Kỳ Thật, Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 46

Giang Thánh Trác mở đèn lên.

 

Đường Nhiễm Băng ngồi trên ghế sofa hút thuốc, trên giường cực kỳ sạch sẽ.

 

Giang Thánh Trác thở phào nhẹ nhõm, Đường Nhiễm Băng đang cười hả hê, dường như đã sớm đoán được Giang Thánh Trác sẽ có phản ứng này.

 

"Vội vã xông tới như vậy, là sợ em thừa lúc anh ấy uống rượu làm ra chuyện ám muội gì đó khiến cho anh ấy sau này liền không quay đầu được hả? Trong mắt anh em chính là người như thế sao?"

 

Giang Thánh Trác nhún nhún vai, ngồi đối diện cô ta, dáng vẻ cực kỳ vô tội, "Tôi cũng không nói như vậy."

 

Đường Nhiễm Băng cầm chén uống một hớp rượu, "Nhưng hành động của anh nói rõ tất cả. di3n d4n l3 quy d0n Nghĩ tới, chúng ta quen biết đã rất nhiều năm, trong mắt anh em không đáng tin như vậy sao?"

 

Ngược lại Giang Thánh Trác không vòng vèo với cô ta, khó có khi đi thẳng vào vấn đề, "Nói thật, chúng ta đã nhiều năm không gặp, bây giờ suy cho cùng em là dạng người như thế nào, tôi đã sớm không rõ ràng lắm."

 

Đường Nhiễm Băng sững sờ một chút, lập tức nhìn chằm chằm Giang Thánh Trác từ trên xuống dưới đánh giá anh, "Có lúc anh nói không một câu nào là thật, có lúc anh lại chỉ sẽ nói thật, em thật sự không nhìn thấu anh."

 

"Thật sao?" Giang Thánh Trác một phút trước còn tác phong thoải mái mặc cho cô nhìn, ngay sau đó lại khôi phục bộ dạng hoa hoa công tử bất cần đời, "Có phải cảm thấy tôi thay đổi thành đẹp trai rồi hả?"

 

Đường Nhiễm Băng chợt có chút cô đơn, thuốc lá trong tay đã sớm hết nhưng chưa phát hiện ra.

 

"Em không hiểu."

 

Giang Thánh Trác giành lấy đầu mẩu thuốc lá trong tay cô ta, ném vào trong gạt tàn, "Cái gì?"

 

Vẻ mặt Đường Nhiễm Băng mê man, "Em không hiểu, tại sao bọn anh đều vì cô ta? Anh ấy như vậy, mà anh cũng như vậy, bọn anh đều như thế này...Vì sao chứ...Cô ta có gì tốt?"

 

Vừa rồi đúng là cô ta muốn phát sinh chút gì với Diệp Tử Nam, nhưng mà ngay cả cơ hội đến gần người Diệp Tử Nam cũng không cho, mặt mày lạnh lẽo mở cửa đi nơi khác.

 

Trước khi đóng cửa còn đưa lưng về phía cô ta nói một câu.

 

"Từ rất lâu trước kia tôi đã bắt đầu ăn cà rốt, tôi cảm thấy, ăn rất ngon."

 

Đôi mắt cô ta có chút hồng, dd~l~q~d0n trên mặt mang theo men say, nghĩ đến mọi chuyện vừa rồi, nước mắt ứa lên không ngừng, tràn ngập hai mắt, cô ta cố gắng kìm nén chúng chảy ra.

 

Giang Thánh Trác cầm thuốc lá và bình rượu qua một bên, "Là con gái, nên ít hút thuốc uống rượu thì tốt hơn."

 

Anh chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Nhiễm Băng, nhếch môi cười, phong tình vạn chủng, "Biết làm sao khiến cho nước trong đôi mắt biến mất nhanh nhất không?"

 

Đường Nhiễm Băng hít vào một hơi, "Không phải anh sẽ nói cho em biết là đứng chổng ngược (trồng cây chuối, đứng lộn đầu) chứ?"

 

Giang Thánh Trác chợt cười to, "Tất nhiên không phải! Cách tốt nhất là đừng chịu đựng, nhắm mắt lại, để cho nước mắt chảy ra, lau khô, sau đó em sẽ phát hiện, thế giới này thật yên tĩnh thật xinh đẹp."

 

Trong mắt Đường Nhiễm Băng đều là nước, cô ta hoàn toàn không thấy rõ biểu tình của Giang Thánh Trác, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mờ nhạt, nghe xong câu anh nói, gắng sức nhắm mắt, nước mắt nóng bỏng giữ lại hai gò má cô ta cố gắng lấy mu bàn tay lau hết....

 

Giang Thánh Trác đúng là tài giỏi.

 

Ý của anh cô ta nghe hiểu rõ.

 

Anh khuyên cô ta nên sớm vứt bỏ, sớm sang trang mới, sớm sống lại. Tất cả toàn bộ những thứ đó giống như hai giọt lệ kia, chảy ra từ trên người cô ta, biến mất sạch sẽ.

 

Đường Nhiễm Băng từ từ mở mắt, thật như lời Giang Thánh Trác nói, như trút được gánh nặng.

 

Trong lòng một khi đã bỏ xuống, nhìn thấy thế giới đều không giống nhau.

 

Túc Kỳ cảm thấy trong khoảng thời gian này cô mất hết mặt mũi trước mặt Diệp Tử Nam, nếu cô mặt dày mày dạn nữa cũng không phải là biện pháp, có lẽ, cô cũng nên lạnh lùng như Diệp Tử Nam, ngẫm nghĩ biện pháp khác.

 

Vài ngày sau, lúc Túc Kỳ và Trần Tư Giai ăn cơm trưa ở nhà ăn trong trường học, Trần Tư Giai vừa muốn nói rồi lại thôi.

 

"Nghe nói..."

 

Trần Tư Giai vừa mở miệng, Túc Kỳ liền cắt ngang cô, "Ngậm miệng."

 

Trần Tư Giai mê man nhìn cô.

 

Cô rất thẳng thắn giải thích nghi ngờ, "Mỗi lần lúc cậu muốn nói lại thôi còn dùng hai từ "Nghe nói" để bắt đầu câu chuyện, đều không có chuyện gì tốt cả, đương nhiên là tớ không muốn nghe rồi."

 

Trần Tư Giai bừng tỉnh hiểu ra sau đó "À..."một tiếng, rất nhanh ném ra một câu, khiến cho Túc Kỳ không muốn nghe cũng không có thời gian từ chối.

 

"Nghe nói gần đây thân thể Diệp Tử Nam không tốt lắm."

 

Túc Kỳ dừng đũa, "Cậu nghe ai nói?"

 

"Cậu quản tớ nghe ai nói làm gì."

 

"Ừm?" Túc Kỳ nhìn cô chăm chú, nhíu mày, âm cuối vòng vài lần mới ngừng, bộ dạng phát hiện có gian tình.

 

Trần Tư Giai chịu không được bộ dạng kia của cô, giơ tay đầu hàng, "Được, nói cho cậu! Chính là cái người lần trước gặp mặt đó!"

 

Túc Kỳ suy nghĩ rất lâu mới nhớ lại quả thật có người như thế, nhưng lại không nhớ rõ lớn lên trông thế nào.

 

"Này, không phải cậu nói không thích hợp à? Khi nào thì hồ đồ cùng một chỗ rồi hả?"

 

Trần Tư Giai liếc nhìn cô một cái, rất không đồng ý với cách dùng từ của cô, "Cái gì mà hồ đồ hả? Chính là sau đó gặp lại vài lần, phát hiện người này rất tốt."

 

Túc Kỳ đang cao hứng, nhưng Trần Tư Giai bỗng nhiên ngậm miệng.

 

"Không có?"

 

"Không có à."

 

"Liền đơn giản như vậy?"

 

"Liền đơn giản như vậy."

 

Túc Kỳ có chút nghi ngờ, mà Trần Tư Giai trả lời như đinh đóng cột.

 

Túc Kỳ chăm chú nhìn cô hồi lâu, cái gì cũng không phát hiện ra, gật đầu, "Rất tốt."

 

Trần Tư Giai giật nhẹ tóc Túc Kỳ, "Đây căn bản không phải là trọng điểm rồi."

 

Túc Kỳ biết điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm là Diệp Tử Nam bị bệnh.

 

Ban đêm, Túc Kỳ chợt tỉnh lại, miệng đắng lưỡi khô, muốn tới phòng bếp rót ly nước, vừa mới bước xuống giường được vài bước, liền nghe thấy trong phòng khách có tiếng động va chạm lật chuyển của đồ đạc. Toàn thân cô lập tức dựng hết tóc gáy.

 

Là kẻ trộm.

 

Cô cứng ngắc tại chỗ, không dám kinh động kẻ trộm bên ngoài, lại sợ kẻ trộm sẽ phá cửa xông vào ngay sau đó.

 

Cô từng xem qua sách, phần lớn kẻ trộm lựa chọn đột nhập vào phòng trong đêm tối vốn là không muốn hại người, chỉ vì bị phát hiện, dưới tình thế cấp bách mới có thể giết người.

 

Qua một lúc lâu sau đó, cô rón ra rón rén trở lại giường, cầm di động trốn trong chăn không chút suy nghĩ liền ấn mấy con số.

 

Trong phòng bệnh rất yên lặng, dường như Tô Dương có thể nghe được tiếng động thuốc nước trong ống chích chảy chậm rãi, nửa buổi không nghe thấy tiếng động gì, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Tử Nam uốn người ngủ thiếp trên ghế sofa. di3n d4n l3 quy d0n Ngọn đèn trong phòng bệnh mờ tối, cả khuôn mặt anh giống như đã ẩn trong bóng mờ, chẳng nhìn thấy gì cả.

 

Sau lần trước Diệp Tử Nam bị ngất xỉu trong khi tuyên bố tin tức, thân thể vẫn không tốt lắm, đêm nay khi xã giao uống vài ly rượu, trên đường trở về liền thấy không bình thường rồi.

 

Sắc mặt tái nhợt một câu cũng không nói nên lời, trên đầu mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ngoài, Tô Dương đề nghị đi bệnh viện, anh cũng thái độ khác thường không từ chối.

 

Tiếng động ông ông lúc này nghe rất rõ ràng, Tô Dương đứng lên mắt nhìn màn hình, cầm lên đi ra ngoài mấy bước, nhỏ giọng nghe máy, "Diệp phu nhân..."

 

Khi trái tim đập mạnh Diệp Tử Nam đột nhiên mở choàng mắt, nhưng cũng không dám động đậy, chỉ vì trái tim kia nhảy lên quá nhanh quá kịch liệt, thậm chí anh có chút choáng váng đầu.

 

Kéo dài vài giây, quay đầu nhìn thấy Tô Dương đang nghe điện thoại, nghe thấy cô này này vài tiếng, bên kia giống như cũng không có phản ứng, vốn anh quay đầu không để ý, nhưng trái tim ngay sau khi đập hỗn độn đã khôi phục bình thường, ngay cả hô hấp anh cũng không làm được.

 

Trong lòng Diệp Tử Nam có dự cảm không tốt, vươn cánh tay, "Là ai? Đưa điện thoại cho tôi."

 

Tô Dương dưa di động ra, "Là Diệp phu nhân."

 

Tô Dương cũng buồn bực, lúc này gọi điện thoại tới mà không lên tiếng, cũng không cúp máy, thật sự là kỳ lạ.

 

Túc Kỳ nghe được giọng Tô Dương, mới ý thức được bản thân đang làm gì, không biết vì sao lúc bản thân cô sợ hãi nhất theo bản năng luôn sẽ tìm người đàn ông kia, dường như cuối cùng người đàn ông kia có thể ôm ấp làm cho cô an tâm.

 

Nhưng mà người nghe điện thoại cũng không phải là anh.

 

Cô chợt có chút giận dỗi, cho dù Tô Dương cũng là một đối tượng tốt để cầu cứu, nhưng mà cô lại không muốn nói cho Tô Dương. Thậm chí cô có suy nghĩ độc ác, nếu hôm nay cô bị kẻ bắt cóc giết chết, chết ở chỗ này, có thể anh sẽ đau lòng? Sẽ hối hận không?

 

Ngay lúc cô tính cúp máy, nghe thấy giọng đàn ông quen thuộc kia, trầm thấp êm tai.

 

"A lô," Diệp Tử Nam vừa nói liền nghe thấy bên kia có tiếng khóc nhỏ mà đèn nén, thậm chí có chút run rẩy.

 

Túc Kỳ cũng không biết bản thân bị làm sao ấy, nháy mắt nghe được giọng anh, sợ hãi và tủi thân cứ thế trào lên.

 

Mặc dù không nói chuyện, nhưng chẳng qua giọng của anh quá quen thuộc, cô không phải là người con gái thích khóc, ngang ngược và bướng bỉnh, một khi đã xác định chuyện gì, cho dù có khó khăn cũng sẽ không nhờ người khác giúp đỡ, Diệp Tử Nam phát hiện ra không thích hợp.

 

"Túc Kỳ?" Giọng anh chậm dần, nhẹ giọng dụ dỗ, "Em làm sao vậy?"

 

Bên kia ngoại trừ im lặng và tiếng nức nở cùng hít thở nặng nề thì cái gì cũng không có.

 

Anh càng lúc càng hoảng sợ, đợi chờ trong thời gian dài mài mòn hết chút kiên nhẫn của anh, đổi lại là người khác anh đã sớm lớn tiếng chất vấn, nhưng mà anh có bao nhiêu hiểu cô, chỉ sợ anh chưa dụ dỗ xong, cô đã lui về trong vỏ của mình, thà chết cũng không chui ra.

 

Tô Dương nhìn khuôn mặt chán nản của anh, rõ ràng muôn phần sốt ruột, nhưng lại không dám kinh động đến người đầu dây bên kia, dè dặt kiềm chế bản thân.

 

Cuối cùng là Diệp Tử Nam bị cô hành hạ đến nổi điên, "Túc Kỳ! Nói chuyện!"

 

Túc Kỳ cảm thấy anh tức giận, lại sợ không nói lời nào, Diệp Tử Nam sẽ cúp máy ngay lập tức.

 

Cô tìm lại giọng của mình, mang theo cầu xin và sợ hãi, "Diệp Tử Nam, em sợ, anh tới nhanh có được không..."

 

Trái tim nhảy điên cuồng lần thứ hai, từng phát từng phát đánh vào lồng ngực, thậm chí có chút đau đớn, phần đau đớn đó dần dần tăng lên, vừa mới bắt đầu chỉ giống như kiến cắn, càng về sau phát triển đau đến tê tâm liệt phế.

 

Anh dùng bả vai kẹp chặt điện thoại, tay trái không chút do dự nhổ kim tiêm trên tay phải, sau đó tay cầm điện thoại chạy nhanh ra ngoài.

 

Tô Dương theo sát phía sau.

 

Lần đầu tiên tô Dương nhìn thấy Diệp Tử Nam như vậy.

 

Một tay anh cầm di động, một tay cầm tay lái, vừa nghiêng cơ thể nhìn tình hình giao thông phía sau vừa di chuyển xe, sắc mặt lạnh lùng, nhưng ngoài miệng lại nói lời dịu dàng với người bên kia điện thoại, "Trước em trốn dưới giường, không được cúp máy, cũng không được lên tiếng, anh lập tức tới liền, đừng sợ."

 

Vừa rồi sau khi nhổ kim tiêm anh cũng không kịp cầm máu, mặc dù lỗ kim không lớn, nhưng chất lỏng đỏ tươi vẫn theo mu bàn tay chảy xuống, tất cả mu bàn tay vừa xanh vừa tím, chỗ lỗ kim có màu đỏ nổi lên, lộ ra rất kinh khủng.

 

Tô Dương ngồi bên tay lái phụ vài lần ý bảo anh dùng tai nghe điện thoại, nhưng anh đều từ chối, dường như chỉ có tay cầm điện thoại như vậy mới có thể làm cho anh an tâm một chút.

 

Trên đường anh vượt vô số đèn đỏ, may mà đêm đã khuya, trên đường cũng không nhiều xe, trang khác là ăn cắp Tô Dương nhớ tới vừa rồi anh kéo tài xế đi xuống, còn đang suy nghĩ trình độ lái xe của Diệp Tử Nam không tốt như tài xế được, cũng không nhanh hơn được bao nhiêu.

 

Bây giờ xem ra, cô đã sai lầm. Riêng phần kiên quyết và kiên quyết vượt đèn đỏ này, tài xế vĩnh viễn không có cách nào giống với Diệp Tử Nam được.

 

Anh, ngoài mặt vẫn là bộ dạng bình tĩnh an ổn, thật ra, lòng nóng như lửa đốt.

back top