng hoạt bát, cánh tay nhỏ vung tới vung lui, không lúc nào rảnh rỗi. Lúc này Cảnh Đế mới hiểu tại sao trong thời gian này Tịch Nguyệt đều búi tóc cao lên, cũng không đeo trang sức. Là vì cánh tay của Tiểu Tứ Nhi lúc nào cũng không thành thật quơ loạn xung quanh.
“Làm khó nàng rồi.” Hắn nói lời tự đáy lòng.
Tịch Nguyệt không rõ hắn nói cái gì, hơi ngẩn người.
Cảnh Đế thấy nàng không hiểu lại nhìn dáng vẻ tự nhiên của nàng, hơi giật mình. Dường như, đây cũng là dáng vẻ của mẫu thân mà hắn vẫn luôn chờ mong.
“Thằng bé quá hoạt bát rồi.” Cảnh Đế đưa đầu nhìn thoáng qua Tiểu Tứ Nhi, lại cúi đầu nhìn Tiểu Kiều Kiều trong lòng mình.
Tiểu nha đầu kia ở trong lòng phụ thân giống như cảm thấy đó là một trải nghiệm mới, mềm nhũn tựa vào phụ thân, cũng không khóc, chớp chớp đôi mắt to nhìn Cảnh Đế cười tít mắt.
Qủa đúng là một tiểu cô nương thông minh. Ai cũng nói đứa bé này khó dỗ dành, nhìn xem, mình bế nàng như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra, căn bản không hề khóc lóc.
Lúc này Tịch Nguyệt đã hiểu ý của Cảnh Đế cười nói: “Tiểu Tứ Nhi có hơi hoạt bát, lúc trước nó vừa mới biết cầm nằm thứ gì đó đã túm tóc của thiếp, khí lực cũng không nhỏ. Thiếp nghĩ như vậy không bằng tự mình vấn hết tóc lên, đứa bé cũng không thể túm loạn.
Cảnh Đế gật đầu: “Như thế này cũng rất xinh đẹp.”
Qủa thực là trước kia hắn luôn cho rằng nhân gian phú quý, hoa lệ xinh đẹp mới đúng là kinh tâm động phách nhưng hiện tại lại thấy khoan khoái sạch sẽ, đơn thuần đáng yêu cũng có một vẻ phong tình khác.
Tịch Nguyệt nghe hắn nói xong, khóe miệng khẽ cong lên, núm đồng tiền nho nhỏ ẩn hiện.
Cảnh Đế không nhịn được, đặt vào môi nàng một nụ hôn.
Tịch Nguyệt hờn dỗi: “Hoàng thượng sao lại như vậy, để cho mấy đứa nhỏ thấy thực xấu hổ.
Cảnh Đế nhíu mày: “Chúng là trẻ sơ sinh, biết cái gì chứ.”
Tịch Nguyệt cãi lại: “Tuy chúng là trẻ con nhưng chúng ta là người lớn, trong lòng dù sao cũng thấy xấu hổ.”
Thấy dáng vẻ của nàng như vậy, Cảnh Đế lại nhìn ba đứa bé.
Tiểu Ngũ Nhi vẫn đang ngủ sang, trong số ba đứa, hắn là đứa nhỏ nhất nhưng lại dễ nuôi nhất.
Cảnh Đế nhìn một lát, hơi ngạc nhiên nói: “Nguyệt Nhi, nàng nói xem, có phải là ba đứa bé này càng ngày càng không giống nhau không?”
Mỗi ngày Tịch Nguyệt đều xoay quanh mấy đứa nhỏ, sao có thể không phát hiện được chuyện này, gật gật đầu.
“Đúng vậy, tuy rằng chưa đầy hai tháng nhưng ba đứa nhỏ đúng là càng ngày càng không giống nhau. Bên cạnh nhà thiếp có một đôi song bào thai tỷ muội, hai người đó mới thực là giống nhau như đúc! Lúc đó mọi người đều không thể phân biệt được ai là ai nhưng mà người nhìn ba đứa bé này xem, ngược lại, lập tức có thể phân biệt được.”
Cảnh Đế cười liếc mắt nhìn Tịch Nguyệt một cái, nói: “Như vậy cũng tốt. Ba đứa bé giống hệt nhau cũng không phải chuyện tốt. Nếu không phải là Tiểu Kiều Kiều của trẫm giống nam tử thì là Tứ Nhi Ngũ Nhi giống nữ nhi, sao có thể ra ngoài gặp người? Nam tử nên có dáng vẻ của nam tử, nữ nhi cũng như vậy.”
Tịch Nguyệt nghe cũng cảm thấy có lí. Nàng chu môi: “Thiếp còn muốn đợi bọn chúng lớn lên một chút, cho chúng mặc y phục giống hệt nhau ra ngoài để cho người khác phân biệt đó.”
Lời này có chút nghịch ngợm nhưng Cảnh Đế lại thấy rất thú vị.
“Nàng đó, đã làm mẫu thân rồi còn nghịch ngợm như vậy.”
Thẩm Qúy phi ở trong tháng khoảng 40 ngày, sau đó cũng rất ít khi ra ngoài, không có cách nào, đứa bé còn nhỏ, nàng cũng cần quan tâm nhiều hơn.
Các phi tần khác trong hậu cung tuy ghen tị nàng có thể sinh được tiểu hoàng tử nhưng nàng ở trong tháng lâu thì cơ hội của các nàng cũng nhiều hơn. Nhưng mà cho dù như vậy thì hậu cung vẫn không truyền ra tin tốt nào.
Sao có thể có tin tốt chứ! Tuy hoàng thượng không sủng hạnh Thẩm Qúy phi nhưng mỗi ngày đều chỉ lật bài tử của Huệ phi và Tề phi.
Mọi người đều biết là Tề phi không thể mang thai được nữa nhưng lại không hiểu vì sao Huệ phi còn chưa có tin vui.
Lại nói, Hoàng thượng đúng là đã ưu đãi cho Huệ phi rất nhiều rồi. Trước kia, khi Thẩm Tịch Nguyệt mang thai không thể thị tẩm cũng là nàng ta độc chiếm Hoàng thượng, về sau khi Thẩm Tịch Nguyệt sinh con thì cũng vẫn là nàng ta được sủng ái, nhưng mà một cái bóng của đứa nhỏ cũng không có.
Nếu nói Huệ phi không thể mang thai thì không thể nào, dù sao trước kia người đầu tiên mang thai trong số những phi tần mới vào cung chính là Huệ phi, nếu như không phải vì sự cố lần đó, có lẽ con của nàng ta cũng biết chạy nhảy rồi.
Mà Phó Cẩn Dao cũng cực kỳ sốt ruột, thậm chí nàng cảm thấy mấy ngày nay Hoàng thượng độc sủng nàng ta là vì muốn có đứa nhỏ, nhưng mà, nhưng mà ai biết thân thể của nàng vẫn cứ không có tin tức!
Phẫn hận bóp nát quế hoa cao trong tay, Vân Lam ở bên cạnh vội vàng lấy khăn lau tay cho chủ tử. Gần đây cảm xúc của chủ tử rất dễ dao động. Vân Lam cẩn thận lau tay cho chủ tử.
“Chủ tử, người cần gì phải chấp nhặt với những tiểu nhân đó. Các nàng có ý đồ muốn ngài không tốt.”
Nói chưa dứt lời thì đã thấy Phó Cẩn Dao tức giận, trừng mắt nhìn Vân Lam: “Ngươi chỉ biết nói bản cung. Mắt thấy Thẩm Tịch Nguyệt đã thăng làm Qúy phi rồi, ngươi bảo bản cung làm sao có thể bình tĩnh được.”
Vân Lam bị trách mắng chỉ cúi đầu yên lặng.
“Hiện giờ Thẩm Tịch Nguyệt đã được thăng làm Qúy phi, không phải là mọi người đều muốn ninh bợ nàng ta sao, ngươi không thấy sắc mặt của Từ Tiểu Nghi kia chỉ kém chưa dán lên người Thẩm Tịch Nguyệt thôi sao?”
Rõ ràng hiện tại cung vụ đều trong tay nàng nhưng mọi người đều đã cười nhạo sau lưng nàng. Nắm giữ những thứ này có lợi ích gì, cũng không thể qua mặt Thái Hậu, phân vị lại thấp hơn Thẩm Tịch Nguyệt.
Đáng giận là con tiện nhân Phó Cẩn Nghiên kia còn muốn vào cung, thực là khiến cho người ta tức muốn chết.
Nếu gia tộc đã không để ý đến sống chết của nàng, muốn đưa người kia tiến cung thì nàng cũng sẽ không để cho nàng ta có được ân huệ gì, đến lúc đó đừng trách nàng ác độc.