Kỳ Thiên Lộ

Chương 5: Sư tôn tự luyến

Xích Minh kỳ thật còn chưa nghĩ cho kỹ làm sao rèn luyện Tần Tiểu Thiên, hắn đem Tần Tiểu Thiên treo lơ lửng giữa không trung, nhưng tạm thời không có ra tay.

 

Tần Tiểu Thiên sợ đến " oa lạp oa lạp" kêu lên, vậy cũng khó trách, bất luận là ai mà đột nhiên bị treo ở không trung như vậy, đều phải kinh hoảng thất thố.

 

Kêu hồi lâu, Tần Tiểu Thiên phát hiện cũng không có gì không ổn, chẳng qua thân thể bị treo cao một thước, cảm giác phi thường không được tự nhiên, hắn từ từ trấn tĩnh xuống, tự mình cũng cảm thấy được có chút ngượng ngùng.

 

Xích Minh vừa suy nghĩ làm sao cải tạo Tần Tiểu Thiên, vừa châm chọc nói: " Không ngờ ngươi lại như đàn bà vậy…cứ kêu la…tiếp tục đi…"

 

Tần Tiểu Thiên vừa xấu hổ vừa tức, vẻ mặt đỏ bừng nói: " Tiếng gọi đó là do ta cảm thấy sảng mà gọi…ách, tức chết ta rồi!"

 

Hắn bị tức giận đến không kìm được, khi nói còn chưa dứt lời thì đã ý thức được không ổn.

 

Cũng quả nhiên, Xích Minh ha ha cười to, không nhanh không chậm nói: " Ân, ngươi tiếp tục sảng."

 

Tần Tiểu Thiên một câu cũng không nói được, hắn xem như là kiến thức được sự lợi hại của sư tôn mình.

 

Qua một hồi lâu, Tần Tiểu Thiên lại hỏi: " Sư tôn a, lão nhân gia muốn đem đệ tử treo tới khi nào…ai, cảm giác thật không thoải mái a…"

 

Xích Minh vẫn còn đang tự hỏi, bản thân hắn vốn là đại ma tôn tu thần, đối với sự tu luyện của con người bình thường hắn không có khái niệm gì, lúc trước ỷ vào sự thần thông quảng đại mà mạnh mẽ cải tạo thân thể của Tần Tiểu Thiên, lần thứ hai cải tạo lại làm cho hắn lâm vào khó khăn, bởi vì hắn nghĩ không ra để cho Tần Tiểu Thiên tu luyện cái gì.

 

Xích Minh đối với việc tu chân cho tới bây giờ không xem vào mắt, còn tu ma ở thế giới này rất khó sinh tồn, tu thần cũng có khó khăn rất lớn, thân thể Tần Tiểu Thiên cho dù được cải tạo qua, cũng đạt không tới tư chất cơ bản nhất để tu thần.

 

Cuối cùng Xích Minh cũng nghĩ đến một biện pháp, đó chính là thiết pháp thay đổi hoàn toàn tư chất của Tần Tiểu Thiên, sau này tùy tiện tu luyện gì cũng được, tu chân cũng tốt, tu tiên cũng tốt, tu thần cũng được, đều do hắn tự quyết định.

 

Xích Minh cảm giác được chủ ý này không tệ, tự do phát huy cũng là một loại cảnh giới.

 

Sau khi Xích Minh quyết định chủ ý, bắt đầu rèn luyện thân thể của Tần Tiểu Thiên, với thực lực của hắn, có thể làm cho Tần Tiểu Thiên đau đớn muốn chết cũng không được.

 

Từng đạo thần dịch lực bắn vào trong cơ thể Tần Tiểu Thiên, ngay sau đó, Xích Minh phao xuất ra một kiện thần khí, đó là thần khí thu được trong Hâm Ba Cổ Thần Tàng, một con rít tỏa ra quang hoa bảy màu.

 

Tần Tiểu Thiên khóc không ra nước mắt, dần dần ngay cả tiếng kêu cũng thốt không ra, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: " Để cho ta chết đi! Giết ta đi!"

 

Đối với việc cải tạo rèn luyện như vậy, Xích Minh từ trước đến giờ rất nóng lòng, người này có điểm biến thái, thích nhìn bộ dáng khi người khác giãy dụa.

 

Bất quá đối với việc cải tạo Tần Tiểu Thiên, Xích Minh thật ra lại rất chăm chú, mặc kệ nói như thế nào, đây là lần thứ nhất cũng có thể là lần cuối cùng hắn nhận một đệ tử, nếu như bị cải tạo mà chết, chẳng phải là không có mặt mũi?

 

Xích Minh cẩn cẩn thận thận rèn luyện, thậm chí còn lấy thần khí ra hỗ trợ.

 

Quần áo trên người Tần Tiểu Thiên dưới thải quang của thần khí chiếu rọi xuống, hóa thành lũ lũ khói xanh, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

 

Xích Minh cũng không rõ ràng lắm, tự mình sẽ rèn luyện cho Tần Tiểu Thiên ra bộ dáng gì, chẳng qua là hy vọng có thể đem tư chất của hắn cải tạo tốt một chút.

 

Thương cảm Tần Tiểu Thiên đáng thương, biến thành vật thí nghiệm cho Xích Minh, bị cải tạo đến choáng đầu hoa mắt, đau không muốn sống.

 

Không biết qua bao lâu, Tần Tiểu Thiên dần dần tỉnh táo lại, hắn vui mừng phát hiện đau đớn biến mất, chẳng qua không cách nào mở mắt.

 

Trong cơ thể hắn tựa hồ có từng cỗ nhiệt lưu đang không ngừng bắt đầu khởi động, thân thể hoàn toàn không thể tự mình khống chế, ngay cả động đậy một ngón tay cũng không được, trong đầu thật rối loạn, giống như tương hồ bị vo tròn, chuyện gì cũng nghĩ không ra.

 

Xích Minh tìm hết mười tám ngày thời gian dùng thần dịch lực và thần khí làm cho Tần Tiểu Thiên hoàn toàn thay hình đổi dạng, khiến cho hắn thay đổi thành một người khác.

 

Nguyên lai vóc người vốn chỉ cao có một thước bảy, bây giờ đạt tới một thước tám mươi lăm, túc túc đã cao hơn một tấc rưỡi, một một xương cốt trên người hắn, mỗi một khối cơ thể, đều được Xích Minh rèn luyện cải tạo qua một lần.

 

Xích Minh có khuôn mặt phi thường anh tuấn, hắn cố ý tu sửa lại gương mặt của Tần Tiểu Thiên, nhìn kỹ lại, gương mặt Tần Tiểu Thiên đã giống Xích Minh đến bảy phần.

 

Xích Minh thu hồi thần khí, hài lòng nhìn Tần Tiểu Thiên, từ gương mặt nhìn lại, Tần Tiểu Thiên cũng không thẹn là đồ đệ của mình, hắn tự say mê thưởng thức một phen, lúc này mới phất tay giải trừ cấm chế.

 

Tần Tiểu Thiên chậm rãi rơi xuống, hắn còn chưa thanh tỉnh, thân thể mềm nhũn nằm dài trên mặt đất, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

 

Xích Minh biết rõ, Tần Tiểu Thiên cần phải khôi phục quyền chỉ huy của thân thể, tiện tay hạ một vòng cấm chế bên người Tần Tiểu Thiên, sau đó lặng yên rời đi.

 

Tần Tiểu Thiên như nằm mộng, mộng thấy mình đang phi hành trong vũ trụ, tự do tự tại, tùy tâm sở dục, sướng khoái cực kỳ, kết quả không cẩn thận bay đến bên trong mặt trời, cháy sạch đến phải kêu cha gọi mẹ, đột nhiên hắn lại bừng tỉnh lại.

 

Cảm giác ngủ chừng mười ngày, trừ ra đại não vẫn còn là mình, ngoài ra hắn đã hoàn toàn thay đổi.

 

Tần Tiểu Thiên nhu nhu đôi mắt, vặn eo một cái, mở mắt ra nhìn, liền nhìn thấy một gương mặt anh tuấn tà khí đang ở cách hắn không tới một thước.

 

Tần Tiểu Thiên sợ đến hú lên quái dị: " Sư tôn! Ngài cười cái gì? Oa nha, ta không có mặc quần áo…mẹ kiếp, quần áo của ta đâu rồi?"

 

Xích Minh vỗ bắp đùi, cười nói: " Ân, không tệ, không tệ, không có thành kẻ ngu, ha ha, ta quả thật là một thiên tài…không đúng, lão nhân ta ta còn hơn một thiên tài, có thể đem tư chất của con người làm trở nên kinh người như thế, dát dát, ta còn hơn thiên tài!" Hắn lại đắm chìm trong việc tự say mê.

 

Tần Tiểu Thiên đã từ từ hiểu rõ cá tính của Xích Minh, người này vừa biến thái vừa tự luyến( tự say mê mình), bản lãnh lại dọa người, thích người khác vỗ mông ngựa hắn.

 

Tần Tiểu Thiên cũng không ngốc, nhiều đau khổ như vậy cũng không phải ăn không, hắn một chiêu vỗ mông ngựa liền nói ra: " Sư tôn cũng quả nhiên là thần kỳ không tưởng nổi, ách, sư tôn…cấp cho ta một bộ quần áo để mặc…" Hắn thầm than công phu vỗ mông ngựa của mình cũng không hay, không ngờ cũng không nói được một câu dễ nghe một chút.

 

Lúc này tâm tình của Xích Minh thật tốt, hắn ném ra một bộ quần áo, nói: "…mặc vào trước đi, sau đó lại ăn chút gì."

 

Tần Tiểu Thiên bối rối mặc quần áo, hắn nhìn thấy mình lỏa lồ phơi bày thân thể, trong lòng ngầm kỳ quái: " Đây là thân thể của ta phải không? Sao vóc người của ta lại trở nên tốt như vậy?"

 

Bây giờ hình thể của hắn phi thường tiêu chuẩn, chiều rộng của đôi vai thật cường tráng, cao ngất, mỗi một khối cơ thể, đều ẩn chứa tinh lực như sắp nổ mạnh. Hắn còn không biết mình đã được cải tạo qua.

 

Xích Minh chắp tay sau lưng nhìn tuyết sơn nơi phương xa, thản nhiên nói: " Cha mẹ ngươi đang ở Thạch Thành, qua mấy ngày nữa ta mang ngươi trở về…"

 

Một đạo hồng mang từ phía chân trời rơi xuống, thẳng tắp bắn thẳng về chỗ Xích Minh đang đứng, hắn đưa tay hư trảo nắm bắt, hồng mang rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

 

Tần Tiểu Thiên len lén nhìn trộm, đó là một tảng đá màu đỏ đậm cỡ đầu ngón tay.

 

Tần Tiểu Thiên nói: " Sư tôn, ta mặc đồ rồi."

 

Kim quang trong mắt Xích Minh chợt lóe, nội dung trong ngọc đồng giản liền hiện ra, hắn nhìn lướt qua Tần Tiểu Thiên, nói: " Ân, không tệ, so với nguyên lai thì khí chất tốt hơn nhiều, như vậy nhìn còn thuận mắt hơn một chút." Nói xong dương tay phao xuất ngọc động giản, khối ngọc đồng giản màu đỏ đậm phát ra tiếng oanh minh, chỉ thấy một đạo hồng mang hiện lên, biến mất ở phía chân trời.

 

Tần Tiểu Thiên nhìn không hiểu Xích Minh đang làm gì, hắn hỏi: " Sư tôn, chúng ta trở về sao?"

 

Xích Minh nói: " Đừng nóng vội, còn có một việc phải nói cho ngươi, ta rất nhanh sẽ rời đi địa cầu…"

 

Tần Tiểu Thiên kinh ngạc nói: " Rời đi địa cầu…sư tôn, ngài nói gì?"

 

Xích Minh khoát khoát tay, nói: " Ngươi cái gì cũng không biết, sau này sẽ rõ thôi, bây giờ…ngươi hãy ở lại trên địa cầu tu luyện cho tốt đi." Hắn xuất ra một vòng tròn, bên trên điêu khắc núi non trùng điệp, thảo nguyên hồ bạc, Tần Tiểu Thiên chỉ nhìn một chút đã bị hấp dẫn, nhịn không được hỏi: " Đó là gì vậy? Thật đẹp quá."

 

Xích Minh nói: " Đây là một tiên khí do một Tán tiên luyện chế, tên là Vũ Nạp Hà Bạn, bên trong là một ảo trận, là bảo bối do đại ca ta đưa cho ta."

 

Tiên khí này lúc ở trong Phong Thần Bài, đại ca Lý Cường của Xích Minh dùng Khô Thanh Thần Đan đổi lấy, bởi vì Xích Minh thích chạy loạn khắp nơi, không có chỗ ở cố định, nên Lý Cường đưa cho hắn làm chỗ ở di động, nhưng Xích Minh cũng rất ít dùng nó.

 

Tần Tiểu Thiên mờ mịt khó hiểu hỏi: " Cái gì tiên khí? Cái gì ảo trận? Ai, sư tôn, sao đệ tử cứ nghe không hiểu ngài nói cái gì?" Hắn thật sự rất buồn rầu khổ sở.

 

Xích Minh cũng không giải thích, hắn đánh ra một linh quyết, Vũ Nạp Hà Bạn rời tay bay ra, chỉ thấy khói lam bắt đầu khởi động, cảnh sắc trước mắt kịch liệt biến ảo.

 

Tần Tiểu Thiên cảm giác đã trở nên chết lặng, Xích Minh xuất ra thủ đoạn vô số, hoàn toàn thoát ly khỏi hiện tượng thường thức, làm cho hắn choáng đầu hoa mắt.

 

Ảo trận của Vũ Nạp Hà Bạn mở ra, chung quanh giống như thay đổi một thiên địa mới, tuyết sơn phía xa xa không còn nhìn thấy nữa, xuất hiện trước mắt chính là nghiễm mậu thảo nguyên, một con sông rộng chảy xuôi, xa xa quần sơn liên miên, tiên hoa nở rộ, gió nhẹ kéo tới, mùi thơm ngát đập vào mặt.

 

Tần Tiểu Thiên ngồi xổm người xuống, đưa tay hái một cây hoa dại màu trắng, khó tin nói: " Thật hay giả? Tại sao có thể như vậy? Ai, ta…ta…"

 

Xích Minh nói: " Đây là một loại ảo trận tối cao nhất, bên trong đối với ngươi mà nói, tất cả đều tồn tại thật sự, ân, ta rất nhanh phải đi rồi, bảo bối này đưa cho ngươi, làm đồ đệ của ta…hừ hừ, thân phận có chút dọa người, Tiểu Thiên, một mình ngươi phải ráng làm cho tốt." Hắn là đồ đệ của Thanh Đế, nguyên lai thân phận lại là đại ma tôn của hắc ma giới, đồ đệ do hắn thu nhận, bất luận tính toán từ đâu, bối phận cũng rất dọa người.

 

Tần Tiểu Thiên kinh ngạc nói: " Tặng cho ta?" Hắn còn không lý giải được câu nói thân phận dọa người kia.

 

Bảo bối trong tay Xích Minh có rất nhiều, Vũ Nạp Hà Bạn là một tiên khí trong đó, hắn không có pháp bảo truyền thống của tu chân giới, chỉ có tiên khí và thần khí, năng lực của Tần Tiểu Thiên bây giờ còn rất kém cỏi, cho dù cho hắn tiên khí hay thần khí, cũng không cách sử dụng. Vũ Nạp Hà Bạn không phải là tiên khí có tính công kích, chỉ cần nắm giữ linh quyết là có thể mở ra, Xích Minh cũng chỉ có thể tặng cho hắn cái này.

 

Xích Minh gật đầu nói: " Đúng vậy, tiên khí này tặng cho ngươi hẳn là có thể mở ra hay đóng lại, chỉ cần học xong linh quyết tương ứng là được." Hắn đưa cho Tần Tiểu Thiên một khối ngọc đồng giản màu đen, nói cho hắn làm thế nào để xem.

 

Tần Tiểu Thiên nửa tin nửa ngờ dùng tâm niệm đọc bên trong, hắn kinh ngạc nói: " Di, bên trong có cái gì…" Một hồi lâu, khổ sở cười nói: " Sư tôn a, quá phức tạp…ta, ta nhớ không được." Toàn thân hắn đều được Xích Minh cải tạo qua, duy nhất không thay đổi chính là đại não, ý nghĩ của người phàm tuyệt đối không cách nào ghi nhớ được tiên linh quyết cao thâm như vậy.

 

Xích Minh ngẩn ngơ, bật thốt lên: " Ngu ngốc! Linh quyết đơn giản như vậy mà cũng nhớ không được?"

 

Tần Tiểu Thiên hiểu được là mình không ngốc, nhưng nội dung trong ngọc đồng giản thật quá phức tạp, hắn dùng tâm niệm liên tục nhìn ba lần, nhưng một chữ cũng không biết, làm sao cũng nhớ không được, hắn ủy khuất nói: " Sư tôn a, linh quyết rất phức tạp, không đơn giản một chút nào."

 

Nếu như Tần Tiểu Thiên tu chân trước, theo công lực tăng trưởng, thì người sẽ từ từ thông minh lên, giống như khi tới Nguyên Anh kỳ, cơ bản sẽ có bản lãnh qua mắt không quên. Nhưng Tần Tiểu Thiên lại không có quá trình học tập này, nhớ không được cũng là rất bình thường.

 

Xích Minh vỗ đầu, nói thầm: " May mắn trong tay lão tử có Thiên Linh Tử, nếu không thật sự là khó khăn rồi, cho dù ngươi là tên ngu ngốc cũng không sao." Hắn nói: " Lại đây, cái này cho ngươi, ăn vô một viên là được, cam đoan có thể biến thành thông minh."

 

Thiên Linh Tử là linh đan của Phật tông, trong tay Xích Minh tổng cọng có mười hai viên, là từ tay Lý Cường xin tới, hắn ném cho Tần Tiểu Thiên một bình ngọc.

 

Bình ngọc hình tròn, quang khiết mượt mà, sờ vào lạnh lẽo, mặt ngoài tản ra sương trắng nhàn nhạt, Tần Tiểu Thiên làm sao gặp qua bình ngọc tinh xảo xinh đẹp như thế bao giờ, trong lòng sợ hãi than không thôi.

 

Xích Minh thúc giục nói: " Một cái bình thôi có đẹp mắt gì, nhanh ăn đi, cho cha mẹ ngươi cùng ăn, còn lại đều cho ngươi." Trong lòng hắn có chút không nhịn được, nhất thời cao hứng thu một đồ đệ, không nghĩ tới lại phiền phức tới như vậy.

 

Tần Tiểu Thiên mở nắp bình, một hương thơm ngát nồng nàn phiêu tán ra, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, hắn đổ ra một viên Thiên Linh Tử, đó là một viên linh đan màu vàng nhạt cỡ đầu ngón tay, đến lúc này, hắn đã không còn nghi ngờ gì với Xích Minh, lập tức đem linh đan bỏ vào trong miệng.

 

Thiên Linh Tử vừa vào miệng lập tức tan ra, linh khí vo tròn trực trùng lên ót, trong phút chốc, nhưng kinh nghiệm trôi qua từ nhỏ đến lớn đều cũng trải qua trong đầu. Tần Tiểu Thiên chậm rãi ngồi xuống, chỉ cảm thấy trí óc nóng lên một trận, trước mắt hết thảy đều nhảy lên.

 

Còn chưa đến mười phút đồng hồ, Tần Tiểu Thiên chịu không nổi chấn động kịch liệt trong đầu, vô cùng hạnh phúc ngủ thiếp đi. Nếu không phải thân thể đã được Xích Minh hoàn toàn cải tạo qua, vừa ăn Thiên Linh Tử, thì thân thể của hắn sẽ lập tức bị tê liệt, người bình thường căn bản chịu không được Thiên Linh Tử đánh sâu vào.

 

Xích Minh không có nghĩ đến, ăn Thiên Linh Tử lại có cấm kỵ gì đó, hắn nghiêng đầu, nhìn Tiểu Thiên, bĩu môi nói: " Thật vô dụng, chỉ ăn một mảnh linh đan mà cũng bất tỉnh, ai, cùng là người như nhau, bọn họ thật sự khác biệt quá lớn so với đại ca a."

 

Lần này thời gian hôn mê không lâu lắm, sau ba mươi giờ thì Tần Tiểu Thiên đã thức tỉnh lại, hắn đứng lên, cau mày hơi chút suy tư chỉ chốc lát, lập tức hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, ý nghĩ trở nên rõ ràng vô cùng. Hắn không nói hai lời cầm lấy ngọc đồng giản, tâm niệm lướt qua, tất cả những linh quyết đều giống như được khắc vào trong lòng.

 

Tần Tiểu Thiên hưng phấn hét lớn: " Ta nhớ kỹ rồi!" Chỉ một chút đã có được bản lĩnh gặp qua là không quên được, làm hắn vui đến gãi đầu gãi tai, không biết làm sao cho phải.

 

Xích Minh không cho là đúng, nói: " Ngu ngốc, chỉ nhớ vài thủ ấn linh quyết mà làm ra dạng này, ân, cuối cùng cũng có thể nhớ kỹ, trong cơ thể ngươi có thần dịch lực, hẳn là có thể vận dụng linh quyết này, chẳng qua là trình độ của ngươi quá kém, sau này phải kiên trì tu luyện." Hắn bày ra bộ dáng của sư tôn, không chút khách khí liền giáo huấn.

 

Tần Tiểu Thiên cũng dần dần thói quen sự giáo huấn của Xích Minh, hắn không nề hà nói: " Sư tôn, còn có gì để dạy đệ tử?"

 

Xích Minh đâu có rảnh mà dạy hắn, hắn lấy ra một trữ vật thủ trạc, bỏ vào một đống đồ vật mình không cần, nói: " Đây là trữ vật thủ trạc, bên trong có mười mấy ngọc đồng giản, ân, từ từ xem đi, còn về phần làm sao tu luyện thì ngươi tự mình suy nghĩ!"

 

Tần Tiểu Thiên tiếp nhận thủ trạc, ngạc nhiên nói: " Cái gì là trữ vật thủ trạc?"

 

Thủ trạc này giống như dùng thủy tinh để luyện chế, toàn thân thấu minh trong suốt, bên trong mơ hồ có khói sương lưu động, phiếm xuất ra thải quang nhàn nhạt, lộ vẻ xinh đẹp hoa quý.

 

Tần Tiểu Thiên trong lòng nghi hoặc: " Thủ trạc vật này phải là do phụ nữ đeo nó, đệ tử là một đại nam nhân mà đeo thủ trác chẳng phải là rất quái lạ sao?"

 

Xích Minh quả thật muốn phát cuồng, tiểu tử này cái gì cũng đều không hiểu, thật sự chơi đùa không vui chút nào, hắn hữu khí vô lực nói: " Ngươi đeo vào chẳng phải sẽ biết hay sao?" Hắn hốt nhiên cảm thấy mình thật sự không thích hợp làm sư tôn, đối với đồ đệ không có được một chút kiên nhẫn.

 

Tần Tiểu Thiên nghe lời đeo thủ trạc vào tay, thủ trạc bỗng dưng xuyên vào da thịt, phảng phất như hòa tan, hắn nào biết đâu rằng, đây là tiên giới xuất sản cực phẩm thủ trạc, hơn nữa là do Xích Minh và La Thiên Thượng Tiên Kiền Thiện Dong đánh cuộc thắng được tiên khí này, tên là Trần Mịch thủ trạc.

 

Bởi vì trong cơ thể hắn đã có thần dịch lực, cho nên mới có thể dễ dàng sử dụng được dụng pháp của thủ trạc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

 

Trong thủ trạc có rất nhiều đồ vật, đều là Xích Minh không cần, mười mấy ngọc đồng giản, rất nhiều cực phẩm tiên thạch, không phải ngọc phù, trong dó có tiên phù do Lý Cường tu luyện, cũng có thần ma phù do Xích Minh luyện chế trước khí tu thần, ngoài ra còn có chút đồ vật rối loạn linh tinh.

 

Tần Tiểu Thiên cơ hồ hoàn toàn không nhận ra, hắn chỉ biết là có thể dùng tâm niệm đọc ngọc đồng giản, còn có một ít hòn đá kỳ lạ, một ít bình ngọc đựng linh đan, làm cho hắn giật mình chính là có rất nhiều ngân phiếu, còn có rất nhiều bao đựng tiền.

 

Xích Minh lại xuất ra một ngọc đồng giản màu nhũ trắng, cỡ chừng bàn tay, nói: " Tiểu Thiên, nhớ kỹ, đây là ngọc đồng giản ngươi cần phải đọc, nhất định phải nhớ kỹ, mặc kệ ngươi có tin hay không, ngươi cũng phải học cho thuộc, phải hiểu cho rõ nội dung trong ngọc đồng giản, ngươi mới có thể tùy tâm sở dục tu luyện, hiểu chưa?" Nhưng thật ra hắn cũng không rõ ràng, Tần Tiểu Thiên đến tột cùng là tu luyện công pháp gì mới thích hợp.

 

Thần dịch lực trong cơ thể Tần Tiểu Thiên mặc dù có thể vận dụng một chút, nhưng hắn không cách nào vận chuyển, cũng không pháp khống chế, trừ phi có công pháp có thể hấp thu bộ phận thần dịch lực kia, hắn mới có thể chân chánh bắt đầu tu luyện thật sự, nhưng thực tế Tần Tiểu Thiên cái gì cũng không biết.

 

Xích Minh để cho Tần Tiểu Thiên thu hồi Vũ Nạp Hà Bạn, nói: " Ta ở chỗ này chờ người, ngươi trước tiên nên học tập nội dung trong ngọc đồng giản, có gì không hiểu có thể hỏi ta, nhớ kỹ, không cho hỏi vấn đề ngu ngốc!"

 

Tần Tiểu Thiên chỉ có cười khổ, hắn không thể nổi lên một tia phản kháng nào trong đầu, vị sư tôn này cường đại đến biến thái, hơn nữa hắn cũng không nghĩ muốn chống lại sư tôn.

 

Xích Minh có thể nói là ân nhân của gia đình hắn, Tần Tiểu Thiên từ trong đáy lòng đối với vị sư tôn này vô cùng cảm kích, hắn đàng hoàng cầm lấy ngọc đồng giản bắt đầu xem.

 

Liên tục hai ngày thời gian, Tần Tiểu Thiên hỏi không ít vấn đề, Xích Minh tuy không nhịn được, nhưng cũng cơ bản giải đáp lung tung cho những câu hỏi của hắn.

 

Tần Tiểu Thiên đối với thế giới tu chân chỉ có khái niệm mơ hồ, rất nhiều chuyện cũng không rõ ràng, hắn lại mơ hồ hỏi han, Xích Minh lại đáp thật rối loạn, càng nói làm Tần Tiểu Thiên càng hồ đồ.

 

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Cái gì là phi kiếm?"

 

Xích Minh không nhịn được nói: " Thì là thanh kiếm có thể bay….ngu ngốc! Phi kiếm có gì tốt…ta có thần kiếm."

 

Trong thủ trạc của Tần Tiểu Thiên không có phát hiện phi kiếm gì, liền nói: " Sư tôn, cho đệ tử nhìn thử thần kiếm xem đi."

 

Xích Minh nguyên lai cũng không có thần kiếm, nhưng trước khi đến địa cầu thì lại trùng hợp luyện chế một thanh Đại Viêm Thần Kiếm, đó là dùng Đại Viêm Linh Thú luyện chế mà thành, bất quá lại bị hắn phong bế đi linh thức, vũ khí của hắn đều là thần khí, như Yếp Khải Long Trượng và Chủy Lặc Quyết, còn có Thất Thải Ngô Công( con rít bảy màu) kia.

 

Hắn hơi thoáng do dự, làm Tần Tiểu Thiên cười nói: " Sư tôn, ngài không phải là khoa trương đó chứ?"

 

Xích Minh vỗ một tát, cười mắng: " Dám không tin sư tôn của ngươi, đáng đánh! Được, cho ngươi nhìn xem cái gì gọi là thần kiếm." Hắn xuất ra Đại Viêm Thần Kiếm, nhất thời một cỗ nhiệt lưu đập vào mặt mà đến, Đại Viêm Thần Kiếm phát ra một hồng quang nhàn nhạt.

 

Tần Tiểu Thiên tiếp nhận lấy thần kiếm, cảm giác đầu tiên là nặng, may là thân thể của hắn được cải tạo qua, nếu không căn bản không cách nào cầm thần kiếm trong tay, độ nóng mấy trăm độ, con người làm sao có thể chịu được.

 

Hắn chỉ nhìn một cái, đã bị hấp dẫn thật sâu, không nghĩ tới thần kiếm xinh đẹp linh động như vậy, hắn chộp trong tay rồi cũng không muốn buông ra.

 

Xích Minh nói: " Thanh thần kiếm này ta mới tu luyện không bao lâu, linh tính đã bị phong bế, cho ngươi cũng không dùng được, nếu còn chưa phong bế linh tính của nó, ngươi căn bản là cầm còn không nổi…được rồi, trả lại cho ta."

 

Tần Tiểu Thiên rất thích thanh thần kiếm này, cười hì hì nói: " Sư tôn, đệ tử chưa có vũ khí, cái này…coi như là tặng cho đệ tử làm vũ khí đi thôi, a a, sư tôn, ngài có lấy về cũng không có làm gì…" Hắn bắt đầu dày mặt xin xỏ.

 

Xích Minh lại không sao cả, hắn nói: " Tiểu Thiên, ngươi muốn sử dụng thanh thần kiếm này cũng không có tác dụng gì lớn, bằng vào ngươi bây giờ, cho dù thần kiếm không có linh tính, ngươi cũng không có năng lực giá ngự nó, vạn nhất thần kiếm khôi phục linh tính, ta cam đoan người chết nhất định là ngươi."

 

Tần Tiểu Thiên lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, tựa hồ nhận thấy được một tia ba động truyền đến, trong lòng cảm giác rất thoải mái. Hắn tiếp tục năn nỉ: " Sư tôn, cho đệ tử đi, đệ tử chẳng qua là muốn cất giấu, không phải dùng để đánh nhau đâu."

 

Xích Minh nhắm mắt trầm tư chỉ chốc lát, đột nhiên nở nụ cười: " Cũng được, tiểu tử ngươi vận khí không tệ, thần kiếm đưa cho ta, ta lại tu luyện một chút, nếu không ngươi không cầm đi được đâu."

 

Thu đồ đệ này, ý vị vui chơi của Xích Minh thật đậm, cũng không có chăm chú xem trọng, trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, bất tri bất giác cũng sinh ra một chút tình cảm, mặc dù hắn há mồm ngậm miệng đều mắng là ngu ngốc, nhưng trong lòng vẫn còn muốn che chở cho vị đồ đệ phàm nhân này.

 

Tần Tiểu Thiên lưu luyến không thôi đưa thần kiếm qua, lo lắng nói: " Sư tôn, đừng phá hư nó đó."

 

Xích Minh đối với vị đồ đệ này quả thật có chút bất đắc dĩ, hắn không thèm để ý, Đại Viêm Thần Kiếm rời tay bay ra.

 

Chỉ thấy Xích Minh liên tục bắn ra thần dịch lực màu vàng, trong tiếng sét đánh, thanh Đại Viêm Thần Kiếm một thước tám tấc thu nhỏ lại chỉ còn ba tấc, Xích Minh nhẹ nhàng dùng tay sờ qua thân kiếm, thần kiếm tản ra quang hoa màu đỏ lập tức lờ mờ xuống tới, trở nên không còn ánh sáng.

 

Xích Minh dùng một sợi dây xuyên trụ thần kiếm, đem thần kiếm đeo lên cổ Tần Tiểu Thiên, nói: " Sau này không nên cởi ra, luôn đeo trên cổ, đến khi nào công lực của ngươi thâm hậu, nó sẽ nhận ngươi làm chủ."

 

Đột nhiên, không khí chung quanh một trận ba động, Xích Minh kinh ngạc quát: " Là ai?" Lời vừa ra miệng, hắn liền cười rộ lên: " Là đại ca phải không? Làm cái quỷ gì, sao lại hạ cấm chế?"

 

Tần Tiểu Thiên không cảm giác được gì, một tay hắn nắm chặt thần kiếm trên cổ, hỏi: " Sư tôn, chuyện gì vậy?"

 

Một đạo kim quang hiện lên, chỉ nghe một tiếng hô chói tai: " Tiểu tử, ta thật đáng thương a…"

 

Xích Minh thần sắc đại biến, hắn không nói được một lời, rồi đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó vang lên một tiếng oanh minh rung trời động địa, hắn lại từ trên không trung rơi xuống, chỉ nghe hắn mở miệng mắng to: " Mẹ kiếp, Thiên Chân…ngươi, ngươi hạ cấm chế ngăn cản ta?"

 

Một lão đầu mặc quần áo rách rưới xuất hiện bên cạnh Tần Tiểu Thiên, kêu lên quái dị: " Xích Minh, ngươi dám mắng chửi ta…oa nha, ta thật đáng thương a…" Đang khi nói chuyện hắn đi tới bên cạnh Xích Minh, vừa nhéo lỗ tai Xích Minh, luôn miệng nói: " Tiểu tử, nhìn thấy lão nhân gia ta còn chạy cái gì?"

 

Tần Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm, nghĩ không ra vị sư tôn uy phong tám diện lại bị một lão đầu khi dễ.

 

Xích Minh hét lớn: " Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này? A, ta hiểu rồi…lão đại, đại ca…ngươi, ngươi hại chết ta rồi, ai…"

 

Thiên Chân cười quái dị: " Đại ca của ngươi không có thời gian theo ta đi Huyễn Tinh Thần Trận…hắc hắc, nghe nói ngươi ở chỗ này, đừng kêu nữa, đừng kêu nữa, có chỗ tốt đó…ai, tìm một người trợ thủ sao lại khó khăn như vậy, ta thật đáng thương a…"

 

Xích Minh thật sự rất phiền Thiên Chân, nhưng lại không có biện pháp gì với hắn, lão gia hỏa này thần thông quảng đại phi thường, là một trong số ít những người có khả năng làm cho mình phải kinh ngạc.

 

Xích Minh làm dáng vẻ đáng thương ba ba nói: " Thiên Chân, ngươi nhìn xem, đây là người đồ đệ thứ nhất ta mới thu được, ta đang dạy đồ đệ a, nào ở không đi Huyễn Tinh Thần Trận với ngươi…"

 

Tần Tiểu Thiên ngây ngốc hồ đồ nhìn hai người, một câu cũng không nói nên lời.

 

Thiên Chân quay đầu lại nhìn lướt qua Tần Tiểu Thiên, đột nhiên cất tiếng cười to: " Oa ha ha…ha ha, lão nhân gia ta kiến thức nông cạn rồi…ha ha, đây là đồ đệ của ngươi? Ha ha, đây là đồ đệ của ngươi sao?"

 

Xích Minh nghi hoặc nói: " Đương nhiên là đồ đệ của ta…tư chất cũng được…"

 

Thiên Chân lại cười vang một trận…

back top