Chương 8: Tới Thanh Tuyền bái Phật cầu xin cho tương lai
Thẩm Nhất Nhất nghe nói ca ca và tỷ tỷ muốn tới Chùa Thanh Tuyền bái Phật thì cực kỳ gấp gáp bẩm với lão phu nhân mình cũng muốn đi cùng, thật không ngờ lão phu nhân lại đồng ý, thế nên ba huynh muội bọn họ lập tức vui vẻ thu dọn ổn thỏa rồi cùng nhau lên đường.
Thẩm Tịch Nguyệt và Thẩm Nhất Nhất ngồi trong xe ngựa trong, còn Thẩm Thư Bình thì dẫn hộ vệ cưỡi ngựa theo sát bên cạnh.
Lần này ra cửa bọn họ dẫn theo rất nhiều hộ vệ, dù sao sắp tới Thẩm Tịch Nguyệt cũng sẽ phải vào cung tham gia tuyển tú, nếu như không cẩn thận một chút, một khi có vấn đề gì xảy ra thì tuyệt đối sẽ không có cách nào để xử lý.
Chế độ của Nước Nam Thấm rất nghiêm khắc, nữ quyến nhà quan viên Thất Phẩm trở lên khi tới độ tuổi quy định thì đều phải tham gia tuyển tú. Nếu không sẽ không có quyền tự do kết hôn.
Dọc theo đường đi, mấy người bọn họ cười cười nói nói vô cùng vui vẻ. Tịch Nguyệt còn rất ít cơ hội được ở cùng ca ca và muội muội như vậy, sắp tới nàng sẽ phải tham gia tuyển tú, nói không chừng, sau này cũng sẽ ít có cơ hội được gặp mặt, cho nên đương nhiên là nàng rất quý trọng giây phút này.
Đi được nửa đường thì bọn họ dừng lại nghỉ ngơi và dùng cơm trong một khách điếm.
Bên ngoài khách điếm, cách đó không xa có một nữ tử mặc áo trắng đang bán mình chôn cất phụ thân, hơn nữa còn bị một nam tử con nhà giàu bám chặt dây dưa không chịu đi, Nhất Nhất không hiểu: "Tỷ tỷ, nàng ấy làm gì vậy?"
"Nhà nàng ta tương đối nghèo, phụ thân nàng ta đã qua đời, nhưng lại không có tiền để mai táng, nàng ta phải bán mình để lấy tiền chôn cất phụ thân."
Thẩm Thư Bình không thể đứng yên nhìn cảnh ỷ thế hiếp người như vậy nên tính đứng dậy xen vào nhưng lại bị Tịch Nguyệt kéo lại.
Mặc dù người ca ca này không còn nhỏ, nhưng mà bởi vì Thẩm gia rất ít khi có mấy chuyện ngấm ngầm tính kế, mà hắn lại là quan võ, so với triều đình đầy âm mưu đen tối bẩn thỉu, quân doanh vẫn tốt hơn rất nhiều.
Điều này cũng dưỡng thành tính tình hăng hái vì chính nghĩa của hắn.
Thẩm Thư Bình thấy Tịch Nguyệt kéo mình lại thì không hiểu.
"Ca ca, huynh có biết chôn cất một người cần bao nhiêu bạc không?" Nàng bình tĩnh hỏi ca ca.
Thẩm Thư Bình ngập ngừng một lát rồi mới trả lời: "Cái này… hoặc nhiều hoặc ít cũng phải có tiền. Nhưng mà huynh cảm thấy dù sao cũng phải mất mấy trăm lượng?" Cũng chính bởi vì suy nghĩ như vậy, nên hắn cảm thấy cô gái kia chỉ cần một trăm lượng cũng không tính là nhiều.
Tịch Nguyệt cười cười gọi tiểu nhị tới đây.
Sau đó quăng vấn đề này lại cho tiểu nhị trả lời.
"Đối với gia đình bình thường như chúng tôi, chôn cất một người chỉ cần mười hai lượng là đủ rồi." Đương nhiên là tiểu nhị cũng biết bởi vì ngoài cửa có người bán mình chôn cất phụ thân nên mấy vị khách quan này mới hỏi như vậy.
"Mười hai lượng?" Thẩm Thư Bình kinh ngạc.
Tiểu nhị gật đầu: "Đương nhiên, năm trước bà ngoại nhà tôi qua đời, đóng một bộ quan tài chỉ mất năm lượng, lại tiêu tốn thêm vài thứ khác, mười hai lượng là đủ rồi. Chúng tôi cũng không phải là gia đình danh giá gì, nên cũng không cần thiết phải phô trương này nọ."
Tịch Nguyệt cười cười, lấy bạc vụn ra đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị thiên ân vạn tạ* nhận lấy, mặt mày tươi cười, không nhịn được nhiều lời: "Mà cô nương kia cũng đã quỳ ở đó ba ngày rồi, trời lại nóng như vậy, chẳng lẽ không sợ xác phụ thân thối rữa sao, đó mà gọi là bán mình chôn cất phụ thân ư? Tôi thấy, nàng ta chính là muốn bám vào một kẻ có tiền để làm di nương của người ta mà thôi. Khoảng mười hai lượng là đủ rồi, vậy mà nàng ta lại nhất định muốn một trăm lượng, đây không phải là công phu sư tử ngoạm sao. Cô nương này ấy à, thật ra cũng không hề có lòng tốt gì đâu, nàng ta vốn cũng không phải nữ tử đàng hoàng gì, vốn dĩ lúc trước nàng ta cũng thường đi hát rong trước quán trà đấy."
*Thiên ân vạn tạ: Rối rít cảm tạ.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Thẩm Tịch Nguyệt nhìn Thẩm Thư Bình, đồng thời cũng nhìn Thẩm Nhất Nhất một chút.
Thẩm Thư Bình nghe thấy tiểu nhị nói những lời này xong cũng không thể ngờ chuyện lại là như vậy.
"Vậy tại sao nàng ta lại không đi theo người nam nhân kia?"
Tịch Nguyệt dịu dàng mỉm cười, nhưng mà lời nói trong miệng lại không xuôi tai như vậy: "Không đi là bởi vì nàng ta cảm thấy vẫn chưa đạt tới điểm mấu chốt trong lòng nàng ta."
Lần này Thẩm Thư Bình không nói thêm gì mà chỉ im lặng rơi vào trầm tư.
Tịch Nguyệt nhìn Nhất Nhất: "Nhất Nhất hiểu rõ chưa? Không phải là người nào cũng đáng được giúp đỡ. Phải học được cách nhìn nhiều nghe nhiều phân tích nhiều."
Thẩm Nhất Nhất nặng nề gật đầu một cái, nàng chưa từng thấy chuyện như vậy.
Trong khi mấy người bọn họ đang nói chuyện, thì cuộc tranh chấp ở bên kia đã có biến hóa mới. Một vị tiểu thư ra tay giải vây giúp nữ tử bán mình chôn cất phụ thân, nhưng mà cô nương bán mình chôn cất phụ thân lại cúi đầu tạ ơn người nam tử đồng hành cùng vị tiểu thư kia, còn nhất định đòi đi theo người ta.
Tịch Nguyệt nhìn theo tầm mắt của Thẩm Thư Bình, vừa nhìn đã lập tức sửng sốt.
Nàng không cách nào khống chế cơ thể đang run rẩy của mình, không ngờ nàng lại nhìn thấy người mà cả đời này nàng hận nhất.
Tẩu tử của nàng, thứ nữ của Bạch gia ở kinh thành, Bạch Tiểu Điệp.
"Vị tiểu thư nhà này cũng thật là tốt bụng."
Tịch Nguyệt ổn định lại tâm trạng, sau đó nhìn về phía Thẩm Thư Bình, nói: "Muội nhận ra nàng ta."
Chẳng lẽ đây chính là duyên phận ư, dù có trốn thế nào cũng không thoát được duyên phận, cho dù bọn họ cách xa kinh thành, nhưng vẫn đụng phải Bạch Tiểu Điệp.
"Muội biết nàng ấy à?" Thẩm Thư Bình có chút vui mừng.
Tịch Nguyệt vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thư Bình thì đã biết ca ca của nàng có ấn tượng tốt với nữ tử này, trong nụ cười của nàng mang theo một chút khinh thường, đã rất lâu rồi nàng mới có biểu hiện rõ ràng như vậy. Thẩm Thư Bình vừa trở về không bao lâu, nhưng Thẩm Nhất Nhất thì lại có bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
"Là nhận ra, không phải biết, đã từng gặp mặt một lần. Muội cũng không muốn biết người như vậy. Nhưng mà, nàng ta vốn là bằng hữu của Vũ Lan."
Thẩm Thư Bình thấy Tịch Nguyệt lộ thái độ bài xích rõ ràng như vậy thì có chút không hiểu nên truy hỏi tới cùng. /di?e^n.d94nn_L3.Quys,Đ6nn.C0M/
Vẻ mặt Tịch Nguyệt có chút rối rắm, dáng vẻ muốn nói nhưng lại có chút mâu thuẫn.
"Có chuyện gì mà lại không thể nói với ca ca của mình chứ?"
Nàng thấy Thẩm Thư Bình càng ngày càng tò mò thì rốt cuộc cũng nói ra: "Ca ca tới đây." Nàng kề sát vào lỗ tai hắn rồi nói vài lời.
Thẩm Thư Bình ngây người.
Sau đó lắp bắp nói: "Cái... cái gì! Nàng ấy, nàng ấy là người như vậy......"
"Đúng vậy. Mặc dù không thể tin Vũ Lan hoàn toàn, nhưng mà chuyện như vậy, chắc nàng ấy sẽ không gạt muội. Hơn nữa, chúng ta lại không có quá nhiều giao tình với vị Bạch tiểu thư này, tội gì nàng ấy phải chửi bới tiểu thư Bạch gia như vậy chứ?"
Thẩm Tịch Nguyệt đẩy hết chuyện này lên người Trần Vũ Lan, mới vừa rồi nàng nói với ca ca, Vũ Lan đã từng nói với nàng, vị Bạch tiểu thư này có một lần uống rượu say ở Trần gia, sau đó nhận lầm Vũ Lan thành "Di phu*", ôm ấp yêu thương, sau đó còn cởi áo nới dây lưng, bày tỏ tâm sự.
*Chồng của dì.
Mặc dù sau khi tỉnh rượu nàng ta đã quên chuyện này, nhưng mà thật sự là đã dọa Vũ Lan sợ đến chết khiếp, không dám mời nàng ta tới phủ nữa, đồng thời cũng dần dần xa cách.
Dĩ nhiên những điều này đều là Thẩm Tịch Nguyệt nói bừa, cho dù là thật sự có chuyện như vậy, thì với tâm cơ đó của Vũ Lan, sao nàng ta lại có thể nói cho nàng biết được chứ. Chẳng qua là nàng biết rõ nói như vậy với ca ca mới có tác dụng, chắc hẳn là ca ca sẽ không bao giờ động lòng với vị tiểu thư Bạch gia này nữa.
Như vậy là tốt rồi, ca ca không phải là người lắm chuyện, cho nên sẽ không nhiều lời với người bên ngoài.
Tịch Nguyệt vẫn treo nụ cười bên khóe miệng như cũ, chỉ có điều trong mắt nàng lại không hề có một chút ý cười nào.
Mặc dù Bạch Tiểu Điệp không làm những chuyện như vậy ở Trần gia, thế nhưng đúng là nàng ta thích di phu của mình. Mà quả thật là hai người bọn họ cũng quấn lấy nhau rất lâu.
"Sao nàng ta lại dám như vậy." Thẩm Thư Bình hoàn toàn không thể tin vào ánh mắt của mình, nhưng mà hắn cũng không hề hoài nghi lời nói của muội muội mình.
Tịch Nguyệt nói đúng, loại chuyện như thế này, sẽ không có ai ác ý bịa đặt.
"Có gì mà không dám chứ. Bạch gia bọn họ cũng đâu phải là Thẩm gia của chúng ta, ai biết được họ dạy bảo nữ nhi như thế nào."
Thẩm Thư Bình vừa liếc nhìn cô gái kia, vừa lắc đầu một cái.
Tịch Nguyệt thấy trong mắt ca ca đã lộ vẻ chán ghét và xem thường, lúc này nàng mới thật sự vui mừng được một chút.
Có hiệu quả là tốt rồi.
"Tỷ tỷ, muội ăn xong rồi." Nhất Nhất bỏ đũa xuống, ngoan ngoãn nhìn ca ca và tỷ tỷ, tỏ ra rất hiểu chuyện.
Nàng cũng rất tò mò muốn biết chuyện tỷ tỷ nói với ca ca, nhưng mà nàng không hỏi nhiều. Nàng có một loại cảm giác, đây không phải là chuyện nàng nên hỏi.
Chút nhạc đệm nhỏ trên đường này cũng không hề ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ, mà cũng không thể nói là không có ảnh hưởng, ít nhất, đối với Thẩm Tịch Nguyệt mà nói, ngược lại đây là một chuyện tốt, tâm tình của nàng cũng sáng lạn hơn trước một chút.
Ấn tượng của ca ca đối với Bạch Tiểu Điệp đã không còn giống như ban đầu nữa, như vậy quả là rất tốt.
Đã bắt đầu có một chuyện khác biệt.
Ở kiếp trước, Vũ Lan đã hết lời nói tốt giúp cho bị Bạch tiểu thư này, cũng bởi vì vậy mà nàng nghĩ nàng ta là một người tốt, kết quả còn góp phần giúp đỡ ca ca trên vấn đề tình cảm, sau cùng mới rơi vào kết quả như vậy.
Kiếp này, cho dù vẫn sẽ gặp nhau, nhưng nếu từ lúc bắt đầu đã có khác biệt, như vậy con đường kế tiếp sao còn có thể giống nhau được nữa!
Thẩm Thư Bình cũng cảm nhận được tâm tình vui vẻ của Tịch Nguyệt, nhưng hắn cho rằng muội muội như vậy là bởi vì hôm nay được ra ngoài đi xa.
Qua khoảng vài ngày, cuối cùng ba người cũng đã đến Chùa Thanh Tuyền. Chùa Thanh Tuyền tọa lạc ở đỉnh núi, nhưng mà hương khói cũng rất hưng thịnh, hôm nay Tịch Nguyệt tới đây cũng không ý định ở lại, nàng dự tính sau khi bái lạy xong sẽ lập tức rời đi.
Nàng không thích nghỉ trọ ở bên ngoài.
Bốn bề quanh Chùa Thanh Tuyền toàn là núi, bởi vì bây giờ đang là mùa hè, cho nên cây cối trên núi rất xanh tốt, còn có cả trăm hoa đua nở rực rỡ.
Tiếng chim hót lúc trầm lúc bổng, dường như nơi đây chính là tiên cảnh giữa nhân gian.
Khói xanh lượn lờ quanh đại điện, phía trước là dòng người tới cúng bái đang xếp hàng ngay ngắn trật tự.
Mặc dù dung nhan của Tịch Nguyệt cũng thuộc hàng xuất sắc, nhưng mà rất nhiều người lại đang chú ý một đôi nam nữ đứng ở phía trước, cách Tịch Nguyệt không xa.
Tịch Nguyệt thật sự không thể ngờ lại tình cờ gặp được hai người kia ở nơi này.
Con trai và con gái của Tể Tướng đương triều – Phó lão tiên sinh.
Nam tử mặc một bộ quần áo màu xanh, đôi mắt hẹp và dài, bờ môi mỏng, dung nhan như ngọc, nếu như dưới gầm trời này còn có một người đàn ông có thể dùng cụm từ ‘’mỹ nhân’’ để hình dung, thì nhất định đó chính là vị Phó công tử này rồi.
Có lúc Tịch Nguyệt còn từng nghĩ rằng, cho dù là Chu Tuyết Ngưng – Đệ Nhất Mỹ Nhân đương triều thì cũng không sánh bằng vị Phó công tử này.
Còn Phó tiểu thư ở bên cạnh đương nhiên cũng là một mỹ nhân, nàng thiên về loại mỹ nhân giống như Vũ Lan, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác dịu dàng. Lông mày không vẽ mà vẫn đen, môi không tô mà vẫn đỏ. So sánh với Vũ Lan, thì dĩ nhiên là nàng ấy hơn hẳn ngàn lần.
Mà vị Phó tiểu thư này cũng là tú nữ tham gia đợt tuyển tú năm nay.
Thẩm Tịch Nguyệt còn biết là họ thuộc cùng một nhóm tú nữ, hơn nữa vị Phó tiểu thư này lại là người được thụ phong rất cao, đương nhiên là phải cao rồi, bỏ qua việc nàng có người phụ thân là Tể Tướng, có dung nhan và tài hoa xuất chúng, vị Phó tiểu thư này vẫn còn một vũ khí cực kỳ lợi hại.
Nàng cười cười.
Trong Nước Nam Thấm này, không ai không biết nàng có diện mạo rất giống tỷ tỷ đã mất của mình.
Hoàng Hậu đã qua đời – Trưởng nữ của Phó gia.
Phó Tương, ngoại trừ thân phận Tể Tướng, còn có một thân phận hiển hách khác là Quốc Trượng.
Tịch Nguyệt từng ác ý nghĩ rằng, vị Hoàng Thượng này thật lòng yêu mến Hoàng Hậu, hay là bởi vì nàng ấy có một người phụ thân tốt, thân là Tể Tướng đương triều.
Sau khi suy nghĩ quay lại, nàng mỉm cười thu hồi tầm mắt.
Lần này ra cửa thu hoạch được thật không ít, thế nhưng lại gặp nhiều người như vậy, Bạch Tiểu Điệp, Phó công tử - Phó Cẩn Du, Phó nhị tiểu thư – Phó Cẩn Dao.
Thật sự đã không còn giống lúc trước nữa rồi!
Thẩm Nhất Nhất nghe nói ca ca và tỷ tỷ muốn tới Chùa Thanh Tuyền bái Phật thì cực kỳ gấp gáp bẩm với lão phu nhân mình cũng muốn đi cùng, thật không ngờ lão phu nhân lại đồng ý, thế nên ba huynh muội bọn họ lập tức vui vẻ thu dọn ổn thỏa rồi cùng nhau lên đường.
Thẩm Tịch Nguyệt và Thẩm Nhất Nhất ngồi trong xe ngựa trong, còn Thẩm Thư Bình thì dẫn hộ vệ cưỡi ngựa theo sát bên cạnh.
Lần này ra cửa bọn họ dẫn theo rất nhiều hộ vệ, dù sao sắp tới Thẩm Tịch Nguyệt cũng sẽ phải vào cung tham gia tuyển tú, nếu như không cẩn thận một chút, một khi có vấn đề gì xảy ra thì tuyệt đối sẽ không có cách nào để xử lý.
Chế độ của Nước Nam Thấm rất nghiêm khắc, nữ quyến nhà quan viên Thất Phẩm trở lên khi tới độ tuổi quy định thì đều phải tham gia tuyển tú. Nếu không sẽ không có quyền tự do kết hôn.
Dọc theo đường đi, mấy người bọn họ cười cười nói nói vô cùng vui vẻ. Tịch Nguyệt còn rất ít cơ hội được ở cùng ca ca và muội muội như vậy, sắp tới nàng sẽ phải tham gia tuyển tú, nói không chừng, sau này cũng sẽ ít có cơ hội được gặp mặt, cho nên đương nhiên là nàng rất quý trọng giây phút này.
Đi được nửa đường thì bọn họ dừng lại nghỉ ngơi và dùng cơm trong một khách điếm.
Bên ngoài khách điếm, cách đó không xa có một nữ tử mặc áo trắng đang bán mình chôn cất phụ thân, hơn nữa còn bị một nam tử con nhà giàu bám chặt dây dưa không chịu đi, Nhất Nhất không hiểu: "Tỷ tỷ, nàng ấy làm gì vậy?"
"Nhà nàng ta tương đối nghèo, phụ thân nàng ta đã qua đời, nhưng lại không có tiền để mai táng, nàng ta phải bán mình để lấy tiền chôn cất phụ thân."
Thẩm Thư Bình không thể đứng yên nhìn cảnh ỷ thế hiếp người như vậy nên tính đứng dậy xen vào nhưng lại bị Tịch Nguyệt kéo lại.
Mặc dù người ca ca này không còn nhỏ, nhưng mà bởi vì Thẩm gia rất ít khi có mấy chuyện ngấm ngầm tính kế, mà hắn lại là quan võ, so với triều đình đầy âm mưu đen tối bẩn thỉu, quân doanh vẫn tốt hơn rất nhiều.
Điều này cũng dưỡng thành tính tình hăng hái vì chính nghĩa của hắn.
Thẩm Thư Bình thấy Tịch Nguyệt kéo mình lại thì không hiểu.
"Ca ca, huynh có biết chôn cất một người cần bao nhiêu bạc không?" Nàng bình tĩnh hỏi ca ca.
Thẩm Thư Bình ngập ngừng một lát rồi mới trả lời: "Cái này… hoặc nhiều hoặc ít cũng phải có tiền. Nhưng mà huynh cảm thấy dù sao cũng phải mất mấy trăm lượng?" Cũng chính bởi vì suy nghĩ như vậy, nên hắn cảm thấy cô gái kia chỉ cần một trăm lượng cũng không tính là nhiều.
Tịch Nguyệt cười cười gọi tiểu nhị tới đây.
Sau đó quăng vấn đề này lại cho tiểu nhị trả lời.
"Đối với gia đình bình thường như chúng tôi, chôn cất một người chỉ cần mười hai lượng là đủ rồi." Đương nhiên là tiểu nhị cũng biết bởi vì ngoài cửa có người bán mình chôn cất phụ thân nên mấy vị khách quan này mới hỏi như vậy.
"Mười hai lượng?" Thẩm Thư Bình kinh ngạc.
Tiểu nhị gật đầu: "Đương nhiên, năm trước bà ngoại nhà tôi qua đời, đóng một bộ quan tài chỉ mất năm lượng, lại tiêu tốn thêm vài thứ khác, mười hai lượng là đủ rồi. Chúng tôi cũng không phải là gia đình danh giá gì, nên cũng không cần thiết phải phô trương này nọ."
Tịch Nguyệt cười cười, lấy bạc vụn ra đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị thiên ân vạn tạ* nhận lấy, mặt mày tươi cười, không nhịn được nhiều lời: "Mà cô nương kia cũng đã quỳ ở đó ba ngày rồi, trời lại nóng như vậy, chẳng lẽ không sợ xác phụ thân thối rữa sao, đó mà gọi là bán mình chôn cất phụ thân ư? Tôi thấy, nàng ta chính là muốn bám vào một kẻ có tiền để làm di nương của người ta mà thôi. Khoảng mười hai lượng là đủ rồi, vậy mà nàng ta lại nhất định muốn một trăm lượng, đây không phải là công phu sư tử ngoạm sao. Cô nương này ấy à, thật ra cũng không hề có lòng tốt gì đâu, nàng ta vốn cũng không phải nữ tử đàng hoàng gì, vốn dĩ lúc trước nàng ta cũng thường đi hát rong trước quán trà đấy."
*Thiên ân vạn tạ: Rối rít cảm tạ.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Thẩm Tịch Nguyệt nhìn Thẩm Thư Bình, đồng thời cũng nhìn Thẩm Nhất Nhất một chút.
Thẩm Thư Bình nghe thấy tiểu nhị nói những lời này xong cũng không thể ngờ chuyện lại là như vậy.
"Vậy tại sao nàng ta lại không đi theo người nam nhân kia?"
Tịch Nguyệt dịu dàng mỉm cười, nhưng mà lời nói trong miệng lại không xuôi tai như vậy: "Không đi là bởi vì nàng ta cảm thấy vẫn chưa đạt tới điểm mấu chốt trong lòng nàng ta."
Lần này Thẩm Thư Bình không nói thêm gì mà chỉ im lặng rơi vào trầm tư.
Tịch Nguyệt nhìn Nhất Nhất: "Nhất Nhất hiểu rõ chưa? Không phải là người nào cũng đáng được giúp đỡ. Phải học được cách nhìn nhiều nghe nhiều phân tích nhiều."
Thẩm Nhất Nhất nặng nề gật đầu một cái, nàng chưa từng thấy chuyện như vậy.
Trong khi mấy người bọn họ đang nói chuyện, thì cuộc tranh chấp ở bên kia đã có biến hóa mới. Một vị tiểu thư ra tay giải vây giúp nữ tử bán mình chôn cất phụ thân, nhưng mà cô nương bán mình chôn cất phụ thân lại cúi đầu tạ ơn người nam tử đồng hành cùng vị tiểu thư kia, còn nhất định đòi đi theo người ta.
Tịch Nguyệt nhìn theo tầm mắt của Thẩm Thư Bình, vừa nhìn đã lập tức sửng sốt.
Nàng không cách nào khống chế cơ thể đang run rẩy của mình, không ngờ nàng lại nhìn thấy người mà cả đời này nàng hận nhất.
Tẩu tử của nàng, thứ nữ của Bạch gia ở kinh thành, Bạch Tiểu Điệp.
"Vị tiểu thư nhà này cũng thật là tốt bụng."
Tịch Nguyệt ổn định lại tâm trạng, sau đó nhìn về phía Thẩm Thư Bình, nói: "Muội nhận ra nàng ta."
Chẳng lẽ đây chính là duyên phận ư, dù có trốn thế nào cũng không thoát được duyên phận, cho dù bọn họ cách xa kinh thành, nhưng vẫn đụng phải Bạch Tiểu Điệp.
"Muội biết nàng ấy à?" Thẩm Thư Bình có chút vui mừng.
Tịch Nguyệt vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thư Bình thì đã biết ca ca của nàng có ấn tượng tốt với nữ tử này, trong nụ cười của nàng mang theo một chút khinh thường, đã rất lâu rồi nàng mới có biểu hiện rõ ràng như vậy. Thẩm Thư Bình vừa trở về không bao lâu, nhưng Thẩm Nhất Nhất thì lại có bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
"Là nhận ra, không phải biết, đã từng gặp mặt một lần. Muội cũng không muốn biết người như vậy. Nhưng mà, nàng ta vốn là bằng hữu của Vũ Lan."
Thẩm Thư Bình thấy Tịch Nguyệt lộ thái độ bài xích rõ ràng như vậy thì có chút không hiểu nên truy hỏi tới cùng. /di?e^n.d94nn_L3.Quys,Đ6nn.C0M/
Vẻ mặt Tịch Nguyệt có chút rối rắm, dáng vẻ muốn nói nhưng lại có chút mâu thuẫn.
"Có chuyện gì mà lại không thể nói với ca ca của mình chứ?"
Nàng thấy Thẩm Thư Bình càng ngày càng tò mò thì rốt cuộc cũng nói ra: "Ca ca tới đây." Nàng kề sát vào lỗ tai hắn rồi nói vài lời.
Thẩm Thư Bình ngây người.
Sau đó lắp bắp nói: "Cái... cái gì! Nàng ấy, nàng ấy là người như vậy......"
"Đúng vậy. Mặc dù không thể tin Vũ Lan hoàn toàn, nhưng mà chuyện như vậy, chắc nàng ấy sẽ không gạt muội. Hơn nữa, chúng ta lại không có quá nhiều giao tình với vị Bạch tiểu thư này, tội gì nàng ấy phải chửi bới tiểu thư Bạch gia như vậy chứ?"
Thẩm Tịch Nguyệt đẩy hết chuyện này lên người Trần Vũ Lan, mới vừa rồi nàng nói với ca ca, Vũ Lan đã từng nói với nàng, vị Bạch tiểu thư này có một lần uống rượu say ở Trần gia, sau đó nhận lầm Vũ Lan thành "Di phu*", ôm ấp yêu thương, sau đó còn cởi áo nới dây lưng, bày tỏ tâm sự.
*Chồng của dì.
Mặc dù sau khi tỉnh rượu nàng ta đã quên chuyện này, nhưng mà thật sự là đã dọa Vũ Lan sợ đến chết khiếp, không dám mời nàng ta tới phủ nữa, đồng thời cũng dần dần xa cách.
Dĩ nhiên những điều này đều là Thẩm Tịch Nguyệt nói bừa, cho dù là thật sự có chuyện như vậy, thì với tâm cơ đó của Vũ Lan, sao nàng ta lại có thể nói cho nàng biết được chứ. Chẳng qua là nàng biết rõ nói như vậy với ca ca mới có tác dụng, chắc hẳn là ca ca sẽ không bao giờ động lòng với vị tiểu thư Bạch gia này nữa.
Như vậy là tốt rồi, ca ca không phải là người lắm chuyện, cho nên sẽ không nhiều lời với người bên ngoài.
Tịch Nguyệt vẫn treo nụ cười bên khóe miệng như cũ, chỉ có điều trong mắt nàng lại không hề có một chút ý cười nào.
Mặc dù Bạch Tiểu Điệp không làm những chuyện như vậy ở Trần gia, thế nhưng đúng là nàng ta thích di phu của mình. Mà quả thật là hai người bọn họ cũng quấn lấy nhau rất lâu.
"Sao nàng ta lại dám như vậy." Thẩm Thư Bình hoàn toàn không thể tin vào ánh mắt của mình, nhưng mà hắn cũng không hề hoài nghi lời nói của muội muội mình.
Tịch Nguyệt nói đúng, loại chuyện như thế này, sẽ không có ai ác ý bịa đặt.
"Có gì mà không dám chứ. Bạch gia bọn họ cũng đâu phải là Thẩm gia của chúng ta, ai biết được họ dạy bảo nữ nhi như thế nào."
Thẩm Thư Bình vừa liếc nhìn cô gái kia, vừa lắc đầu một cái.
Tịch Nguyệt thấy trong mắt ca ca đã lộ vẻ chán ghét và xem thường, lúc này nàng mới thật sự vui mừng được một chút.
Có hiệu quả là tốt rồi.
"Tỷ tỷ, muội ăn xong rồi." Nhất Nhất bỏ đũa xuống, ngoan ngoãn nhìn ca ca và tỷ tỷ, tỏ ra rất hiểu chuyện.
Nàng cũng rất tò mò muốn biết chuyện tỷ tỷ nói với ca ca, nhưng mà nàng không hỏi nhiều. Nàng có một loại cảm giác, đây không phải là chuyện nàng nên hỏi.
Chút nhạc đệm nhỏ trên đường này cũng không hề ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ, mà cũng không thể nói là không có ảnh hưởng, ít nhất, đối với Thẩm Tịch Nguyệt mà nói, ngược lại đây là một chuyện tốt, tâm tình của nàng cũng sáng lạn hơn trước một chút.
Ấn tượng của ca ca đối với Bạch Tiểu Điệp đã không còn giống như ban đầu nữa, như vậy quả là rất tốt.
Đã bắt đầu có một chuyện khác biệt.
Ở kiếp trước, Vũ Lan đã hết lời nói tốt giúp cho bị Bạch tiểu thư này, cũng bởi vì vậy mà nàng nghĩ nàng ta là một người tốt, kết quả còn góp phần giúp đỡ ca ca trên vấn đề tình cảm, sau cùng mới rơi vào kết quả như vậy.
Kiếp này, cho dù vẫn sẽ gặp nhau, nhưng nếu từ lúc bắt đầu đã có khác biệt, như vậy con đường kế tiếp sao còn có thể giống nhau được nữa!
Thẩm Thư Bình cũng cảm nhận được tâm tình vui vẻ của Tịch Nguyệt, nhưng hắn cho rằng muội muội như vậy là bởi vì hôm nay được ra ngoài đi xa.
Qua khoảng vài ngày, cuối cùng ba người cũng đã đến Chùa Thanh Tuyền. Chùa Thanh Tuyền tọa lạc ở đỉnh núi, nhưng mà hương khói cũng rất hưng thịnh, hôm nay Tịch Nguyệt tới đây cũng không ý định ở lại, nàng dự tính sau khi bái lạy xong sẽ lập tức rời đi.
Nàng không thích nghỉ trọ ở bên ngoài.
Bốn bề quanh Chùa Thanh Tuyền toàn là núi, bởi vì bây giờ đang là mùa hè, cho nên cây cối trên núi rất xanh tốt, còn có cả trăm hoa đua nở rực rỡ.
Tiếng chim hót lúc trầm lúc bổng, dường như nơi đây chính là tiên cảnh giữa nhân gian.
Khói xanh lượn lờ quanh đại điện, phía trước là dòng người tới cúng bái đang xếp hàng ngay ngắn trật tự.
Mặc dù dung nhan của Tịch Nguyệt cũng thuộc hàng xuất sắc, nhưng mà rất nhiều người lại đang chú ý một đôi nam nữ đứng ở phía trước, cách Tịch Nguyệt không xa.
Tịch Nguyệt thật sự không thể ngờ lại tình cờ gặp được hai người kia ở nơi này.
Con trai và con gái của Tể Tướng đương triều – Phó lão tiên sinh.
Nam tử mặc một bộ quần áo màu xanh, đôi mắt hẹp và dài, bờ môi mỏng, dung nhan như ngọc, nếu như dưới gầm trời này còn có một người đàn ông có thể dùng cụm từ ‘’mỹ nhân’’ để hình dung, thì nhất định đó chính là vị Phó công tử này rồi.
Có lúc Tịch Nguyệt còn từng nghĩ rằng, cho dù là Chu Tuyết Ngưng – Đệ Nhất Mỹ Nhân đương triều thì cũng không sánh bằng vị Phó công tử này.
Còn Phó tiểu thư ở bên cạnh đương nhiên cũng là một mỹ nhân, nàng thiên về loại mỹ nhân giống như Vũ Lan, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác dịu dàng. Lông mày không vẽ mà vẫn đen, môi không tô mà vẫn đỏ. So sánh với Vũ Lan, thì dĩ nhiên là nàng ấy hơn hẳn ngàn lần.
Mà vị Phó tiểu thư này cũng là tú nữ tham gia đợt tuyển tú năm nay.
Thẩm Tịch Nguyệt còn biết là họ thuộc cùng một nhóm tú nữ, hơn nữa vị Phó tiểu thư này lại là người được thụ phong rất cao, đương nhiên là phải cao rồi, bỏ qua việc nàng có người phụ thân là Tể Tướng, có dung nhan và tài hoa xuất chúng, vị Phó tiểu thư này vẫn còn một vũ khí cực kỳ lợi hại.
Nàng cười cười.
Trong Nước Nam Thấm này, không ai không biết nàng có diện mạo rất giống tỷ tỷ đã mất của mình.
Hoàng Hậu đã qua đời – Trưởng nữ của Phó gia.
Phó Tương, ngoại trừ thân phận Tể Tướng, còn có một thân phận hiển hách khác là Quốc Trượng.
Tịch Nguyệt từng ác ý nghĩ rằng, vị Hoàng Thượng này thật lòng yêu mến Hoàng Hậu, hay là bởi vì nàng ấy có một người phụ thân tốt, thân là Tể Tướng đương triều.
Sau khi suy nghĩ quay lại, nàng mỉm cười thu hồi tầm mắt.
Lần này ra cửa thu hoạch được thật không ít, thế nhưng lại gặp nhiều người như vậy, Bạch Tiểu Điệp, Phó công tử - Phó Cẩn Du, Phó nhị tiểu thư – Phó Cẩn Dao.
Thật sự đã không còn giống lúc trước nữa rồi!