Kỳ Thiên Lộ

Chương 38: Tất vũ không

Tiễn Xuyến Nhi đang cùng Thanh Thành chưởng môn nhân vừa cứng vừa mềm.

 

Tiễn Lậu Chi cười khổ, nói: " Xuyến Nhi, ngươi phải rõ ràng, bây giờ xuống núi...cũng không phải lúc, gần đây thế đạo rất rối loạn, ở lại trong núi Thanh Thành tương đối an toàn, một khi đi ra ngoài..."

 

" Không phải một mình ta đi ra ngoài lịch lãm, ta là cùng theo...ân, cùng theo Tần Tiểu Thiên đi cùng, hắn có lẽ cũng đủ thực lực, hơn nữa ta muốn học thủ đoạn luyện khí của hắn, ngươi là chưởng môn nhân, nói một tiếng hắn sẽ nghe thôi."

 

Tiễn Xuyến Nhi nắm chặt hai nắm tay, quyết tâm phi thường to lớn.

 

Tiễn Lậu Chi hoài nghi nói: " Phải không? Tần đạo hữu đồng ý hay sao? Ngươi..không phải là vì lần trước thua mà nghĩ muốn trả thù hắn? Xuyến Nhi, người tu chân tỷ thí lẫn nhau thì rất bình thường, thua thì thua, thắng là thắng, ngàn vạn lần không nên so đo, phải buông thả lòng dạ..."

 

Lao thao lao thao liên tiếp chuỗi giáo huấn, nghe xong làm cho Tiễn Xuyến Nhi thiếu chút nữa là muốn chạy trốn ra ngoài.

 

" Ta không có nhớ cừu!" Nàng đích xác không nhớ cừu, chẳng qua không cam lòng, mà trong lòng còn có một loại cảm giác nói không nên lời, xúc khiến cho nàng muốn đi theo Tần Tiểu Thiên, âm thầm suy nghĩ: " Hừ, nhớ cừu thì ích lợi gì, ta phải đảo loạn! Ta muốn cho hắn khó chịu!"

 

Tiễn Xuyến Nhi hư tâm mà cười cười, nói: " Cầu xin ngài đó, giúp ta nói một tiếng đi." Nàng ngượng ngùng trực tiếp nói thẳng với Tần Tiểu Thiên, bởi vậy tìm đến Tiễn Lậu Chi, muốn cho hắn mở miệng, thỉnh Tần Tiểu Thiên cho phép mình đi theo.

 

Tiễn Lậu Chi trăm đường bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng: " Được rồi, ta đi nói với Tần đạo hữu một chút xem sao, Xuyến Nhi a, sau này nếu ngươi chịu bỏ xuống tiền tài, như vậy mới có được tiến cảnh, tu vi của ngươi đã đình trệ thật lâu, hy vọng sau khi đi ra ngoài lịch lãm có thể đột phá cảnh giới."

 

Thật vất vả mới nói động được chưởng môn nhân, Tần Tiểu Thiên lại mất tích, ngay cả Đào Nhất Diêu cũng không biết hắn đã đi đâu.

 

Tiễn Xuyến Nhi cho rằng Tần Tiểu Thiên cố ý tránh né mình, tức giận đến mở miệng mắng to, dưới sự bất đắc dĩ nàng không thể làm gì khác hơn là đi theo Khúc Nhai sư huynh muội cùng xuống núi, một bút tài sản lớn như vậy mà phải tán đi ra ngoài, một người không thể nào làm được.

 

Đào Nhất Diêu đợi thêm vài ngày không được cũng lặng lẽ rời đi, hắn cũng có chuyện riêng muốn làm.

 

Tần Tiểu Thiên cũng không phải cố ý rời khỏi, hắn chẳng qua chỉ muốn đi ra ngoài du ngoạn, kết quả lại bị lạc trong một trận pháp kỳ quái ở sau núi Thanh Thành.

 

Núi Thanh Thành chiếm hơn một ngàn bình phương công lý, có phân ra sau núi trước núi, phía trước Thanh Thành đạo quan nhiều như rừng, người đến người đi, còn phía sau Thanh Thành u giáp thiên hạ, cực ít có người tiến vào, phái Thanh Thành chỉ chiếm cứ một phạm vi rất nhỏ.

 

Nghe nói phía sau núi có không ít địa phương thần bí khó lường, vừa lúc nhàn rỗi không có việc gì, Tần Tiểu Thiên đã nghĩ muốn ngự kiếm phi hành đi du ngoạn tìm kiếm.

 

Thanh Thành u quan tuyệt thiên hạ, Tần Tiểu Thiên rất thích, sau khi rời khỏi chỗ của Tiễn Xuyến Nhi, hắn ngự kiếm bay ra phái Thanh Thành, trực thẳng phía sau núi chỗ sâu trong bay đi.

 

Sau khi tu nhập vào Lan Cảnh, Tần Tiểu Thiên có thể dùng thần thức tìm kiếm trong một diện tích nhỏ, phạm vi chung quanh trong ba trăm thước hết thảy hoạt động, cũng không qua được thần thức sưu tầm tìm tòi.

 

Hắn một đường bay đi, tốc độ không tính quá nhanh, lướt qua mấy đạo sơn mạch, mơ hồ nhìn thấy xa xa có quang mang chớp động.

 

Thiên tài địa bảo thường có linh quang phiếm hoa, rơi vào trong mắt hữu tâm nhân, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

 

Tần Tiểu Thiên lập tức bay qua.

 

Thần thức đột nhiên co rút trở lại, đảo thành một vòng hôn ám, Dạ Bức kiếm cũng bị áp hồi trong cơ thể, thân thể không thể khống chế mà rơi xuống.

 

Chuyện xuất đột nhiên, hắn không còn kịp ứng biến, oanh một tiếng, thân thể rơi xuống vào giữa bùn đất, đầu chúc xuống dưới, hai chân hướng lên trời, hai bàn chân còn ló lên khỏi bùn đất giãy dụa một chút.

 

Cũng may là hắn dùng hai tay ôm lấy đầu, hơn nữa trước kia từng luyện chế qua một ngọc phù phòng hộ, trong lúc vỡ vụn thì cũng đồng thời bảo vệ thân thể không bị thương tổn.

 

Thân thể bây giờ, so với nguyên thân của hắn không biết kém hơn bao nhiêu lần, từ địa phương cao như vậy rơi xuống tới, nếu không có phòng hộ, cho dù không chết, cũng phải gãy tay gãy chân.

 

Tần Tiểu Thiên chật vật từ trong bùn đất rút đầu ra, đặt mông ngồi dưới đất, đầu choáng váng hoa mắt hộc bùn đất trong miệng ra: " Phi phi! Xui xẻo a!"

 

Hắn vừa mắng chửi vừa nhìn xem, thần thần hoàn toàn không có chút tác dụng, Dạ Bức kiếm cũng không thả ra được, tất cả pháp thuật sở hữu toàn bộ mất đi hiệu lực, trên mặt đất phảng phất có một cỗ hấp lực thật lớn, làm cho hắn có cảm giác bước đi cũng thật khó khăn.

 

Sương mù nồng đậm nhanh chóng mọc lên, hết thảy chung quanh dần dần ẩn nhập vào trong sương khói. Trong lòng hắn biết không ổn, hơi thoáng hồi tưởng, trở nên hiểu rõ ràng, nhất định là một trận pháp nào đó hoặc là nơi ẩn cư của tu chân cao thủ.

 

Tần Tiểu Thiên ngồi dưới đất không dám động, qua ước chừng nửa giờ, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh đao, đứng dậy nói: " Nơi này là nơi tiềm tu của vị đạo hữu nào vậy?" Thanh âm đảo chung quanh, hồi âm cũng vang ngược lại bên tai liễu nhiễu. Hắn biết chỉ là uổng phí khí lực, thanh âm căn bản truyền không ra.

 

Chỗ này rất kỳ quái, cơ hồ tất cả linh quyết đều không thể sử dụng. Hắn thở dài, mang theo khảm đao đi về phía trước. Nhìn nguyên thủy rừng rậm như rất bình thường, nhưng chỉ có thể đi mà không ra khỏi. Một khi bay không được, hắn đã bị vây trong địa phương thần bí này.

 

Tần Tiểu Thiên khóc không ra nước mắt, địa phương quỷ quái này thật sự là kỳ quái. Hắn đã từng gặp qua địa phương cổ quái, cho dù là Phật tông Thanh Mộc Bí Huyệt cũng xông qua, nghĩ không ra lại bị té ngã ở núi Thanh Thành, quả thật là bất khả tư nghị. Hắn vừa nảy sinh ác độc vừa tìm kiếm đường ra. Rồi lại trôi qua hơn mười ngày, vẫn không tìm được đường nào.

 

Thật lâu không có cảm giác mệt mỏi như vậy, Tần Tiểu Thiên thở hổn hển, đi từng bước trên sườn núi, trong lòng buồn bực: " Địa phương chết tiệt này, không ngờ lại không cách nào vận chuyển tiên linh khí, toàn thân giống như bị khóa lại, chỉ có thể nhờ vào khí lực bước đi, hoàn hảo trong chiếc nhẫn còn nhiều đồ ăn, còn có rượu, bà nội nó, đi hơn mười ngày, ngay cả một con thỏ cũng không nhìn thấy.

 

Thật vất vả đến được đầu sườn núi, chung quanh vẫn là rừng cây khôn cùng như trước.

 

Hắn thở dài một tiếng, vỗ bàn tay lên thân cây đại thụ kề bên, " phanh" một âm thanh trầm muộn, tiên linh khí nội liễm đột phát, cây đại thụ vòng tay ôm không hết phát ra âm thanh dát dát, tiên linh khí không thể phát ra bên ngoài cơ thể, nhưng lại ngạnh sanh sanh cắt đứt thân cây đại thụ, nếu như tiên linh khí có thể tự nhiên vận dụng, một chưởng này dám có khả năng hủy diệt một rừng cây.

 

Sau khi đại thụ bị gãy ngang, cảnh sắc chung quanh đại biến.

 

Tần Tiểu Thiên tự nhủ: " Kháo, không thể nào, phải cần phương pháp biến thái như vậy mới có thể xúc động đại trận?"

 

Không thể dùng pháp lực, không thể dùng pháp bảo, không thể dùng phi kiếm, không ai lại nghĩ sẽ vỗ vào một thân cây, nếu xúc động không được trận pháp, thì cũng đừng mong nói tới phá trận.

 

Tần Tiểu Thiên đã buồn bực thật lâu, trận pháp này siêu cấp cổ quái, hoàn toàn dung nhập vào giữa tự nhiên, căn bản không thể nào phá giải, cho dù hắn biết dùng Biện Chân Quyết, nhưng phát không ra linh quyết, cũng không cách nào hiểu rõ sự thay đổi của trận pháp. Nếu không phải trong lúc vô ý xúc động đại trận, thật có thể bị vây chết trong đại trận cổ quái này.

 

Trận pháp một khi khởi động, giam cầm vây khốn Tần Tiểu Thiên nhiều ngày lập tức tiêu tán, Dạ Bức kiếm hóa thành một đạo hắc mang cấp tốc xoay quanh thân thể.

 

Tần Tiểu Thiên hạ ý thức bay lên trời cao, vừa mới cách mặt đất mười thước, một cỗ áp lực vô cùng tận cùng với hai tia chớp lớn như thùng nước đánh mạnh xuống, làm hắn sợ đến liều mạng lao xuống chạy trốn.

 

Tiễn Lậu Chi mấy ngày nay vẫn không an lòng, cứ có cảm giác sẽ phát sinh chuyện gì, hắn luôn luôn tin tưởng trực giác của chính mình. Mấy đệ tử đã xuống núi hơn mười ngày, mấy bằng hữu cũng đã tự trở về, chỉ có Nam Đồng vẫn còn ở lại trên núi, còn lại đều là tôn bối đệ tử, Hắn cố gắng đè xuống bất an trong lòng, phân phó đệ tử đi tìm Nam Đồng tới.

 

" Tử Thông, ngươi tinh thông văn vương bát quái, sao ta lại cảm giác có điều gì đó phát sinh."

 

Nam Đồng cũng không nói lời nào, nhắm mắt trầm tư chỉ chốc lát, nói: " Không cần...không cần tính toán gì, ngày mai chúng ta đến Thiên Các chờ xem, hẳn là sẽ nhìn thấy biến hóa phát sinh."

 

Một môn hạ đệ tử báo cáo: " Tổ sư gia, Nga Mi Cổ Phong trưởng lão đến."

 

" Cổ Phong? Cổ Dã Hiên?" Nam Đồng giật mình nói.

 

Cao thủ đệ nhất của phái Nga Mi không ngờ lại đi tới phái Thanh Thành.

 

Cổ Phong là tu chân cao thủ nổi tiếng, tu vi đạt tới Hợp Thể sơ kỳ, địa vị tại tu chân giới phía tây nam rất cao, ngay cả chưởng môn phái Nga Mi cũng là sư điệt của hắn. Tiễn Lậu Chi tuy là nhất phái chí tôn, so sánh với hắn, còn kém hơn một bậc.

 

" Tử Thông, theo ta cùng đi nghênh đón."

 

Tiễn Lậu Chi không dám chậm trễ, hai người vội vàng rời núi tương nghênh.

 

Bề ngoài Cổ Phong là bộ dáng của một người trung niên, trên môi còn hai chòm râu dày giống như hai lưỡi đao nhếch lên, lông mày cực nhạt, mắt nhỏ xíu cơ hồ không thấy, trên đầu đội chiếc mũ rất xưa, trang phục cổ thức, cầm một cây trượng màu đen hình rồng, hai tay khuất trong tay áo.

 

Phía sau hắn có năm nữ nhân, xinh đẹp như hoa, đang kỉ kỉ tra tra nhỏ giọng cười nói, đó là năm lão bà của Cổ Phong.

 

Tu chân cũng không cấm lấy vợ, nếu như mình nguyện ý, thì lấy trăm lão bà cũng có thể, nhưng tu chân giảng cứu tâm tính cảnh giới tu luyện, tuyệt đại bộ phận người tu chân cũng không nguyện ý lấy vợ hay lấy chồng. Cho nên Cổ Phong dẫn theo năm người vợ ra cửa cũng rất bình thường, hắn có tới mười mấy người vợ, ở tu chân giới còn có danh là hoa tâm đại trượng phu.

 

" Ra mắt Cổ tiền bối." Tiễn Lậu Chi và Nam Đồng tiến lên thi lễ.

 

Cổ Phong lạnh nhạt nói: " Tiễn chưởng môn không cần khách khí, ngươi ta bình bối gặp nhau là tốt rồi, tới mạo muội, quấy rầy rồi, vị này là..?"

 

Nam Đồng chòm râu trắng, nhìn qua so với Cổ Phong còn già hơn nhiều, nhưng hắn vẫn là vãn bối, nói: " Hải ngoại người tu chân Nam Đồng ra mắt tiền bối." Hắn nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, trong lòng có chút kích động, Cổ Phong rất ít xuất Nga Mi, có thể nhìn thấy một vị cao thủ như vậy, hắn cảm giác rất may mắn.

 

" Nga, hải ngoại người tu chân, hạnh ngộ, hạnh ngộ!"

 

Cổ Phong khóe miệng hơi có chút trừu động, cố gắng lộ ra chút vẻ tươi cười, bất quá người vốn cao ngạo, rất khó thay đổi thói quen. Hắn cũng chỉ chắp tay ra vẻ như hạnh ngộ.

 

Nam Đồng cũng không so đo, trên đời này có rất ít cao thủ bình dị gần gũi, bởi vì họ tu luyện thời gian dài, lại không gặp gỡ lui tới với người ngoài, đối với lễ tiết thường thức cũng có thể lý giải.

 

Tiễn Lậu Chi cười ha ha nói: " Cổ tiền bối, mời!" Hắn không dám hỏi Cổ Phong tới nơi này có chuyện gì, chỉ có thể nghênh đón trước vào trong rồi hãy nói.

 

Có nữ đệ tử tiến lên dẫn năm người vợ của hắn đi tịnh xá, Tiễn Lậu Chi cùng Cổ Phong đi tới một tiểu viện u tĩnh.

 

Vừa mới ngồi yên, một đệ tử tiến vào nói: " Tổ sư gia, Côn Lôn Tất Vũ Không lão tiền bối bái sơn."

 

Trong lòng Cổ Phong thầm mắng: " Cái lão kiền bà này..lão nhân yêu sao cũng tới, ngô, ta phải cẩn thận một chút."

 

Tiễn Lậu Chi thiếu chút nữa muốn rớt luôn xuống ghế, đó cũng là một vị cao thủ nổi tiếng.

 

Tất Vũ là dị loại của tu chân giới, người này bất nam bất nữ, là nhân yêu, nghe nói lúc trước khi tu nhập Nguyên Anh kỳ vốn là một nam nhân, sau khi vào Nguyên Anh kỳ thì lại có cơ hội trọng tố thân thể lần nữa, hắn hoàn toàn thay đổi chính mình, biến thành một đại mỹ nữ, tu vi không khác biệt với Cổ Phong, cũng là đại cao thủ Hợp Thể sơ kỳ.

 

Cổ Phong nói: " Tiễn chưởng môn, ngươi mau nhanh đi tiếp đãi, a a, Tất Vũ Không cũng không dễ nói chuyện như ta đâu."

 

Tiễn Lậu Chi cũng chắp tay, bạch quang lóe lên, biến mất vô tung.

 

Trong lòng Cổ Phong thất kinh, lúc này mới phát hiện Tiễn Lậu Chi cũng có tu vi Phân Thần kỳ, biết tự mình có chút xem thường người.

 

Có thể từ Nguyên Anh kỳ tu đến Phân Thần kỳ thì cũng không nhiều lắm, chỉ cần có thể tu nhập vào Phân Thần kỳ, cũng coi như chân chính bước vào hàng ngũ đại cao thủ thực sự.

 

Tất Vũ Không đang chuyển chuyển trước sơn môn, uốn éo chiếc eo mảnh khảnh, cười dài nhìn chung quanh, mấy tiểu đệ tử giữ cửa, cả đám mặt đỏ tới mang tai chỉ biết cúi đầu. Chỉ ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, nàng đã đùa giỡn mấy tiểu nam hài này, nên tâm tình rất vui vẻ.

 

Tiễn Lậu Chi cũng biết Tất Vũ Không không dễ hầu hạ, phái Thanh Thành mặc dù cùng mỗi đại môn phái cũng có liên lạc, nhưng lẫn nhau cũng rất ít đi lại, hơn nữa Tiễn Lậu Chi là người bảo thủ, rất ít đi ra khỏi núi Thanh Thành, đại bộ phận thời gian là ở trong tĩnh thất tiềm tu, đối với những cao thủ môn phái khác đều là không gặp qua.

 

" Yêu...đây không phải là Tiễn chưởng môn đó sao, sao lại hảo ý tự mình tới đón? Ta có lễ chào!" Tất Vũ Không nghiêng chiếc eo nhỏ làm một vạn phúc lễ.

 

Tiễn Lậu Chi mặc dù có tu vi thâm hậu, nghe được chữ " yêu " kia thì cả người lông tóc dựng đứng. Hắn ở tây nam khu coi như là tu chân tiền bối, như thế nào không biết Tất Vũ Không, không dám chậm trễ, vội vàng nói: " Tất tiền bối quang lâm bổn phái, là vinh hạnh của ta, nghênh đón chậm trễ, còn xin thứ tội."

 

Tất Vũ Không phẩy tay, cười duyên nói: " Đừng gọi là tiền bối, gọi như vậy nghe giống như ta đã già rồi vậy, hì hì."

 

Tiễn Lậu Chi miễn cưỡng cười nói: " Tất cô nương mời!"

 

Tất Vũ Không rất hài lòng thái độ của Tiễn Lậu Chi, yêu kiều nhấc một góc áo, uốn eo chiếc eo thon, chập chờn lướt đi, dùng tư thái đẹp đẽ nhất đi vào sơn môn.

 

Tiễn Lậu Chi trong lòng thở dài: " Ai, sao lại có tên cổ quái này kia chứ, không nam không nữ làm cho người ta khó chịu." Hắn cung kính đi phía sau Tất Vũ Không. Nhưng thật ra nếu bàn về thân phận hắn cũng không kém, nhưng hành vi làm người của hắn luôn chuẩn mực, hơn nữa lại không muốn tranh cường đấu ngoan, cho nên mới cẩn thận đủ mọi mặt. Text được lấy tại Truyện FULL

 

Trở lại tiểu viện, Tất Vũ Không nhìn thấy Cổ Phong, lãnh thanh nói: " Yêu! Đây không phải Cổ đại ca đó sao, đã lâu không gặp rồi, có nhớ ta không?"

 

Trong lòng Cổ Phong thầm nghĩ hối khí, nhàn nhạt nói: " Nhà của ta nhiều lão bà, làm sao dám nghĩ bậy."

 

Tất Vũ Không mặt liền biến sắc, nói: " Nga, nhiều lão bà a, có muốn ta hỗ trợ...giết chết toàn bộ các nàng, hì hì, thì ngươi liền thành người cô đơn một mình, sau này cũng có thể thu lại thêm mười mấy lão bà, thật tốt? Hì hì."

 

Cổ Phong nhướng đôi mắt nhỏ rồi đột nhiên bắn ra một đạo ngân mang, nói: " Ngươi thử xem."

 

Tất Vũ Không uốn éo eo thon ngồi xuống, làm ra vẻ không có chuyện gì nói: " Tiễn chưởng môn, nghe nói ngươi có một loại cái gì...cái gì mà Phù Châu tửu, ta không nhớ rõ tên, đem vài vò lên uống thử đi."

 

Trong lòng Tiễn Lậu Chi giận dữ, kiệt lực khống chế tức giận, nói: " Tất cô nương, thật ngại quá, thứ đó gọi là Phù Châu Bách Liệt Tửu, không khéo đã uống hết rồi."

 

Tất Vũ Không cũng không nổi giận, khóe miệng nhếch lên, nói: " Hẹp hòi quỷ, hì hì, bỏ đi, không có thì thôi. Tiễn chưởng môn, lần này tới mà không có sự cho phép của ngươi, ta muốn đi ra sau núi tìm đồ vật, hì hì, lần này động tĩnh khá lớn, cho nên báo trước một tiếng."

 

Cổ Phong nói: " Là ta tới trước."

 

Tất Vũ Không sắc mặt trầm xuống, nói: " Cổ Phong, ngươi có ý tứ gì?"

 

Cổ Phong không để ý tới nàng, nhìn Tiễn Lậu Chi nói: " Tiễn chưởng môn, người sáng không làm chuyện đen tối, phía sau núi Thanh Thành có bảo vật xuất thế, người biết không nhiều lắm, nhưng đều là cao thủ tuyệt đỉnh, danh môn đại phái sẽ đến cùng ngươi thương lượng, mặt khác sẽ có chút ít cao thủ cũng không chắc sẽ đến bái sơn..."

 

Lời của hắn chưa nói xong, Tất Vũ Không cười nói: " Lại có cao thủ tới, hì hì."

 

Một đệ tử tiến vào nói: " Tổ sư gia, Ngũ Thai Đức Hoằng đại sư đến."

 

Lại thêm một nhân vật lợi hại hơn. Cổ Phong khóe miệng có chút giần giật, nhắm mắt không nói. Tất Vũ Không cũng lộ ra vẻ không có chuyện gì, che miệng cười khẽ, một bộ dáng như đang muốn xem náo nhiệt.

 

Tiễn Lậu Chi thống khổ cực kỳ, những người này đều là nhân vật cường thế, tu vi sâu không lường được, không phải là người mà phái Thanh Thành có thể đắc tội. Hắn nói: " Xin các vị an tọa, Tử Thông, ngươi giúp ta chiêu đãi khách nhân."

 

Lại lần nữa chạy ra trước sơn môn, trong lòng Tiễn Lậu Chi không ngừng kêu khổ: " Xấu số a, đây chẳng lẽ là kiếp số của phái Thanh Thành? Không được, ta phải cẩn thận nhiều hơn mới được."

 

" A Di Đà Phật." Đức Hoằng đại sư một thân áo cà sa màu hồng, trên tay giắt một chuỗi phật châu, vóc người mập mạp cao lớn, vẻ mặt phúc tướng, trên đầu còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hắn chắp tay thi lễ, nói: " Là Tiễn chưởng môn phái Thanh Thành? Lão nạp Ngũ Thai Đức Hoằng, A Di Đà Phật."

 

Đầu óc Tiễn Lậu Chi cấp tốc chuyển động, quyết định bắt đầu giả vờ ngu ngốc. Hắn nhiệt tình nói: " Nguyên lai là Đức Hoằng đại sư, mời vào!" Hắn tính toán ý định sẽ không đắc tội một người nào, các ngươi muốn làm gì cũng có thể, nhưng đừng làm chuyện bất lợi với phái Thanh Thành.

 

Ngay sau đó lại tới Cửu Hoa Úy Trì Bảo Chương, Kỳ Liên Sơn Bạc Kì Uấn, Vu Sơn lão tà Cáp Dương..., mọi người đều là nhân vật phong vân.

 

Tiễn Lậu Chi cũng không rõ, tại sao bọn họ đều tính ra được sau núi Thanh Thành lại có bảo vật xuất hiện, còn mình là chưởng môn nhân phái Thanh Thành, không ngờ lại không có được một tin tức gì.

 

Ngày thứ hai giữa trưa, cũng chính là một khắc Tần Tiểu Thiên xúc động trận pháp, cơ hồ mọi người đều nhìn thấy được cổ trận pháp vận chuyển, cỗ khí thế khổng lồ, từ trong thiên địa bành trướng ra.

 

Cao thủ đang tụ tập trong phái Thanh Thành lập tức hành động, trong chớp mắt liền biến mất tại chỗ, người tu chân từ bốn phương tám hướng chạy tới rất nhiều, chỉ thấy hơn mười đạo kiếm quang lóe ra, cùng hướng đại trận vọt tới.

 

Còn chưa vào trận, đã có nhiều người tu chân tranh đấu, tiếng sét đánh vang thành một mảnh.

 

Tiễn Lậu Chi huyền treo giữa bầu trời, cảm thấy trận trận đau lòng, nơi này là cấm địa của phái Thanh Thành, chuyên môn dùng để súc dưỡng linh khí, tranh đấu như thế, đối với núi Thanh Thành phá hư rất lớn, nhưng bằng vào lực lượng của phái Thanh Thành thì ngăn cản không được, những người tới đây ít nhất cũng là cao thủ Nguyên Anh kỳ, trong đó không thiếu người đạt tới Phân Thần kỳ hoặc là Hợp Thể kỳ.

 

Hắn không khỏi thở dài một tiếng, quyết định làm người bàng quang đứng xem.

 

Tần Tiểu Thiên vừa lẻn sang một bên, hai đạo sét đánh đánh vào bên một gốc cây đại thụ, một cỗ cháy khét nồng nặc phiêu tán ra, cây to không ngờ liền héo rũ, sinh cơ hoàn toàn rút lại, hắn thấy vậy trong tim rét lạnh, cũng không dám tiếp tục ngự kiếm phi hành lên trên, chỉ có thể dán dưới mặt đất cấp tốc lao về phía trước.

 

Cảnh trí chung quanh nhanh chóng biến ảo, hắn kháp Biện Chân Quyết, hết thảy chung quanh liền nhập vào trong lòng.

 

Trận pháp này cực kỳ huyền diệu, với kiến thức của Tần Tiểu Thiên căn bản không cách nào phá giải, chỉ có dùng Biện Chân Quyết tránh né nguy hiểm.

 

Dừng bên một góc quanh, Tần Tiểu Thiên rốt cuộc có thể tìm được một chỗ có thể tạm thời nghỉ ngơi. Mới vừa tu luyện được mười phút đồng hồ, đại trận lại chấn động lần nữa, người tu chân bên ngoài nhảy vào trong trận, khiến cho trận pháp kịch liệt phản ứng.

 

Trận pháp này rất kỳ lạ, mê trận không giống mê trận, sát trận không giống sát trận, bên trong chẳng những phong hỏa lôi điện kích động, cảnh sắc cũng không ngừng biến ảo. Ngắn ngủn hơn mười phút, cảnh sắc chung quanh đã thay đổi hai lần, từ nguyên thủy rừng rậm dày đặc, biến thành rừng cây thưa thớt thung lũng bình nguyên.

 

Sau vài tiếng nổ kinh thiên động địa, cảnh sắc chung quanh lại biến ảo lần nữa, lần này lại là sa mạc nhìn không biên giới.

 

Gió lốc cuốn qua đại địa, trong chốc lát, bốn phía đã thành một mảnh mờ mịt.

 

Trong lòng Tần Tiểu Thiên kinh hãi: " Kháo, đây là trận pháp gì? Quá phức tạp...hoàn toàn khác hẳn khái niệm cơ bản của trận pháp, mặc dù đều là tổ hợp của trận pháp cơ bản, uy lực so với trận pháp cao cấp còn kinh khủng hơn, ảo trận không ngờ có thể kết hợp với sát trận? Không giống a...mặc kệ đi, nghĩ biện pháp chạy ra mới là duy nhất."

 

Hắn dùng Biện Chân Quyết nhìn xem trận pháp, thử phương pháp bách linh cũng không có hiệu quả, chỉ có thể xem được một bộ phận nhỏ, nhưng sự vận chuyển của tiểu bộ phận đó, hắn cũng không cách hiểu được.

 

Mặt đất đột nhiên mềm nhũn, Tần Tiểu Thiên vội vàng bay lên. Hắn không dám bay cao, chẳng qua chỉ cách mặt đất chừng mười thước, cúi đầu nhìn cát bùn bên dưới, giống như mặt nước nổi lên sóng gió rất nhanh. Trong khoảnh khắc, cát vàng khắp thế giới bắt đầu lưu động, một cỗ hấp lực thật lớn kéo ra, cố gắng lôi kéo hắn nhập vào trong dòng sông cát.

 

Dùng Biện Chân Quyết nhìn xem, trong lưu sa có vô số suối cát nho nhỏ đang chảy. Trong giây lát, Tần Tiểu Thiên tỉnh ngộ lại, lần này không phải mình xúc động trận pháp, mà là có người xông vào trận.

 

Hắn dựa vào Biện Chân Quyết tìm kiếm, chạy ngay sát bên bờ lưu sa, trong lòng âm thầm kêu khổ, không biết lưu sa đến bao giờ mới chấm dứt. Bây giờ đừng nói là phá trận, có thể ở trong đại trận thuận lợi sống sót, coi như là vận khí tốt rồi.

 

Lưu sa bên dưới dần dần thay đổi hình thái, dâng lên một cỗ sóng cát, tựa nhu sóng nước ngoài khơi, một lớp lại cao hơn một lớp, rất nhanh biến thành biển cát.

 

Bị nhốt trong biển cát không chỉ có mỗi Tần Tiểu Thiên, còn có Tất Vũ Không. Còn về phần Cổ Phong mấy người cao thủ, bị nhốt ở một chỗ khác.

 

Đại trận này là do Lý Cường ở Đường triều bố trí, tạo nghệ của hắn ở trận pháp đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, loại đại trận này không có tên, nhưng uy lực của trận pháp, xa xa vượt qua sự nhận tri của người tu chân trên địa cầu.

 

Cũng may Lý Cường không có ý định giết người, người vào trận một khi đỡ không được thì sẽ bị đại trận vứt ra bên ngoài.

 

Người có thể tiến vào trận đều là tu chân cao thủ, sau khi vào trận mặc dù tính mạng không nguy hiểm, nhưng không tránh được phải chịu khổ và bị hù dọa hoảng sợ.

 

Đặc điểm của trận pháp là gặp sự chống cự càng mạnh thì càng phát ra mạnh, Tần Tiểu bị lọt vào biển cát chính là do Tất Vũ Không làm ra tới, Tất Vũ Không chính là đại cao thủ Hợp Thể sơ kỳ, dẫn phát trận thế phản phác hung hiểm dị thường, Tần Tiểu Thiên chỉ là một con cá bị liên lụy tai ương.

 

Sóng cát nhấc lên càng ngày càng cao, Tần Tiểu Thiên dựa vào Biện Chân Quyết ở trong trận pháp xuyên toa rất nhanh, trong lòng càng ngày càng rét lạnh.

 

Tất Vũ Không so sánh với Tần Tiểu Thiên thì càng sợ hãi, nàng cũng xem như là lão yêu quái của tu chân giới, kiến thức qua vô số trận pháp, đại trận cổ quái giống như vậy cũng là lần đầu tiên kiến thức.

 

Ỷ vào thực lực cường đại, nàng liên tục đột phá hai trận thế, nhưng vận khí tốt không lâu, cuối cùng một lần đột phá thì kích phát biển cát, lập tức lâm vào trong biển cát khôn cùng vô tận.

 

Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng chật vật qua như vậy, bị sóng cát vô cùng vô tận cùng suối cát làm cho chạy loạn không ngừng.

 

Tất Vũ Không không dám bay cao, trận pháp hình thành cự sa, không ngờ còn giáp tạp một loại cảm giác như lôi kiếp.

 

Sau khi oanh nổ ra vài đạo cự sa, nàng lại trầm xuống thấp, tiếp tục đánh nhau chết sống với sóng cát vô cùng vô tận, trong lòng không ngừng chửi mắng người bày trận, làm sao có thể nghĩ ra một trận pháp liên hoàn biến thái như vậy.

 

Trùng xông qua một sóng cát vừa dâng lên, Tất Vũ Không nhìn thấy Tần Tiểu Thiên đang bay bên dưới, hắn linh xảo xuyên toa trong sóng cát vừa khích không sai lệch chút nào, tựa hồ hắn biết lúc nào có sóng cát dâng lên, nhất thời khiến cho nàng sinh ra hứng thú, trong chớp mắt đã thuấn dời đi qua.

 

" Tiểu lang quân, hì hì, có cần giúp không?"

back top