Kỳ Thật, Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 9

Liên tiếp mấy ngày, Diệp Tử Nam cũng không đi làm, không phải cùng Túc Kỳ làm ổ ở nhà thì là kéo cô ra ngoại đi dạo, có văn kiện gì đều là cô trợ lý xinh đẹp kia đưa đến tận nhà.

 

Tiễn Tô Dương về, Túc Kỳ dựa sát vào, liên tục nhiều chuyện, "Này, cô ấy có bạn trai chưa?"

 

Diệp Tử Nam bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, không nói gì, bị hỏi mãi mới mở miệng, "Sao em giống như mấy bà cụ non thế, em cũng chưa tới tuổi đó cơ mà."

 

Túc Kỳ ôm tấm đệm dựa lưng, ánh mắt nhìn về phía trước như có nhiều suy nghĩ, "Em chính là tò mò, cấp trên đẹp trai nhiều tiền, trợ lý thì xinh xắn giỏi giang, công ty của các anh cũng không có lời đồn về hai người sao?"

 

Diệp Tử Nam cúi đầu toàn tâm toàn ý xem văn kiện, "Anh chỉ nghe được nửa câu đầu, cám ơn em đã khen anh đẹp trai."

 

"Nói một chút đi mà, có hay không?"

 

"Không có."

 

"Rốt cuộc cô ta có bạn trai chưa?"

 

"Không rõ lắm."

 

"Anh không hỏi cô ta à."

 

"Vấn đề riêng tư bọn anh không trao đổi."

 

"Vậy bình thường bọn anh trao đổi chuyện gì?"

 

"Công việc."

 

"Anh không muốn biết sao."

 

"Không muốn."

 

Bất kể là Túc Kỳ đe dọa hay dụ dỗ, Diệp Tử Nam luôn trả lời đơn giản như vậy.

 

Túc Kỳ kéo văn kiện trong tay anh, "Không thể nào, anh chắc chắn biết, nói một chút đi mà."

 

Diệp Tử Nam nhìn cô mặt không biến sắc thay đổi chủ đề, "Đúng rồi, lần trước không phải nói để ý bạn trai cho Trần Tư Giai sao, tối nay gặp mặt đi."

 

Túc Kỳ lập tức chú ý tới, "Anh không nói sớm, em gọi ngay cho cô ấy đây."

 

Diệp Tử Nam nhìn người phụ nữ đang ôm điện thoại 'nấu cháo', phải lừa đảo bịp bợm hay dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lắc đầu cười khổ.

 

Buổi trưa ăn cơm xong Túc Kỳ bắt đầu buồn ngủ, Diệp Tử Nam cảm thấy cô hiện tại làm việc và nghỉ ngơi rất không bình thường, trắng đen đều đảo lộn, vì vậy vỗ vỗ mặt cô.

 

"Đừng ngủ, dẫn em đi ra ngoài mua quà cho ba."

 

Túc Kỳ nghe xong, có tinh thần, lập tức thay quần áo theo anh ra ngoài.

 

Diệp Tử Nam đưa cô đến phố đồ cổ nổi tiếng, con đường này kiến trúc ngày xưa được giữ gìn rất khá, đều là cửa hiệu đồ cổ.

 

Dừng xe, Diệp Tử Nam đưa cô đi hết đông tới tây vòng vo nửa ngày mới vào một cửa hiệu không tầm thường chút nào.

 

Đi tới cửa, Túc Kỳ dừng lại, nhìn tấm bảng của cửa hiệu, "Anh xác định là cửa hiệu này?"

 

Dọc đường đi có rất nhiều cửa hiệu trang trí rất đẹp, mấy lần túc Kỳ nói muốn đi vào nhìn một chút, nhưng anh cũng không thèm nhìn tới, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

 

Diệp Tử Nam cười nhàn nhạt, không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại giống như nói cô không có mắt nhìn.

 

Đẩy cửa đi vào liền thấy một cụ già đeo kính lão đang lau lọ hoa màu xanh lam.

 

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hắt lên người cụ già, yên lặng điềm tĩnh. Túc Kỳ chợt hiểu ra tại sao tiệm này ở vị trí trong góc vắng vẻ như vậy, mùi vị này so với những cửa hàng dọc đường ồn ào thì không cách nào đánh đồng được.

 

Cụ già chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn họ một cái, không có kiểu cửa tiệm nhiệt tình với khách hàng, chỉ từ tốn nói câu," Tới đấy à."

 

Diệp Tử Nam cười quan sát bốn phía, "Đã lâu không tới, không có gì thay đổi cả."

 

Cụ già vẫn còn chăm chú lau chùi bình hoa, giống như đang âu yếm đứa trẻ ,"Còn chưa thấy cậu mang cô gái nào tới chỗ này của ta."

 

Diệp Tử Nam nhíu mi, "Vị này là sư phụ Tề, cô ấy là Túc Kỳ, vợ của con."

 

Túc Kỳ rất cung kính gọi một tiếng, "Sư phụ Tề."

 

Diệp Tử Nam cũng không giới thiệu vị sư phụ Tề và anh là quan hệ như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ Diệp Tử Nam đối với ông rất là kính trọng.

 

Cụ già đưa kính hạ xuống mũi, mở to mắt nhìn Túc Kỳ mấy giây, gật đầu một cái, sau đó lại tiếp tục lau bình hoa, "Nhìn xem có gì vừa ý không."

 

Túc Kỳ càng cảm thấy tò mò, dường như chủ tiệm căn bản không quan tâm buôn bán có được hay không, kệ khách tự xem, không mảy may quấy rầy mà chìm vào trong thế giới của mình.

 

Diệp Tử Nam kéo Túc Kỳ đi chầm chậm trong phòng, tiệm này bày chủ yếu là đồ cổ, Túc Kỳ không biết, nhưng cũng nhìn ra được đều là hàng cao cấp.

 

Cô nhìn lướt qua thấy một nghiên mực, lẳng lặng nằm đó nhưng làm cho người ta có cảm giác tồn tại mãnh liệt, muốn đưa tay cầm xem, mới vừa chạm được liền phát hiện một tay khác ở bên kia cũng đang đặt lên nó.

 

Túc Kỳ vừa ngẩng đâu liền thấy Diệp Tử Nam hơi cong mắt lên, sau lưng vang lên tiếng cụ già, "Đúng là rất tinh mắt, ta cũng nghĩ con sẽ coi trọng nó, ta đây vừa bày nó ra chưa nóng chỗ đã phải chuyển chỗ rồi."

 

Diệp Tử Nam cầm trong tay nâng lên, tỉ mỉ nhìn.

 

Cô vẫn cảm thấy Diệp Tử Nam là thương nhân khí chất dơ bẩn đã bị những bộ đồ lịch sự che lấp, nhưng bây giờ nhìn thấy, thì không giống như vậy.

 

Anh đứng ngược chiều ánh sáng, cơ thể dài như đá quí, lẳng lặng đứng đó, ánh mắt thâm thúy sáng lên, ngược lại có mấy phần hoạt bát có phong cách kỳ ảo cổ xưa, nhất thời không dám chớp mắt.

 

"Cô gái này cũng là người trong nghề?" Cụ già chợt ngẩng đầu nhìn cô.

 

Túc Kỳ thu ánh mắt lại, nhìn cụ già cười cười, "Trong nghề thì con không dám nói, nhưng khi còn bé bị ba ép học mấy năm, nên đối với giấy và bút mực có chút hiểu rõ thôi ạ."

 

Trên mặt cụ ông chợt mang theo một chút vui vẻ, "Bây giờ những cô gái hiểu biết như thế này không nhiều lắm."

 

Diệp Tử Nam nhận cái hộp cụ ông đưa cho, bỏ nghiên mực vào, "Ngài cũng đừng khen cô ấy, bộ dạng kia cũng chỉ có thể hù dọa người ngoài nghề, đứng trước mặt ngài e rằng cô không đất dung thân."

 

Nói xong cũng không chờ đáp trả, liền kéo Túc Kỳ đi ra ngoài.

 

Túc Kỳ quay đầu lại nhìn cụ ông một cái, cụ ông khôi phục trạng thái ngồi thiền của người già.

 

"Này, không cần trả tiền sao?"

 

"Không cần."

 

"Ớ."

 

Diệp Tử Nam bất đắc dĩ nhìn cô đang quan sát, "Em rốt là có bao nhiêu việc làm nhàm chán?"

 

Nhưng là vẻ mặt Túc Kỳ thích thú dâng trào, "Nhìn nữa thì làm sao, nhìn năm phút thôi, chỉ năm phút thôi."

 

Ngồi phía trước là Trần Tư Giai và một người đàn ông, Trần Tư Giai đưa lưng về phía cô, làm cho cô vừa vặn có thể nhìn không kiêng nể người mà theo lời Diệp Tử Nam nói là người đàn ông "tốt."

 

Cuối cùng vẫn là bị Diệp Tử Nam kéo ra khỏi phòng ăn.

 

Túc Kỳ đứng trước cửa chờ Diệp Tử Nam đi lấy xe, khi Diệp Tử Nam dừng bên cạnh cô cô một chút ý tứ chủ động cũng không có.

 

Túc Kỳ dương dương tự đắc hất cằm, "Đi lấy xe đi."

 

Diệp Tử Nam lười biếng nhìn xung quanh, "Cách nhà cũng không xa chúng ta đi bộ về."

 

Túc Kỳ ngăn bàn chân muốn bước đi của Diệp Tử Nam, "Đi bộ về sao? Xe kia thì làm thế nào bây giờ?"

 

"Một lát để tài xế đưa xe về."

 

Cô còn chưa kịp phản đối đã bị Diệp Tử Nam dắt đi về phía trước.

 

Kể từ khi nghỉ hè Túc Kỳ bắt đầu làm trạch nữ ở nhà, ăn uống chơi ngủ, thể lực kém đi rất nhiều, đi chưa được mấy bước, liền thở phì phò đứng lại không chịu đi tiếp nữa.

 

Túc Kỳ nhìn Diệp Tử Nam đứng bên cạnh hai tay đút trong túi quần, cô nghĩ không ra, vì sao đi lâu như vậy, anh còn có thể không chảy một giọt mồ hôi nào, không có chút mệt mỏi, ngược lại còn có dáng vẻ phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong.

 

Túc Kỳ dựa vào cây ven đường, phất tay một cái, "Em thật sự đi không được, anh quay lại lấy xe có được hay không?"

 

Diệp Tử Nam cau mày, "Tố chất của cơ thể em kém vậy sao?"

 

Túc Kỳ đang không có sức lực phản bác, "Nếu không, em thuê xe về trước, anh đi từ từ về. Em ở nhà chờ anh là được rồi."

 

Diệp Tử Nam nhìn dáng vẻ ôm cây không buông tay của cô, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, "Vậy em đứng đây đợi một lát, anh quay lại lấy xe."

 

Túc Kỳ lập tức cười híp mắt gật đầu, "Được."

 

Đèn đường bây giờ mới sáng lên, những người xung quanh đều vội vã trở về nhà, Túc Kỳ nhàm chán nhìn đông rồi tới nhìn tây, giẫm lên những viên gạch ô vuông bên vệ đường, chợt nghe sau lưng có người gọi cô.

 

"Túc Kỳ."

 

Xung quanh rất ồn, cô cho là Diệp Tử Nam trở lại, chợt quay đầu lại, trên mặt còn mang theo nụ cười kiểu chờ đợi lâu cũng có kết quả, thì thấy Thẩm Ngôn Lỗi từ trong đám đông đi tới, trên tay mang theo túi đồ mua ở siêu thị.

 

Túc Kỳ thu hồi nụ cười, ghi nhớ lời Trần Tư Giai chỉ bảo lần trước, khống chế tốt tâm tình của mình, ngoài cười nhưng trong không cười cùng anh ta chào hỏi, "Thật đúng lúc quá."

 

Thẩm Ngôn Lỗi gật đầu một cái, "Ừ, đúng rồi, anh sống gần đây."

 

"A". Túc Kỳ không nghĩ được tiếp theo nên nói gì.

 

Thẩm Ngôn Lỗi đi lại gần phía cô, "Còn em, sao lại ở đây?"

 

Túc Kỳ lập tức lui về sai hai bước, giọng nói có phần bối rối và ra vẻ, rõ ràng không chỉ bối rối, "Tôi và Diệp Tử Nam ăn cơm gần đây, anh ấy đi lấy xe, lập tức sẽ quay lại."

 

Thẩm Ngôn Lỗi nhìn vẻ mặt cảnh giác của cô, chỉ có thể cười khổ.

 

"Anh biết em đã có người khác, em cần gì phải nhắc đi nhắc lại cho anh biết?"

 

Nói vài ba câu xong hai người nhìn nhau không nói gì.

 

Túc Kỳ cúi đầu mong chờ Diệp Tử Nam xuất hiện nhanh lên một chút.

 

Cách đó không xa Diệp Tử Nam ngồi trong xe nhìn hai người, anh bấm còi, cô không nghe thấy. Cách gần như thế, vậy mà cô cũng không thấy anh.

 

Trong mắt của cô chưa từng có anh.

 

Trong mắt của cô đã từng chỉ có một người, về sau người kia đi, từ lúc đó cũng không còn ai lọt vào mắt của cô nữa, cho dù là kết hôn với anh cũng vậy.

 

Bây giờ, người kia trở về, trong mắt cô dường như cũng chỉ có người kia, không đúng, phải nói, người kia vẫn luôn trong mắt trong lòng cô chưa từng rời đi.

back top