Kỳ Thiên Lộ

Chương 44: ương táng hạp

" A.." Tiễn Xuyến Nhi phát ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.

 

Vô số kim quang từ trong bãi đá vụn xuất ra, bay nhanh về phía Tần Tiểu Thiên tụ tập, uy lực của Thu Bảo linh quyết không phải chuyện đùa, lúc đầu dưới đáy biển, Thu Bảo linh quyết vừa ra, ngay cả Áo Ngọc Sa khảm trong nham thạch cứng rắn cũng có thể mạnh mẽ thu lấy, so sánh với bãi đá này, thiên nhiên hoàng kim càng thu thập dễ dàng.

 

Tiễn Xuyến Nhi nhìn thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Tần Tiểu Thiên giống như một nam châm thật lớn hút sắt, bắt đầu đi lại giữa bãi đá vụn, Thu Bảo linh quyết một lần rồi lại một lần xuất ra, thiên nhiên hoàng kim đủ kích cỡ vừa chạm vào hắn liền lập tức biến mất. Đều bị thu vào trong trữ vật.

 

" Đây là thủ đoạn gì? Ô ô, ta không sống nổi...trời ạ, thật là quá dễ dàng...."

 

Tiễn Xuyến Nhi thất hồn lạc phách theo sát ngay phía sau Tần Tiểu Thiên.

 

Bãi đá vụn có hình dáng nửa mặt trăng, vờn quanh núi đầu rùa, Tần Tiểu đi vòng từ bên trái đến bên phải, ngay cả thiên nhiên hoàng kim trầm vào trong nước cũng rối rít bay ra, phách phách ba ba vang thành một mảnh.

 

Chỉ nghe hắn nói: " Trong nước cũng không ít...bỏ đi, hẳn là đủ rồi." Hắn dừng chân, đi lại một lần trên bãi đá vụn, thu thêm không ít thiên nhiên hoàng kim, bao nhiêu hoàng kim trầm tích ngàn năm bị đảo qua sạch sẽ.

 

Tiễn Xuyến Nhi như sắp nổi điên, trợn to đôi mắt, không nháy nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên, cảm giác trước mắt đều là kim tinh. Một hồi lâu, đột nhiên toát ra một câu nói: " Ta muốn..."

 

Tần Tiểu Thiên giờ mới biết không thể tiếp tục kích thích nàng, nói: " Tiếp lấy." Thiên nhiên kim khối giống như suối phun từ trong nhẫn trữ vật bay ra, trong phút chốc xếp thành một đống trên mặt đất, hắn cười nói: " Đây cho ngươi...cho ngươi một nửa."

 

Tiễn Xuyến Nhi hoan hô một tiếng, nhanh chóng thu dọn, ngay cả vàng vụn rơi trong khe đá cũng không bỏ qua, sau đó hài lòng nói: " Thật tốt quá, chúng ta đi dọc theo sông, nhất định còn mỏ vàng!"

 

Tần Tiểu Thiên không nhịn được bại lui, nói: " Vậy còn chưa đủ? Không hổ là Tiễn Xuyến Nhi, bất quá, ta cũng không thể phụng bồi nữa."

 

Tiễn Xuyến Nhi lúc phát hiện Tần Tiểu Thiên có thủ đoạn thần kỳ như thế thu lấy hoàng kim, trong lòng cũng không còn dám vô lễ với hắn, đương nhiên cũng lại càng không chịu buông tha, trong mắt nàng Tần Tiểu Thiên chính là một pho tượng hoàng kim, sau này khi thu tập vàng đều phải dựa hết vào hắn. Nàng cố gắng bày ra bộ dáng ôn nhu, cười hì hì nói: " Tần đại ca..."

 

Tần Tiểu Thiên lông tóc dựng đứng, nói thầm: " Đạo hữu thăng cấp thành đại ca...thật là quá rõ ràng đi..." Nói: " Đại ca? Ngươi cứ dứt khoát kêu là đại gia cho rồi..."

 

Tiễn Xuyến Nhi đắc ý nghĩ: " Hừ, đừng nghĩ lưu! Tiền bảo bảo của ta, phát tài toàn nhờ vào ngươi thôi, hắc hắc." Nàng há mồm kêu lên: " Đại gia...hì hì."

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Ta còn phải đi thu thập tài liệu, không thời gian tìm hoàng kim, ân, nếu như trên đường gặp phải mỏ vàng, a a, đương nhiên sẽ không bỏ qua, ngươi đi hay không đi? Không đi thì..ta đi trước." Ngay cả chữ đại gia mà cũng kêu ra miệng được, hắn chỉ có thể tỏ vẻ bội phục, nếu một người có da mặt dày, cũng coi như là thiên hạ vô địch, hắn không thể làm gì khác hơn là xuất ra biện pháp dung hòa.

 

Tiễn Xuyến Nhi cũng không dám chọc giận Tần Tiểu Thiên, nói: " Được rồi, được rồi, nghe ngươi...bất quá, đại gia...hi hi, nếu gọi ngươi là đại gia, có phải hay không..." Nàng vươn tay nhỏ bé, không ngại ngần hướng Tần Tiểu Thiên tỏ vẻ.

 

Tần Tiểu Thiên nghiêm trang nói: " Nha đầu, đại gia ta nghèo, đây là lễ vật đưa cho ngươi." Xuất ra một chuỗi đồng tiền, đặt vào trong tay Tiễn Xuyến Nhi, nói: " Lễ nhẹ tình nghĩa nặng a, hắc hắc."

 

Tiễn Xuyến Nhi giơ nắm đấm chụp tới, trách mắng: " Hẹp hòi quỷ!"

 

Tần Tiểu Thiên cũng không nhịn được, nghĩ thầm: " Vậy cũng được? Ai, bội phục, bội phục!" Hắn hỏi: " Đi nơi nào?"

 

Con ngươi của Tiễn Xuyến Nhi vừa chuyển, nói: " Đi Ương Táng Hạp!"

 

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Ương Táng Hạp là nơi nào? Nơi đó có gì?"

 

Tiễn Xuyến Nhi đưa tay chỉ vào Hoàng Hà, nói: " Dọc theo sông đi lên, có rất nhiều thực vật hiếm quý cùng mỏ quặng...chẳng qua nơi đó rất hung hiểm, ân, bằng vào thực lực của ngươi hoàn toàn có thể tiến vào...nhưng, đại gia, tìm được vàng cũng phải phân cho ta một chút."

 

Tần Tiểu Thiên mắng: " Nha đầu, ngươi còn không để yên?"

 

Tiễn Xuyến Nhi cười hề hề bộ dáng tài mê, đắc ý ưỡn ngực ngẩng đầu nói: " Không để yên...hì hì, nếu ngươi đem tiền đưa toàn bộ cho ta..."

 

Tần Tiểu Thiên vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói: " Ta dám cam đoan, nơi này không còn mảnh hoàng kim nào, a a, ta đi!" Hắn như một làn khói bay đi trên mặt sông. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

 

Tiễn Xuyến Nhi dậm chân, ngự kiếm đuổi theo, kêu lên: " Hẹp hòi quỷ, chờ ta một chút nha, đừng bay loạn, sẽ lạc đường đó!"

 

Tần Tiểu Thiên không giải thích được: " Ngươi không phải nói dọc theo sông đi lên hay sao, sao lại lạc đường?"

 

Tiễn Xuyến Nhi không đáp, vẫn dẫn đường đi về phía trước, tốc độ từ từ nhanh hơn.

 

Con sông này cũng không có một tia ô nhiễm, trong suốt có thể nhìn thấy đá sỏi trong nước, nước chảy rất xiết, đánh lên những tảng đá sủi bọt tầng tầng, rất nhiều cây cối bị gãy rơi ngang bờ sông, có chút cành cây còn nhú lá non, chập chờn trong gió lạnh.

 

Không khí nơi này cực kỳ thanh liệt, linh khí cũng phi thường nồng nặc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít động vật nhỏ nằm bên bờ sông uống nước, thỉnh thoảng cũng có thể thấy những động vật lớn, có gấu và cọp, sói vẫn thường nhìn thấy.

 

Hai người xẹt qua mặt nước, làm những đàn chim kinh hãi bay tứ tán chạy trốn.

 

Tần Tiểu Thiên như trước thả ra thần thức, tìm kiếm các loại linh lực khác nhau ba động, những địa phương dị thường tuyệt đối không thể bỏ qua.

 

Tiễn Xuyến Nhi xem xét địa hình, nàng đối với nơi này cũng không quen thuộc, chỉ biết dọc theo sông lên trên chính là địa phương trong truyền thuyết, cho nên hai ngươi vẫn không hề nói chuyện.

 

Con sông có nhiều nhánh, rừng rậm lúc thưa lúc dày, dần dần xâm nhập vào tận trong núi lớn. Con sông tựa như mũi đao vô hình, đem núi lớn chém thành hai mảnh, hai bờ sông là vách đá tuyệt nham, cổ thụ mọc hẹp hai bên thậm chí có thể đem che kín hai bờ, khí tức hoang dã dày đặc đập vào mặt mà đến.

 

Cảnh sắc càng ngày càng đẹp, đó là một cảm giác đẹp thuần tự nhiên, không có một chút khí tức của con người, đúng là cảnh tượng trải qua ngàn vạn năm. Tần Tiểu Thiên phát hiện rất nhiều linh lực ba động, nhịn không được nói: " Nha đầu, nơi này có không ít dược tài, chờ ta thải tập đã."

 

Tiễn Xuyến Nhi vui mừng kêu lên: " Oa, Biều Nham Quả, Kim Ti Thảo, Duyên Niên Hoa..." Nàng phi thân về phía vách núi bên trái.

 

Tần Tiểu Thiên hướng vách đá đối diện bay đi.

 

Tiễn Xuyến Nhi phát hiện địa phương có dược tài kia hắn đã sớm dò xét qua, nếu nàng đã phát hiện, Tần Tiểu Thiên đương nhiên sẽ không đi giành giật với nàng. Vách đá đối diện cũng không thiếu linh lực ba động, dọc theo ghềnh đá còn có rất nhiều ba động, các loại các dạng dược tài, để cho hắn còn không có thời gian thu lấy.

 

Không có một loại dược tài nào mà Tần Tiểu Thiên quen thuộc, nhưng cũng không cần thiết phải biết, chỉ cần hiểu rõ linh lực ba động của dược thảo, hắn có thể căn cứ sự ghi lại trong Cổ ngọc đồng giản thong dong phối xứng, hình thành những thuộc tính hỗ trợ bổ cấp lẫn nhau, trải qua thủ đoạn đặc thù luyện chế thành đan dược, so sánh với việc luyện đan của tu chân giới mạnh hơn vô số lần.

 

Hai người chia nhau đi hái, bất tri bất giác bảy ngày trôi qua.

 

Tần Tiểu Thiên phải hô to quá nhiều, nơi đây hoang vu hẻo lánh, căn bản không có người đến, linh khí lại cực kỳ dư thừa, phẩm chất dược tài thật tốt, đều là những phẩm loại hiếm thấy, ngay cả thủy tinh trong nhẫn trữ vật dù đã luyện chết hết thành bình vẫn còn không đủ dùng, cuối cùng hắn không thể làm gì khác hơn là luyện chế hộp ngọc, dùng lãnh ngưng pháp luyện chế hộp ngọc có hàn khí, mới coi như giải quyết được vấn đề chứa đựng.

 

Dọc theo con sông tiếp tục hướng lên, một đoạn đường hái mãi, Tần Tiểu Thiên lại phát hiện có một chỗ có linh lực ba động rất mạnh, vị trí nằm ở ngách đá trên vách đá ngay bờ sông.

 

Tần Tiểu Thiên thong thả rơi xuống, ở cách mặt nước nửa thước thì huyền treo, nước sông có khi vỗ lên trên bàn chân. Hắn cẩn thận quan sát, trên vách đá cách mặt nước chừng một thước có một cái khe, nhưng không nhìn kỹ thì không cách nào phát hiện, cái khe lại có rất nhiều rong rêu, sau khi tới gần mới phát hiện, bên trong có đồ vật không giống thực vật, lại giống như một loại quặng mỏ. Mất không ít thời gian, hắn từ trong cái khe lấy được vật đó ra. Đó là một vật dài chừng hai thước, bề ngoài giống như cây khô, linh lực ba động bên trong thật kỳ quái. Hắn dùng một tiểu pháp quyết thử dò xét một chút, một trận ba lạp vang lên, mặt ngoài đen nhánh lưu động lôi quang màu tím.

 

Tiễn Xuyến Nhi vừa lúc chạy tới, vừa nhìn thấy, cả kinh kêu lên: " Tử Lôi Mộc!"

 

Tần Tiểu Thiên xem xét đánh giá, hỏi: " Cái gì là Tử Lôi Mộc?"

 

" Người tu hành thượng cổ khi độ kiếp thì cây cối chung quanh sẽ bị kiếp lôi đánh khai, có một loại cây rất kỳ lạ, tên là Tử Mộc, có thể hấp thu một bộ phận kiếp lôi, do những người độ kiếp thích nhất là có địa phương có nhiều Tử Mộc mà độ kiếp, một khi độ kiếp thành công, Tử Mộc sẽ bị người độ kiếp thu lấy, nó là tài liệu tốt luyện chế pháp bảo..."

 

" Nếu như độ kiếp không được, Tử Mộc sẽ bị kiếp lôi hủy diệt, nếu may mắn, sẽ lưu lại một chút Tử Mộc đã hấp thu kiếp lôi, trải qua sau ngàn năm biến thành Tử Lôi Mộc, trực tiếp có thể luyện chế thành pháp bảo..." Tiễn Xuyến Nhi dùng sức nuốt ngụm nước bọt, nói thầm: " Kỳ quái, đồ vật tốt sao đều đến trong tay ngươi?"

 

Lần này nàng không có mở miệng đòi hỏi, vàng bạc châu báu đối với người tu chân không quan hệ khẩn yếu, nến dù đòi nhiều cũng không sao, một kiện kì trân có thể tu thành thượng phẩm pháp bảo, thì làm sao có thể tùy tiện đòi hỏi, phân tấc trong đó nàng hiểu rất rõ ràng.

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Bên trong hình như còn có một đoạn, nhưng so sánh với cây này còn ít hơn một chút." Tử Lôi Mộc khảm vào trong nham thạch, bởi vì có một cái khe mới hiển lộ ra, Tần Tiểu Thiên xuất ra Thu Bảo linh quyết, mạnh mẽ từ trong nham thạch thu lấy. Cũng quả nhiên còn có một đoạn Tử Lôi Mộc, chỉ chừng một thước. Tiễn Xuyến Nhi hâm mộ trợn to đôi mắt, nói: " Linh quyết thật là thần kỳ nga, hì hì, hì hì, đại gia..."

 

Tần Tiểu Thiên bị nàng kêu đến lông tóc dựng đứng, nói: " Ta van ngươi, ta có già đến như vậy không?" Nói xong, đem Tử Lôi Mộc cầm trong tay đưa qua, nói: " Có hai khối, cho ngươi một khối!"

 

Tiễn Xuyến Nhi không biết câu " Ta van ngươi" là ý nghĩa gì, nhưng Tần Tiểu Thiên đưa Tử Lôi Mộc cũng không phải là giả, nàng không nhịn được ngây ngẩn cả người, vật trân quý như thế nói sẽ đem tặng người, thật sự là ngoài dự liệu của nàng. Chuyện này không giống như vàng bạc châu báu, đây là Tử Lôi Mộc có thể luyện chế pháp bảo! Nàng lần đầu tiên tỏ ra do dự, không có công không nhận lộc, ở trong lòng nàng vẫn nhất mực cho rằng Tần Tiểu Thiên là một con quỷ hẹp hòi, hẹp hòi quỷ đột nhiên trở nên vô cùng phóng khoáng, trong lúc nhất thời lại ngược lại làm cho nàng không biết nên làm thế nào cho phải. Tần Tiểu Thiên lại không nghĩ nhiều như vậy, nói: " Cầm lấy a, nơi này quả thật là nơi bảo tàng, chúng ta tranh thủ thời gian tìm tòi."

 

Hắn đưa Tử Lôi Mộc cho Tiễn Xuyến Nhi xong, xoay người bay về phía trước, chung quanh những chỗ có linh lực ba động thì rất nhiều, hắn tựa như một người bị đói bụng thật lâu, tiến vào một căn phòng bày đầy thực vật, muốn liên tay nhặt lấy còn không kịp. Tiễn Xuyến Nhi sửng sốt một hồi lâu, mới vội vàng đuổi theo, trong lòng không biết bao nhiêu tư vị, ghét cũng không phải, thích cũng không phải, dù sao cảm giác khó chịu. Tử Lôi Mộc đích thật là đồ vật mà mình muốn, nhưng như vậy vô cớ có được, cảm giác thiếu nợ người ta làm cho nàng không chịu nổi. Nàng âm thầm than thở: " Người này quả thật ghê tởm, ai! Sau này làm sao đảo loạn với hắn đây?"

 

Tần Tiểu Thiên rất vui vẻ, ở chỗ này bắt được các loại dược tài, cũng đủ luyện chế một lô linh đan. Lại qua thêm bốn ngày, hai người rốt cuộc dừng lại thải tập, Tần Tiểu Thiên hỏi: " Ương Táng Hạp gì đó, sao còn chưa tới?"

 

" Ương Táng Hạp! Ta cũng không rõ nữa, ngươi có nhìn thấy vách đá màu đen không?"

 

Tần Tiểu Thiên hồi tưởng chốc lát, khẳng định nói: " Không có, vách đá cao màu đen sẽ rất bắt mắt, ở trong ấn tượng của ta...tuyệt đối chưa đi qua."

 

" Vậy vẫn còn ở phía trước!" Tần Tiểu Thiên phát hiện Tiễn Xuyến Nhi cũng không biết đường, so với mình cũng không biết nhiều hơn bao nhiêu, cũng may nàng còn biết phương hướng, biết đặc điểm của địa phương đó, nói: " Được, chúng ta đi tìm ghềnh đá màu đen kia!"

 

Một dòng thác thật lớn xuất hiện phía trên con sông, rộng chừng mấy trăm thước, khí thế bàng bạc từ trăm thước độ cao nghiêng chảy xuống, trong tiếng nước đổ ầm ầm long long ngoài mười dặm cũng nghe được, hơi nước đằng khởi trực trùng lên trời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, một đạo cầu vòng hoành qua sông lớn. Tiễn Xuyến Nhi nói: " Cũng nhanh tới rồi, qua dòng thác, ước chừng còn có hơn mười dặm đường."

 

Hơn mười dặm thì đối với người biết ngự kiếm phi hành cũng chỉ là trong nháy mắt thời gian. Bởi vì phi hành dọc theo bờ sông, tốc độ hơi chậm một chút, lướt qua dòng thác không tới một phút đồng hồ, Tần Tiểu Thiên nhìn thấy một ghềnh đá cao màu đen, bên trên có vô số huyệt động lớn nhỏ, chừng hơn bốn trăm thước cao, giống như dùng màu đen tạo ra, miên duyên mấy ngàn thước, từ xa nhìn lại phảng phất như một con rồng đen nằm trên mặt đất.

 

Sắc trời âm trầm xuống tới, rất nhanh đã nổi mưa to. Tiễn Xuyến Nhi xuất ra một quả pháp bảo, đó là một quả Ngũ Thù Tiễn, trên đỉnh đầu hình thành màn hào quang, kim quang xán xán, trông rất đẹp mắt.

 

Tần Tiểu Thiên bật cười nói: " A a...lại là tiền!"

 

Hắn dùng phương pháp rất đơn giản, một tiểu cấm chế, đem nước mưa chắn bên ngoài, giọt nước dày đặc trùng xoát trên cấm chế, khiến cho thân ảnh của hắn nhìn qua bạch mang mang mịt mờ, tựa như một cái bóng màu trắng. Tần Tiểu Thiên hỏi: " Đây là Ương Táng Hạp?"

 

" Đúng vậy." Trả lời thật đơn giản, không giống thói quen của Tiễn Xuyến Nhi một chút nào.

 

Tần Tiểu Thiên lại nói: " Nơi này có cái gì?" Thiên lý ngàn dặm chạy tới nơi này, phải vì mục đích nào đó, đến bây giờ, hắn còn không biết mục đích đến Ương Táng Hạp là vì cái gì.

 

" Không biết!" Trả lời cũng lí trực khí tráng.

 

Tần Tiểu Thiên cười khổ nói: " Nha đầu, ngươi chơi người a?"

 

Tiễn Xuyến Nhi cười hì hì nói: " Không có chơi gì ngươi nga, chỗ này ta cũng chỉ nghe người ta nói qua, xuất sản rất nhiều thiên tài địa bảo, dù sao bộ dáng rất thần bí, ta còn nghe người ta nói...đến Ương Táng Hạp phải có thực lực nhất định, nếu không rất nguy hiểm, hì hì, thực lực của ngươi mạnh như vậy, đến xem không chừng có phát hiện gì đó."

 

Tiễn Xuyến Nhi bình thường rất ít có cơ hội rời núi, ra ngoài chỉ là thu tập tài liệu, đại bộ phận thời gian đều ở núi Thanh Thành tu luyện pháp bảo, đối với việc hiểu rõ về thế giới bên ngoài so sánh với Tần Tiểu Thiên cũng không nhiều hơn được bao nhiêu, rất nhiều địa phương nổi danh tại tu chân giới, nàng chẳng qua chỉ nghe nói mà thôi, cũng không có tự mình đi qua, Ương Táng Hạp cũng là lần đầu tiên đi tới. Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Thần bí? Có truyền thuyết gì phải không?"

 

" Đi xem một chút sẽ biết."

 

Tiễn Xuyến Nhi nhanh chân bay trước về phía ghềnh đá cao. Trên vách có vô số hang động, bên trong tựa hồ có ba động cổ quái. Tần Tiểu Thiên dùng Biện Chân Quyết tìm kiếm, kết quả làm cho hắn phi thường mê hoặc, hoàn toàn là kinh nghiệm kỳ lạ. Hắn biết linh lực ba động bên trong đại biểu cho lực lượng rất mạnh, trải qua một phen suy tư, phát hiện linh lực ba động rất giống Cổ cấm chế, nhưng không cách nào chứng thật là cấm chế hình dạng gì.

 

Hắn bay vào một động khẩu, tinh tế cảm nhận sự biến hóa của cấm chế. Cấm chế nơi này đã sắp tiêu tán, cấm chế còn sót lại không bị xúc phát, nếu không phải Tần Tiểu Thiên đối với linh lực ba động cực kỳ mẫn cảm, hắn cũng không thể nhận thấy được nơi này từng có Cổ cấm chế tồn tại.

back top