Kỳ Thiên Lộ

Chương 16: Tiểu lang sơn

" Thạch Tủy Tinh!" Tần Tiểu Thiên vô cùng vui mừng.

 

Bây giờ hắn dường như chú ý các loại độn pháp, tài liệu phụ trợ tu luyện thạch độn chính là Thạch Tủy Tinh, đương nhiên, Thạch Tủy Tinh cũng có thể dùng để luyện khí.

 

Một chai Thạch Tủy Tinh cơ hồ đựng đầy tới miệng bình, bình ngọc không lớn lắm, nhưng cũng nặng hơn ba mươi cân.

 

Sài Đạt Tiến mặc dù biết bình Thạch Tủy Tinh kia, nhưng cũng còn xem trúng cây Thạch Duẩn kia.

 

Đó là Tử Ngọc Duẩn sinh ra Thạch Tủy Tinh, chỉ cần để vào một cái bình ngọc, trăm năm thời gian là có thể đựng đầy một chai Thạch Tủy Tinh, hơn nữa chỗ này linh khí nồng nặc, là một nơi tiềm tu không tệ.

 

Sài Đạt Tiến nhìn không thấu tu vi của Tần Tiểu Thiên, chỉ bằng mỗi lần hắn đều nhanh hơn mình nhận thức, người này tuyệt đối bất bình thường.

 

Hắn nào biết đâu rằng Tần Tiểu Thiên rất nhiều việc làm đều là vừa học vừa thực hành, hắn nói: " Ta phỏng đoán...đây mới là địa phương nguyên lai bí ẩn nhất, ngoài ra đều để che mắt người thôi."

 

Tần Tiểu Thiên gật đầu, cảm thấy rất có lý. Bên ngoài đích xác rất bình thường, tựa hồ là vì muốn dời đi tầm mắt. Hắn nói: " Sài tiền bối, bọn họ hẳn là đã tới rồi phải không? Chúng ta sẽ cùng thương lượng xem động phủ này thuộc về ai."

 

Sài Đạt Tiến nói: " Đừng! Ngươi so với ta còn mạnh hơn...ta gọi ngươi là tiền bối..."

 

Tần Tiểu Thiên cũng không chối từ, nói: " Được, ta gọi ngươi là tài mê, ngươi gọi ta là Tiểu Thiên là được."

 

Sài Đạt Tiến không thèm để ý chút nào, nói: " Được, chúng ta đi ra ngoài thôi!"

 

Phong Cao mấy người còn vây trong Huyễn Sát trận, bốn người đều rất chật vật.

 

Nhưng thật ra Phong Cao, Trần Viện và Vi Nhan đều cũng có cơ hội đi ra ngoài, nhưng là bởi vì Phong Duyên, ba người vẫn kẹt ở bên trong, không cách nào thoát khỏi. Thực lực của Phong Duyên quá kém, làm phiền hà những người khác.

 

Sài Đạt Tiến nói: " Chỉ có phá đi sát trận này, mới có thể cứu ra bọn họ. Tiểu Thiên, ngươi biết trận nhãn ở nơi nào không?"

 

Tần Tiểu Thiên tính toán một chút, nói: " Phải có người thông tri cho họ, dừng động thủ, nếu không...một khi trận pháp vận chuyển, bọn họ phát ra công kích có uy lực thật lớn, vậy thì không chịu nổi."

 

Sài Đạt Tiến hốt nhiên kinh ngạc nói: " Di, trận pháp tựa hồ yếu hơn rất nhiều..."

 

Hắn còn không biết Tần Tiểu Thiên đã phá vỡ một Huyễn Sát trận, hơn nữa cũng là trụ cột của Huyễn Sát trận này, cho nên uy lực yếu bớt rất nhiều, bốn người mới có thể chống đỡ đến bây giờ.

 

Bất quá bọn họ cũng đều mệt mỏi không chịu nổi, những pháp bảo đều vờn quanh thân, bốn người hội hợp một chỗ, cạn kiệt đem hết quyền lợi chống đỡ lực đánh sâu của Huyễn Sát trận.

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Ngươi đi ngăn cản bọn họ, ta đi phá vỡ trận nhãn."

 

Sài Đạt Tiến nhảy thân bay vào, hắn tựa hồ hiểu được trận pháp này.

 

Tần Tiểu Thiên như trước đánh ra Biện Chân Quyết, dựa vào sự phát triển của thần thức, từng chút hướng tới gần trận nhãn.

 

Trong huyễn minh huyễn diệt, Huyễn Sát trận liền bị phá hư hoàn toàn.

 

Bốn người Phong Cao đặt mông ngồi dưới đất, mỗi người tay cầm tinh thạch bắt đầu khôi phục. Trên mặt đất có mấy trăm khối tinh thạch đã được luyện chế qua, dựa vào những tinh thạch này, mới huyễn hóa ra vô số vẫn thạch.

 

Tần Tiểu Thiên không nói một lời, thu tập hết tinh thạch khắp mặt đất. Hắn mặc dù có rất nhiều đồ vật cao cấp, nhưng có thể sử dụng cũng không nhiều, bất luận là pháp bảo hay là tài liệu luyện khí, cũng đều đang thiếu hụt, cho nên hắn nhìn thấy vật gì đều cũng muốn.

 

Chỉ chốc lát sau, Phong Cao đứng dậy, cúi người hành lễ, nói: " Cảm ơn tiền bối viện thủ." Hắn thở dài nói: " Những thứ kia chúng ta cũng không dám giành nữa, cáo từ."

 

Sài Đạt Tiến nhàn nhạt nói: " Trận này không phải ta phá...là hắn, đừng cảm ơn ta."

 

Phong Cao vừa muốn xoay người hành lễ, Tần Tiểu Thiên ngăn cản, cười nói: " Đừng, nhưng thật ra bên trong cũng không có bao nhiêu đồ vật, nhưng thật ra có chút Thạch Tủy Tinh, ân, còn có một con Tử Ngọc Duẩn...Ta cần Thạch Tủy Tinh, Tử Ngọc Duẩn....hai bên cách ngươi phân ra đi."

 

Sài Đạt Tiến cười nói: " Ngươi nguyện ý nhường...cũng được, Phong Cao, coi như ngươi có vận khí tốt, con thiên nhiên Tử Ngọc Duẩn kia, ta phỏng đoán một năm có thể sinh sản một giọt Thạch Tủy Tinh, trăm năm sẽ có được một chai. Hơn nữa ở nơi đặt Tử Ngọc Duẩn tu luyện, có thể bớt được phân nửa công sức."

 

Phong Cao thật vui mừng. Thạch Tủy Tinh tương đối hiếm thấy, lại là tài liệu luyện khí, tài liệu luyện đan rất tốt, bình thường rất khó tìm được.

 

Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức thành khẩn nói: " Cảm ơn hai vị tiền bối." Chỉ một chút đã bay lên thành tiền bối.

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Ta bây giờ ở tại quý phái, cứ gọi ta là Tiểu Thiên là được rồi."

 

Vi Nhan cười nói: " Chỗ này không tệ, có thể phái mấy đệ tử ở lại chỗ này tiềm tu."

 

Mọi người một lần nữa trở lại thạch động đặt Tử Ngọc Duẩn, than thở không thôi.

 

Sài Đạt Tiến nói: " Sau này các ngươi phụ trách thu lấy Thạch Tủy Tinh, một khi ta cần, sẽ đến lấy một phần."

 

Phong Cao vẻ mặt tươi cười. Địa phương có linh khí sung túc rất ít, linh khí chung quanh Tử Ngọc Duẩn so với San Hô Tông còn nồng nặc hơn nhiều, đúng là địa phương tu hành rất tốt.

 

Sài Đạt Tiến nói: " Ta vốn muốn đi Tiểu Lang Sơn, lần này chậm trễ rồi."

 

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Tiểu Lang Sơn?"

 

Vi Nhan giải thích: " Là chợ giao dịch tại Tiểu Lang Sơn. Sài tiền bối, Tiểu Lang Sơn tập thị còn chưa tan, sao lại trì hoãn?"

 

Sài Đạt Tiến chạy thành vòng tròn, nói: " Ước hẹn đã trễ hai ngày. Cũng được, đi xem một chút rồi hãy nói."

 

Tần Tiểu Thiên thật tò mò, hỏi: " Là nơi giao dịch của người tu chân phải không?"

 

Sài Đạt Tiến gật đầu nói: " Đúng vậy, đến mùa khốc nhiệt sẽ mở ra, thời gian tương đối dài, có thể trao đổi các loại tài liệu luyện khí và pháp bảo."

 

Hắn có chút nghi hoặc nói: " Chẳng lẽ Tiểu Thiên ngươi không có đi qua Tiểu Lang Sơn?"

 

Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Đương nhiên không có đi qua, ta còn là lần đầu tiên nghe nói về địa danh Tiểu Lang Sơn, ở nơi nào cũng không biết. Nhưng ta cũng muốn đi đổi chút gì đó, ai, cái gì cũng thiếu thốn a!"

 

Cho đến giờ khắc này, hắn mới hiểu được, tu chân phải có vô số thiên tài địa bảo chống đỡ, không trách được những Tán Tu, Dã Tu cũng đều hy vọng bái nhập vào một môn phái tốt. Chỉ có dựa vào lực lượng của sư môn, mới có thể có được còn nhiều tư nguyên hơn.

 

Điều này cùng trên địa cầu thì cũng giống nhau, tư nguyên vĩnh viễn đứng ở vị trí thứ nhất, người tu chân cũng như thế. Có tư nguyên và các loại bảo bối, có thể tu hành nhanh hơn, với sự an toàn, rất có bảo đảm.

 

Sài Đạt Tiến liền mời: " Vậy đi cùng, kiến thức một chút thị trường giao dịch lớn nhất Tiềm Kiệt Tinh."

 

Tần Tiểu Thiên ngẫm lại cũng đúng, hẳn là đi kiến thức được các loại tài liệu, sau đó mới so sánh với những tài liệu ghi lại trong Cổ ngọc giản, vậy so với việc mình khổ tư càng tốt hơn nhiều, cho nên cười nói: " Vậy làm phiền ngươi rồi."

 

Hắn hướng Phong Cao, Vi Nhan, Trần Viện từ biệt, đi theo Sài Đạt Tiến bay lên không trung.

 

Một đường phi hành, Tần Tiểu Thiên cảm giác rất sảng, ở trong không trung bày ra các loại tư thế hoàn toàn không giống nhau.

 

Sài Đạt Tiến nhìn thấy vậy rất buồn bực.

 

Ngự kiếm phi hành là một chuyện rất nghiêm túc, từng người tu chân đều đối với việc ngự kiếm phi hành thật cẩn thận, duy nhất Tần Tiểu Thiên này, bay lên quái lạ quái dạng, có đôi khi nhìn thật tuấn tú, có đôi khi lại rất tức cười, lại có lúc phi thăng hay là bay trùng xuống dưới, lại lộ ra vẻ rất tiêu sái.

 

Phía chân trời thỉnh thoảng xẹt qua vài đạo kiếm quang, Tần Tiểu Thiên rất hưng phấn, nhìn thấy kiếm quang hiện lên, nhịn không được vẫy tay chào. Sài Đạt Tiến vội vàng ngăn cản nói: " Đừng ngoắc bậy! Vạn nhất người khác không biết chạy tới, ngươi lại không có việc gì, cẩn thận coi chừng phải đánh nhau."

 

Tần Tiểu Thiên rất nghe lời, có kiếm quang hiện lên cũng không chào hỏi nữa, chỉ tự mình chơi đùa bay lượn.

 

Sau khi quen thuộc cảm giác nhanh như điện chớp, tiên linh khí vận dụng cũng từ từ thành thục, tốc độ phi hành cũng càng lúc càng nhanh.

 

Sài Đạt Tiến ngay từ đầu cũng không có ngự kiếm phi hành, dần dần, hắn phát hiện tự mình sắp không theo kịp, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thả ra Kim Lí Kiếm, một chút liền xông lên phía trước Tần Tiểu Thiên.

 

Kiếm quang từ từ dày đặc, từng đạo quang hoa hội tụ đến trên một ngọn núi. Tần Tiểu Thiên nhịn không được hỏi: " Đó chính là Tiểu Lang Sơn?"

 

Sài Đạt Tiến không trả lời, kiếm quang hạ xuống, tựa như một đạo kim hồng, bay hướng ngọn núi. Tần Tiểu Thiên cũng không tức giận, đi theo lao xuống dưới.

 

Khắp núi đều là người, còn có các loại các dạng bàn kệ, Tần Tiểu Thiên thậm chí còn thấy được những trướng bồng lều bạt do địa cầu sản xuất, có thể là muôn màu muôn vẻ. Trên núi có một ít cây cối cao lớn, nhưng phi thường thưa thớt, chỉ có thể chống đỡ được một ít nắng cháy sáng rỡ.

 

Nơi này cảm giác không có chút trật tự, có ngươi đem những chiêu bài nhỏ gắn lên ngọn cây, rồi đứng trên ngọn cây chờ đợi, nhìn qua thật là rối loạn, nhưng cũng không ồn ào, chỉ có cúi đầu nói chuyện rì rầm nho nhỏ với nhau.

 

So sánh với dưới chân núi thì còn tào tạp ồn ào hơn, đó là do người bình thường mua bán các loại trái cây hay thức ăn. Bọn họ không cách nào bay lên Tiểu Lang Sơn, vì muốn lên thì phải bay, bởi vì vách đá thấp nhất cũng phải ngoài trăm thước.

 

Trên vách đá có rất nhiều thạch động, rất nhiều người tu chân thích ngồi ở bên trong bày hàng, nhưng như vậy cũng hạn chế người tu chân có cấp bậc thấp chạy tới làm phiền. Người tu chân có thể ngồi trên vách đá, bình thường đều có những đồ vật tốt để trao đổi.

 

Tình huống giống nhau, người tu chân đều phải đợi vật phẩm mình muốn đổi có rồi mới rời đi. Vật trao đổi thật không dễ dàng, cho nên bọn họ thường thường sẽ chờ đợi ở Tiểu Lang Sơn thật lâu.

 

Cao thủ chân chính hoặc là môn phái đều sẽ chọn lựa một địa phương nhỏ chuyên môn thiết lập một ảo trận, có đệ tử môn nhân đứng đón khách, nếu như cần giao dịch, có thể tiến vào trong ảo trận tiến hành. Ở chỗ này tuyệt đối không thể dùng Huyễn Sát trận, ảo trận cũng chỉ có thể dùng đơn giản nhất, chủ yếu là vì chống đỡ sức nóng mãnh liệt bên ngoài.

 

Sài Đạt Tiến nói: " Tiểu Thiên, ta đi tìm bằng hữu, ngươi nhìn xem chung quanh một chút. Muốn tìm ta...dùng cái này." Hắn đưa qua một cây châm thật nhỏ, bổ sung: " Muốn tìm ta thì bắn nó ra, ta sẽ biết." Nói xong thân hình nhoáng lên, đảo mắt đã vô ảnh vô tung.

 

Người tu chân thiết lập nơi bày vật không ai lớn tiếng kêu, đại bộ phận mọi người đều ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước người thả một tấm đá trơn nhẵn, bên trên là một ít tài liệu dạng phẩm. Tần Tiểu Thiên nhìn thấy một người tu chân trước người thì thả một tảng đá, dường như là Ô Kim Thạch hắn từng nhìn thấy tại San Hô Tông.

 

Hắn tò mò hỏi: " Đây là Ô Kim Thạch?"

 

Người tu chân kia ngay cả mắt cũng không nháy, nói: " Đổi lại tinh thạch, một khối trung phẩm tinh thạch đổi ba trăm cân Ô Kim Thạch, có bao nhiêu đổi bao nhiêu, ngoài ra không cần đồ vật gì khác."

 

Tần Tiểu Thiên không nói gì mà chống đỡ, xoay người bỏ đi.

 

Người tu chân kia hữu khí vô lực nói thầm: " Làm gì đây, không đổi thì hỏi làm gì..."

 

Liên tục đi mười mấy chỗ, Tần Tiểu Thiên thất vọng phát hiện, không có tài liệu mình cần, nhưng cũng nhận thức được rất nhiều tài liệu cấp thấp.

 

Diện tích của Tiểu Lang Sơn rất lớn, hình dáng hẹp dài của núi đều được người tu chân bày biện hàng hóa. Tần Tiểu Thiên đi dần tới, tìm kiếm từng chỗ, hắn không tin sẽ tìm không được tài liệu mà mình cần thiết.

 

Một tiếng quát ở cách đó không xa vang lên: " Ngươi hỗn đản! Vật này ta không cần! Không đổi nữa, đồ vật đâu!" Nhất thời hấp dẫn không ít người tụ tập tới.

 

Thói quen xem náo nhiệt, cho dù là người tu chân cũng tránh không được. Tần Tiểu Thiên cũng không ngoại lệ, hắn tò mò đến gần quan sát.

 

Một người tuổi trẻ nhìn qua thật văn tĩnh, nắm chặc một đại hán thô lỗ, ai ngờ, mở miệng mà âm thanh như tiếng sấm vang, còn vị đại hán thô lỗ kia, nói chuyện lại nhỏ giọng lí nhí.

 

Tần Tiểu Thiên hỏi người bên cạnh: " Bọn họ cãi nhau chuyện gì?"

 

Bên cạnh là một trung niên nhân, thần thái nhàn nhã nói: " Dường như là đổi đồ vật, một người muốn đổi, một người không chịu, ước chừng là không đàm phán được điều kiện thì phải? Đây là chuyện thường xuyên xảy ra." Truyện được copy tại Truyện FULL

 

Người tuổi trẻ văn tĩnh kia quát: " Tất cả mọi người nói lời công bằng đi, ta muốn đổi Nguyên Dương Đan, hắn không có...cũng không chịu trả Thiên Kim Sa cho ta!"

 

Đại hán kia cười khổ nói: " Ai, Nguyên Dương Đan...ta...ngươi ráng chờ vài ngày, ta muốn nghĩ biện pháp đổi lấy, ta đúng là thiếu một khối Thiên Kim Sa. Ai, ở chỗ này đợi hơn mười ngày, cũng không gặp được, vị bằng hữu kia, ngươi có thể chờ thêm vài ngày nữa không?"

 

Người tuổi trẻ tức giận đến nhảy lên: " Vậy ngươi trả Thiên Kim Sa lại cho ta a! Ngươi đi đổi Nguyên Dương Đan, chúng ta sẽ trao đổi không được sao? Nào có ai như ngươi vậy, Thiên Kim Sa không trả cho ta, nhưng lại không có Nguyên Dương Đan, ngươi...ngươi có phải muốn lấy không có phải hay không?"

 

Tất cả mọi người cũng chỉ trách vị đại hán thô lỗ kia, nói hắn đúng là không có đạo lý.

 

Đại hán kia vô luận người khác nói như thế nào, cũng không chịu đem Thiên Kim Sa lấy ra, chẳng qua chỉ không ngừng nói: " Đợi thêm vài ngày nữa."

 

Người tuổi trẻ thật sự khẩn trương, quát: " Ngươi còn không trả...đừng trách ta động thủ!" Hai người bắt đầu lôi kéo, người tu chân vây xem dần dần tán đi.

 

Tần Tiểu Thiên kéo trung niên nhân bên cạnh, hỏi: " Tại sao không nhìn nữa?"

 

Người trung niên kia cười nói: " Nhìn cái gì, nhiều nhất chỉ lôi kéo thêm chốc lát, còn có thể làm gì? Ở chỗ này ai dám đánh nhau, sẽ làm cho mọi người phẫn nộ...ai, chỗ này của ta có không ít tài liệu luyện khí, có muốn nhìn xem một chút hay không? Có lẽ chúng ta có thể có vật gì để trao đổi."

 

Tần Tiểu Thiên cười cười, cảm thấy cá tính đám người tu chân này cũng rất có ý nghĩa.

 

Người trung niên kia cũng rất thật tình, chăm chú hỏi: " Ngươi muốn có tài liệu gì?"

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Phi kiếm, ta muốn có một ít tài liệu luyện chế phi kiếm."

 

Trung niên lộ ra ánh mắt khó hiểu: " Phi kiếm có rất nhiều chủng loại, tài liệu cũng bất đồng, ngươi muốn tài liệu gì?"

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Nga, ta muốn..."

 

Hắn vừa hồi tưởng vừa nói: "...Ta muốn Thiên Kim Sa, Bích Lung...ước chừng một trăm cân tinh luyện Trần Kim." Có những tài liệu không cần hỏi, tỷ như là Áo Ngọc Sa.

 

Trung niên nhân mở rộng miệng không khép lại được. Nửa giây sau, mới nói: " Ai, ngươi rất quá đáng, nhưng thứ này đều là bảo vật trân quý, ngươi muốn thì đi lên đỉnh núi, hoặc là lên trên vách đá giao dịch, có thể nơi đó còn có những tài liệu này. Nhưng muốn tìm được vật cũng trân quý như vậy để đổi lại...rất khó a!"

 

Hai người kia còn đang tranh chấp, chỉ nghe đại hán kia nói: " Ba ngày! Ngươi theo ta ba ngày thời gian, ta nhất định đổi lại Nguyên Dương Đan, ngươi đi theo ta là được rồi."

 

" Không được, ngươi trả lại cho ta trước! Ta ở cùng ngươi ba ngày!"

 

Cách đó không xa có một người tu chân quát lên: " Đừng cãi nữa! Muốn cãi thì đi nơi khác đi!" Hai người kia giống như bị cây chùy nặng đánh trúng, thân thể liên tục lay động, sắc mặt trở nên trắng bệch. Nguyên lai đó là âm công, hai người tu chân kia nhất thời ngậm miệng, chẳng qua vẫn lôi kéo không buông. Nơi này đầm rồng hang hổ, cao thủ khắp nơi, ai cũng không dám càn rỡ quá mức.

 

Thiên Kim Sa có bộ dáng gì Tần Tiểu Thiên không biết, hắn rất muốn nhìn một cái, vì vậy đi tới bên cạnh hai người đang tranh chấp, hành lễ một cái, nói: " Quấy rầy rồi."

 

Hai người này đều là Dã Tu, đại hán thô lỗ ước chừng đang ở Linh Tịch kỳ, sắp đạt tới cảnh giới ngưng kết nguyên anh, còn người tuổi văn tĩnh kia cũng đã tới Linh Tịch kỳ.

 

Cả hai người đều cũng muốn Nguyên Dương Đan, một khi nguyên anh sơ kết, có thể dựa vào Nguyên Dương Đan đại phúc độ tăng trưởng chân nguyên, còn có thể tránh được nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, khi tới Nguyên Anh kỳ, hai người đều muốn tự mình luyện chế phi kiếm, còn Thiên Kim Sa đúng là tài liệu tốt luyện chế.

 

Hai người liếc nhau, đồng thời buông tay, thi lễ nói: " Chào ngươi, ngươi tới xử công bằng đi!"

 

Tần Tiểu Thiên nhìn hai người đang tranh cãi không ngớt mà dở khóc dở cười, giương tay phao xuất tiên khí Vũ Nạp Hà Bạn do Xích Minh cấp cho, đem hai người nhiếp nhập vào trong đó, nói: " Chờ các ngươi cãi xong....thì trở lại nói chuyện với ta."

 

Hai người nhất thời mắt choáng váng.

 

Chung quanh tuyết sơn bao bọc, cỏ xanh cao như người, nước trong chảy xuôi, hai người dùng hết chiêu số cũng không cách thoát khỏi huyễn cảnh, đáng sợ hơn chính là vô luận dùng thủ đoạn gì tìm kiếm, phiến thổ địa đều là chân thật tồn tại, không khác gì thổ địa thật sự bên ngoài, ngay cả cỏ đại tiên hoa trên mặt đất, cũng có thể hái xuống.

 

Tần Tiểu Thiên đem hai người nhiếp nhập vào Vũ Nạp Hà Bạn xong, theo sườn núi đi xuống phía dưới, đi tới một gốc cây đại thụ, bay lên ngọn cây, lặng lẽ tiến vào Vũ Nạp Hà Bạn.

 

Ở trong Vũ Nạp Hà Bạn, Tần Tiểu Thiên chính là chúa tể, Vũ Nạp Hà Bạn khác hẳn những huyễn cảnh, bên trong thuần túy là một mảnh thiên địa dùng để nghỉ ngơi, không có xếp đặt bất cứ trận pháp công kích nào, ở trong tu chân giới, cơ hồ không có ai có thể luyện chế được huyễn cảnh hoàn mỹ như thế.

 

Nhìn thấy Tần Tiểu Thiên đột nhiên toát ra, hai người hoảng sợ, người tuổi trẻ quát: " Ngươi...ngươi...đây là địa phương nào vậy?"

 

" Đừng khẩn trương, đây chẳng qua chỉ là một địa phương nghỉ ngơi, bên ngoài nhiều người, nơi này lại an tĩnh, các ngươi có thể tiếp tục cãi nhau. A a, nếu như có thể cãi ra kết quả, các ngươi cứ tiếp tục..."

 

Hai người nhất thời im lặng, Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ta họ Tần, Tần Tiểu Thiên."

 

Đại hán có ngoại hình thô lỗ nói: " Ta họ Trương, Trương Thuần."

 

Người tuổi trẻ có bề ngoài văn tĩnh nói: " Ta họ Đào, Đào Thường Khí, gọi ta là tiểu Thường Khí là được."

 

" Phốc xuy" Tần Tiểu Thiên không nhịn được bật cười ra tiếng. Hắn biết như vậy thật không lễ phép, vội vàng nói: " Trương Thuần, tiểu Thường Khí, hân hạnh, hân hạnh!"

 

Hai người cũng không biết Tần Tiểu Thiên cười cái gì, nhìn thấy hắn khách khí, vội vàng ôm quyền hoàn lễ.

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Có thể cho ta nhìn thử xem Thiên Kim Sa có hình dáng thế nào không? A a, cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua."

 

Trương Thuần hoảng sợ che đai lưng, nói: " Đây là đồ của tiểu Thường Khí..."

 

Đào Thường Khí kêu lên: " Của ta? Lấy ra a! Đồ vật của ta...thu trong đai lưng của ngươi sao?"

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Đừng cãi, ngươi cầm trong tay, ta chỉ nhìn một cái."

 

Trương Thuần chầm chậm móc ra một món kim khí cỡ nắm tay màu ngân bạch, Tần Tiểu Thiên đưa tay chộp tới, Trương Thuần hét lớn: " Ai, đừng cướp đoạt a!"

 

Hắn không rõ làm thế nào bị Tần Tiểu Thiên đoạt đi, tự mình rõ ràng nắm rất chặt trong tay.

 

Thiên Kim Sa nắm trong tay, Tần Tiểu Thiên cảm giác rất quen thuộc.

 

Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, trong thủ trạc có cả một núi nhỏ kim khí màu bạc nguyên lai chính là Thiên Kim Sa, tự mình có được rất nhiều tài liệu này, vẫn nằm trong không gian thủ trạc, nguyên tưởng rằng chỉ là món tài liệu phế khí, không ngờ lại là Thiên Kim Sa trân quý.

 

Vừa nghĩ ra, lại đối với sư tôn bội phục không thôi. Người khác liều mạng tranh đoạt đồ vật, hắn lại tùy tiện đưa cho mình.

 

Tần Tiểu Thiên đưa Thiên Kim Sa cho Trương Thuần, Đào Thường Khí hét lớn: " Ai, cho ta a! Đây là của ta!"

 

Trong chớp mắt, trong tay Tần Tiểu Thiên lại xuất hiện một khối Thiên Kim Sa, phẩm chất vô cùng tốt, so sánh với khối Thiên Kim Sa của Trương Thuần không biết là tốt hơn bao nhiêu lần. Đào Thường Khí và Trương Thuần nhất thời an tĩnh xuống tới, cùng nhau nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên, không biết hắn xuất ra khối Thiên Kim Sa kia để làm gì.

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Luyện chế phi kiếm...một khối Thiên Kim Sa dĩ nhiên là không đủ, ít nhất cũng phải từ ba mươi khối, hơn nữa khối Thiên Kim Sa trong tay ngươi, đề luyện chẳng ra dạng gì, bên trong hàm chứa quá nhiều tạp chất, phải đề luyện một lần nữa...Trương Thuần, ngươi trả cho hắn."

 

Trương Thuần không chút do dự đem Thiên Kim Sa cầm trong tay cấp cho Đào Thường Khí, sau đã nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên.

 

Tần Tiểu Thiên bàn tay vừa động, đã đem Thiên Kim Sa thu vào trong thủ trạc, cười hì hì nói: " Trương Thuần ngươi đi đổi lại Nguyên Dương Đan, sau đó trở lại đổi Thiên Kim Sa với Đào Thường Khí. Làm người phải cho có hậu, trao đổi vật thì phải có tín dụng.

 

Nói xong đem hai người ném ra khỏi Vũ Nạp Hà Bạn, còn tự mình lặng yên bay đến mặt sau một nơi bày hàng cách đó không xa.

 

Trương Thuần cùng Đào Thường Khí nhìn nhau, hai người đứng bên cạnh một gốc cây đại thụ, sửng sốt suốt nửa giây, Đào Thường Khí hỏi: " Ta làm sao đi ra vậy?"

 

Trương Thuần nói: " Ta cũng không biết. Bỏ đi, đây là một cao nhân tiền bối. Ân, chúng ta đổi chỗ khác tiếp tục...Ai, người tu chân bây giờ, không có một chút đồng tình tâm, đáng tiếc...ta còn cho là hắn sẽ tặng cho ta một khối Thiên Kim Sa. Ai nha, khối Thiên Kim Sa kia dường như là do thiên nhiên sinh thành, đồ vật tốt a!"

 

Đào Thường Khí hết nhìn đông tới nhìn tây, nói: " Lão đệ, chúng ta cãi suốt bao nhiêu lần, cũng không lừa gạt được vật gì, người tu chân bây giờ so với quỷ còn tinh minh, chúng ta tự mình đi tìm tài liệu đi thôi!"

 

Trương Thuần tức khí nói: " Tự mình đi tìm? Làm sao tìm được? Những chỗ tốt đều đã bị những đại môn phái chiếm lĩnh, chúng ta còn chưa đi tới gần đã bị người đuổi đi."

 

Đào Thường Khí nói: " Nhỏ giọng một chút, đừng để cho người khác nghe được."

 

Những lời này hoàn toàn đều rơi vào trong tai Tần Tiểu Thiên, hắn nhịn không được liên tục lắc đầu.

 

Hắn vốn cảm thấy không đúng, hai vị này nguyên lai là đang " câu cá", muốn tìm lấy sự đồng tình của những vị tu chân tiền bối, lừa gạt đi một chút tài liệu.

 

Nếu đã phá đi được mánh khóe của họ, Tần Tiểu Thiên cũng sẽ không quan tâm nữa, xoay người đi lên núi.

 

Đi chưa được mấy bước, chợt nghe phía sau có người kêu lên: " Tiểu Thiên tiền bối, xin đợi."

 

Trương Thuần và Đào Thường Khí hai người vội vã đuổi tới, vẻ mặt tươi cười.

 

Đào Thường Khí nói: " Tiền bối, cảm ơn ngươi giải vây cho ta. Bằng không người này làm sao cũng không chịu trả lại cho ta...A a, Tiểu Thiên tiền bối, Tiểu Lang Sơn ta rất quen thuộc, ta sẽ dẫn đường cho tiền bối."

 

Trương Thuần lại nói: " Tiền bối, đồ vật trả lại cho hắn rồi, nhưng....nhưng..."

 

Tần Tiểu Thiên cười cười nhìn hai người, nói: " Ân, nguyên lai là như vậy, vậy xin dẫn đường."

 

Trong lòng thầm nghĩ: " Chẳng lẽ bộ dáng của lão tử...nhìn rất giống oan đầu to( kẻ khờ ngu) hay sao? Không ngờ còn dám đuổi theo! Được, ta cũng muốn nhìn xem hai người các ngươi có thể giở được trò gì."

 

Đào Thường Khí nói: " Phía trước là đại môn phái chuyên môn thiết lập nơi trao đổi, đồ vật của bọn họ cũng thật nhiều lắm."

 

Đại môn phái thường thường chỉ có vài người, nhiều nhất cũng chỉ chừng trăm người, tài liệu tinh thạch so sánh với Dã Tu thì nhiều hơn. Giống như Dã Tu nếu có tài liệu hiếm hoi, mới có thể đi đến đại môn phái để trao đổi, tài liệu bình thường xuất ra, đại môn phái cũng không nhất thiết trao đổi, bọn họ cũng đủ nhân lực vật lực để tự mình thải tập.

 

Một ảo trận rất nhỏ, bên trong là một bãi cỏ đơn giản, trên mặt đất có một khối đá bạch ngọc, một người tuổi trẻ ngồi bên trên. Đây là sân trao đổi của Dã Mộc Phái.

 

Tần Tiểu Thiên tiến vào ảo trận thì đánh ra Biện Chân Quyết, biết bên trong không có sát trận, hơn nữa còn hiểu rõ, bãi cỏ có tám người, mỗi phiến cỏ đều có một người ngồi trấn.

 

Người nọ giương mắt nhìn ba người, nói: " Ta là Cao Sanh của Mộc Dã Phái, các ngươi cần gì?"

back top