Chương 80
Thái hậu và Hoàng đế không gặp hơn mười ngày, tất nhiên muốn dùng bữa với nhau, Tịch Nguyệt cũng không muốn làm người ganh tỵ kia, yên lặng sắp xếp nô tài khuân đồ qua cung mình.
Lần này điệu bộ của nàng lại khiến Quế ma ma gật đầu một hồi, Thái hậu và hoàng thượng gặp nhau, dĩ nhiên là hy vọng có thể nói chút lời riêng tư với nhau. Nếu như người khác không thức thời, cũng quả thật làm người ta căm tức.
Tịch Nguyệt trở lại Thính Vũ Các lại thấy Quả Nhi, quả nhiên, Bạch Tiểu Điệp này từng tới đây xin gặp, chỉ là Quả Nhi cũng không phải dễ chọc gì đó, 0di33xn0dafnl330fys0doon mặc dù bình thường im lặng không nói, nhưng lúc quan trọng cũng không phải là dễ bắt nạt.
Nghe Quả Nhi hồi báo, Đào nhi bên cạnh thoáng cái cúi người, chen miệng nói: “Chủ tử, theo nô tỳ thấy, Bạch Tiểu Điệp này tất nhiên không có lòng tốt, chúng ta có muốn bẩm Thái hậu hay không?”
Tịch Nguyệt mỉm cười: “Không cần. Lại không nói đến hoàng thượng Thái hậu có biết hay không, có một số việc nhỏ, cũng không thể hoàn toàn mượn tay người khác. Nếu không thì khắp nơi cho rằng ta dễ bắt nạt sao? Vốn định chỉ lo thân mình, hầu hạ hoàng thượng thật tốt, hiếu kính Thái hậu là được. Nhưng những người này trái lại là năm lần bảy lượt gây chuyện, tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, ta cũng không phải khắp nơi đều dễ nói chuyện.”
Làm như có chút giật mình vì lời nói này của Tịch Nguyệt, ngay cả Quả Nhi cũng ngẩng đầu lên.
“Thân thể biểu muội như thế nào?”
Mấy ngày nay Tịch Nguyệt chưa từng ra cửa, mấy đại cung nữ bên cạnh cũng bị hạn chế, tất nhiên không biết được tình huống bên ngoài, trong lòng nàng có so đo, cũng chưa từng phái người hỏi thăm nhiều hơn, có lẽ nàng không biết, Quả nhi kia nhất định là biết.
Quả Nhi trả lời: “Bẩm chủ tử, Trần Thải Nữ mất đứa bé, vốn là vô cùng đau buồn, ngày đó không ngừng khóc rống, còn đòi phải cùng đi. Chỉ là ngày hôm sau Quế ma ma trong cung Thái hậu đi thăm Trần Thải Nữ thì sau đó nàng ta cũng không nói nhiều, giống như biến thành một người khác.”
Tịch Nguyệt cười nhìn Quả Nhi: “Không có điểm nghi ngờ khác?”
Quả Nhi suy nghĩ tỉ mỉ một lần, hơi chần chờ: “Nô tỳ cũng không biết việc này có tính không, nô tỳ nghe nói, Bạch Tiểu Điệp sau khi Trần Thải Nữ xảy ra chuyện đã từng đi thăm Trần Thải Nữ, chẳng qua lại bị Trần Thải Nữ đuổi ra ngoài. Chỉ là chuyện như vậy cũng không làm chuẩn, đều là lời đồn đãi mơ hồ trong cung.”
Tịch Nguyệt đứng lên, Cẩm Tâm bên cạnh cũng hiểu ý nghĩ của nàng, vội vàng đưa tới cây kéo trong tay.
Tịch Nguyệt nhận lấy cây kéo rồi bắt đầu tỉ mỉ cắt sửa bồn hoa.
“Trần Vũ Lan dù có không tốt, cũng là biểu muội ta, ngay cả chúng ta không hợp, nhưng người khác ở giữa khích bác lại coi là gì.”
Lời nàng vừa nói ra, rốt cuộc Cẩm Tâm cũng hơi mê mang, nhưng vừa nhìn kỹ, chỉ thấy giữa lông mày chủ tử không nhìn ra cảm xúc, lại vừa suy xét, sợ là đây cũng là chủ tử cố ý nói trước mặt Quả Nhi, lại điều chỉnh tâm trạng, không nhiều lời đứng bên cạnh.
Trong khoảng thời gian ngắn trong nhà lại yên tĩnh trở lại.
Sau lúc lâu, Tịch Nguyệt nhìn bồn hoa mình cắt sửa xong, bộ dáng giống như có chút không vừa ý.
“Nhìn tay nghề của ta này, thật là bình thường, thật sự là làm cho người ta buồn bực.”
Chủ tử chỉ có điểm * tốt ấy, lại không thể như ý, Cẩm Tâm vội vàng mở miệng: “Không bằng nô tỳ đến bên nội vụ, xin một tiểu cung nữ có tay nghề tốt tới đây, chủ tử thông minh như vậy, xem nàng cắt mấy ngày, chắc hẳn cũng thuận buồm xuôi gió.”
Trong cung này cũng không ít người biết, Thuần quý nghi không thích trồng hoa nuôi cỏ, nhưng lại rất thích cắt sửa, đây cũng là một việc rất * tốt.
Tịch Nguyệt khẽ chau mày: “Trong cung này các ngươi lại là biết được ai hơi chút tinh thông với cái này?”
Trong cung, bình thường loại chuyện lặt vặt này đều là tiểu thái giám sẽ làm, tiểu cung nữ biết sửa cắt bỏ hoa cỏ thật là không nhiều lắm.
Tịch Nguyệt bình thường cũng không thích giám tiếp xúc quá mức với tiểu thái, mấy đại cung nữ này cũng biết rõ.
Thật ra thì trong lòng Tịch Nguyệt, cho dù là, cho dù là cái gì kia, nhưng cuối cùng cũng là đàn ông, dùng trong phòng có nhiều phiền phức. Mà cắt sửa hoa cỏ vốn là yêu cầu tiếp xúc gần gũi với nàng, nàng cũng không thích như thế. Đây cũng là nguyên nhân nàng vẫn luôn không tìm người.
Đào nhi vừa suy xét cặn kẽ thì lại mở miệng: “Chủ tử, nô tỳ biết, Dịch Đình cục có một tiểu cung nữ, tên gọi là Thúy Văn, bởi vì tướng mạo nàng hơi xấu xí tính tình lại không làm người thích, cũng luôn bị phân công làm chút việc của tiểu thái giám. Nàng ấy cũng là số ít cung nữ biết sửa cắt hoa cỏ trong cung. Nghe nói tay nghề kia cũng không tệ.”
Quả nhiên, nghe nàng ấy vừa nói như thế, chính là Tịch Nguyệt cảm thấy hai mắt tỏa sáng lên: “Một khi đã như vậy, Cẩm Tâm, ngươi đi nói một tiếng với quản sự Dịch Đình cục. Xin tiểu cung nữ này tới đây.”
Loại chuyện xin một cung nữ này, cũng không cần nói quá nhiều.
Cẩm Tâm đáp dạ.
Cẩm Tâm làm việc lưu loát, tối hôm đó đã dẫn theo tiểu cung nữ Thúy Văn tới đây, nói là tiểu cung nữ, nhưng mà cũng là chỉ phẩm cấp. Nhìn tuổi, là lớn xấp xỉ với Cẩm Tâm.
Sau khi Tịch Nguyệt quan sát tỉ mỉ một phen thì để cho nàng ta cắt sửa bồn hoa, trang ## bubble không bao lâu, quả nhiên là mặt mày hớn hở mà điều chỉnh nàng ta làm cung nữ nhị đẳng.
Thúy Văn hơi nhát gan, nghe Tịch Nguyệt dặn dò thì bèn rời đi tìm Cẩm Tâm.
Cẩm Tâm sắp xếp chỗ cho nàng ta ở.
Đây vốn là một nhạc đệm nhỏ, điệu bộ lần này của Thuần quý nghi cũng không chọc người liếc mắt, vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, cũng phù hợp tính tình của nàng.
Hoàng thượng vừa mới trở lại cũng không truyền bất kỳ người nào thị tẩm, Tịch Nguyệt cũng hiểu, dù là truyền người, cũng sẽ không phải là nàng. Dĩ nhiên là mừng rỡ thanh nhàn.
Sau khi tắm rửa Tịch Nguyệt vấn mái tóc thành một búi tóc đơn giản. Một bộ áo lót màu xanh nhạt nổi bật lên người trắng nõn mềm mại.
Cẩm Tâm bên cạnh nói nhỏ: “Chủ tử, nếu Thúy Văn cũng đi vào ở, về sau thì chúng ta làm việc dễ dàng hơn nhiều.”
“Thúy Văn coi như là sư tỷ của ta, đối xử nàng ấy cẩn thận chút.”
Cẩm Tâm bật cười: “Chủ tử lại suy nghĩ quá nhiều, chúng ta tự nhiên sẽ đối xử thật tốt với nàng ấy, hơn nữa, nếu ta chăm sóc nàng khắp nơi, với chú ý giúp đỡ, người khác mới cần nghi ngờ đấy.”
Tịch Nguyệt liếc mắt, trừng nàng ấy: “Ta chỉ là để cho ngươi cẩn thận chút, ngược lại ngươi nói rất nhiều.”
Cẩm Tâm cười hì hì: “Chủ tử vốn là cô nương tuổi còn nhỏ, mỗi ngày suy nghĩ quá nhiều, cũng không thấy một nụ cười thật lòng, nô tỳ đây không phải là trêu chọc ngài chơi đó sao?”
Thấy nàng như thế, Tịch Nguyệt cũng bật cười.
Nói đến Thúy Văn này, cũng là người nàng có thể tin tưởng, khi còn bé Thúy Văn ở sát vách nhà Vạn Phu Nhân, Vạn Phu Nhân không có con gái, cũng thích nàng ấy, đã muốn thu nàng ấy làm đồ đệ, sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân cũng không hoàn thành được, nhưng cho dù như thế, Vạn Phu Nhân cũng dạy rất nhiều y thuật cho nàng ấy.
Chính là ý của Vạn Phu Nhân, những thái y kia của Thái Y Viện, cũng có không ít quả là không bằng Thúy Văn này.
Sau đó trong nhà Thúy Văn gặp khó khăn, nàng ấy là ăn nhờ ở đậu, sau thì dưới yêu cầu của thúc phụ (chú ruột) thay thế danh ngạch đường muội (em họ) của mình vào cung làm cung nữ. Bởi vì là người ít nói tướng mạo không xuất sắc, cũng không gặp phải chuyện tốt gì.
Cũng may mà lúc đó Vạn thái y có chăm sóc nàng ấy, nếu như không phải loại này, sợ là nàng ấy sẽ trải qua khó khăn.
Trùng hợp lúc này Tịch Nguyệt vào cung, thì Vạn Phu Nhân lại liên lạc nàng, Vạn thái y cũng không phải luôn có thể giúp được, nếu như để cho hai người cùng một chỗ, cũng coi là đều tốt với hai người, bên cạnh Tịch Nguyệt thêm một người y thuật cao siêu, mà Thúy Văn sống cũng tốt hơn chút.
Nhưng Tịch Nguyệt cũng có suy tính của mình, nếu như nàng mới vào cung đã là như thế, tự nhiên chọc người liếc mắt, chính là từ từ mà tính.
Ban đầu nàng nghi ngờ trong cung có người, nàng ta động tay động chân trong hương liệu, cũng treo đèn lồng màu đỏ, khiến Thúy Văn giúp một tay.
Đi tới hôm nay, cũng coi như nàng bày bố thỏa đáng, dĩ nhiên là đúng lý hợp tình gọi người tới.
Yêu thích cắt sửa bồn hoa? Tịch Nguyệt mỉm cười.
Kiếp trước, nàng lại không có yêu thích như vậy.
Nghĩ tới tình huống trước mắt của mình, trong lòng nàng thoải mái hơn nhiều, bên cạnh có Cẩm Tâm, Xảo Ninh, Thúy Văn những người giúp đỡ này, cộng thêm bản thân nàng lại có trí nhớ kiếp trước, nàng sẽ sống tốt.
“Cẩm Tâm, ngày mai ta định đi thăm Vũ Lan, ngươi cảm thấy, thời gian nào ta thích hợp đi qua?” Thật ra thì Tịch Nguyệt cũng cảm thấy, hình như từ khi nàng rơi xuống nước, thì Cẩm Tâm cẩn thận hơn nhiều, cũng không giống trước kia. Đây là cố ý nhìn chủ kiến của nàng ấy.
Nghĩ đến cũng đúng, thường ngày những thứ gây khó khăn kia, trong lòng mình cũng có tính toán, có phòng bị, chuyện rơi xuống nước này ngược lại hoàn toàn không phải, mà là một điều ngoài ý muốn mình không có phòng bị, sợ là cũng đang bởi vì vậy, mới khiến Cẩm Tâm thật sự hoảng sợ.
Cẩm Tâm vừa suy xét tỉ mỉ, lắc đầu: “Nô tỳ cảm thấy, chủ tử dù canh giờ gì, thậm chí không thăm nàng ta mới phải.” Thấy Tịch Nguyệt như muốn nói gì, vội vàng thêm nhanh lời, nói tiếp: “Không phải nô tỳ hiểu nhiều, chẳng qua nàng ta quả thật là không phải người sống chung tốt lắm. Chúng ta bày tỏ ý tốt với nàng ta. Người khác khó tránh khỏi buộc chúng ta thành một sợi dây thừng. Nếu là như vậy, ngày khác nàng ta làm cái gì nữa, thì chúng ta lại nói không rõ ràng.”
Tịch Nguyệt thấy nàng nói như thế, gật đầu. Thật ra thì sao trong lòng nàng lại không biết được điểm này chứ?
Nàng cũng biết những thứ này, nàng hỏi Cẩm Tâm cũng là xem ý định của nàng ấy thế nào.
Tuy hoàng thượng có lẽ đã biết, nhưng nếu nói sẽ xử lý Bạch Tiểu Điệp xong ngay, đó cũng là không thể nào, hơn nữa nàng cũng buồn bực, có lẽ Liên Tú Vân là người không cẩn thận bị hại, nhưng Trần Vũ Lan không nên như thế.
Rốt cuộc là như thế nào khiến nàng ta buông lỏng cảnh giác, mà nàng dùng, lại là dạng thuốc gì.
“Ta đoán, thế nào Quế ma ma cũng nói chuyện Bạch Tiểu Điệp với nàng, nếu không nàng ta sẽ không đuổi Bạch Tiểu Điệp đi. So sánh với biểu muội, ta thêm kiêng kỵ Bạch Tiểu Điệp.” Tịch Nguyệt cũng coi là ăn ngay nói thật.
Cẩm Tâm không hiểu: “Chủ tử muốn lợi dụng tay người khác đối phó Bạch Tiểu Điệp?”
Tịch Nguyệt lắc đầu: “Nếu ta làm quá nhiều, khó tránh khỏi hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, hoàng thượng sẽ cho phép nữ nhân của mình có chút mưu kế, nhưng mà tuyệt đối không sẽ vui khi thấy nữ nhân của mình ác độc.”
“Như vậy hoàng thượng và Thái hậu sẽ không quản chuyện này sao?”
“Quản? Dĩ nhiên là sẽ quản, nhưng mà quản thế nào thì không thể nói chắc chắn. Ta đây bỗng nhiên rơi xuống nước, ta quyết sẽ không để người hại ta Tiêu Dao (ung dung tự tại). Chuyện này còn phải tính toán cặn kẽ.”
Nàng cũng không dám khẳng định, hoàng thượng sẽ 100% xử lý xong Bạch Tiểu Điệp, nhưng nếu không nhổ cỏ tận gốc, với tính tình của Bạch Tiểu Điệp chắc chắn sẽ tiếp tục hại người. Nhưng nàng sẽ không cho nàng ta thêm bất cứ cơ hội nào nữa.
Đây coi như là, hận cũ thêm thù mới sao?
Thái hậu và Hoàng đế không gặp hơn mười ngày, tất nhiên muốn dùng bữa với nhau, Tịch Nguyệt cũng không muốn làm người ganh tỵ kia, yên lặng sắp xếp nô tài khuân đồ qua cung mình.
Lần này điệu bộ của nàng lại khiến Quế ma ma gật đầu một hồi, Thái hậu và hoàng thượng gặp nhau, dĩ nhiên là hy vọng có thể nói chút lời riêng tư với nhau. Nếu như người khác không thức thời, cũng quả thật làm người ta căm tức.
Tịch Nguyệt trở lại Thính Vũ Các lại thấy Quả Nhi, quả nhiên, Bạch Tiểu Điệp này từng tới đây xin gặp, chỉ là Quả Nhi cũng không phải dễ chọc gì đó, 0di33xn0dafnl330fys0doon mặc dù bình thường im lặng không nói, nhưng lúc quan trọng cũng không phải là dễ bắt nạt.
Nghe Quả Nhi hồi báo, Đào nhi bên cạnh thoáng cái cúi người, chen miệng nói: “Chủ tử, theo nô tỳ thấy, Bạch Tiểu Điệp này tất nhiên không có lòng tốt, chúng ta có muốn bẩm Thái hậu hay không?”
Tịch Nguyệt mỉm cười: “Không cần. Lại không nói đến hoàng thượng Thái hậu có biết hay không, có một số việc nhỏ, cũng không thể hoàn toàn mượn tay người khác. Nếu không thì khắp nơi cho rằng ta dễ bắt nạt sao? Vốn định chỉ lo thân mình, hầu hạ hoàng thượng thật tốt, hiếu kính Thái hậu là được. Nhưng những người này trái lại là năm lần bảy lượt gây chuyện, tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, ta cũng không phải khắp nơi đều dễ nói chuyện.”
Làm như có chút giật mình vì lời nói này của Tịch Nguyệt, ngay cả Quả Nhi cũng ngẩng đầu lên.
“Thân thể biểu muội như thế nào?”
Mấy ngày nay Tịch Nguyệt chưa từng ra cửa, mấy đại cung nữ bên cạnh cũng bị hạn chế, tất nhiên không biết được tình huống bên ngoài, trong lòng nàng có so đo, cũng chưa từng phái người hỏi thăm nhiều hơn, có lẽ nàng không biết, Quả nhi kia nhất định là biết.
Quả Nhi trả lời: “Bẩm chủ tử, Trần Thải Nữ mất đứa bé, vốn là vô cùng đau buồn, ngày đó không ngừng khóc rống, còn đòi phải cùng đi. Chỉ là ngày hôm sau Quế ma ma trong cung Thái hậu đi thăm Trần Thải Nữ thì sau đó nàng ta cũng không nói nhiều, giống như biến thành một người khác.”
Tịch Nguyệt cười nhìn Quả Nhi: “Không có điểm nghi ngờ khác?”
Quả Nhi suy nghĩ tỉ mỉ một lần, hơi chần chờ: “Nô tỳ cũng không biết việc này có tính không, nô tỳ nghe nói, Bạch Tiểu Điệp sau khi Trần Thải Nữ xảy ra chuyện đã từng đi thăm Trần Thải Nữ, chẳng qua lại bị Trần Thải Nữ đuổi ra ngoài. Chỉ là chuyện như vậy cũng không làm chuẩn, đều là lời đồn đãi mơ hồ trong cung.”
Tịch Nguyệt đứng lên, Cẩm Tâm bên cạnh cũng hiểu ý nghĩ của nàng, vội vàng đưa tới cây kéo trong tay.
Tịch Nguyệt nhận lấy cây kéo rồi bắt đầu tỉ mỉ cắt sửa bồn hoa.
“Trần Vũ Lan dù có không tốt, cũng là biểu muội ta, ngay cả chúng ta không hợp, nhưng người khác ở giữa khích bác lại coi là gì.”
Lời nàng vừa nói ra, rốt cuộc Cẩm Tâm cũng hơi mê mang, nhưng vừa nhìn kỹ, chỉ thấy giữa lông mày chủ tử không nhìn ra cảm xúc, lại vừa suy xét, sợ là đây cũng là chủ tử cố ý nói trước mặt Quả Nhi, lại điều chỉnh tâm trạng, không nhiều lời đứng bên cạnh.
Trong khoảng thời gian ngắn trong nhà lại yên tĩnh trở lại.
Sau lúc lâu, Tịch Nguyệt nhìn bồn hoa mình cắt sửa xong, bộ dáng giống như có chút không vừa ý.
“Nhìn tay nghề của ta này, thật là bình thường, thật sự là làm cho người ta buồn bực.”
Chủ tử chỉ có điểm * tốt ấy, lại không thể như ý, Cẩm Tâm vội vàng mở miệng: “Không bằng nô tỳ đến bên nội vụ, xin một tiểu cung nữ có tay nghề tốt tới đây, chủ tử thông minh như vậy, xem nàng cắt mấy ngày, chắc hẳn cũng thuận buồm xuôi gió.”
Trong cung này cũng không ít người biết, Thuần quý nghi không thích trồng hoa nuôi cỏ, nhưng lại rất thích cắt sửa, đây cũng là một việc rất * tốt.
Tịch Nguyệt khẽ chau mày: “Trong cung này các ngươi lại là biết được ai hơi chút tinh thông với cái này?”
Trong cung, bình thường loại chuyện lặt vặt này đều là tiểu thái giám sẽ làm, tiểu cung nữ biết sửa cắt bỏ hoa cỏ thật là không nhiều lắm.
Tịch Nguyệt bình thường cũng không thích giám tiếp xúc quá mức với tiểu thái, mấy đại cung nữ này cũng biết rõ.
Thật ra thì trong lòng Tịch Nguyệt, cho dù là, cho dù là cái gì kia, nhưng cuối cùng cũng là đàn ông, dùng trong phòng có nhiều phiền phức. Mà cắt sửa hoa cỏ vốn là yêu cầu tiếp xúc gần gũi với nàng, nàng cũng không thích như thế. Đây cũng là nguyên nhân nàng vẫn luôn không tìm người.
Đào nhi vừa suy xét cặn kẽ thì lại mở miệng: “Chủ tử, nô tỳ biết, Dịch Đình cục có một tiểu cung nữ, tên gọi là Thúy Văn, bởi vì tướng mạo nàng hơi xấu xí tính tình lại không làm người thích, cũng luôn bị phân công làm chút việc của tiểu thái giám. Nàng ấy cũng là số ít cung nữ biết sửa cắt hoa cỏ trong cung. Nghe nói tay nghề kia cũng không tệ.”
Quả nhiên, nghe nàng ấy vừa nói như thế, chính là Tịch Nguyệt cảm thấy hai mắt tỏa sáng lên: “Một khi đã như vậy, Cẩm Tâm, ngươi đi nói một tiếng với quản sự Dịch Đình cục. Xin tiểu cung nữ này tới đây.”
Loại chuyện xin một cung nữ này, cũng không cần nói quá nhiều.
Cẩm Tâm đáp dạ.
Cẩm Tâm làm việc lưu loát, tối hôm đó đã dẫn theo tiểu cung nữ Thúy Văn tới đây, nói là tiểu cung nữ, nhưng mà cũng là chỉ phẩm cấp. Nhìn tuổi, là lớn xấp xỉ với Cẩm Tâm.
Sau khi Tịch Nguyệt quan sát tỉ mỉ một phen thì để cho nàng ta cắt sửa bồn hoa, trang ## bubble không bao lâu, quả nhiên là mặt mày hớn hở mà điều chỉnh nàng ta làm cung nữ nhị đẳng.
Thúy Văn hơi nhát gan, nghe Tịch Nguyệt dặn dò thì bèn rời đi tìm Cẩm Tâm.
Cẩm Tâm sắp xếp chỗ cho nàng ta ở.
Đây vốn là một nhạc đệm nhỏ, điệu bộ lần này của Thuần quý nghi cũng không chọc người liếc mắt, vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, cũng phù hợp tính tình của nàng.
Hoàng thượng vừa mới trở lại cũng không truyền bất kỳ người nào thị tẩm, Tịch Nguyệt cũng hiểu, dù là truyền người, cũng sẽ không phải là nàng. Dĩ nhiên là mừng rỡ thanh nhàn.
Sau khi tắm rửa Tịch Nguyệt vấn mái tóc thành một búi tóc đơn giản. Một bộ áo lót màu xanh nhạt nổi bật lên người trắng nõn mềm mại.
Cẩm Tâm bên cạnh nói nhỏ: “Chủ tử, nếu Thúy Văn cũng đi vào ở, về sau thì chúng ta làm việc dễ dàng hơn nhiều.”
“Thúy Văn coi như là sư tỷ của ta, đối xử nàng ấy cẩn thận chút.”
Cẩm Tâm bật cười: “Chủ tử lại suy nghĩ quá nhiều, chúng ta tự nhiên sẽ đối xử thật tốt với nàng ấy, hơn nữa, nếu ta chăm sóc nàng khắp nơi, với chú ý giúp đỡ, người khác mới cần nghi ngờ đấy.”
Tịch Nguyệt liếc mắt, trừng nàng ấy: “Ta chỉ là để cho ngươi cẩn thận chút, ngược lại ngươi nói rất nhiều.”
Cẩm Tâm cười hì hì: “Chủ tử vốn là cô nương tuổi còn nhỏ, mỗi ngày suy nghĩ quá nhiều, cũng không thấy một nụ cười thật lòng, nô tỳ đây không phải là trêu chọc ngài chơi đó sao?”
Thấy nàng như thế, Tịch Nguyệt cũng bật cười.
Nói đến Thúy Văn này, cũng là người nàng có thể tin tưởng, khi còn bé Thúy Văn ở sát vách nhà Vạn Phu Nhân, Vạn Phu Nhân không có con gái, cũng thích nàng ấy, đã muốn thu nàng ấy làm đồ đệ, sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân cũng không hoàn thành được, nhưng cho dù như thế, Vạn Phu Nhân cũng dạy rất nhiều y thuật cho nàng ấy.
Chính là ý của Vạn Phu Nhân, những thái y kia của Thái Y Viện, cũng có không ít quả là không bằng Thúy Văn này.
Sau đó trong nhà Thúy Văn gặp khó khăn, nàng ấy là ăn nhờ ở đậu, sau thì dưới yêu cầu của thúc phụ (chú ruột) thay thế danh ngạch đường muội (em họ) của mình vào cung làm cung nữ. Bởi vì là người ít nói tướng mạo không xuất sắc, cũng không gặp phải chuyện tốt gì.
Cũng may mà lúc đó Vạn thái y có chăm sóc nàng ấy, nếu như không phải loại này, sợ là nàng ấy sẽ trải qua khó khăn.
Trùng hợp lúc này Tịch Nguyệt vào cung, thì Vạn Phu Nhân lại liên lạc nàng, Vạn thái y cũng không phải luôn có thể giúp được, nếu như để cho hai người cùng một chỗ, cũng coi là đều tốt với hai người, bên cạnh Tịch Nguyệt thêm một người y thuật cao siêu, mà Thúy Văn sống cũng tốt hơn chút.
Nhưng Tịch Nguyệt cũng có suy tính của mình, nếu như nàng mới vào cung đã là như thế, tự nhiên chọc người liếc mắt, chính là từ từ mà tính.
Ban đầu nàng nghi ngờ trong cung có người, nàng ta động tay động chân trong hương liệu, cũng treo đèn lồng màu đỏ, khiến Thúy Văn giúp một tay.
Đi tới hôm nay, cũng coi như nàng bày bố thỏa đáng, dĩ nhiên là đúng lý hợp tình gọi người tới.
Yêu thích cắt sửa bồn hoa? Tịch Nguyệt mỉm cười.
Kiếp trước, nàng lại không có yêu thích như vậy.
Nghĩ tới tình huống trước mắt của mình, trong lòng nàng thoải mái hơn nhiều, bên cạnh có Cẩm Tâm, Xảo Ninh, Thúy Văn những người giúp đỡ này, cộng thêm bản thân nàng lại có trí nhớ kiếp trước, nàng sẽ sống tốt.
“Cẩm Tâm, ngày mai ta định đi thăm Vũ Lan, ngươi cảm thấy, thời gian nào ta thích hợp đi qua?” Thật ra thì Tịch Nguyệt cũng cảm thấy, hình như từ khi nàng rơi xuống nước, thì Cẩm Tâm cẩn thận hơn nhiều, cũng không giống trước kia. Đây là cố ý nhìn chủ kiến của nàng ấy.
Nghĩ đến cũng đúng, thường ngày những thứ gây khó khăn kia, trong lòng mình cũng có tính toán, có phòng bị, chuyện rơi xuống nước này ngược lại hoàn toàn không phải, mà là một điều ngoài ý muốn mình không có phòng bị, sợ là cũng đang bởi vì vậy, mới khiến Cẩm Tâm thật sự hoảng sợ.
Cẩm Tâm vừa suy xét tỉ mỉ, lắc đầu: “Nô tỳ cảm thấy, chủ tử dù canh giờ gì, thậm chí không thăm nàng ta mới phải.” Thấy Tịch Nguyệt như muốn nói gì, vội vàng thêm nhanh lời, nói tiếp: “Không phải nô tỳ hiểu nhiều, chẳng qua nàng ta quả thật là không phải người sống chung tốt lắm. Chúng ta bày tỏ ý tốt với nàng ta. Người khác khó tránh khỏi buộc chúng ta thành một sợi dây thừng. Nếu là như vậy, ngày khác nàng ta làm cái gì nữa, thì chúng ta lại nói không rõ ràng.”
Tịch Nguyệt thấy nàng nói như thế, gật đầu. Thật ra thì sao trong lòng nàng lại không biết được điểm này chứ?
Nàng cũng biết những thứ này, nàng hỏi Cẩm Tâm cũng là xem ý định của nàng ấy thế nào.
Tuy hoàng thượng có lẽ đã biết, nhưng nếu nói sẽ xử lý Bạch Tiểu Điệp xong ngay, đó cũng là không thể nào, hơn nữa nàng cũng buồn bực, có lẽ Liên Tú Vân là người không cẩn thận bị hại, nhưng Trần Vũ Lan không nên như thế.
Rốt cuộc là như thế nào khiến nàng ta buông lỏng cảnh giác, mà nàng dùng, lại là dạng thuốc gì.
“Ta đoán, thế nào Quế ma ma cũng nói chuyện Bạch Tiểu Điệp với nàng, nếu không nàng ta sẽ không đuổi Bạch Tiểu Điệp đi. So sánh với biểu muội, ta thêm kiêng kỵ Bạch Tiểu Điệp.” Tịch Nguyệt cũng coi là ăn ngay nói thật.
Cẩm Tâm không hiểu: “Chủ tử muốn lợi dụng tay người khác đối phó Bạch Tiểu Điệp?”
Tịch Nguyệt lắc đầu: “Nếu ta làm quá nhiều, khó tránh khỏi hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, hoàng thượng sẽ cho phép nữ nhân của mình có chút mưu kế, nhưng mà tuyệt đối không sẽ vui khi thấy nữ nhân của mình ác độc.”
“Như vậy hoàng thượng và Thái hậu sẽ không quản chuyện này sao?”
“Quản? Dĩ nhiên là sẽ quản, nhưng mà quản thế nào thì không thể nói chắc chắn. Ta đây bỗng nhiên rơi xuống nước, ta quyết sẽ không để người hại ta Tiêu Dao (ung dung tự tại). Chuyện này còn phải tính toán cặn kẽ.”
Nàng cũng không dám khẳng định, hoàng thượng sẽ 100% xử lý xong Bạch Tiểu Điệp, nhưng nếu không nhổ cỏ tận gốc, với tính tình của Bạch Tiểu Điệp chắc chắn sẽ tiếp tục hại người. Nhưng nàng sẽ không cho nàng ta thêm bất cứ cơ hội nào nữa.
Đây coi như là, hận cũ thêm thù mới sao?