Chương 176
Thật ra thì từ lúc hắn nhỏ Phó tướng chính là đối xử hắn vô cùng tốt, còn cố gắng bồi dưỡng hắn.
Khi đó, ông còn chưa phải là Tể Tướng.
Hắn vẫn luôn không hiểu, phụ hoàng bồi dưỡng hắn bởi vì mình là con trai của ông, Phó tướng này lại vì cái gì. Ông làm cho hắn, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người.
Lại gián tiếp trợ giúp hắn vô số lần, khi đó trừ phụ hoàng, hắn tôn kính nhất chính là Phó tướng.
Sau đó, một lần cơ duyên xảo hợp, rốt cuộc hắn biết nguyên nhân, bức họa cô gái kia treo Tuệ Từ cung của Thái hậu, bức họa không có bất kỳ lạc khoản (ghi tên, đền chữ) kia là Phó Uẩn Duệ vẽ.
Khi đó hắn chính là vô tận hoài nghi, sau đó hắn biết Phó Cẩn Du, lại thấy bức họa kia ở Phó gia.
Hai bức họa đều là cùng một người, cùng cảnh tượng, chỉ là một chính diện, một bóng lưng thôi.
Nhưng người này lại cùng một người, đó chính là mẫu hậu hắn!
Bắt đầu từ khi đó, hắn bèn để ý, chính là bởi vì hắn để ý, hắn mới phát hiện rất nhiều.
Thì ra là, sau lưng mẫu hậu cũng có một chuyện cũ cực kỳ bi thảm.
Chu quý phi hiển hách hậu cung, đã từng bị người thân cận nhất phản bội.
Từ đó trở đi, hắn cũng không thể tiếp tục tin tưởng Phó tướng.
Hắn có thể tin tưởng Phó Cẩn Du cùng nhau lớn lên với hắn, lại không thể tin phụ thân của hắn ta.
"Lai Hỉ, thông báo Lai Phúc, cũng rút lui tất cả ám vệ khỏi Tuệ Từ cung."
"Vâng"
Trừ Phó Uẩn Duệ, mẫu hậu chính là nhớ thương Nghiêm Liệt nhất nhỉ? Dù rằng cả đời này cũng không thể hoà thuận với hắn, trang@d#d#l#q#d@bubble nhưng Cảnh đế vẫn quyết định bỏ qua cho hắn ta.
"Tuyên Nghiêm Liệt vào cung, trẫm muốn gặp hắn."
Một ngày kia là cực kỳ đặc biệt đối với rất nhiều người.
Cảnh đế liên tục triệu kiến vài người, thậm chí kỳ quái chính là Cảnh đế gặp Lục vương gia.
Đây là người khác nghĩ cũng không nghĩ đến.
Tịch Nguyệt tâm tư cẩn thận, nàng có một loại cảm giác xấu, có phải, có phải...... Thái hậu không tốt lắm hay không?
Hoàng thượng lại sẽ cho phép một triều thần đi thăm Thái hậu, không hợp quy củ như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện Cảnh đế làm được.
Hơn nữa còn có Lục vương gia.
Vào thời gian không kém lắm, Cảnh đế lại tuyên Lục vương gia.
Tịch Nguyệt mở cửa sổ ra, mở ra thì bên ngoài đã rơi xuống mưa nhỏ tí tách tí tách.
Nghĩ tới ngày mưa lất phất đó cũng chính là một ngày như thế, cả nhà Thẩm gia bị tịch thu chém đầu, cũng lại là một ngày, chính là một cơn hỏa hoạn, hỏa hoạn này chẳng những không thiêu chết nàng, lại để cho nàng làm lại từ đầu.
Hôm nay, người của Thẩm gia bọn họ đều tốt, rất nhiều chuyện cũng không giống nhau.
Nhưng mà, mặt khác rất nhiều người lại rời đi từng người một.
Thời điểm kiếp trước, nàng vạn không ngờ là Thái hậu hạ lệnh hãm hại Thẩm gia bọn họ.
Kiếp này, Thái hậu đối với nàng vô cùng tốt, có lẽ, đây cũng là duyên phận không thể nói rõ được cũng không thể tả rõ được?
Từ khi nàng sống lại tới nay, luôn dùng rất nhiều kinh nghiệm với ánh mắt của kiếp trước nhìn người.
Tự nhiên, ở trên rất nhiều chuyện đã làm ít công to, nhưng cũng có rất nhiều chỗ làm cho nàng đi đường vòng.
Nếu nàng còn không ngừng dính dấp kiếp trước và kiếp này ở chung một chỗ, mãi mãi không thể tự thoát ra được sao?
"Nương, nương ——" Đây là tiếng Tiểu Tứ nhi. Tịch Nguyệt quay đầu lại nhìn đám nhóc bị ôm vào cửa.
Tịch Nguyệt đóng kỹ cửa sổ.
Tràn ra một nụ cười, có lẽ, nàng nên nhìn về phía trước.
Có lẽ chẳng qua chỉ là một cơ hội, người sẽ thay đổi ý nghĩ của mình, Cảnh đế là như thế. Những ngày qua cũng có tình cảm, nhưng thật sự xuất hiện một chút lại là đợt bệnh đậu mùa kia. Mà Tịch Nguyệt cũng là như thế, nàng thường rối rắm với kiếp trước kiếp này, nhưng mà cũng chỉ là nổi lên một chút, nàng đột nhiên lại phát hiện, nhiều năm như vậy, cuối cùng thì bản thân lo sợ không đâu rồi.
Nhìn về phía trước, nắm lấy hạnh phúc trước mắt mới là quan trọng.
"Hạnh Nhi, một lát bảo Xảo Ninh chuẩn bị chút nguyên lịêu nấu ăn, Bổn cung muốn đích thân làm chút bánh ngọt cho hoàng thượng."
Nghĩ đến nếu như Thái hậu thật sự không xong, sợ là tâm tình Cảnh đế cũng sẽ rất kém.
Làm phi tử được sủng ái nhất trong cung này, Tịch Nguyệt đương nhiên cũng săn sóc Cảnh đế.
Chỉ hy vọng, nàng tự mình làm, hắn sẽ ăn nhiều chút.
Tịch Nguyệt bận rộn hai canh giờ, làm xong bánh ngọt, cho dù bề ngoài giống như nhau, nhưng nàng lại cảm thấy Cảnh đế có lẽ sẽ ăn một chút.
Nghe nói Tịch Nguyệt ở ngoài cung, Cảnh đế cũng không tuyên nàng vào cửa, ngược lại là tự mình ra đón.
Thấy Cảnh đế tự mình ra ngoài, Tịch Nguyệt kinh ngạc không thôi, dieenddafnleequysddoon có điều vẫn vội vàng cúi người khẽ chào.
Cảnh đế thuận thế nâng nàng dậy.
"Nguyệt Nhi làm đồ ăn cho trẫm?"
"Dạ." Đôi mắt sáng lấp lánh.
Cảnh đế càng không để ý tất cả mọi người ở đây, chính là trực tiếp cúi đầu hôn ánh mắt của nàng một chút.
Tịch Nguyệt ngây người.
Cảnh đế cầm tay của nàng: "Trẫm dẫn nàng đến Tuệ Từ cung, chúng ta ăn chung với mẫu hậu, để cho bà cũng nếm thử tài nấu nướng của nàng một chút."
Nam tử cao lớn dắt nữ tử nhỏ nhắn, mà nữ tử lại xách một hộp đựng thức ăn to lớn, cũng không thể nhìn thấy tình cảnh như thế trong cung. Gần tối, trong cung này cũng có không ít người đi dạo ở bên ngoài.
Thấy bộ dáng hoàng thượng và Thẩm quý phi như thế, lại giống như một đôi vợ chồng son của gia đình bình thường, không ít người đều trở nên đỏ mắt.
Đến Tuệ Từ cung.
Nghiêm Liệt cũng ở đây.
Nhìn thấy hai người, quỳ xuống thỉnh an.
Tuy Cảnh đế không thể nói là hữu nghị bao nhiêu, nhưng vẫn kêu hắn dậy.
Thấy Thẩm quý phi xách theo hộp đựng thức ăn, mấy người cũng có chút kinh ngạc.
"Nguyệt nha đầu xách món ăn gì ngon?" Thái hậu mỉm cười mở miệng.
"Buổi chiều trong cung thần thiếp đã làm chút đồ ăn, thái hậu nương nương mau nếm thử."
Dứt lời chính là cười híp mắt đi tới bên cạnh bàn, lấy ra một cái đĩa điểm tâm nhỏ xem ra cũng không hết sức tinh sảo.
"Mau lấy tới để ai gia nếm thử một chút."
Quế ma ma dùng ngân châm thử qua theo quy củ sau đó Tịch Nguyệt bèn đưa đồ tới.
Lục vương gia đứng ở bên giường, có chút cản trở Tịch Nguyệt, nhưng lúc này hắn lại sửng sờ ở nơi này.
Tịch Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lục đệ?" Cảnh đế nhíu mày.
Nghiêm Liệt cũng chỉ là mất hồn trong nháy mắt, sau đó chính là lập tức tránh chỗ ra.
Nhưng vẫn vô cùng đờ đẫn.
Lúc này suy nghĩ của hắn ngược lại bắt đầu hoàn toàn không bị khống chế.
Hắn nhớ lại rất nhiều năm trước, khi đó hắn mới chỉ là một thiếu niên, cũng có một nữ tử xách theo hộp đựng thức ăn như vậy.
Nàng nói: "Nhanh ăn đi. Tỷ tỷ làm cho ngươi."
Khi đó, nàng còn không biết, thoạt nhìn tiểu nhi tử thứ xuất nhà giàu không được sủng ái đáng thương trông mong giúp đỡ, lại là con trai thứ sáu của Đương Kim hoàng thượng.
Trước đến giờ nàng chưa bao giờ ghét bỏ hắn, chưa bao giờ!
Hôm nay con gái của nàng, xách theo hộp đựng thức ăn như vậy, dù rằng nàng cũng không giống Nhạc Khuynh Thành chút nào, trong khí chất cũng không có một tí tương tự.
Nhưng vào lúc này Nghiêm Liệt lại cứ cố chấp cho là, cõi đời này, nữ tử cực kỳ giống Nhạc Khuynh Thành thì ra chính là con gái của nàng.
"Liệt Nhi, sao thế?"
Không chỉ Cảnh đế, chính là Thái hậu cũng phát hiện hắn không ổn.
Tịch Nguyệt đã sớm phát hiện ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn.
Ngẩng đầu, nghiêm túc: "Ta có thể nếm một miếng không?"
Mấy người đều là sững sờ, không hiểu vì sao hắn đưa ra yêu cầu này.
Tịch Nguyệt nhìn về phía Cảnh đế.
Nghiêm Triệt nhíu mày, có điều vẫn không làm khó dễ.
"Lục đệ đương nhiên có thể ăn. Thử một chút tay nghề tiểu hoàng tẩu ngươi."
Ngược lại nhấn mạnh câu "Tiểu Hoàng tẩu" này.
Nghiêm Liệt không để ý Cảnh đế nói chuyện kỳ quái, đi thẳng tới trước bàn, cũng không để ý tới động tác Quế ma ma muốn thử độc, d!^Nd+n(#Q%*d@n trực tiếp bỏ một miếng bánh ngọt vào trong miệng.
Nheo lại mắt, hắn ăn cực kỳ chậm chạp.
Trong phòng mọi người không biết hắn đây là làm sao.
Nhưng Cảnh đế và Tịch Nguyệt cũng biết một hai.
Có lẽ, hộp đựng thức ăn này nhất định là có gì đó kích thích Nghiêm Liệt. Có lẽ, lúc trước mẫu thân Tịch Nguyệt từng làm chuyện giống vậy.
Ăn xong một miếng, Nghiêm Liệt lau miệng, hình như vẫn chưa thỏa mãn.
Đến cả mùi vị cũng giống nhau như đúc, giống như đúc với mùi vị khi còn bé.
Quay đầu lại nhìn về phía Cảnh đế: "Hoàng huynh có phúc lớn."
Chỉ một miếng bánh ngọt lại có thể khiến hắn nói ra lời như vậy. Hơn nữa trong lời nói quả thật lại có mấy phần thật.
Chính là Thái hậu cũng bắt đầu không hiểu.
Nhìn vẻ mặt Thái hậu khó hiểu, Lục vương gia Nghiêm Liệt giống như nhớ lại nói rằng: "Nhớ lúc nhỏ cũng có người từng làm bánh ngọt cho ta, hôm nay ăn lại, càng có cảm giác giống nhau."
Thái hậu nghe hắn nhắc tới khi còn bé, hỏi: "Không biết được là người phương nào? Nếu như ngươi thích, ngược lại chúng ta có thể lại tuyên nàng làm nữa."
Một giọt nước mắt của Nghiêm Liệt lại cứ rơi xuống như vậy, nhìn mấy người, lắc đầu, nở nụ cười, cười lúc lâu.
Không chỉ có Thái hậu, cho dù là Cảnh đế cũng chưa từng thấy hắn đau lòng gần chết như vậy.
Ngày đó lúc hắn ta ám sát hắn bị bắt được cũng chưa từng như thế, chỉ biết cứng cổ hô to.
"Không có, không có sau đó, nàng ấy chết rồi. Nàng ấy cuối cùng đã chết rồi."
Dứt lời thì hồn bay phách lạc đi ra ngoài.
"Lai Hỉ, mau sắp xếp người đi theo Lục vương gia."
"Dạ!"
Tình cảnh bình thường như thế, Trang@d#d#l#q#d@bubble đúng là khiến mọi người ở hiện trường đều trở nên không rõ.
Mà Thái hậu cũng không còn ý định ăn đồ ăn, khoát tay áo: "Các ngươi lui xuống hết đi. Ai gia nằm một lát."
Đợi mấy người rời đi.
Thái hậu hỏi Quế ma ma: "Ngươi nói, tại sao Liệt Nhi lại như vậy? Chẳng lẽ, hắn thích Thẩm Tịch Nguyệt?"
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại tự ý lắc đầu: "Cái này không thể nào. Hắn đi biên quan nhiều năm như vậy, lúc hắn đi, Thẩm Tịch Nguyệt cũng chỉ là tiểu cô nương mấy tuổi. Lúc hắn trở lại nàng đã vào cung, nhất định không có khả năng này."
"Chủ tử, có lẽ vốn cũng không có quan hệ với người?"
Thái hậu vừa nghe, lại vừa ngẫm nghĩ, gật đầu: "Quả thật, hắn đã sớm gặp Thẩm Tịch Nguyệt, cũng chưa từng có đặc biệt gì. Nếu như nói đặc biệt, ngược lại cũng không bằng đối với Chu Vũ Ngưng kia. Hôm nay như vậy, hình như là...... Hộp đựng thức ăn?"
Quế ma ma cũng gật đầu: "Hình như là sau khi Vương Gia thấy hộp đựng thức ăn thì xảy ra thay đổi. Hoặc là nói, ăn xong bánh ngọt mà Thẩm quý phi tự mình làm mới có thể như vậy?"
Hai người đều nhớ lời của hắn, mùi vị.
Khi còn bé, bánh ngọt, mùi vị?
Thái hậu hình như chợt lóe lên nghĩ tới điều gì, có điều cuối cùng là chợt lóe lên.
Hai người giống như suy đoán nhiều hơn, Tịch Nguyệt lại theo sau lưng Cảnh đế trầm mặc đi trở về.
Bộ dáng của nàng có mấy phần cô đơn.
Cảnh đế cũng như có điều suy nghĩ.
Lơ đãng vừa quay đầu lại, thấy bộ dạng nàng, kéo nàng đến bên cạnh: "Không liên quan, không nên suy nghĩ quá nhiều."
"Thiếp không biết tại sao lại như vậy." Tịch Nguyệt có chút uất ức.
Thật ra thì nàng cái gì cũng biết, nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể là cái gì cũng không biết.
"Không có quan hệ gì với nàng, không nên suy nghĩ quá nhiều, không việc gì."
Nghiêm Liệt cứ thích Nhạc Khuynh Thành như vậy sao? Thích đến mức ở thời điểm mấu chốt như vậy cũng luống cuống.
Lại cúi đầu nhìn gương mặt của Tịch Nguyệt, rõ ràng một chút cũng không giống.
"Nguyệt Nhi, bánh ngọt của nàng là học với ai?"
Thật ra thì từ lúc hắn nhỏ Phó tướng chính là đối xử hắn vô cùng tốt, còn cố gắng bồi dưỡng hắn.
Khi đó, ông còn chưa phải là Tể Tướng.
Hắn vẫn luôn không hiểu, phụ hoàng bồi dưỡng hắn bởi vì mình là con trai của ông, Phó tướng này lại vì cái gì. Ông làm cho hắn, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người.
Lại gián tiếp trợ giúp hắn vô số lần, khi đó trừ phụ hoàng, hắn tôn kính nhất chính là Phó tướng.
Sau đó, một lần cơ duyên xảo hợp, rốt cuộc hắn biết nguyên nhân, bức họa cô gái kia treo Tuệ Từ cung của Thái hậu, bức họa không có bất kỳ lạc khoản (ghi tên, đền chữ) kia là Phó Uẩn Duệ vẽ.
Khi đó hắn chính là vô tận hoài nghi, sau đó hắn biết Phó Cẩn Du, lại thấy bức họa kia ở Phó gia.
Hai bức họa đều là cùng một người, cùng cảnh tượng, chỉ là một chính diện, một bóng lưng thôi.
Nhưng người này lại cùng một người, đó chính là mẫu hậu hắn!
Bắt đầu từ khi đó, hắn bèn để ý, chính là bởi vì hắn để ý, hắn mới phát hiện rất nhiều.
Thì ra là, sau lưng mẫu hậu cũng có một chuyện cũ cực kỳ bi thảm.
Chu quý phi hiển hách hậu cung, đã từng bị người thân cận nhất phản bội.
Từ đó trở đi, hắn cũng không thể tiếp tục tin tưởng Phó tướng.
Hắn có thể tin tưởng Phó Cẩn Du cùng nhau lớn lên với hắn, lại không thể tin phụ thân của hắn ta.
"Lai Hỉ, thông báo Lai Phúc, cũng rút lui tất cả ám vệ khỏi Tuệ Từ cung."
"Vâng"
Trừ Phó Uẩn Duệ, mẫu hậu chính là nhớ thương Nghiêm Liệt nhất nhỉ? Dù rằng cả đời này cũng không thể hoà thuận với hắn, trang@d#d#l#q#d@bubble nhưng Cảnh đế vẫn quyết định bỏ qua cho hắn ta.
"Tuyên Nghiêm Liệt vào cung, trẫm muốn gặp hắn."
Một ngày kia là cực kỳ đặc biệt đối với rất nhiều người.
Cảnh đế liên tục triệu kiến vài người, thậm chí kỳ quái chính là Cảnh đế gặp Lục vương gia.
Đây là người khác nghĩ cũng không nghĩ đến.
Tịch Nguyệt tâm tư cẩn thận, nàng có một loại cảm giác xấu, có phải, có phải...... Thái hậu không tốt lắm hay không?
Hoàng thượng lại sẽ cho phép một triều thần đi thăm Thái hậu, không hợp quy củ như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện Cảnh đế làm được.
Hơn nữa còn có Lục vương gia.
Vào thời gian không kém lắm, Cảnh đế lại tuyên Lục vương gia.
Tịch Nguyệt mở cửa sổ ra, mở ra thì bên ngoài đã rơi xuống mưa nhỏ tí tách tí tách.
Nghĩ tới ngày mưa lất phất đó cũng chính là một ngày như thế, cả nhà Thẩm gia bị tịch thu chém đầu, cũng lại là một ngày, chính là một cơn hỏa hoạn, hỏa hoạn này chẳng những không thiêu chết nàng, lại để cho nàng làm lại từ đầu.
Hôm nay, người của Thẩm gia bọn họ đều tốt, rất nhiều chuyện cũng không giống nhau.
Nhưng mà, mặt khác rất nhiều người lại rời đi từng người một.
Thời điểm kiếp trước, nàng vạn không ngờ là Thái hậu hạ lệnh hãm hại Thẩm gia bọn họ.
Kiếp này, Thái hậu đối với nàng vô cùng tốt, có lẽ, đây cũng là duyên phận không thể nói rõ được cũng không thể tả rõ được?
Từ khi nàng sống lại tới nay, luôn dùng rất nhiều kinh nghiệm với ánh mắt của kiếp trước nhìn người.
Tự nhiên, ở trên rất nhiều chuyện đã làm ít công to, nhưng cũng có rất nhiều chỗ làm cho nàng đi đường vòng.
Nếu nàng còn không ngừng dính dấp kiếp trước và kiếp này ở chung một chỗ, mãi mãi không thể tự thoát ra được sao?
"Nương, nương ——" Đây là tiếng Tiểu Tứ nhi. Tịch Nguyệt quay đầu lại nhìn đám nhóc bị ôm vào cửa.
Tịch Nguyệt đóng kỹ cửa sổ.
Tràn ra một nụ cười, có lẽ, nàng nên nhìn về phía trước.
Có lẽ chẳng qua chỉ là một cơ hội, người sẽ thay đổi ý nghĩ của mình, Cảnh đế là như thế. Những ngày qua cũng có tình cảm, nhưng thật sự xuất hiện một chút lại là đợt bệnh đậu mùa kia. Mà Tịch Nguyệt cũng là như thế, nàng thường rối rắm với kiếp trước kiếp này, nhưng mà cũng chỉ là nổi lên một chút, nàng đột nhiên lại phát hiện, nhiều năm như vậy, cuối cùng thì bản thân lo sợ không đâu rồi.
Nhìn về phía trước, nắm lấy hạnh phúc trước mắt mới là quan trọng.
"Hạnh Nhi, một lát bảo Xảo Ninh chuẩn bị chút nguyên lịêu nấu ăn, Bổn cung muốn đích thân làm chút bánh ngọt cho hoàng thượng."
Nghĩ đến nếu như Thái hậu thật sự không xong, sợ là tâm tình Cảnh đế cũng sẽ rất kém.
Làm phi tử được sủng ái nhất trong cung này, Tịch Nguyệt đương nhiên cũng săn sóc Cảnh đế.
Chỉ hy vọng, nàng tự mình làm, hắn sẽ ăn nhiều chút.
Tịch Nguyệt bận rộn hai canh giờ, làm xong bánh ngọt, cho dù bề ngoài giống như nhau, nhưng nàng lại cảm thấy Cảnh đế có lẽ sẽ ăn một chút.
Nghe nói Tịch Nguyệt ở ngoài cung, Cảnh đế cũng không tuyên nàng vào cửa, ngược lại là tự mình ra đón.
Thấy Cảnh đế tự mình ra ngoài, Tịch Nguyệt kinh ngạc không thôi, dieenddafnleequysddoon có điều vẫn vội vàng cúi người khẽ chào.
Cảnh đế thuận thế nâng nàng dậy.
"Nguyệt Nhi làm đồ ăn cho trẫm?"
"Dạ." Đôi mắt sáng lấp lánh.
Cảnh đế càng không để ý tất cả mọi người ở đây, chính là trực tiếp cúi đầu hôn ánh mắt của nàng một chút.
Tịch Nguyệt ngây người.
Cảnh đế cầm tay của nàng: "Trẫm dẫn nàng đến Tuệ Từ cung, chúng ta ăn chung với mẫu hậu, để cho bà cũng nếm thử tài nấu nướng của nàng một chút."
Nam tử cao lớn dắt nữ tử nhỏ nhắn, mà nữ tử lại xách một hộp đựng thức ăn to lớn, cũng không thể nhìn thấy tình cảnh như thế trong cung. Gần tối, trong cung này cũng có không ít người đi dạo ở bên ngoài.
Thấy bộ dáng hoàng thượng và Thẩm quý phi như thế, lại giống như một đôi vợ chồng son của gia đình bình thường, không ít người đều trở nên đỏ mắt.
Đến Tuệ Từ cung.
Nghiêm Liệt cũng ở đây.
Nhìn thấy hai người, quỳ xuống thỉnh an.
Tuy Cảnh đế không thể nói là hữu nghị bao nhiêu, nhưng vẫn kêu hắn dậy.
Thấy Thẩm quý phi xách theo hộp đựng thức ăn, mấy người cũng có chút kinh ngạc.
"Nguyệt nha đầu xách món ăn gì ngon?" Thái hậu mỉm cười mở miệng.
"Buổi chiều trong cung thần thiếp đã làm chút đồ ăn, thái hậu nương nương mau nếm thử."
Dứt lời chính là cười híp mắt đi tới bên cạnh bàn, lấy ra một cái đĩa điểm tâm nhỏ xem ra cũng không hết sức tinh sảo.
"Mau lấy tới để ai gia nếm thử một chút."
Quế ma ma dùng ngân châm thử qua theo quy củ sau đó Tịch Nguyệt bèn đưa đồ tới.
Lục vương gia đứng ở bên giường, có chút cản trở Tịch Nguyệt, nhưng lúc này hắn lại sửng sờ ở nơi này.
Tịch Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lục đệ?" Cảnh đế nhíu mày.
Nghiêm Liệt cũng chỉ là mất hồn trong nháy mắt, sau đó chính là lập tức tránh chỗ ra.
Nhưng vẫn vô cùng đờ đẫn.
Lúc này suy nghĩ của hắn ngược lại bắt đầu hoàn toàn không bị khống chế.
Hắn nhớ lại rất nhiều năm trước, khi đó hắn mới chỉ là một thiếu niên, cũng có một nữ tử xách theo hộp đựng thức ăn như vậy.
Nàng nói: "Nhanh ăn đi. Tỷ tỷ làm cho ngươi."
Khi đó, nàng còn không biết, thoạt nhìn tiểu nhi tử thứ xuất nhà giàu không được sủng ái đáng thương trông mong giúp đỡ, lại là con trai thứ sáu của Đương Kim hoàng thượng.
Trước đến giờ nàng chưa bao giờ ghét bỏ hắn, chưa bao giờ!
Hôm nay con gái của nàng, xách theo hộp đựng thức ăn như vậy, dù rằng nàng cũng không giống Nhạc Khuynh Thành chút nào, trong khí chất cũng không có một tí tương tự.
Nhưng vào lúc này Nghiêm Liệt lại cứ cố chấp cho là, cõi đời này, nữ tử cực kỳ giống Nhạc Khuynh Thành thì ra chính là con gái của nàng.
"Liệt Nhi, sao thế?"
Không chỉ Cảnh đế, chính là Thái hậu cũng phát hiện hắn không ổn.
Tịch Nguyệt đã sớm phát hiện ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn.
Ngẩng đầu, nghiêm túc: "Ta có thể nếm một miếng không?"
Mấy người đều là sững sờ, không hiểu vì sao hắn đưa ra yêu cầu này.
Tịch Nguyệt nhìn về phía Cảnh đế.
Nghiêm Triệt nhíu mày, có điều vẫn không làm khó dễ.
"Lục đệ đương nhiên có thể ăn. Thử một chút tay nghề tiểu hoàng tẩu ngươi."
Ngược lại nhấn mạnh câu "Tiểu Hoàng tẩu" này.
Nghiêm Liệt không để ý Cảnh đế nói chuyện kỳ quái, đi thẳng tới trước bàn, cũng không để ý tới động tác Quế ma ma muốn thử độc, d!^Nd+n(#Q%*d@n trực tiếp bỏ một miếng bánh ngọt vào trong miệng.
Nheo lại mắt, hắn ăn cực kỳ chậm chạp.
Trong phòng mọi người không biết hắn đây là làm sao.
Nhưng Cảnh đế và Tịch Nguyệt cũng biết một hai.
Có lẽ, hộp đựng thức ăn này nhất định là có gì đó kích thích Nghiêm Liệt. Có lẽ, lúc trước mẫu thân Tịch Nguyệt từng làm chuyện giống vậy.
Ăn xong một miếng, Nghiêm Liệt lau miệng, hình như vẫn chưa thỏa mãn.
Đến cả mùi vị cũng giống nhau như đúc, giống như đúc với mùi vị khi còn bé.
Quay đầu lại nhìn về phía Cảnh đế: "Hoàng huynh có phúc lớn."
Chỉ một miếng bánh ngọt lại có thể khiến hắn nói ra lời như vậy. Hơn nữa trong lời nói quả thật lại có mấy phần thật.
Chính là Thái hậu cũng bắt đầu không hiểu.
Nhìn vẻ mặt Thái hậu khó hiểu, Lục vương gia Nghiêm Liệt giống như nhớ lại nói rằng: "Nhớ lúc nhỏ cũng có người từng làm bánh ngọt cho ta, hôm nay ăn lại, càng có cảm giác giống nhau."
Thái hậu nghe hắn nhắc tới khi còn bé, hỏi: "Không biết được là người phương nào? Nếu như ngươi thích, ngược lại chúng ta có thể lại tuyên nàng làm nữa."
Một giọt nước mắt của Nghiêm Liệt lại cứ rơi xuống như vậy, nhìn mấy người, lắc đầu, nở nụ cười, cười lúc lâu.
Không chỉ có Thái hậu, cho dù là Cảnh đế cũng chưa từng thấy hắn đau lòng gần chết như vậy.
Ngày đó lúc hắn ta ám sát hắn bị bắt được cũng chưa từng như thế, chỉ biết cứng cổ hô to.
"Không có, không có sau đó, nàng ấy chết rồi. Nàng ấy cuối cùng đã chết rồi."
Dứt lời thì hồn bay phách lạc đi ra ngoài.
"Lai Hỉ, mau sắp xếp người đi theo Lục vương gia."
"Dạ!"
Tình cảnh bình thường như thế, Trang@d#d#l#q#d@bubble đúng là khiến mọi người ở hiện trường đều trở nên không rõ.
Mà Thái hậu cũng không còn ý định ăn đồ ăn, khoát tay áo: "Các ngươi lui xuống hết đi. Ai gia nằm một lát."
Đợi mấy người rời đi.
Thái hậu hỏi Quế ma ma: "Ngươi nói, tại sao Liệt Nhi lại như vậy? Chẳng lẽ, hắn thích Thẩm Tịch Nguyệt?"
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại tự ý lắc đầu: "Cái này không thể nào. Hắn đi biên quan nhiều năm như vậy, lúc hắn đi, Thẩm Tịch Nguyệt cũng chỉ là tiểu cô nương mấy tuổi. Lúc hắn trở lại nàng đã vào cung, nhất định không có khả năng này."
"Chủ tử, có lẽ vốn cũng không có quan hệ với người?"
Thái hậu vừa nghe, lại vừa ngẫm nghĩ, gật đầu: "Quả thật, hắn đã sớm gặp Thẩm Tịch Nguyệt, cũng chưa từng có đặc biệt gì. Nếu như nói đặc biệt, ngược lại cũng không bằng đối với Chu Vũ Ngưng kia. Hôm nay như vậy, hình như là...... Hộp đựng thức ăn?"
Quế ma ma cũng gật đầu: "Hình như là sau khi Vương Gia thấy hộp đựng thức ăn thì xảy ra thay đổi. Hoặc là nói, ăn xong bánh ngọt mà Thẩm quý phi tự mình làm mới có thể như vậy?"
Hai người đều nhớ lời của hắn, mùi vị.
Khi còn bé, bánh ngọt, mùi vị?
Thái hậu hình như chợt lóe lên nghĩ tới điều gì, có điều cuối cùng là chợt lóe lên.
Hai người giống như suy đoán nhiều hơn, Tịch Nguyệt lại theo sau lưng Cảnh đế trầm mặc đi trở về.
Bộ dáng của nàng có mấy phần cô đơn.
Cảnh đế cũng như có điều suy nghĩ.
Lơ đãng vừa quay đầu lại, thấy bộ dạng nàng, kéo nàng đến bên cạnh: "Không liên quan, không nên suy nghĩ quá nhiều."
"Thiếp không biết tại sao lại như vậy." Tịch Nguyệt có chút uất ức.
Thật ra thì nàng cái gì cũng biết, nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể là cái gì cũng không biết.
"Không có quan hệ gì với nàng, không nên suy nghĩ quá nhiều, không việc gì."
Nghiêm Liệt cứ thích Nhạc Khuynh Thành như vậy sao? Thích đến mức ở thời điểm mấu chốt như vậy cũng luống cuống.
Lại cúi đầu nhìn gương mặt của Tịch Nguyệt, rõ ràng một chút cũng không giống.
"Nguyệt Nhi, bánh ngọt của nàng là học với ai?"