Kỳ Thiên Lộ

Chương 12: San hô tông

Tằng Kính Hải nói: " Chính là mấy người chúng ta." Hắn tiện tay hoa thành vòng tròn.

 

Người trên đá ngầm gật đầu nói: " Tất cả cùng ngồi vào toa chu đi. Lâm sư đệ, ngươi cũng trở về đi thôi! Ta phỏng đoán tạm thời không có người đến nữa, ngươi đưa mấy người bọn họ đi vào."

 

Tần Tiểu Thiên ngẩng người, hắn cũng không phải muốn tới bái sư, tới đây chẳng qua chỉ muốn xem náo nhiệt. Bất quá Tằng Kính Hải không có nói rõ, hắn cũng vui vẻ đến hồ đồ, vừa lúc lại có thể vào xem náo nhiệt, vì vậy âm thầm đi theo ba người Tằng Kính Hải bước lên ghe độc mộc.

 

Toa chu tự động di chuyển, Lý Minh nhỏ giọng nói: " Ghe độc mộc này là pháp bảo?"

 

Đệ tử họ Lâm của San Hô Tông nói: " Đây là toa chu, không phải ghe độc mộc, là pháp bảo ra vào sơn môn của San Hô Tông chúng ta."

 

Tằng Kính Hải làm ngươi linh hoạt, liền giở khuôn mặt tươi cười nói: " Tiền bối họ gì? Ta họ Tằng, Tằng Kính Hải, đây là Lý Minh, Hi Phong. Vị này là Tần Tiểu Thiên, a a, xin tiền bối chỉ giáo nhiều hơn."

 

Đệ tử họ Lâm quét mắt nhìn Tằng Kính Hải một cái, nguyên bổn gương mặt lạnh như băng lại lộ ra mỉm cười, tựa hồ đối với thái độ cung kính của Tằng Kính Hải rất vừa lòng.

 

Hắn nhàn nhạt nói: " Ta là Lâm Mộc Mộc, gọi ta là Lâm sư huynh là được, tu vi của các ngươi cũng không tệ lắm, hẳn là rất có hy vọng được thu làm đệ tử chính thức."

 

Tằng Kính Hải nói: " Lâm sư huynh, sau này xin chiếu cố nhiều cho, a a, chúng ta đều là dã tu, làm sao so sánh với phong thái của danh môn đại phái như sư huynh."

 

Tần Tiểu Thiên nhịn không được rùng mình một cái, người này thật sự cũng quá biết cách vỗ mông ngựa.

 

Cũng quả nhiên, Lộc Mộc Mộc lộ ra tươi cười, nói: " San Hô Tông mặc dù không phải danh môn đại phái, nhưng cũng không phải vô danh tiểu phái. Ở phiến hải vực này, San Hô Tông xem như là một môn phái tu chân lớn nhất. Được rồi, đã đến sơn môn, tất cả mọi người đi theo ta, đừng chạy loạn."

 

Toa chu ngừng lại, mấy đệ tử trực ban đi lên đón, trong đó có một người nói: " Lâm sư huynh, đây là nhóm cuối cùng phải không?"

 

Lâm Mộc Mộc thu liễm nét tươi cười, nghiêm trang nói: " Lo canh giữ nơi này thật tốt, khai sơn môn còn có bốn ngày nữa là kết thúc, không nên sơ ý khinh thường, cẩn thận coi chừng xúc phạm môn quy, phạt ngươi đi xuống biển..."

 

Mấy đệ tử kia vẫn cười hì hì, lộ ra dáng vẻ không sợ hãi.

 

Lâm Mộc Mộc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, mang theo bốn người Tằng Kính Hải đi vào trong.

 

Tần Tiểu Thiên lặng lẽ quan sát, hắn phát hiện quy củ môn phái của San Hô Tông cũng không nghiêm khắc, từ thái độ mấy đệ tử cuối cấp đối với Lâm Mộc Mộc mà xem, bên trong môn phái tựa hồ rất thoải mái. Hắn hăng hái vừa đi vừa nhìn khắp chung quanh.

 

Hải Cô Sơn rất nhỏ, hình dáng như đột khởi ra biển, trên núi có rất nhiều chủng loại hoa cỏ, kéo dài vào trong, ở tận cuối là một mảnh kiến trúc màu nhũ trắng.

 

Làm cho Tần Tiểu Thiên kinh ngạc chính là kiến trúc hình dạng, chính là viên lâm thức kiến trúc của Trung Quốc cổ đại. Đầu tròn góc cong, đình đài lầu các, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

 

Lâm Mộc Mộc nói: " Phía trước là trú địa của San Hô Tông, đệ tử mới vào sẽ ngụ ở nơi đó." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

 

Tằng Kính Hải nhịn không được hỏi: " Đệ tử chính thức đang ở nơi nào?"

 

Lâm Mộc Mộc hơi thoáng do dự một chút, nói: " Đệ tử chính thức sẽ đi vào một địa phương chuyên môn dùng luyện công, linh khí nơi đó dư thừa hơn nhiều so với bên ngoài, ít nhất phải có tu vi ngoài Linh Tịch kỳ mới có thể được phép tiến vào."

 

Hắn nguyên bổn không muốn nhiều lời, nhưng Tằng Kính Hải cho hắn ấn tượng không tệ, hơn nữa hắn nhìn ra mấy người này tu vi không tệ. Nhất là Lý Minh, so với chính mình không kém hơn bao nhiêu.

 

Còn về phần Tần Tiểu Thiên, hắn ngược lại không cách nào phát hiện ra là tu vi gì.

 

Bên đường nhỏ là một dòng suối không lớn, tế trúc màu bích lục theo gió nhẹ lắc lư đung đưa, phát ra sa lạp lạp tiếng vang, hoa dại năm màu sắc mọc lên khắp nơi, trận trận hương hoa tỏa lưu trong không khí, mấy con hải điểu màu trắng đang bay qua trên trời cao thật yên ắng.

 

Cảnh đẹp trước mắt làm cho Tần Tiểu Thiên cảm khái vạn phần, không khí thanh tân khiết tịnh, linh khí nồng nặc hơn rất nhiều so với địa cầu.

 

Đại môn của trú địa có một bức vách, cách thức kiến trúc như thế trên địa cầu lưu tồn cực ít. Nhưng thật ra bức vách kia là một pháp bảo, phi thường xinh đẹp, vách tường màu đỏ nhạt, bên trên khắc họa núi non sông suối.

 

Làm cho kẻ khác phải khen tuyệt chính là những núi non sông suối này tựa như là chân thật như bên ngoài, dĩ nhiên cũng đang chậm rãi chảy xuôi.

 

Lâm Mộc Mộc ngữ khí tự hào nói: " Đây là đệ nhị môn hộ của San Hô Tông, phải có linh quyết đặc thù mới có thể mở ra. Nếu như mạnh mẽ tiến vào, sẽ lâm vào trong đó, không thể tự kìm chế."

 

Vừa nói vừa kháp động linh quyết xuất ra, trên vách đột nhiên dũng khởi một cỗ mây khói, một cánh cửa xuất hiện bên trên vách.

 

Hắn nói: " Theo ta đi vào, nhớ kỹ...không nên bước đi loạn bậy."

 

Trong lòng Tần Tiểu Thiên suy nghĩ, mới vừa rồi dùng toa chu đến địa phương gần đây, hẳn là môn hộ đầu tiên, nói cách khác Hải Cô Sơn đã được trận pháp vây quanh, chẳng qua là trận pháp này hoàn toàn không cách nào nhìn ra.

 

Trụ cột lý luận của tu chân giới, hắn hiểu quá ít, trong thủ trạc thật ra còn có ngọc đồng giản về phương diện này không ít, chẳng qua hắn còn chưa có thời gian nhìn xem. Dưới sự dẫn đường của Lâm Mộc Mộc, mọi người đi xuyên qua bức vách.

 

Phía trước xuất hiện tám cửa nhỏ, Lâm Mộc Mộc đẩy ra một cánh cửa, nói: " Những cánh cửa kia không thể tùy tiện đi bậy, chỉ có cánh cửa này đi thông vào trong."

 

Mấy người thuận lợi tiến vào trú địa của San Hô Tông, bên trong là một kiến trúc viên lâm thức rất đẹp.

 

Tần Tiểu Thiên đúng là một người hơi thô lỗ, nhưng đến nơi này rồi, cũng mơ hồ cảm thấy không hay.

 

Mình đến nơi này không phải vì bái sư, mà là vì xem náo nhiệt, mà trạng huống bây giờ không phải do mình nữa, hắn phát hiện không phải người nào cũng có thể tiến vào nơi này.

 

Hơi thoáng suy tư chốc lát, hắn lập tức thu nhiếp, che dấu tu vi của chính mình, nghĩ thầm: " Chỉ cần ta là một người bình phàm, không có tu vi gì, có lẽ sẽ không bị sư trưởng của San Hô Tông nhìn trúng, cũng sẽ không cần bái sư nữa."

 

Trong vườn phi thường an tĩnh, nhìn không thấy bóng dáng người nào, hành lang đình các đều được thiết trí tinh xảo, núi giả là dùng những khối san hô lớn chế tác mà thành, lộ ra vẻ hoa mỹ vô cùng, một gốc cây san hô so với thân người còn cao hơn được đặt ở hành lang, từ trong hành lang đi qua, mỗi bước đều có thể nhìn thấy những cảnh trí bất đồng.

 

Tần Tiểu Thiên không khỏi than thở, nói: " Cảnh trí thật không tưởng nổi, sự xếp đặt thật thần kỳ."

 

Lâm Mộc Mộc mỉm cười: " Đó là đương nhiên, đây là tiền bối trưởng lão của San Hô Tông tự mình xếp đặt, do mấy đại đệ tử cố gắng tu kiến." Ngữ khí của hắn lộ ra vẻ tự hào dị thường.

 

Tần Tiểu Thiên đối với tu chân giới cơ hồ cái gì cũng đều không hiểu, cứ như vậy mà hồ đồ đi vào một tu chân môn phái chánh quy.

 

Nơi này khác hẳn với Song Kiếm Môn, nơi kia là gia đình tu chân, coi như không phải là một môn phái tu chân thật sự, bởi vậy hết thảy ở nơi này đều làm cho hắn cảm thấy mới lạ.

 

Xuyên qua hành lang, một đường nước không lớn lắm xuất hiện ở trước mắt, bên đường nước đó là một nhà thủy tạ có tám cột trụ, trên mặt đất có ba người đang khoanh chân ngồi, chung quanh đứng mười mấy người.

 

Lâm Mộc Mộc nói: " Các ngươi ở chỗ này chờ một chút." Hắn đi vào.

 

Mười giây sau, một đệ tử mặc áo trắng chạy tới, nói: " Mời các vị vào."

 

Tằng Kính Hải, Hi Phong và Lý Minh căng thẳng đi tới nhà thủy tạ, chỉ có Tần Tiểu Thiên không chút để ý đi theo phía sau ba người, vừa đi vừa nhìn khắp chung quanh.

 

Mặt đất của nhà thủy tạ là do đá san hô mài dũa mà thành, sắc thái ban lan, trơn nhẵn như ngọc.

 

Ba người khoanh chân ngồi, người ở giữa là đại quản gia của San Hô Tông, cũng là sư đệ của San Hô Tông chưởng môn nhân, hai người ngồi hai bên là đại đệ tử và nhị đệ tử của chưởng tông. Địa vị của đại quản gia tại San Hô Tông, không thua kém chưởng tông và hai trưởng lão.

 

Chỉ nghe Lâm Mộc Mộc nói: " Sư thúc, bốn vị dã tu là tới bái sư." Hắn phân biệt đưa tay giới thiệu một chút, lại nói: " Đệ tử cảm giác tu vi của bọn họ không tệ, cho nên mới tự dẫn đến nhà thủy tạ để sư thúc chọn lựa."

 

Đại quản gia của San Hô Tông nhìn tuổi còn rất trẻ. Trên người hắn mặc một bộ trường sam màu nguyệt bạch, một sợi dây lưng cỡ hai ngón tay bằng ngọc đeo ngang eo, bên trên còn giắt một mảnh ngọc bội, bên kia giắt một chuỗi minh châu, ống tay áo thật dài che lại hai tay của hắn, mái tóc tùy ý kết lại, bên trên giắt một cây trâm bằng san hô màu đen.

 

Gương mặt hắn hẹp dài, lộ ra vẻ anh khí bức người, một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng phát ra hàn lý lạnh băng.

 

Người tu chân không môn không phái ở tại Tiềm Kiệt Tinh được xưng là Dã Tu, hoặc gọi là Tán Tu, là quần thể yếu kém nhất trong cộng đồng người tu chân, đương nhiên trong bọn họ cũng có cao thủ lợi hại, nhưng chẳng qua nhân số cực ít, hơn nữa rất ít xuất hiện tại tu chân giới, họ luôn lặng lẽ tìm một nơi kín đáo để tiềm tu.

 

Làm Dã Tu hay Tán Tu, nhìn thấy người tu chân có môn phái, luôn cảm thấy kém hơn người một bậc.

 

Tằng Kính Hải, Lý Minh và Hi Phong cùng đồng thời hành lễ, đều tự bẩm báo tính danh và cảnh giới tu luyện, còn Tần Tiểu Thiên cũng tiến lên hành lễ, bất quá hắn cố ý giả ngu, nói là mình mới tu chân không lâu, cái gì cũng đều không hiểu.

 

Tằng Kính Hải trong lòng kinh ngạc, lặng lẽ nhìn Tần Tiểu Thiên một chút, suy nghĩ hồi lâu cũng không nói gì.

 

Vị đại tổng quản của San Hô Tông này tên là Dư Cát, tu vi đã tới Nguyên Anh hậu kỳ, rất nhanh sẽ tiến vào Xuất Khiếu kỳ, ở trong San Hô Tông đứng hàng thứ tư, trong lòng đệ tử có uy vọng rất cao.

 

Hắn nói: " Rất tốt, Lý Minh đạt tới Tâm Động kỳ, Tằng Kính Hải đạt tới Dung Hợp kỳ, làm Dã Tu mà có thể đạt tới được độ cao như vậy thì rất không dễ dàng, Hi Phong mặc dù vừa mới tiến vào...à nhưng cũng không tệ lắm...ân, ba người các ngươi tạm thời làm đệ tử ký danh của San Hô Tông, nếu như không có vấn đề gì thì có thể chính thức bái sư."

 

" Còn về phần...Tần Tiểu Thiên, ta xem ngươi không có tiền đồ tu luyện gì. Ân, đưa hắn đi hậu viện, cho hắn một công việc làm, mặt khác, cho hắn một phần tu luyện pháp môn, nếu như có thể tự mình cố gắng, có thể tu nhập vào Toàn Chiếu kỳ tầng cảnh giới thứ nhất, vậy có thể tiến vào trong hàng đệ tử dự bị."

 

Tần Tiểu Thiên trong lòng hiểu rõ, tự mình tất nhiên đã xa xa siêu việt cái gì mà Toàn Chiếu kỳ, nhưng vị đại tổng quản này nhanh như vậy mà đã ra kết luận, làm cho hắn cảm thấy cười khổ không thôi.

 

Dù sao cũng không muốn bái sư, cho nên hắn cũng không phản đối gì, một tiếng không vang đi theo một đệ tử hướng ra phía ngoài đi tới.

 

Hậu viên này chuẩn bị cho đệ tử và con người bình thường, bọn họ là nhân viên tạp dịch của San Hô Tông.

 

Phụ trách quét dọn vệ sinh, xử lý các loại tạp sự, từng người đều có một phần công việc. Mà về thù lao hay công pháp tu luyện, cũng có thể sử dụng sân tu luyện của ký danh đệ tử, linh khí nơi đó dù sao cũng sung túc hơn rất nhiều.

 

Dẫn Tần Tiểu Thiên đi là một đệ tử của San Hô Tông tên Tôn Đồng, là một đệ tử ký danh, tu vi là Toàn Chiếu hậu kỳ, chỉ cần có thể đột phá Toàn Chiếu kỳ đạt tới Khai Quang sơ kỳ, là có thể chính thức bái sư.

 

Hắn cũng làm việc từ hậu viên tạp dịch mà lên, tu luyện suốt mười năm mới được làm ký danh đệ tử.

 

Trên đường, hắn nói với Tần Tiểu Thiên: " Lão đệ, vận khí ngươi thật không tệ, con người rất khó tiến vào San Hô Tông chúng ta, a a, chỉ cần có thể nhập vào San Hô Tông, sẽ coi như bước được vào cánh cửa tu chân, chúc mừng ngươi."

 

Tần Tiểu Thiên không khỏi cười khổ, bất quá trong lòng hắn cũng không cảm thấy mâu thuẫn.

 

Bởi vì nếu muốn gia nhập vào Tiềm Kiệt Tinh, thì phải tiếp xúc với người bình thường nhất, còn có những tu chân môn phái bình thường, như vậy mới có thể chân chánh hiểu rõ tu chân giới thật sự.

 

Đồng thời, hắn cũng cần phải có thời gian đi tiêu hóa ngọc đồng giản trong Trần Mịch thủ trạc, nhất là cổ ngọc giản do Thiên Chân Thượng Nhân cấp cho, bên trong có rất nhiều thứ cần phải học tập, đó là trụ cột của Cổ tu tiên pháp môn, là hắn cần phải nắm giữ.

 

" Cảm ơn." Trong nháy mắt này, Tần Tiểu Thiên làm ra quyết định: tạm thời ở lại San Hô Tông, thử dung nhập tu chân thế giới.

 

Song Kiếm Môn cũng không cần lo lắng, tự mình lúc đi có nói qua với Viên Vi Nhàn, phải ở bên ngoài du ngoạn một thời gian. Dù sao người tu chân đối với thời gian là không sao cả, Viên Vi Nhàn tất nhiên không bởi vì vậy mà khẩn trương.

 

Tôn Đồng cũng cảm giác được thái độ của Tần Tiểu Thiên không hưng phấn giống như trong tưởng tượng, mặc dù hắn cũng đang nói tạ ơn, nhưng lại có một loại cảm giác lãnh đạm, trong giọng nói còn bao hàm một cỗ ngạo khí.

 

Cho dù có cảm giác như vậy, Tôn Đồng vẫn nói không ngừng: " Không cần khách khí, ta cũng là từ tạp dịch mà lên, sau khi có được tu chân công pháp, thì đã tu luyện đến bây giờ, đã tới được Dung Hợp hậu kỳ. A a, chỉ cần tăng cao một cảnh giới, ta có thể trở thành đệ tử chính thức." Trong lời nói của hắn có mang theo ý vị huyền diệu.

 

Nếu ý định sẽ ở lại chỗ này, thì đối với tình huống nơi này phải hiểu rõ ràng. Tần Tiểu Thiên hỏi: " San Hô Tông có quy củ gì không? Có cao thủ thế nào?"

 

Tôn Đồng cười nói: " Quy củ của San Hô Tong không nhiều lắm, trừ việc tích cực tu luyện, chủ yếu là thu tập các loại tài liệu tu luyện và tiên thạch, a a, cho tới bây giờ cao thủ của San Hô Tông, thì có hai vị trưởng lão – Vi Nhan trưởng lão, Trần Tiêu Viện trưởng lão, là đại cao thủ trong môn phái, chưởng tông nhân Phong Cao sư bá, sư thúc Dư Cát và sư cô Miêu Diêu Diêu đều là những cao thủ lợi hại trong môn phái."

 

Tần Tiểu Thiên âm thầm sợ hãi than: " Thế lực của môn phái này không kém a!"

 

Nhưng thật ra môn phái như vậy tại Tiềm Kiệt Tinh có rất nhiều, căn bản không có gì kỳ lạ.

 

Năm xưa Nguyên Giới chi chủ Lý Cường tu luyện ra Thất Tập Đan, trong đó có Tụ Tiêm Đan mà người tu chân có thể sử dụng.

 

Tụ Tiêm Đan so sánh với trúc cơ linh đan Bồi Nguyên Đan của tu chân giới còn linh nghiệm hơn, bởi vì do lần đó đại lượng linh đan tuôn chảy vào trong tu chân giới, rất nhiều người tu chân nhờ vậy mà có được, rất nhanh tăng lên tu vi cảnh giới, Nguyên Anh kỳ và Xuất Khiếu kỳ người tu chân nhiều như lông trâu, tạo cho tu chân giới nằm trong cục diện phồn vinh hưng vượng, ngay cả Tiềm Kiệt Tinh là tinh cầu tu chân bị tu chân giới bỏ bê cũng bồng bột phát triển lên.

 

Hậu viên còn được xưng là trắc viên, tọa lạc vào một bên núi, có bốn tiểu viện, rất giống tứ hợp viện của Trung Quốc cổ đại, tất cả đều là phòng thường, kết hợp thành tiểu viện tử. Bốn tiểu viện hợp thành một hình vuông, xuất ra một khoảnh sân trống trải ở giữa.

 

Bởi vì là thời gian đang làm việc, đại bộ phận người đều đang ở nơi đất trống.

 

Một lão giả đón nhận bước đến, nói: " Tôn đại chủy( miệng rộng), sao ngươi lại tới đây? Nga, có người mới gia nhập a?"

 

" Hà đại gia, hôm nay vẫn còn đang xao Kim Bạng xác phải không...a a, đây là mới tới, hắn gọi là Tần Tiểu Thiên. Tiểu Thiên, đây là Hà Quỳ Hà đại gia của hậu viên, là lão nhân gia của San Hô Tông, chịu trách nhiệm quản lý hậu viên, sau này ngươi hãy nghe hắn phân phó."

 

Tôn Đồng vẻ mặt tươi cười nói: " Tiểu Thiên, Hà đại gia là một người tốt, ngươi cứ an tâm ở chỗ này tu luyện đi!" Hắn lại chào hỏi những người đang làm việc, sau đó xoay người rời đi.

 

Tần Tiểu Thiên âm thầm buồn cười, tự mình không ngờ cũng khó hiểu chiếm lấy một phần công việc của một tu chân môn phái.

 

Hắn nói: " Chào Hà đại gia."

 

Hà Quỳ là một người tu chân có tư cách lão cựu. Bởi vì tư chất dường như kém, tu luyện hơn một trăm năm, tu vi vẫn còn dừng lại tại Tâm Động hậu kỳ, vô luận như thế nào cũng không thể đột phá đến Linh Tịch kỳ.

 

Hắn là đệ tử ký danh của Vi Nhan trưởng lão, bởi vì vẫn không cách nào tiến bộ, tự mình không biết có phải cảm giác được sư tôn mình đã tâm tro ý lạnh rồi hay không, chủ động yêu cầu đến quản lý hậu viên, không còn dám hy vọng xa vời tự mình có thể tiến bộ thêm được nữa.

 

Bởi vì không cách nào tu nhập vào Nguyên Anh kỳ, cho nên hắn không thể trọng tố thân thể dung nhan, không thể làm gì khác hơn là bảo tồn gương mặt lúc trước còn là người phàm, hắn nhìn qua cũng không thấy già lão, vóc người khôi ngô tráng kiện, một mái tóc bạc, trên mặt lại thật nhiều nếp nhăn, một đôi mắt chớp động lóe lên ánh sáng nhu hòa.

 

Hắn đánh giá Tần Tiểu Thiên một phen, lẩm bẩm: " Kỳ quái, San Hô Tông chúng ta không có thu người phàm vào, chẳng lẽ có người giới thiệu ngươi tới?"

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Là Lâm Mộc Mộc sư huynh giới thiệu."

 

Hà Quỳ cười nói: " Nga, là Mộc Mộc giới thiệu, đến, ta an bài cho ngươi một nơi."

 

Hắn nhìn mọi người nói: " Được rồi! Đừng nhìn nữa, nhiệm vụ hôm nay là mỗi người phải đập nát ba mươi cân Kim Bạng xác. Nhiều hơn có thưởng, ít thì phạt, có nghe hay không!"

 

Mọi người thưa thớt đáp: " Dạ, nghe được, đại gia!"

 

" Hà đại gia, có gì thưởng...sẽ không phải là chọc ghẹo chúng ta đó chứ?" Một trận tiếng cười vang lên.

 

Hà Quỳ cười mắng: " Các ngươi một đám lại trùng( trùng làm biếng), Hà đại gia ta nói chuyện có bao giờ không có uy tín?"

 

"...thường xuyên không có uy tín..." Không biết là ai đang nói thầm một câu.

 

" Ha ha! Ha ha ha!" Mọi người cười to một trận.

 

Hà Quỳ quát mắng: " Đám thỏ tử đáng chết!" Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra một tia mỉm cười, nói: " Tiểu Thiên, bọn họ luôn thích hồ nháo, đi theo ta."

 

Hào khí thật nhẹ nhàng, cũng làm cho Tần Tiểu Thiên trầm tĩnh lại.

 

Trên địa cầu hắn cũng từng đi làm, trong công ty không có hào khí vui vẻ thoải mái như vậy, thường xuyên lại có cảm giác mệt nhọc, không phải thân thể mệt nhọc, mà là tinh thần và trái tim, áp lực sinh tồn làm cho người ta không thở nổi, các loại hấp dẫn làm cho người ta không cách nào tĩnh tâm.

 

Lúc ở Tiềm Kiệt Tinh, hắn lại thể ngộ một loại tư vị khác, đó là đơn thuần theo đuổi sự vui sướng khoái nhạc trong tu đạo.

 

Sân không nhỏ lắm, tọa lạc hai mươi bảy gian phòng, nhưng gian phòng lại rất nhỏ, mỗi gian chỉ có tám thước vuông, vừa dùng để nghỉ ngơi vừa để tu luyện.

 

Mặt đất là do đá san hô từng mảnh nhỏ tạo thành, đủ mọi màu sắc nhìn rất đẹp, là do dùng pháp thuật mài dũa phi thường trơn nhẵn. Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa rất nhỏ, trên nóc khảm một viên hạt châu phát ra ánh sáng, có thể chiếu rực cả gian phòng.

 

Hà Quỳ dẫn Tần Tiểu Thiên đi vào một bên sân, vừa đi vừa nói chuyện: " Đây là Bắc viện. Bắc viện và Tây viện là do người độc thân ở lại, Nam viện và Đông viện là người có gia đình và phụ nữ ở lại, gần đây có sáu người được thu làm ký danh đệ tử nên đã dời đi, cho nên còn để lại mấy phòng trống, ngươi ở lại nơi đó đi! Nơi này là Bích Quỹ."

 

Hắn đưa tay sờ soạng trên tường một chút, một đạo quang hao nhàn nhạt hiện lên, trên tường lộ ra một lỗ trống khá to.

 

Tần Tiểu Thiên phi thường kinh ngạc, bởi vì mặt tường và những vách tường chung quanh nhìn qua không có gì khác nhau, không nghĩ tới bên trong lại là một huyền cơ khác. Đó là hộc trống đặt vật phẩm, đầy cả mặt tường, còn có một ít hộc trống đựng một chút vật phẩm linh tinh, ngoài ra đều là trống không.

 

Sau khi học xong kỹ xảo đóng mở những hộc tường, hắn hỏi: " Hà đại gia, mỗi ngày đều phải đi làm việc phải không? Ước chừng là giờ nào?"

 

Hà Quỳ cười nói: " Không cần làm việc mỗi ngày, thời gian chủ yếu là dùng để tu luyện. Chờ ngươi yên ổn lại, thì đến phòng của ta...ta ở tại Tây viện, ân, ta sẽ truyền thụ cho ngươi công pháp tu luyện cơ bản. Ngươi nghỉ ngơi một chút, chờ một lát ta tới tìm ngươi, mang ngươi đi giới thiệu với mọi người một chút."

 

Thủy Tạ.

 

Dư Cát nhìn Tần Tiểu Thiên rời đi, trầm ngâm một lát nói: " Đồ Hải, ngươi mang theo ba người Tằng Kính Hải đi đi, Duyên nhi, ngươi là đại sư huynh, chờ một lát ngươi nói cho bọn họ biết quy củ của San Hô Tông, thuận tiện nhìn xem tu vi của bọn họ một chút." Ba người Tằng Kính Hải theo sự dẫn đường của Đồ Hải rời khỏi Thủy Tạ.

 

Đại sư huynh của San Hô Tông gật đầu, nói: " Sư thúc, thực lực của bọn họ không kém, ân, ta duy nhất là nhìn không thấu Tần Tiểu Thiên kia, cảm giác rất cổ quái, không giống như là con người bình thường."

 

Dư Cát gật đầu nói: " Duyên nhi ánh mắt không tệ, ta cũng cảm thấy không đúng, nhưng...ta không cách nào phán đoán tu vi của hắn đạt tới cảnh giới gì, Mộc Mộc, ngươi lại đây, nói một chút tình huống."

 

Lâm Mộc Mộc cũng không hiểu chuyện gì, hắn chỉ nói lại tình huống sau khi bốn người xuất hiện, hỏi: " Chẳng lẽ Tần Tiểu Thiên kia có vấn đề gì?" Trong lòng hắn thắc thỏm bất an.

 

Dư Cát cười nói: " Đừng khẩn trương như vậy có được hay không? Ta chỉ là muốn hỏi một chút, điều này và ngươi không có quan hệ. Truyền lời của ta, không cho ai trêu chọc Tần Tiểu Thiên, cũng không cho hắn tiến vào cấm địa của San Hô Tông. A a, ta cũng muốn nhìn xem hắn có lai lịch gì, có tình huống gì lập tức báo cáo! Mặt khác, Mộc Mộc, ngươi đi trò chuyện với ba người Tằng Kính Hải một chút, hỏi xem bọn họ làm sao nhận thức được Tần Tiểu Thiên."

 

Phong Duyên không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Sư thúc, nếu như hoài nghi Tần Tiểu Thiên có chuyện, tại sao không mặc kệ cho hắn đi đi, còn thu lưu lại...vạn nhất gặp chuyện không may thì phải làm sao?"

 

Trong mắt Dư Cát hiện lên một tia hàn quang, nói: " Đuổi đi dễ dàng, nhưng nắm giữ trong tay chẳng phải khá hơn? Đang ở trong địa bàn của chúng ta, hắn có thể thế nào? Không thể nắm giữ nguy hiểm mới là thật chánh nguy hiểm, nói cho Hà Quỳ một tiếng, lưu ý động hướng của Tần Tiểu Thiên."

 

Phong Duyên nói: " Sư thúc anh minh."

 

Dư Cát lại nói: " Sư cô ngươi mang theo không ít đệ tử đang ở Tiểu Lang Sơn giao dịch tập thị, để cho Hà Quỳ tranh thủ thời gian, làm ra nhiều đồ vật hơn, nhất là tài liệu luyện khí dưới đáy biển, có thể đổi lại cho chúng ta không ít đồ vật cần thiết."

 

Phong Duyên cười nói: " Yên tâm đi, ta sẽ đi nói ngay!"

 

Tần Tiểu Thiên còn không biết mình đã bị hoài nghi, hắn vẫn đang đi theo Hà Quỳ cùng mọi người gặp mặt.

 

Người phàm tại San Hô Tông không nhiều lắm, chỉ có hơn một trăm người, đại bộ phận đều đang bắt đầu tu chân. Nam có hơn tám mươi người, nữ có hơn bốn mươi, nhưng thật ra có mười cặp là vợ chồng, hai mươi mấy là hài tử. Tần Tiểu Thiên rất nhanh đã quen thuộc với mọi người, cũng hoàn hảo là hắn có bản lãnh nhìn qua là không quên, chỉ cần giới thiệu một lần là có thể nhớ kỹ.

 

Tần Tiểu Thiên cũng cùng với mọi người ngồi trong sân rộng bắt đầu làm việc.

 

Kim Bạng xác là một loại kiến trúc dùng từ tài liệu cấp thấp, sau khi đập nát có thể đề luyện ra một loại Triêm Hợp Tề, chỉ dùng để tu bổ mặt đất, có thể kết hợp với đá san hô cùng một chỗ rất tốt.

 

Một Kim Bạng xác cỡ chừng một bàn tay, phải đem nó làm nát bấy hoàn toàn. Hà Quỳ đưa cho hắn một cái chùy màu đen cỡ nắm tay và một tấm bản châm màu đen. Không biết do tài liệu gì làm thành, chiếc chùy phi thường nặng nề, phỏng chừng phải hơn ba mươi cân.

 

Tần Tiểu Thiên làm như không có chuyện gì giơ chùy bắt đầu đập bể Kim Bạng Xác, Hà Quỳ vội vàng nói: " Cẩn thận nó băng ra ngoài."

 

Nhưng Tần Tiểu Thiên đã nện xuống một chùy, Kim Bạng Xác cực kỳ cứng rắn giống như một bánh phấn chỉ một tiếng " phốc" vang lên, vỡ thành phấn vụn.

 

Hà Quỳ bị dọa hoảng, trong lòng nói thầm cho dù đã tới Tâm Động kỳ, cũng rất khó đánh nát Kim Bạng Xác dễ dàng như thế.

 

Hắn nhịn không được hỏi: " Ngươi từng đập qua Kim Bạng Xác?"

 

" Không có a, đây là lần đầu tiên ta đập nó."

 

Hà Quỳ lắc đầu, nói: " Rất khá, tiếp tục." Trong lòng hắn cũng không bớt nghi ngờ.

 

Chỉ nghe có người kêu lên: " Tôn đại chủy, sao ngươi lại tới nữa rồi? Ha ha, có phải là không nỡ rời chúng ta..."

 

Tôn Đồng liên tục ngoắc, nói: " Hà đại gia, đại sư huynh có chuyện tìm ngươi."

 

Tần Tiểu Thiên không nhận ra có gì không đúng, cũng không biết mình đã bị người theo dõi, vẫn ngồi đàng hoàng nơi đó mà đập nát Kim Bạng Xác.

 

Rất nhanh, bên cạnh đã có người phát hiện tốc độ hắn đập cực nhanh, một Kim Bạng Xác nặng nửa cân, chỉ cần hơn mười giây đã bị đập nát bấy, mà bọn họ phải hơn mười phút mà cũng không nhất định có thể hoàn thành.

 

Dần dần, mọi người không còn ai tập trung làm được gì, mà cả đám chỉ trợn to đôi mắt nhìn Tần Tiểu Thiên.

 

Người này thật là sơ ý, không ngờ lại không hề để ý tới động tĩnh chung quanh, chỉ lo một khối tiếp một khối mà đập bể, cảm giác thật dễ dàng, cho tới khi Kim Bạng Xác bên người đập xong hết rồi, mới phát hiện chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không nhịn được hơi kinh hãi, nhịn không được kêu lên: " Uy, các ngươi nhìn cái gì a?"

 

Vừa nói vừa sờ sờ gương mặt, hoài nghi không biết trên mặt mình có dính thứ gì hay không.

 

Lúc này, Hà Quỳ từ ngoài đi đến gần, nói: " Các huynh đệ xuống biển đã về rồi!" Ánh mắt của hắn như vô tình nhưng lại cố ý quét về phía Tần Tiểu Thiên.

back top