Kỳ Thiên Lộ

Chương 34: Mã tặc hỏa bính

Đào Nhất Diêu nhỏ giọng nói: " Uy, huynh đệ, sái gia một người thế đơn lực cô, có hứng thú cùng nhau hành động hay không? Sau khi xong...sái gia chia sáu...ngươi..."

 

Nhiều ít bao nhiêu tạm thời không nói, nhưng không thể lập tức đáp ứng. Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói: " Ta bảy...ngươi hai..."

 

" A?" Đào Nhất Diêu không nghĩ tới Tần Tiểu Thiên lại nói như vậy, xấu hổ cười nói: " Mỗi nhà một nửa, a a."

 

Tần Tiểu Thiên cũng không biết muốn cướp cái gì, nói: " Được, nửa phần, quyết định như vậy đi." Hai người vỗ tay lập thệ.

 

Đào Nhất Diêu thập phần đắc ý, hắn biết Tần Tiểu Thiên biết chú pháp cổ quái, hơn nữa tu vi cao hơn mình, trong lòng cao hứng, nhịn không được lớn tiếng kêu: " Chủ quán, còn không mau đem đồ ăn lên!"

 

Từng chén rượu lớn, từng khối thịt to, thịt dê bốc khói đằng đằng bưng lên, Đào Nhất Diêu gấp không kịp đợi cầm lên một chén, uống cạn rồi thở dài nói: " Tây bắc rộng lại ít người, hoàng đế lại xa viễn, dân phong bưu hãn, ai, trừ rượu có chút coi được ra, những thứ khác rất khó so sánh được với Khai Phong Đông Kinh, lão đạo mặc dù thích ăn thịt, nhưng mỗi ngày ăn thịt thì ngay cả đầu gối cũng không chịu nổi."

 

Tần Tiểu Thiên rất muốn biết người này định cướp cái gì, nhưng không tiện trực tiếp hỏi ngay, nói: " Không muốn ăn thì không ăn, ai bắt buộc ngươi ăn? Nói nữa...với tu vi của ngươi, còn cần ăn nữa sao?"

 

Đào Nhất Diêu hắc hắc cười nói: " Từ nhỏ đã thích ăn thịt, cũng quá rồi, không bỏ được, hắc hắc, sái gia chỉ là muốn than thở không thể ăn ngon mà thôi..." Hắn lại cầm lấy một chén rượu, nói: " Nào, uống một chén!" Ngửa đầu rót vào trong miệng, chép chép môi, lớn tiếng nói: " Chủ quán, rượu của ngươi y như nước lã!"

 

Chủ quán là hai vợ chồng, lão bản là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, lão bản nương chừng hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ mạnh mẽ, vừa nghe thấy thì giận dữ: " Nước lã? Rượu của lão nương...là chính tông Phần Châu lão tửu, cho tới bây giờ không pha một giọt nước...tặc hán tử, ngươi dám vu cáo ta, lão nương tuyệt không cam lòng..." Theo sau là tiếng mài đao, một trận mắng chửi inh ỏi vang lên không ngừng.

 

Tần Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn, không khỏi bật cười to.

 

Đào Nhất Diêu như trước một chén rồi một chén, thỉnh thoảng chụp mấy khối thịt bò nhét vào trong miệng, trên mặt không chút phản ứng.

 

Tần Tiểu Thiên cười vài tiếng thì cảm giác không thú vị, cũng bưng chén lên uống rượu. Rượu này đích xác có pha nước, người thường xuyên uống rượu, nhất là thường xuyên uống qua rượu ngon, điểm năng lực phân biệt cũng phải có.

 

Lão bản nương mắng chửi càng mạnh hơn, Đào Nhất Diêu cuối cùng không nhẫn nhại được nữa, tay bắn ra một khối thịt bò, chuẩn xác bắn thẳng vào trong miệng lão bản nương, tiếng mắng nhất thời biến thành hàm hồ ô lỗ. Lão bản nương thật vất vả mới nhả được miếng thịt bò, không nói hai lời vào phòng, chỉ thấy bà ta cầm theo một cây đao chặt thịt lao ra.

 

" Lão nương giết ngươi!"

 

Tần Tiểu Thiên thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, không ngờ lại cường hãn đến như vậy, có thể nói là cọp cái vùng tây bắc. Hắn có một loại cảm giác hăng hái nhìn xem Đào Nhất Diêu sẽ làm thế nào.

 

Đào Nhất Diêu lắc đầu nói: " Huynh đệ, chẳng lẽ người muốn nhìn sái gì bị người chém?"

 

Tần Tiểu Thiên cười gật đầu nói: " Ta rất tò mò."

 

Những lời này vừa mới nói xong, cây đao chặt thịt trong tay lão bản nương đã chém xuống.

 

Người chung quanh phát ra một trận ủng hộ: " Tốt! Hảo bà nương!" " Chém chết hắn! Ha ha!" " Điên rồi! May là ta không chọc bà ta!" " Lão bản...nhất định rất mạnh a." Mọi người ồn ào nghị luận rối rít.

 

Binh! Cây đao chém lên bàn, người khác nhìn không rõ Đào Nhất Diêu làm sao tránh ra, Tần Tiểu Thiên lại nhìn thấy rõ ràng.

 

Vẻ mặt lão bản nương đỏ bừng, dùng sức rút cây đao ra khỏi bàn. Đào Nhất Diêu cầm một chiếc đũa, nhẹ nhàng đập vào sống đao, đinh đinh vài tiếng, cây đao giống như bị chùy đập trúng, liền ghim ngập vào bàn. Hắn cười nói: " Dùng sức nhổ ra! Dùng sức!"

 

Sắc mặt lão bản lúc xanh lúc đỏ, úy úy súc súc đi tới phía sau Đào Nhất Diêu, nói: " Hà nương, bỏ đi, bỏ đi..."

 

" Giúp lão nương rút đao a!"

 

Mọi người một mảnh hống cười, trong phút chốc, lão bản hốt nhiên dương tay bổ vào ót Đào Nhất Diêu, tốc độ cực nhanh khiến cho người khác không kịp phản ứng.

 

" Ba!"

 

" Ngao ô..." Đào Nhất Diêu trúng chiêu, phát ra một tiếng kêu quái dị.

 

Trong tay lão bản cầm một hòn đá cỡ quả trứng thật cứng rắn, vừa nện vào ót của Đào Nhất Diêu, bể tan thành bốn, năm mảnh, Đào Nhất Diêu bị đánh cho choáng váng đầu, nhưng lão bản không có biện pháp đánh lần thứ hai, tay của hắn cũng giống như bị gãy, đau đớn đến muốn liệt, nói giỡn, người tu chân nào dễ bị đánh như vậy.

 

Đào Nhất Diêu bụm đầu nhảy dựng lên. Đầu của người tu chân cứng ngạnh hơn người phàm, nhưng trong lúc không phòng bị, cũng sẽ bị thương tổn. Đào Nhất Diêu nổi giận xuất ra phi kiếm, ngân quang chói mắt bổ về phía lão bản.

 

Tần Tiểu Thiên không nghĩ tới lão bản lại đánh lén Đào Nhất Diêu, còn đang sững sờ, Đào Nhất Diêu đã xuất ra phi kiếm.

 

Cho dù phi kiếm có kém hơn nữa thì người phàm cũng không cách ngăn cản, một đạo ngân quang hiện lên, một tay lão bản rơi xuống đất, tiếng thảm hào thê lương thét lên. Hà nương tuy nói bưu hãn, nhưng nhìn thấy trượng phu bị chém đứt một tay cũng bị hoảng sợ phát mộng, bà thét chói tai nhào tới, ôm lão bản hô to cứu mạng. Những quán ăn bên cạnh kể cả lão bản và tiểu nhị đều là người cùng một gia tộc, rất nhanh có mười mấy người cầm đao thương vọt tới.

 

Tần Tiểu Thiên vừa nhìn thì biết không hay, vội vàng nói: " Nếu không muốn giết người, thì nhanh đi thôi."

 

Đào Nhất Diêu cũng không định giết người, chẳng qua chỉ chém đứt một tay của lão bản, hắn cười khổ nói: " Trực nương tặc, nếu không phải gần đây tu luyện ra chút vấn đề, sái gia không ngại đại khai sát giới...di, có mã đội tới kìa!"

 

" Mã tặc tới!"

 

Tiếng chuông cảnh báo dồn dập vang lên, người đi đường lớn tiếng kêu hãm, trên đường nhất thời một mảnh đại loạn, đám người đang xông tới lập tức tản ra.

 

Hà nương phẫn nộ nhìn chằm chằm Đào Nhất Diêu, thét chói tai: " Lão nương sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!" Rồi dìu lão bản thối lui vào trong phòng.

 

Nhà nhà hộ hộ đóng chặt cửa, đám nam nhân cầm đao thương đeo cung tên dọc theo từ ngã tư đường hướng tường đất chạy đi, trong đó cũng có một ít phụ nữ cường tráng và thiếu niên.

 

Tần Tiểu Thiên kinh ngạc nói: " Bọn họ tựa hồ không có một chút khẩn trương, mọi người thần thái thản nhiên, lợi hại a."

 

Đào Nhất Diêu lắc đầu nói: " Vậy có gì ly kỳ, người nơi này chẳng những đối phó mã tặc, còn phải đối phó với quân đội của Tây Hạ, thậm chí còn phải đối phó với binh lính Đại Tống, chỉ cần có người uy hiếp đến thổ bảo, bọn họ dù là vương lão tử cũng dám đánh...có muốn đi xem một chút hay không, rất có ý nghĩa đó, hắc hắc." Hắn không có hảo ý cười nói.

 

Tần Tiểu Thiên xác thật cảm thấy tò mò, hắn từng nhìn thấy qua đám binh lính quần đấu, nhưng chưa từng gặp qua bộ dáng của mã tặc, nói: " Được, đi nhìn xem một chút, a a, mã tặc nếu công nhập vào thổ bảo, thì sẽ thế nào?"

 

Đào Nhất Diêu nhanh tay thu thập đồ vật trên bàn, hắn có túi trữ vật, rất nhanh đã thu thập xong, lại lấy ra một vò rượu, nói: " Đi!"

 

Tần Tiểu Thiên ném xuống một thỏi bạc, cũng lấy một vò rượu, đi theo tới hướng tường đất.

 

Đại đội kỵ binh vờn quanh thổ bảo, tiếng vó ngựa giống như trống dồn, trên tường đất đứng đầy người cầm đao cung. Tần Tiểu Thiên và Đào Nhất Diêu đứng ở một góc không nhìn thấy nhìn ra phía bên ngoài.

 

Tần Tiểu Thiên nhỏ giọng hỏi: " Bọn họ sẽ tấn công thổ bảo phải không?" Trong lòng hắn có chút không thông, tường đất rất cao cũng rất dày, cưỡi ngựa thì không cách nào vào được, bọn kỵ binh này cũng không mang theo khí giới để công thành, ngay cả một cái thang cũng không có, làm sao tấn công?"

 

Đào Nhất Diêu nói: " Nhìn bộ dáng không phải là muốn tấn công thổ bảo, chẳng qua là đe dọa."

 

Cũng quả nhiên, một kỵ sĩ tiến lên, lớn tiếng nói: " Người Hà Gia Bảo nghe đây! Từ bây giờ bắt đầu, bất luận kẻ nào cũng không cho ra vào Hà Gia Bảo, nếu không...giết không tha!" Sau khi nói ba lần, hắn giục ngựa rời đi.

 

Tần Tiểu Thiên nhỏ giọng hỏi: " Có ý tứ gì?"

 

Đào Nhất Diêu cười nói: " Không có ý gì, chỉ là bọn họ muốn đánh cướp trên quan đạo, cho nên đổ trụ sự trợ giúp của Hà Gia Bảo, hắc hắc, không biết đám mã tặc kia muốn đánh cướp ai nữa."

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Bay lên xem một chút?"

 

Đào Nhất Diêu bị dọa cho hoảng sợ, nói: " Không thể, quá chiếu vào mắt, ngươi cũng không nhìn thấy được gì."

 

Mắt Tần Tiểu Thiên đột nhiên sáng ngời, hắn nhìn thấy một người quen, cười nói: " Đi, ta quen biết mã tặc kia!" Lôi kéo Đào Nhất Diêu nhảy ra khỏi tường đất.

 

Hai người bay lên trên tường đất cao bảy, tám thước, nhẹ nhàng rơi xuống đất, làm cho người trên tường đất hoảng sợ phát ra một trận kinh hô.

 

Tần Tiểu Thiên lớn tiếng nói: " Cư Địa Thụy Khuyển!"

 

Nguyên bổn đã giục ngựa giơ roi chạy ra phía ngoài, mã đội đột nhiên quẹo vào, mười mấy kỵ sĩ rất nhanh hướng Tần Tiểu Thiên vọt tới.

 

Đào Nhất Diêu vội la lên: " Sái gia gần đây không thể giết quá nhiều người...ngươi, ngươi chọc bọn hắn làm chi?"

 

Kỵ sĩ cầm đầu đúng là Cư Địa Thụy Khuyển, hắn nghe được có người gọi tên, thanh âm giống như vang lên bên tai, kinh ngạc quay đầu ngựa, dẫn theo mười mã tặc quay lại, vừa lúc nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, trong lòng không khỏi cả kinh, nghĩ thầm: " Sao lại là hắn?" Ý niệm đầu tiên là đã gặp phiền phức lớn, âm thầm cầu xin lão thiên, người này ngàn vạn lần đừng đảo loạn.

 

Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói: " Cho ta hai con ngựa, ta muốn xem náo nhiệt." Hắn cũng không hỏi Cư Địa Thụy Khuyển đi đâu, chỉ cần đi theo sẽ biết.

 

Cư Địa Thụy Khuyển không thể tránh được, biết người này không phải người bình thường, nói: " Dắt hai con ngựa tới đây." Trong lòng lại thoáng trầm tĩnh lại, nhìn bộ dáng Tần Tiểu Thiên không phải đến đảo loạn.

 

Mỗi tên mã tặc đều có ngựa dự bị, có người thậm chí có cả hai con, tìm hai con chưa có người cưỡi thì thật dễ dàng.

 

Hai con ngựa không yên được dắt lại, Đào Nhất Diêu đúng là hảo thủ, dễ dàng phi thân bay lên. Tần Tiểu Thiên cho tới bây giờ không có cưỡi ngựa qua, nhưng lại là người biết bay, vô luận ở trên lưng ngựa gặp khó khăn gì, cũng không thể té xuống. Hắn dùng động tác khó coi vô cùng bò lên lưng ngựa, làm cho đám mã tặc phải một phen hống cười.

 

Đào Nhất Diêu cũng đang cười, Cư Địa Thụy Khuyển cũng đang cười, Tần Tiểu Thiên tự giễu, nói: " Lão tử lần đầu tiên cưỡi ngựa, không rớt xuống coi như không tệ rồi...kháo, ngươi cười...lại cười nè..." Ngón tay hắn chỉ một mã tặc đang ha ha cười to, tên kia " phác thông" một cái rơi xuống, lại chỉ một tên thì rớt một tên, liên tiếp rớt năm người, nhất thời tiếng cười nín bặt.

 

Cư Địa Thụy Khuyển thu hồi tiếng cười, ho khan một tiếng, quát: " Đi thôi! Giá!" Hai chân hắn thúc bụng ngựa, hắc mã liền phóng vọt đi. Mắt thấy thủ hạ đang kinh ngạc, hắn cũng không thể nói một câu nào, chỉ đành phi đi.

 

Mấy mã tặc bụi đất dơ bẩn bò trở lên ngựa, bọn họ mơ hồ cảm giác được Tần Tiểu Thiên cũng không dễ chọc, cũng không dám nói lung tung gì nữa.

 

Nhưng thật ra từ trên lưng ngựa té xuống cũng không mất thể diện, người cưỡi ngựa thường xuyên sẽ ngã ngựa, bọn họ đã sớm cho là thường tình, chẳng qua trong lòng đối với Tần Tiểu Thiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, có thể không chút phản ứng trống rỗng đem người ta làm rớt xuống ngựa, bực này bản lãnh bọn họ tuyệt đối không có. May là nơi này không phải chiến trường, nếu đang ở trên chiến trường, một khi rơi xuống ngựa, một cái mạng cũng phải mất đi phân nửa.

 

Bằng bản lãnh tu tiên, mặc dù tư thế của Tần Tiểu Thiên trên lưng ngựa rất khó coi, nhưng tốc độ ngựa phi so sánh được với kỵ sĩ tốt nhất. Hắn ở trên lưng ngựa cơ hồ không có sức nặng, con ngựa đương nhiên phi rất nhẹ nhàng.

 

Trong lòng Cư Địa Thụy Khuyển càng ngày càng giật mình, không chỉ kỹ thuật cưỡi ngựa của Đào Nhất Diêu tốt vô cùng, mà ngay cả Tần Tiểu Thiên cũng không giống người khác. Bây giờ hắn đang giục ngựa chạy như điên, hai người ở trong mã đội lại không chút nào thua kém, nhất là Tần Tiểu Thiên, hoàn toàn không có bộ dáng căng thẳng của người lần đầu tiên cưỡi ngựa, mà là nhàn nhã hết nhìn đông tới nhìn tây, căn bản không thèm để ý con ngựa bên dưới thân mình.

 

Hắn nghĩ thầm: " Điều này sao có thể là người lần đầu tiên cưỡi ngựa?" Thủ hạ mã tặc dưới tay mình, từng người đều là ở trên lưng ngựa lớn lên, còn chưa học bước đi đã tiếp xúc với ngựa, nếu bàn về thuật cưỡi ngựa, người Tống căn bản không có khả năng siêu việt như thế.

 

Tần Tiểu Thiên hơi thoáng buông lỏng dây cương, con ngựa kia rất nhu thuận, rất nhanh theo ý tứ của chủ nhân tiến tới gần Cư Địa Thụy Khuyển.

 

" Cư Địa, các ngươi định cướp bóc cái gì?" Thanh âm của hắn rất vang, mã tặc chung quanh đều có thể nghe thấy, một đám dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, hơn nữa còn cố ý cùng hắn tạo ra một khoảng cách.

 

Cư Địa Thụy Khuyển nói: " Không phải cướp bóc, mà là đánh nhau, gần đây có một đám vô sỉ, đoạt sinh ý của chúng ta, cho nên...chúng ta dẫn người đi phóng hỏa."

 

" Có ý tứ, mã tặc mà cũng có vụ cướp đoạt sinh ý...ha ha, chơi vui thật."

 

Ánh mắt của Cư Địa Thụy Khuyển có chút xấu hổ, hắn cũng không nguyện ý nghe người khác ngay mặt gọi mình là mã tặc, nếu là người bình thường, hắn đã sớm chém tới một đao, cười khổ nói: " A a, cái...này...a a..."

 

Thế giới mã tặc người mạnh làm chủ, hắn không dám đối phó Tần Tiểu Thiên, một ngụm ác khí không thể làm gì khác hơn là trút xuống đầu đám thuộc hạ, cuồng quát: " Nhanh hơn tốc độ, một lát nữa, phải chạy tới chỗ nghỉ ngơi!" Hắn hung hăng quất một roi lên hắc mã, nó phát ra tiếng hí vang. Bình thường Cư Địa Thụy Khuyển rất ít đánh ngựa, con ngựa cảm thấy rất ủy khuất, tốc độ đột nhiên tăng lên.

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Lão đạo, có bao nhiêu nhân mã? Ta cảm giác tối thiểu phải có sáu, bảy trăm..."

 

Đào Nhất Diêu cười nói: " Đó là vì ngươi chưa có kinh nghiệm, nơi này nhiều nhất chỉ có hai trăm đến ba trăm, không thể nhiều hơn nữa."

 

Tần Tiểu Thiên thở dài nói: " Hay thật, ba trăm kỵ mà đã có động tĩnh lớn như vậy, nếu là ba ngàn kỵ...ta không biết sẽ là cái dạng gì."

 

Cư Địa Thụy Khuyển nhịn không được nói: " Ba ngàn kỵ...nếu di động, đó là phô thiên cái địa, người nhát gan sợ đến tiểu ra quần cũng rất bình thường, a a."

 

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Tiểu ra quần thì không đến nỗi, kích động thì có một chút."

 

Trong lòng Cư Địa Thụy Khuyển buồn bực: người này sao đến bây giờ còn không bị mã đội bỏ rơi được? Từ bộ dáng lên ngựa, cũng biết người này căn bản không có cưỡi ngựa qua, hơn nữa con ngựa hắn cưỡi cũng rất tệ, tại sao có thể đuổi kịp hắc phong mã.

 

Mã đội rất nhanh đi xuống dưới quan đạo, theo một đường nhỏ quẹo vào một rừng cây. Cư Địa Thụy Khuyển lớn tiếng nói: " Xuống ngựa nghỉ ngơi, Hồn Thiết, đi dời ngựa, Thiên Ngọc Hổ, mang theo năm người, tản ra thăm dò, La Cửu Nguyệt, ngươi mang theo hai người lên quan đạo, có tình huống lập tức trở về báo cáo, những người khác xuống ngựa nghỉ ngơi, cho ngựa ăn."

 

Mấy hán tử lớn tiếng đáp lời, hơn mười kỵ chạy vội đi.

 

Rừng cây rất thưa thớt, nhưng cũng đủ ẩn núp mấy trăm người ngựa. Rừng cây nơi này không giống như nguyên thủy rừng rậm ở phương nam, cây cối thưa thớt, trong rừng có nhiều đất trống.

 

Tần Tiểu Thiên phiêu nhiên xuống ngựa, hỏi: " Cư Địa, các ngươi chuẩn bị mai phục?" Hắn không hề cố kỵ hỏi.

 

Cư Địa Thụy Khuyển không cách nào có thể tưởng tượng, người này không có một chút tính tự giác của khách nhân, lại chuyên môn hỏi thăm những vấn đề kiêng kỵ của người khác. Hắn lắc đầu, nói: " Không phải, nơi này làm sao có thể mai phục? Nơi này chẳng qua chỉ là một chỗ nghỉ ngơi, cách mục đích còn một khoảng cách, nhưng cũng đã rất gần."

 

Nói xong xoay người rời đi, đi tới trong đám người, lửa giận trong lòng đã sắp vọt tới ót. Hắn không dám cam đoan mình có thể tự khống chế, cho nên muốn tìm một việc làm phân tán lực chú ý của mình.

 

Đào Nhất Diêu cười cười nói: " Huynh đệ, ngươi sắp chọc hắn nổi điên rồi, hắc hắc, cẩn thận làm chó nhảy qua tường."

 

Tần Tiểu Thiên bĩu bĩu môi, không cho là đúng nói: " Ta chẳng qua chỉ muốn nhìn xem náo nhiệt một chút, hắn có cái gì phải giận?"

 

Trong lòng Đào Nhất Diêu rất rõ ràng, mặc kệ Cư Địa Thụy Khuyển giận dữ như thế nào, hắn cũng không dám phát tác đối với Tần Tiểu Thiên, đó chính là thuần túy đi tìm chết, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, không ai ngu ngốc tự mình đi tìm chết. Hơn nữa Tần Tiểu Thiên cũng không có hành động đặc biệt gì, nếu tùy ý vũ nhục tên cầm đầu mã tặc, hắn khẳng định sẽ liều mạng, nhưng bây giờ khẳng định sẽ không làm thế.

 

Tần Tiểu Thiên nắm chắc sẽ không chọc giận Cư Địa Thụy Khuyển, mã tặc đại đa số tính tình táo bạo, nhưng Cư Địa Thụy Khuyển lại có thể khắc chế, nhìn ra được hắn so sánh với mã tặc khác có đầu óc hơn, nếu không làm sao có thể làm đầu mục của một đám mã tặc.

 

Đào Nhất Diêu lấy ra một vò rượu, ngồi trên gốc cây đại thụ, hô: " Huynh đệ, chúng ta tiếp tục uống rượu, hắc hắc, may mắn tay của sái gia mau lẹ...Ách, ngươi cũng cầm được tới..." Trong lòng hắn nhấc thời hiểu rõ ràng, Tần Tiểu Thiên cũng có bảo bối trữ vật, hơn nữa so với túi trữ vật của mình còn tốt hơn, có thể là trữ vật thủ trạc, đây chính là bảo bối mà tu chân đại môn phái mới có.

 

Tần Tiểu Thiên uống một hớp lớn, cười nói: " Đương nhiên."

 

Đám mã tặc trong lòng nín thở, nhìn xem hai người nhàn nhã uống rượu ăn thịt, lại nhìn chiếc bánh khô trong tay mình, hận không được đi tới đoạt lấy ăn. Một mã tặc tráng kiện thật sự nhịn không được, đặt mông ngồi bên cạnh Đào Nhất Diêu, đưa tay đi bắt vò rượu. Đào Nhất Diêu tự mình còn chưa đủ uống, làm sao để cho một tiểu mã tặc lấy được, hắn khuất chỉ bắn ra, tên mã tặc kia hú lên quái dị, cánh tay giống như chạm vào hỏa diễm, đau đến hắn không ngừng phủi tay.

 

Đào Nhất Diêu nhàn nhạt nói: " Cút! Không lễ phép! Muốn uống rượu cũng được, một xâu tiền một ngụm rượu, không có tiền thì cút xa một chút!" Vừa nói tay không hư trảo nắm lấy đại hán kia, hắn dĩ nhiên cũng bay rớt ra ngoài, nện xuống bên cạnh một con ngựa, làm cho một đám ngựa cùng bị té ngã lăn lóc. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

 

Đám mã tặc chung quanh hít sâu một hơi rét lạnh, trong lòng nhất thời hiểu rõ ràng, vì sao Cư Địa Thụy Khuyển lại khách khí với hai người này như vậy.

 

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Uống rượu thật tốt, ngươi phát tà hỏa gì, nào, uống rượu, uống rượu."

 

Cư Địa Thụy Khuyển đi tới, thoáng do dự, nhưng vẫn không nhịn được nói: " Huynh đệ của ta mặc dù lỗ mãng, nhưng ngươi cũng không nên ỷ thế khinh người."

 

Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói: " Cư Địa, đừng để ý tới hắn, hắn là một tửu quỷ, ai muốn đoạt rượu của hắn, cũng giống như đoạt vợ hắn, hắn đương nhiên tức giận, may là không thành công...nếu không sẽ xảy ra nhân mạng đó."

 

Đào Nhất Diêu nghĩ thầm: " Tặc tư điểu, lời này thật khó nghe, sái gia ở đâu có người vợ, giải thích gì rối loạn vậy."

 

Cư Địa Thụy Khuyển há mồm cứng lưỡi, không nói gì mà chống đỡ, một vò thiêu tửu mà lại là người vợ của lão đạo này? Hắn cười khổ lắc đầu, xoay người trở về an ủi hắc đại hán kia.

 

Hắc đại hán kia trong đám mã tặc có danh táo bạo, thích rượu, lực mạnh vô cùng, là một tiểu đầu mục, nhưng không ngờ bị Đào Nhất Diêu hất ra xa, không ngờ lại không hề đại phát tính tình.

 

Đối phương chẳng qua là lăng không hất tới, mình lại bay thẳng ra, dù hắn tính tình có táo bạo nhưng cũng không phải đứa ngốc, biết đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu còn đi trêu chọc là tìm chết, cho nên khi Cư Địa Thụy Khuyển đến an ủi, hắn cũng không nói một tiếng nào.

 

Ước chừng qua một canh giờ, có khoái mã trở lại báo cáo. Bọn họ thầm thì một loại ngôn ngữ kỳ quái, Tần Tiểu Thiên một chút cũng không rõ, hắn nhỏ giọng nói: " Lão đạo, bọn họ nói cái gì?"

 

Đào Nhất Diêu nói: " Đó là ngữ ngôn Tây Hạ, nhưng lại là thổ ngữ, sái gia nghe cũng không hiểu, nói quá nhanh."

 

Tần Tiểu Thiên nâng vò rượu uống cạn sạch rồi ném xuống đất, ba một tiếng, vò rượu nát bấy, cười nói: " Ta đoán...hẳn là phải đi rồi, a a." Hắn kéo cương ngựa, phi thân bay lên.

 

Cư Địa Thụy Khuyển lớn tiếng nói: " Thu thập lên ngựa, chúng ta đi!"

 

Mã đội lại trở lên quan đạo, cơ hồ tất cả mã tặc đều tự giác rời xa hai người Tần Tiểu Thiên.

 

Trong lòng Cư Địa Thụy Khuyển buồn bực, hắn không rõ hai vị này vì sao giống như da trâu, cứ bám chặt lấy mình không buông tha.

 

Một đường chạy vội, cho dù trong tiếng vó ngựa oanh minh dồn dập, Tần Tiểu Thiên cũng có thể nghe được âm thanh chém giết từ phía xa xa, hắn nghi ngờ nói: " Phía trước đánh nhau rồi?"

 

Đào Nhất Diêu nói: " Ân, hình như là thanh âm chém giết."

 

Cư Địa Thụy Khuyển lớn tiếng hô to, mã đội đang phi nhanh bắt đầu sửa sang lại đội hình, rất nhanh đã hình thành năm mươi người một đội, mấy đội nhân mã phân tán ra, lộ ra Tần Tiểu Thiên và Đào Nhất Diêu hai người, cô linh linh bị đặt ra bên ngoài đội ngũ.

 

Cư Địa Thụy Khuyển cũng không giải thích, hô lên vài tiếng, lĩnh đội chia ra hai hướng chạy đi.

 

Lướt qua một mảnh cây rừng thưa thớt, trước mắt là một mảnh hoang địa trống trải, một khe nước hoành xuyên chảy đi, hơn một ngàn người ngựa đang liều chết chém giết nhau, một đội kỵ binh đánh sâu vào.

 

Tần Tiểu Thiên và Đào Nhất Diêu cưỡi ngựa đứng bên ven rừng, trong lúc nhất thời cũng khó thể phân biệt song phương là ai. Trong đó một phương mặc áo giáp da màu nâu, một phương khác thì trang phục hỗn loạn, có người mặc giáp da, có người mặc trọng giáp, cũng có người mặc giáp khố bình thường, vũ khí cũng đủ hình đủ dạng.

 

Một phương mặc giáp da màu nâu hiển nhiên là kỷ luật quân đội, nhân số mặc dù ít hơn một chút, nhưng tiến lui rất có chương pháp.

 

Trên chiến trường huyết nhục bay ngang, không ngừng có người rơi xuống ngựa, nếu không thể nhanh chóng đứng lên, thì vĩnh viễn cũng không đứng lên nổi, bị ngựa chạy qua lại đạp thành thịt nát.

 

Ánh đao lóe sáng, tiếng kêu hống dồn dập, tiếng thảm hào của cái chết, tiếng vó ngựa dẫm đạp lung tung, tiếng dây cung bật nhanh hòa vào làm một, mùi máu tươi nùng trọng đập vào mặt mà đến, mùi vị tử vong đúng là tàn nhẫn như thế.

 

Tần Tiểu Thiên hít vào một hơi thật sâu, tu luyện lâu như vậy, cũng từng gặp qua thổ phỉ chiến đấu, nhưng tàn khốc như thế, chiến trường kinh khủng như thế, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

 

Đào Nhất Diêu tựa hồ đã gặp qua cảnh chém giết, vẫn bộ dáng cười hì hì như trước, nói: " Nhìn thấy nhiều sẽ thấy bình thường, sái gia từng gặp qua mấy vạn người chém giết nhau, đó mới là đáng sợ, người trên chiến trường không thể nhìn thấy tận cùng, thi thể tích cao như núi, máu tươi chảy thành sông nhỏ, máu làm cho bùn đất cứng rắn biến thành một mảnh đất máu lầy lội không chịu nổi...đó mới gọi là thảm."

 

Cư Địa Thụy Khuyển mang theo thủ hạ lao thẳng tới, hô lên bắn ra một mảnh mưa tên, bọn họ đối phó chính là đội ngũ mặc áo giáp màu nâu.

 

Đào Nhất Diêu hốt nhiên nói: " Là người Liêu quốc...kỳ quái, bọn họ tại sao chạy tới đây?"

 

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Người Liêu quốc? Là ai?"

 

Sắc mặt Đào Nhất Diêu dần dần nghiêm túc lên, nói: " Đám người mặc áo giáp da màu nâu, cũng đánh cướp? Cũng không có lý do gì chạy đến biên giới của Tây Hạ quốc a? Kỳ quái, gần mười mấy năm qua, cho dù ở biên giới Liêu Tống cũng rất ít thấy quân đội Liêu quốc đánh cướp, lần này sao lại tới nhiều người như vậy?"

 

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Cái gì gọi là đả thảo cốc?"

 

Đào Nhất Diêu nói: " Đó chính là dung túng binh lính đi cướp đoạt, Liêu quốc quân đội dùng biện pháp này để bổ sung quân tư thiếu sót, chuyên môn cướp đoạt dân chúng nơi biên giới Đại Tống."

 

Tần Tiểu Thiên đối với lịch sử không hiểu biết nhiều lắm, hắn kinh ngạc nói: " A? Còn có loại chuyện này, vậy quân đội Đại Tống làm gì chứ?"

 

Đào Nhất Diêu lắc đầu, cười khổ nói: " Quân đội...nếu có thể bảo vệ cho biên giới cũng sẽ không đến nỗi..." Hắn thấp giọng lầm bầm vài câu, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.

 

Đội ngũ mã tặc của Cư Địa Thụy Khuyển sau khi gia nhập, Liêu quốc quân đội bắt đầu dao động. Ước chừng mười phút, từ phía bắc truyền đến một trận oanh minh, ước chừng có năm trăm kỵ sĩ xuất hiện, cũng mặc áo giáp da màu nâu, đằng đằng sát khí xông vào chém giết trong đám người. Viện quân của Liêu quốc đã tới.

 

Đào Nhất Diêu nhàn nhạt nói: " Nếu không có biến cố gì lớn, Liêu quân kỵ binh doanh thắng chắc rồi."

 

Tần Tiểu Thiên hốt nhiên nói: " Phiền phức tới, a a, lão đạo, ngươi đi?"

 

Đào Nhất Diêu khinh thường nói: " Gà đất chó giấy, không đáng giá cho sái gia phải ra tay..."

 

Tần Tiểu Thiên cười cười nói: " Nga, chẳng lẽ để ta ra tay?"

 

Liêu quốc kỵ binh phát hiện nơi bìa rừng có hai người làm như nhàn hạ đang đứng, lập tức phân ra khỏi đám người, giơ đao thương vọt tới, một đám diện mục dữ tợn.

 

Đào Nhất Diêu cười khổ nói: " Sái gia...có nỗi khổ a, gần đây không nên giết người, a a, hay là huynh đệ ra tay đi."

 

Hai người làm như chốn không người vừa nói, trong khoảnh khắc, tám kỵ đã tới gần.

 

Tám mươi bước xa, kỵ binh chỉ cần hô hấp mấy hơi là đã tới.

 

Tần Tiểu Thiên cười mắng: " Đồ lười, nhìn ta đây!"

back top