Chương 127
Cuộc sống này trôi qua dĩ nhiên là cực kỳ, chỉ thời gian một tháng, Chu Vũ Ngưng đột nhiên lại được sủng ái.
Không cần biết người khác thế nào, Tịch Nguyệt cũng không có ý định quan tâm nhiều, con nàng đang nhỏ dĩ nhiên là mỗi ngày phải chăm sóc thật tốt rồi.
Đương nhiên mỗi ngày Cảnh đế cũng sang thăm con, mỗi lần Tịch Nguyệt đều cười như không cười nhìn hắn. Cũng không giống tức giận bao nhiêu, nhưng hắn xoay người hoặc là lúc không nhìn lại thấy mặt mũi nàng có chút hiu quạnh.
Cảnh đế không thể nhìn bộ dáng này của nàng, cũng bắt đầu dỗ dành bảo bối tâm can.
Tịch Nguyệt không hiểu, rốt cuộc Cảnh đế là dạng người gì, tại sao lại có thể khó hiểu như vậy.
Là thích nàng thật sao?
Thích nàng nhưng cũng không tiếc tổn thương nàng, thế nhưng thấy nàng như vậy lại là cưng chiều đủ kiểu.
Có lẽ thỉnh thoảng nàng sẽ bộc lộ một chút nghi hoặc, Cảnh đế lại trấn an nàng, cũng chỉ thương một mình nàng.
Tuy là có chút mê mang đối với tình cảm của Cảnh đế, nhưng những thứ này cũng không thể ảnh hưởng suy nghĩ của Tịch Nguyệt.
Bản thân trong lời Cảnh đế nói với nàng đã có rất nhiều nghi điểm.
Tịch Nguyệt không hiểu thuật Đế Vương, nhưng nghĩ tới ngay cả nữ nhân của mình mà Cảnh đế cũng muốn tính toán, thì trong lòng có mấy phần chán ngán.
Chẳng qua nếu như nói gần đây còn có chuyện gì coi như khiến nàng cảm thấy tương đối mừng rỡ, chính là thái độ của hoàng thượng đối với Lục vương gia.
Hoàng thượng không thích Lục vương gia, hơn nữa không chỉ riêng là không thích.
Cẩn thận nghĩ thì công chúa Địch Ngoã đó xuất hiện, nếu như trong đây không có bút tích của Cảnh đế thì thế nào Tịch Nguyệt cũng không tin. Theo người kia nhiều năm như vậy, sao nàng lại có thể không biết tính tình và phương thức xử sự của hắn.
Lúc trước nàng chính là có nhiều nghi ngờ đối với công chúa này, nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, cũng luôn không phân biệt ra được nguyên cớ.
Nhưng hôm nay xem ra, công chúa Địch Ngoã này nhất định là được hoàng thượng nào đó bày mưu đặt kế, nếu không chuyện chắc chắn không thể nào phát triển như thế.
Hoàng thất Địch Ngoã tranh đấu kịch liệt hơn, nếu như nói La Lệ Toa là một loại nhân vật tiểu bạch hoa vì tình yêu bất chấp tất cả thì Tịch Nguyệt không tin.
Cảnh đế theo ý công chúa Địch Ngoã gả nàng vào Chu gia. Chu gia vốn giao hảo với Lục vương gia, nhưng cũng chính bởi vì thế đã sụp đổ quan hệ với Lục vương gia.
Chu đại nhân đã già rồi, lão đại Chu gia lập tức sắp phải thay thế nhậm chức trưởng ban cũng đã hận thấu xương đối với Lục vương gia, đây là không ai không biết. Nếu như nói Chu gia lại tiếp tục đứng ở sau lưng Lục vương gia, tuyệt đối là không thể được.
Lúc này tuy rằng tâm trạng Tịch Nguyệt đã buông yên ổn, nhưng mà nàng chán ghét cực kỳ đối với người Lục vương gia này.
Lục vương gia không tốt, thì nàng càng vui mừng.
Biểu tỷ nghe nàng khuyến cáo đã rời kinh rồi, nàng vốn chỉ khuyên biểu tỷ đi xa chút, cũng không ngờ biểu tỷ lại đi Địch Ngoã.
Cho dù Lục vương gia len lén xuất kinh, d!^Nd+n(#Q%*d@n cũng không thể rời khỏi Nam Thấm, đặc biệt là Địch Ngoã. Nếu như hắn đi Địch Ngoã, chuyện nhất định phức tạp thêm.
Theo Xảo Ninh nói, biểu tỷ lại nói cho Lục vương gia là bên Địch Ngoã tìm tới nàng. Nàng vốn là thương nhân, làm sao có thể có tiền mà không kiếm.
Đã như vậy, thì thú vị.
Tịch Nguyệt vừa suy xét tỉ mỉ, cười yếu ớt, quả thật biểu tỷ cũng là người tuyệt vời đấy.
Cứ như vậy đúng là tốt.
Không đến nỗi nói là chọc giận Lục vương gia, buộc hắn chó cùng rứt giậu thì cũng khiến hắn thêm kiêng kỵ chút.
Có lẽ, hắn nhất định sẽ hoài nghi chính là công chúa Địch Ngoã xem trọng hắn nhiều hơn mà làm việc này.
Cũng không phải là như thế sao?
Hắn từ chối Công chúa Địch Ngoã, thế nhưng trên đời lại không có tường nào không lọt gió, nếu như công chúa Địch Ngoã biết hắn rất có cảm tình đối với Nhạc Phong, dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế rồi.
Lấy đi Nhạc Phong coi như là cách làm đơn giản.
Có lúc chuyện phát triển luôn làm cho người ta cảm thấy rất là kỳ diệu.
Cảnh đế lợi dụng công chúa Địch Ngoã tách Chu gia và Lục vương gia. Tương tự, biểu tỷ cũng lợi dụng chuyện công chúa Địch Ngoã này làm bia đỡ đạn.
Lúc suy nghĩ trăm chuyển ngàn xoay, Tịch Nguyệt lại đột nhiên hơi hiểu Cảnh đế rồi.
Tuy nói là lợi dụng cô gái khiến người ta cảm thấy nên chán ghét, nhưng mà, nếu quả thật sự có ích, lại không phí tổn sức lực nào lại có thể xoá sạch một chút gian nan khổ cực, vậy lại cớ sao không làm chứ!
Cười lắc lắc đầu, Tịch Nguyệt nhạo báng mình, thật là, ý nghĩ thay đổi trái ngược ấy mà.
“Khởi bẩm nương nương, Đại hoàng tử và nhị hoàng tử đến.”
Tịch Nguyệt đang mất hồn, nghe nói hai đứa bé đã tới, vội vàng bảo hai người bọn họ vào phòng.
Hôm nay tuy là xuân về hoa nở, khí hậu dễ chịu, nhưng cũng không thể sơ suất hai đứa bé.
“Quý phi nương nương. Tiểu Kiều Kiều đã dậy chưa?”
Thật ra thì theo lý mà nói, Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia này gọi nàng một tiếng mẫu phi cũng không quá đáng. Nhưng hai đứa lại đã quen gọi như vậy, Tịch Nguyệt cũng không nói thêm cái gì.
Hôm nay Tiểu Kiều Kiều đã ba tháng rồi.
Rút đi nhiều nếp nhăn lúc vừa ra đời, hiện ra một đứa bé hoàn toàn xinh đẹp trắng nõn nà.
Tuy rằng không to lớn như hai người đệ đệ của mình, nhưng cũng là một đứa bé khỏe mạnh.
Ba đứa bé cùng một chỗ, Tiểu Tứ Nhi giống như là đại ca ca, dáng dấp khoẻ mạnh kháu khỉnh, cũng không khóc, tự mình chơi vui vẻ.
Tiểu Ngũ Nhi vẫn ngủ như cũ, đương nhiên cũng không biết có phải là ngủ thiếp đi thật hay không.
Tiểu Kiều Kiều vốn cũng ngủ, nhưng hình như là cảm ứng được hai ca ca cưng chiều nàng đến, chính là tỉnh lại. Mấy người đều nhìn nàng, không lên tiếng, lần này tiểu cô nương lại không thuận theo, mím môi bèn muốn gào khóc.
Tịch Nguyệt vừa thấy cái bọc nhỏ khóc thút thít bé lại muốn bắt đầu gào thét, vội vàng vỗ bé mấy cái, ý bảo mình ở đây.
Mà Nghiêm Vũ thì không chịu nổi muội muội mình như vậy, vội vàng mở miệng nói: “Muội muội không khóc nha. Ca ca đây.”
“Nhị ca nữa.” Nghiêm Gia vội vàng theo kịp.
Nghe được có người nói chuyện với mình, rốt cuộc Tiểu Kiều Kiều đàng hoàng chút.
Kiều Kiều không coi là đứa bé trắng mập, bởi vì ba bào thai, hôm nay xem ra vẫn là nhỏ nhất.
Nghiêm Vũ duỗi ra một đầu ngón tay của mình cho Kiều Kiều, bé nắm trong tay, thở ra.
Nghiêm Gia nhìn ca ca được bé cầm, mình cũng bắt chước làm theo, cũng duỗi tay mình cho Kiều Kiều.
Cứ như vậy chính là một bên một tay, vô cùng sôi động.
“Muội muội nhỏ như vậy, khi nào mới có thể lớn lên đây?” Nghiêm Gia thở dài.
Tịch Nguyệt mỉm cười nói: “Có câu nói, có mầm không lo dài. Xem Tam đệ đệ của các con đã như thế đấy. Hôm nay cũng biết đi rồi đấy.”
Đây là nói con trai Bạch Du Nhiên, Tam hoàng tử Nghiêm Ninh.
Lông mày nho nhỏ của Nghiêm Vũ nhíu lại thật chặt: “Tĩnh Tiệp dư không thích chúng con đi thăm Tam đệ, mỗi lần tuy là thấy nhiệt tình, nhưng lại thật ra là giống như đề phòng cướp mà đề phòng chúng con.”
Vốn có lúc, hắn cũng rất tò mò đối với Tam đệ đệ nho nhỏ này.
Nhưng có lẽ từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân lại không yêu thích, hắn chính là cực kỳ giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện.
Dù cho Bạch Du Nhiên cũng không biểu hiện ngoài mặt, nhưng là một đứa bé yếu ớt, hắn vẫn cảm thấy Tĩnh Tiệp dư bài xích một chút.
Tịch Nguyệt nghe lời hắn nói, trong lòng sáng tỏ, d!^Nd+n(#Q%*d@n dĩ nhiên là Bạch Du Nhiên này lo lắng. Lúc trước khi nàng ấy sinh con xảy ra chỗ sơ suất lớn như vậy, sao lại có thể không cẩn thận hơn chứ!
Nàng ấy không tin được bất kỳ kẻ nào, thậm chí là bao gồm đứa bé nho nhỏ.
“Tính tình mỗi người đều khác nhau. Có lẽ Vũ Nhi suy nghĩ nhiều.”
Nghiêm Vũ cong khóe miệng, như không có chuyện gì xảy ra: “Không thích con thôi, con còn không thích đi đấy, hôm nay con có tiểu muội muội rồi. Tiểu Kiều Kiều thích ta, có đúng hay không?”
Thật đúng là trẻ con.
Ai ngờ lại vào lúc này, Tiểu Kiều Kiều đáp lại giống như mấy tiếng “Thở phì phò”, Nghiêm Vũ vì vui mừng cả mặt hả hê.
Quay đầu nhìn Nghiêm Gia, lông mày nhỏ cũng chống lên giống như là khoe khoang.
Nghiêm Gia chu miệng nhỏ, có chút rối rắm.
Tịch Nguyệt không nhịn được bật cười.
“Vũ Nhi à, hình như là muội muội ị đùn đấy. Hai người các con chơi với đệ đệ trước có được hay không? Ta đổi lại tã cho bé.”
Cái gì?
Hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau, lui về phía sau một chút.
Nghiêm Gia liếc mắt nhìn Nghiêm Vũ, lại liếc mắt nhìn Kiều Kiều, nhìn lại Nghiêm Vũ, cho đến khi Nghiêm Vũ bắt đầu nhìn căm tức.
“Ngươi kia là ánh mắt gì?” Chất vấn.
Nghiêm Gia yên lặng cúi đầu, sau một lát ngẩng lên, hỏi “Tiểu Kiều Kiều mới vừa rồi lên tiếng là bởi vì ị đùn chứ?”
Khuôn mặt Nghiêm Vũ đỏ lên, trách mắng: “Không phải, bé chính là nghe rõ lời của ta nói, yêu thích ta.”
Bên cạnh Cẩm Tâm trợ giúp chủ tử nhà mình thay xong tã Tiểu Kiều Kiều, quả nhiên, Tiểu Kiều Kiều đúng là ị đùn rồi.
Hiểu con gái không ai bằng mẹ!
Nhìn vật dơ bẩn màu vàng óng kia, vẻ mặt hai bạn nhỏ không tốt lắm, lại lui lại mấy bước.
Trong lòng bọn họ, Tiểu Kiều Kiều là đứa bé đáng yêu, sạch sẽ, sao, làm sao lại có thể ị đùn! Quả nhiên là trẻ con.
Xử lý tất cả thỏa đáng, Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy vẻ mặt “Nặng nề” của hai đứa bé.
Có lẽ cũng hiểu là vì chuyện gì, không nhịn được lại bắt đầu cười lên.
Nghiêm Vũ thấy Thẩm Quý phi cười không ngừng, đỏ mặt, giọng nói có chút hăng: “Người cười cái gì.”
“Con...... Đoán?” Giọng điệu này, quả thật làm người phát cáu.
Nghiêm Gia và Nghiêm Vũ rốt cuộc là anh em, không cần thấy lúc hai bạn nhỏ cùng nhau thỉnh thoảng sẽ có chút xích mích nhỏ, nhưng mà đối với chuyện bên ngoài, hai người lại hài hòa vô cùng.
“Người khi dễ người ta.” Nghiêm Gia lên án.
“Ôi hả? Ta khi dễ các con chỗ nào rồi hả?” Tịch Nguyệt học mờ ám của hai người, nhíu mày.
Nghiêm Vũ Nghiêm Gia đối mặt, nói không ra nguyên do.
Có điều đứa bé dĩ nhiên là sẽ tìm lối thoát cho mình.
“Gia Nhi, chúng ta không để ý tới Thẩm Quý phi, già mà không kính, chúng ta chơi với Tiểu Kiều Kiều.”
“Ừ, được.”
Thấy hai đứa không để ý tới mình lại nói mình là già mà không kính, Tịch Nguyệt cảm thấy bị thương thật sâu.
Nàng già chỗ nào?
Lại nói cho dù già, nàng già hơn phụ hoàng bọn họ sao?
Tiểu Tứ Nhi tự mình chơi lúc lâu, lại nghe thấy nhiều người trong phòng, nhưng không thấy có người tới đây chơi với bé, cũng bắt đầu thở phì phò.
Nghiêm Gia chỉ liếc một cái, cũng không giương mắt, tùy ý nói: “Thẩm Quý phi, Tiểu Tứ Nhi buồn bực đấy. Ngài đi chơi với bé đi.” Đi chơi với bé, lại giao Tiểu Kiều Kiều cho chúng ta thôi!
Một câu tiếp theo dĩ nhiên là đáy lòng nói như vậy.
Sao Tịch Nguyệt lại không biết chủ ý ở đáy lòng đứa bé?
Có điều nàng cũng không phơi bày trò vặt của bọn họ.
Cầm lấy trống lắc bên cạnh Tiểu Tứ Nhi, lắc lư mấy cái, quả nhiên, Tiểu Tứ Nhi vui vẻ huơ tay múa chân.
Thật là một đứa bé dễ dàng thỏa mãn.
Lại liếc nhìn Tiểu Ngũ Nhi vẫn ngủ đến đầy thật thà chất phác như cũ, Tịch Nguyệt im lặng, bọn họ ồn ào như vậy mà đứa nhỏ này cũng không tỉnh.
Còn có đứa bé Kiều Kiều bên cạnh được hai ca ca dụ dỗ, cô bé cũng là mặt nhỏ kiêu ngạo, thật sự là một đứa yếu ớt.
Ba đứa bé đừng nói diện mạo, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn khác nhau, đây, có ba bào thai như vậy sao?
Tịch Nguyệt khó hiểu!
Cuộc sống này trôi qua dĩ nhiên là cực kỳ, chỉ thời gian một tháng, Chu Vũ Ngưng đột nhiên lại được sủng ái.
Không cần biết người khác thế nào, Tịch Nguyệt cũng không có ý định quan tâm nhiều, con nàng đang nhỏ dĩ nhiên là mỗi ngày phải chăm sóc thật tốt rồi.
Đương nhiên mỗi ngày Cảnh đế cũng sang thăm con, mỗi lần Tịch Nguyệt đều cười như không cười nhìn hắn. Cũng không giống tức giận bao nhiêu, nhưng hắn xoay người hoặc là lúc không nhìn lại thấy mặt mũi nàng có chút hiu quạnh.
Cảnh đế không thể nhìn bộ dáng này của nàng, cũng bắt đầu dỗ dành bảo bối tâm can.
Tịch Nguyệt không hiểu, rốt cuộc Cảnh đế là dạng người gì, tại sao lại có thể khó hiểu như vậy.
Là thích nàng thật sao?
Thích nàng nhưng cũng không tiếc tổn thương nàng, thế nhưng thấy nàng như vậy lại là cưng chiều đủ kiểu.
Có lẽ thỉnh thoảng nàng sẽ bộc lộ một chút nghi hoặc, Cảnh đế lại trấn an nàng, cũng chỉ thương một mình nàng.
Tuy là có chút mê mang đối với tình cảm của Cảnh đế, nhưng những thứ này cũng không thể ảnh hưởng suy nghĩ của Tịch Nguyệt.
Bản thân trong lời Cảnh đế nói với nàng đã có rất nhiều nghi điểm.
Tịch Nguyệt không hiểu thuật Đế Vương, nhưng nghĩ tới ngay cả nữ nhân của mình mà Cảnh đế cũng muốn tính toán, thì trong lòng có mấy phần chán ngán.
Chẳng qua nếu như nói gần đây còn có chuyện gì coi như khiến nàng cảm thấy tương đối mừng rỡ, chính là thái độ của hoàng thượng đối với Lục vương gia.
Hoàng thượng không thích Lục vương gia, hơn nữa không chỉ riêng là không thích.
Cẩn thận nghĩ thì công chúa Địch Ngoã đó xuất hiện, nếu như trong đây không có bút tích của Cảnh đế thì thế nào Tịch Nguyệt cũng không tin. Theo người kia nhiều năm như vậy, sao nàng lại có thể không biết tính tình và phương thức xử sự của hắn.
Lúc trước nàng chính là có nhiều nghi ngờ đối với công chúa này, nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, cũng luôn không phân biệt ra được nguyên cớ.
Nhưng hôm nay xem ra, công chúa Địch Ngoã này nhất định là được hoàng thượng nào đó bày mưu đặt kế, nếu không chuyện chắc chắn không thể nào phát triển như thế.
Hoàng thất Địch Ngoã tranh đấu kịch liệt hơn, nếu như nói La Lệ Toa là một loại nhân vật tiểu bạch hoa vì tình yêu bất chấp tất cả thì Tịch Nguyệt không tin.
Cảnh đế theo ý công chúa Địch Ngoã gả nàng vào Chu gia. Chu gia vốn giao hảo với Lục vương gia, nhưng cũng chính bởi vì thế đã sụp đổ quan hệ với Lục vương gia.
Chu đại nhân đã già rồi, lão đại Chu gia lập tức sắp phải thay thế nhậm chức trưởng ban cũng đã hận thấu xương đối với Lục vương gia, đây là không ai không biết. Nếu như nói Chu gia lại tiếp tục đứng ở sau lưng Lục vương gia, tuyệt đối là không thể được.
Lúc này tuy rằng tâm trạng Tịch Nguyệt đã buông yên ổn, nhưng mà nàng chán ghét cực kỳ đối với người Lục vương gia này.
Lục vương gia không tốt, thì nàng càng vui mừng.
Biểu tỷ nghe nàng khuyến cáo đã rời kinh rồi, nàng vốn chỉ khuyên biểu tỷ đi xa chút, cũng không ngờ biểu tỷ lại đi Địch Ngoã.
Cho dù Lục vương gia len lén xuất kinh, d!^Nd+n(#Q%*d@n cũng không thể rời khỏi Nam Thấm, đặc biệt là Địch Ngoã. Nếu như hắn đi Địch Ngoã, chuyện nhất định phức tạp thêm.
Theo Xảo Ninh nói, biểu tỷ lại nói cho Lục vương gia là bên Địch Ngoã tìm tới nàng. Nàng vốn là thương nhân, làm sao có thể có tiền mà không kiếm.
Đã như vậy, thì thú vị.
Tịch Nguyệt vừa suy xét tỉ mỉ, cười yếu ớt, quả thật biểu tỷ cũng là người tuyệt vời đấy.
Cứ như vậy đúng là tốt.
Không đến nỗi nói là chọc giận Lục vương gia, buộc hắn chó cùng rứt giậu thì cũng khiến hắn thêm kiêng kỵ chút.
Có lẽ, hắn nhất định sẽ hoài nghi chính là công chúa Địch Ngoã xem trọng hắn nhiều hơn mà làm việc này.
Cũng không phải là như thế sao?
Hắn từ chối Công chúa Địch Ngoã, thế nhưng trên đời lại không có tường nào không lọt gió, nếu như công chúa Địch Ngoã biết hắn rất có cảm tình đối với Nhạc Phong, dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế rồi.
Lấy đi Nhạc Phong coi như là cách làm đơn giản.
Có lúc chuyện phát triển luôn làm cho người ta cảm thấy rất là kỳ diệu.
Cảnh đế lợi dụng công chúa Địch Ngoã tách Chu gia và Lục vương gia. Tương tự, biểu tỷ cũng lợi dụng chuyện công chúa Địch Ngoã này làm bia đỡ đạn.
Lúc suy nghĩ trăm chuyển ngàn xoay, Tịch Nguyệt lại đột nhiên hơi hiểu Cảnh đế rồi.
Tuy nói là lợi dụng cô gái khiến người ta cảm thấy nên chán ghét, nhưng mà, nếu quả thật sự có ích, lại không phí tổn sức lực nào lại có thể xoá sạch một chút gian nan khổ cực, vậy lại cớ sao không làm chứ!
Cười lắc lắc đầu, Tịch Nguyệt nhạo báng mình, thật là, ý nghĩ thay đổi trái ngược ấy mà.
“Khởi bẩm nương nương, Đại hoàng tử và nhị hoàng tử đến.”
Tịch Nguyệt đang mất hồn, nghe nói hai đứa bé đã tới, vội vàng bảo hai người bọn họ vào phòng.
Hôm nay tuy là xuân về hoa nở, khí hậu dễ chịu, nhưng cũng không thể sơ suất hai đứa bé.
“Quý phi nương nương. Tiểu Kiều Kiều đã dậy chưa?”
Thật ra thì theo lý mà nói, Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia này gọi nàng một tiếng mẫu phi cũng không quá đáng. Nhưng hai đứa lại đã quen gọi như vậy, Tịch Nguyệt cũng không nói thêm cái gì.
Hôm nay Tiểu Kiều Kiều đã ba tháng rồi.
Rút đi nhiều nếp nhăn lúc vừa ra đời, hiện ra một đứa bé hoàn toàn xinh đẹp trắng nõn nà.
Tuy rằng không to lớn như hai người đệ đệ của mình, nhưng cũng là một đứa bé khỏe mạnh.
Ba đứa bé cùng một chỗ, Tiểu Tứ Nhi giống như là đại ca ca, dáng dấp khoẻ mạnh kháu khỉnh, cũng không khóc, tự mình chơi vui vẻ.
Tiểu Ngũ Nhi vẫn ngủ như cũ, đương nhiên cũng không biết có phải là ngủ thiếp đi thật hay không.
Tiểu Kiều Kiều vốn cũng ngủ, nhưng hình như là cảm ứng được hai ca ca cưng chiều nàng đến, chính là tỉnh lại. Mấy người đều nhìn nàng, không lên tiếng, lần này tiểu cô nương lại không thuận theo, mím môi bèn muốn gào khóc.
Tịch Nguyệt vừa thấy cái bọc nhỏ khóc thút thít bé lại muốn bắt đầu gào thét, vội vàng vỗ bé mấy cái, ý bảo mình ở đây.
Mà Nghiêm Vũ thì không chịu nổi muội muội mình như vậy, vội vàng mở miệng nói: “Muội muội không khóc nha. Ca ca đây.”
“Nhị ca nữa.” Nghiêm Gia vội vàng theo kịp.
Nghe được có người nói chuyện với mình, rốt cuộc Tiểu Kiều Kiều đàng hoàng chút.
Kiều Kiều không coi là đứa bé trắng mập, bởi vì ba bào thai, hôm nay xem ra vẫn là nhỏ nhất.
Nghiêm Vũ duỗi ra một đầu ngón tay của mình cho Kiều Kiều, bé nắm trong tay, thở ra.
Nghiêm Gia nhìn ca ca được bé cầm, mình cũng bắt chước làm theo, cũng duỗi tay mình cho Kiều Kiều.
Cứ như vậy chính là một bên một tay, vô cùng sôi động.
“Muội muội nhỏ như vậy, khi nào mới có thể lớn lên đây?” Nghiêm Gia thở dài.
Tịch Nguyệt mỉm cười nói: “Có câu nói, có mầm không lo dài. Xem Tam đệ đệ của các con đã như thế đấy. Hôm nay cũng biết đi rồi đấy.”
Đây là nói con trai Bạch Du Nhiên, Tam hoàng tử Nghiêm Ninh.
Lông mày nho nhỏ của Nghiêm Vũ nhíu lại thật chặt: “Tĩnh Tiệp dư không thích chúng con đi thăm Tam đệ, mỗi lần tuy là thấy nhiệt tình, nhưng lại thật ra là giống như đề phòng cướp mà đề phòng chúng con.”
Vốn có lúc, hắn cũng rất tò mò đối với Tam đệ đệ nho nhỏ này.
Nhưng có lẽ từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân lại không yêu thích, hắn chính là cực kỳ giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện.
Dù cho Bạch Du Nhiên cũng không biểu hiện ngoài mặt, nhưng là một đứa bé yếu ớt, hắn vẫn cảm thấy Tĩnh Tiệp dư bài xích một chút.
Tịch Nguyệt nghe lời hắn nói, trong lòng sáng tỏ, d!^Nd+n(#Q%*d@n dĩ nhiên là Bạch Du Nhiên này lo lắng. Lúc trước khi nàng ấy sinh con xảy ra chỗ sơ suất lớn như vậy, sao lại có thể không cẩn thận hơn chứ!
Nàng ấy không tin được bất kỳ kẻ nào, thậm chí là bao gồm đứa bé nho nhỏ.
“Tính tình mỗi người đều khác nhau. Có lẽ Vũ Nhi suy nghĩ nhiều.”
Nghiêm Vũ cong khóe miệng, như không có chuyện gì xảy ra: “Không thích con thôi, con còn không thích đi đấy, hôm nay con có tiểu muội muội rồi. Tiểu Kiều Kiều thích ta, có đúng hay không?”
Thật đúng là trẻ con.
Ai ngờ lại vào lúc này, Tiểu Kiều Kiều đáp lại giống như mấy tiếng “Thở phì phò”, Nghiêm Vũ vì vui mừng cả mặt hả hê.
Quay đầu nhìn Nghiêm Gia, lông mày nhỏ cũng chống lên giống như là khoe khoang.
Nghiêm Gia chu miệng nhỏ, có chút rối rắm.
Tịch Nguyệt không nhịn được bật cười.
“Vũ Nhi à, hình như là muội muội ị đùn đấy. Hai người các con chơi với đệ đệ trước có được hay không? Ta đổi lại tã cho bé.”
Cái gì?
Hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau, lui về phía sau một chút.
Nghiêm Gia liếc mắt nhìn Nghiêm Vũ, lại liếc mắt nhìn Kiều Kiều, nhìn lại Nghiêm Vũ, cho đến khi Nghiêm Vũ bắt đầu nhìn căm tức.
“Ngươi kia là ánh mắt gì?” Chất vấn.
Nghiêm Gia yên lặng cúi đầu, sau một lát ngẩng lên, hỏi “Tiểu Kiều Kiều mới vừa rồi lên tiếng là bởi vì ị đùn chứ?”
Khuôn mặt Nghiêm Vũ đỏ lên, trách mắng: “Không phải, bé chính là nghe rõ lời của ta nói, yêu thích ta.”
Bên cạnh Cẩm Tâm trợ giúp chủ tử nhà mình thay xong tã Tiểu Kiều Kiều, quả nhiên, Tiểu Kiều Kiều đúng là ị đùn rồi.
Hiểu con gái không ai bằng mẹ!
Nhìn vật dơ bẩn màu vàng óng kia, vẻ mặt hai bạn nhỏ không tốt lắm, lại lui lại mấy bước.
Trong lòng bọn họ, Tiểu Kiều Kiều là đứa bé đáng yêu, sạch sẽ, sao, làm sao lại có thể ị đùn! Quả nhiên là trẻ con.
Xử lý tất cả thỏa đáng, Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy vẻ mặt “Nặng nề” của hai đứa bé.
Có lẽ cũng hiểu là vì chuyện gì, không nhịn được lại bắt đầu cười lên.
Nghiêm Vũ thấy Thẩm Quý phi cười không ngừng, đỏ mặt, giọng nói có chút hăng: “Người cười cái gì.”
“Con...... Đoán?” Giọng điệu này, quả thật làm người phát cáu.
Nghiêm Gia và Nghiêm Vũ rốt cuộc là anh em, không cần thấy lúc hai bạn nhỏ cùng nhau thỉnh thoảng sẽ có chút xích mích nhỏ, nhưng mà đối với chuyện bên ngoài, hai người lại hài hòa vô cùng.
“Người khi dễ người ta.” Nghiêm Gia lên án.
“Ôi hả? Ta khi dễ các con chỗ nào rồi hả?” Tịch Nguyệt học mờ ám của hai người, nhíu mày.
Nghiêm Vũ Nghiêm Gia đối mặt, nói không ra nguyên do.
Có điều đứa bé dĩ nhiên là sẽ tìm lối thoát cho mình.
“Gia Nhi, chúng ta không để ý tới Thẩm Quý phi, già mà không kính, chúng ta chơi với Tiểu Kiều Kiều.”
“Ừ, được.”
Thấy hai đứa không để ý tới mình lại nói mình là già mà không kính, Tịch Nguyệt cảm thấy bị thương thật sâu.
Nàng già chỗ nào?
Lại nói cho dù già, nàng già hơn phụ hoàng bọn họ sao?
Tiểu Tứ Nhi tự mình chơi lúc lâu, lại nghe thấy nhiều người trong phòng, nhưng không thấy có người tới đây chơi với bé, cũng bắt đầu thở phì phò.
Nghiêm Gia chỉ liếc một cái, cũng không giương mắt, tùy ý nói: “Thẩm Quý phi, Tiểu Tứ Nhi buồn bực đấy. Ngài đi chơi với bé đi.” Đi chơi với bé, lại giao Tiểu Kiều Kiều cho chúng ta thôi!
Một câu tiếp theo dĩ nhiên là đáy lòng nói như vậy.
Sao Tịch Nguyệt lại không biết chủ ý ở đáy lòng đứa bé?
Có điều nàng cũng không phơi bày trò vặt của bọn họ.
Cầm lấy trống lắc bên cạnh Tiểu Tứ Nhi, lắc lư mấy cái, quả nhiên, Tiểu Tứ Nhi vui vẻ huơ tay múa chân.
Thật là một đứa bé dễ dàng thỏa mãn.
Lại liếc nhìn Tiểu Ngũ Nhi vẫn ngủ đến đầy thật thà chất phác như cũ, Tịch Nguyệt im lặng, bọn họ ồn ào như vậy mà đứa nhỏ này cũng không tỉnh.
Còn có đứa bé Kiều Kiều bên cạnh được hai ca ca dụ dỗ, cô bé cũng là mặt nhỏ kiêu ngạo, thật sự là một đứa yếu ớt.
Ba đứa bé đừng nói diện mạo, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn khác nhau, đây, có ba bào thai như vậy sao?
Tịch Nguyệt khó hiểu!