Kỳ Thiên Lộ

Chương 29: Lục gia trang

 

Tần Tiểu Thiên vừa quay đầu nhìn thấy rõ ràng, người nọ chính là một trong những kỵ sĩ nơi cửa núi đã bắt qua bọn họ.

 

Hắn nhỏ giọng nói: " Đừng để ý tới bọn họ...Uy, chưởng quỹ, có phòng trống không? Chúng ta cần nơi dừng chân."

 

Chưởng quỹ chính là một hán tử trung niên, từ bên trong bưng một ngọn đèn đi ra, nói: " Khách quan, có phòng, có phòng, cần mấy gian?"

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Hai gian phòng hảo hạng."

 

Hầu tử nói tiếp: " Chuẩn bị rượu và thức ăn, thịt bò mười cân, hai mươi trứng gà, phải nóng, ai, mệt cả ngày rồi. Phải ăn ngon một trận." Gà con cũng như trứng gà, giống như là được nấu chín.

 

Chưởng quỹ trợn to đôi mắt, thầm nghĩ: " Đây là người nào a, bốn người lại ăn nhiều như vậy, quả thật đáng sợ."

 

Hắn nghe được hầu tử xao động túi tiền phát ra thanh âm kim khí, biết đó là đồng tiền, nói: " Được, ta lập tức gọi người chuẩn bị."

 

Ngụy bàn tử cầm một chuỗi gà rừng, cười a a đi vào phòng bếp, đó là trên đường Tần Tiểu Thiên đã dùng những hòn đá nện xuống tới, tổng cộng có ba con gà rừng, một con vịt trời, Ngụy đại tẩu đi lên lầu dọn dẹp phòng khách.

 

Hầu tử kéo ghế, nói: " Tiểu Thiên, ngồi xuống đây." Nói xong bỏ túi tiền xuống.

 

" Hoa lạp" Một tiếng vang của đồng tiền, hai đại hán đang uống rượu cùng quay đầu nhìn sang.

 

Trong đó có một hán tử cười nói: " A...mấy tiểu cường đạo không ngờ cũng chạy tới đây rồi, lần trước ở Thanh Phong Lĩnh...chạy thật nhanh, không nghĩ tới lại đụng phải."

 

Tần Tiểu Thiên làm như không có gì chỉ nhếch miệng, nghĩ thầm: " Một ít đồng tiền đã làm cho hai vị này không nhịn được nữa."

 

Hầu tử khẩn trương muốn chết, tay cầm yêu đao, nhỏ giọng nói: " Tiểu Thiên..."

 

Tần Tiểu Thiên lắc đầu, ý bảo hắn đừng coi thường vọng động, nơi này là địa bàn của đối phương.

 

Hán tử kia thấy hai người trầm mặc không nói, đắc ý cười nói: " A a, không dám nói tiếp nữa phải không."

 

Hắn đứng dậy, lung lay đầu một chút, bưng chén rượu trên bàn uống một hớp lớn, đặt mạnh xuống, quát: " Sao không nói lời nào?" Vừa nói vừa lay động đi tới trước người của hầu tử, đưa tay nắm bắt túi tiền, nói: " Đây là tặc tang( tang vật) phải không."

 

Một cây gậy đánh chó hốt nhiên đặt lên túi tiền.

 

Cây gậy đánh chó vẫn luôn được Tần Tiểu Thiên thu vào trong chiếc nhẫn trữ vật, hắn không nỡ bỏ đi, lúc này lại lấy ra sử dụng, nói: " Buông móng vuốt chó của ngươi ra, cút!"

 

Tính tình nóng nảy của hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không thể chịu được bị người khi dễ, người nọ đã khơi dậy sự tức giận của hắn.

 

Đang lang lang!

 

Hán tử rút yêu đao, quát: " Tìm chết!"

 

Chưởng quỹ vừa lúc tiến vào, sợ đến hú lên quái dị: " Mẹ ơi, có chuyện từ từ nói...đừng động đao kiếm..." Hắn dựa vào cạnh cửa, cả người run rẩy, không dám bước về phía trước bước nào.

 

Hầu tử cũng rút ra yêu đao, ai muốn đoạt tiền của hắn thì cũng giống như muốn đoạt tính mạng hắn, vô luận như thế nào cũng phải liều mạng.

 

Tần Tiểu Thiên lạnh lùng nói: " Con mắt nào của ngươi nhận ra ta là cường đạo? Ta xem ngươi mới là cường đạo, muốn chiếm tiền tài của chúng ta."

 

Người nọ rút tay, một quyền đánh tới, trong miệng mắng: " Tặc tử, đi tìm chết!"

 

Gậy đánh chó đâm tới, hung hăng đánh thẳng vào nắm đấm của hắn, một quyền kia nhất thời khựng lại, hắn đau đến ngao ngao kêu to.

 

Một người khác huy đao vọt đi lên, Tần Tiểu Thiên cười nói: " Muốn chết...ta sẽ thành toàn ngươi!" Đón lấy cây đao chém qua, gậy đánh chó tùy theo thế mà lên: " Đinh!" Gậy đánh chó tạc vào mặt bên của yêu đao. Người nọ thất kinh, yêu đao trong tay thiếu chút nữa văng ra.

 

Tần Tiểu Thiên còn chưa tu đến Yên Lan Tung cảnh giới, nhưng trải qua thời gian tu luyện, công lực đánh nhau tăng thật lớn, so sánh lúc mới đến sơn trại thì mạnh hơn rất nhiều, đánh hai người này chỉ là chuyện nhỏ.

 

Hầu tử thấy thế dũng khí tăng nhiều, đưa yêu đao chém tới.

 

Người này là thổ phỉ, nhát gan, giết người vốn cũng không nương tay, một đao kia xuất kỳ bất ý, nhắm ngay cổ của hán tử vừa kiếm chuyện đánh xuống, nếu như bị hắn bổ trúng, đầu của người nọ khẳng định khó giữ được.

 

Tần Tiểu Thiên quát: " Đừng giết người!"

 

Gậy đánh chó trong tay lập tức bay ra, đẩy yêu đao của hầu tử, hắn rất thanh tĩnh, đánh nhau không sao cả, nhưng giết người thì không được, nơi này không phải Thanh Phong Lĩnh, giết người là phải đền mạng.

 

Hai hán tử kia thần sắc đại biến, biết Tần Tiểu Thiên và Hầu tử không dễ chọc, xoay người hướng ra ngoài cửa chạy đi, trong đó có một tên nói: " Có bản lãnh thì đừng chạy!"

 

Tần Tiểu Thiên thở ra một hơi, nói: " Muốn thanh tĩnh một chút cũng khó như vậy, hầu tử, nơi này không ở được."

 

Hắn không sợ bất luận kẻ nào, chẳng qua là không nguyện ý dính líu đến ba người Ngụy bàn tử, trong lòng không nhịn được có chút bất đắc dĩ, bất luận là ở cổ đại hay là hiện đại, không có thực lực thì sẽ bị người khi dễ.

 

Nhìn bộ dáng, trấn nhỏ Trương Thiết Lập thuộc về thế lực của Lục gia, hai vị này khẳng định là đi chiêu tập nhân thủ.

 

Hầu tử thu hồi yêu đao dùng sức vỗ bàn, hận hận nói: " Còn không bằng ở sơn trại sung sướng."

 

Tần Tiểu Thiên lắc đầu, nói: " Hầu tử, chúng ta chỉ sợ phải chạy đi, chưởng quỹ...lại đây, ta hỏi ngươi, biết Lục gia trang hay không?"

 

Chưởng quỹ từ mặt sau quầy chui ra, sắc mặt tái nhợt nói: " Vị khách quan này, ngươi...các ngươi gây ra đại họa rồi, hai vị đại gia vừa rồi chính là trang khách hộ viện của Lục gia, các ngươi...ai, đi nhanh đi."

 

Tần Tiểu Thiên suy nghĩ một chút tình huống, nhưng chưởng quỹ tựa hồ quá sợ hãi, cũng không dám nhiều lời, chẳng qua chỉ van xin bọn họ nhanh rời đi.

 

Hầu tử nói: " Chúng ta đi thôi, chọc phải họ, coi chừng xong hết."

 

Ngụy bàn tử và Ngụy đại tẩu biết tình huống không ổn, hai người đều sợ hãi, Ngụy đại thúc nói: " Đúng vậy, hầu tử nói đúng, chúng ta..."

 

Tần Tiểu Thiên rất nhanh đã nghĩ thông suốt, hắn cắt đứt lời của Ngụy bàn tử, nói: " Không còn kịp rồi, nếu như chúng ta chạy trốn cả đêm, rất có thể sẽ bị giết trong hoang sơn...hơn nữa ai cũng biết, nếu như chúng ta ở lại trong khách sạn, bọn họ nếu muốn hạ độc thủ, mọi người đều cũng sẽ biết...giết người trong hoang sơn và trong thành trấn là hai chuyện khác nhau..."

 

Hầu tử không rõ là ý tứ gì, Ngụy bàn tử vừa nghe đã hiểu.

 

Bất kể thế lực của Lục gia trang lớn bao nhiêu, nếu như ở trong thành trấn giết người, quan phủ cũng không thể không quản, lời thị phi đáng sợ, chuyện nếu truyền ra ngoài, đối với Lục gia trang không phải là chuyện tốt, cho nên bọn họ hẳn là không dám tại Trương Thiết Lập trấn tùy tiện giết người.

 

Ngụy bàn tử khổ sở nói: " Chúng ta đây....bị vây ở chỗ này rồi...ai!"

 

Tần Tiểu Thiên một tay vô thức gõ lên bàn, nửa phút sau mới nói: " So với chết trên đường thì tốt hơn, hừ, trời không tuyệt đường người, ta thật muốn nhìn...Lục gia trang có thể làm gì chúng ta?" Trong lòng hắn cũng thầm buồn cười, một người từng tu tiên có thành công lại bị người phàm vây khốn.

 

Ngụy bàn tử ba người không dám tin tưởng nhìn Tần Tiểu Thiên có chút gầy yếu, trong lòng hoàn toàn không cách nào lý giải, một thiếu niên gầy yếu sao lại có khí khái như thế.

 

Hầu tử sờ sờ ót của mình, lẩm bẩm nói: " Có nghe lầm hay không, Tiểu Thiên, trước kia ngươi thật sự là tên ăn mày? Sao ta cảm giác...như là công tử của một đại gia tộc nha."

 

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Tên ăn mày thì thế nào? Công tử ca thì thế nào? Đối với ta mà nói không hề có ý nghĩa!" Hắn thu liễm tươi cười, nhàn nhạt nói: " Chúng ta nên ăn cơm rồi, bận rộn hồi lâu, các ngươi không đói bụng?"

 

Hắn quay nhìn chưởng quỹ, lão chưởng quỹ vội nói: " Ta đi bưng, ta đi bưng thức ăn...ai."

 

Buổi tối không ngờ cũng bình an vô sự, Tần Tiểu Thiên cả đêm ngồi trên nóc khách sạn chờ đợi, cho đến khi sắc trời sáng hẳn mới đi xuống.

 

Hầu tử vòng mắt đã biến thành màu đen, ngáp dài từ trong phòng đi ra, trong miệng đô đô mắng: " Mẹ nó, một đêm ngủ không ngon...khốn khổ đã chết."

 

Hắn không có bản lãnh như Tần Tiểu Thiên, vẫn một mực nằm trên giường, ôm yêu đao, chờ Lục gia trang tới báo phục, ai ngờ một đêm vô sự, hắn lại hai mắt đỏ bừng, bộ dáng sáng sớm rời giường, cũng có ba phần giống như một con khỉ.

 

Bốn người ngồi trong phạn điếm, Ngụy bàn tử lo lắng nói: " Tiểu Thiên nói không sai, bọn họ có thể là cả đêm đuổi theo chúng ta."

 

Phảng phất là vì ấn chứng lời của hắn, một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ xa xa truyền tới, rất nhanh đi tới cửa khách sạn, mấy đại hán vọt vào, trong đó hai người nhào vô bắt lão chưởng quỹ.

 

" Bốn tặc nam nữ tối hôm qua...rời đi khách sạn lúc nào? Đi phương hướng nào?"

 

Chưởng quỹ sợ đến trên trán đổ mồ hôi lạnh, điều gì hắn cũng không dám nói, chỉ là quay đầu nhìn về phía bốn người Tần Tiểu Thiên.

 

Tần Tiểu Thiên vỗ tay cười to, nói: " Ha ha, nhìn thấy nhiều kẻ ngu ngốc, nhưng cũng không nhìn thấy qua thứ ngu ngốc ngu xuẩn như vậy! Hầu tử, ngươi gặp qua chưa?"

 

Trong lòng hắn không khỏi nổi giận, những người này bá đạo như thế, tự mình cũng không pháp ẩn nhẫn, cho dù muốn ẩn nhẫn, đối phương cũng sẽ không đáp ứng.

 

Đi vào tổng cộng có năm người, nghe được sự trào phúng của Tần Tiểu Thiên, một người thốt nhiên giận dữ, bạt đao tức giận mắng.

 

Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Hầu tử, ngươi tới bảo vệ Ngụy đại thúc và Ngụy đại tẩu." Tay cầm gậy đánh chó nghênh đón.

 

Lần này, hắn hạ định quyết tâm không lưu tình, gậy đánh chó hướng tới tên mắng chửi hung hăng nhất phất tới.

 

Trong nội tâm sâu trong của Tần Tiểu Thiên vốn rất điên cuồng, hắn bình thường nhìn qua rất tùy hòa, nhưng một khi bị chọc giận, sẽ không để ý hết thảy mà phát khởi phản kích.

 

Trải qua một thời gian tu luyện, chưa nhập môn tu tiên, thân thể lại cải thiện thật lớn, bất luận là lực lượng hay năng lực đánh nhau đều được phúc độ đề cao, cho nên hắn mới tự tin cùng năm người này tranh đấu.

 

Một cây gậy đánh chó giống như một con phi long tung hoành, trong tiếng " phách ba", năm người liên tiếp bị đánh ngã trên mặt đất.

 

Mặc dù như thế, trong lòng Tần Tiểu Thiên vẫn cảm thấy khổ muộn buồn bực.

 

Vốn đã tu tiên có thành, vài người này căn bản không cần hắn động thủ, một pháp quyết giam cầm là có thể làm cho bọn họ không thể động đậy, nhưng bây giờ phải lao lực phí thần sử dụng gậy đánh chó. Trong lòng hắn càng khó chịu, xuống tay càng thêm tàn nhẫn ba phần.

 

" Hầu tử, trói bọn họ lại cho ta!"

 

Hầu tử dùng sức nuốt nước bọt, hắn biết Tần Tiểu Thiên có thể đánh nhau, nhưng không nghĩ tới có thể đánh như vậy, năm người kia không ngờ cũng không có lực hoàn thủ, chỉ chốc lát đã nằm dài trên mặt đất.

 

Trong năm người có ba người ôm bụng, hai người chửi hung hăng nhất thì ôm miệng, cây gậy đánh cho phi thường cứng cỏi, đánh vào trên miệng, hàm răng đều gãy sạch.

 

Hầu tử tìm dây thừng, đem năm người trói lại, trong lòng sợ hãi: " Bọn họ nhiều người..."

 

Tần Tiểu Thiên lạnh nhạt nói: " Vô dụng...chúng ta càng thối lui, thì càng không có đường ra, ở đây chờ bọn họ, rất nhanh sẽ có nhiều người đến, ân, ngươi không cần ra tay, chỉ để ý giúp ta trói người là được." Muốn ồn ào thì dứt khoát nháo lớn, dù sao cũng không sợ chết, cùng lắm thì tổn thất một cỗ thân thể.

 

Đến trước mắt, hắn còn chưa thể ngộ được cảnh giới gì, chẳng qua cảm giác bất đắc dĩ.

 

Lại một nhóm trang khách của Lục gia trang chạy tới Trương Thiết Tập, ước chừng có năm mươi người, phía sau còn có người lục tục chạy tới.

 

Tần Tiểu Thiên đứng ngay cửa lớn, một mình nhìn về phía năm mươi mấy người, hào khí trùng thiên mang theo gậy đánh chó.

 

Sau khi đánh ngã mười mấy trang khách, Tần Tiểu Thiên phát giác mình có chút lực bất tòng tâm, đối phương cũng bị sự thần dũng của hắn làm rung động, trong lúc nhất thời song phương giằng co.

 

Hắn nhân cơ hội âm thầm thở dốc, điều lý thân thể mỏi mệt.

 

" Gọi trang chủ các ngươi lại đây! Ta không muốn giết người!"

 

Nếu như Tần Tiểu Thiên dùng đao thì cũng không phải cố hết sức như vậy.

 

Đánh thương người và giết chết người là hai khái niệm, nếu chỉ một chút mà giết chết mười mấy người, trang khách nhất định sẽ bị hù dọa không dám tiến lên, nhưng hắn không thể giết người, hắn phải bảo vệ Hầu tử và vợ chồng Ngụy bàn tử. Text được lấy tại Truyện FULL

 

Trang chủ không có tới, chỉ có một người có bộ dáng quản gia, hắn mang theo mười mấy người, Tần Tiểu Thiên giờ mới thấy không tốt, hắn nhìn thấy có người cầm lưới ca và dây thừng.

 

Lần này không phải đơn đả độc đấu mà cùng xông ủng lên, đám trang khách căng dây thừng, sau đó là giăng lưỡi, tiếp theo bảy, tám đại hán phác lên, Tần Tiểu Thiên trong lòng cười khổ, bây giờ động đao cũng không còn kịp rồi. Chỉ chốc lát, toàn bộ bốn người đã bị trói lại.

 

Mấy trang khách muốn xông lên đánh cho hả giận, quản gia kia quát mắng: " Làm gì? Cút đi!" Mấy trang khách hãnh hãnh thối lui qua một bên.

 

Tần Tiểu Thiên muốn tránh thoát dây trói rất dễ dàng, trong chiếc nhẫn có giấu chủy đao sắc bén, có thể dễ dàng cắt đứt dây trói.

 

Nhưng hắn muốn gặp vị Lục trang chủ kia, Lục gia trang có lẽ là một nơi ẩn cư không tệ, ở nơi nào cũng là tu luyện, cho nên hắn cũng không gấp gáp.

 

Bốn người bị ném lên lưng ngựa, hướng ngoài trấn phi đi.

 

Trang chủ Lục gia trang không gặp mặt Tần Tiểu Thiên, hắn không thèm để ý đến mấy tiểu thổ phỉ bỏ trốn. Người của Lục gia trang không có giết bọn hắn, mà cho hai con đường, một là đưa vào quan phủ, một là ở lại trong trang làm trang đinh.

 

Bốn người căn bản không có đường lựa chọn, chỉ có thể đáp ứng lưu lại.

 

Quản gia đối với Tần Tiểu Thiên dường như có hứng thú, bởi vì một mình hắn có thể đánh ngã mười mấy trang khách, đúng là một hảo thủ đánh nhau.

 

Ở trong mắt hắn, Tần Tiểu Thiên có lẽ không bằng trang chủ và những cao thủ trong trang, nhưng so sánh với trang khách bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.

 

Vợ chồng Ngụy bàn tử vốn có tay nghề, làm bếp cho trang khách, coi như là đầu bếp. Tần Tiểu Thiên bởi vì quản gia thưởng thức, làm tùy tùng, mỗi ngày chạy làm tạp sự cho quản gia.

 

Xui xẻo nhất chính là Hầu tử, hắn làm trang đinh, mà lại là loại trang đinh thấp nhất, còn được xưng là trường công, không chỉ không có tiền, mà túi đồng tiền còn bị đám trang khách đoạt hết. Hắn cũng không dám tức giận, có thể lưu lại mạng, coi như vận khí đã không tệ rồi.

 

Tần Tiểu Thiên khắc sâu việc cảm nhận thế nào không thể tự chủ, điều này đúng là không thể tránh được, nhất là người từng có đại năng lực, cảm giác trong lòng càng bất đắc dĩ.

 

Điều này khiến cho hắn ý thức được càng phải theo đuổi lực lượng, theo thời gian trôi qua, hắn tin chắc mình có thể thoát khỏi trói buộc của thế tục giới, nhưng trước đó, cần phải tiếp tục ẩn nhẫn.

 

Tổng quản Lục Minh là biểu thúc của trang chủ Lục Giang, ở Lục gia trang có uy vọng rất cao, hắn còn kiêm luôn tam chưởng quỹ của Lục gia trang, Lục gia trang cũng là đại thương gia, ở các nơi mua bán lương thực vải vóc quần áo, âm thầm buôn lậu muối, đồng tiền, Lục Minh thường trông coi việc làm đồng tiền.

 

Tần Tiểu Thiên làm người luôn trầm ổn, phàm là chuyện Lục Minh phân phó, hắn luôn hoàn thành, nhưng cho tới bây giờ không chủ động tìm chuyện để làm, coi như là có phân phó thì sẽ hoàn thành tốt mà thôi.

 

Thời gian rảnh hắn cũng không hề lui tới với trang khách, chỉ trốn trong phòng tĩnh tu, bởi vì làm tùy tùng cho Lục Minh, hắn cũng có một gian phòng riêng. Nếu không thì hắn sẽ đi phòng bếp thăm vợ chồng Ngụy bàn tử, lại mang theo chút thức ăn đi thăm Hầu tử.

 

Đảo mắt một năm thời gian trôi qua, Tần Tiểu Thiên rốt cuộc tu nhập vào Yên Cảnh, sinh ra được lũ tiên linh khí đầu tiên, mặc dù còn chưa đủ tinh thần, nhưng có được một lũ tiên linh khí nọ, hắn có thể sử dụng linh liêu và cấm chế đơn giản nhất, năng lực tự bảo gia tăng thật to.

 

Một năm thời gian làm cho hắn hiểu rõ Lục gia trang là địa phương như thế nào.

 

Theo hắn nhìn ra, Lục gia trang là một phương thổ hào, câu thông với cả hắc bạch lưỡng đạo, sinh ý với bạch đạo bọn họ cũng làm, sinh ý của hắc đạo bọn họ cũng không bỏ qua, ngầm vụng trộm giết người phóng hỏa, đen ăn đen, đó là chuyện thường xuyên xảy ra, trong trang dưỡng nuôi một đám hảo hán võ nghệ cao cường.

 

Tần Tiểu Thiên mặc kệ cái gì là bạch đạo hắc đạo, chỉ để ý tranh thủ thời gian tu luyện, thật khó khăn tu nhập vào Yên Cảnh, sinh ra lũ tiên linh khí đầu tiên, hắn mới lặng lẽ trầm tĩnh lại, biết tự mình có tiền vốn sinh tồn.

 

Mấy ngày nay Lục Minh tổng quản vắng mặt trong trang, Tần Tiểu Thiên cũng được thoải mái, có một số việc không đủ tư cách tham dự, cho dù đi theo tổng quản đã hơn một năm, hắn cũng chỉ làm được những chuyện nhỏ, Lục Minh rất cẩn thận, bởi vì Tần Tiểu Thiên còn không phải là tâm phúc của hắn.

 

Ngày nọ, Tần Tiểu Thiên mang theo một bát canh gà, bên trong còn có thịt gà rừng, thêm bánh mềm, đi tới nơi hầu tử cư ngụ.

 

Hầu tử đang ngồi trước phòng cỏ, hữu khí vô lực nhìn mặt trời, thuận tiện bóp bóp cánh tay.

 

Nhìn thấy Tần Tiểu Thiên mang theo hộp thức ăn đi tới, hầu tử há mồm cười nói: " Huynh đệ, mấy ngày rồi không nhìn thấy ngươi, chạy đi đâu...A, không phải là có nữ nhân đó chứ? Ha ha."

 

Vừa nói hắn vừa lấy ra hai cái chén lớn, rút đũa, lau vào vạt áo một chút, đưa cho Tần Tiểu Thiên, đem chén canh gà hâm nóng lại, thở dài nói: " Thật nhiều ngày không được ăn ngon rồi, nào, huynh đệ, ngươi cũng ăn đi." Hắn ăn từng miếng bánh lớn, uống canh gà, trong miệng sách sách than thở, nói: " Quá ngon, quá ngon."

 

Tần Tiểu Thiên chỉ nhìn hắn ăn, trên mặt lộ ra nét mỉm cười nhàn nhạt.

 

" Ăn đi, huynh đệ, nhìn ta làm chi?"

 

Tần Tiểu Thiên nhẹ giọng nói: " Ta phải đi."

 

Ba tháp! Binh! Chén lớn trong tay hầu tử rơi xuống trên mặt đất.

 

Hắn làm trang đinh đã hơn một năm, nếu không có Tần Tiểu Thiên chiếu ứng, đã sớm xong đời rồi.

 

Hắn làm việc không phải là không biết, mà là không được gì, toàn nhờ vào Tần Tiểu Thiên cấp cho đồng tiền, mua một ít thức ăn, ăn cơm cơ bản là do Tần Tiểu Thiên chịu trách nhiệm, ăn uống cũng không được tốt lắm, nhưng cũng không bị đói bụng.

 

Vừa nghe Tần Tiểu Thiên phải rời khỏi, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, không biết sau này nên làm gì bây giờ.

 

" Mang ta theo..mang ta theo cùng đi...cùng đi đi..."

 

Tần Tiểu Thiên không nghĩ tới phản ứng của hầu tử kịch liệt như vậy, nước mắt tấm tức đầm đìa. Hắn dở khóc dở cười nói: " Một đại nam nhân, khóc cái gì?"

 

" Ngươi đi ta làm sao bây giờ? Ô ô..."

 

Tần Tiểu Thiên nghe hắn nói xong tóc tai dựng đứng, thầm nghĩ: " Kháo, ngươi cũng không phải lão bà của ta, chẳng lẽ muốn ta chịu trách nhiệm...lời này nói xong cũng thật đáng sợ."

 

" Hầu tử, ta đã nói qua với quản gia, hắn đáp ứng thả ngươi, ngươi không cần tiếp tục làm trang đinh, vợ chồng Ngụy bàn tử vẫn ở lại trong trang, ngươi có thể đi phòng bếp giúp việc, hoặc là ta cho ngươi một bút ngân lượng, tự tìm đường mưu sinh...đi theo ta thì không thể được, bởi vì chỗ ta muốn đi rất nguy hiểm, ngươi đi...rất có thể sẽ mất tính mạng."

 

Hầu tử ngừng khóc, lau nước mắt, xì mũi, hỏi: " Cấp bao nhiêu ngân lượng?"

 

Tần Tiểu Thiên thiếu chút nữa đá một cước, tiểu tử này đúng là tham tiền bạc. Hắn hỏi: " Ngươi cần bao nhiêu ngân lượng mới có thể mưu sinh?"

 

Hầu tử nhếch môi, cô lỗ thầm tính hồi lâu, vươn năm ngón tay, do dự một chút lại thêm hai ngón, nói: " Năm mươi...không, bảy mươi hai...có lẽ là đủ rồi."

 

Tần Tiểu Thiên cười cười, nói: " Bảy mươi hai? Ngươi có nói lầm không?"

 

Hầu tử bị dọa cho hoảng sợ, nói: " Ai, bỏ đi, ta đi theo ngươi thôi, bạc ta không cần nữa, chỉ cần có cơm ăn no là được."

 

Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Cho ngươi hai trăm lượng bạc."

 

Hầu tử cả kinh nói: " Cái gì? Hai trăm? Ta...ta...lấy ra ta xem, ta không tin."

 

Tần Tiểu Thiên không phải cố ý bỏ rơi hầu tử, vì tu luyện, hắn sẽ phải đi tìm linh mạch, tìm kiếm tài liệu luyện khí, những địa phương muốn đi đều là nơi hoang vu, hầu tử chẳng qua chỉ là người phàm, không có khả năng thích ứng, đi theo cũng rất khó sống sót, cho nên hắn chỉ có thể dùng ngân lượng dụ dỗ hầu tử rời khỏi mình.

 

Hắn đưa tay ra sau lưng hư trảo một chút, bốn phong bạc bày ra trước mặt hầu tử, còn một túi giấy bọc một phong bạc vụn, một phong bạc là năm mươi lượng, bốn phong là hai trăm lượng.

 

Hầu tử đưa tay cầm lấy một phong bạc cắn thử, biết chính là thật.

 

Hắn vội vàng dùng một kiện quần áo rách bao lại ngân lượng, khẩn trương nói: " Ngươi...ngươi lấy bạc ở đâu nhiều như vậy?" Vừa nói vừa nhìn quanh mọi nơi, tựa như là một tiểu tặc mới đắc thủ.

 

Do bạc trắng hấp dẫn, hầu tử rốt cuộc cũng không còn kiên trì đi theo Tần Tiểu Thiên, hắn gặp phải khốn cảnh chính là không có tiền, một khi có tiền, hắn lại có đảm khí để sinh tồn, nói: " Tiểu Thiên, ta đi Đông Kinh Khai Phong phủ, có lẽ sẽ mở một tiệm ăn nhỏ, huynh đệ sau này đến Khai Phong phủ, vô luận thế nào cũng phải tới tìm ta."

 

Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Yên tâm đi, nếu như sau này đi Khai Phong phủ, nhất định sẽ đi tìm ngươi."

 

Ngày kế tiếp, Lục Minh tổng quản hồi trang.

 

Tần Tiểu Thiên dựa theo lệ thường, đi theo tổng quản, nghe phân phó.

 

Lúc trời tối, hắn tìm được một cơ hội rảnh rỗi, nói: " Lục tổng quản, nhờ ưu ái, Tiểu Thiên ở lại Lục gia trang một năm, bây giờ...ta phải đi, hy vọng ngươi không ngăn cản."

 

Gương mặt Lục Minh như thư sinh, quanh năm mặc trang phục nho sinh, bề ngoài rất ôn hòa ấm áp, nhưng Tần Tiểu Thiên cũng biết, chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài, nhưng thật ra hắn rất âm ác độc lạt, bất luận ai chọc hắn, không chết cũng phải lột da.

 

Tần Tiểu Thiên sở dĩ ẩn nhẫn suốt một năm, chính là vì muốn thu được năng lực tự bảo. Sau khi tu nhập vào Yên Cảnh, cuối cùng hắn thoát khỏi sự vây nhiễu của con người, từ nay về sau có thể tự do tự tại tu luyện.

 

" Nga, muốn đi?" Lục Minh không chút phản ứng nói.

 

Tần Tiểu Thiên mỉm cười, nói: " Đúng vậy." Hắn không giải thích, cũng không muốn giải thích.

 

Lục Minh gật đầu nói: " Tất nhiên là có thể đi, vậy...ta cũng sẽ không lưu ngươi nữa, ngày mai đi khố phòng lĩnh mười lượng bạc, ngươi có thể đi, đi đi." Trong mắt hắn hiện lên một đạo quang mang âm ngoan, vung ống tay áo, xoay người rời đi.

back top